Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 365
Triệu Văn Đồ
24/07/2024
“Nương nương, cầu nương nương tha mạng...” Tạ Phinh khóc lớn bò tới nắm lấy ống quần của Hoàng Hậu: “Thiếp thân thật lòng yêu Thái Tử điện hạ, tuyệt đối sẽ không phá hoại nghiệp lớn của điện hạ, cầu nương nương...”
Hoàng Hậu tức giận nâng chân đá Tạ Phinh ngã lăn quay.
Nạp góa phụ của thân đệ đệ, dù là ai làm ra chuyện này thì cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ, càng đừng nói là trữ quân của một nước.
Thái Tử nạp chính phi của lão tứ làm thứ phi, hơn nữa thân phận của Tạ Phinh còn tương đối đặc thù, là hậu đại của Hà gia bị trảm năm đó, nếu bị người khác biết được thì đám đại thần của Ngự Sử Đài chắc chắn sẽ buộc tội Thái Tử bất trung bất nhân bất nghĩa, xúi giục Hoàng Thượng trục xuất Thái Tử.
Thái Tử vốn đã rất tầm thường, nếu chuyện này còn lộ ra thì hắn ta sẽ không giữ được vị trí Thái Tử nữa.
“Nói, rốt cuộc là ai phái ngươi tính kế Thái Tử?”
Hoàng Hậu nhấc chân đạp lên n.g.ự.c Tạ Phinh, lạnh lùng chất vấn.
Tạ Phinh há mồm thở hổn hển, lắc đầu nói: “Không, ta không có, ta không thể làm hại Thái Tử, cầu nương nương tha cho ta một mạng...”
Nàng ta vừa nói được một nửa thì đã nghe thấy có động tĩnh từ bên ngoài vọng vào. . Ngôn Tình Sắc
Nàng ta đột nhiên mở miệng nói: “Ta vẫn luôn yêu Thái Tử điện hạ nên mới dùng mạng của mình để cứu điện hạ, ta chưa bao giờ dám nghĩ đến việc vào Đông Cung... Ta cũng không biết tại sao lại đắm chìm trong sự sủng ái của Thái Tử, ta tham lam chút vui thích nhất thời này nhưng lại không nghĩ đến sẽ khiến Thái Tử gặp bao nhiêu phiền phức... Nương nương, ta sai rồi, ta không thể tiếp tục như thế này, ta cam tâm chịu chết, nương nương động thủ đi.”
Nàng ta nhắm chặt hai mắt, Hoàng Hậu nhíu mày.
Người vừa rồi còn đang khóc lóc cầu xin tại sao bây giờ lại cam lòng chịu chết?
Bà ta cảm thấy có gì đó không đúng, quả nhiên, vừa ngẩng đầu đã thấy cửa bị người ta đẩy ra, Thái Tử nghiêng ngả lảo đảo vọt vào trong bảo vệ nữ tử đang nằm liệt dưới đất kia.
“Mẫu hậu!” Thái Tử quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu: “Linh Lung nàng...”
“Nàng ta không phải là Ngô Linh Lung, tên thật của nàng ta là Tạ Phinh, là chính phi của tứ đệ con, là hậu nhân Hà gia năm đó!” Hoàng Hậu gằn từng chữ một: “Là nàng ta g.i.ế.c c.h.ế.t Ngô Linh Lung, dựng ra tiết mục liều mình cứu mạng con, tất cả là để được vào Đông Cung! Chuyện tới nước này mà con còn muốn che chở tiện nhân tâm cơ này sao, con không cần vị trí Thái Tử này nữa à?”
Thái Tử ngẩng đầu: “Con thân là Thái Tử mà còn không bảo vệ được nữ nhân của mình thì còn làm Thái Tử để làm gì!”
“Ngươi! Ngươi!”
Hoàng Hậu tức giận đến mức đau đầu.
“Ngươi có biết vì tiện nhân này mà Sở Mặc há mồm đòi ta ba mươi ngàn lượng bạc không!”
Đồng tử Tạ Phinh đột nhiên co chặt
Không phải An ca nhi đang làm việc cho Cung Hi Vương Sở Mặc sao, hay là An ca nhi tiết lộ chuyện này với Cung Hi Vương cho nên Hoàng Hậu mới mời tổ mẫu vào cung để xác nhận thân phận của nàng ta?
Tạ Thế An... đó là thân đệ đệ của nàng ta, tại sao hắn ta lại có thể tuyệt tình như vậy!
Tạ Phinh run rẩy cả người, không chỉ vì sợ Hoàng Hậu ban c.h.ế.t mà còn vì không thể tin vào việc bản thân bị người nhà bán đứng...
“Nàng ta phải chết!”
Hoàng Hậu gằn từng chữ một, trong mắt đều là sát khí.
Thái Tử duỗi tay che chở Tạ Phinh, ngửa đầu nói: “Nàng c.h.ế.t cũng không thay đổi được sự thật này, mẫu hậu hà tất phải tuyệt tình như vậy, ảnh hưởng hòa khí mẫu tử chúng ta?”
Thấy bộ dáng tranh đấu tới cùng của hắn ta, Hoàng Hậu tức đến bật cười.
Xem ra bà ta đã bảo hộ nhi tử này quá tốt nên đã khiến hắn ta đánh mất lòng phòng bị cơ bản nhất.
Việc đã đến nước này, Hoàng Hậu chỉ có thể lấp miệng người khác trước. Bà ta cho người cầm ba mươi ngàn lượng ngân phiếu đến phủ Cung Hi Vương, nhưng bà ta biết đây chỉ mới là bắt đầu.
Nếu bà ta không xử lý chuyện này sạch sẽ thì bà ta sẽ mãi mãi bị Sở Mặc uy hiếp.
Còn cả chuyện của Quốc công phu nhân, bà ta cũng phải từ từ suy tính...
“Đi, cẩn thận tra một số chuyện Quế gia.”
Hoàng Hậu lạnh lùng sai phái, Quế gia là nhà ngoại của Sở Mặc, nếu có thể bắt được sai lầm lớn của Quế gia thì Sở Mặc sẽ không dám manh động nữa.
“Sắp xếp hai ba tử sĩ đến Đông Cung, chờ Thái Tử thả lỏng cảnh giác thì xử lý tiểu tiện nhân kia đi.”
“Vâng!” Doãn ma ma dừng một chút rồi nói: “Vậy phải xử lý Tạ Nguyên thị kia thế nào?”
Hoàng Hậu gõ gõ ngón tay: “Trước khi tiểu tiện nhân kia c.h.ế.t thì cứ giam bà ta lại.”
Đám hạ nhân nhận lệnh hành động.
Tạ Phinh dọn ra khỏi sương phòng của mình khi trước để đến ở cùng với Thái Tử, nhưng ngày ngày Thái Tử phải thượng triều công tác, nàng ta chỉ có thể ở nhà chờ đợi một mình.
Mỗi khi ở một mình, nàng ta sẽ cảm giác bên cạnh đều là người của Hoàng Hậu, ai nấy cũng đều muốn g.i.ế.c nàng ta.
Nàng ta biết Thái Tử chỉ có thể bảo vệ nàng ta nhất thời, nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t trong tay Hoàng Hậu.
Làm sao bây giờ, nàng ta phải làm sao bây giờ...
Nàng ta đang lo sợ bất an thì Thái Tử cũng đã hạ triều quay về, nàng ta lập tức ra đón: “Cuối cùng điện hạ cũng về rồi...”
Thái Tử sờ tóc nàng ta, thở dài mở miệng: “Hôm nay thượng triều lão nhị chỉ trách ta khắt khe cung nhân trước mặt phụ hoàng, trước giờ ta luôn khoan dung rộng lượng với hạ nhân nên lập tức mở miệng biện giải, ai người lão nhị khốn khiếp lại nhắc tới việc của Tạ gia, ta chỉ có thể thừa nhận sai lầm.”
Tạ Phinh khóc như mưa: “Đều là thiếp thân liên luỵ điện hạ, Hoàng Hậu nương nương nói đúng, thiếp thân không nên tồn tại, ngài để thiếp thân đi đi.”
Thái Tử vội nói: “Không liên quan tới nàng, là lão nhị quá âm hiểm xảo trá, ta dự định đi tìm tam đệ, liên thủ với tam đệ ra oai phủ đầu lão nhị, nàng ở Đông Cung chờ đi, đừng rời khỏi chủ viện, yên tâm, mẫu hậu sẽ không động thủ ở chủ viện đâu.”
Vốn dĩ hắn ta không cần nhọc lòng những chuyện này, trước nay đều là mẫu hậu xử lý.
Nhưng hắn ta lại một lòng muốn bảo vệ Linh Lung, chọc giận mẫu hậu, mấy ngày nay mẫu hậu đều không muốn gặp hắn ta, hắn ta chỉ có thể đích thân xử lý chuyện này.
Tạ Phinh ngập ngừng nói: “Điện hạ có thể đưa theo thiếp thân tới phủ Bình Tây Vương không?”
Thái Tử nhíu mày: “Nàng đi làm gì?”
“Bình Tây Vương phi là đích mẫu trước đây của thiếp thân.” Tạ Phinh mở miệng: “Có thiếp thân đứng giữa điều hòa, điện hạ và Bình Tây Vương càng có thể liên thủ tốt hơn.”
Thái Tử này lúc này mới nhớ ra bọn họ còn một tầng quan hệ như vậy.
Hắn ta gật đầu: “Được, vậy thì cùng đi.”
Thôn trang cách kinh thành khoảng hai canh giờ ngồi xe là một nơi có phong cảnh vô cùng tươi đẹp, cũng là một sản nghiệp trên danh nghĩa của Sở Dực.
Đã vào hạ nên cỏ cây um tùm, hoa nở rực rỡ, chim chóc bay tới bay lui, đắm chìm trong khung cảnh đó khiến người ta có thể hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Vân Sơ và Sở Dực đưa bọn nhỏ tới đây được hai ba ngày thì vết thương trên người Sở Dực đã nhanh chóng khôi phục, ít nhất đi đứng không còn là vấn đề nữa.
“Nương, mau đến xem, ở đây có thật nhiều kiến.” Sở Hoằng Du nắm tay Vân Sơ kéo nàng ngồi xổm trước bụi cỏ: “Chúng nó đang làm gì vậy?”
Một đàn kiến đen kịt xếp thành hàng đi về một phía, từ xa nhìn tới thật chẳng khác gì một sợi chỉ đen.
Vân Sơ cười nói: “Hẳn là đàn kiến này đang chuyển nhà, có lẽ là trời sắp mưa nên đàn kiến này mới hành động như vậy.”
Hoàng Hậu tức giận nâng chân đá Tạ Phinh ngã lăn quay.
Nạp góa phụ của thân đệ đệ, dù là ai làm ra chuyện này thì cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ, càng đừng nói là trữ quân của một nước.
Thái Tử nạp chính phi của lão tứ làm thứ phi, hơn nữa thân phận của Tạ Phinh còn tương đối đặc thù, là hậu đại của Hà gia bị trảm năm đó, nếu bị người khác biết được thì đám đại thần của Ngự Sử Đài chắc chắn sẽ buộc tội Thái Tử bất trung bất nhân bất nghĩa, xúi giục Hoàng Thượng trục xuất Thái Tử.
Thái Tử vốn đã rất tầm thường, nếu chuyện này còn lộ ra thì hắn ta sẽ không giữ được vị trí Thái Tử nữa.
“Nói, rốt cuộc là ai phái ngươi tính kế Thái Tử?”
Hoàng Hậu nhấc chân đạp lên n.g.ự.c Tạ Phinh, lạnh lùng chất vấn.
Tạ Phinh há mồm thở hổn hển, lắc đầu nói: “Không, ta không có, ta không thể làm hại Thái Tử, cầu nương nương tha cho ta một mạng...”
Nàng ta vừa nói được một nửa thì đã nghe thấy có động tĩnh từ bên ngoài vọng vào. . Ngôn Tình Sắc
Nàng ta đột nhiên mở miệng nói: “Ta vẫn luôn yêu Thái Tử điện hạ nên mới dùng mạng của mình để cứu điện hạ, ta chưa bao giờ dám nghĩ đến việc vào Đông Cung... Ta cũng không biết tại sao lại đắm chìm trong sự sủng ái của Thái Tử, ta tham lam chút vui thích nhất thời này nhưng lại không nghĩ đến sẽ khiến Thái Tử gặp bao nhiêu phiền phức... Nương nương, ta sai rồi, ta không thể tiếp tục như thế này, ta cam tâm chịu chết, nương nương động thủ đi.”
Nàng ta nhắm chặt hai mắt, Hoàng Hậu nhíu mày.
Người vừa rồi còn đang khóc lóc cầu xin tại sao bây giờ lại cam lòng chịu chết?
Bà ta cảm thấy có gì đó không đúng, quả nhiên, vừa ngẩng đầu đã thấy cửa bị người ta đẩy ra, Thái Tử nghiêng ngả lảo đảo vọt vào trong bảo vệ nữ tử đang nằm liệt dưới đất kia.
“Mẫu hậu!” Thái Tử quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu: “Linh Lung nàng...”
“Nàng ta không phải là Ngô Linh Lung, tên thật của nàng ta là Tạ Phinh, là chính phi của tứ đệ con, là hậu nhân Hà gia năm đó!” Hoàng Hậu gằn từng chữ một: “Là nàng ta g.i.ế.c c.h.ế.t Ngô Linh Lung, dựng ra tiết mục liều mình cứu mạng con, tất cả là để được vào Đông Cung! Chuyện tới nước này mà con còn muốn che chở tiện nhân tâm cơ này sao, con không cần vị trí Thái Tử này nữa à?”
Thái Tử ngẩng đầu: “Con thân là Thái Tử mà còn không bảo vệ được nữ nhân của mình thì còn làm Thái Tử để làm gì!”
“Ngươi! Ngươi!”
Hoàng Hậu tức giận đến mức đau đầu.
“Ngươi có biết vì tiện nhân này mà Sở Mặc há mồm đòi ta ba mươi ngàn lượng bạc không!”
Đồng tử Tạ Phinh đột nhiên co chặt
Không phải An ca nhi đang làm việc cho Cung Hi Vương Sở Mặc sao, hay là An ca nhi tiết lộ chuyện này với Cung Hi Vương cho nên Hoàng Hậu mới mời tổ mẫu vào cung để xác nhận thân phận của nàng ta?
Tạ Thế An... đó là thân đệ đệ của nàng ta, tại sao hắn ta lại có thể tuyệt tình như vậy!
Tạ Phinh run rẩy cả người, không chỉ vì sợ Hoàng Hậu ban c.h.ế.t mà còn vì không thể tin vào việc bản thân bị người nhà bán đứng...
“Nàng ta phải chết!”
Hoàng Hậu gằn từng chữ một, trong mắt đều là sát khí.
Thái Tử duỗi tay che chở Tạ Phinh, ngửa đầu nói: “Nàng c.h.ế.t cũng không thay đổi được sự thật này, mẫu hậu hà tất phải tuyệt tình như vậy, ảnh hưởng hòa khí mẫu tử chúng ta?”
Thấy bộ dáng tranh đấu tới cùng của hắn ta, Hoàng Hậu tức đến bật cười.
Xem ra bà ta đã bảo hộ nhi tử này quá tốt nên đã khiến hắn ta đánh mất lòng phòng bị cơ bản nhất.
Việc đã đến nước này, Hoàng Hậu chỉ có thể lấp miệng người khác trước. Bà ta cho người cầm ba mươi ngàn lượng ngân phiếu đến phủ Cung Hi Vương, nhưng bà ta biết đây chỉ mới là bắt đầu.
Nếu bà ta không xử lý chuyện này sạch sẽ thì bà ta sẽ mãi mãi bị Sở Mặc uy hiếp.
Còn cả chuyện của Quốc công phu nhân, bà ta cũng phải từ từ suy tính...
“Đi, cẩn thận tra một số chuyện Quế gia.”
Hoàng Hậu lạnh lùng sai phái, Quế gia là nhà ngoại của Sở Mặc, nếu có thể bắt được sai lầm lớn của Quế gia thì Sở Mặc sẽ không dám manh động nữa.
“Sắp xếp hai ba tử sĩ đến Đông Cung, chờ Thái Tử thả lỏng cảnh giác thì xử lý tiểu tiện nhân kia đi.”
“Vâng!” Doãn ma ma dừng một chút rồi nói: “Vậy phải xử lý Tạ Nguyên thị kia thế nào?”
Hoàng Hậu gõ gõ ngón tay: “Trước khi tiểu tiện nhân kia c.h.ế.t thì cứ giam bà ta lại.”
Đám hạ nhân nhận lệnh hành động.
Tạ Phinh dọn ra khỏi sương phòng của mình khi trước để đến ở cùng với Thái Tử, nhưng ngày ngày Thái Tử phải thượng triều công tác, nàng ta chỉ có thể ở nhà chờ đợi một mình.
Mỗi khi ở một mình, nàng ta sẽ cảm giác bên cạnh đều là người của Hoàng Hậu, ai nấy cũng đều muốn g.i.ế.c nàng ta.
Nàng ta biết Thái Tử chỉ có thể bảo vệ nàng ta nhất thời, nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t trong tay Hoàng Hậu.
Làm sao bây giờ, nàng ta phải làm sao bây giờ...
Nàng ta đang lo sợ bất an thì Thái Tử cũng đã hạ triều quay về, nàng ta lập tức ra đón: “Cuối cùng điện hạ cũng về rồi...”
Thái Tử sờ tóc nàng ta, thở dài mở miệng: “Hôm nay thượng triều lão nhị chỉ trách ta khắt khe cung nhân trước mặt phụ hoàng, trước giờ ta luôn khoan dung rộng lượng với hạ nhân nên lập tức mở miệng biện giải, ai người lão nhị khốn khiếp lại nhắc tới việc của Tạ gia, ta chỉ có thể thừa nhận sai lầm.”
Tạ Phinh khóc như mưa: “Đều là thiếp thân liên luỵ điện hạ, Hoàng Hậu nương nương nói đúng, thiếp thân không nên tồn tại, ngài để thiếp thân đi đi.”
Thái Tử vội nói: “Không liên quan tới nàng, là lão nhị quá âm hiểm xảo trá, ta dự định đi tìm tam đệ, liên thủ với tam đệ ra oai phủ đầu lão nhị, nàng ở Đông Cung chờ đi, đừng rời khỏi chủ viện, yên tâm, mẫu hậu sẽ không động thủ ở chủ viện đâu.”
Vốn dĩ hắn ta không cần nhọc lòng những chuyện này, trước nay đều là mẫu hậu xử lý.
Nhưng hắn ta lại một lòng muốn bảo vệ Linh Lung, chọc giận mẫu hậu, mấy ngày nay mẫu hậu đều không muốn gặp hắn ta, hắn ta chỉ có thể đích thân xử lý chuyện này.
Tạ Phinh ngập ngừng nói: “Điện hạ có thể đưa theo thiếp thân tới phủ Bình Tây Vương không?”
Thái Tử nhíu mày: “Nàng đi làm gì?”
“Bình Tây Vương phi là đích mẫu trước đây của thiếp thân.” Tạ Phinh mở miệng: “Có thiếp thân đứng giữa điều hòa, điện hạ và Bình Tây Vương càng có thể liên thủ tốt hơn.”
Thái Tử này lúc này mới nhớ ra bọn họ còn một tầng quan hệ như vậy.
Hắn ta gật đầu: “Được, vậy thì cùng đi.”
Thôn trang cách kinh thành khoảng hai canh giờ ngồi xe là một nơi có phong cảnh vô cùng tươi đẹp, cũng là một sản nghiệp trên danh nghĩa của Sở Dực.
Đã vào hạ nên cỏ cây um tùm, hoa nở rực rỡ, chim chóc bay tới bay lui, đắm chìm trong khung cảnh đó khiến người ta có thể hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Vân Sơ và Sở Dực đưa bọn nhỏ tới đây được hai ba ngày thì vết thương trên người Sở Dực đã nhanh chóng khôi phục, ít nhất đi đứng không còn là vấn đề nữa.
“Nương, mau đến xem, ở đây có thật nhiều kiến.” Sở Hoằng Du nắm tay Vân Sơ kéo nàng ngồi xổm trước bụi cỏ: “Chúng nó đang làm gì vậy?”
Một đàn kiến đen kịt xếp thành hàng đi về một phía, từ xa nhìn tới thật chẳng khác gì một sợi chỉ đen.
Vân Sơ cười nói: “Hẳn là đàn kiến này đang chuyển nhà, có lẽ là trời sắp mưa nên đàn kiến này mới hành động như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.