Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 373
Triệu Văn Đồ
24/07/2024
Doãn ma ma khom lưng đứng bên cạnh nói: “Lão nô đã cho người tra qua, những tin đồn này bắt nguồn từ sòng bạc, theo lão nô biết, sòng bạc ở kinh thành này chính là địa bàn của Cung Hi Vương.”
Sắc mặt của Hoàng Hậu vô cùng âm trầm.
Sở Mặc dồn hết hỏa lực vào Đông Cung.
Đầu tiên là khiến quyền chưởng quản hậu cung của quốc mẫu rơi vào tay Huệ phi.
Bây giờ lại xuống tay với Công Tôn gia, đạp ngã chỗ dựa của bà ta.
Có phải tiếp theo hắn ta sẽ ra tay với Thái Tử.
Vốn dĩ bà ta có thể mạnh mẽ xuất kích nhưng cố tình lại có Quốc công phu nhân Lê Tĩnh Xu ngủ đông trong bóng tối.
Bà ta sợ sau khi bản thân dồn hết tinh lực lên người Sở Mặc thì tiếp sau đó sẽ bị Lê Tĩnh Xu cắn rớt một khối thịt.
Đây là nguyên nhân bà ta nóng lòng muốn Sở Dực nhập cuộc.
Nếu có Sở Dực chia sẻ thì bà ta đâu đến mức bị động như vậy.
“Phải diệt trừ Lê Tĩnh Xu.” Hoàng Hậu lạnh lùng vuốt v e kim giáp: “Có danh hiệu Quốc công phu nhân này thì bà ta vĩnh viễn có quyền ra vào hoàng cung, nếu đã như thế...”
Doãn ma ma ngẩng đầu lên: “Nương nương cứ dặn dò.”
“Đến tháng chạp rồi, nên tổ chức yến hội mùng tám tháng chạp đi thôi.” Hoàng Hậu mở miệng: “Ngươi đích thân giám sát việc tổ chức yến hội, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót.”
Mùng tám tháng chạp là một ngày hội rất quan trọng trong dân gian, hoàng cung cũng sẽ làm một bữa cung yến nho nhỏ để chúc mừng.
Dù làm lớn hay nhỏ thì nhi tức của hoàng thất như Vân Sơ vẫn phải đến tham gia yến hội.
Hài tử trong bụng nàng đã tròn ba tháng, phản ứng lúc mới mang thai đã dần dần biến mất, bây giờ nàng có thể ăn có thể ngủ, đi ra ngoài cũng không thành vấn đề.
Nhưng Sở Dực vẫn không dám qua loa, hắn ôm Vân Sơ xuống xe ngựa, còn cố ý sắp xếp cỗ kiệu, để Vân Sơ ngồi kiệu đi từ cửa cung tới đại điện tổ chức yến hội.
Một nhà bốn người mau chóng tới nơi, khách khứa cũng đã tới rất đông.
Ở những nơi đông người như vậy Vân Sơ không để Sở Dực đỡ mình, tránh bị người khác chế giễu.
“Tam đệ muội tới rồi.” Thái Tử Phi cười khanh khách nói: “Mấy ngày không gặp, hình như tam đệ muội béo lên rồi.”
Cung Hi Vương phi cũng hùa theo: “Nghe nói tam đệ rất sủng ái tam đệ muội, tam đệ muội muốn ăn cái gì, tam đệ đều đích thân giục ngựa đi mua, tâm tình thoải mái đương nhiên sẽ béo lên rồi.”
Vân Sơ cười cười nói: “Hắn ở nhà nhàn rỗi, có thời gian làm những chuyện này.”
Cung Hi Vương phi có chút hâm mộ.
Lúc trước trượng phu nàng ta ở nhà nhàn nhã cũng không dành thời gian đi mua thức ăn cho nàng ta, hiện giờ hắn ta bận rộn như vậy, càng không thể nào làm những chuyện đó.
Lúc mọi người đang trò chuyện thì Vân Sơ ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng Thượng Hoàng Hậu và Quốc công phu nhân đang đi tới.
Hơn nửa năm không gặp, Quốc công phu nhân trông còn trẻ tuổi hơn trước, gương mặt xuân phong đắc ý.
Hoàng Hậu thì ngược lại, gương mặt lộ vẻ ưu sầu, trông còn già hơn Quốc công phu nhân vài tuổi.
Mọi người hành lễ với đế hậu rồi ngồi xuống.
Hoàng Hậu ngồi bên cạnh hoàng đế, Quốc công phu nhân ngồi ở vị trí đầu tiên bên dưới.
Có nhiều phu nhân trong yến hội không nhịn được bàn tán xôn xao.
“Hình như nửa năm nay Quốc công phu nhân thường xuyên ra vào hoàng cung, rất được Hoàng Thượng yêu thích.”
“Nếu Hoàng Thượng coi trọng phủ Quốc công thì phải sớm để thế tử trở thành Quốc công chứ, sao cứ kéo dài mãi như vậy.”
“Nếu Hoàng Thượng không coi trọng phủ Quốc công thì không nên cho Quốc công phu nhân tôn vinh như vậy, cũng không biết là đang nghĩ gì.”
Mọi người đều biết sau khi tiền Quốc công thì con vợ lẽ trong phủ bắt đầu g.i.ế.c hại lẫn nhau, người c.h.ế.t kẻ điên, chức vị Quốc công này không còn ai để truyền lại.
Cách vài năm, Quốc công phu nhân chọn một hài tử dòng bên rồi thỉnh phong thế tử Quốc công cho hắn, chính là người mà bây giờ mọi người gọi là Quốc công, trên thực tế vẫn chỉ là thế tử, chưa chính thức kế thừa tước vị. Vân Sơ có thể đoán được nguyên nhân của chuyện này.
Nếu thế tử kế thừa tước vị Quốc công thì sẽ có tân Quốc công phu nhân, nếu như vậy thì yến hội trong cung sẽ không còn liên quan gì tới Quốc công phu nhân hiện tại nữa.
Không thể tiến cung sẽ không thể gặp mặt Hoàng Thượng.
Lê Tĩnh Xu sẽ để chuyện như vậy xảy ra sao?
Vân Sơ an tĩnh dùng cơm.
Hai đứa nhỏ ra ngoài du lịch nửa năm đã trưởng thành hiểu chuyện hơn rất nhiều, lúc ăn cơm cũng không cần ai hầu hạ, đã có thể tự mình dùng bữa thành thạo.
Lúc Sở Hoằng Du múc cháo cho muội muội thì bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh: “Du ca nhi, mẫu phi ngươi mang thai đệ đệ hay muội muội vậy?”
Thằng bé quay đầu, nhìn thấy Sở Lan, nó lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Nếu mẫu phi ngươi sinh đệ đệ thì có trò hay để xem rồi.” Sở Lan ra vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa: “Mẫu phi ta nói chờ mẫu phi của ngươi có nhi tử thân sinh thì sẽ để cho nhi tử của minh là thế tử Bình Tây Vương, ngươi thì sao nào, đến lúc đó chẳng là cái thá gì cả.”
Sở Hoằng Du khựng lại: “Mẫu phi ngươi nói với ngươi mấy lời này?”
Sở Lan gật đầu: “Không chỉ mẫu phi ta nói mà cả những cung nữ ở Đông Cung cũng nói như vậy.”
Nó vừa dứt lời thì đã thấy Sở Hoằng Du đứng phắt dậy: “Hoàng tổ phụ, tôn nhi có việc thượng tấu!”
Hoàng đế nhướng mắt: “Chuyện gì?”
“Tôn nhi muốn khải tấu Thái Tử bá mẫu không quản được Đông Cung, Đông Cung trên làm dưới theo, thượng bất chính hạ tắc loạn!” Sở Hoằng Du lớn tiếng nói: “Xin hỏi hoàng tổ phụ xử lý thế nào?”
Mặt mũi Thái Tử Phi trắng bệch, lập tức đứng dậy rồi quỳ gối dưới bậc thang: “Phụ hoàng, nhi thần không có, là Du ca nhi hồ nháo.”
“Ta không có nói bậy, ta có nhân chứng!” Sở Hoằng Du chỉ vào Sở Lan nói: “Lan nhi tỷ tỷ nói Thái Tử bá mẫu ở Đông Cung nói mẫu phi của ta sẽ sinh ra một đệ đệ, còn nói chờ đệ đệ sinh ra thì ta sẽ không còn là thế tử phủ Bình Tây Vương nữa, không chỉ có Thái Tử bá mẫu nói như vậy mà cả cung nữ thái giám của Đông Cung cũng nói, xin hỏi hoàng tổ phụ, cái này không phải là trên làm dưới theo sao?”
Sở Lan lập tức trợn tròn mắt, lắp bắp nói: “Không, không phải ta, ta không có...”
Sở Trường Sinh đứng lên, mềm mại mở miệng: “Hoàng tổ phụ, con cũng nghe thấy.”
Sắc mặt Hoàng Hậu trầm xuống.
Bà ta còn một đống chuyện chưa xử lý xong mà nha đầu Sở Lan này còn kiếm chuyện thị phi.
Chuyện của phủ Bình Tây Vương cả kinh thành này có ai không biết, cả đám đều đang âm thầm bàn tán xem thai này là nam hay nữ, đoán xem thế tử Bình Tây Vương tương lai sẽ là ai, nghị luận sau lưng thì cũng thôi đi, nha đầu Sở Lan này lại không hiểu chuyện tới mức đi nói ra trước mặt người ta!
Còn khó coi hơn nữa là Du ca nhi lại nháo chuyện hài tử cãi nhau này tới trước mặt Hoàng Thượng.
Hoàng Hậu lạnh lùng nhìn về phía Vân Sơ, chỉ cần Vân Sơ ra mặt trấn an, bà ta tin tưởng hai đứa nhỏ sẽ bỏ qua chuyện này, chuyện này sẽ chấm dứt ở đây.
Nhưng bà ta lại thấy Vân Sơ chỉ ngồi ngay ngắn ở đó, không hề có ý tứ lên tiếng giảng hòa.
Hoàng Hậu chỉ đành mở miệng: “Hoàng Thượng, thần thiếp cho rằng đây chỉ là hài tử ầm ĩ cãi nhau, không phải là chuyện gì lớn.”
“Dù vậy thì một tiểu hài tử cũng không nên nói ra những lời này.” Quốc công phu nhân khẽ cười nói: “Thế tử với không thế tử cái gì, hài tử có thể hiểu được sao, e là người lớn nói nhiều nên hài tử mới ghi tạc trong lòng... Thái Tử Phi nghị luận chuyện của phủ Bình Tây Vương trước mặt hài tử là không nên.”
Sắc mặt Hoàng Hậu lại càng khó coi.
Lê Tĩnh Xu ơi là Lê Tĩnh Xu, đây là ngang nhiên công kích quốc mẫu như bà ta sao?
Thái Tử Phi sợ hãi tới mức run rẩy, theo bản năng muốn biện giải: “Phụ hoàng minh giám, nhi thần không có...”
Hoàng đế đột nhiên giơ tay vỗ bàn: “Thái Tử Phi không biết dạy con, không biết quản người, phạt nửa năm bổng lộc, răn đe cảnh cáo!”
Thái Tử Phi lộ ra vẻ chua xót: “... Vâng.”
Nàng ta trở về chỗ ngồi, lạnh lùng nhìn nữ nhi Sở Lan, Sở Lan rụt cổ không dám nhìn thẳng.
Thái Tử Phi còn chưa kịp làm gì thì Thái Tử đã lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu không quản được hài tử thì đưa cho người khác giáo dưỡng đi!”
“Vâng, điện hạ...”
Thái Tử Phi cắn môi.
Sắc mặt của Hoàng Hậu vô cùng âm trầm.
Sở Mặc dồn hết hỏa lực vào Đông Cung.
Đầu tiên là khiến quyền chưởng quản hậu cung của quốc mẫu rơi vào tay Huệ phi.
Bây giờ lại xuống tay với Công Tôn gia, đạp ngã chỗ dựa của bà ta.
Có phải tiếp theo hắn ta sẽ ra tay với Thái Tử.
Vốn dĩ bà ta có thể mạnh mẽ xuất kích nhưng cố tình lại có Quốc công phu nhân Lê Tĩnh Xu ngủ đông trong bóng tối.
Bà ta sợ sau khi bản thân dồn hết tinh lực lên người Sở Mặc thì tiếp sau đó sẽ bị Lê Tĩnh Xu cắn rớt một khối thịt.
Đây là nguyên nhân bà ta nóng lòng muốn Sở Dực nhập cuộc.
Nếu có Sở Dực chia sẻ thì bà ta đâu đến mức bị động như vậy.
“Phải diệt trừ Lê Tĩnh Xu.” Hoàng Hậu lạnh lùng vuốt v e kim giáp: “Có danh hiệu Quốc công phu nhân này thì bà ta vĩnh viễn có quyền ra vào hoàng cung, nếu đã như thế...”
Doãn ma ma ngẩng đầu lên: “Nương nương cứ dặn dò.”
“Đến tháng chạp rồi, nên tổ chức yến hội mùng tám tháng chạp đi thôi.” Hoàng Hậu mở miệng: “Ngươi đích thân giám sát việc tổ chức yến hội, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót.”
Mùng tám tháng chạp là một ngày hội rất quan trọng trong dân gian, hoàng cung cũng sẽ làm một bữa cung yến nho nhỏ để chúc mừng.
Dù làm lớn hay nhỏ thì nhi tức của hoàng thất như Vân Sơ vẫn phải đến tham gia yến hội.
Hài tử trong bụng nàng đã tròn ba tháng, phản ứng lúc mới mang thai đã dần dần biến mất, bây giờ nàng có thể ăn có thể ngủ, đi ra ngoài cũng không thành vấn đề.
Nhưng Sở Dực vẫn không dám qua loa, hắn ôm Vân Sơ xuống xe ngựa, còn cố ý sắp xếp cỗ kiệu, để Vân Sơ ngồi kiệu đi từ cửa cung tới đại điện tổ chức yến hội.
Một nhà bốn người mau chóng tới nơi, khách khứa cũng đã tới rất đông.
Ở những nơi đông người như vậy Vân Sơ không để Sở Dực đỡ mình, tránh bị người khác chế giễu.
“Tam đệ muội tới rồi.” Thái Tử Phi cười khanh khách nói: “Mấy ngày không gặp, hình như tam đệ muội béo lên rồi.”
Cung Hi Vương phi cũng hùa theo: “Nghe nói tam đệ rất sủng ái tam đệ muội, tam đệ muội muốn ăn cái gì, tam đệ đều đích thân giục ngựa đi mua, tâm tình thoải mái đương nhiên sẽ béo lên rồi.”
Vân Sơ cười cười nói: “Hắn ở nhà nhàn rỗi, có thời gian làm những chuyện này.”
Cung Hi Vương phi có chút hâm mộ.
Lúc trước trượng phu nàng ta ở nhà nhàn nhã cũng không dành thời gian đi mua thức ăn cho nàng ta, hiện giờ hắn ta bận rộn như vậy, càng không thể nào làm những chuyện đó.
Lúc mọi người đang trò chuyện thì Vân Sơ ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng Thượng Hoàng Hậu và Quốc công phu nhân đang đi tới.
Hơn nửa năm không gặp, Quốc công phu nhân trông còn trẻ tuổi hơn trước, gương mặt xuân phong đắc ý.
Hoàng Hậu thì ngược lại, gương mặt lộ vẻ ưu sầu, trông còn già hơn Quốc công phu nhân vài tuổi.
Mọi người hành lễ với đế hậu rồi ngồi xuống.
Hoàng Hậu ngồi bên cạnh hoàng đế, Quốc công phu nhân ngồi ở vị trí đầu tiên bên dưới.
Có nhiều phu nhân trong yến hội không nhịn được bàn tán xôn xao.
“Hình như nửa năm nay Quốc công phu nhân thường xuyên ra vào hoàng cung, rất được Hoàng Thượng yêu thích.”
“Nếu Hoàng Thượng coi trọng phủ Quốc công thì phải sớm để thế tử trở thành Quốc công chứ, sao cứ kéo dài mãi như vậy.”
“Nếu Hoàng Thượng không coi trọng phủ Quốc công thì không nên cho Quốc công phu nhân tôn vinh như vậy, cũng không biết là đang nghĩ gì.”
Mọi người đều biết sau khi tiền Quốc công thì con vợ lẽ trong phủ bắt đầu g.i.ế.c hại lẫn nhau, người c.h.ế.t kẻ điên, chức vị Quốc công này không còn ai để truyền lại.
Cách vài năm, Quốc công phu nhân chọn một hài tử dòng bên rồi thỉnh phong thế tử Quốc công cho hắn, chính là người mà bây giờ mọi người gọi là Quốc công, trên thực tế vẫn chỉ là thế tử, chưa chính thức kế thừa tước vị. Vân Sơ có thể đoán được nguyên nhân của chuyện này.
Nếu thế tử kế thừa tước vị Quốc công thì sẽ có tân Quốc công phu nhân, nếu như vậy thì yến hội trong cung sẽ không còn liên quan gì tới Quốc công phu nhân hiện tại nữa.
Không thể tiến cung sẽ không thể gặp mặt Hoàng Thượng.
Lê Tĩnh Xu sẽ để chuyện như vậy xảy ra sao?
Vân Sơ an tĩnh dùng cơm.
Hai đứa nhỏ ra ngoài du lịch nửa năm đã trưởng thành hiểu chuyện hơn rất nhiều, lúc ăn cơm cũng không cần ai hầu hạ, đã có thể tự mình dùng bữa thành thạo.
Lúc Sở Hoằng Du múc cháo cho muội muội thì bên tai bỗng nhiên vang lên một âm thanh: “Du ca nhi, mẫu phi ngươi mang thai đệ đệ hay muội muội vậy?”
Thằng bé quay đầu, nhìn thấy Sở Lan, nó lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Nếu mẫu phi ngươi sinh đệ đệ thì có trò hay để xem rồi.” Sở Lan ra vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa: “Mẫu phi ta nói chờ mẫu phi của ngươi có nhi tử thân sinh thì sẽ để cho nhi tử của minh là thế tử Bình Tây Vương, ngươi thì sao nào, đến lúc đó chẳng là cái thá gì cả.”
Sở Hoằng Du khựng lại: “Mẫu phi ngươi nói với ngươi mấy lời này?”
Sở Lan gật đầu: “Không chỉ mẫu phi ta nói mà cả những cung nữ ở Đông Cung cũng nói như vậy.”
Nó vừa dứt lời thì đã thấy Sở Hoằng Du đứng phắt dậy: “Hoàng tổ phụ, tôn nhi có việc thượng tấu!”
Hoàng đế nhướng mắt: “Chuyện gì?”
“Tôn nhi muốn khải tấu Thái Tử bá mẫu không quản được Đông Cung, Đông Cung trên làm dưới theo, thượng bất chính hạ tắc loạn!” Sở Hoằng Du lớn tiếng nói: “Xin hỏi hoàng tổ phụ xử lý thế nào?”
Mặt mũi Thái Tử Phi trắng bệch, lập tức đứng dậy rồi quỳ gối dưới bậc thang: “Phụ hoàng, nhi thần không có, là Du ca nhi hồ nháo.”
“Ta không có nói bậy, ta có nhân chứng!” Sở Hoằng Du chỉ vào Sở Lan nói: “Lan nhi tỷ tỷ nói Thái Tử bá mẫu ở Đông Cung nói mẫu phi của ta sẽ sinh ra một đệ đệ, còn nói chờ đệ đệ sinh ra thì ta sẽ không còn là thế tử phủ Bình Tây Vương nữa, không chỉ có Thái Tử bá mẫu nói như vậy mà cả cung nữ thái giám của Đông Cung cũng nói, xin hỏi hoàng tổ phụ, cái này không phải là trên làm dưới theo sao?”
Sở Lan lập tức trợn tròn mắt, lắp bắp nói: “Không, không phải ta, ta không có...”
Sở Trường Sinh đứng lên, mềm mại mở miệng: “Hoàng tổ phụ, con cũng nghe thấy.”
Sắc mặt Hoàng Hậu trầm xuống.
Bà ta còn một đống chuyện chưa xử lý xong mà nha đầu Sở Lan này còn kiếm chuyện thị phi.
Chuyện của phủ Bình Tây Vương cả kinh thành này có ai không biết, cả đám đều đang âm thầm bàn tán xem thai này là nam hay nữ, đoán xem thế tử Bình Tây Vương tương lai sẽ là ai, nghị luận sau lưng thì cũng thôi đi, nha đầu Sở Lan này lại không hiểu chuyện tới mức đi nói ra trước mặt người ta!
Còn khó coi hơn nữa là Du ca nhi lại nháo chuyện hài tử cãi nhau này tới trước mặt Hoàng Thượng.
Hoàng Hậu lạnh lùng nhìn về phía Vân Sơ, chỉ cần Vân Sơ ra mặt trấn an, bà ta tin tưởng hai đứa nhỏ sẽ bỏ qua chuyện này, chuyện này sẽ chấm dứt ở đây.
Nhưng bà ta lại thấy Vân Sơ chỉ ngồi ngay ngắn ở đó, không hề có ý tứ lên tiếng giảng hòa.
Hoàng Hậu chỉ đành mở miệng: “Hoàng Thượng, thần thiếp cho rằng đây chỉ là hài tử ầm ĩ cãi nhau, không phải là chuyện gì lớn.”
“Dù vậy thì một tiểu hài tử cũng không nên nói ra những lời này.” Quốc công phu nhân khẽ cười nói: “Thế tử với không thế tử cái gì, hài tử có thể hiểu được sao, e là người lớn nói nhiều nên hài tử mới ghi tạc trong lòng... Thái Tử Phi nghị luận chuyện của phủ Bình Tây Vương trước mặt hài tử là không nên.”
Sắc mặt Hoàng Hậu lại càng khó coi.
Lê Tĩnh Xu ơi là Lê Tĩnh Xu, đây là ngang nhiên công kích quốc mẫu như bà ta sao?
Thái Tử Phi sợ hãi tới mức run rẩy, theo bản năng muốn biện giải: “Phụ hoàng minh giám, nhi thần không có...”
Hoàng đế đột nhiên giơ tay vỗ bàn: “Thái Tử Phi không biết dạy con, không biết quản người, phạt nửa năm bổng lộc, răn đe cảnh cáo!”
Thái Tử Phi lộ ra vẻ chua xót: “... Vâng.”
Nàng ta trở về chỗ ngồi, lạnh lùng nhìn nữ nhi Sở Lan, Sở Lan rụt cổ không dám nhìn thẳng.
Thái Tử Phi còn chưa kịp làm gì thì Thái Tử đã lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu không quản được hài tử thì đưa cho người khác giáo dưỡng đi!”
“Vâng, điện hạ...”
Thái Tử Phi cắn môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.