Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 472
Triệu Văn Đồ
24/07/2024
Hắn có ấn tượng sâu sắc về Tạ Thế An, không phải vì Tạ Thế An thiếu một con mắt mà là do người này còn quá trẻ, còn nhỏ hơn hắn hai ba tuổi nhưng lúc đó lại được nhị hoàng huynh vô cùng tín nhiệm và coi trọng... Hắn ngàn lần không ngờ người khi trước nguyện trung thành với nhị hoàng huynh bây giờ lại thành hồng nhân bên cạnh lục hoàng huynh.
“Lúc trước ngươi xúi giục nhị hoàng huynh mưu phản, hiện giờ lại xách động lục hoàng huynh mưu nghịch, rốt cuộc ngươi có dã tâm gì!”
Thuận Vương thuận tay cầm lấy đồ vật trong tầm với ném vào mặt Tạ Thế An.
Trong lều này chỉ có một chiếc bàn, trên bàn cũng chỉ có giấy bút mực, hắn thuận tay cầm lấy nghiên mực ném mạnh tới nhưng lại bị Tạ Thế An né tránh, nghiên mực chỉ nện vào vai Tạ Thế An.
Sắc mặt Tạ Thế An lập tức trầm xuống.
Lúc trước bị khinh nhục, hắn ta không có khả năng chống trả.
Nhưng hiện tại thì sao...
Hắn ta câu môi cười lạnh: “Xem ra Thuận Vương điện hạ còn chưa nhìn rõ tình thế trước mắt, người đâu, kéo xuống đi, đánh hai mươi bản trước rồi tính tiếp.”
“Vâng!”
Hai thị vệ bước vào kéo Thuận Vương xuống dưới.
Tạ Thế An nhìn về phía Thành Vương: “Tốc độ phải nhanh hơn, người tập trung càng ngày càng đâu, dễ khiến cành mẹ đẻ cành con, bắt đầu từ ngày mai, ban đêm cũng phải đi.”
Thành Vương cái gì cũng nghe theo Tạ Thế An, lập tức gật đầu: “Cứ làm theo lời ngươi nói.”
Lúc hắn ta đến Ninh Châu làm phiên vương, ban đầu không có người quản thúc, hắn ta ngày ngày chỉ lo ăn nhậu chơi bời, vô cùng tự do tự tại.
Nhưng rất nhanh đã xảy ra chuyện, ở Ninh Châu có một số thế gia đại tộc bắt đầu gây phiền toái cho hắn ta, đám người đó đã cướp đi một phần tiền thuế từ tay hắn ta, một phiên vương như hắn ta còn thất thế hơn cả đám thần tử, hắn ta bất mãn đôi co tranh cãi với đám thế gia đó.
Kết quả cuối cùng là hắn ta đã trở thành bù nhìn, trở thành một phiên vương hữu danh vô thực.
Ngay lúc hắn ta vô cùng tuyệt vọng thì Tạ Thế An tới, giúp hắn ta nghĩ biện pháp, dùng liên hoàn kế khiến đám thế gia môn phiệt đó chủ động nộp lại số thuế kia vào phủ phiên vương... Là Tạ Thế An giúp hắn ta khống chế Ninh Châu trong lòng bàn tay.
Cũng là Tạ Thế An giúp hắn ta nghĩ ra một kế tuyệt diệu, khiến rất nhiều người dân nguyện ý đi theo hắn ta.
Đám dân chúng này dìu già dắt trẻ đi theo hắn ta, còn tự mang lương khô, hắn ta không cần cung cấp lương thảo quân lương, chỉ cần ngày ngày ban một ít nước cam lộ là đã khiến cho đám ngu dân này một lòng một dạ phục tùng...
Sáng ngày hôm sau, lúc thiên nữ nương nương ban cam lộ, hắn ta đã tuyên bố sẽ đẩy nhanh lộ trình, nhanh chóng đuổi tới kinh thành, không một ai đưa ra lời dị nghị.
Hai trăm ngàn dân dùng tốc độ cực nhanh tiến về kinh thành.
Cùng lúc đó, người được cử đi điều tra manh mối cũng đã về kinh.
“Hồi bẩm Thái Hậu, lúc thần đến huyện Trường Cam tra xét, đã phát hiện tất cả giếng nước trong huyện đều có vấn đề...” Vị đại thần đó lấy ra một ấm nước rồi lại rót nước vào một cái chén: “Vừa nhìn thì đã thấy chất lượng nước ở đây có vấn đề, thần đã tìm đại phu kiểm tra thực hư, nước này quả nhiên có độc, sau khi uống vào thì hai mắt sẽ đỏ lên, bệnh trạng rất giống ôn dịch...”
Vân Sơ gật đầu: “Ngoài nước thì còn chứng cứ nào khác không?”
“Toàn bộ tử thi ở huyện Trường Cam đều đã bị thiêu hủy, nhiều căn nhà cũng đã bị đốt rụi, không còn tìm thấy chứng cứ nào khác...” Vị đại thần kia thở dài: “Thần đã bỏ ra một số bạc lớn để mua một lọ cam lộ từ một hộ dân, trong nước cam lộ này có bỏ một loại dược liệu khiến người ta tạm thời mất đi lý trí, không thể tự phán đoán đúng sai, thần cả gan suy đoán, Thành Vương đã dùng loại dược liệu này để khống chế dân chúng...”
Vân Sơ cụp mắt.
Đám dân chúng này bị thuốc khống chế, chuyện này còn khó giải quyết hơn tưởng tượng của nàng.
Nàng mở miệng: “Để ngự y điều chế thuốc giải trước đã.”
Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng ở phía chân trời.
Cách đó không xa, một đám người ồ ạt xuất hiện hiện trên quan đạo ngoài cổng thành, từng bước tiến tới gần.
Dân chúng kinh thành bắt đầu sôi trào.
“Là Thành Vương đưa thiên nữ nương nương tới kinh thành ban cam lộ!”
“Trời ơi, cuối cùng chúng ta cũng có thể nhận cam lộ rồi, cha ta được cứu rồi.” “Người nào cũng có thể nhận sao?”
“Đương nhiên, ngày nào thiên nữ nương nương cũng phát cam lộ cho dân chúng, chỉ cần xếp hàng là có thể lãnh một chén.”
“Vậy có phải chúng ta cũng nên đến đó xếp hàng không...!”
“...”
Đoàn người hơn hai trăm mạng dừng lại, dựng lều trại ven đường, đắp lên một đài cao.
Một nữ tử đứng trên đài, nàng ta dùng miếng vải mỏng che mặt, mặc một bộ xiêm y trắng, y phục phát ra ánh sáng bạc và vàng kim, dưới ánh nắng mặt trời, kim quang bao phủ khắp người nàng ta, thánh khiết như tiên nữ hạ phàm.
Tay nàng ta cầm một nhánh cây màu xanh, vẩy vẩy mấy cái vào mấy lu nước lớn nằm bên dưới, hình như lu nước kia cũng bắt đầu sáng lên.
“Đó chính là thiên nữ nương nương! Lu nước chính là cam lộ!”
“Đi, mau đi lãnh cam lộ, mau mau mau!”
“Chờ ta, ta cũng phải đi!”
“...”
Tất cả dân chúng trong kinh thành đều đưa theo người nhà chạy về phía cổng thành.
Đúng lúc này, cửa thành đóng sập lại.
Kinh thành mỗi đêm đều có lệnh giới nghiêm, cổng thành bị khóa chặt nhưng ban ngày vẫn luôn rộng mở để dân chúng thuận tiện ra vào, lúc này vốn phải nên mở cửa nhưng cuối cùng lại bị đóng, bên ngoài không vào được, bên trong cũng không ra được.
“Sao lại thế này, tại sao không cho bọn ta ra ngoài!”
“Ta muốn đi lãnh nước cam lộ, mau thả ta ra ngoài, cha ta không uống được nước cam lộ sẽ c.h.ế.t mất!”
“Hài tử nhà ta cũng đang chờ nước cam lộ của thiên nữ nương nương cứu mạng, mau lên, mau mở cửa thành, cho bọn ta đi ra ngoài!”
“Các vị quan gia, cầu xin các ngươi...”
“Đi đi đi, tránh sang một bên đi!” Thị vệ thủ thành giơ trường mâu, nghiêm khắc mở miệng: “Triều đình có lệnh, thời gian này không một ai được phép ra khỏi thành, mau trở về đi!”
Dân chúng vây quanh cổng thành làm sao chấp nhận được sự thật này, lập tức lớn tiếng la hét ầm ĩ.
Thị vệ thống lĩnh rút bội kiếm kề lên cổ một người trong số đó, lúc này đám bá tánh đang hò hét mới chịu ngưng nghỉ.
Bên ngoài thành, số lượng người tụ tập như muốn che trời lấp đất.
Hơn hai trăm ngàn người bắt đầu quy củ xếp hàng.
Thiên nữ nương nương đứng trên đài cao, cành lục chi trong tay không ngừng vẩy qua vẩy lại, bộ dáng thánh khiết từ bi.
Dưới đài có ít nhất một trăm lu nước to, bên cạnh mỗi chiếc lu đều có thị vệ trông coi, phát nước cam lộ cho đám dân chúng đang xếp hàng, mỗi người một chén, lập tức uống hết ngay tại chỗ, dù vậy thì cũng không thể nhìn thấy điểm cuối của hàng ngũ này.
Dân chúng bên trong kinh thành không thể ra ngoài nhưng vẫn còn mấy thành trì nhỏ ngoài ngoại ô kinh thành và một số thôn trang khác, sau khi bá tánh ở những nơi đó nghe được tin tức thì cũng ùn ùn kéo tới.
Người xếp hàng càng ngày càng đông, những người chưa uống được nước cam lộ bắt đầu nóng nảy.
Lúc này, Thành Vương được một đám người vây quanh đi ra phía sau hàng ngũ, lớn tiếng nói với những người chưa được uống nước cam lộ: “Các vị không cần nóng vội, cam lộ là nước được trời cao ban tặng, chỉ cần dân chúng yêu cầu thì nước cam lộ sẽ được cung cấp không ngừng, cho dù mặt trời xuống núi thì thiên nữ nương nương cũng sẽ không đi, cho đến khi tất cả mọi người đều được uống nước cam lộ, tiêu trừ ốm đau thì sứ mệnh của bổn vương mới hoàn thành!”
“Trời ơi, là Thành Vương điện hạ!”
“Thành Vương điện hạ lại hạ mình nói chuyện với chúng ta!”
“Khấu kiến Thành Vương điện hạ!”
Một đám dân chúng vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
“Lúc trước ngươi xúi giục nhị hoàng huynh mưu phản, hiện giờ lại xách động lục hoàng huynh mưu nghịch, rốt cuộc ngươi có dã tâm gì!”
Thuận Vương thuận tay cầm lấy đồ vật trong tầm với ném vào mặt Tạ Thế An.
Trong lều này chỉ có một chiếc bàn, trên bàn cũng chỉ có giấy bút mực, hắn thuận tay cầm lấy nghiên mực ném mạnh tới nhưng lại bị Tạ Thế An né tránh, nghiên mực chỉ nện vào vai Tạ Thế An.
Sắc mặt Tạ Thế An lập tức trầm xuống.
Lúc trước bị khinh nhục, hắn ta không có khả năng chống trả.
Nhưng hiện tại thì sao...
Hắn ta câu môi cười lạnh: “Xem ra Thuận Vương điện hạ còn chưa nhìn rõ tình thế trước mắt, người đâu, kéo xuống đi, đánh hai mươi bản trước rồi tính tiếp.”
“Vâng!”
Hai thị vệ bước vào kéo Thuận Vương xuống dưới.
Tạ Thế An nhìn về phía Thành Vương: “Tốc độ phải nhanh hơn, người tập trung càng ngày càng đâu, dễ khiến cành mẹ đẻ cành con, bắt đầu từ ngày mai, ban đêm cũng phải đi.”
Thành Vương cái gì cũng nghe theo Tạ Thế An, lập tức gật đầu: “Cứ làm theo lời ngươi nói.”
Lúc hắn ta đến Ninh Châu làm phiên vương, ban đầu không có người quản thúc, hắn ta ngày ngày chỉ lo ăn nhậu chơi bời, vô cùng tự do tự tại.
Nhưng rất nhanh đã xảy ra chuyện, ở Ninh Châu có một số thế gia đại tộc bắt đầu gây phiền toái cho hắn ta, đám người đó đã cướp đi một phần tiền thuế từ tay hắn ta, một phiên vương như hắn ta còn thất thế hơn cả đám thần tử, hắn ta bất mãn đôi co tranh cãi với đám thế gia đó.
Kết quả cuối cùng là hắn ta đã trở thành bù nhìn, trở thành một phiên vương hữu danh vô thực.
Ngay lúc hắn ta vô cùng tuyệt vọng thì Tạ Thế An tới, giúp hắn ta nghĩ biện pháp, dùng liên hoàn kế khiến đám thế gia môn phiệt đó chủ động nộp lại số thuế kia vào phủ phiên vương... Là Tạ Thế An giúp hắn ta khống chế Ninh Châu trong lòng bàn tay.
Cũng là Tạ Thế An giúp hắn ta nghĩ ra một kế tuyệt diệu, khiến rất nhiều người dân nguyện ý đi theo hắn ta.
Đám dân chúng này dìu già dắt trẻ đi theo hắn ta, còn tự mang lương khô, hắn ta không cần cung cấp lương thảo quân lương, chỉ cần ngày ngày ban một ít nước cam lộ là đã khiến cho đám ngu dân này một lòng một dạ phục tùng...
Sáng ngày hôm sau, lúc thiên nữ nương nương ban cam lộ, hắn ta đã tuyên bố sẽ đẩy nhanh lộ trình, nhanh chóng đuổi tới kinh thành, không một ai đưa ra lời dị nghị.
Hai trăm ngàn dân dùng tốc độ cực nhanh tiến về kinh thành.
Cùng lúc đó, người được cử đi điều tra manh mối cũng đã về kinh.
“Hồi bẩm Thái Hậu, lúc thần đến huyện Trường Cam tra xét, đã phát hiện tất cả giếng nước trong huyện đều có vấn đề...” Vị đại thần đó lấy ra một ấm nước rồi lại rót nước vào một cái chén: “Vừa nhìn thì đã thấy chất lượng nước ở đây có vấn đề, thần đã tìm đại phu kiểm tra thực hư, nước này quả nhiên có độc, sau khi uống vào thì hai mắt sẽ đỏ lên, bệnh trạng rất giống ôn dịch...”
Vân Sơ gật đầu: “Ngoài nước thì còn chứng cứ nào khác không?”
“Toàn bộ tử thi ở huyện Trường Cam đều đã bị thiêu hủy, nhiều căn nhà cũng đã bị đốt rụi, không còn tìm thấy chứng cứ nào khác...” Vị đại thần kia thở dài: “Thần đã bỏ ra một số bạc lớn để mua một lọ cam lộ từ một hộ dân, trong nước cam lộ này có bỏ một loại dược liệu khiến người ta tạm thời mất đi lý trí, không thể tự phán đoán đúng sai, thần cả gan suy đoán, Thành Vương đã dùng loại dược liệu này để khống chế dân chúng...”
Vân Sơ cụp mắt.
Đám dân chúng này bị thuốc khống chế, chuyện này còn khó giải quyết hơn tưởng tượng của nàng.
Nàng mở miệng: “Để ngự y điều chế thuốc giải trước đã.”
Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng ở phía chân trời.
Cách đó không xa, một đám người ồ ạt xuất hiện hiện trên quan đạo ngoài cổng thành, từng bước tiến tới gần.
Dân chúng kinh thành bắt đầu sôi trào.
“Là Thành Vương đưa thiên nữ nương nương tới kinh thành ban cam lộ!”
“Trời ơi, cuối cùng chúng ta cũng có thể nhận cam lộ rồi, cha ta được cứu rồi.” “Người nào cũng có thể nhận sao?”
“Đương nhiên, ngày nào thiên nữ nương nương cũng phát cam lộ cho dân chúng, chỉ cần xếp hàng là có thể lãnh một chén.”
“Vậy có phải chúng ta cũng nên đến đó xếp hàng không...!”
“...”
Đoàn người hơn hai trăm mạng dừng lại, dựng lều trại ven đường, đắp lên một đài cao.
Một nữ tử đứng trên đài, nàng ta dùng miếng vải mỏng che mặt, mặc một bộ xiêm y trắng, y phục phát ra ánh sáng bạc và vàng kim, dưới ánh nắng mặt trời, kim quang bao phủ khắp người nàng ta, thánh khiết như tiên nữ hạ phàm.
Tay nàng ta cầm một nhánh cây màu xanh, vẩy vẩy mấy cái vào mấy lu nước lớn nằm bên dưới, hình như lu nước kia cũng bắt đầu sáng lên.
“Đó chính là thiên nữ nương nương! Lu nước chính là cam lộ!”
“Đi, mau đi lãnh cam lộ, mau mau mau!”
“Chờ ta, ta cũng phải đi!”
“...”
Tất cả dân chúng trong kinh thành đều đưa theo người nhà chạy về phía cổng thành.
Đúng lúc này, cửa thành đóng sập lại.
Kinh thành mỗi đêm đều có lệnh giới nghiêm, cổng thành bị khóa chặt nhưng ban ngày vẫn luôn rộng mở để dân chúng thuận tiện ra vào, lúc này vốn phải nên mở cửa nhưng cuối cùng lại bị đóng, bên ngoài không vào được, bên trong cũng không ra được.
“Sao lại thế này, tại sao không cho bọn ta ra ngoài!”
“Ta muốn đi lãnh nước cam lộ, mau thả ta ra ngoài, cha ta không uống được nước cam lộ sẽ c.h.ế.t mất!”
“Hài tử nhà ta cũng đang chờ nước cam lộ của thiên nữ nương nương cứu mạng, mau lên, mau mở cửa thành, cho bọn ta đi ra ngoài!”
“Các vị quan gia, cầu xin các ngươi...”
“Đi đi đi, tránh sang một bên đi!” Thị vệ thủ thành giơ trường mâu, nghiêm khắc mở miệng: “Triều đình có lệnh, thời gian này không một ai được phép ra khỏi thành, mau trở về đi!”
Dân chúng vây quanh cổng thành làm sao chấp nhận được sự thật này, lập tức lớn tiếng la hét ầm ĩ.
Thị vệ thống lĩnh rút bội kiếm kề lên cổ một người trong số đó, lúc này đám bá tánh đang hò hét mới chịu ngưng nghỉ.
Bên ngoài thành, số lượng người tụ tập như muốn che trời lấp đất.
Hơn hai trăm ngàn người bắt đầu quy củ xếp hàng.
Thiên nữ nương nương đứng trên đài cao, cành lục chi trong tay không ngừng vẩy qua vẩy lại, bộ dáng thánh khiết từ bi.
Dưới đài có ít nhất một trăm lu nước to, bên cạnh mỗi chiếc lu đều có thị vệ trông coi, phát nước cam lộ cho đám dân chúng đang xếp hàng, mỗi người một chén, lập tức uống hết ngay tại chỗ, dù vậy thì cũng không thể nhìn thấy điểm cuối của hàng ngũ này.
Dân chúng bên trong kinh thành không thể ra ngoài nhưng vẫn còn mấy thành trì nhỏ ngoài ngoại ô kinh thành và một số thôn trang khác, sau khi bá tánh ở những nơi đó nghe được tin tức thì cũng ùn ùn kéo tới.
Người xếp hàng càng ngày càng đông, những người chưa uống được nước cam lộ bắt đầu nóng nảy.
Lúc này, Thành Vương được một đám người vây quanh đi ra phía sau hàng ngũ, lớn tiếng nói với những người chưa được uống nước cam lộ: “Các vị không cần nóng vội, cam lộ là nước được trời cao ban tặng, chỉ cần dân chúng yêu cầu thì nước cam lộ sẽ được cung cấp không ngừng, cho dù mặt trời xuống núi thì thiên nữ nương nương cũng sẽ không đi, cho đến khi tất cả mọi người đều được uống nước cam lộ, tiêu trừ ốm đau thì sứ mệnh của bổn vương mới hoàn thành!”
“Trời ơi, là Thành Vương điện hạ!”
“Thành Vương điện hạ lại hạ mình nói chuyện với chúng ta!”
“Khấu kiến Thành Vương điện hạ!”
Một đám dân chúng vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.