Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 427
Triệu Văn Đồ
24/07/2024
Vân phi ra ngoài triệu tập mọi người, bình thản mở miệng: “Người nhà của các ngươi đã được bổn cung đưa tới một thôn trang để giải sầu, đợi đến khi Hoàng Thượng tỉnh lại, người nhà các ngươi sẽ được về nhà, trong lúc này, bổn cung hy vọng các ngươi đều quản lý cái miệng của mình cho tốt.”
Bà ấy vừa dứt lời thì đám cung nhân đo càng thêm hoảng loạn không yên.
“Các ngươi chỉ cần làm tốt phận sự của mình, đừng nói những lời không nên nói, đừng làm những chuyện không nên làm, bổn cung bảo đảm người nhà các ngươi đều vô ưu vô lo.” Vân phi lạnh giọng nói xong lại lộ ra vẻ tươi cười: “Các ngươi hầu hạ Hoàng Thượng cũng vất vả, người đâu, đưa thưởng.”
Vân phi cũng không keo kiệt, cho mỗi cung nhân ở đây một năm tiền tiêu vặt.
Đánh một gậy lại cho một quả táo, cuối cùng đám cung nhân này cũng không còn lo lắng như lúc đầu, chuyện tới nước này, bọn họ chỉ có thể giữ miệng kín như bưng, hy vọng mọi chuyện qua đi, thân nhân có thể bình an về nhà...
Sáng sớm, hừng đông còn chưa ló dạng, Phàn Minh đã mang theo ba gã lang trung, trốn tránh ánh mắt của cung nhân đi vào Dưỡng Tâm Điện.
Ba lang trung dân gian này là người Phàn gia tìm suốt đêm mới tìm được, ba người lo sợ bất an đi vào đại điện, quỳ gối bên cạnh long sàn, bắt mạch cho hoàng đế.
Một người khám xong, không khỏi nhíu mày, nhường vị trí cho một người khác tiến lên.
Chờ đến khi cả ba bắt mạch xong xuôi, Phàn Minh không nhịn được nói: “Long thể như thế nào, có gì đáng ngại không, mau nói đi!”
“Hồi Phàn đại nhân, bệnh trạng của Hoàng Thượng quả thật chỉ là nhiễm phong hàn bình thường, còn vì sao lại ho ra m.á.u rồi hôn mê, bọn thảo dân cho rằng hẳn là uống lộn thuốc khiến lục phủ ngũ tạng bị hao tổn, chúng thảo dân kê một đơn thuốc cho Hoàng Thượng dùng thử xem sao...”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Phàn Minh lập tức trầm xuống.
Quả nhiên là có thái y động tay động chân vào đơn thuốc.
Hắn mở miệng: “Mau kê đơn, ta cho người ra cung bốc thuốc.”
Ba lang trung thương lượng với nhau rồi cùng kê đơn thuốc, bọn họ không rõ tại sao chỉ là chứng phong hàn đơn giản lại khiến bệnh tình của Hoàng Thượng trở nên nguy kịch... hoặc là là thái y quá kém, hoặc là có người mưu hại Hoàng Thượng...
Vân Sơ mở miệng nói: “Trước khi Hoàng Thượng tỉnh lại, ba vị tạm thời ở lại Dưỡng Tâm Điện đi, đợi đến khi long thể khang phục, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ trọng thưởng cho ba vị.”
Ba người biết bọn họ vào cung ngay lúc loạn lạc thế này thì chẳng khác nào bước lên một con đường không thể quay đầu, có rất nhiều chuyện không phải tùy bọn họ chọn lựa, ba người cúi đầu nói: “Vâng.”
Lang trung kê đơn thuốc, Phàn Minh lại sắp xếp người ra cung bốc thuốc.
Lúc này, sắc trời đã dần dần sáng.
Vân phi cùng Thục phi ở trong điện hầu hạ.
Vân Sơ nhìn thấy Thục phi đút thuốc giải cho Hoàng Thượng, Vân phi không hề ngăn cản.
Nàng nhẹ giọng nói: “Phàn đại nhân, trước khi các vị đại thần tới Dưỡng Tâm Điện phía trước, xin cho mời Thái sư tới đây.”
Phàn Minh thẳng lưng: “Hứa thái sư?”
Vân Sơ gật đầu: “Hứa thái sư là nguyên lão ba triều, trung với Hoàng Thượng, trung với triều đình, ngay lúc này mời Hứa thái sư đến chủ trì đại cục là tốt nhất.”
“Nhưng mà...” Phàn Minh dừng một chút: “Đích trưởng nữ của Hứa thái sư chính là chính phi của tiền Thái Tử Nhân Vương, Thái Tử Phi không lo lắng Hứa thái sư mượn cơ hội cấu kết với Nhân Vương sinh sự sao?”
“Nếu ta mời Vân gia nhân tới chủ trì đại cục thì sẽ tới phiên Phàn đại nhân lo lắng ta có mưu đồ khác.” Vân Sơ bình thản nói: “Long thể phụ hoàng bất ổn, không có người giám quốc, ở thời điểm này, ta đã sớm đặt lợi ích sang một bên, chỉ cần có thể giữ gìn sự an ổn của ta Đại Tấn, dù ta không làm Thái Tử Phi nữa cũng được, ta nghĩ hẳn là Phàn đại nhân cũng giống ta, không phải sao?”
Phàn Minh nhìn vào mắt Vân Sơ, hắn ít nhiều cũng kính nể nữ tử này, lập tức xoay người đi làm.
Vân Sơ mím môi.
Nàng cũng đang đánh cược.
Nàng căn cứ vào hiểu biết đời trước của mình về Hứa gia, đánh cược Hứa thái sư sẽ coi trọng sự ổn định và hòa bình lâu dài của Đại Tấn hơn tất cả.
Giờ Mẹo canh ba.
Phàn Minh mang theo Hứa thái sư đi vào Dưỡng Tâm Điện. Vân Sơ đứng ngay cửa nội điện của Dưỡng Tâm Điện, vừa thấy Hứa thái sư tiến vào, nàng lập tức đi xuống bậc thang hành lễ: “Hứa thái sư.”
“Thái Tử Phi làm vậy là khiến lão thần tổn thọ.” Hứa thái sư vội vàng đáp lễ: “Hoàng Thượng triệu kiến lão thần, thứ lỗi lão thần không thể tiếp chuyện.”
Ông ấy nhấc quan bào, bước lên bậc thang, tiến vào đại điện.
Rèm che bốn phía che khuất người nằm trên long sàng, Vân phi cùng Thục phi một trái một phải đứng bên cạnh.
Hứa thái sư nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, ông ấy quay đầu lại thì thấy Vân Sơ cùng Phàn Minh cũng đi đến, cửa điện mau chóng đóng lại.
Ông ấy không khỏi biến sắc: “Đây là...”
“Hứa thái sư...” Thục phi tiên phong mở miệng, nước mắt rơi cuồn cuộn, sau đó nhẹ nhàng đưa tay vén rèm che: “Hoàng Thượng hôn mê, có gọi thế nào cũng không tỉnh.”
“Hoàng Thượng!” Hứa thái sư nhanh chóng nhào tới quỳ gối bên cạnh lòng sàng, lớn tiếng nói: “Hoàng Thượng, tỉnh dậy đi, Hoàng Thượng...!”
Ông ấy cho rằng Hoàng Thượng băng hà, lập tức khóc lớn, âm thanh bi thống khiến người ta vô cùng xúc động.
“Hứa thái sư, Hoàng Thượng bị kẻ gian hãm hại, chỉ tạm thời hôn mê bất tỉnh, ta tin tưởng Hoàng Thượng nhất định sẽ khá lên.” Vân phi vội vàng bước lên đỡ người dậy: “Hiện giờ Thái Tử xuất chinh, trong triều không có người giám quốc, nếu việc Hoàng Thượng hôn mê bị truyền ra ngoài thì sẽ khiến triều dã hỗn loạn, lòng người bất an... Bọn ta mời Hứa thái sư tới đây chính là muốn nhờ Hứa thái sư phụ quốc.”
Hứa thái sư lau nước mắt, bước tới quan sát hoàng đế, thấy lồ ng n.g.ự.c hoàng đế vẫn còn phập phồng, ông ấy mới bình tĩnh lại.
Ông ấy nhìn đám người trước mặt, có thân mẫu của thất hoàng tử bát hoàng tử, Thái Tử Phi, còn có Phàn đại nhân, mấy người này hẳn sẽ không mong Hoàng Thượng xảy ra chuyện.
Vậy là ai muốn làm hại Hoàng Thượng?
Tiền Thái Tử sao? Không, tiền Thái Tử là nữ tế của ông ấy, ông ấy biết rõ tiền Thái Tử cam tâm tình nguyện tự xin phế Thái Tử.
Nhị hoàng tử sao? Lại càng không thể, ông ấy từng đích thân tra xét, nhị hoàng tử thật sự điên rồi, thế lực của hắn ta cũng đã tan rã.
Đương kim Thái Tử? Không thể nào, nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện, Thái Tử ở Đông Lăng xa tít, không thể đăng cơ, triều đình tất loạn.
Mấy hoàng tử còn lại? Không không không, tuổi còn quá nhỏ, mấy hoàng tử này và mẫu phi của bọn họ còn ước Hoàng Thượng sống càng lâu càng tốt.
Vậy sẽ là ai?
Hứa thái sư đi tới đi lui, bỗng nhiên khựng lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Trang Thân Vương!”
Vân Sơ âm thầm thở ra.
Nàng đã cược đùng rồi.
Thái sư không phải người của Sở Thụy!
Hơn nữa Thái sư cũng là một người đầu óc nhanh nhạy, có thể nhìn rõ thế cục.
“Là Trang Thân Vương?” Phàn Minh cũng rất kinh ngạc: “Mấy ngày hôm trước Trang Thân Vương phi mời thê tử của ta tới cửa uống trà, còn tặng thê tử nhà ta một bồn cây cảnh rất quý giá, thê tử nhà ta bảo ta tìm thời gian đi gặp Trang Thân Vương.”
Ánh mắt Hứa thái sư trở nên âm trầm: “Phàn đại nhân, ngươi sắp xếp người điều tra Trang Thân Vương, nếu có thể tóm được chứng cứ thì trực tiếp yêu cầu Đại Lý Tự bắt người.”
Phàn Minh đang muốn nói chuyện thì thái giám bên ngoài lên tiếng thông báo: “Bẩm báo Hoàng Thượng, chư vị đại thần đến yết kiến.”
Biểu cảm của những người trong điện lập tức trở nên căng thẳng.
Hứa thái sư sửa sang mũ quan, mở miệng nói: “Ta ra ngoài ứng phó.”
Ông ấy bước ra ngoài, đứng trên bậc thang, nhàn nhạt mở miệng: “Đêm qua Hoàng Thượng thức suốt một đêm, hôm nay không nghe báo cáo và xử lý công vụ, mời các vị trở về.”
Mọi người biết Hoàng Thượng bệnh nặng nên cũng không hoài nghi, nộp tấu chương rồi chuẩn bị rời đi.
Trong đám người, Sở Thụy ngẩng đầu, mở miệng nói: “Hôm qua hoàng thúc bảo ta mang địa lý chí của An Định đến, để ta giao mấy quyển sách này cho hoàng thúc đi.”
Bà ấy vừa dứt lời thì đám cung nhân đo càng thêm hoảng loạn không yên.
“Các ngươi chỉ cần làm tốt phận sự của mình, đừng nói những lời không nên nói, đừng làm những chuyện không nên làm, bổn cung bảo đảm người nhà các ngươi đều vô ưu vô lo.” Vân phi lạnh giọng nói xong lại lộ ra vẻ tươi cười: “Các ngươi hầu hạ Hoàng Thượng cũng vất vả, người đâu, đưa thưởng.”
Vân phi cũng không keo kiệt, cho mỗi cung nhân ở đây một năm tiền tiêu vặt.
Đánh một gậy lại cho một quả táo, cuối cùng đám cung nhân này cũng không còn lo lắng như lúc đầu, chuyện tới nước này, bọn họ chỉ có thể giữ miệng kín như bưng, hy vọng mọi chuyện qua đi, thân nhân có thể bình an về nhà...
Sáng sớm, hừng đông còn chưa ló dạng, Phàn Minh đã mang theo ba gã lang trung, trốn tránh ánh mắt của cung nhân đi vào Dưỡng Tâm Điện.
Ba lang trung dân gian này là người Phàn gia tìm suốt đêm mới tìm được, ba người lo sợ bất an đi vào đại điện, quỳ gối bên cạnh long sàn, bắt mạch cho hoàng đế.
Một người khám xong, không khỏi nhíu mày, nhường vị trí cho một người khác tiến lên.
Chờ đến khi cả ba bắt mạch xong xuôi, Phàn Minh không nhịn được nói: “Long thể như thế nào, có gì đáng ngại không, mau nói đi!”
“Hồi Phàn đại nhân, bệnh trạng của Hoàng Thượng quả thật chỉ là nhiễm phong hàn bình thường, còn vì sao lại ho ra m.á.u rồi hôn mê, bọn thảo dân cho rằng hẳn là uống lộn thuốc khiến lục phủ ngũ tạng bị hao tổn, chúng thảo dân kê một đơn thuốc cho Hoàng Thượng dùng thử xem sao...”
Vừa nghe lời này, sắc mặt Phàn Minh lập tức trầm xuống.
Quả nhiên là có thái y động tay động chân vào đơn thuốc.
Hắn mở miệng: “Mau kê đơn, ta cho người ra cung bốc thuốc.”
Ba lang trung thương lượng với nhau rồi cùng kê đơn thuốc, bọn họ không rõ tại sao chỉ là chứng phong hàn đơn giản lại khiến bệnh tình của Hoàng Thượng trở nên nguy kịch... hoặc là là thái y quá kém, hoặc là có người mưu hại Hoàng Thượng...
Vân Sơ mở miệng nói: “Trước khi Hoàng Thượng tỉnh lại, ba vị tạm thời ở lại Dưỡng Tâm Điện đi, đợi đến khi long thể khang phục, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ trọng thưởng cho ba vị.”
Ba người biết bọn họ vào cung ngay lúc loạn lạc thế này thì chẳng khác nào bước lên một con đường không thể quay đầu, có rất nhiều chuyện không phải tùy bọn họ chọn lựa, ba người cúi đầu nói: “Vâng.”
Lang trung kê đơn thuốc, Phàn Minh lại sắp xếp người ra cung bốc thuốc.
Lúc này, sắc trời đã dần dần sáng.
Vân phi cùng Thục phi ở trong điện hầu hạ.
Vân Sơ nhìn thấy Thục phi đút thuốc giải cho Hoàng Thượng, Vân phi không hề ngăn cản.
Nàng nhẹ giọng nói: “Phàn đại nhân, trước khi các vị đại thần tới Dưỡng Tâm Điện phía trước, xin cho mời Thái sư tới đây.”
Phàn Minh thẳng lưng: “Hứa thái sư?”
Vân Sơ gật đầu: “Hứa thái sư là nguyên lão ba triều, trung với Hoàng Thượng, trung với triều đình, ngay lúc này mời Hứa thái sư đến chủ trì đại cục là tốt nhất.”
“Nhưng mà...” Phàn Minh dừng một chút: “Đích trưởng nữ của Hứa thái sư chính là chính phi của tiền Thái Tử Nhân Vương, Thái Tử Phi không lo lắng Hứa thái sư mượn cơ hội cấu kết với Nhân Vương sinh sự sao?”
“Nếu ta mời Vân gia nhân tới chủ trì đại cục thì sẽ tới phiên Phàn đại nhân lo lắng ta có mưu đồ khác.” Vân Sơ bình thản nói: “Long thể phụ hoàng bất ổn, không có người giám quốc, ở thời điểm này, ta đã sớm đặt lợi ích sang một bên, chỉ cần có thể giữ gìn sự an ổn của ta Đại Tấn, dù ta không làm Thái Tử Phi nữa cũng được, ta nghĩ hẳn là Phàn đại nhân cũng giống ta, không phải sao?”
Phàn Minh nhìn vào mắt Vân Sơ, hắn ít nhiều cũng kính nể nữ tử này, lập tức xoay người đi làm.
Vân Sơ mím môi.
Nàng cũng đang đánh cược.
Nàng căn cứ vào hiểu biết đời trước của mình về Hứa gia, đánh cược Hứa thái sư sẽ coi trọng sự ổn định và hòa bình lâu dài của Đại Tấn hơn tất cả.
Giờ Mẹo canh ba.
Phàn Minh mang theo Hứa thái sư đi vào Dưỡng Tâm Điện. Vân Sơ đứng ngay cửa nội điện của Dưỡng Tâm Điện, vừa thấy Hứa thái sư tiến vào, nàng lập tức đi xuống bậc thang hành lễ: “Hứa thái sư.”
“Thái Tử Phi làm vậy là khiến lão thần tổn thọ.” Hứa thái sư vội vàng đáp lễ: “Hoàng Thượng triệu kiến lão thần, thứ lỗi lão thần không thể tiếp chuyện.”
Ông ấy nhấc quan bào, bước lên bậc thang, tiến vào đại điện.
Rèm che bốn phía che khuất người nằm trên long sàng, Vân phi cùng Thục phi một trái một phải đứng bên cạnh.
Hứa thái sư nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, ông ấy quay đầu lại thì thấy Vân Sơ cùng Phàn Minh cũng đi đến, cửa điện mau chóng đóng lại.
Ông ấy không khỏi biến sắc: “Đây là...”
“Hứa thái sư...” Thục phi tiên phong mở miệng, nước mắt rơi cuồn cuộn, sau đó nhẹ nhàng đưa tay vén rèm che: “Hoàng Thượng hôn mê, có gọi thế nào cũng không tỉnh.”
“Hoàng Thượng!” Hứa thái sư nhanh chóng nhào tới quỳ gối bên cạnh lòng sàng, lớn tiếng nói: “Hoàng Thượng, tỉnh dậy đi, Hoàng Thượng...!”
Ông ấy cho rằng Hoàng Thượng băng hà, lập tức khóc lớn, âm thanh bi thống khiến người ta vô cùng xúc động.
“Hứa thái sư, Hoàng Thượng bị kẻ gian hãm hại, chỉ tạm thời hôn mê bất tỉnh, ta tin tưởng Hoàng Thượng nhất định sẽ khá lên.” Vân phi vội vàng bước lên đỡ người dậy: “Hiện giờ Thái Tử xuất chinh, trong triều không có người giám quốc, nếu việc Hoàng Thượng hôn mê bị truyền ra ngoài thì sẽ khiến triều dã hỗn loạn, lòng người bất an... Bọn ta mời Hứa thái sư tới đây chính là muốn nhờ Hứa thái sư phụ quốc.”
Hứa thái sư lau nước mắt, bước tới quan sát hoàng đế, thấy lồ ng n.g.ự.c hoàng đế vẫn còn phập phồng, ông ấy mới bình tĩnh lại.
Ông ấy nhìn đám người trước mặt, có thân mẫu của thất hoàng tử bát hoàng tử, Thái Tử Phi, còn có Phàn đại nhân, mấy người này hẳn sẽ không mong Hoàng Thượng xảy ra chuyện.
Vậy là ai muốn làm hại Hoàng Thượng?
Tiền Thái Tử sao? Không, tiền Thái Tử là nữ tế của ông ấy, ông ấy biết rõ tiền Thái Tử cam tâm tình nguyện tự xin phế Thái Tử.
Nhị hoàng tử sao? Lại càng không thể, ông ấy từng đích thân tra xét, nhị hoàng tử thật sự điên rồi, thế lực của hắn ta cũng đã tan rã.
Đương kim Thái Tử? Không thể nào, nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện, Thái Tử ở Đông Lăng xa tít, không thể đăng cơ, triều đình tất loạn.
Mấy hoàng tử còn lại? Không không không, tuổi còn quá nhỏ, mấy hoàng tử này và mẫu phi của bọn họ còn ước Hoàng Thượng sống càng lâu càng tốt.
Vậy sẽ là ai?
Hứa thái sư đi tới đi lui, bỗng nhiên khựng lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Trang Thân Vương!”
Vân Sơ âm thầm thở ra.
Nàng đã cược đùng rồi.
Thái sư không phải người của Sở Thụy!
Hơn nữa Thái sư cũng là một người đầu óc nhanh nhạy, có thể nhìn rõ thế cục.
“Là Trang Thân Vương?” Phàn Minh cũng rất kinh ngạc: “Mấy ngày hôm trước Trang Thân Vương phi mời thê tử của ta tới cửa uống trà, còn tặng thê tử nhà ta một bồn cây cảnh rất quý giá, thê tử nhà ta bảo ta tìm thời gian đi gặp Trang Thân Vương.”
Ánh mắt Hứa thái sư trở nên âm trầm: “Phàn đại nhân, ngươi sắp xếp người điều tra Trang Thân Vương, nếu có thể tóm được chứng cứ thì trực tiếp yêu cầu Đại Lý Tự bắt người.”
Phàn Minh đang muốn nói chuyện thì thái giám bên ngoài lên tiếng thông báo: “Bẩm báo Hoàng Thượng, chư vị đại thần đến yết kiến.”
Biểu cảm của những người trong điện lập tức trở nên căng thẳng.
Hứa thái sư sửa sang mũ quan, mở miệng nói: “Ta ra ngoài ứng phó.”
Ông ấy bước ra ngoài, đứng trên bậc thang, nhàn nhạt mở miệng: “Đêm qua Hoàng Thượng thức suốt một đêm, hôm nay không nghe báo cáo và xử lý công vụ, mời các vị trở về.”
Mọi người biết Hoàng Thượng bệnh nặng nên cũng không hoài nghi, nộp tấu chương rồi chuẩn bị rời đi.
Trong đám người, Sở Thụy ngẩng đầu, mở miệng nói: “Hôm qua hoàng thúc bảo ta mang địa lý chí của An Định đến, để ta giao mấy quyển sách này cho hoàng thúc đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.