Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 212
Triệu Văn Đồ
09/07/2024
“Sơ nhi, con đừng đi...” Nguyên thị giữ nàng lại: “Hiện giờ Tạ gia chỉ còn một mình con sáng suốt, con không thể mặc kệ được, Sơ nhi, con mau nghĩ cách đi, giúp An ca nhi qua khỏi cửa ải khó khăn này rồi lại nói...”
Vân Sơ rút tay áo của mình ra, tiếp tục cất bước đi ra ngoài.
“Nó sợ bị Tạ gia liên lụy, sợ Vân gia cũng sẽ bị người ta chỉ trích!” Tạ Trung Thành tức giận nói: “Nó bày ra bộ dáng vô tâm như vậy, nhất định là muốn hòa ly, Cảnh Ngọc, ta nói cho ngươi biết, dù thế nào cũng không được cho nó thư hòa ly! Hưu thư cũng không được! Cả đời nó cứ cột chung với Tạ gia đi!”
Vân Sơ vừa bước ra ngoài đã nghe thấy một câu như thế, không nhịn được cười khẩy.
Đến lúc này mà người Tạ gia vẫn chưa nhìn rõ tình thế...
Một đám người Tạ gia ở từ đường nói chuyện suốt một đêm nhưng cũng chẳng nghĩ ra được cách gì.
Sáng hôm sau, Tạ Cảnh Ngọc gấp rút sắp xếp xe ngựa đưa Tạ Thế An về Ký Châu tránh đầu sóng ngọn gió.
Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt, tránh qua được trận phong ba này rồi lại tính.
Nhưng xe ngựa vừa chuẩn bị xong thì cửa lớn Tạ phủ đã bị gõ vang.
Tạ Cảnh Ngọc lảo đảo: “Triều đình sẽ không hành động nhanh như vậy, không cần tự dọa bản thân.”
Hắn ta cất bước, chân trái đã sớm mất đi khống chế, là đùi phải kéo chân trái gian nan bước ra cổng lớn, bảo gia đinh mở cửa ra.
Nghênh diện chính là một tiểu thái giám, thái giám cầm thánh chỉ trong tay.
“Người Tạ gia nghe chỉ!”
Một đám người vội vàng quỳ gối trong viện.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu rằng: Trưởng tử Tạ gia Tạ Thế An, giấu giếm thân phận hậu nhân Hà gia vào Quốc Tử Giám, là tội khi quân, đầu giam tái thẩm!”
Hai thị vệ ở phía sau bước lên, đè Tạ Thế An xuống, dùng xiềng xích gô lại rồi áp giải ra ngoài.
“An ca nhi! Đừng mà!”
Nguyên thị không nhịn được khóc lớn, đứng dậy muốn chạy ra ngoài.
“Thánh chỉ còn chưa đọc xong, đứng dậy giữa chừng là bất kính với Hoàng Thượng!” Tiểu thái giám lạnh giọng quát: “Hộ bộ Lang trung Tạ Cảnh Ngọc nạp nữ nhi Hà gia làm di nương, mười mấy năm giấu giếm không báo, xúc phạm luật pháp bổn triều... ấn luật cách đi chức quan, biếm làm thứ dân, phạt ba mươi ngàn lượng, con cháu Tạ gia cả đời không được tham dự khoa cử vào triều làm quan! Khâm thử!”
Tiểu thái giám khép thánh chỉ lạnh lùng nói: “Nếu trong một tháng không gom đủ ba mươi ngàn lượng thì Tạ đại nhân phải đến biên thành tu sửa tường thành, lấy lao gán nợ.”
“Phốc!”
Tạ Cảnh Ngọc che n.g.ự.c phun ra một ngụm m.á.u đen, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Vâng vâng vâng, bọn ta nhất định gom đủ bạc!” Nguyên thị khóc lớn nói: “Vị công công này, xin hỏi An ca nhi sẽ bị giam ở đâu, bọn ta có thể đi thăm không, chuyện này còn có đường cứu vãn không?”
“Hắn ta phạm phải tội khi quân, không phán c.h.é.m đầu đã là Hoàng Thượng nhân từ!” Tiểu thái giám trào phúng: “Sớm biết có hôm nay, lúc đầu hà tất làm như vậy.”
Người tuyên chỉ rời đi, mang cả Tạ Thế An đi cùng.
Rất nhiều người vây trên phố xem náo nhiệt, ném cải ung và trứng thúi vào Tạ Thế An.
Tạ Thế An c.h.ế.t lặng.
Hắn ta cho rằng bức tử mẫu thân thân sinh thì sẽ không còn ai biết được chuyện này, hắn ta có thể không cần cố kỵ thứ gì mà bước vào triều đình.
Nhưng hắn ta sai rồi...
Một bước sai, từng bước sai.
Đời này của hắn ta xong rồi...
Nguyên thị che miệng khóc rống không thôi, một đại nam nhân như Tạ Trung Thành cũng đỏ mắt, thấy Tạ Cảnh Ngọc còn nằm dưới đất, ông ta lạnh lùng quát: “Đám người các ngươi còn đứng trơ ra đó làm gì, mau đỡ người dậy, đi mời đại phu!”
Đám hạ nhân liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng phủi tay bỏ đi.
Tạ gia đã thành ra như vậy, bọn họ còn ở lại đây làm gì, chờ bị khấu trừ tiền tiêu hàng tháng sao?
Có một hạ nhân cuốn gói rời đi thì những hạ nhân khác cũng học theo, cuối cùng chỉ còn lại một hai gia nô tâm phúc ở lại.
Còn có hạ nhân ở Sanh Cư, từ nhất đẳng nha hoàn tới bà tử thô sử đều chỉnh tề ở đó.
Thực rõ ràng, hạ nhân Sanh Cư và hạ nhân Tạ phủ cứ như là người ở hai thế giới...
Sắc trời tối đen.
Tạ Cảnh Ngọc dần dần tỉnh lại, hắn ta dùng tay phải muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện nó đã mềm như bông, không có một chút sức lực. Hắn ta giật giật hai chân, tứ chi lại chỉ còn có chân phải là còn cảm giác.
Cơn khủng hoảng to lớn bao trùm lấy hắn ta.
Nhưng hắn ta biết lúc này không phải thời điểm dưỡng bệnh.
“Đỡ ta lên.”
Hắn ta mở miệng sai bảo Giang di nương đang canh giữ ở đầu giường.
“Đại nhân, đại phu nói ngài cần tĩnh dưỡng.” Giang di nương khuyên: “Uống hết chén thuốc này đã.”
Tạ Cảnh Ngọc tùy ý để nàng ấy đút thuốc.
Uống cạn chén thuốc, hắn ta kiên trì nói: “Đỡ ta lên.”
Giang di nương chỉ đành đỡ hắn ta đứng dậy.
Hắn ta bước ra cửa, thấy trong viện không có lấy một hạ nhân, lá rơi đầy đất nhưng không có ai dọn dẹp.
“Hạ nhân đều đi rồi...” Giang di nương cúi đầu nói: “Phu nhân đã thương lượng với bọn họ, dùng một tháng tiền tiêu vặt đổi lấy khế ước bán mình.”
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc vô cùng khó coi.
Tiền tiêu vặt của hạ nhân một tháng cũng chỉ khoảng năm trăm sáu trăm văn tiền, mà khế bán mình ít nhất cũng hai lượng bạc, sao Vân Sơ lại có thể thả người đi...
Nhưng hắn ta không có tâm tư so đo những chuyện không đáng kể này.
Trước mắt có hai vấn đề vô cùng nan giải, một là làm sao để cứu được An ca nhi, hai là làm cách nào để phục chức cho bản thân.
“Đỡ ta, đến Sanh Cư.”
Tạ Cảnh Ngọc mở miệng.
Giang di nương lại có chút khó xử: “Sáng nay thiếp thân đi thỉnh an phu nhân, phu nhân nói thân thể không thoải mái, không muốn gặp ai.”
Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên bùng nổ: “Nàng không thoải mái thì ta thoải mái sao! Ta, ta đã thành ra thế này mà còn phải nhọc lòng vì Tạ gia! Nàng dựa vào đâu mà đóng cửa không để ý!”
Giang di nương cúi đầu, không đáp lời.
Nàng ấy nghĩ nếu nàng ấy là phu nhân, đối diện với tình huống của Tạ gia hiện tại, nàng ấy sẽ làm gì?
Là tận tâm tận lực giải quyết phiền toái giúp Tạ gia sao?
Hay là đòi hòa ly với đại nhân vì sợ bị liên lụy?
“Cảnh Ngọc, ta vừa ra ngoài hỏi thăm một chút.” Tạ Trung Thành bước vào: “Thế An bị giam trong tử lao, Hoàng Thượng chính là muốn lấy mạng nó mà, nó cũng đâu có phạm phải tội lớn tày trời, sao phải trả giá bằng cả tính mạng như vậy...”
Nguyên thị nghe vậy, không nhịn được khóc rống.
Tạ Cảnh Ngọc choáng váng, nếu không phải Giang di nương đỡ hắn ta thì hắn ta đã sớm ngã quỵ.
“Bây giờ chỉ có thể nhờ Vân gia ra mặt.” Tạ Trung Thành quyết định buông tha mặt già: “Tuy Vân tướng quân không ở kinh thành nhưng Vân gia vẫn còn tiếng nói trên triều đình, chỉ cần Vân Trạch nguyện ý ra mặt thì dù Thế An tội sống khó tha nhưng chắc chắn sẽ được miễn tội chết.”
Tạ Cảnh Ngọc môi gắt gao nhấp, da trắng phiên khởi, cả người một bộ bệnh trạng bộ dáng.
Hắn ta đã nhìn thấy thái độ của Vân gia từ trên người Vân Sơ.
Người Tạ gia tới cửa cầu xin chắc chắn sẽ bị từ chối không thương tiếc.
Cần gì phải đi rước nhục.
Hắn ta chậm rãi mở miệng: “Không cầu Vân gia, đi cầu Bình Tây Vương.”
Tạ Trung Thành kinh ngạc đến cực điểm: “Ngươi chừng nào thì hoà bình tây vương có giao tình?”
Tạ Cảnh Ngọc không trả lời, hắn ta không còn sức lực nói chuyện.
Vương gia đã sớm biết chuyện hắn ta nạp nữ nhi Hà gia làm di nương nhưng lại không báo quan xử lý Tạ gia, ngược lại còn an bài cho hắn ta một vị trí béo bở.
Vương gia chắc chắn đã nhìn trúng năng lực của Trạng Nguyên lang này nên mới kéo hắn ta lên thuyền của phủ Bình Tây Vương, hắn ta là người của phủ Bình Tây Vương, Vương gia nhất định sẽ không trơ mắt nhìn Tạ gia xảy ra chuyện.
“Chuẩn bị xe, đến phủ Bình Tây Vương.”
Tạ Cảnh Ngọc gian nan phun ra một câu.
Tạ Trung Thành gật đầu, sai gã hầu duy nhất đi chuẩn bị xe rồi đỡ Tạ Cảnh Ngọc lên xe.
Vân Sơ rút tay áo của mình ra, tiếp tục cất bước đi ra ngoài.
“Nó sợ bị Tạ gia liên lụy, sợ Vân gia cũng sẽ bị người ta chỉ trích!” Tạ Trung Thành tức giận nói: “Nó bày ra bộ dáng vô tâm như vậy, nhất định là muốn hòa ly, Cảnh Ngọc, ta nói cho ngươi biết, dù thế nào cũng không được cho nó thư hòa ly! Hưu thư cũng không được! Cả đời nó cứ cột chung với Tạ gia đi!”
Vân Sơ vừa bước ra ngoài đã nghe thấy một câu như thế, không nhịn được cười khẩy.
Đến lúc này mà người Tạ gia vẫn chưa nhìn rõ tình thế...
Một đám người Tạ gia ở từ đường nói chuyện suốt một đêm nhưng cũng chẳng nghĩ ra được cách gì.
Sáng hôm sau, Tạ Cảnh Ngọc gấp rút sắp xếp xe ngựa đưa Tạ Thế An về Ký Châu tránh đầu sóng ngọn gió.
Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt, tránh qua được trận phong ba này rồi lại tính.
Nhưng xe ngựa vừa chuẩn bị xong thì cửa lớn Tạ phủ đã bị gõ vang.
Tạ Cảnh Ngọc lảo đảo: “Triều đình sẽ không hành động nhanh như vậy, không cần tự dọa bản thân.”
Hắn ta cất bước, chân trái đã sớm mất đi khống chế, là đùi phải kéo chân trái gian nan bước ra cổng lớn, bảo gia đinh mở cửa ra.
Nghênh diện chính là một tiểu thái giám, thái giám cầm thánh chỉ trong tay.
“Người Tạ gia nghe chỉ!”
Một đám người vội vàng quỳ gối trong viện.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu rằng: Trưởng tử Tạ gia Tạ Thế An, giấu giếm thân phận hậu nhân Hà gia vào Quốc Tử Giám, là tội khi quân, đầu giam tái thẩm!”
Hai thị vệ ở phía sau bước lên, đè Tạ Thế An xuống, dùng xiềng xích gô lại rồi áp giải ra ngoài.
“An ca nhi! Đừng mà!”
Nguyên thị không nhịn được khóc lớn, đứng dậy muốn chạy ra ngoài.
“Thánh chỉ còn chưa đọc xong, đứng dậy giữa chừng là bất kính với Hoàng Thượng!” Tiểu thái giám lạnh giọng quát: “Hộ bộ Lang trung Tạ Cảnh Ngọc nạp nữ nhi Hà gia làm di nương, mười mấy năm giấu giếm không báo, xúc phạm luật pháp bổn triều... ấn luật cách đi chức quan, biếm làm thứ dân, phạt ba mươi ngàn lượng, con cháu Tạ gia cả đời không được tham dự khoa cử vào triều làm quan! Khâm thử!”
Tiểu thái giám khép thánh chỉ lạnh lùng nói: “Nếu trong một tháng không gom đủ ba mươi ngàn lượng thì Tạ đại nhân phải đến biên thành tu sửa tường thành, lấy lao gán nợ.”
“Phốc!”
Tạ Cảnh Ngọc che n.g.ự.c phun ra một ngụm m.á.u đen, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Vâng vâng vâng, bọn ta nhất định gom đủ bạc!” Nguyên thị khóc lớn nói: “Vị công công này, xin hỏi An ca nhi sẽ bị giam ở đâu, bọn ta có thể đi thăm không, chuyện này còn có đường cứu vãn không?”
“Hắn ta phạm phải tội khi quân, không phán c.h.é.m đầu đã là Hoàng Thượng nhân từ!” Tiểu thái giám trào phúng: “Sớm biết có hôm nay, lúc đầu hà tất làm như vậy.”
Người tuyên chỉ rời đi, mang cả Tạ Thế An đi cùng.
Rất nhiều người vây trên phố xem náo nhiệt, ném cải ung và trứng thúi vào Tạ Thế An.
Tạ Thế An c.h.ế.t lặng.
Hắn ta cho rằng bức tử mẫu thân thân sinh thì sẽ không còn ai biết được chuyện này, hắn ta có thể không cần cố kỵ thứ gì mà bước vào triều đình.
Nhưng hắn ta sai rồi...
Một bước sai, từng bước sai.
Đời này của hắn ta xong rồi...
Nguyên thị che miệng khóc rống không thôi, một đại nam nhân như Tạ Trung Thành cũng đỏ mắt, thấy Tạ Cảnh Ngọc còn nằm dưới đất, ông ta lạnh lùng quát: “Đám người các ngươi còn đứng trơ ra đó làm gì, mau đỡ người dậy, đi mời đại phu!”
Đám hạ nhân liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng phủi tay bỏ đi.
Tạ gia đã thành ra như vậy, bọn họ còn ở lại đây làm gì, chờ bị khấu trừ tiền tiêu hàng tháng sao?
Có một hạ nhân cuốn gói rời đi thì những hạ nhân khác cũng học theo, cuối cùng chỉ còn lại một hai gia nô tâm phúc ở lại.
Còn có hạ nhân ở Sanh Cư, từ nhất đẳng nha hoàn tới bà tử thô sử đều chỉnh tề ở đó.
Thực rõ ràng, hạ nhân Sanh Cư và hạ nhân Tạ phủ cứ như là người ở hai thế giới...
Sắc trời tối đen.
Tạ Cảnh Ngọc dần dần tỉnh lại, hắn ta dùng tay phải muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện nó đã mềm như bông, không có một chút sức lực. Hắn ta giật giật hai chân, tứ chi lại chỉ còn có chân phải là còn cảm giác.
Cơn khủng hoảng to lớn bao trùm lấy hắn ta.
Nhưng hắn ta biết lúc này không phải thời điểm dưỡng bệnh.
“Đỡ ta lên.”
Hắn ta mở miệng sai bảo Giang di nương đang canh giữ ở đầu giường.
“Đại nhân, đại phu nói ngài cần tĩnh dưỡng.” Giang di nương khuyên: “Uống hết chén thuốc này đã.”
Tạ Cảnh Ngọc tùy ý để nàng ấy đút thuốc.
Uống cạn chén thuốc, hắn ta kiên trì nói: “Đỡ ta lên.”
Giang di nương chỉ đành đỡ hắn ta đứng dậy.
Hắn ta bước ra cửa, thấy trong viện không có lấy một hạ nhân, lá rơi đầy đất nhưng không có ai dọn dẹp.
“Hạ nhân đều đi rồi...” Giang di nương cúi đầu nói: “Phu nhân đã thương lượng với bọn họ, dùng một tháng tiền tiêu vặt đổi lấy khế ước bán mình.”
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc vô cùng khó coi.
Tiền tiêu vặt của hạ nhân một tháng cũng chỉ khoảng năm trăm sáu trăm văn tiền, mà khế bán mình ít nhất cũng hai lượng bạc, sao Vân Sơ lại có thể thả người đi...
Nhưng hắn ta không có tâm tư so đo những chuyện không đáng kể này.
Trước mắt có hai vấn đề vô cùng nan giải, một là làm sao để cứu được An ca nhi, hai là làm cách nào để phục chức cho bản thân.
“Đỡ ta, đến Sanh Cư.”
Tạ Cảnh Ngọc mở miệng.
Giang di nương lại có chút khó xử: “Sáng nay thiếp thân đi thỉnh an phu nhân, phu nhân nói thân thể không thoải mái, không muốn gặp ai.”
Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên bùng nổ: “Nàng không thoải mái thì ta thoải mái sao! Ta, ta đã thành ra thế này mà còn phải nhọc lòng vì Tạ gia! Nàng dựa vào đâu mà đóng cửa không để ý!”
Giang di nương cúi đầu, không đáp lời.
Nàng ấy nghĩ nếu nàng ấy là phu nhân, đối diện với tình huống của Tạ gia hiện tại, nàng ấy sẽ làm gì?
Là tận tâm tận lực giải quyết phiền toái giúp Tạ gia sao?
Hay là đòi hòa ly với đại nhân vì sợ bị liên lụy?
“Cảnh Ngọc, ta vừa ra ngoài hỏi thăm một chút.” Tạ Trung Thành bước vào: “Thế An bị giam trong tử lao, Hoàng Thượng chính là muốn lấy mạng nó mà, nó cũng đâu có phạm phải tội lớn tày trời, sao phải trả giá bằng cả tính mạng như vậy...”
Nguyên thị nghe vậy, không nhịn được khóc rống.
Tạ Cảnh Ngọc choáng váng, nếu không phải Giang di nương đỡ hắn ta thì hắn ta đã sớm ngã quỵ.
“Bây giờ chỉ có thể nhờ Vân gia ra mặt.” Tạ Trung Thành quyết định buông tha mặt già: “Tuy Vân tướng quân không ở kinh thành nhưng Vân gia vẫn còn tiếng nói trên triều đình, chỉ cần Vân Trạch nguyện ý ra mặt thì dù Thế An tội sống khó tha nhưng chắc chắn sẽ được miễn tội chết.”
Tạ Cảnh Ngọc môi gắt gao nhấp, da trắng phiên khởi, cả người một bộ bệnh trạng bộ dáng.
Hắn ta đã nhìn thấy thái độ của Vân gia từ trên người Vân Sơ.
Người Tạ gia tới cửa cầu xin chắc chắn sẽ bị từ chối không thương tiếc.
Cần gì phải đi rước nhục.
Hắn ta chậm rãi mở miệng: “Không cầu Vân gia, đi cầu Bình Tây Vương.”
Tạ Trung Thành kinh ngạc đến cực điểm: “Ngươi chừng nào thì hoà bình tây vương có giao tình?”
Tạ Cảnh Ngọc không trả lời, hắn ta không còn sức lực nói chuyện.
Vương gia đã sớm biết chuyện hắn ta nạp nữ nhi Hà gia làm di nương nhưng lại không báo quan xử lý Tạ gia, ngược lại còn an bài cho hắn ta một vị trí béo bở.
Vương gia chắc chắn đã nhìn trúng năng lực của Trạng Nguyên lang này nên mới kéo hắn ta lên thuyền của phủ Bình Tây Vương, hắn ta là người của phủ Bình Tây Vương, Vương gia nhất định sẽ không trơ mắt nhìn Tạ gia xảy ra chuyện.
“Chuẩn bị xe, đến phủ Bình Tây Vương.”
Tạ Cảnh Ngọc gian nan phun ra một câu.
Tạ Trung Thành gật đầu, sai gã hầu duy nhất đi chuẩn bị xe rồi đỡ Tạ Cảnh Ngọc lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.