Chương 13: HAI NGƯỜI ĐỐI LẬP
Tinh Quỷ Zenly
03/02/2023
Nghiêm Dung như người mất hồn từng bước mệt nhoài trở về Đỉnh Phong Hoa.
Rõ ràng ba người bọn họ bên nhau như hình với bóng không khác gì người nhà, lại vì chút hiểu lầm, tình cảm không thể nhìn thấu mà thành ra như vậy.
Nếu Thẩm Linh ở thế giới bên kia biết được, người nàng trao trọn trái tim từ lâu luôn ấp ủ âm mưu sát hại nàng. Còn người nàng hết mực kính trọng lại vì sự ra đi của nàng mà tâm chết lặng, đôi môi không thể nở nụ cười được nữa, vậy nàng sẽ đau lòng đến mức độ nào?
Con đường không lối thoát này, làm sao vượt qua đây?
Nghiêm Dung thở dài, không phải chuyện của bản thân nhưng khiến lòng y nặng trĩu, dường như y đã tìm ra nguyên nhân Khuất Tử Dạ trở nên xa lánh nữ nhân.
Mỗi lần nhắc đến Diệp Y Ninh thì nét mặt Khuất Tử Dạ đều trở nên cau có, hắn lẩn tránh mọi câu hỏi về nàng, hai người họ đường ai nấy đi có lẽ là vì bí mật không tài nào nói rõ này. Suy cho cùng Diệp Y Ninh từng là nữ nhân mà hắn yêu thương nhất thiên hạ, lúc phát hiện ra bí mật, hắn nhất định đã tuyệt vọng đến mức gần như sụp đổ, biến hắn thành người như hiện tại cũng là điều dễ hiểu.
Hàng ngàn câu hỏi liên tục hiện ra trong đầu làm Nghiêm Dung không tài nào tập trung được. Ngay lúc này trong rừng cây xuất hiện tiếng động lạ, y lập tức xoay người cảnh giác thì một cơn gió thổi vụt qua kèm theo cát bụi khiến y không thể nhìn rõ. Từ trong mịt mờ lướt ra một thân ảnh với thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, y chưa kịp phòng thủ đã bị người đó điểm huyệt, lôi vào rừng cây bên cạnh.
Nghiêm Dung bị ném xuống đống cỏ xanh một cách thô bạo, lưng đập mạnh vào những viên đá bên dưới đau âm ỉ.
Y định thần lại sau phút bàng hoàng thì trước mặt xuất hiện một nam nhân cao lớn đang đứng ngược nắng, tay chân gấp gáp cởi ra y phục.
"!?"
Mắt Nghiêm Dung trợn lớn, kinh hãi khi nhận ra người đối diện.
Tên ham mê vô độ bậc nhất tu chân giới...
Phó Ngân!
Chiến tích hoang đường cùng ô danh của người này trải dài khắp tu chân giới ra sao, làm người đời phỉ báng đến mức độ nào, y làm sao không rõ? Chỉ không ngờ đối tượng xui xẻo bị nhắm trúng lần này lại là y!
Cơ thể Nghiêm Dung cứng đờ không thể cử động, muốn mở miệng cầu sự trợ giúp lại phát hiện bản thân chỉ có thể ú ớ vài câu, âm thanh trong cổ không tài nào phát ra được.
Phó Ngân đứng ngược nắng che đi toàn bộ ánh sáng của y, gương mặt hắn đỏ bừng đến mang tai, trên trán thấm mồ hôi nóng bỏng. Vì quá gấp gáp nên mãi không thể cởi hết đống y phục phiền phức trên người, hắn nhịn không nổi nữa đành dứt khoát vén vạt áo lên cao, trực tiếp cởi phần y phục phía dưới.
Cảnh tượng quái quỷ này...
Nghiêm Dung không thể tin nhìn hình ảnh khủng khiếp trước mặt, hạ thân của tên vô lại kia ngang nhiên phơi bày trước mắt khiến đầu y bốc hỏa, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết hắn đang muốn làm ra loại sự tình gì!
Thâm tâm Nghiêm Dung gào thét, kịch liệt mắng chửi.
Nghiêm Dung biết mình đã là cá nằm trên thớt, hoảng sợ đến cực điểm. Y không thể để tình trạng này tiếp tục kéo dài nên chỉ còn cách cố gắng tập trung tinh thần, trong khoảng thời gian ngắn nhất định phải giải được huyệt đạo.
Linh lực âm thầm tản đi, một giọt mồ hôi chảy xuống vành tai, nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, y không kịp giải trừ huyệt đạo...
Ngón tay út khẽ động, Nghiêm Dung đau đớn cắn chặt răng, ánh mắt dữ tợn nhìn người trước mặt.
Nếu không thể tránh khỏi, vậy chỉ còn cách liều mạng!
Phó Ngân tiến lại gần hơn, hắn đưa đầu lưỡi liếm xuống vành môi đang nhếch rất cao không khác gì những mặt nạ quỷ đê hèn, yết hầu khô khan không ngừng lên xuống, sự thèm khát dục vọng hiện rõ trên đôi mắt đào hoa. Hắn ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Dung, một tay liên tục tuốt hạ thân của bản thân, tay còn lại đưa tới cởi bỏ thắt lưng trên người y, nắm lấy quần, như đang bỡn cợt con mồi mà từ từ kéo xuống.
Đôi mắt Nghiêm Dung căm phẫn nhìn chằm chằm đối phương như muốn ăn tươi nuốt sống, linh lực từ khắp nơi trên cơ thể lẳng lặng tích tụ vào lòng bàn tay đã có thể cử động.
Thời khắc quyết định này, một thân ảnh cao ráo hiện ra trong tâm trí Nghiêm Dung.
Một người ấm áp luôn tạo cảm giác an toàn đang ở nơi rất xa mỉm cười nhìn y, cơ thể người đó phát ra thứ ánh sáng lấp lánh, cứ tưởng chừng bản thân sẽ không thể nào với tới nhưng không ngờ bàn tay người đó bất chợt nắm lấy tay y, kéo y ra khỏi lớp tuyết sâu dày đặc. Ánh sáng đó không biết từ lúc nào đã bao lấy cuộc sống đầy tăm tối của y, để y biết trên thế gian này còn có hy vọng.
Mạng của y là do người đó cướp về từ trên tay tử thần, y từng ở ngôi nhà hoang thề với bức tranh thần cũ nát rằng sẽ đi tìm hắn, ngày ngày kề cận chăm sóc hắn, được ở bên cạnh hắn cho dù phải đánh đổi điều gì đều chấp nhận.
Chỉ là vào lúc này, y cảm thấy bản thân có lỗi. Con đường chông gai phía trước không thể tiếp tục cùng hắn đồng hành, vì hắn lo toan mưu cầu thế sự, không thể nhìn hắn hoàn thành đại nghiệp phục thù, đứng trên đỉnh vinh quang vĩnh cửu.
Đã có thể tiến đến rất gần lại chưa từng dám thổ lộ tâm tư, chỉ tiếc... thời gian ở cạnh hắn thật quá ngắn ngủi.
Cả người Nghiêm Dung căng thẳng khi y phục dần bị kéo xuống. Chỉ cần Phó Ngân làm càn, y sẽ phá vỡ nội đan tự bạo phát linh lực toàn thân cùng người trước mặt đồng quy vu tận.
Vào thời khắc Nghiêm Dung quyết định xuống tay, đôi đồng tử của y chợt co lại nhìn chằm chằm về phía trước. Nhận thấy có điều bất thường, Phó Ngân lập tức quay đầu, vừa hay một cú tát trời giáng rơi xuống mặt khiến hắn ngã nhào xuống đất, quai hàm như muốn lệch khỏi vị trí.
Ôm lấy vùng má đau điếng đỏ ửng, Phó Ngân hùng hổ phản kháng nhưng khi nhìn thấy người đến là ai, hắn trố mắt không nói nên lời, hổ thẹn nép người về phía sau.
Một nam nhân mặc y phục màu lam không biết từ đâu xuất hiện, dáng người so với Phó Ngân không mấy khác biệt, gương mặt góc cạnh cực kỳ cuốn hút, mày ngang không đậm nhưng tràn đầy khí thế, so với đôi mắt đào hoa của Phó Ngân thì người này sở hữu đôi mắt hạnh tinh tế, tuy có băng lãnh nhưng cũng rất ôn nhu.
Nam nhân đó không để ý đến gương mặt méo mó vì tức giận của Phó Ngân mà trực tiếp đi đến bên cạnh Nghiêm Dung, giúp y giải trừ huyệt đạo.
Nghiêm Dung thoát khỏi sự khống chế thì lập tức đứng dậy chỉnh lại y phục ngổn ngang, trầm mặc buộc lại thắt lưng còn cố tình buộc nhiều thêm vài vòng, thắt chặt!
Nam nhân đi đến bên cạnh Nghiêm Dung, hắn vừa định mở lời thì thấy một linh quang lục cuồn cuộn đang bao lấy lòng bàn tay người đối diện, rất nhanh một thần binh lợi hại xuất hiện, vụt qua người hắn rồi bay thẳng về phía Phó Ngân.
Đôi mắt nam nhân phút chốc giao nhau với đôi mắt của Nghiêm Dung, hắn chợt kinh ngạc.
Đôi mắt dữ tợn hằn tơ máu này trông rất quen thuộc, bộ dạng so với Dạ Tôn Đỉnh Phong Hoa lúc rơi vào trạng thái cuồng bạo không mấy khác biệt.
Nam nhân lập tức phóng nhanh đến cản trước đường kiếm, hai ngón tay đưa đến chặn lấy mũi kiếm.
Nghiêm Dung khí thế vững vàng nắm chặt chuôi kiếm tấn công về phía trước. Nam nhân theo quán tính lướt người về phía sau, hai người cứ như vậy lướt dài trên một đoạn đường, dưới đất hiện ra một vệt dài đường cát lún.
Bàn tay Nghiêm Dung tăng lực độ, nam nhân khống chế chặt chẽ đột ngột dừng lại, lưỡi kiếm mạnh mẽ tiến vào sượt một tiếng vững vàng đứng trước mặt nam nhân. Nguồn linh lực từ hai phía đối kháng vào nhau làm cho lá cây không ngừng rung chuyển, cuồn cuộn quay xung quanh. Dòng máu đỏ tươi từ kẽ tay nam nhân từ từ chảy ra, nhưng trên mặt hắn vẫn bình tĩnh không chút biểu tình.
Nghiêm Dung cắn chặt răng môi, việc bị sỉ nhục khiến y phẫn uất đến cực hạn, một khắc mất đi lý trí thật sự dốc toàn lực liều mạng với người trước mặt.
Nam nhân phát hiện hành động lạ thường, lập tức ngăn cản.
Nam nhân gia tăng lực độ khiến hai nguồn lực bị ép căng biến thành một đạo quang bùng nổ xung quanh hai người, lồng ngực Nghiêm Dung bị chèn ép dữ dội, cả hai đều bị phản phệ lùi về phía sau.
Sắc mặt Nghiêm Dung tái xanh, việc bị ngăn cản khiến y chịu nội thương nghiêm trọng, âm thầm nuốt một ngụm máu vào trong.
Nghiêm Dung ôm lấy lồng ngực trấn định lại tinh thần, đưa mắt nhìn lên thì thấy nam nhân trước mắt mặt không biến sắc, đang đứng ngay thẳng chắp hai tay phía trước làm lễ chào hỏi với y.
Tên nam nhân tiến lại gần, Nghiêm Dung lần nữa chĩa mũi kiếm về phía hắn, tức giận quát lớn: "Lo chuyện bao đồng, còn không mau tránh?!"
Nam nhân mặc lam phục đưa tay chạm nhẹ mũi kiếm, từ tốn đáp lời: "Nghiêm thủ lĩnh bớt giận, Phó Ngân hành sự lỗ mãng làm ra hành động vô lễ thật đáng xấu hổ, nay ta thay mặt hắn nói lời xin lỗi. Ta biết Nghiêm thủ lĩnh là quân tử sẽ không chấp tội tiểu nhân, chuyện hôm nay mong ngươi có thể lượng thứ bỏ qua cho hắn lần này."
"Nực cười!" Nghiêm Dung gắt gỏng.
Tên nam nhân này vừa cứu y thoát khỏi hiểm cảnh từ tay Phó Ngân, y còn cho rằng hắn là người tốt, không ngờ với bộ dạng nho nhã đó nhưng hành động và lời lẽ nói ra lại hết sức buồn cười, một mực bao che cho tên cặn bã kia, xem ra là cá mè một lứa.
Nghiêm Dung không chút khách khí nói: "Ngươi là gì lại muốn xen vào chuyện của ta? Cho dù ngươi cứu ta một mạng nhưng đối với chuyện này vẫn không nên xen vào. Dù thế nào, hôm nay ta nhất định phải lấy cái mạng chó của kẻ đang đứng sau lưng ngươi!"
Tên nam nhân hiểu rõ hành động của Phó Ngân càn quấy đã chạm phải giới hạn người trước mặt, sẽ không dễ dàng thương lượng. Nếu không thể mềm mỏng giải quyết, vậy hắn chỉ còn cách tạo ra áp lực.
Thái độ nam nhân vẫn ôn hòa như nước, điềm nhiên nói: "Cho dù đệ đệ ta làm sai, Nghiêm thủ lĩnh cũng không thể vì vậy mà ra tay lấy mạng hắn."
Hai từ "đệ đệ" được nhấn mạnh, đánh thẳng vào tai Nghiêm Dung.
"Nói như vậy, ngươi là Động chủ Tàn Cốt Động?"
Nam nhân mặc lam phục cuối cùng thả ra lưỡi kiếm, lần nữa chắp tay một cách quy củ.
"Tại hạ Phó Thành, thất lễ rồi!"
Bàn tay cầm kiếm của Nghiêm Dung hơi thả lỏng, suy ngẫm một hồi, Hàn Linh kiếm cuối cùng hạ xuống.
Phó Thành thấy y đã ngộ ra vấn đề, lại nói: "Nghiêm thủ lĩnh thừa biết Đỉnh Phong Hoa hiện tại đang là tâm điểm chú ý của toàn bộ tu chân giới, thế lực đối đầu với Dạ Tôn không ít. Tàn Cốt Động và Đỉnh Phong Hoa trước nay nước sông không phạm nước giếng, cho dù hiện tại không hợp tác cùng nhau nhưng sau này nếu Nghiêm thủ lĩnh muốn, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau. Hoặc giữa ta và Dạ Tôn trở nên bất hòa, hậu quả ra sao Nghiêm thủ lĩnh biết rõ. Với sự trung thành của ngươi, ta tin ngươi sẽ không vì chuyện bản thân mà muốn nhìn thấy cảnh tượng đau lòng đó."
"Động chủ nói chuyện cũng thật dễ nghe." Nghiêm Dung hừ lạnh: "Đỉnh Phong Hoa và Tàn Cốt động một mất một còn, cho dù ai là người chiến thắng cuối cùng thì Ngũ đại môn phái mới là kẻ đầu tiên được lợi. Không lẽ Động chủ không nghĩ đến, họ sẽ thừa cơ binh lính chưa được hồi phục sau trận chiến dài mà ngư ông đắc lợi, ra tay tiêu diệt môn phái còn lại? Ngươi như thế này là nghĩ Tàn Cốt Động có thể đứng ngoài chiến loạn? Thật là đánh giá bản thân quá cao!"
"Không hổ danh là cánh tay đắc lực của Khuất Tử Dạ, lời lẽ nói ra thật đanh thép, có chút thú vị." Phó Thành bật cười.
"Nếu phải suy tính nhiều việc như vậy, ta lại quan tâm tính mạng của đệ đệ mình hơn, ta tin Nghiêm thủ lĩnh cũng giống như ta. Chi bằng đôi bên nhường nhau một bước, sau khi trở về ta nhất định dạy dỗ lại hắn, trả lại công bằng cho ngươi."
Nghiêm Dung vì bị thương mà lồng ngực đau đớn phập phồng, miệng tuy cứng rắn nhưng lòng y đã có phần do dự.
Đỉnh Phong Hoa và Ngũ đại môn phái vừa mới hòa hoãn, hiện tại không nên có thêm mối họa mới chen vào. Chuyện này làm lớn lên chỉ kéo thêm phiền phức cho Khuất Tử Dạ, huống hồ trước nay hắn đối với chuyện giữa hai nam nhân không thể tiếp thu, nếu để hắn biết y xém bị Phó Ngân giở trò đồi bại, đến lúc đó nhất định sẽ nhìn y bằng ánh mắt xem thường.
Những lời hai người họ nói ra, một chữ cũng không lọt vào tai Phó Ngân, hắn ở bên cạnh nhịn đến khó chịu, không biết xấu hổ lên tiếng: "Đại ca, đệ thật sự rất thích y, huynh cho đệ chơi..."
Chát!
Một cái tát giáng xuống má còn lại của Phó Ngân, hắn ôm mặt lùi về phía sau, sững sờ nhìn người trước mặt.
Phó Thành! Huynh!
Sau khi phụ thân qua đời, huynh chưa từng lớn tiếng với ta lần nào, hôm nay lại vì người ngoài mà ra tay với ta.
Tận hai lần...
"Ngu xuẩn!"
Phó Thành trừng mắt nhìn hắn, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy đại ca mình tức giận.
"Còn không mau mặc lại y phục, đệ xem bộ dạng hiện tại của đệ trông mất mặt thế nào? Những lời ta đã nói, đệ đều để ngoài tai?"
Sự hoang mang lấp đầy trong đôi mắt...
Cho dù trước nay đại ca không tán đồng những việc hắn làm nhưng tuyệt đối không xen vào chuyện của hắn, thì đừng nói đến việc sẽ ra tay đánh hắn. Chỉ có một lần duy nhất căn dặn, đụng đến hết người trong thiên hạ cũng tuyệt đối không được chạm đến một sợi tóc người trên Đỉnh Phong Hoa.
Hôm nay hắn, cố tình phá lệ.
Phó Ngân mỉm cười méo xệch không thành tiếng, hắn không nói gì thêm, đôi mắt đào hoa rũ xuống như lẩn tránh điều gì đó, thật sự im lặng mà chỉnh lại y phục.
"Nghiêm thủ lĩnh, ngươi đã có quyết định?"
Phó Thành quay lại thăm dò Nghiêm Dung, muốn xác nhận y chắc chắn không làm lớn chuyện thì đột nhiên nhiều âm thanh vi vu kéo dài vang lên, những tia sáng từ bóng tối bay vút lên cao, sau đó nở tung, từng đốm nhỏ ghép lại thành hình sư tử kỳ lạ, bừng sáng bao phủ cả bầu trời đêm.
Nghiêm Dung căng thẳng nhìn pháo hoa đang nở rộ.
"Nghiêm thủ lĩnh, ngươi ổn chứ?" Thấy sắc mặt người đối diện kỳ lạ, Phó Thành hỏi thêm.
Đỉnh Phong Hoa xảy ra chuyện!
Nghiêm Dung siết chặt Hàn Linh kiếm trong tay, cau mày nhìn hai huynh đệ họ Phó.
Y không cam tâm về việc bị sỉ nhục ngày hôm nay, nhưng tình thế cấp bách không thể tùy ý làm càn. Đừng nói đến Động chủ Tàn Cốt Động công lực thâm hậu hay việc cơ thể y đang bị trọng thương không thể đánh lại bọn họ, chỉ nghĩ đến việc sẽ liên lụy đến Khuất Tử Dạ thì y đã không đành lòng ra tay.
Nghiêm Dung phóng Hàn Linh kiếm một đường bay về phía Phó Ngân, Phó Thành không nghĩ y sẽ đột ngột ra tay nên không kịp ngăn cản.
Mũi kiếm mạnh mẽ lướt qua người Phó Thành rồi tiến thẳng về phía Phó Ngân.
Phó Ngân tinh thần không ổn định bị Hàn Linh kiếm sắc bén sượt một đường qua cổ. Hắn lui về sau ôm lấy vùng cổ ẩm ướt đầy máu tươi, tức giận quát: "Mẹ kiếp! Tên nô tài, ngươi dám?!"
Nhận thấy chiêu thức không có ý định lấy mạng người, Phó Thành lập tức đi đến chắn trước người Phó Ngân, ngăn cản đệ đệ tiếp tục gây sự.
Nghiêm Dung liếc nhìn Phó Ngân, chán ghét nói: "Lần sau đừng để ta trông thấy tên phế vật nhà ngươi!"
Sau đó lại quay về hướng Phó Thành: "Động chủ, nhớ lời ngươi nói."
Hàn Linh kiếm lượn một vòng rồi bay về dưới chân, Nghiêm Dung lập tức phóng lên, cấp tốc ngự kiếm trở về Đỉnh Phong Hoa.
Rõ ràng ba người bọn họ bên nhau như hình với bóng không khác gì người nhà, lại vì chút hiểu lầm, tình cảm không thể nhìn thấu mà thành ra như vậy.
Nếu Thẩm Linh ở thế giới bên kia biết được, người nàng trao trọn trái tim từ lâu luôn ấp ủ âm mưu sát hại nàng. Còn người nàng hết mực kính trọng lại vì sự ra đi của nàng mà tâm chết lặng, đôi môi không thể nở nụ cười được nữa, vậy nàng sẽ đau lòng đến mức độ nào?
Con đường không lối thoát này, làm sao vượt qua đây?
Nghiêm Dung thở dài, không phải chuyện của bản thân nhưng khiến lòng y nặng trĩu, dường như y đã tìm ra nguyên nhân Khuất Tử Dạ trở nên xa lánh nữ nhân.
Mỗi lần nhắc đến Diệp Y Ninh thì nét mặt Khuất Tử Dạ đều trở nên cau có, hắn lẩn tránh mọi câu hỏi về nàng, hai người họ đường ai nấy đi có lẽ là vì bí mật không tài nào nói rõ này. Suy cho cùng Diệp Y Ninh từng là nữ nhân mà hắn yêu thương nhất thiên hạ, lúc phát hiện ra bí mật, hắn nhất định đã tuyệt vọng đến mức gần như sụp đổ, biến hắn thành người như hiện tại cũng là điều dễ hiểu.
Hàng ngàn câu hỏi liên tục hiện ra trong đầu làm Nghiêm Dung không tài nào tập trung được. Ngay lúc này trong rừng cây xuất hiện tiếng động lạ, y lập tức xoay người cảnh giác thì một cơn gió thổi vụt qua kèm theo cát bụi khiến y không thể nhìn rõ. Từ trong mịt mờ lướt ra một thân ảnh với thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, y chưa kịp phòng thủ đã bị người đó điểm huyệt, lôi vào rừng cây bên cạnh.
Nghiêm Dung bị ném xuống đống cỏ xanh một cách thô bạo, lưng đập mạnh vào những viên đá bên dưới đau âm ỉ.
Y định thần lại sau phút bàng hoàng thì trước mặt xuất hiện một nam nhân cao lớn đang đứng ngược nắng, tay chân gấp gáp cởi ra y phục.
"!?"
Mắt Nghiêm Dung trợn lớn, kinh hãi khi nhận ra người đối diện.
Tên ham mê vô độ bậc nhất tu chân giới...
Phó Ngân!
Chiến tích hoang đường cùng ô danh của người này trải dài khắp tu chân giới ra sao, làm người đời phỉ báng đến mức độ nào, y làm sao không rõ? Chỉ không ngờ đối tượng xui xẻo bị nhắm trúng lần này lại là y!
Cơ thể Nghiêm Dung cứng đờ không thể cử động, muốn mở miệng cầu sự trợ giúp lại phát hiện bản thân chỉ có thể ú ớ vài câu, âm thanh trong cổ không tài nào phát ra được.
Phó Ngân đứng ngược nắng che đi toàn bộ ánh sáng của y, gương mặt hắn đỏ bừng đến mang tai, trên trán thấm mồ hôi nóng bỏng. Vì quá gấp gáp nên mãi không thể cởi hết đống y phục phiền phức trên người, hắn nhịn không nổi nữa đành dứt khoát vén vạt áo lên cao, trực tiếp cởi phần y phục phía dưới.
Cảnh tượng quái quỷ này...
Nghiêm Dung không thể tin nhìn hình ảnh khủng khiếp trước mặt, hạ thân của tên vô lại kia ngang nhiên phơi bày trước mắt khiến đầu y bốc hỏa, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết hắn đang muốn làm ra loại sự tình gì!
Thâm tâm Nghiêm Dung gào thét, kịch liệt mắng chửi.
Nghiêm Dung biết mình đã là cá nằm trên thớt, hoảng sợ đến cực điểm. Y không thể để tình trạng này tiếp tục kéo dài nên chỉ còn cách cố gắng tập trung tinh thần, trong khoảng thời gian ngắn nhất định phải giải được huyệt đạo.
Linh lực âm thầm tản đi, một giọt mồ hôi chảy xuống vành tai, nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, y không kịp giải trừ huyệt đạo...
Ngón tay út khẽ động, Nghiêm Dung đau đớn cắn chặt răng, ánh mắt dữ tợn nhìn người trước mặt.
Nếu không thể tránh khỏi, vậy chỉ còn cách liều mạng!
Phó Ngân tiến lại gần hơn, hắn đưa đầu lưỡi liếm xuống vành môi đang nhếch rất cao không khác gì những mặt nạ quỷ đê hèn, yết hầu khô khan không ngừng lên xuống, sự thèm khát dục vọng hiện rõ trên đôi mắt đào hoa. Hắn ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Dung, một tay liên tục tuốt hạ thân của bản thân, tay còn lại đưa tới cởi bỏ thắt lưng trên người y, nắm lấy quần, như đang bỡn cợt con mồi mà từ từ kéo xuống.
Đôi mắt Nghiêm Dung căm phẫn nhìn chằm chằm đối phương như muốn ăn tươi nuốt sống, linh lực từ khắp nơi trên cơ thể lẳng lặng tích tụ vào lòng bàn tay đã có thể cử động.
Thời khắc quyết định này, một thân ảnh cao ráo hiện ra trong tâm trí Nghiêm Dung.
Một người ấm áp luôn tạo cảm giác an toàn đang ở nơi rất xa mỉm cười nhìn y, cơ thể người đó phát ra thứ ánh sáng lấp lánh, cứ tưởng chừng bản thân sẽ không thể nào với tới nhưng không ngờ bàn tay người đó bất chợt nắm lấy tay y, kéo y ra khỏi lớp tuyết sâu dày đặc. Ánh sáng đó không biết từ lúc nào đã bao lấy cuộc sống đầy tăm tối của y, để y biết trên thế gian này còn có hy vọng.
Mạng của y là do người đó cướp về từ trên tay tử thần, y từng ở ngôi nhà hoang thề với bức tranh thần cũ nát rằng sẽ đi tìm hắn, ngày ngày kề cận chăm sóc hắn, được ở bên cạnh hắn cho dù phải đánh đổi điều gì đều chấp nhận.
Chỉ là vào lúc này, y cảm thấy bản thân có lỗi. Con đường chông gai phía trước không thể tiếp tục cùng hắn đồng hành, vì hắn lo toan mưu cầu thế sự, không thể nhìn hắn hoàn thành đại nghiệp phục thù, đứng trên đỉnh vinh quang vĩnh cửu.
Đã có thể tiến đến rất gần lại chưa từng dám thổ lộ tâm tư, chỉ tiếc... thời gian ở cạnh hắn thật quá ngắn ngủi.
Cả người Nghiêm Dung căng thẳng khi y phục dần bị kéo xuống. Chỉ cần Phó Ngân làm càn, y sẽ phá vỡ nội đan tự bạo phát linh lực toàn thân cùng người trước mặt đồng quy vu tận.
Vào thời khắc Nghiêm Dung quyết định xuống tay, đôi đồng tử của y chợt co lại nhìn chằm chằm về phía trước. Nhận thấy có điều bất thường, Phó Ngân lập tức quay đầu, vừa hay một cú tát trời giáng rơi xuống mặt khiến hắn ngã nhào xuống đất, quai hàm như muốn lệch khỏi vị trí.
Ôm lấy vùng má đau điếng đỏ ửng, Phó Ngân hùng hổ phản kháng nhưng khi nhìn thấy người đến là ai, hắn trố mắt không nói nên lời, hổ thẹn nép người về phía sau.
Một nam nhân mặc y phục màu lam không biết từ đâu xuất hiện, dáng người so với Phó Ngân không mấy khác biệt, gương mặt góc cạnh cực kỳ cuốn hút, mày ngang không đậm nhưng tràn đầy khí thế, so với đôi mắt đào hoa của Phó Ngân thì người này sở hữu đôi mắt hạnh tinh tế, tuy có băng lãnh nhưng cũng rất ôn nhu.
Nam nhân đó không để ý đến gương mặt méo mó vì tức giận của Phó Ngân mà trực tiếp đi đến bên cạnh Nghiêm Dung, giúp y giải trừ huyệt đạo.
Nghiêm Dung thoát khỏi sự khống chế thì lập tức đứng dậy chỉnh lại y phục ngổn ngang, trầm mặc buộc lại thắt lưng còn cố tình buộc nhiều thêm vài vòng, thắt chặt!
Nam nhân đi đến bên cạnh Nghiêm Dung, hắn vừa định mở lời thì thấy một linh quang lục cuồn cuộn đang bao lấy lòng bàn tay người đối diện, rất nhanh một thần binh lợi hại xuất hiện, vụt qua người hắn rồi bay thẳng về phía Phó Ngân.
Đôi mắt nam nhân phút chốc giao nhau với đôi mắt của Nghiêm Dung, hắn chợt kinh ngạc.
Đôi mắt dữ tợn hằn tơ máu này trông rất quen thuộc, bộ dạng so với Dạ Tôn Đỉnh Phong Hoa lúc rơi vào trạng thái cuồng bạo không mấy khác biệt.
Nam nhân lập tức phóng nhanh đến cản trước đường kiếm, hai ngón tay đưa đến chặn lấy mũi kiếm.
Nghiêm Dung khí thế vững vàng nắm chặt chuôi kiếm tấn công về phía trước. Nam nhân theo quán tính lướt người về phía sau, hai người cứ như vậy lướt dài trên một đoạn đường, dưới đất hiện ra một vệt dài đường cát lún.
Bàn tay Nghiêm Dung tăng lực độ, nam nhân khống chế chặt chẽ đột ngột dừng lại, lưỡi kiếm mạnh mẽ tiến vào sượt một tiếng vững vàng đứng trước mặt nam nhân. Nguồn linh lực từ hai phía đối kháng vào nhau làm cho lá cây không ngừng rung chuyển, cuồn cuộn quay xung quanh. Dòng máu đỏ tươi từ kẽ tay nam nhân từ từ chảy ra, nhưng trên mặt hắn vẫn bình tĩnh không chút biểu tình.
Nghiêm Dung cắn chặt răng môi, việc bị sỉ nhục khiến y phẫn uất đến cực hạn, một khắc mất đi lý trí thật sự dốc toàn lực liều mạng với người trước mặt.
Nam nhân phát hiện hành động lạ thường, lập tức ngăn cản.
Nam nhân gia tăng lực độ khiến hai nguồn lực bị ép căng biến thành một đạo quang bùng nổ xung quanh hai người, lồng ngực Nghiêm Dung bị chèn ép dữ dội, cả hai đều bị phản phệ lùi về phía sau.
Sắc mặt Nghiêm Dung tái xanh, việc bị ngăn cản khiến y chịu nội thương nghiêm trọng, âm thầm nuốt một ngụm máu vào trong.
Nghiêm Dung ôm lấy lồng ngực trấn định lại tinh thần, đưa mắt nhìn lên thì thấy nam nhân trước mắt mặt không biến sắc, đang đứng ngay thẳng chắp hai tay phía trước làm lễ chào hỏi với y.
Tên nam nhân tiến lại gần, Nghiêm Dung lần nữa chĩa mũi kiếm về phía hắn, tức giận quát lớn: "Lo chuyện bao đồng, còn không mau tránh?!"
Nam nhân mặc lam phục đưa tay chạm nhẹ mũi kiếm, từ tốn đáp lời: "Nghiêm thủ lĩnh bớt giận, Phó Ngân hành sự lỗ mãng làm ra hành động vô lễ thật đáng xấu hổ, nay ta thay mặt hắn nói lời xin lỗi. Ta biết Nghiêm thủ lĩnh là quân tử sẽ không chấp tội tiểu nhân, chuyện hôm nay mong ngươi có thể lượng thứ bỏ qua cho hắn lần này."
"Nực cười!" Nghiêm Dung gắt gỏng.
Tên nam nhân này vừa cứu y thoát khỏi hiểm cảnh từ tay Phó Ngân, y còn cho rằng hắn là người tốt, không ngờ với bộ dạng nho nhã đó nhưng hành động và lời lẽ nói ra lại hết sức buồn cười, một mực bao che cho tên cặn bã kia, xem ra là cá mè một lứa.
Nghiêm Dung không chút khách khí nói: "Ngươi là gì lại muốn xen vào chuyện của ta? Cho dù ngươi cứu ta một mạng nhưng đối với chuyện này vẫn không nên xen vào. Dù thế nào, hôm nay ta nhất định phải lấy cái mạng chó của kẻ đang đứng sau lưng ngươi!"
Tên nam nhân hiểu rõ hành động của Phó Ngân càn quấy đã chạm phải giới hạn người trước mặt, sẽ không dễ dàng thương lượng. Nếu không thể mềm mỏng giải quyết, vậy hắn chỉ còn cách tạo ra áp lực.
Thái độ nam nhân vẫn ôn hòa như nước, điềm nhiên nói: "Cho dù đệ đệ ta làm sai, Nghiêm thủ lĩnh cũng không thể vì vậy mà ra tay lấy mạng hắn."
Hai từ "đệ đệ" được nhấn mạnh, đánh thẳng vào tai Nghiêm Dung.
"Nói như vậy, ngươi là Động chủ Tàn Cốt Động?"
Nam nhân mặc lam phục cuối cùng thả ra lưỡi kiếm, lần nữa chắp tay một cách quy củ.
"Tại hạ Phó Thành, thất lễ rồi!"
Bàn tay cầm kiếm của Nghiêm Dung hơi thả lỏng, suy ngẫm một hồi, Hàn Linh kiếm cuối cùng hạ xuống.
Phó Thành thấy y đã ngộ ra vấn đề, lại nói: "Nghiêm thủ lĩnh thừa biết Đỉnh Phong Hoa hiện tại đang là tâm điểm chú ý của toàn bộ tu chân giới, thế lực đối đầu với Dạ Tôn không ít. Tàn Cốt Động và Đỉnh Phong Hoa trước nay nước sông không phạm nước giếng, cho dù hiện tại không hợp tác cùng nhau nhưng sau này nếu Nghiêm thủ lĩnh muốn, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau. Hoặc giữa ta và Dạ Tôn trở nên bất hòa, hậu quả ra sao Nghiêm thủ lĩnh biết rõ. Với sự trung thành của ngươi, ta tin ngươi sẽ không vì chuyện bản thân mà muốn nhìn thấy cảnh tượng đau lòng đó."
"Động chủ nói chuyện cũng thật dễ nghe." Nghiêm Dung hừ lạnh: "Đỉnh Phong Hoa và Tàn Cốt động một mất một còn, cho dù ai là người chiến thắng cuối cùng thì Ngũ đại môn phái mới là kẻ đầu tiên được lợi. Không lẽ Động chủ không nghĩ đến, họ sẽ thừa cơ binh lính chưa được hồi phục sau trận chiến dài mà ngư ông đắc lợi, ra tay tiêu diệt môn phái còn lại? Ngươi như thế này là nghĩ Tàn Cốt Động có thể đứng ngoài chiến loạn? Thật là đánh giá bản thân quá cao!"
"Không hổ danh là cánh tay đắc lực của Khuất Tử Dạ, lời lẽ nói ra thật đanh thép, có chút thú vị." Phó Thành bật cười.
"Nếu phải suy tính nhiều việc như vậy, ta lại quan tâm tính mạng của đệ đệ mình hơn, ta tin Nghiêm thủ lĩnh cũng giống như ta. Chi bằng đôi bên nhường nhau một bước, sau khi trở về ta nhất định dạy dỗ lại hắn, trả lại công bằng cho ngươi."
Nghiêm Dung vì bị thương mà lồng ngực đau đớn phập phồng, miệng tuy cứng rắn nhưng lòng y đã có phần do dự.
Đỉnh Phong Hoa và Ngũ đại môn phái vừa mới hòa hoãn, hiện tại không nên có thêm mối họa mới chen vào. Chuyện này làm lớn lên chỉ kéo thêm phiền phức cho Khuất Tử Dạ, huống hồ trước nay hắn đối với chuyện giữa hai nam nhân không thể tiếp thu, nếu để hắn biết y xém bị Phó Ngân giở trò đồi bại, đến lúc đó nhất định sẽ nhìn y bằng ánh mắt xem thường.
Những lời hai người họ nói ra, một chữ cũng không lọt vào tai Phó Ngân, hắn ở bên cạnh nhịn đến khó chịu, không biết xấu hổ lên tiếng: "Đại ca, đệ thật sự rất thích y, huynh cho đệ chơi..."
Chát!
Một cái tát giáng xuống má còn lại của Phó Ngân, hắn ôm mặt lùi về phía sau, sững sờ nhìn người trước mặt.
Phó Thành! Huynh!
Sau khi phụ thân qua đời, huynh chưa từng lớn tiếng với ta lần nào, hôm nay lại vì người ngoài mà ra tay với ta.
Tận hai lần...
"Ngu xuẩn!"
Phó Thành trừng mắt nhìn hắn, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy đại ca mình tức giận.
"Còn không mau mặc lại y phục, đệ xem bộ dạng hiện tại của đệ trông mất mặt thế nào? Những lời ta đã nói, đệ đều để ngoài tai?"
Sự hoang mang lấp đầy trong đôi mắt...
Cho dù trước nay đại ca không tán đồng những việc hắn làm nhưng tuyệt đối không xen vào chuyện của hắn, thì đừng nói đến việc sẽ ra tay đánh hắn. Chỉ có một lần duy nhất căn dặn, đụng đến hết người trong thiên hạ cũng tuyệt đối không được chạm đến một sợi tóc người trên Đỉnh Phong Hoa.
Hôm nay hắn, cố tình phá lệ.
Phó Ngân mỉm cười méo xệch không thành tiếng, hắn không nói gì thêm, đôi mắt đào hoa rũ xuống như lẩn tránh điều gì đó, thật sự im lặng mà chỉnh lại y phục.
"Nghiêm thủ lĩnh, ngươi đã có quyết định?"
Phó Thành quay lại thăm dò Nghiêm Dung, muốn xác nhận y chắc chắn không làm lớn chuyện thì đột nhiên nhiều âm thanh vi vu kéo dài vang lên, những tia sáng từ bóng tối bay vút lên cao, sau đó nở tung, từng đốm nhỏ ghép lại thành hình sư tử kỳ lạ, bừng sáng bao phủ cả bầu trời đêm.
Nghiêm Dung căng thẳng nhìn pháo hoa đang nở rộ.
"Nghiêm thủ lĩnh, ngươi ổn chứ?" Thấy sắc mặt người đối diện kỳ lạ, Phó Thành hỏi thêm.
Đỉnh Phong Hoa xảy ra chuyện!
Nghiêm Dung siết chặt Hàn Linh kiếm trong tay, cau mày nhìn hai huynh đệ họ Phó.
Y không cam tâm về việc bị sỉ nhục ngày hôm nay, nhưng tình thế cấp bách không thể tùy ý làm càn. Đừng nói đến Động chủ Tàn Cốt Động công lực thâm hậu hay việc cơ thể y đang bị trọng thương không thể đánh lại bọn họ, chỉ nghĩ đến việc sẽ liên lụy đến Khuất Tử Dạ thì y đã không đành lòng ra tay.
Nghiêm Dung phóng Hàn Linh kiếm một đường bay về phía Phó Ngân, Phó Thành không nghĩ y sẽ đột ngột ra tay nên không kịp ngăn cản.
Mũi kiếm mạnh mẽ lướt qua người Phó Thành rồi tiến thẳng về phía Phó Ngân.
Phó Ngân tinh thần không ổn định bị Hàn Linh kiếm sắc bén sượt một đường qua cổ. Hắn lui về sau ôm lấy vùng cổ ẩm ướt đầy máu tươi, tức giận quát: "Mẹ kiếp! Tên nô tài, ngươi dám?!"
Nhận thấy chiêu thức không có ý định lấy mạng người, Phó Thành lập tức đi đến chắn trước người Phó Ngân, ngăn cản đệ đệ tiếp tục gây sự.
Nghiêm Dung liếc nhìn Phó Ngân, chán ghét nói: "Lần sau đừng để ta trông thấy tên phế vật nhà ngươi!"
Sau đó lại quay về hướng Phó Thành: "Động chủ, nhớ lời ngươi nói."
Hàn Linh kiếm lượn một vòng rồi bay về dưới chân, Nghiêm Dung lập tức phóng lên, cấp tốc ngự kiếm trở về Đỉnh Phong Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.