Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 41
Triệu Văn Đồ
28/07/2024
Ngay cả Vân Sơ cũng không nhịn được chắt lưỡi, lão thái thái cũng chỉ
cho ba ngàn lượng bạc chuẩn bị tiệc thọ, một mình Hạ Húc đã nuốt bốn
trăm lượng, trong này chắc chắn vẫn còn nhiều hạ nhân khác tham ô, người này ba bốn mươi lượng, kẻ kia mười bảy mười tám lượng, tính như vậy,
còn lại hai ngàn lượng bạc để tổ chức tiệc thọ đã là không tệ.
“Lần này Hạ Húc nuốt bạc cũng đưa tới cho vị ở miếu nhỏ kia không ít.” Thính Sương thấp giọng nói: “Hạ thị bị thương, gần đây cũng an phận hơn nhiều.”
Ý cười trên mặt Vân Sơ càng sâu: “Vậy để nàng ta nghỉ ngơi mấy ngày.”
Mấy ngày sau Hạ thị sẽ không còn ngày tháng yên lành nữa đâu.
Thính Sương đã biết Vân Sơ muốn làm gì, nàng ấy u sầu nói: “Phu nhân, thật sự phải như vậy sao?”
Vân Sơ kéo tay Thính Sương: “Gả vào Tạ gia năm năm, ngươi cảm thấy ta thật sự vui vẻ sao?”
Thính Sương lắc đầu.
Tháng đầu tiên gả vào đây, phu nhân tràn ngập khát khao, sau này lại bị đại nhân lạnh nhạt, hài tử c.h.ế.t non, phu nhân đã không còn nở một nụ cười nào từ tận đáy lòng.
Những năm gần đây, phu nhân cứ sống từng ngày từng ngày, nhìn như an nhàn nhưng trong đó lại không còn bất kỳ hy vọng sống nào.
Chỉ có khoảng thời gian gần đây, rốt cuộc nàng ấy cũng thấy một sắc thái khác trong mắt của phu nhân.
Nàng ấy thật sự lo lắng cho phu nhân.
Sợ nếu xảy ra chuyện gì thì cuộc sống của phu nhân sẽ càng thêm khó khăn.
“Thính Sương, ngươi cũng trạc tuổi ta, nên gả chồng rồi.” Vân Sơ ôn nhu nhìn nàng ấy: “Nếu ngươi có ý trung nhân thì chỉ cần nói với ta, nếu còn chưa có người vừa ý thì ta sẽ tìm cho ngươi một người trung hậu thành thật...”
“Phu nhân!” Thính Sương sợ tới mức quỳ sụp xuống: “Nô tỳ không gả chồng, cả đời này nô tỳ đều ở bên cạnh hầu hạ phu nhân.”
Vân Sơ kéo nàng ấy đứng dậy.
Mặc kệ Thính Sương có xuất giá hay không thì nàng cũng không thể để Thính Sương ở lại Tạ phủ.
Sống lại một đời, cũng không ai biết bi kịch có tái diễn hay không, nàng sợ Thính Sương lại chết trong biển lửa ngập trời của Tạ phủ...
Sắc trời dần dần sập tối, nha hoàn đã dọn bữa tối lên.
Tuy Vân Sơ tạm thời không quản gia nhưng tốt xấu gì nàng cũng là đương gia chủ mẫu, dù là Tạ Phinh hay đám bà tử bên dưới cũng không dám cắt xén đồ ăn của nàng.
Đang ăn thì tiền viện đột nhiên huyên náo, Thính Phong chạy vào báo tin: “Phu nhân, không ổn rồi, cửa nhỏ ở phía đông nam có trộm, đám gia đinh và bà tử đã chạy đi bắt người.”
Vân Sơ nhíu mày.
Nàng quản sự bốn năm năm, tất cả các cửa ra vào của Tạ phủ đều được canh phòng rất tốt, chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.
Nàng lên tiếng căn dặn: “Canh phòng cửa Sanh Cư thật chặt chẽ, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài.”
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, vì tiền viện xuất hiện trộm cắp nên khiến cho mọi người đều bất an.
Nhưng Sanh Cư còn có Thu Đồng, nha đầu trong viện đã từng được thưởng thức công phu của nàng ấy, Thu Đồng vừa ra cửa đứng thì mọi người cũng yên tâm không ít.
Đợi một hồi lâu mới nghe thấy tin tức ở tiền viện truyền đên, nói vẫn chưa phát hiện tên trộm nào, các viện cũng không có gì khác thường, cứ như vậy mà cho qua, nhưng Vân Sơ cũng không hề xem nhẹ, sắp xếp hạ nhân chia thành từng tổ ba người, Thu Đồng dẫn đầu, cả đêm thay phiên tuần tra quanh sân viện. Tắm gội xong, Vân Sơ đi vào nội thất, ngồi trước bàn trang điểm.
Thính Tuyết cẩn thận tháo trang sức trên tóc của nàng xuống, chải thẳng tóc rồi mới cung kính lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vân Sơ ngồi ngay mép giường, cởi giày rồi trèo lên, kéo chiếc chăn bên cạnh, đang muốn đắp lên người thì đột nhiên lại phát hiện có gì đó không thích hợp.
Nàng lập tức nín thở, thế nhưng lại nghe được một tiếng thở yếu ớt khác.
Trong nháy mắt, tim nàng như vọt lên tới cổ họng.
Nàng cẩn thận ngồi dậy, duỗi tay sờ xuống dưới gối, lấy ra một con d.a.o ngắn.
Đây là lễ vật tổ phụ cho nàng vào lễ cập kê, phía trên có khắc tên nàng, vô cùng sắc bén, nàng một tay nắm chuôi đao, một tay bất ngờ xốc chăn lên.
Trong khoảnh khắc vung d.a.o qua đó, tay nàng đột nhiên khựng lại.
“Sao lại là ngài?”
Xốc chăn lên, bên dưới là một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác.
Đúng là tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương.
“Nữ nhân này, ngươi dám vung d.a.o với ta, nếu ta bị thương một cọng lông sợi tóc thì phụ vương ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Vân Sơ kéo kéo khóe môi.
Nàng thu lại con dao, mở miệng nói: “Nếu phụ vương ngài biết nửa đêm mà ngài còn lẻn vào phòng của người khác, chắc ngài ấy sẽ không để yên cho ngài đâu nhỉ.”
Sở Hoằng Du hừ một tiếng: “Nếu không phải nghe nói ngươi bệnh sắp chết thì ta sẽ không tới đâu, có ý tốt tới thăm mà còn bị ngươi cho là lòng lang dạ thú.”
Tiểu gia hỏa khoanh tay trước ngực, quay người đi, khiến Vân Sơ nhìn thấy một gương mặt tức giận hiện ra trong gương.
Lòng Vân Sơ hóa thành một vũng nước.
Thì ra đứa nhỏ này nghe nói nàng bị bệnh nên mới mạo lớn như vậy để lẻn vào Tạ gia.
Nếu tính kỹ thì bọn họ cũng chẳng có giao tình gì, có thể khiến đứa nhỏ này nhớ thương như thế thật đúng là phúc của nàng.
Có lẽ vì trong giấc mơ hôm đó, gương mặt của nhi tử thân sinh biến thành mặt của tiểu thế tử nên Vân Sơ tự nhiên sinh ra cảm giác gần gũi với đứa trẻ này.
Nàng không nhịn được vươn ngón tay chọc vào mặt hài tử.
Sở Hoằng Du phiền nhất là việc bị người ta nhéo mặt, dù là hoàng gia gia thì cũng sẽ khiến nó không thoải mái.
Nhưng hiện tại nó lại không thấy phản cảm chút nào, thậm chí còn hy vọng nữ nhân này chọc thêm một lát.
Vân Sơ cũng biết một vừa hai phải, chọc một chút là thu tay, mở miệng nói: “Bệnh của ta đã khỏi rồi, ngài cũng thấy ta không sao mà, ta cho người đưa ngài về vương phủ.”
Tiểu gia hỏa trừng to mắt.
Nó vừa mới tới mà nữ nhân này đã muốn đuổi nó đi, thật là vô lương tâm.
Nó đang muốn nói chuyện thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
“Lần này Hạ Húc nuốt bạc cũng đưa tới cho vị ở miếu nhỏ kia không ít.” Thính Sương thấp giọng nói: “Hạ thị bị thương, gần đây cũng an phận hơn nhiều.”
Ý cười trên mặt Vân Sơ càng sâu: “Vậy để nàng ta nghỉ ngơi mấy ngày.”
Mấy ngày sau Hạ thị sẽ không còn ngày tháng yên lành nữa đâu.
Thính Sương đã biết Vân Sơ muốn làm gì, nàng ấy u sầu nói: “Phu nhân, thật sự phải như vậy sao?”
Vân Sơ kéo tay Thính Sương: “Gả vào Tạ gia năm năm, ngươi cảm thấy ta thật sự vui vẻ sao?”
Thính Sương lắc đầu.
Tháng đầu tiên gả vào đây, phu nhân tràn ngập khát khao, sau này lại bị đại nhân lạnh nhạt, hài tử c.h.ế.t non, phu nhân đã không còn nở một nụ cười nào từ tận đáy lòng.
Những năm gần đây, phu nhân cứ sống từng ngày từng ngày, nhìn như an nhàn nhưng trong đó lại không còn bất kỳ hy vọng sống nào.
Chỉ có khoảng thời gian gần đây, rốt cuộc nàng ấy cũng thấy một sắc thái khác trong mắt của phu nhân.
Nàng ấy thật sự lo lắng cho phu nhân.
Sợ nếu xảy ra chuyện gì thì cuộc sống của phu nhân sẽ càng thêm khó khăn.
“Thính Sương, ngươi cũng trạc tuổi ta, nên gả chồng rồi.” Vân Sơ ôn nhu nhìn nàng ấy: “Nếu ngươi có ý trung nhân thì chỉ cần nói với ta, nếu còn chưa có người vừa ý thì ta sẽ tìm cho ngươi một người trung hậu thành thật...”
“Phu nhân!” Thính Sương sợ tới mức quỳ sụp xuống: “Nô tỳ không gả chồng, cả đời này nô tỳ đều ở bên cạnh hầu hạ phu nhân.”
Vân Sơ kéo nàng ấy đứng dậy.
Mặc kệ Thính Sương có xuất giá hay không thì nàng cũng không thể để Thính Sương ở lại Tạ phủ.
Sống lại một đời, cũng không ai biết bi kịch có tái diễn hay không, nàng sợ Thính Sương lại chết trong biển lửa ngập trời của Tạ phủ...
Sắc trời dần dần sập tối, nha hoàn đã dọn bữa tối lên.
Tuy Vân Sơ tạm thời không quản gia nhưng tốt xấu gì nàng cũng là đương gia chủ mẫu, dù là Tạ Phinh hay đám bà tử bên dưới cũng không dám cắt xén đồ ăn của nàng.
Đang ăn thì tiền viện đột nhiên huyên náo, Thính Phong chạy vào báo tin: “Phu nhân, không ổn rồi, cửa nhỏ ở phía đông nam có trộm, đám gia đinh và bà tử đã chạy đi bắt người.”
Vân Sơ nhíu mày.
Nàng quản sự bốn năm năm, tất cả các cửa ra vào của Tạ phủ đều được canh phòng rất tốt, chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.
Nàng lên tiếng căn dặn: “Canh phòng cửa Sanh Cư thật chặt chẽ, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài.”
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, vì tiền viện xuất hiện trộm cắp nên khiến cho mọi người đều bất an.
Nhưng Sanh Cư còn có Thu Đồng, nha đầu trong viện đã từng được thưởng thức công phu của nàng ấy, Thu Đồng vừa ra cửa đứng thì mọi người cũng yên tâm không ít.
Đợi một hồi lâu mới nghe thấy tin tức ở tiền viện truyền đên, nói vẫn chưa phát hiện tên trộm nào, các viện cũng không có gì khác thường, cứ như vậy mà cho qua, nhưng Vân Sơ cũng không hề xem nhẹ, sắp xếp hạ nhân chia thành từng tổ ba người, Thu Đồng dẫn đầu, cả đêm thay phiên tuần tra quanh sân viện. Tắm gội xong, Vân Sơ đi vào nội thất, ngồi trước bàn trang điểm.
Thính Tuyết cẩn thận tháo trang sức trên tóc của nàng xuống, chải thẳng tóc rồi mới cung kính lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vân Sơ ngồi ngay mép giường, cởi giày rồi trèo lên, kéo chiếc chăn bên cạnh, đang muốn đắp lên người thì đột nhiên lại phát hiện có gì đó không thích hợp.
Nàng lập tức nín thở, thế nhưng lại nghe được một tiếng thở yếu ớt khác.
Trong nháy mắt, tim nàng như vọt lên tới cổ họng.
Nàng cẩn thận ngồi dậy, duỗi tay sờ xuống dưới gối, lấy ra một con d.a.o ngắn.
Đây là lễ vật tổ phụ cho nàng vào lễ cập kê, phía trên có khắc tên nàng, vô cùng sắc bén, nàng một tay nắm chuôi đao, một tay bất ngờ xốc chăn lên.
Trong khoảnh khắc vung d.a.o qua đó, tay nàng đột nhiên khựng lại.
“Sao lại là ngài?”
Xốc chăn lên, bên dưới là một tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác.
Đúng là tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương.
“Nữ nhân này, ngươi dám vung d.a.o với ta, nếu ta bị thương một cọng lông sợi tóc thì phụ vương ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Vân Sơ kéo kéo khóe môi.
Nàng thu lại con dao, mở miệng nói: “Nếu phụ vương ngài biết nửa đêm mà ngài còn lẻn vào phòng của người khác, chắc ngài ấy sẽ không để yên cho ngài đâu nhỉ.”
Sở Hoằng Du hừ một tiếng: “Nếu không phải nghe nói ngươi bệnh sắp chết thì ta sẽ không tới đâu, có ý tốt tới thăm mà còn bị ngươi cho là lòng lang dạ thú.”
Tiểu gia hỏa khoanh tay trước ngực, quay người đi, khiến Vân Sơ nhìn thấy một gương mặt tức giận hiện ra trong gương.
Lòng Vân Sơ hóa thành một vũng nước.
Thì ra đứa nhỏ này nghe nói nàng bị bệnh nên mới mạo lớn như vậy để lẻn vào Tạ gia.
Nếu tính kỹ thì bọn họ cũng chẳng có giao tình gì, có thể khiến đứa nhỏ này nhớ thương như thế thật đúng là phúc của nàng.
Có lẽ vì trong giấc mơ hôm đó, gương mặt của nhi tử thân sinh biến thành mặt của tiểu thế tử nên Vân Sơ tự nhiên sinh ra cảm giác gần gũi với đứa trẻ này.
Nàng không nhịn được vươn ngón tay chọc vào mặt hài tử.
Sở Hoằng Du phiền nhất là việc bị người ta nhéo mặt, dù là hoàng gia gia thì cũng sẽ khiến nó không thoải mái.
Nhưng hiện tại nó lại không thấy phản cảm chút nào, thậm chí còn hy vọng nữ nhân này chọc thêm một lát.
Vân Sơ cũng biết một vừa hai phải, chọc một chút là thu tay, mở miệng nói: “Bệnh của ta đã khỏi rồi, ngài cũng thấy ta không sao mà, ta cho người đưa ngài về vương phủ.”
Tiểu gia hỏa trừng to mắt.
Nó vừa mới tới mà nữ nhân này đã muốn đuổi nó đi, thật là vô lương tâm.
Nó đang muốn nói chuyện thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.