Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 334
Triệu Văn Đồ
09/07/2024
Rời khỏi vương phủ, Giang di nương đi ngang qua cửa hàng bán đồ thêu, nhờ đại thẩm quen biết chăm sóc hài tử, dặn dò Từ Thích vài câu rồi một mình đi tới Tạ gia.
Nguyên thị đang ôm Tạ Thế Khang đút cháo bột hồ cho nó, nghe thấy tiếng đập cửa thì vội vàng bước ra mở, nhìn thấy Giang di nương, bà ta vô cùng sửng sốt: “Sao ngươi lại quay về đây?”
Giang di nương rảo bước bước qua bậc cửa rồi mới nói: “Đại thiếu gia có ở nhà không?”
“Có.” Nguyên thị nói: “Nó không thoải mái, đang nghỉ ngơi trong phòng.”
“Phiền thái thái đi vào thông báo với đại thiếu gia, hắn ta xâm nhập nhà dân cướp đi của ta một trăm lượng bạc, nếu hắn ta không trả lại thì ta sẽ đi báo quan.” Giang di nương nói một hơi: “Vương phi nói đây là hành vi của cường đạo, cùng một dạng với thổ phỉ, một khi bị định tội thì sẽ bị phán lưu đày.”
“Ngươi đến phủ Bình Tây Vương?”
Thanh âm của Tạ Thế An từ xa vọng tới, sắc mặt hắn ta vô cùng âm u.
Giang di nương sợ tới vô thức lui về phía sau, nàng ấy nghĩ tới nữ nhi, biết bản thân không thể lui nên lại cố gắng bước lên trước một bước: “Vương phi nói ta nên cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi không trả bạc thì Vương phi sẽ làm chủ cho ta.”
Nguyên thị vội vàng nói: “An ca nhi, sao con lại làm chuyện như vậy, con hồ đồ quá...”
Tạ Thế An không để ý tới Nguyên thị, chỉ nhìn chằm chằm Giang di nương, lạnh lùng nói: “Ngươi còn nói gì với mẫu thân?”
Giang di nương lạnh lùng nói: “Nếu đại thiếu gia lại làm ra chuyện gì nữa thì ta sẽ đến tìm Vương phi.”
Tạ Thế An gằn từng chữ một: “Ta lấy đi một lọ muối trong bếp của Giang di nương, Giang di nương không biết sao?”
Giang di nương không thể tin nói: “Cả một lọ muối mà ngươi cũng không để lại cho cô nhi quả phụ bọn ta, Tạ Thế An, ngươi đừng có quá đáng!”
“Là ta, là ta ngày ngày than vãn với An ca nhi là giá muối quá cao, nhà ta không mua nổi.” Nguyên thị khóc òa: “An ca nhi là trưởng tử trong nhà, vai mang gánh nặng nên mới làm ra chuyện như vậy, Giang di nương, trước nay ngươi luôn là người rộng lượng, xin ngươi đừng đi báo quan, ta còn có chút bạc phòng thân, ta thay An ca nhi trả lại cho ngươi.”
Giang di nương gật đầu: “Chỉ cần trả hết bạc thì xem như xí xóa chuyện này.”
Tạ Thế An quan sát nét mặt của Giang di nương.
Cướp bạc chỉ là động tác giả, lấy đậu đen mới là mục đích của hắn ta.
Hắn ta tối nay khiến cho Giang di nương “sợ tội tự sát”.
Không phải hắn ta nhẫn tâm mà là do Giang di nương vì tiền tài vứt bỏ Tạ gia.
Dựa vào đâu mà Tạ gia còn lún trong bùn mà Giang di nương có thể sống những ngày tháng tự tại.
Nhưng Giang di nương hoàn toàn không nhớ rõ hắn ta đã lấy đậu đen, hình như cũng không cần phải ra tay, đốm lửa này dù sao cũng chẳng lan tới chỗ hắn ta.
Nguyên thị lấy một trăm lượng bạc đưa cho Giang di nương, Giang di nương kiểm kê xong thì quay người rời đi.
Nguyên thị vỗ đùi: “Trong nhà còn dư lại chưa đến một trăm lượng bạc, miệng ăn núi lở, phải làm sao bây giờ mới tốt đây...”
Lúc này, lại có người gõ cửa, Nguyên thị có chút chấn kinh.
Tạ Thế An bước tới mở cửa, là một gia đinh, hắn ta khom lưng nói: “Tạ thiếu gia, Vương gia cho mời.”
Tạ Thế An chỉnh trang xiêm y rồi đi tới phủ Cung Hi Vương.
Lần trước hắn ta nói chuyện với Cung Hi Vương xong, Cung Hi Vương đã đồng ý cho hắn ta quy phục nhưng vẫn không sắp xếp cho hắn ta làm gì cả.
Ngày tháng trôi qua, hắn ta e là Cung Hi Vương sẽ quên mất hắn ta nên hắn ta mới chủ động xuất kích.
Lục hoàng tử chính là thành ý của hắn ta.
Sau khi hắn ta xử lý lục hoàng tử thì đã gửi một phong thư đến phủ Cung Hi Vương.
Hắn ta biết Cung Hi Vương sẽ triệu kiến hắn ta. Tạ Thế An được đưa tới thư phòng của Cung Hi Vương.
Cung Hi Vương ném lá thư ra trước mặt hắn ta, cười lạnh nói: “Rõ ràng là ngươi có ý định trả thù, lại nói là vì bổn vương thanh trừ đối thủ, Tạ Thế An, ngươi thật là có vài phần bản lĩnh.”
Tạ Thế An cúi đầu: “Thảo dân đã bị lục hoàng tử đày đọa từ rất lâu nhưng lại không dám làm ra hành động gì, mắt thấy lục hoàng tử được phong làm Thành Vương, sẽ mau chóng cưới thê sinh hài tử, dần dần sẽ trở thành đối thủ của Vương gia nên mới giúp Vương gia diệt trừ chướng ngại vật trước, đây là thành ý thảo dân dâng cho Vương gia.”
Tạ Thế An bước lên trước, cung kính nâng tay đưa một gói giấy đến trước mặt Cung Hi Vương.
Thị vệ đứng phía sau Cung Hi Vương bước lên một bước, nhận lấy gói giấy, cẩn thận mở ra, bên trong còn có một lớp giấy dầu, còn có thể nhìn thấy màu m.á.u đỏ tươi đã thấm ra ngoài.
Thần sắc của thị vệ có chút trầm trọng, mở lớp giấy dầu ra, bên trong là một chiếc lỗ tai m.á.u me đầm đìa.
“Đây là lòng thành của thảo dân.”
Tạ Thế An cúi đầu, hạ thấp tư thái
Cung Hi Vương biết đây chính là lỗ tai của lão lục.
Nhi tử hoàng thất nếu có thương tật trên người thì sẽ không còn cơ hội ngồi lên vị trí kia nữa.
Tạ Thế An không chỉ chứng tỏ lòng trung thành mà còn muốn chứng minh năng lực của mình.
Hắn ta chỉ là một thứ dân mà đã có thể cắt lỗ tai của người hoàng thất, nếu cho hắn ta một ít trợ lực, sau này chắc chắn sẽ trở thành một trợ tá đắc dụng.
“Có dũng có mưu, xứng làm mưu sĩ.” Cung Hi Vương mở miệng nói: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi tới vương phủ làm việc, sẽ có người sắp xếp công việc cho ngươi.”
Tạ Thế An vô cùng vui mừng: “Vâng, Vương gia.”
Hắn ta lên phố mua cho mình một bộ y phục mới, từ ngày mai, hắn ta sẽ là phụ tá của phủ Cung Hi Vương, sau này, những gì nên có hắn ta đều sẽ có.
Ở một bên khác, Vân Sơ đang nhàn nhã uống trà.
Nàng nhìn thấy Sở Dực từ ngoài cửa đi vào thì cất giọng hỏi: “Có phải như ta nói không?”
Sở Dực gật đầu: “Đại Lý Tự Khanh đã thẩm vấn thị vệ bên người lão lục, mọi chuyện đại khái là thế này, lão lục say rượu hồi phủ, đi được nửa đường thì ngựa đột nhiên bị kinh hách, chạy loạn khắp nơi, đường chính lúc đó vô cùng náo nhiệt, đông người nên chủ tớ lạc nhau, đợi đến khi thị vệ tìm được lão lục thì đã thấy hắn ta cả người đầy m.á.u nằm liệt dưới đất, mất đi một bên tai. Đại Lý phát hiện đậu đen ở hiện trường, suy đoán là ngựa ngửi được mùi đậu nên phát điên, Sơ nhi, rốt cuộc là ai làm ra chuyện này?”
“Kẻ chủ mưu chính là Tạ Thế An.” Vân Sơ nhướng mày: “Hắn ta làm như vậy, một là để phát tiết bực tức trong lòng, hai là để quy phục Cung Hi Vương, nếu chuyện này lộ ra thì cũng tiện khiến Giang di nương bị chụp mũ, đây là mưu kế mà một hài tử mới mười ba tuổi có thể nghĩ ra.”
Sở Dực ngồi xuống bên cạnh nàng: “Nhưng hắn ta không ngờ mọi chuyện hắn ta làm đều không thoát khỏi đôi mắt của nàng, Sơ nhi, nàng cho rằng tiếp theo nên làm thế nào?”
“Vậy cứ nhìn xem Tạ Thế An có bao nhiêu phân lượng trong lòng Cung Hi Vương.” Vân Sơ cười nói: “Nếu Cung Hi Vương bỏ quên hắn ta thì cũng không cần phải làm gì, nếu Cung Hi Vương bảo vệ hắn ta, vậy cũng hay, ta cũng muốn giáp mặt đối đầu với hắn ta một lần.”
Nàng trước giờ vẫn chưa ra chiêu tử thủ với Tạ Thế An hắn ta vẫn chỉ là một hài tử, mà những chuyện của đời trước cũng chưa xảy ra.
Hiện giờ Tạ Thế An chính thức trở thành phụ tá của Cung Hi Vương, còn nàng là Bình Tây Vương phi, bọn họ đã đứng ở hai phía đối lập, cho dù có làm gì thì cũng là quang minh chính đại đối đầu.
“Chuyện này cứ giao cho vi phu đi.”
Âm thanh của Sở Dực bỗng nhiên trở nên trầm đục, bàn tay to của hắn ôm lấy bả vai của Vân Sơ.
Vân Sơ vốn đang nghĩ chính sự nhưng lại bị bàn tay kia của hắn làm cho mất hồn.
“Sơ nhi, trời tối rồi.”
Nam nhân không chần chừ bế thốc nàng lên, đặt nàng xuống giường.
Nhoáng cái đã qua ba ngày, cuối cùng Ân phi cũng đưa hai đứa nhỏ về vương phủ, mà Sở Dực cũng chính thức thượng triều.
Đợi sau khi tâu xong chính sự, Sở Dực đứng trong hàng quan lại lập tức bước ra, chắp tay nói: “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng muốn khải tấu.”
Hoàng đế vung tay: “Chuẩn tấu.”
Sở Dực nói: “Ba ngày nay nhi thần nghỉ hưu mộc nhưng vẫn không chìm đắm trong vui sướng của mấy ngày tân hôn, nhi thần đã cải trang đi điều tra án tử của lão lục, rốt cuộc cũng tra được một ít manh mối.”
Nguyên thị đang ôm Tạ Thế Khang đút cháo bột hồ cho nó, nghe thấy tiếng đập cửa thì vội vàng bước ra mở, nhìn thấy Giang di nương, bà ta vô cùng sửng sốt: “Sao ngươi lại quay về đây?”
Giang di nương rảo bước bước qua bậc cửa rồi mới nói: “Đại thiếu gia có ở nhà không?”
“Có.” Nguyên thị nói: “Nó không thoải mái, đang nghỉ ngơi trong phòng.”
“Phiền thái thái đi vào thông báo với đại thiếu gia, hắn ta xâm nhập nhà dân cướp đi của ta một trăm lượng bạc, nếu hắn ta không trả lại thì ta sẽ đi báo quan.” Giang di nương nói một hơi: “Vương phi nói đây là hành vi của cường đạo, cùng một dạng với thổ phỉ, một khi bị định tội thì sẽ bị phán lưu đày.”
“Ngươi đến phủ Bình Tây Vương?”
Thanh âm của Tạ Thế An từ xa vọng tới, sắc mặt hắn ta vô cùng âm u.
Giang di nương sợ tới vô thức lui về phía sau, nàng ấy nghĩ tới nữ nhi, biết bản thân không thể lui nên lại cố gắng bước lên trước một bước: “Vương phi nói ta nên cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi không trả bạc thì Vương phi sẽ làm chủ cho ta.”
Nguyên thị vội vàng nói: “An ca nhi, sao con lại làm chuyện như vậy, con hồ đồ quá...”
Tạ Thế An không để ý tới Nguyên thị, chỉ nhìn chằm chằm Giang di nương, lạnh lùng nói: “Ngươi còn nói gì với mẫu thân?”
Giang di nương lạnh lùng nói: “Nếu đại thiếu gia lại làm ra chuyện gì nữa thì ta sẽ đến tìm Vương phi.”
Tạ Thế An gằn từng chữ một: “Ta lấy đi một lọ muối trong bếp của Giang di nương, Giang di nương không biết sao?”
Giang di nương không thể tin nói: “Cả một lọ muối mà ngươi cũng không để lại cho cô nhi quả phụ bọn ta, Tạ Thế An, ngươi đừng có quá đáng!”
“Là ta, là ta ngày ngày than vãn với An ca nhi là giá muối quá cao, nhà ta không mua nổi.” Nguyên thị khóc òa: “An ca nhi là trưởng tử trong nhà, vai mang gánh nặng nên mới làm ra chuyện như vậy, Giang di nương, trước nay ngươi luôn là người rộng lượng, xin ngươi đừng đi báo quan, ta còn có chút bạc phòng thân, ta thay An ca nhi trả lại cho ngươi.”
Giang di nương gật đầu: “Chỉ cần trả hết bạc thì xem như xí xóa chuyện này.”
Tạ Thế An quan sát nét mặt của Giang di nương.
Cướp bạc chỉ là động tác giả, lấy đậu đen mới là mục đích của hắn ta.
Hắn ta tối nay khiến cho Giang di nương “sợ tội tự sát”.
Không phải hắn ta nhẫn tâm mà là do Giang di nương vì tiền tài vứt bỏ Tạ gia.
Dựa vào đâu mà Tạ gia còn lún trong bùn mà Giang di nương có thể sống những ngày tháng tự tại.
Nhưng Giang di nương hoàn toàn không nhớ rõ hắn ta đã lấy đậu đen, hình như cũng không cần phải ra tay, đốm lửa này dù sao cũng chẳng lan tới chỗ hắn ta.
Nguyên thị lấy một trăm lượng bạc đưa cho Giang di nương, Giang di nương kiểm kê xong thì quay người rời đi.
Nguyên thị vỗ đùi: “Trong nhà còn dư lại chưa đến một trăm lượng bạc, miệng ăn núi lở, phải làm sao bây giờ mới tốt đây...”
Lúc này, lại có người gõ cửa, Nguyên thị có chút chấn kinh.
Tạ Thế An bước tới mở cửa, là một gia đinh, hắn ta khom lưng nói: “Tạ thiếu gia, Vương gia cho mời.”
Tạ Thế An chỉnh trang xiêm y rồi đi tới phủ Cung Hi Vương.
Lần trước hắn ta nói chuyện với Cung Hi Vương xong, Cung Hi Vương đã đồng ý cho hắn ta quy phục nhưng vẫn không sắp xếp cho hắn ta làm gì cả.
Ngày tháng trôi qua, hắn ta e là Cung Hi Vương sẽ quên mất hắn ta nên hắn ta mới chủ động xuất kích.
Lục hoàng tử chính là thành ý của hắn ta.
Sau khi hắn ta xử lý lục hoàng tử thì đã gửi một phong thư đến phủ Cung Hi Vương.
Hắn ta biết Cung Hi Vương sẽ triệu kiến hắn ta. Tạ Thế An được đưa tới thư phòng của Cung Hi Vương.
Cung Hi Vương ném lá thư ra trước mặt hắn ta, cười lạnh nói: “Rõ ràng là ngươi có ý định trả thù, lại nói là vì bổn vương thanh trừ đối thủ, Tạ Thế An, ngươi thật là có vài phần bản lĩnh.”
Tạ Thế An cúi đầu: “Thảo dân đã bị lục hoàng tử đày đọa từ rất lâu nhưng lại không dám làm ra hành động gì, mắt thấy lục hoàng tử được phong làm Thành Vương, sẽ mau chóng cưới thê sinh hài tử, dần dần sẽ trở thành đối thủ của Vương gia nên mới giúp Vương gia diệt trừ chướng ngại vật trước, đây là thành ý thảo dân dâng cho Vương gia.”
Tạ Thế An bước lên trước, cung kính nâng tay đưa một gói giấy đến trước mặt Cung Hi Vương.
Thị vệ đứng phía sau Cung Hi Vương bước lên một bước, nhận lấy gói giấy, cẩn thận mở ra, bên trong còn có một lớp giấy dầu, còn có thể nhìn thấy màu m.á.u đỏ tươi đã thấm ra ngoài.
Thần sắc của thị vệ có chút trầm trọng, mở lớp giấy dầu ra, bên trong là một chiếc lỗ tai m.á.u me đầm đìa.
“Đây là lòng thành của thảo dân.”
Tạ Thế An cúi đầu, hạ thấp tư thái
Cung Hi Vương biết đây chính là lỗ tai của lão lục.
Nhi tử hoàng thất nếu có thương tật trên người thì sẽ không còn cơ hội ngồi lên vị trí kia nữa.
Tạ Thế An không chỉ chứng tỏ lòng trung thành mà còn muốn chứng minh năng lực của mình.
Hắn ta chỉ là một thứ dân mà đã có thể cắt lỗ tai của người hoàng thất, nếu cho hắn ta một ít trợ lực, sau này chắc chắn sẽ trở thành một trợ tá đắc dụng.
“Có dũng có mưu, xứng làm mưu sĩ.” Cung Hi Vương mở miệng nói: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi tới vương phủ làm việc, sẽ có người sắp xếp công việc cho ngươi.”
Tạ Thế An vô cùng vui mừng: “Vâng, Vương gia.”
Hắn ta lên phố mua cho mình một bộ y phục mới, từ ngày mai, hắn ta sẽ là phụ tá của phủ Cung Hi Vương, sau này, những gì nên có hắn ta đều sẽ có.
Ở một bên khác, Vân Sơ đang nhàn nhã uống trà.
Nàng nhìn thấy Sở Dực từ ngoài cửa đi vào thì cất giọng hỏi: “Có phải như ta nói không?”
Sở Dực gật đầu: “Đại Lý Tự Khanh đã thẩm vấn thị vệ bên người lão lục, mọi chuyện đại khái là thế này, lão lục say rượu hồi phủ, đi được nửa đường thì ngựa đột nhiên bị kinh hách, chạy loạn khắp nơi, đường chính lúc đó vô cùng náo nhiệt, đông người nên chủ tớ lạc nhau, đợi đến khi thị vệ tìm được lão lục thì đã thấy hắn ta cả người đầy m.á.u nằm liệt dưới đất, mất đi một bên tai. Đại Lý phát hiện đậu đen ở hiện trường, suy đoán là ngựa ngửi được mùi đậu nên phát điên, Sơ nhi, rốt cuộc là ai làm ra chuyện này?”
“Kẻ chủ mưu chính là Tạ Thế An.” Vân Sơ nhướng mày: “Hắn ta làm như vậy, một là để phát tiết bực tức trong lòng, hai là để quy phục Cung Hi Vương, nếu chuyện này lộ ra thì cũng tiện khiến Giang di nương bị chụp mũ, đây là mưu kế mà một hài tử mới mười ba tuổi có thể nghĩ ra.”
Sở Dực ngồi xuống bên cạnh nàng: “Nhưng hắn ta không ngờ mọi chuyện hắn ta làm đều không thoát khỏi đôi mắt của nàng, Sơ nhi, nàng cho rằng tiếp theo nên làm thế nào?”
“Vậy cứ nhìn xem Tạ Thế An có bao nhiêu phân lượng trong lòng Cung Hi Vương.” Vân Sơ cười nói: “Nếu Cung Hi Vương bỏ quên hắn ta thì cũng không cần phải làm gì, nếu Cung Hi Vương bảo vệ hắn ta, vậy cũng hay, ta cũng muốn giáp mặt đối đầu với hắn ta một lần.”
Nàng trước giờ vẫn chưa ra chiêu tử thủ với Tạ Thế An hắn ta vẫn chỉ là một hài tử, mà những chuyện của đời trước cũng chưa xảy ra.
Hiện giờ Tạ Thế An chính thức trở thành phụ tá của Cung Hi Vương, còn nàng là Bình Tây Vương phi, bọn họ đã đứng ở hai phía đối lập, cho dù có làm gì thì cũng là quang minh chính đại đối đầu.
“Chuyện này cứ giao cho vi phu đi.”
Âm thanh của Sở Dực bỗng nhiên trở nên trầm đục, bàn tay to của hắn ôm lấy bả vai của Vân Sơ.
Vân Sơ vốn đang nghĩ chính sự nhưng lại bị bàn tay kia của hắn làm cho mất hồn.
“Sơ nhi, trời tối rồi.”
Nam nhân không chần chừ bế thốc nàng lên, đặt nàng xuống giường.
Nhoáng cái đã qua ba ngày, cuối cùng Ân phi cũng đưa hai đứa nhỏ về vương phủ, mà Sở Dực cũng chính thức thượng triều.
Đợi sau khi tâu xong chính sự, Sở Dực đứng trong hàng quan lại lập tức bước ra, chắp tay nói: “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng muốn khải tấu.”
Hoàng đế vung tay: “Chuẩn tấu.”
Sở Dực nói: “Ba ngày nay nhi thần nghỉ hưu mộc nhưng vẫn không chìm đắm trong vui sướng của mấy ngày tân hôn, nhi thần đã cải trang đi điều tra án tử của lão lục, rốt cuộc cũng tra được một ít manh mối.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.