Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 89
Triệu Văn Đồ
28/07/2024
Viện của nàng cũng không an toàn, tuyệt đối không thể để hai đứa nhỏ tới Tạ phủ nữa.
Nàng uống ngụm trà, thở dài nói: “Doãn ca nhi không nhìn lầm, trong viện của ta quả thật có một hài tử do Vân gia đưa tới, chuẩn bị được ta nhận nuôi dưới danh nghĩa con vợ cả, chỉ là ta vẫn thấy chuyện này không thích hợp nên chưa nói với lão thái thái và đại nhân. Vũ di nương, trước khi ta đưa ra quyết định, ngươi phải giúp ta giữ bí mật.”
Thính Vũ quả thực không thể tin được.
Sự thật lại đúng như suy đoán của nàng ta, phu nhân thật sự muốn nhận hài tử có huyết mạch Vân gia.
Đây quả thật là không hợp lý lẽ, không hợp lễ pháp!
Nhưng chỉ cần Vân gia quyết định thì Tạ gia sẽ không có đường cự tuyệt, dù chuyện này có trái lẽ thường tới đâu thì cũng sẽ thành sự thật.
Nàng ta siết chặt khăn: “Thiếp thân vĩnh viễn là người của phu nhân, chắc chắn sẽ giữ kín chuyện này.”
Vân Sơ lẳng lặng nhìn nàng ta.
Nàng đã cho một cơ hội, phải xem Thính Vũ có quý trọng hay không.
Muộn một chút đã có người tới bẩm báo, Bình Tây Vương mang theo tiểu thế tử vào cung, Vân Sơ biết chuyện này đã hoàn toàn qua đi.
Sáng hôm sau, vừa mới rời giường là Vân Sơ đã cảm nhận được thời tiết khô nóng.
Người trong phủ vẫn tới thỉnh an như thường lệ, chỉ thiếu một Tạ Thế Duy nhưng tất cả lại như không có gì thay đổi.
Vân Sơ dặn dò phân công mọi việc trong Tạ phủ, tiếp tục nghiên cứu thiết kế thôn trang suối nước nóng, hết giờ Thìn, Tạ Cảnh Ngọc hạ triều hồi phủ, nàng thay xiêm y đến tiền viện.
Tạ Cảnh Ngọc đã thay triều phục, trong tay còn cầm theo một hộp lễ vật bồi tội: “Đây là nghiên mực loại tốt nhất, phu nhân thấy thế nào?”
Vân Sơ mở miệng nói: “Tuyên Võ hầu phủ không thiếu mấy thứ này, thứ ngài ấy muốn là thái độ.”
Tạ Cảnh Ngọc cũng cho là như thế.
Phu thê hai người lên xe ngựa, ngồi đối diện nhau, hai người cách nhau rất gần.
Vân Sơ hơi hơi nghiêng đầu, nàng khẽ kéo rèm xe, ngắm nhìn đường phố người ngựa như nêm.
Tạ Cảnh Ngọc nhìn sườn mặt trắng nõn kia, không biết vì sao mà hắn ta lại cảm thấy dường như Vân Sơ cách hắn ta càng ngày càng xa, như mây trên trời, nhìn được nhưng không sờ được.
Nếu nàng vẫn còn có một chút mong chờ với hắn ta, hắn ta nguyện ý cố quên đi cái đêm nàng thất thân đó.
Nhưng lúc nàng nhìn về phía hắn ta, trong mắt đã mất đi ánh sáng, tình cảm phu thê của bọn họ không biết từ khi nào đã mỏng còn hơn giấy.
Mang nàng tới phủ Tuyên Võ hầu, hắn ta biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn ta vẫn mang nàng tới.
“Phu nhân.”
Tạ Cảnh Ngọc căng thẳng.
Hắn ta không nhịn được lên tiếng.
Vân Sơ buông rèm xe, quay đầu lại: “Phu quân?” “Nhiều năm như vậy, nàng có từng trách ta?”
Nghe thấy câu hỏi này, Vân Sơ thiếu chút đã bật cười.
Đời trước, nàng từng trách, từng oán, từng hận, nhưng có sao chứ?
Đứng trước mối thù gia tộc, mấy thứ đó có tính là gì?
“Phu quân nói gì vậy?” Vân Sơ ôn thanh mở miệng: “Ta là nữ nhân Tạ gia, vinh nhục của Tạ gia còn quan trọng hơn tính mạng của ta, tới thỉnh tội với Tuyên Võ hầu là bổn phận, sao có thể trách phu quân được.”
Tạ Cảnh Ngọc khàn giọng: “Phu nhân, nàng biết ta không phải nói cái này.”
Vân Sơ rũ mắt: “Khai chi tán diệp cho Tạ gia cũng là bổn phận của ta, nếu ta không có năng lực này thì phu quân không tới phòng ta cũng là chuyện bình thường, ta sẽ không oán hận.”
“Ta muốn bù đắp lỗi lầm.” Tạ Cảnh Ngọc nhìn vào mắt nàng: “Đêm nay ta đến Ngọc Sanh Cư...”
Ngón tay Vân Sơ cứng đờ, không thèm ngẩng đầu nói: “Phu quân, thân thể ta không tiện.”
Biểu cảm trên mặt Tạ Cảnh Ngọc dần dần biến mất.
Mặc kệ là nàng có bất tiện thật hay không, hắn ta nhìn ra nàng không hề muốn hắn ta tới Ngọc Sanh Cư.
Nếu đã như thế, đưa nàng tới phủ Tuyên Võ hầu cũng không phải chuyện gì đáng trách.
Xe ngựa vững vàng chạy tới cửa phủ Tuyên Võ hầu.
Sau khi xuống xe, Tạ Cảnh Ngọc trình bái thiếp, hộ vệ canh cửa cầm bái thiếp vào trong thông báo.
Tần Minh Hằng đang chọc chó trong sân, chiếc đĩa trong tay bay ra xa, chú chó nhảy lên bắt lấy, sau đó phe phẩy đuôi mang tới chỗ hắn ta.
“Hầu gia, Tạ đại nhân cầu kiến.”
Tần Minh Hằng nhìn lướt qua bái thiếp, cười lạnh nói: “Cho hắn ta chờ bên ngoài đi.”
Vào tiệc mừng thọ của Tạ lão thái thái, hắn ta đến là vì nghe Vân Sơ bệnh nặng, muốn mượn cơ hội đó tới nhìn một cái.
Lần này Tạ Thế An thi đậu tú tài, vì Vân Sơ mời nên hắn ta mới cho nàng mặt mũi.
Từ trước đến nay hắn ta vẫn luôn xem thường Tạ Cảnh Ngọc, người này quá mức đê tiện vô sỉ.
Tần Minh Hằng tiếp tục chọc chó.
Lúc này, hắn ta nghe thấy hai gia đinh đứng cách đó không xa nhỏ giọng bàn tán: “Tạ đại nhân đắc tội với hầu gia chúng ta, sau này sẽ chẳng còn có ngày lành đâu.”
“Vân gia đại tiểu thư từng nổi danh kinh thành, thật không biết vì sao lại gả thấp cho Tạ đại nhân, từng là đích nữ nhà Nhất phẩm mà bây giờ phải tới đây cúi đầu bồi tội, thật đáng buồn, đáng tiếc.”
Tần Minh Hằng bỗng nhiên khựng lại, dò hỏi: “Tạ phu nhân cũng tới, sao không nói sớm?”
Trời nóng như vậy, nàng đứng bên ngoài phơi nắng như thế, làn da trắng như sứ kia sao mà chịu được.
Hắn ta lập tức mở miệng: “Cho bọn họ vào.”
Gia đinh vội vàng chạy ra cửa phủ.
Nàng uống ngụm trà, thở dài nói: “Doãn ca nhi không nhìn lầm, trong viện của ta quả thật có một hài tử do Vân gia đưa tới, chuẩn bị được ta nhận nuôi dưới danh nghĩa con vợ cả, chỉ là ta vẫn thấy chuyện này không thích hợp nên chưa nói với lão thái thái và đại nhân. Vũ di nương, trước khi ta đưa ra quyết định, ngươi phải giúp ta giữ bí mật.”
Thính Vũ quả thực không thể tin được.
Sự thật lại đúng như suy đoán của nàng ta, phu nhân thật sự muốn nhận hài tử có huyết mạch Vân gia.
Đây quả thật là không hợp lý lẽ, không hợp lễ pháp!
Nhưng chỉ cần Vân gia quyết định thì Tạ gia sẽ không có đường cự tuyệt, dù chuyện này có trái lẽ thường tới đâu thì cũng sẽ thành sự thật.
Nàng ta siết chặt khăn: “Thiếp thân vĩnh viễn là người của phu nhân, chắc chắn sẽ giữ kín chuyện này.”
Vân Sơ lẳng lặng nhìn nàng ta.
Nàng đã cho một cơ hội, phải xem Thính Vũ có quý trọng hay không.
Muộn một chút đã có người tới bẩm báo, Bình Tây Vương mang theo tiểu thế tử vào cung, Vân Sơ biết chuyện này đã hoàn toàn qua đi.
Sáng hôm sau, vừa mới rời giường là Vân Sơ đã cảm nhận được thời tiết khô nóng.
Người trong phủ vẫn tới thỉnh an như thường lệ, chỉ thiếu một Tạ Thế Duy nhưng tất cả lại như không có gì thay đổi.
Vân Sơ dặn dò phân công mọi việc trong Tạ phủ, tiếp tục nghiên cứu thiết kế thôn trang suối nước nóng, hết giờ Thìn, Tạ Cảnh Ngọc hạ triều hồi phủ, nàng thay xiêm y đến tiền viện.
Tạ Cảnh Ngọc đã thay triều phục, trong tay còn cầm theo một hộp lễ vật bồi tội: “Đây là nghiên mực loại tốt nhất, phu nhân thấy thế nào?”
Vân Sơ mở miệng nói: “Tuyên Võ hầu phủ không thiếu mấy thứ này, thứ ngài ấy muốn là thái độ.”
Tạ Cảnh Ngọc cũng cho là như thế.
Phu thê hai người lên xe ngựa, ngồi đối diện nhau, hai người cách nhau rất gần.
Vân Sơ hơi hơi nghiêng đầu, nàng khẽ kéo rèm xe, ngắm nhìn đường phố người ngựa như nêm.
Tạ Cảnh Ngọc nhìn sườn mặt trắng nõn kia, không biết vì sao mà hắn ta lại cảm thấy dường như Vân Sơ cách hắn ta càng ngày càng xa, như mây trên trời, nhìn được nhưng không sờ được.
Nếu nàng vẫn còn có một chút mong chờ với hắn ta, hắn ta nguyện ý cố quên đi cái đêm nàng thất thân đó.
Nhưng lúc nàng nhìn về phía hắn ta, trong mắt đã mất đi ánh sáng, tình cảm phu thê của bọn họ không biết từ khi nào đã mỏng còn hơn giấy.
Mang nàng tới phủ Tuyên Võ hầu, hắn ta biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hắn ta vẫn mang nàng tới.
“Phu nhân.”
Tạ Cảnh Ngọc căng thẳng.
Hắn ta không nhịn được lên tiếng.
Vân Sơ buông rèm xe, quay đầu lại: “Phu quân?” “Nhiều năm như vậy, nàng có từng trách ta?”
Nghe thấy câu hỏi này, Vân Sơ thiếu chút đã bật cười.
Đời trước, nàng từng trách, từng oán, từng hận, nhưng có sao chứ?
Đứng trước mối thù gia tộc, mấy thứ đó có tính là gì?
“Phu quân nói gì vậy?” Vân Sơ ôn thanh mở miệng: “Ta là nữ nhân Tạ gia, vinh nhục của Tạ gia còn quan trọng hơn tính mạng của ta, tới thỉnh tội với Tuyên Võ hầu là bổn phận, sao có thể trách phu quân được.”
Tạ Cảnh Ngọc khàn giọng: “Phu nhân, nàng biết ta không phải nói cái này.”
Vân Sơ rũ mắt: “Khai chi tán diệp cho Tạ gia cũng là bổn phận của ta, nếu ta không có năng lực này thì phu quân không tới phòng ta cũng là chuyện bình thường, ta sẽ không oán hận.”
“Ta muốn bù đắp lỗi lầm.” Tạ Cảnh Ngọc nhìn vào mắt nàng: “Đêm nay ta đến Ngọc Sanh Cư...”
Ngón tay Vân Sơ cứng đờ, không thèm ngẩng đầu nói: “Phu quân, thân thể ta không tiện.”
Biểu cảm trên mặt Tạ Cảnh Ngọc dần dần biến mất.
Mặc kệ là nàng có bất tiện thật hay không, hắn ta nhìn ra nàng không hề muốn hắn ta tới Ngọc Sanh Cư.
Nếu đã như thế, đưa nàng tới phủ Tuyên Võ hầu cũng không phải chuyện gì đáng trách.
Xe ngựa vững vàng chạy tới cửa phủ Tuyên Võ hầu.
Sau khi xuống xe, Tạ Cảnh Ngọc trình bái thiếp, hộ vệ canh cửa cầm bái thiếp vào trong thông báo.
Tần Minh Hằng đang chọc chó trong sân, chiếc đĩa trong tay bay ra xa, chú chó nhảy lên bắt lấy, sau đó phe phẩy đuôi mang tới chỗ hắn ta.
“Hầu gia, Tạ đại nhân cầu kiến.”
Tần Minh Hằng nhìn lướt qua bái thiếp, cười lạnh nói: “Cho hắn ta chờ bên ngoài đi.”
Vào tiệc mừng thọ của Tạ lão thái thái, hắn ta đến là vì nghe Vân Sơ bệnh nặng, muốn mượn cơ hội đó tới nhìn một cái.
Lần này Tạ Thế An thi đậu tú tài, vì Vân Sơ mời nên hắn ta mới cho nàng mặt mũi.
Từ trước đến nay hắn ta vẫn luôn xem thường Tạ Cảnh Ngọc, người này quá mức đê tiện vô sỉ.
Tần Minh Hằng tiếp tục chọc chó.
Lúc này, hắn ta nghe thấy hai gia đinh đứng cách đó không xa nhỏ giọng bàn tán: “Tạ đại nhân đắc tội với hầu gia chúng ta, sau này sẽ chẳng còn có ngày lành đâu.”
“Vân gia đại tiểu thư từng nổi danh kinh thành, thật không biết vì sao lại gả thấp cho Tạ đại nhân, từng là đích nữ nhà Nhất phẩm mà bây giờ phải tới đây cúi đầu bồi tội, thật đáng buồn, đáng tiếc.”
Tần Minh Hằng bỗng nhiên khựng lại, dò hỏi: “Tạ phu nhân cũng tới, sao không nói sớm?”
Trời nóng như vậy, nàng đứng bên ngoài phơi nắng như thế, làn da trắng như sứ kia sao mà chịu được.
Hắn ta lập tức mở miệng: “Cho bọn họ vào.”
Gia đinh vội vàng chạy ra cửa phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.