Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 292
Triệu Văn Đồ
09/07/2024
Tạ Thế Doãn vội vàng chắn trước người thân nương hô lớn: “Không cho phép các ngươi đụng vào di nương của ta, ta muốn cáo quan, ta muốn đi tìm mẫu thân, mẫu thân ta là đại tiểu thư Vân gia, ngài ấy sẽ tìm các ngươi báo thù!”
Ý cười trên mặt bà tử ngày càng sâu: “Tạ gia các ngươi đuổi đại tiểu thư Vân gia đi, bây giờ lại cho rằng Vân gia sẽ ra mặt giúp các ngươi à, có thể sao? Được rồi, ít nói nhảm, động thủ!”
Từng đợt tay đ.ấ.m chân đá rơi xuống như mưa, Thính Vũ đau đến mức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Nàng ta cảm giác được Tạ Thế Doãn đang chắn trước người nàng ta, vội vàng đưa tay đẩy nhi tử: “Doãn ca nhi, về hậu viện, về phòng đi, đừng ở chỗ này, đi mau... á đau... Cầu xin các ngươi buông tha ta, đau quá...”
Nguyên thị ôm Tạ Thế Doãn nói: “Doãn ca nhi, ngoan, nghe lời, về hậu viện đi!”
“Tổ mẫu, cầu xin ngài cứu di nương, di nương sắp bị đánh c.h.ế.t rồi!” Tạ Thế Doãn gào khóc, thấy Nguyên thị chỉ thở dài, nó vội vàng quay sang Tạ Thế An: “Đại ca, đại ca! Ta cầu ngươi, ngươi mau cứu di nương, sau này ngươi bảo ta làm cái gì thì ta làm cái đó, ta sẽ nghe lời đại ca, cầu xin đại ca!”
Tạ Thế An không d.a.o động, cứ đứng trơ ra đó.
Nguyên thị che mắt Tạ Thế Doãn, bàn tay bà ta dính đầy nước mắt.
Lúc này, Giang di nương từ hậu viện vọt ra, tay cầm một tờ ngân phiếu trăm lượng, mở miệng cầu xin: “Ta trả lại cho các người số bạc lúc trước dùng để mua Vũ di nương, các ngươi tha cho nàng một con đường sống đi, cầu xin các ngươi!”
Nàng ấy và Vũ di nương đồng thời trở thành di nương của Tạ Cảnh Ngọc, hai người cũng coi như có chút tình nghĩa, nàng ấy thật sự không đành lòng nhìn Thính Vũ bị đánh c.h.ế.t như vậy.
Ai ngờ bà tử kia lại phỉ nhổ: “Một trăm lượng bạc có thể đổi lấy thể diện của Hồ gia bọn ta sao, hôm nay tiện phụ này bắt buộc phải chết!”
Nàng ta c.h.ế.t rồi thì người ngoài mới không biết đại nhân nhà bọn họ hồ đồ nạp di nương nhà người khác làm thiếp, nếu chuyện hoang đường này bị truyền ra ngoài, Hồ gia bị người ta chê cười cũng thôi đi, chắc chắn không tránh được việc bị Ngự Sử Đài buộc tội.
Ánh mắt bà tử trở nên hung ác.
Gia đinh xuống tay càng ác hơn, tiếng kêu thảm thiết của Thính Vũ dần dần vụn vỡ.
Tạ Thế Doãn đã khóc không thành tiếng.
Thính Vũ mở to hai mắt nhìn nhi tử, thổn thức kêu lên: “Doãn ca nhi, Doãn ca nhi...”
Nàng ta hối hận, hối hận không nên cùng Tạ Thế An bày mưu bò lên giường Hồ đại nhân... Nàng ta nên sớm mang theo Doãn ca nhi rời khỏi Tạ gia, tìm một nơi không ai biết sống bình đạm, mai danh ẩn tích cả đời, tội gì phải vì tám mươi ngàn lượng kia mà bước lên con đường này...
Doãn ca nhi mới hơn bốn tuổi, sau này không có thân nương che chở, nó phải sống thế nào đây.
“Di nương, di nương...”
Tạ Thế Doãn giãy khỏi n.g.ự.c Nguyên thị, bổ nhào lên người Thính Vũ nhưng lại bi người ta kéo ra.
Một gia đinh dùng sức đá lên đầu Thính Vũ.
“Phốc!”
Thính Vũ phun ra một búng máu.
Nàng ta lập tức mất đi ý thức, nằm dưới đất không động đậy, khóe miệng không ngừng hộc máu.
Tạ Thế Doãn sợ tới mức khóc to, hôn mê bất tỉnh.
Bà tử lấy khế ước bán thân của Thính Vũ từ trong tay áo ra, xé thành từng mảnh nhỏ, ném lên người Thính Vũ: “Chút chuyện vặt này Tạ gia các ngươi cũng đừng nói ra ngoài, mau tìm một chỗ chôn đi, thật là mất mặt xấu hổ!”
Bà tử vỗ vỗ tay, một đám người đi theo, cửa mở, tất cả đều rời đi.
“Mau mau mau, người còn chưa chết.” Giang di nương ngồi xổm xuống, muốn đỡ người dậy: “Thái thái, mau đi mời đại phu, còn có thể cứu được.”
Nguyên thị che miệng, khóc rống: “Nàng đã nôn ra m.á.u rồi, nội tạng bị thương, không cứu được đâu...”
Hơn nữa nếu cứu được thì chẳng phải sẽ đắc tội Hồ gia sao, mất nhiều hơn được...
Giang di nương cắn chặt môi.
Rõ ràng Thính Vũ vẫn còn thở, người còn chưa c.h.ế.t mà Tạ gia đã bỏ mặt như vậy sao.
Có khi nào tiếp theo sẽ đến lượt nàng ấy không...
Nàng ấy đang muốn mở miệng thì một bóng ma bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng ấy, chính là Tạ Thế An: “Giang di nương, một trăm lượng này của ngươi là từ đâu ra?” Gió bắc thổi một đêm.
Sáng hôm sau trong viện đã xuất hiện đầy lá rụng.
Sau khi tiễn Du ca nhi tới Quốc Tử Giám, Vân Sơ cùng Trường Sinh ngồi trong đại sảnh, một người vẽ tranh, một người phác họa hoa văn.
Vân Sơ suy nghĩ xem nên dùng hoa văn nào mới phù hợp với nam tử như Bình Tây Vương, hơn nữa còn không được quá phức tạp, bằng không nàng sẽ không thêu được, đến lúc đó lại làm ra một thứ trong không giống túi thơm thì nàng thật không dám mang tặng người ta.
“Thính Tuyết, hay là ngươi vẽ mấy mẫu đi rồi ta chọn.”
Vân Sơ lăn lộn hơn nửa canh giờ, cuối cùng vẫn xin Thính Tuyết giúp đỡ.
Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần biết từ bỏ.
Thính Tuyết rất am hiểu việc may vá, lập tức bắt tay vẽ hoa văn.
Vân Sơ cầm một trang giấy trắng, bắt đầu cân nhắc xem nên xây dựng một mạng lưới tình báo như thế nào.
Khi vừa sống lại, nàng có thể dựa vào việc mình biết trước tương lai để tìm lợi tránh hại, nhưng có rất nhiều chuyện đã dần dần thay đổi, hoàn toàn không còn giống đời trước nữa.
Nếu muốn đẩy Đinh Nhất Nguyên lên vị trí quốc sư, hơn nữa còn ngồi ổn định ở đó thì nàng nhất định phải có năng lực tự mình thu thập tin tức.
Nàng chậm rãi suy tư, trang giấy trắng ban đầu cũng bắt đầu chi chít chữ viết...
“Tiểu thư, Giang di nương và Tạ tiểu thư cầu kiến.”
Thính Phong từ bên ngoài bước vào thông báo.
Vân Sơ khép giấy ngẩng đầu: “Cho bọn họ vào đi.”
Chuyện xảy ra ở Tạ gia ngày hôm qua đã sớm truyền tới chỗ nàng.
Nàng cho rằng với tính tình của Thính Vũ, ít nhiều gì cũng sẽ náo động Hồ gia một phen, không ngờ nàng ta lại vì Tạ Thế Doãn mà trốn đi.
Luật pháp bổn triều đã quy định rõ ràng, nếu nô tỳ bán thân và tiện thiếp dám chạy trốn, đương gia chủ mẫu có quyền xử tử.
Thính Vũ cứ như vậy mà c.h.ế.t trong tay người Hồ gia.
Tâm trạng của Vân Sơ cũng chẳng có gì thay đổi...
Một lúc sau, Giang di nương nắm tay Tạ Nhàn từ bên ngoài đi vào.
Giang di nương cúi đầu hành lễ: “Bái kiến Vân tiểu thư.”
Tạ Nhàn cũng cúi đầu nói: “Thỉnh an Vân tiểu thư.”
Con bé nhớ rõ lời nương nói, mẫu thân đã rời khỏi Tạ gia rồi, nó không được phép gọi ngài ấy là mẫu thân nữa.
Vân Sơ cho hai mẫu tử ngồi xuống, Thính Tuyết bưng trà lên.
“Thiếp thân mạo muội quấy rầy, mong Vân tiểu thư thứ tội.” Giang di nương lộ vẻ khó xử: “Thiếp thân đến đây là muốn xin Vân tiểu thư giúp đỡ cho một chút chủ ý.”
Hôm qua người Hồ gia tìm tới cửa, bốn gã gia đinh kia đánh Thính Vũ đến gần c.h.ế.t mới thôi, nàng ấy thật sự không nhìn nổi nữa nên mới lấy ra một trăm lượng bạc hòng cứu mạng người.
Một trăm lượng bạc kia là do nàng ấy bán một số món trang sức trong tráp của lão thái thái khi trước mà có, một tráp trang sức cộng lại chắc cũng được khoảng một ngàn ba trăm lượng, nàng ấy đã đổi tất cả thành ngân phiếu cất giữ bên người.
Cả đêm hôm qua nàng ấy không ngủ được, nàng ấy cùng thái thái mang Thính Vũ đi an táng qua loa, vốn dĩ muốn chờ đến khi trời sáng sẽ đi tìm Vân Sơ nhưng lúc đó Tạ Thế An vẫn còn ở nhà, nàng ấy không dám manh động.
Chờ Tạ Thế An ra cửa, nàng ấy mới gấp gáp dắt theo Nhàn tỷ nhi chạy tới đây.
“Vân tiểu thư, ta, ta muốn cùng Nhàn tỷ nhi rời khỏi Tạ gia.” Ánh mắt Giang di nương lộ ra vẻ kiên định: “Ta chỉ là một di nương, Nhàn tỷ nhi cũng chỉ là một nha đầu, mẫu tử bọn ta không có cách nào tự lập môn hộ, thật không biết phải làm thế nào.”
Vân Sơ rất tán thành ý tưởng này của Giang di nương.
Tạ gia chính là một cái ổ sói, ở đó lâu thì sớm muộn gì cũng sẽ bị gặm đến mức xương cốt không còn.
Nàng suy tư một lúc rồi mở miệng: “Có nam đinh mới có thể tự lập môn hộ, chỉ cần ngươi có một nhi tử trên danh nghĩa là có thể ra ngoài tự lập, cũng không phải là việc gì khó.”
Sau khi nàng rời khỏi Tạ gia, hộ tịch đã được đưa về nhà mẹ đẻ, nhưng Giang di nương không có thân nhân, vậy chỉ có thể nghĩ cách tìm về một nhi tử.
Ý cười trên mặt bà tử ngày càng sâu: “Tạ gia các ngươi đuổi đại tiểu thư Vân gia đi, bây giờ lại cho rằng Vân gia sẽ ra mặt giúp các ngươi à, có thể sao? Được rồi, ít nói nhảm, động thủ!”
Từng đợt tay đ.ấ.m chân đá rơi xuống như mưa, Thính Vũ đau đến mức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Nàng ta cảm giác được Tạ Thế Doãn đang chắn trước người nàng ta, vội vàng đưa tay đẩy nhi tử: “Doãn ca nhi, về hậu viện, về phòng đi, đừng ở chỗ này, đi mau... á đau... Cầu xin các ngươi buông tha ta, đau quá...”
Nguyên thị ôm Tạ Thế Doãn nói: “Doãn ca nhi, ngoan, nghe lời, về hậu viện đi!”
“Tổ mẫu, cầu xin ngài cứu di nương, di nương sắp bị đánh c.h.ế.t rồi!” Tạ Thế Doãn gào khóc, thấy Nguyên thị chỉ thở dài, nó vội vàng quay sang Tạ Thế An: “Đại ca, đại ca! Ta cầu ngươi, ngươi mau cứu di nương, sau này ngươi bảo ta làm cái gì thì ta làm cái đó, ta sẽ nghe lời đại ca, cầu xin đại ca!”
Tạ Thế An không d.a.o động, cứ đứng trơ ra đó.
Nguyên thị che mắt Tạ Thế Doãn, bàn tay bà ta dính đầy nước mắt.
Lúc này, Giang di nương từ hậu viện vọt ra, tay cầm một tờ ngân phiếu trăm lượng, mở miệng cầu xin: “Ta trả lại cho các người số bạc lúc trước dùng để mua Vũ di nương, các ngươi tha cho nàng một con đường sống đi, cầu xin các ngươi!”
Nàng ấy và Vũ di nương đồng thời trở thành di nương của Tạ Cảnh Ngọc, hai người cũng coi như có chút tình nghĩa, nàng ấy thật sự không đành lòng nhìn Thính Vũ bị đánh c.h.ế.t như vậy.
Ai ngờ bà tử kia lại phỉ nhổ: “Một trăm lượng bạc có thể đổi lấy thể diện của Hồ gia bọn ta sao, hôm nay tiện phụ này bắt buộc phải chết!”
Nàng ta c.h.ế.t rồi thì người ngoài mới không biết đại nhân nhà bọn họ hồ đồ nạp di nương nhà người khác làm thiếp, nếu chuyện hoang đường này bị truyền ra ngoài, Hồ gia bị người ta chê cười cũng thôi đi, chắc chắn không tránh được việc bị Ngự Sử Đài buộc tội.
Ánh mắt bà tử trở nên hung ác.
Gia đinh xuống tay càng ác hơn, tiếng kêu thảm thiết của Thính Vũ dần dần vụn vỡ.
Tạ Thế Doãn đã khóc không thành tiếng.
Thính Vũ mở to hai mắt nhìn nhi tử, thổn thức kêu lên: “Doãn ca nhi, Doãn ca nhi...”
Nàng ta hối hận, hối hận không nên cùng Tạ Thế An bày mưu bò lên giường Hồ đại nhân... Nàng ta nên sớm mang theo Doãn ca nhi rời khỏi Tạ gia, tìm một nơi không ai biết sống bình đạm, mai danh ẩn tích cả đời, tội gì phải vì tám mươi ngàn lượng kia mà bước lên con đường này...
Doãn ca nhi mới hơn bốn tuổi, sau này không có thân nương che chở, nó phải sống thế nào đây.
“Di nương, di nương...”
Tạ Thế Doãn giãy khỏi n.g.ự.c Nguyên thị, bổ nhào lên người Thính Vũ nhưng lại bi người ta kéo ra.
Một gia đinh dùng sức đá lên đầu Thính Vũ.
“Phốc!”
Thính Vũ phun ra một búng máu.
Nàng ta lập tức mất đi ý thức, nằm dưới đất không động đậy, khóe miệng không ngừng hộc máu.
Tạ Thế Doãn sợ tới mức khóc to, hôn mê bất tỉnh.
Bà tử lấy khế ước bán thân của Thính Vũ từ trong tay áo ra, xé thành từng mảnh nhỏ, ném lên người Thính Vũ: “Chút chuyện vặt này Tạ gia các ngươi cũng đừng nói ra ngoài, mau tìm một chỗ chôn đi, thật là mất mặt xấu hổ!”
Bà tử vỗ vỗ tay, một đám người đi theo, cửa mở, tất cả đều rời đi.
“Mau mau mau, người còn chưa chết.” Giang di nương ngồi xổm xuống, muốn đỡ người dậy: “Thái thái, mau đi mời đại phu, còn có thể cứu được.”
Nguyên thị che miệng, khóc rống: “Nàng đã nôn ra m.á.u rồi, nội tạng bị thương, không cứu được đâu...”
Hơn nữa nếu cứu được thì chẳng phải sẽ đắc tội Hồ gia sao, mất nhiều hơn được...
Giang di nương cắn chặt môi.
Rõ ràng Thính Vũ vẫn còn thở, người còn chưa c.h.ế.t mà Tạ gia đã bỏ mặt như vậy sao.
Có khi nào tiếp theo sẽ đến lượt nàng ấy không...
Nàng ấy đang muốn mở miệng thì một bóng ma bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng ấy, chính là Tạ Thế An: “Giang di nương, một trăm lượng này của ngươi là từ đâu ra?” Gió bắc thổi một đêm.
Sáng hôm sau trong viện đã xuất hiện đầy lá rụng.
Sau khi tiễn Du ca nhi tới Quốc Tử Giám, Vân Sơ cùng Trường Sinh ngồi trong đại sảnh, một người vẽ tranh, một người phác họa hoa văn.
Vân Sơ suy nghĩ xem nên dùng hoa văn nào mới phù hợp với nam tử như Bình Tây Vương, hơn nữa còn không được quá phức tạp, bằng không nàng sẽ không thêu được, đến lúc đó lại làm ra một thứ trong không giống túi thơm thì nàng thật không dám mang tặng người ta.
“Thính Tuyết, hay là ngươi vẽ mấy mẫu đi rồi ta chọn.”
Vân Sơ lăn lộn hơn nửa canh giờ, cuối cùng vẫn xin Thính Tuyết giúp đỡ.
Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần biết từ bỏ.
Thính Tuyết rất am hiểu việc may vá, lập tức bắt tay vẽ hoa văn.
Vân Sơ cầm một trang giấy trắng, bắt đầu cân nhắc xem nên xây dựng một mạng lưới tình báo như thế nào.
Khi vừa sống lại, nàng có thể dựa vào việc mình biết trước tương lai để tìm lợi tránh hại, nhưng có rất nhiều chuyện đã dần dần thay đổi, hoàn toàn không còn giống đời trước nữa.
Nếu muốn đẩy Đinh Nhất Nguyên lên vị trí quốc sư, hơn nữa còn ngồi ổn định ở đó thì nàng nhất định phải có năng lực tự mình thu thập tin tức.
Nàng chậm rãi suy tư, trang giấy trắng ban đầu cũng bắt đầu chi chít chữ viết...
“Tiểu thư, Giang di nương và Tạ tiểu thư cầu kiến.”
Thính Phong từ bên ngoài bước vào thông báo.
Vân Sơ khép giấy ngẩng đầu: “Cho bọn họ vào đi.”
Chuyện xảy ra ở Tạ gia ngày hôm qua đã sớm truyền tới chỗ nàng.
Nàng cho rằng với tính tình của Thính Vũ, ít nhiều gì cũng sẽ náo động Hồ gia một phen, không ngờ nàng ta lại vì Tạ Thế Doãn mà trốn đi.
Luật pháp bổn triều đã quy định rõ ràng, nếu nô tỳ bán thân và tiện thiếp dám chạy trốn, đương gia chủ mẫu có quyền xử tử.
Thính Vũ cứ như vậy mà c.h.ế.t trong tay người Hồ gia.
Tâm trạng của Vân Sơ cũng chẳng có gì thay đổi...
Một lúc sau, Giang di nương nắm tay Tạ Nhàn từ bên ngoài đi vào.
Giang di nương cúi đầu hành lễ: “Bái kiến Vân tiểu thư.”
Tạ Nhàn cũng cúi đầu nói: “Thỉnh an Vân tiểu thư.”
Con bé nhớ rõ lời nương nói, mẫu thân đã rời khỏi Tạ gia rồi, nó không được phép gọi ngài ấy là mẫu thân nữa.
Vân Sơ cho hai mẫu tử ngồi xuống, Thính Tuyết bưng trà lên.
“Thiếp thân mạo muội quấy rầy, mong Vân tiểu thư thứ tội.” Giang di nương lộ vẻ khó xử: “Thiếp thân đến đây là muốn xin Vân tiểu thư giúp đỡ cho một chút chủ ý.”
Hôm qua người Hồ gia tìm tới cửa, bốn gã gia đinh kia đánh Thính Vũ đến gần c.h.ế.t mới thôi, nàng ấy thật sự không nhìn nổi nữa nên mới lấy ra một trăm lượng bạc hòng cứu mạng người.
Một trăm lượng bạc kia là do nàng ấy bán một số món trang sức trong tráp của lão thái thái khi trước mà có, một tráp trang sức cộng lại chắc cũng được khoảng một ngàn ba trăm lượng, nàng ấy đã đổi tất cả thành ngân phiếu cất giữ bên người.
Cả đêm hôm qua nàng ấy không ngủ được, nàng ấy cùng thái thái mang Thính Vũ đi an táng qua loa, vốn dĩ muốn chờ đến khi trời sáng sẽ đi tìm Vân Sơ nhưng lúc đó Tạ Thế An vẫn còn ở nhà, nàng ấy không dám manh động.
Chờ Tạ Thế An ra cửa, nàng ấy mới gấp gáp dắt theo Nhàn tỷ nhi chạy tới đây.
“Vân tiểu thư, ta, ta muốn cùng Nhàn tỷ nhi rời khỏi Tạ gia.” Ánh mắt Giang di nương lộ ra vẻ kiên định: “Ta chỉ là một di nương, Nhàn tỷ nhi cũng chỉ là một nha đầu, mẫu tử bọn ta không có cách nào tự lập môn hộ, thật không biết phải làm thế nào.”
Vân Sơ rất tán thành ý tưởng này của Giang di nương.
Tạ gia chính là một cái ổ sói, ở đó lâu thì sớm muộn gì cũng sẽ bị gặm đến mức xương cốt không còn.
Nàng suy tư một lúc rồi mở miệng: “Có nam đinh mới có thể tự lập môn hộ, chỉ cần ngươi có một nhi tử trên danh nghĩa là có thể ra ngoài tự lập, cũng không phải là việc gì khó.”
Sau khi nàng rời khỏi Tạ gia, hộ tịch đã được đưa về nhà mẹ đẻ, nhưng Giang di nương không có thân nhân, vậy chỉ có thể nghĩ cách tìm về một nhi tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.