Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 460

Triệu Văn Đồ

24/07/2024

“Người đâu, đi mời ngỗ tác.” Vân Sơ dừng một chút rồi lại thêm một câu: “Mời hết tất cả ngỗ tác tới đây.”

Sở Thụy nhíu mày: “Thái Hậu nương nương đang hoài nghi cái gì?”

Vân Sơ nhìn Đại Lý Tự Khanh: “Chẳng lẽ Thường đại nhân không nhìn ra gì sao?”

Đại Lý Tự Khanh họ Thường, vốn chỉ là một quan Tứ phẩm của Đại Lý Tự nhưng lại được Sở Thụy một tay đề bạt, trở thành con ch.ó trung thành nhất của Sở Thụy.

Đại Lý Tự Khanh lại là chức quan Nhị phẩm, chủ yếu phụ trách tra án tử, có thể tham gia tất cả đại án, bao gồm các án kiện của hoàng cung, cũng có thể tham dự vào những quyết sách quan trọng của triều đình, là một chức quan to làm thật đánh thật ở trong triều.

Thường đại nhân mở miệng: “Thái Hậu nương nương không cho phép hạ quan tiếp cận thi thể, hạ quan đương nhiên không thể nhìn ra cái gì.”

Vân Sơ tránh sang một bên: “Vậy mời Thường đại nhân đến tra.”

Khi nãy nàng chỉ sợ Thường đại nhân phá hư hiện trường nên mới không cho người của Sở Thụy tới gần.

Nhưng hiện tại trong lòng nàng đã đoán được sơ bộ chuyện này là như thế nào, chỉ cần ngỗ tác đến nghiệm thi là chân tướng sẽ sáng tỏ.

Thường đại nhân bước lên, ngồi xổm xuống xem xét t.h.i t.h.ể một cách tỉ mỉ, còn hỏi mấy cung nữ ở Trích Nguyệt Các một ít chi tiết.

“Lúc Nhiếp đại nhân tới Trích Nguyệt Các thì đã say khướt.”

“Nhiếp đại nhân nói chỉ là đi lên giải sầu, bảo bọn nô tỳ đừng đi theo nên bọn nô tỳ tiếp tục quét dọn lá rụng bên dưới.”

“Bọn nô tỳ đều bận rộn ở hậu viện, nghe thấy tiếng động vang dội thì mới chạy tới đây xem như thế nào, mới phát hiện Nhiếp đại nhân rơi xuống, ngay sau đó Thu Đồng tỷ tỷ cũng tới...”

Thường đại nhân không ngừng gật đầu, sau đó lại quay đầu nói với Vân Sơ: “Thái Hậu, theo điều tra của hạ quan, Nhiếp đại nhân đau lòng vì mất mẫu thân, bi thống quá độ, mượn rượu mua say, trượt chân ngã lầu, phần gáy bị tổn thương, chảy quá nhiều m.á.u nên tử vong.”

Vân Sơ nhìn hắn ta: “Thường đại nhân chắc chắn Nhiếp đại nhân vì mất m.á.u quá nhiều nên mới c.h.ế.t sao?”

Thường đại nhân đang muốn gật đầu thì đột nhiên cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Sở Thụy.

Hắn ta không dám nói thêm gì nữa, bởi vì nói nhiều sẽ sai nhiều.

Một lúc sau, ngỗ tác đã tới.

Tổng cộng có năm ngỗ tác, người đi đầu chính là Chân ngỗ tác lừng lẫy kinh thành, người bình thường đều nhận ra hắn ta.

Chân ngỗ tác ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét thi thể, sau đó chắp tay nói: “Hồi Hoàng Thượng, Thái Hậu, phần đầu của người c.h.ế.t bị thương rất nặng, chảy m.á.u quá nhiều nên mới tử vong.”



“Phải không?” Vân Sơ bước qua, chỉ vào mặt Nhiếp Chu rồi nói: “Vậy xin hỏi tại sao trên mặt Nhiếp đại nhân lại xuất hiện mấy nốt đỏ?”

Ánh mắt của Chân ngỗ tác hơi lóe lên.

Trên mặt người c.h.ế.t đều là máu, điểm đỏ kia vô cùng nhỏ, chỉ có người làm ngỗ tác mới dễ dàng phát hiện ra, không ngờ Thái Hậu lại thận trọng như vậy.

Hắn ta mở miệng: “Là do phần đầu người c.h.ế.t bị thương nghiêm trọng, bên trong xuất huyết nên mới xảy ra hiện tượng như thế.”

Hắn ta là ngỗ tác hàng đầu, hắn ta lên tiếng, đám người còn lại không dám nói tiếng nào.

Vân Sơ bình thản nói: “Chân ngỗ tác quả là lợi hại, nhưng ai gia cũng muốn nghe ý kiến của những người khác.”

Ý là muốn Chân ngỗ tác câm miệng.

Nàng chỉ vào một ngỗ tác trông có vẻ nhút nhát rồi nói: “Ngươi tới nghiệm thi, những người khác không được lắm miệng.”

Người nọ run sợ tiến lên, cẩn thận xem xét t.h.i t.h.ể của Nhiếp Chu, lật qua lật lại nhìn mấy lần, sau đó quỳ sụp xuống đất: “Hồi, hồi Thái Hậu, kết quả kiểm tra của tiểu nhân và Chân ngỗ tác, không, không giống nhau...”

Sở dĩ Vân Sơ muốn mời hết tất cả ngỗ tác đến đây là vì nàng đã đoán được Sở Thụy sẽ thu mua ngỗ tác.

Năm ngỗ tác này đương nhiên không phải ai cũng chịu khom lưng vì mấy đấu gạo, quả nhiên, ngỗ tác nhút nhát này lại dám đối nghịch với Chân ngỗ tác. Nàng đang muốn nói chuyện thì lại thấy vị Chân ngỗ tác kia ngẩng đầu nói: “Tiếu Ngũ, ngươi làm ngỗ tác còn chưa đến một năm, sao dám nói ẩu nói tả trước mặt Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương cùng chư vị đại nhân?”

Tiếu Ngũ vô cùng không phục, còn chưa kịp mở miệng thì Vân Sở đã lạnh lùng nói: “Có phải ai gia đã nói là những người khác không được lắm miệng không, người đâu, vả miệng.”

Thu Đồng đứng phía sau nàng lập tức bước lên, hung hăng tát vào mặt Chân ngỗ tác.

Chân ngỗ tác vô cùng kinh ngạc nhưng lại không dám nói thêm gì, chỉ đành cúi đầu đứng qua một bên.

Sở Thụy lạnh lùng mở miệng: “Theo thần biết thì làm ngỗ tác quan trọng nhất là kinh nghiệm, hành nghề một năm thì có khác gì thường dân, thần kiến nghị Thái Hậu vẫn nên nghe mấy vị ngỗ tác khác nói.”

“Sao, Nhiếp Chính Vương cho rằng ai gia không dám vả miệng ngươi sao?”

Ngữ khí của Vân Sơ lạnh đến thấu xương.

Tổn thương Nhiếp Chu chẳng khác gì chặt mất một cánh tay của nàng.

Nhiếp Chu c.h.ế.t thảm cũng là vì nàng và Du ca nhi.

Nàng phải đòi lại công bằng cho hắn.

Trích Nguyệt Các lập tức an tĩnh, đám người đứng xem xung quanh cũng không dám thở mạnh.



Tiếu Ngũ cũng gục đầu, khẽ run rẩy.

Vân Sơ hòa hoãn ngữ khí rồi nói: “Tiếu ngỗ tác phải không, ngươi cứ nói kết quả nghiệm thi của ngươi đi.”

“Hồi Thái Hậu, tuy tiểu nhân chỉ mới hành nghề một năm nhưng phán đoán nguyên nhân tử vong cơ bản không phải là vấn đề gì lớn, nếu Thái Hậu tin tưởng tiểu nhân thì tiểu nhân xin nói thẳng.” Tiếu Ngũ thấy Vân Sơ gật đầu, lúc này mới đánh bạo nói tiếp: “Mặt mũi người c.h.ế.t bầm tím, trên mặt xuất hiện nhiều nốt đỏ... đây là biểu hiện của việc c.h.ế.t vì ngạt thở... Tiểu nhân cho rằng người này tử vong không phải vì ngã c.h.ế.t mà là c.h.ế.t vì ngộp thở, sau đó mới bị người ta ném xuống lầu, làm giả hiện trường sảy chân ngã lầu chết.”

Lúc hắn được mời vào cung thì vô cùng m.ô.n.g lung không biết tình huống như thế nào, nhưng khi thấy Chân ngỗ tác trợn mắt nói dối, hắn đã hiểu ngay đây là một vụ cố ý mưu sát, còn mua chuộc Chân ngỗ tác nói dối.

Thân là một ngỗ tác, chức trách của bọn họ chính là tìm ra chứng cứ còn sót lại trên thi thể, thay người c.h.ế.t lên tiếng.

Hắn chưa bao giờ quên chức trách của mình.

Tuy năng lực của hắn hữu hạn nhưng hắn nguyện ý dùng hết khả năng để phơi bày sự thật, kêu oan cho người chết.

Nhưng mà ở đây lại không một ai tin lời hắn nói.

“Quả nhiên là ngỗ tác mới hành nghề một năm là không dùng được, bọn ta đều tận mắt nhìn thấy Nhiếp đại nhân rơi từ tầng chín xuống.”

“Trước khi rơi xuống Nhiếp đại nhân còn ngồi trên lan can uống rượu, căn bản là đâu có chết.”

“Thanh danh của vị Chân ngỗ tác kia rất lớn, nguyên nhân tử vong hắn nói ra chắc chắn không sai.”

“Không biết tại sao Thái Hậu cứ một hai phải tra việc này, để Nhiếp đại nhân sớm ngày xuống mồ an nghỉ không tốt sao?”

“Đúng nhà...”

Tiếu Ngũ bị người ta nghi ngờ nhưng không hề hoảng loạn, trấn định mở miệng: “Người c.h.ế.t vì hít thở không thông đều sẽ bị xuất huyết ở nướu răng, đây là điều được ghi chép trong ‘Ngỗ tác đại điển’ không thể sai được.”

Có người lớn gan bước lên mở miệng người chết, sau đó lại nói: “Nhiếp đại nhân không hề bị xuất huyết nướu răng, vị Tiếu ngỗ tác này thật là hồ ngôn loạn ngữ.”

“Có thể xin Thái Hậu cho người mang rượu mạnh tới đây không?” Tiếu Ngũ mở miệng nói: “Tiểu nhân có thể chứng minh lời mình nói.”

Vân Sơ xua tay.

Cung tỳ phía sau lập tức đi lấy rượu mạnh.

Trong cung võn đang tổ chức thọ yến, không thiếu rượu mạnh, rất nhanh đã có người mang rượu tới.

Tiếu Ngũ quỳ dưới đất, đổ rượu mạnh vào miệng người chết, để khoang miệng được rượu mạnh bao bọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook