Chương 53: Chương 26.2 : Mất mặt
Tiểu Thạc Thử 5030
15/02/2016
Trong lúc thư ký Lý đang suy nghĩ, Vương Tĩnh Kỳ ở bên kia xem như đã an ổn ngồi xuống, cô thấy cô và thị trưởng Chu này chắc chắc là khắc tinh, nơi nào có anh thì nơi đó cô liền bị mất mặt. Mà thôi kế tiếp cô chỉ
cần làm một con mèo an phận là được, chỉ cần qua được hôm nay, sau này
dù muốn đụng mặt anh ta cũng chẳng có cơ hội.
Chu Cẩn Du cũng không nói chuyện với Vương Tĩnh Kỳ nữa, anh cùng hiệu trưởng Tôn trò chuyện, hiệu trưởng Tôn vô cùng kích động, thiếu chút nữa đã không nén được mà run lên cầm cập, đem hết mọi chuyện trong trường học từ hiệu trưởng cho đến những người nhỏ nhất đều nói ra một lượt.
Từ đầu đến cuối, khuôn mặt Chu Cẩn Du vẫn giữ vẻ điềm đạm, không có một chút thiếu kiên nhẫn nào. Thư ký Lý không thể nhìn được nữa, sau khi nhìn đồng hồ đến lần thứ ba, anh ta nhỏ giọng nhưng vẫn cố ý cho mọi người trên bàn nghe thấy: “Thị trưởng Chu, nhà đầu tư vẫn đang ở tầng trên chờ anh, anh xem bây giờ có nên…” Anh ta không nói tiếp nữa, nhưng những người ngồi đó cũng hiểu ý tứ của anh ta.
Lúc này hiệu trưởng Tôn mới xấu hổ ngừng miệng.
Chu Cẩn Du cũng không ở lại quá lâu, khẽ gật đầu với mọi người liền đứng dậy rời đi, trước khi đi còn căn dặn trưởng phòng Triệu, nhất định phải đối đãi những vị giáo viên này cho chu đáo.
Đợi khi Chu Cẩn Du và thư ký Lý đi rồi, bàn người lập tức thả lỏng tinh thần, mấy vị giáo viên đều quay sang bàn tán, nào là thị trưởng Chu thật phong độ lại nhẹ nhàng, vừa tao nhã vừa tràn đầy sức hấp dẫn, tóm lại toàn là những từ ngữ khen ngợi.
Hiệu trưởng Tôn giống như được bơm máu gà*, liên tục nâng ly cạn chén cùng trưởng phòng Triệu. Không bao lâu đã say khướt nằm rạp lên mặt bàn.
*Bơm máu gà (打了鸡血): Trước đây ở Trung Quốc cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe, mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Ở đây chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.
Ngô Mật Nhi so với ban đầu lại có vẻ trầm mặc không ít, cũng không giả làm thân với trưởng phòng Triệu nữa, ngược lại giống như có tâm sự, ánh mắt không tự giác luôn nhìn về phía cầu thang.
Vương Tĩnh Kỳ cơ bản đã ăn no, cho nên lúc này không có chuyện gì làm, cô vừa định quay sang nói chuyện phiếm với người bên cạnh đã trông thấy bộ dáng lơ đãng của Ngô Mật Nhi, lúc đầu cô không rõ lắm, sau đó nghĩ đến những lời đồn đãi về Ngô Mật Nhi ở kiếp trước, cô mới ý thức được thì ra Ngô Mật Nhi đã phải lòng thị trưởng Chu kia rồi.
Đối với ý nghĩ này của Ngô Mật Nhi, cô chỉ cảm thấy cô ta quá không biết tự lượng sức mình, không nói đến gia thế sau lưng thị trưởng Chu, chỉ riêng điều kiện bản thân người ta, cũng không thể nào đến lượt Ngô Mật Nhi được. Từ thái độ của cô ta đối với thị trưởng Chu khi nãy, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy Ngô Mật Nhi khẳng định là không đùa giỡn.
Thẳng đến chín giờ tối, bữa tiệc mới chấm dứt, trước khi kết thúc, thị trưởng Chu cũng không bước xuống lần nào nữa.
Sáng thứ tư, Vương Tĩnh Kỳ ngồi xe buýt đi làm, vừa vào văn phòng, còn chưa đặt mông xuống, Vương Dĩnh đã chạy tới hỏi: “Tĩnh Kỳ, nghe nói các cậu hôm qua đi ăn trông thấy phó thị trưởng mới đến thành phố chúng ta, có thật không vậy?”
Vương Tĩnh Kỳ nghe cô hỏi như vậy rất kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?” Tin tức này cũng truyền đi quá nhanh chứ.
“Cậu đến chậm nên không biết, hôm nay từ sáng sớm Ngô Mật Nhi đã đến rồi, còn kể chuyện cô ta được ngồi cùng bàn ăn với thị trưởng Chu nữa cơ.” Vương Dĩnh nhếch miệng.
“Ha ha, cô ấy nói cũng không sai, thực sự hôm qua cũng có gặp thị trưởng Chu, thị trưởng Chu còn tới bàn bọn mình mời rượu nữa.” Vương Tĩnh Kỳ nói vào trọng điểm.
“Ồ, ta nói sáng nay mình thấy mặt mo của hiệu trưởng Tôn cười tươi như hoa cúc, vừa rồi mình còn nhìn thấy ông ta đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng, chắn hẳn là báo cáo việc này.”
“Được rồi, đó đều là chuyện của lãnh đạo, không liên quan đến những người dân thường như chúng ta, hôm trước mình mới giao cho học sinh đi in mấy bộ đề luyện thi, chắc bây giờ in xong rồi, mình đến phòng in ấn lấy đây, cậu có đi không?" Vương Tĩnh Kỳ bỏ túi xách xuống, sau đó đứng dậy chuẩn bị đến văn phòng lấy mấy bộ đề thi đầu tuần cô đưa cho học sinh đi in, cô nghĩ tiết ba có lẽ nên cho bọn nhóc làm một bài trắc nghiệm nhỏ.
“Đi, mình đi bộ cùng cậu một lát, lát nữa đến lầu ba gọi bọn Mộc Nghiên luôn, buổi sáng các cậu ấy cũng không có lớp.”
Sau đó, mấy chị em mượn việc công làm việc tư, tiện thể đi bộ quanh một vòng sân trường.
Chu Cẩn Du cũng không nói chuyện với Vương Tĩnh Kỳ nữa, anh cùng hiệu trưởng Tôn trò chuyện, hiệu trưởng Tôn vô cùng kích động, thiếu chút nữa đã không nén được mà run lên cầm cập, đem hết mọi chuyện trong trường học từ hiệu trưởng cho đến những người nhỏ nhất đều nói ra một lượt.
Từ đầu đến cuối, khuôn mặt Chu Cẩn Du vẫn giữ vẻ điềm đạm, không có một chút thiếu kiên nhẫn nào. Thư ký Lý không thể nhìn được nữa, sau khi nhìn đồng hồ đến lần thứ ba, anh ta nhỏ giọng nhưng vẫn cố ý cho mọi người trên bàn nghe thấy: “Thị trưởng Chu, nhà đầu tư vẫn đang ở tầng trên chờ anh, anh xem bây giờ có nên…” Anh ta không nói tiếp nữa, nhưng những người ngồi đó cũng hiểu ý tứ của anh ta.
Lúc này hiệu trưởng Tôn mới xấu hổ ngừng miệng.
Chu Cẩn Du cũng không ở lại quá lâu, khẽ gật đầu với mọi người liền đứng dậy rời đi, trước khi đi còn căn dặn trưởng phòng Triệu, nhất định phải đối đãi những vị giáo viên này cho chu đáo.
Đợi khi Chu Cẩn Du và thư ký Lý đi rồi, bàn người lập tức thả lỏng tinh thần, mấy vị giáo viên đều quay sang bàn tán, nào là thị trưởng Chu thật phong độ lại nhẹ nhàng, vừa tao nhã vừa tràn đầy sức hấp dẫn, tóm lại toàn là những từ ngữ khen ngợi.
Hiệu trưởng Tôn giống như được bơm máu gà*, liên tục nâng ly cạn chén cùng trưởng phòng Triệu. Không bao lâu đã say khướt nằm rạp lên mặt bàn.
*Bơm máu gà (打了鸡血): Trước đây ở Trung Quốc cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe, mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Ở đây chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.
Ngô Mật Nhi so với ban đầu lại có vẻ trầm mặc không ít, cũng không giả làm thân với trưởng phòng Triệu nữa, ngược lại giống như có tâm sự, ánh mắt không tự giác luôn nhìn về phía cầu thang.
Vương Tĩnh Kỳ cơ bản đã ăn no, cho nên lúc này không có chuyện gì làm, cô vừa định quay sang nói chuyện phiếm với người bên cạnh đã trông thấy bộ dáng lơ đãng của Ngô Mật Nhi, lúc đầu cô không rõ lắm, sau đó nghĩ đến những lời đồn đãi về Ngô Mật Nhi ở kiếp trước, cô mới ý thức được thì ra Ngô Mật Nhi đã phải lòng thị trưởng Chu kia rồi.
Đối với ý nghĩ này của Ngô Mật Nhi, cô chỉ cảm thấy cô ta quá không biết tự lượng sức mình, không nói đến gia thế sau lưng thị trưởng Chu, chỉ riêng điều kiện bản thân người ta, cũng không thể nào đến lượt Ngô Mật Nhi được. Từ thái độ của cô ta đối với thị trưởng Chu khi nãy, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy Ngô Mật Nhi khẳng định là không đùa giỡn.
Thẳng đến chín giờ tối, bữa tiệc mới chấm dứt, trước khi kết thúc, thị trưởng Chu cũng không bước xuống lần nào nữa.
Sáng thứ tư, Vương Tĩnh Kỳ ngồi xe buýt đi làm, vừa vào văn phòng, còn chưa đặt mông xuống, Vương Dĩnh đã chạy tới hỏi: “Tĩnh Kỳ, nghe nói các cậu hôm qua đi ăn trông thấy phó thị trưởng mới đến thành phố chúng ta, có thật không vậy?”
Vương Tĩnh Kỳ nghe cô hỏi như vậy rất kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?” Tin tức này cũng truyền đi quá nhanh chứ.
“Cậu đến chậm nên không biết, hôm nay từ sáng sớm Ngô Mật Nhi đã đến rồi, còn kể chuyện cô ta được ngồi cùng bàn ăn với thị trưởng Chu nữa cơ.” Vương Dĩnh nhếch miệng.
“Ha ha, cô ấy nói cũng không sai, thực sự hôm qua cũng có gặp thị trưởng Chu, thị trưởng Chu còn tới bàn bọn mình mời rượu nữa.” Vương Tĩnh Kỳ nói vào trọng điểm.
“Ồ, ta nói sáng nay mình thấy mặt mo của hiệu trưởng Tôn cười tươi như hoa cúc, vừa rồi mình còn nhìn thấy ông ta đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng, chắn hẳn là báo cáo việc này.”
“Được rồi, đó đều là chuyện của lãnh đạo, không liên quan đến những người dân thường như chúng ta, hôm trước mình mới giao cho học sinh đi in mấy bộ đề luyện thi, chắc bây giờ in xong rồi, mình đến phòng in ấn lấy đây, cậu có đi không?" Vương Tĩnh Kỳ bỏ túi xách xuống, sau đó đứng dậy chuẩn bị đến văn phòng lấy mấy bộ đề thi đầu tuần cô đưa cho học sinh đi in, cô nghĩ tiết ba có lẽ nên cho bọn nhóc làm một bài trắc nghiệm nhỏ.
“Đi, mình đi bộ cùng cậu một lát, lát nữa đến lầu ba gọi bọn Mộc Nghiên luôn, buổi sáng các cậu ấy cũng không có lớp.”
Sau đó, mấy chị em mượn việc công làm việc tư, tiện thể đi bộ quanh một vòng sân trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.