Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 66
Triệu Văn Đồ
09/07/2024
Đoàn người tới thành Bắc.
Vừa ra khỏi cổng thành thì đường đi không còn được bằng phẳng nữa, đi khoảng nửa canh giờ thì sắc trời cũng sụp tối, lúc này mới tới cổng thôn trang.
Thôn trang này bị quỷ phá hai mươi năm, trừ nông hộ xung quanh và người phụ trách trông coi thôn trang thì những người khác hoàn toàn không biết gì về thôn trang này.
Như đám hán tử và bà tử Vân Sơ mang theo, ai nấy đều tò mò nhìn thôn trang hoang vu trước mắt, không rõ vì sao mà hoa màu lại èo uột như thế.
“Phu nhân, ngoài cửa toàn là cỏ dại, ngài đừng vào trong.” Trần Đức Phúc mở miệng: “Lão nô đưa theo vài người đi hỏi thăm tình hình.”
Vân Sơ cẩn thận quan sát cổng thôn trang, cánh môi đột nhiên nhếch lên: “Mới nhìn thì quả là cỏ dại lan tràn, nhưng Trần bá có chú ý không, nếu dạt cỏ dại bên ở bên trái và bên phải ra thì sẽ thấy một con đường nhỏ rất khó phát hiện, người trong thôn trang hẳn là ra vào bằng con đường này.”
Trần Đức Phúc kinh ngạc trừng mắt: “Còn có người dám ở nơi này?”
Vân Sơ chỉ cười không nói.
Người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần, cho dù có quỷ thật thì cũng không cần phải sợ.
Nàng dẫn đầu men theo đường nhỏ đi vào, váy áo bị cỏ dại mắc vào, vừa bước về phía trước đã bị tuột ra không ít chỉ tơ, chiếc váy xem như bị hủy hoại.
Trần Đức Phúc vội vàng dẫm lên cỏ dại bước lên trước mở đường.
Thính Sương ở phía trước cầm đèn, Thính Phong cùng Thính Tuyết một trái một phải giúp Vân Sơ xách váy.
Đám bà tử và hán tử đằng sau ùn ùn đi theo, mãi đến lúc này bọn họ mới phát hiện có gì đó không đúng, hôm nay trời tối đen như vậy, sao thôn trang còn chưa thắp đèn?
Vào thôn trang, cỏ dại bên trong đã cao ngang thân người, ánh trăng chiếu xuống, bóng cây đong đưa, Thính Tuyết nhát gan sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Trần Đức Phúc dẫn người tẻ ra một con đường, đưa Vân Sơ tới sảnh lớn, dùng y phục của mình lau khô ghế trong sảnh, cung kính mời Vân Sơ ngồi xuống.
Thính Sương còn lấy nước trà trên xe ngựa xuống, nổi lửa nấu trà.
Trà nấu xong, hương trà tỏa khắp nơi, sắc trời càng thêm tối.
Đám người Trần Đức Phúc và Thính Sương cũng dần to gan hơn, bọn họ có nhiều người như vậy, cho dù có lệ quỷ thì e là cũng không dám lộ diện.
“Nấu nhiều một chút, mỗi người uống vài ngụm giải khát đi, lát nữa là phải làm việc rồi.”
Vân Sơ mỉm cười thưởng trà cho hạ nhân.
Đám bà tử trước nay đều uống loại trà thô kém, đây là lần đầu tiên được uống thứ trà tinh xảo thanh khiết thơm nức như vậy, không nhịn được uống nhiều hơn mấy ngụm.
Một lúc sau, một bà tử ôm bụng nói: “Phu nhân, lão nô có thể đi nhà xí không, sẽ nhanh thôi.”
Vân Sơ gật đầu: “Bên ngoài tối lắm, để hai người đi theo ngươi.”
Vừa lúc có hai bà tử cũng quá mót, ba người cùng rời khỏi sảnh lớn, cỏ dại bên ngoài đều cao ngang thân người, căn bản không thể nhìn rõ phương hướng, làm sao biết được nhà xí ở nơi nào, vì thế ba người quyết định tìm một nơi đầy cỏ, cởi thắt lưng ngồi xuống...
Bỗng nhiên, một âm thanh sột soạt truyền đến.
Một bà tử lớn tiếng nói: “Bọn ta ở bên này rồi, các ngươi muốn đi ngoài thì tìm nơi khác đi.”
Tiếng bước chân lại càng ngày càng gần... Vân Sơ ngồi đợi ở sảnh lớn, rất nhanh đã nghe được tiếng kêu thảm thiết của mấy bà tử.
Thính Tuyết sợ tới mức run rẩy: “Không phải là có quỷ thật chứ...”
“Đừng nói bậy.” Thính Sương cũng phát run: “Phu nhân đã bảo Trần bá qua đó, không sao đâu.”
Vừa dứt lời, Trần Đức Phúc đã cho người nâng ba bà tử kia về, trong đó có hai người đã bị dọa hôn mê, người còn lại thì hồ ngôn loạn ngữ: “Là quỷ, đáng sợ lắm, răng nanh to thế này, quỷ muốn ăn bọn ta...”
Bà tử nói xong thì cũng hôn mê bất tỉnh.
Trần Đức Phúc bẩm báo: “Phu nhân, lúc lão nô dẫn người tới thì thứ đó đã chạy mất, nó chạy nhanh quá, chui vào bụi cây là mất dạng.”
Cây cối trong rừng cao lớn lại rậm rạp, hơn nữa trời còn tối, bọn họ mới tới đây, đi vào trong sẽ lạc ngay.
Đám bà tử hán tử trong sảnh lớn đều bị dọa sợ, ai cũng không ngờ nơi này lại có quỷ, cả đám đều chùn bước.
Vân Sơ đứng lên: “Đi thôi, chúng ta qua đó xem thử.”
Đám bà tử hán tử đưa mắt nhìn nhau
Bọn họ không hiểu, phu nhân không biết sợ sao, sao phu nhân có thể bình tĩnh như vậy, không nhìn ra một chút hoảng loạn nào?
Chỉ có thể nói, chủ tử chính là chủ tử, không phải người mà đám hạ nhân như bọn họ có thể so sánh.
Có Vân Sơ đi đầu, mấy người này như tìm được điểm tựa, ý nghĩ muốn rút lui cũng dần tiêu tan, vây quanh Vân Sơ đi ra ngoài.
Trần Đức Phúc và bốn hán tử đi trước mở đường, rất nhanh đã tới chỗ đi ngoài của mấy bà tử lúc nãy, có một hướng bị cỏ dại che khuất, mọi người đi về hướng đó, chừng vài chục bước là tới bìa rừng nhỏ trước thôn trang.
Rừng cây nhỏ tối đen, cây cối càng rậm rạp hơn, vào đó chưa nói là gặp quỷ, bị lạc đường thôi là cũng đủ khiến người ta ăn mệt.
Vân Sơ nhắm mắt ngửi ngửi.
Nàng đã thả một loại hương vô danh vào nước trà. Lúc nàng còn nhỏ, nương nàng nhàn rỗi không có gì làm nên có nghiên cứu chế tạo hương liệu, nàng vô cùng yêu thích, không có việc gì cũng đến học một ít.
Sau này nàng mới phát hiện loại hương này có thể giữ mùi rất lâu, cho dù uống vào bụng rồi bài tiết ra khỏi cơ thể thì hương vị này vẫn không mất đi, hơn nữa mùi vị sẽ càng nồng.
Mấy bà tử kia đã uống trà, đi ngoài, “quỷ” kia đã đi qua chỗ đó, chắc chắn sẽ dính phải loại hương này.
Vân Sơ ngửi một hồi rồi mở mắt ra, chỉ về phía chính nam: “Trần bá, đi hướng này.”
Trần Đức Phúc gật đầu, cùng bốn cái hán tử tiến lên mở đường.
Ở đây căn bản không tìm được dấu vết của con người, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện cỏ dại ở đây tồn tại rất có quy luật, người quen đường sẽ dễ dàng vượt qua đám cỏ dại này để đi về phía trước.
Vân Sơ đưa người vào sâu trong rừng thì thấy được một ngôi nhà tranh, tuy nằm sâu trong rừng nhưng thoạt nhìn rất sạch sẽ, rất có hơi thở.
Trần Đức Phúc không thể tin được: “Thì ra có người ở chỗ này thật.”
Thính Phong cau mày: “Người nào mà dám ở đây giả thần giả quỷ, Trần bá, mau bắt người tới thẩm vấn.”
Vân Sơ ra hiệu cho bọn họ dừng lại.
Vừa ra khỏi cổng thành thì đường đi không còn được bằng phẳng nữa, đi khoảng nửa canh giờ thì sắc trời cũng sụp tối, lúc này mới tới cổng thôn trang.
Thôn trang này bị quỷ phá hai mươi năm, trừ nông hộ xung quanh và người phụ trách trông coi thôn trang thì những người khác hoàn toàn không biết gì về thôn trang này.
Như đám hán tử và bà tử Vân Sơ mang theo, ai nấy đều tò mò nhìn thôn trang hoang vu trước mắt, không rõ vì sao mà hoa màu lại èo uột như thế.
“Phu nhân, ngoài cửa toàn là cỏ dại, ngài đừng vào trong.” Trần Đức Phúc mở miệng: “Lão nô đưa theo vài người đi hỏi thăm tình hình.”
Vân Sơ cẩn thận quan sát cổng thôn trang, cánh môi đột nhiên nhếch lên: “Mới nhìn thì quả là cỏ dại lan tràn, nhưng Trần bá có chú ý không, nếu dạt cỏ dại bên ở bên trái và bên phải ra thì sẽ thấy một con đường nhỏ rất khó phát hiện, người trong thôn trang hẳn là ra vào bằng con đường này.”
Trần Đức Phúc kinh ngạc trừng mắt: “Còn có người dám ở nơi này?”
Vân Sơ chỉ cười không nói.
Người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần, cho dù có quỷ thật thì cũng không cần phải sợ.
Nàng dẫn đầu men theo đường nhỏ đi vào, váy áo bị cỏ dại mắc vào, vừa bước về phía trước đã bị tuột ra không ít chỉ tơ, chiếc váy xem như bị hủy hoại.
Trần Đức Phúc vội vàng dẫm lên cỏ dại bước lên trước mở đường.
Thính Sương ở phía trước cầm đèn, Thính Phong cùng Thính Tuyết một trái một phải giúp Vân Sơ xách váy.
Đám bà tử và hán tử đằng sau ùn ùn đi theo, mãi đến lúc này bọn họ mới phát hiện có gì đó không đúng, hôm nay trời tối đen như vậy, sao thôn trang còn chưa thắp đèn?
Vào thôn trang, cỏ dại bên trong đã cao ngang thân người, ánh trăng chiếu xuống, bóng cây đong đưa, Thính Tuyết nhát gan sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Trần Đức Phúc dẫn người tẻ ra một con đường, đưa Vân Sơ tới sảnh lớn, dùng y phục của mình lau khô ghế trong sảnh, cung kính mời Vân Sơ ngồi xuống.
Thính Sương còn lấy nước trà trên xe ngựa xuống, nổi lửa nấu trà.
Trà nấu xong, hương trà tỏa khắp nơi, sắc trời càng thêm tối.
Đám người Trần Đức Phúc và Thính Sương cũng dần to gan hơn, bọn họ có nhiều người như vậy, cho dù có lệ quỷ thì e là cũng không dám lộ diện.
“Nấu nhiều một chút, mỗi người uống vài ngụm giải khát đi, lát nữa là phải làm việc rồi.”
Vân Sơ mỉm cười thưởng trà cho hạ nhân.
Đám bà tử trước nay đều uống loại trà thô kém, đây là lần đầu tiên được uống thứ trà tinh xảo thanh khiết thơm nức như vậy, không nhịn được uống nhiều hơn mấy ngụm.
Một lúc sau, một bà tử ôm bụng nói: “Phu nhân, lão nô có thể đi nhà xí không, sẽ nhanh thôi.”
Vân Sơ gật đầu: “Bên ngoài tối lắm, để hai người đi theo ngươi.”
Vừa lúc có hai bà tử cũng quá mót, ba người cùng rời khỏi sảnh lớn, cỏ dại bên ngoài đều cao ngang thân người, căn bản không thể nhìn rõ phương hướng, làm sao biết được nhà xí ở nơi nào, vì thế ba người quyết định tìm một nơi đầy cỏ, cởi thắt lưng ngồi xuống...
Bỗng nhiên, một âm thanh sột soạt truyền đến.
Một bà tử lớn tiếng nói: “Bọn ta ở bên này rồi, các ngươi muốn đi ngoài thì tìm nơi khác đi.”
Tiếng bước chân lại càng ngày càng gần... Vân Sơ ngồi đợi ở sảnh lớn, rất nhanh đã nghe được tiếng kêu thảm thiết của mấy bà tử.
Thính Tuyết sợ tới mức run rẩy: “Không phải là có quỷ thật chứ...”
“Đừng nói bậy.” Thính Sương cũng phát run: “Phu nhân đã bảo Trần bá qua đó, không sao đâu.”
Vừa dứt lời, Trần Đức Phúc đã cho người nâng ba bà tử kia về, trong đó có hai người đã bị dọa hôn mê, người còn lại thì hồ ngôn loạn ngữ: “Là quỷ, đáng sợ lắm, răng nanh to thế này, quỷ muốn ăn bọn ta...”
Bà tử nói xong thì cũng hôn mê bất tỉnh.
Trần Đức Phúc bẩm báo: “Phu nhân, lúc lão nô dẫn người tới thì thứ đó đã chạy mất, nó chạy nhanh quá, chui vào bụi cây là mất dạng.”
Cây cối trong rừng cao lớn lại rậm rạp, hơn nữa trời còn tối, bọn họ mới tới đây, đi vào trong sẽ lạc ngay.
Đám bà tử hán tử trong sảnh lớn đều bị dọa sợ, ai cũng không ngờ nơi này lại có quỷ, cả đám đều chùn bước.
Vân Sơ đứng lên: “Đi thôi, chúng ta qua đó xem thử.”
Đám bà tử hán tử đưa mắt nhìn nhau
Bọn họ không hiểu, phu nhân không biết sợ sao, sao phu nhân có thể bình tĩnh như vậy, không nhìn ra một chút hoảng loạn nào?
Chỉ có thể nói, chủ tử chính là chủ tử, không phải người mà đám hạ nhân như bọn họ có thể so sánh.
Có Vân Sơ đi đầu, mấy người này như tìm được điểm tựa, ý nghĩ muốn rút lui cũng dần tiêu tan, vây quanh Vân Sơ đi ra ngoài.
Trần Đức Phúc và bốn hán tử đi trước mở đường, rất nhanh đã tới chỗ đi ngoài của mấy bà tử lúc nãy, có một hướng bị cỏ dại che khuất, mọi người đi về hướng đó, chừng vài chục bước là tới bìa rừng nhỏ trước thôn trang.
Rừng cây nhỏ tối đen, cây cối càng rậm rạp hơn, vào đó chưa nói là gặp quỷ, bị lạc đường thôi là cũng đủ khiến người ta ăn mệt.
Vân Sơ nhắm mắt ngửi ngửi.
Nàng đã thả một loại hương vô danh vào nước trà. Lúc nàng còn nhỏ, nương nàng nhàn rỗi không có gì làm nên có nghiên cứu chế tạo hương liệu, nàng vô cùng yêu thích, không có việc gì cũng đến học một ít.
Sau này nàng mới phát hiện loại hương này có thể giữ mùi rất lâu, cho dù uống vào bụng rồi bài tiết ra khỏi cơ thể thì hương vị này vẫn không mất đi, hơn nữa mùi vị sẽ càng nồng.
Mấy bà tử kia đã uống trà, đi ngoài, “quỷ” kia đã đi qua chỗ đó, chắc chắn sẽ dính phải loại hương này.
Vân Sơ ngửi một hồi rồi mở mắt ra, chỉ về phía chính nam: “Trần bá, đi hướng này.”
Trần Đức Phúc gật đầu, cùng bốn cái hán tử tiến lên mở đường.
Ở đây căn bản không tìm được dấu vết của con người, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện cỏ dại ở đây tồn tại rất có quy luật, người quen đường sẽ dễ dàng vượt qua đám cỏ dại này để đi về phía trước.
Vân Sơ đưa người vào sâu trong rừng thì thấy được một ngôi nhà tranh, tuy nằm sâu trong rừng nhưng thoạt nhìn rất sạch sẽ, rất có hơi thở.
Trần Đức Phúc không thể tin được: “Thì ra có người ở chỗ này thật.”
Thính Phong cau mày: “Người nào mà dám ở đây giả thần giả quỷ, Trần bá, mau bắt người tới thẩm vấn.”
Vân Sơ ra hiệu cho bọn họ dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.