Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 457
Triệu Văn Đồ
24/07/2024
Hộ bộ Thượng thư Chu đại nhân lỗi thời mở miệng: “Thần cũng cho rằng
phải lập tức chế tạo vật ấy đưa đến chiến trường phía đông nhưng bạc
trong quốc khố hoàn toàn không đủ. Mấy ngày qua, thần gom góp được ba
trăm ngàn lượng bạc trắng để mua quân lương đánh Đông Lăng, vẫn còn chưa đủ... Nếu muốn tạo vật ấy thì quân lương sẽ bị thiếu hụt, muốn bảo đảm
quân lương thì sẽ không có bạc để chế tạo vật này.”
Vừa nói đến bạc, triều thần đều không ai lên tiếng.
Dù là muốn làm chuyện lớn gì thì bạc đều rất quan trọng, không có bạc thì mọi chuyện đều không cần bàn nữa.
“Không có bạc vậy thì gom bạc.” Sở Hoằng Du đang ngồi trên long ỷ đột nhiên đứng dậy, mở miệng nói: “Sau khi trẫm kế vị cũng được kế thừa tư khố của tiên đế, bây giờ cần dùng bạc, vì thế trẫm sẽ quyên góp hết tư khố vào quốc khố.”
Hắn vừa dứt lời thì toàn bộ triều thần đều kinh ngạc.
Tư khố của Hoàng Thượng có biết bao nhiêu thứ tốt, các loại trân bảo cực phẩm, họa tác tuyệt thế, kỳ trân hiếm có... quyên góp hết tất cả sao?
“Không thể, ngàn lần không thể!” Nhiếp Chu trực tiếp quỳ gối nói: “Nếu một quốc gia phải lưu lạc đến mức để Hoàng Thượng bán của cải trong tư khố để lấy bạc duy trì quân phí thì chứng tỏ quốc gia này sắp xong đời rồi. Bá quan văn võ trong triều nhiều như vậy, dù có thế nào thì cũng không đến lượt Hoàng Thượng bán hết sản nghiệp tổ tông hoàng thất để lấy bạc, chuyện này sẽ khiến Đại Tấn trở thành trò cười cho các nước lân bang, xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Tiểu hoàng đế chun mũi: “Nhưng thiếu bạc mà, cũng đâu còn cách nào khác.”
“Một đám người lớn chúng ta ở đây để làm cái gì, có thiếu bạc thế nào thì cũng đâu thể để một hài tử phải tìm cách như thế.” Bình Tân hầu vỗ n.g.ự.c đứng ra: “Tổ tiên nhà thần vẫn xem như giàu có, tới đời của thần vẫn có dư một ít gia sản, thần nguyện ý quyên góp một ngàn lượng bạc trắng vào quốc khố!”
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn.
Lần trước chuyện Đinh Nhất Nguyên thành quốc sư cũng là do Bình Tân hầu quạt gió thêm củi.
Lúc này không ngờ cũng là Bình Tân hầu đứng ra quyên bạc vào quốc khố.
Bình Tân hầu là người không có đầu óc, đời này chỉ dựa vào công huân của tổ tiên, ngày ngày ăn nhậu chơi bời, trong nhà đủ chuyện rắc rối, là trò cười trong mắt tất cả mọi người.
Nhưng Bình Tân hầu lại là người tính tình tùy tiện, người khác nói móc giễu cợt hắn cũng chẳng thèm để tâm, ngày ngày đều cùng mọi người xưng huynh gọi đệ.
Bởi vì hắn thật sự không có năng lực nên Sở Thụy căn bản không nghĩ tới việc mượn sức nhân vật này.
Vân Sơ mở miệng nói: “Bình Tân hầu lòng có Đại Tấn, lòng mang đại nghĩa, ai gia làm chủ, giữ lại tước vị của hầu phủ cho đời sau.”
Bình thường tước vị truyền xuống đời sau đều sẽ bị giáng một bậc, cuối cùng sẽ không còn tước vị nữa, hiện giờ Vân Sơ lên tiếng để hầu phủ đời đời kế thừa tước vị, đây là chính là ân sủng ta bằng trời.
Bình Tân hầu sợ đến ngây người.
Hắn chỉ quyên một ngàn lượng bạc mà thôi, năm trước hắn chuộc một tiểu thiếp ở thanh lâu cũng đã tốn một ngàn lượng rồi.
Bạc tiêu trên người tiểu thiếp cứ như bánh bao thịt vào miệng chó, có đi mà không có về, không ngờ bây giờ quyên tặng cho triều đình lại có thể khiến mấy đời tiếp theo vẫn được kế thừa tước vị.
Thật sự là quá đáng giá.
“Thần khấu tạ Hoàng Thượng, khấu tạ Thái Hậu!” Bình Tân hầu trực tiếp quỳ xuống đất: “Trong nhà thần có một tiệm rèn, nguyện quyên cho triều đình để triều đình rèn các loại vũ khí sắc bén!”
“Bình Tân hầu bình thân!” Sở Hoằng Du nhìn về phía chúng đại thần: “Chư vị ái khanh nên lấy Bình Tân hầu làm gương.”
Một đám huân quý đều hối hận muốn chết.
Nếu nói là giàu có thì đám đại thần thanh quý bọn họ không nhiều của cải như thế gia huân quý nhưng bọn họ cũng không nghèo, quyên một ngàn lượng bạc cũng là chuyện dễ như chơi.
Nhưng trong lòng bọn họ cũng rõ không phải mình cứ quyên một ngàn lượng là Thái Hậu sẽ ban thưởng, cần phải là người đầu tiên, phải là người tiên phong mới được... Tất cả bọn họ đều đã bỏ lỡ thời cơ, dù lúc này có quyên nhiều hay ít cũng vô dụng, vì thế mà bọn họ thật sự không muốn quyên, nếu quyên thì chẳng khác nào càng khiến Bình Tân hầu trở nên nổi bật hơn sao?
“Không phải lần trước Hòa Bình hầu đánh bạc thua hơn ngàn lượng sao, có bạc thua bài nhưng lại không có bạc quyên quốc khố à?” Bình Tân hầu xem náo nhiệt không chê lớn chuyện nói: “Ngươi hưởng thụ tôn vinh mà Đại Tấn ban cho gia tộc của ngươi, hiện giờ Đại Tấn cần ngươi, ngươi nên đứng ra chứ.”
Hòa Bình hầu: “...”
Hắn ta thua bạc, ngày nào cũng bị phu nhân mắng, bây giờ lại bảo hắn ta góp bạc, không phải là đang muốn đòi mạng hắn ta sao.
Bình Tân hầu đảo mắt: “Khi trước Tào đại nhân gả nữ nhi đã đặt mua nhiều của hồi môn như vậy, sao giờ triều đình cần bạc ngươi lại giả nghèo chứ?” Tào đại nhân: “...”
Chút của hồi môn của nữ nhi nhà hắn ta chẳng là cái đinh gì so với nhà quyền quý, vốn dĩ là nghèo đó được chưa!
“Còn có Cừu đại nhân...”
Mọi người vô cùng sợ hãi, chỉ hận không thể bịt miệng hắn lại.
Ánh mắt Bình Tân hầu ngừng trên người Nhiếp Chính Vương Sở Thụy.
Tuy hắn không để tâm vào bất cứ việc gì, cũng không có tài năng gì nhưng tốt xấu gì hắn vẫn là quan viên triều đình, vẫn có thể nhìn ra một chút thế cục trên triều.
Hiện giờ trong triều có một phái là của Thái Hậu, một phe khác chính là người của Nhiếp Chính Vương.
Thái Hậu ban cho hắn ân sủng lớn như vậy, vậy hắn chính là người của Thái Hậu.
Nghĩ vậy, Bình Tân hầu mở miệng: “Nghe người ta nói Nhiếp Chính Vương đang tính sửa sang vương phủ có đúng không, nếu vậy thì chắc trong tay Nhiếp Chính Vương không thiếu bạc đâu nhỉ?”
Hắn vừa dứt lời thì lập tức cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình.
Đợi đến khi hắn cẩn thận nhìn lên thì lại phát hiện Sở Thụy chỉ trưng ra bộ mặt khiêm tốn, cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
“Bình Tân hầu lời nói có lý.” Sở Thụy lộ ra nụ cười ôn hòa: “Vậy ta không sửa chữa vương phủ nữa, quyên góp ba mươi ngàn lượng bạc trắng, hiến một phần sức lực nho nhỏ.”
“Chậc ——”
Bình Tân hầu hít hà một hơi, ba mươi ngàn lượng, nói quyên là quyên, quả thật là hào phóng.
Lý thủ phụ đứng ra: “Thần nguyện quyên ba ngàn lượng bạc.”
Ông ấy chỉ là một quan văn, hai bàn tay trắng, lấy ra được ba ngàn lượng quả là không dễ dàng.
Có Nhiếp Chính Vương và Thủ phụ dẫn đầu, mọi người đương nhiên không dám dùng thái độ đối đãi với Bình Tân hầu để đối đãi với hai vị này, ai nấy đều sôi nổi đứng ra quyên bạc.
“Thần nguyện quyên năm trăm lượng.”
“Thần quyên bốn trăm lượng.”
“Thần quyên một ngàn lượng.”
Cũng chỉ có đám huân quý mới quyên hơn một ngàn lượng, những vị đại thần còn lại đều chỉ quyên trên dưới trăm lượng, quan chức thấp hơn quyên được chục lượng cũng đã là chuyện không dễ.
Vân Sơ lại nhìn thấy Nhiếp Chu đứng ra, tỏ vẻ muốn quyên một ngàn lượng.
Nàng biết Nhiếp gia hiện tại cũng không thái bình, mẫu thân thân sinh của Nhiếp Chu bị bệnh, cần bạc chữa bệnh, trong nhà vốn đang cần bạc, sao có thể quyên một lúc một ngàn lượng chứ, đây không phải là khiến Nhiếp Chu và phu nhân nảy sinh mâu thuẫn sao?
Dưới sự quyên góp khẳng khái của chúng đại thần, chuyện thiếu bạc này xem như đã được giải quyết.
Sau khi tan triều, Vân Sơ bảo Nhiếp Chu ở lại, cười nói: “Nhiếp đại nhân ra sức vì triều đình, trong khoảng thời gian này rất vất vả, đây là Hoàng Thượng thưởng cho Nhiếp đại nhân.”
Nhiếp Chu nhìn thoáng qua, là bạc trắng, hắn vội vàng lui về phía sau một bước, chắp tay nói: “Hiện giờ triều đình thiếu bạc, thần không cần ban thưởng, xin Hoàng Thượng cùng Thái Hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
“Nhiếp đại nhân nhận lấy đi.” Vân Sơ mở miệng: “Nhiếp gia ba đời àm quan, vẫn luôn thanh quý, trong nhà có bao nhiêu của cải chứ, quyên một ngàn lượng bạc này, e là thuốc thang của Nhiếp lão phu nhân sẽ bị gián đoạn.”
Nàng vừa dứt lời thì Thính Sương đang đứng phía sau cầm tới một cái hộp, mở ra, bên trong là một cây nhân sâm.
“Đây là ai gia ban cho Nhiếp lão phu nhân, ngươi không được từ chối.”
Nhiếp Chu vô cùng cảm động.
Vừa nói đến bạc, triều thần đều không ai lên tiếng.
Dù là muốn làm chuyện lớn gì thì bạc đều rất quan trọng, không có bạc thì mọi chuyện đều không cần bàn nữa.
“Không có bạc vậy thì gom bạc.” Sở Hoằng Du đang ngồi trên long ỷ đột nhiên đứng dậy, mở miệng nói: “Sau khi trẫm kế vị cũng được kế thừa tư khố của tiên đế, bây giờ cần dùng bạc, vì thế trẫm sẽ quyên góp hết tư khố vào quốc khố.”
Hắn vừa dứt lời thì toàn bộ triều thần đều kinh ngạc.
Tư khố của Hoàng Thượng có biết bao nhiêu thứ tốt, các loại trân bảo cực phẩm, họa tác tuyệt thế, kỳ trân hiếm có... quyên góp hết tất cả sao?
“Không thể, ngàn lần không thể!” Nhiếp Chu trực tiếp quỳ gối nói: “Nếu một quốc gia phải lưu lạc đến mức để Hoàng Thượng bán của cải trong tư khố để lấy bạc duy trì quân phí thì chứng tỏ quốc gia này sắp xong đời rồi. Bá quan văn võ trong triều nhiều như vậy, dù có thế nào thì cũng không đến lượt Hoàng Thượng bán hết sản nghiệp tổ tông hoàng thất để lấy bạc, chuyện này sẽ khiến Đại Tấn trở thành trò cười cho các nước lân bang, xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Tiểu hoàng đế chun mũi: “Nhưng thiếu bạc mà, cũng đâu còn cách nào khác.”
“Một đám người lớn chúng ta ở đây để làm cái gì, có thiếu bạc thế nào thì cũng đâu thể để một hài tử phải tìm cách như thế.” Bình Tân hầu vỗ n.g.ự.c đứng ra: “Tổ tiên nhà thần vẫn xem như giàu có, tới đời của thần vẫn có dư một ít gia sản, thần nguyện ý quyên góp một ngàn lượng bạc trắng vào quốc khố!”
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn.
Lần trước chuyện Đinh Nhất Nguyên thành quốc sư cũng là do Bình Tân hầu quạt gió thêm củi.
Lúc này không ngờ cũng là Bình Tân hầu đứng ra quyên bạc vào quốc khố.
Bình Tân hầu là người không có đầu óc, đời này chỉ dựa vào công huân của tổ tiên, ngày ngày ăn nhậu chơi bời, trong nhà đủ chuyện rắc rối, là trò cười trong mắt tất cả mọi người.
Nhưng Bình Tân hầu lại là người tính tình tùy tiện, người khác nói móc giễu cợt hắn cũng chẳng thèm để tâm, ngày ngày đều cùng mọi người xưng huynh gọi đệ.
Bởi vì hắn thật sự không có năng lực nên Sở Thụy căn bản không nghĩ tới việc mượn sức nhân vật này.
Vân Sơ mở miệng nói: “Bình Tân hầu lòng có Đại Tấn, lòng mang đại nghĩa, ai gia làm chủ, giữ lại tước vị của hầu phủ cho đời sau.”
Bình thường tước vị truyền xuống đời sau đều sẽ bị giáng một bậc, cuối cùng sẽ không còn tước vị nữa, hiện giờ Vân Sơ lên tiếng để hầu phủ đời đời kế thừa tước vị, đây là chính là ân sủng ta bằng trời.
Bình Tân hầu sợ đến ngây người.
Hắn chỉ quyên một ngàn lượng bạc mà thôi, năm trước hắn chuộc một tiểu thiếp ở thanh lâu cũng đã tốn một ngàn lượng rồi.
Bạc tiêu trên người tiểu thiếp cứ như bánh bao thịt vào miệng chó, có đi mà không có về, không ngờ bây giờ quyên tặng cho triều đình lại có thể khiến mấy đời tiếp theo vẫn được kế thừa tước vị.
Thật sự là quá đáng giá.
“Thần khấu tạ Hoàng Thượng, khấu tạ Thái Hậu!” Bình Tân hầu trực tiếp quỳ xuống đất: “Trong nhà thần có một tiệm rèn, nguyện quyên cho triều đình để triều đình rèn các loại vũ khí sắc bén!”
“Bình Tân hầu bình thân!” Sở Hoằng Du nhìn về phía chúng đại thần: “Chư vị ái khanh nên lấy Bình Tân hầu làm gương.”
Một đám huân quý đều hối hận muốn chết.
Nếu nói là giàu có thì đám đại thần thanh quý bọn họ không nhiều của cải như thế gia huân quý nhưng bọn họ cũng không nghèo, quyên một ngàn lượng bạc cũng là chuyện dễ như chơi.
Nhưng trong lòng bọn họ cũng rõ không phải mình cứ quyên một ngàn lượng là Thái Hậu sẽ ban thưởng, cần phải là người đầu tiên, phải là người tiên phong mới được... Tất cả bọn họ đều đã bỏ lỡ thời cơ, dù lúc này có quyên nhiều hay ít cũng vô dụng, vì thế mà bọn họ thật sự không muốn quyên, nếu quyên thì chẳng khác nào càng khiến Bình Tân hầu trở nên nổi bật hơn sao?
“Không phải lần trước Hòa Bình hầu đánh bạc thua hơn ngàn lượng sao, có bạc thua bài nhưng lại không có bạc quyên quốc khố à?” Bình Tân hầu xem náo nhiệt không chê lớn chuyện nói: “Ngươi hưởng thụ tôn vinh mà Đại Tấn ban cho gia tộc của ngươi, hiện giờ Đại Tấn cần ngươi, ngươi nên đứng ra chứ.”
Hòa Bình hầu: “...”
Hắn ta thua bạc, ngày nào cũng bị phu nhân mắng, bây giờ lại bảo hắn ta góp bạc, không phải là đang muốn đòi mạng hắn ta sao.
Bình Tân hầu đảo mắt: “Khi trước Tào đại nhân gả nữ nhi đã đặt mua nhiều của hồi môn như vậy, sao giờ triều đình cần bạc ngươi lại giả nghèo chứ?” Tào đại nhân: “...”
Chút của hồi môn của nữ nhi nhà hắn ta chẳng là cái đinh gì so với nhà quyền quý, vốn dĩ là nghèo đó được chưa!
“Còn có Cừu đại nhân...”
Mọi người vô cùng sợ hãi, chỉ hận không thể bịt miệng hắn lại.
Ánh mắt Bình Tân hầu ngừng trên người Nhiếp Chính Vương Sở Thụy.
Tuy hắn không để tâm vào bất cứ việc gì, cũng không có tài năng gì nhưng tốt xấu gì hắn vẫn là quan viên triều đình, vẫn có thể nhìn ra một chút thế cục trên triều.
Hiện giờ trong triều có một phái là của Thái Hậu, một phe khác chính là người của Nhiếp Chính Vương.
Thái Hậu ban cho hắn ân sủng lớn như vậy, vậy hắn chính là người của Thái Hậu.
Nghĩ vậy, Bình Tân hầu mở miệng: “Nghe người ta nói Nhiếp Chính Vương đang tính sửa sang vương phủ có đúng không, nếu vậy thì chắc trong tay Nhiếp Chính Vương không thiếu bạc đâu nhỉ?”
Hắn vừa dứt lời thì lập tức cảm giác được một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình.
Đợi đến khi hắn cẩn thận nhìn lên thì lại phát hiện Sở Thụy chỉ trưng ra bộ mặt khiêm tốn, cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn.
“Bình Tân hầu lời nói có lý.” Sở Thụy lộ ra nụ cười ôn hòa: “Vậy ta không sửa chữa vương phủ nữa, quyên góp ba mươi ngàn lượng bạc trắng, hiến một phần sức lực nho nhỏ.”
“Chậc ——”
Bình Tân hầu hít hà một hơi, ba mươi ngàn lượng, nói quyên là quyên, quả thật là hào phóng.
Lý thủ phụ đứng ra: “Thần nguyện quyên ba ngàn lượng bạc.”
Ông ấy chỉ là một quan văn, hai bàn tay trắng, lấy ra được ba ngàn lượng quả là không dễ dàng.
Có Nhiếp Chính Vương và Thủ phụ dẫn đầu, mọi người đương nhiên không dám dùng thái độ đối đãi với Bình Tân hầu để đối đãi với hai vị này, ai nấy đều sôi nổi đứng ra quyên bạc.
“Thần nguyện quyên năm trăm lượng.”
“Thần quyên bốn trăm lượng.”
“Thần quyên một ngàn lượng.”
Cũng chỉ có đám huân quý mới quyên hơn một ngàn lượng, những vị đại thần còn lại đều chỉ quyên trên dưới trăm lượng, quan chức thấp hơn quyên được chục lượng cũng đã là chuyện không dễ.
Vân Sơ lại nhìn thấy Nhiếp Chu đứng ra, tỏ vẻ muốn quyên một ngàn lượng.
Nàng biết Nhiếp gia hiện tại cũng không thái bình, mẫu thân thân sinh của Nhiếp Chu bị bệnh, cần bạc chữa bệnh, trong nhà vốn đang cần bạc, sao có thể quyên một lúc một ngàn lượng chứ, đây không phải là khiến Nhiếp Chu và phu nhân nảy sinh mâu thuẫn sao?
Dưới sự quyên góp khẳng khái của chúng đại thần, chuyện thiếu bạc này xem như đã được giải quyết.
Sau khi tan triều, Vân Sơ bảo Nhiếp Chu ở lại, cười nói: “Nhiếp đại nhân ra sức vì triều đình, trong khoảng thời gian này rất vất vả, đây là Hoàng Thượng thưởng cho Nhiếp đại nhân.”
Nhiếp Chu nhìn thoáng qua, là bạc trắng, hắn vội vàng lui về phía sau một bước, chắp tay nói: “Hiện giờ triều đình thiếu bạc, thần không cần ban thưởng, xin Hoàng Thượng cùng Thái Hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
“Nhiếp đại nhân nhận lấy đi.” Vân Sơ mở miệng: “Nhiếp gia ba đời àm quan, vẫn luôn thanh quý, trong nhà có bao nhiêu của cải chứ, quyên một ngàn lượng bạc này, e là thuốc thang của Nhiếp lão phu nhân sẽ bị gián đoạn.”
Nàng vừa dứt lời thì Thính Sương đang đứng phía sau cầm tới một cái hộp, mở ra, bên trong là một cây nhân sâm.
“Đây là ai gia ban cho Nhiếp lão phu nhân, ngươi không được từ chối.”
Nhiếp Chu vô cùng cảm động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.