Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
Chương 125
Zhihu
10/09/2024
Đang ầm ĩ tới mức không thể thu xếp, trưởng thôn tạm thời là cha Lý tới, Giang Uyển Nhu giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nói ra nguồn căn cớ sự, sau đó khóc lóc kể lể: “Bác Lý, đối tượng của cháu chính là thấy việc nghĩa xông pha, cô ta ôm đối tượng của cháu như vậy, là muốn như thế nào?”
Giang Uyển Nhu nhìn ra trò đểu của Trần Giai Di, trong ngoài lời nói đều có ý chỉ trích Trần Giai Di.
Nhưng Lâm Gia Đống lại cảm thấy hành vi này của Trần Giai Di không sai, người sai là thôn dân: “Bác Lý, quả thực tôi đang cứu người, không có ý khác, nhưng các thôn dân nói tôi đã hủy đi trong trắng của thanh niên trí thức Trần, không chỉ đổ oan cho tôi, thế này bảo thanh niên trí thức Trần sau này sống thế nào ở trong thôn nữa?”
Cha Lý bắt đầu chủ trì công đạo: “Các hương thân, đây chỉ là một chuyện thấy việc nghĩa xông pha, hành vi của cậu ta đáng để chúng ta khen ngợi và tuyên dương…”
Nói bla bla một tràn, ý đại khái chính là Lâm Gia Đống không sai, Trần Giai Di cũng không sai, chỉ đơn thuần là thấy việc nghĩa xông pha, hơn nữa Lâm Gia Đống đã có đối tượng, Trần Giai Di lại là một cô gái xuân thì chưa có đối tượng, đừng nên nói lung tung chuyện này.
Cha Lý thế nào cũng đang treo danh “trưởng thôn tạm thời”, ông đã lên tiếng, các thôn dân hóng náo nhiệt dĩ nhiên không nói gì nữa, lần lượt giải tán.
Cha Lý lại an ủi Trần Giai Di một chút, bảo Giang Uyển Nhu đưa Trần Giai Di về điểm thanh niên trí thức.
Điểm Trần Giai Di có thể ôm mãi không buông chính là “thôn dân cảm thấy cô ta đã mất trong trắng”, bây giờ cha Lý đã giải quyết thay cô ta, ở trước mặt Trần Gia Đống, dĩ nhiên cô ta ngại ôm khư khư, thế là buông Lâm Gia Đống ra, ngoài mặt đồng ý để Giang Uyển Nhu đưa cô ta về điểm thanh niên trí thức.
Tuy trong lòng Giang Uyển Nhu ghê tởm Trần Giai Di nhưng ngoài mặt vẫn bày ra dáng vẻ quan tâm.
Lâm Gia Đống là thanh niên trí thức, cũng phải về điểm thanh niên trí thức, cho nên ba người đi cùng.
Náo nhiệt đã hết, dĩ nhiên Thẩm Y Y cũng dẫn Tiểu Bảo về nhà, Vương Yến tiếc nuối đuổi theo: “Tôi còn tưởng có một vở kịch lớn để xem, không ngờ đã xong như vậy, haiz, cha chồng cô tới quá không đúng lúc!”
“Yên tâm đi, chuyện này không xong nổi đâu.” Thẩm Y Y nói.
“Sao lại nói vậy?” Vương Yến hóng hớt.
“Không phải cô tự xưng là người nhiều chuyện nhất thôn Thanh Thủy sao? Náo nhiệt này cũng xem không hiểu?” Thẩm Y Y cười như không cười nhìn cô ta.
“Ai nhiều chuyện?” Vương Yến trừng mắt, thấy Thẩm Y Y liếc cô ta, lại sợ hãi, hừ, cô ta nể tình hai viên kẹo đó, không so đo với cô!
Nhưng cô ta thực sự tò mò: “Chuyện này sao lại không xong được?”
Đương nhiên không xong được, bởi vì thứ Trần Giai Di muốn vẫn chưa đạt được.
Chỉ là chuyện này không thể nói với Vương Yến, nếu cô ta nghe xong rồi chạy ra ngoài nói với người ta, vậy không phải là phá hỏng chuyện tốt của Trần Giai Di sao?
Thẩm Y Y không định giúp ai cả, để họ tự cắn nhau.
Lấp lửng nói: “Qua mấy hôm nữa cô sẽ biết.”
Thế này càng khiến lòng Vương Yến ngứa ngáy, xin xỏ Thẩm Y Y nói cho cô ta biết: “Cô nói cho tôi biết đi, quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy, tôi đảm bảo sẽ không nói ra ngoài!”
Quỷ mới tin cô…
???
Thẩm Y Y phản ứng lại, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Vương Yến: “Ai có quan hệ tốt với cô?”
“Không tốt sao?” Vương Yến chớp mắt: “Vậy lần trước lúc bác thông gia tới, cô cho tôi nhiều hơn hai viên kẹo thì sao?”
Thẩm Y Y: “...” Hai viên kẹo, cô thật sự dễ mua chuộc!
“Ừm! Cô nói không sai.” Thẩm Y Y ngữ trọng tâm trường, vừa hay tới giao lộ hẻm nhỏ, nhà cô với nhà họ Hà không cùng một hướng, cô nhân cơ hội kéo Tiểu Bảo đi.
“...” Vương Yến hung hăng chửi theo bóng lưng của Thẩm Y Y: “Không nói cho tôi biết, càng chứng tỏ cô thông minh có phải không? Tôi khinh! Cô mới là đồ nhiều chuyện, cả nhà cô đều là đồ nhiều chuyện!”
Về tới nhà đã bốn giờ hơn.
Thẩm Y Y bê cái đòn nhỏ đặt ở cửa nhà bếp, hốt nắm hạt dưa sống bỏ vào trong túi Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, ngoan ngoãn ngồi ở đây với Lang Nha, đừng chạy lung tung, mẹ vào bếp nấu đồ ngon, được không?”
Tiểu Bảo ngồi trên đòn nhỏ, ôm một nắm hạt dưa sống trong túi, vừa cắn vừa chớp đôi mắt to như nho đen, ngoan ngoãn nói: “Được ~”
Bây giờ Tiểu Bảo cũng không sợ Lang Nha nữa, Lang Nha ngồi xổm bên cạnh cậu bé, tựa như cũng nghe hiểu ý của Thẩm Y Y, “gâu” một tiếng, bày tỏ nó sẽ bảo vệ tốt tiểu chủ nhân.
“Ngoan.” Thẩm Y Y đi vào bếp.
Tối nay cô định làm bánh rán trứng gà thịt bằm rau hẹ, bỏ bột nở vào bột mì, thêm nước vào khuấy đều, bỏ sang một bên ủ, rửa sạch rau hẹ cắt vụn chuẩn bị dùng, đập vỡ trứng gà, chiên chín, thịt bằm cũng bỏ gia vị vào xào tới khi chín năm phần, bỏ rau hẹ vào, đảo đều thành nhân, đợi sau khi bột nở sẽ bỏ nhân trứng gà thịt bằm rau hẹ vào, bỏ vào trong nồi nóng nhẹ nhàng đè xuống, chiên tới khi hai mặt đều vàng, bánh rán đã xong.
Mùi thơm ngào ngạt đã lan tràn ra, Tiểu Bảo vốn đang ngoan ngoãn ngồi trên đòn nhỏ ngửi thấy mùi thơm, không nhịn được ló đầu nhìn vào bếp.
Thấy mẹ mình đặt từng cái bánh rán có màu sắc mê người lên khay, cậu bé l.i.ế.m miệng, đứng dậy.
Nhà bếp là cấm địa của cậu, Thẩm Y Y sợ mình lơ là, cậu sẽ nghịch lửa hoặc dầu nóng b.ắ.n lên người bị thương gì đó, luôn không cho cậu vào nhà bếp.
Lang Nha này cũng biết, thấy tiểu chủ nhân có dấu hiệu muốn vào nhà bếp, lập tức chặn trước mặt cậu, đẩy cậu, để cậu tránh xa chút.
Tiểu Bảo mong mỏi nhìn.
“Thèm rồi?” Thẩm Y Y vô ý nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Bảo, buồn cười hỏi.
Ừm ừm.
Tiểu Bảo long lanh đôi mắt gật đầu.
Thẩm Y Y bèn lấy hai cái bánh rán ra, một cái cho Lang Nha, một cái xé một miếng nhỏ cho Tiểu Bảo, thổi thổi, bỏ vào trong miệng cậu bé: “Ngon không?”
“Ngon.” Tiểu Bảo gật đầu lia lịa, đẩy bánh rán trong tay cô tới bên miệng cô: “Mẹ cũng ăn.”
Thẩm Y Y ăn một miếng, mềm mại có vị, thật sự rất ngon.
Vừa muốn nói phải đi gọi anh cả và anh hai của cậu bé về, đã nghe thấy tiếng “rầm” từ cổng truyền tới, bóng dáng của Nhị Bảo xuất hiện ở cổng, giọng nói lớn của cậu truyền tới: “Mẹ, mẹ lại nấu đồ ngon rồi?”
“Đúng, làm bánh rán, mau tới ăn, nguội rồi sẽ mất ngon.” Thẩm Y Y nói: “Rửa tay trước.”
Nói xong, không nhìn thấy Đại Bảo, lại hỏi: “Anh con đâu?”
“Anh ở nhà bên cạnh dạy người ta học chữ.” Nhị Bảo nhanh chóng rửa tay, cầm một miếng bánh rán cắn một cái, sau khi vào miệng, gương mặt thỏa mãn: “Ngon thật.”
“Dạy người ta học chữ là ý gì?” Thẩm Y Y hỏi.
“Chính là giống như bình thường mẹ dạy anh đó.” Nhị bảo không quan tâm nói: “Anh ấy nói đợi lát nữa sẽ về.”
???
Thẩm Y Y đi sang nhìn, nhìn thấy một đám con nít, mấy đứa con nhà anh cả, còn có Vượng Tài và Hà Vệ Đông vây quanh bên cạnh Đại Bảo, đang đọc chữ cái theo cậu “a ă â b c d đ…”
Thẩm Y Y: “...” Không quấy rầy chúng, đi về nhà.
Chẳng mấy chốc Đại Bảo cũng về.
Bốn mẹ con pha sữa mạch nha, ăn bánh rán, đây chính là bữa tối của họ.
Thẩm Y Y thuận miệng hỏi: “Đại Bảo, sao con lại dạy các chị họ học chữ?”
“Các chị bảo con dạy, Hà Vệ Đông bọn họ là tới góp vui.” Đại Bảo nói.
Thẩm Y Y gật đầu, không để tâm.
Buổi tối bốn mẹ con tắm rửa xong, về phòng, thắp đèn dầu, Đại Bảo ngồi bên đèn dầu đọc sách.
Sợ trong phòng quá tối ảnh hưởng tới mắt cậu, Thẩm Y Y thắp hai cái đèn.
Sau đó cùng Tiểu Bảo ở bên cạnh chơi trò “chấm chấm mũi”, tuy rất ấu trĩ nhưng mỗi lần Thẩm Y Y chấm vào mũi của Tiểu Bảo đều có thể khiến cậu cười khanh khách.
Giang Uyển Nhu nhìn ra trò đểu của Trần Giai Di, trong ngoài lời nói đều có ý chỉ trích Trần Giai Di.
Nhưng Lâm Gia Đống lại cảm thấy hành vi này của Trần Giai Di không sai, người sai là thôn dân: “Bác Lý, quả thực tôi đang cứu người, không có ý khác, nhưng các thôn dân nói tôi đã hủy đi trong trắng của thanh niên trí thức Trần, không chỉ đổ oan cho tôi, thế này bảo thanh niên trí thức Trần sau này sống thế nào ở trong thôn nữa?”
Cha Lý bắt đầu chủ trì công đạo: “Các hương thân, đây chỉ là một chuyện thấy việc nghĩa xông pha, hành vi của cậu ta đáng để chúng ta khen ngợi và tuyên dương…”
Nói bla bla một tràn, ý đại khái chính là Lâm Gia Đống không sai, Trần Giai Di cũng không sai, chỉ đơn thuần là thấy việc nghĩa xông pha, hơn nữa Lâm Gia Đống đã có đối tượng, Trần Giai Di lại là một cô gái xuân thì chưa có đối tượng, đừng nên nói lung tung chuyện này.
Cha Lý thế nào cũng đang treo danh “trưởng thôn tạm thời”, ông đã lên tiếng, các thôn dân hóng náo nhiệt dĩ nhiên không nói gì nữa, lần lượt giải tán.
Cha Lý lại an ủi Trần Giai Di một chút, bảo Giang Uyển Nhu đưa Trần Giai Di về điểm thanh niên trí thức.
Điểm Trần Giai Di có thể ôm mãi không buông chính là “thôn dân cảm thấy cô ta đã mất trong trắng”, bây giờ cha Lý đã giải quyết thay cô ta, ở trước mặt Trần Gia Đống, dĩ nhiên cô ta ngại ôm khư khư, thế là buông Lâm Gia Đống ra, ngoài mặt đồng ý để Giang Uyển Nhu đưa cô ta về điểm thanh niên trí thức.
Tuy trong lòng Giang Uyển Nhu ghê tởm Trần Giai Di nhưng ngoài mặt vẫn bày ra dáng vẻ quan tâm.
Lâm Gia Đống là thanh niên trí thức, cũng phải về điểm thanh niên trí thức, cho nên ba người đi cùng.
Náo nhiệt đã hết, dĩ nhiên Thẩm Y Y cũng dẫn Tiểu Bảo về nhà, Vương Yến tiếc nuối đuổi theo: “Tôi còn tưởng có một vở kịch lớn để xem, không ngờ đã xong như vậy, haiz, cha chồng cô tới quá không đúng lúc!”
“Yên tâm đi, chuyện này không xong nổi đâu.” Thẩm Y Y nói.
“Sao lại nói vậy?” Vương Yến hóng hớt.
“Không phải cô tự xưng là người nhiều chuyện nhất thôn Thanh Thủy sao? Náo nhiệt này cũng xem không hiểu?” Thẩm Y Y cười như không cười nhìn cô ta.
“Ai nhiều chuyện?” Vương Yến trừng mắt, thấy Thẩm Y Y liếc cô ta, lại sợ hãi, hừ, cô ta nể tình hai viên kẹo đó, không so đo với cô!
Nhưng cô ta thực sự tò mò: “Chuyện này sao lại không xong được?”
Đương nhiên không xong được, bởi vì thứ Trần Giai Di muốn vẫn chưa đạt được.
Chỉ là chuyện này không thể nói với Vương Yến, nếu cô ta nghe xong rồi chạy ra ngoài nói với người ta, vậy không phải là phá hỏng chuyện tốt của Trần Giai Di sao?
Thẩm Y Y không định giúp ai cả, để họ tự cắn nhau.
Lấp lửng nói: “Qua mấy hôm nữa cô sẽ biết.”
Thế này càng khiến lòng Vương Yến ngứa ngáy, xin xỏ Thẩm Y Y nói cho cô ta biết: “Cô nói cho tôi biết đi, quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy, tôi đảm bảo sẽ không nói ra ngoài!”
Quỷ mới tin cô…
???
Thẩm Y Y phản ứng lại, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Vương Yến: “Ai có quan hệ tốt với cô?”
“Không tốt sao?” Vương Yến chớp mắt: “Vậy lần trước lúc bác thông gia tới, cô cho tôi nhiều hơn hai viên kẹo thì sao?”
Thẩm Y Y: “...” Hai viên kẹo, cô thật sự dễ mua chuộc!
“Ừm! Cô nói không sai.” Thẩm Y Y ngữ trọng tâm trường, vừa hay tới giao lộ hẻm nhỏ, nhà cô với nhà họ Hà không cùng một hướng, cô nhân cơ hội kéo Tiểu Bảo đi.
“...” Vương Yến hung hăng chửi theo bóng lưng của Thẩm Y Y: “Không nói cho tôi biết, càng chứng tỏ cô thông minh có phải không? Tôi khinh! Cô mới là đồ nhiều chuyện, cả nhà cô đều là đồ nhiều chuyện!”
Về tới nhà đã bốn giờ hơn.
Thẩm Y Y bê cái đòn nhỏ đặt ở cửa nhà bếp, hốt nắm hạt dưa sống bỏ vào trong túi Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, ngoan ngoãn ngồi ở đây với Lang Nha, đừng chạy lung tung, mẹ vào bếp nấu đồ ngon, được không?”
Tiểu Bảo ngồi trên đòn nhỏ, ôm một nắm hạt dưa sống trong túi, vừa cắn vừa chớp đôi mắt to như nho đen, ngoan ngoãn nói: “Được ~”
Bây giờ Tiểu Bảo cũng không sợ Lang Nha nữa, Lang Nha ngồi xổm bên cạnh cậu bé, tựa như cũng nghe hiểu ý của Thẩm Y Y, “gâu” một tiếng, bày tỏ nó sẽ bảo vệ tốt tiểu chủ nhân.
“Ngoan.” Thẩm Y Y đi vào bếp.
Tối nay cô định làm bánh rán trứng gà thịt bằm rau hẹ, bỏ bột nở vào bột mì, thêm nước vào khuấy đều, bỏ sang một bên ủ, rửa sạch rau hẹ cắt vụn chuẩn bị dùng, đập vỡ trứng gà, chiên chín, thịt bằm cũng bỏ gia vị vào xào tới khi chín năm phần, bỏ rau hẹ vào, đảo đều thành nhân, đợi sau khi bột nở sẽ bỏ nhân trứng gà thịt bằm rau hẹ vào, bỏ vào trong nồi nóng nhẹ nhàng đè xuống, chiên tới khi hai mặt đều vàng, bánh rán đã xong.
Mùi thơm ngào ngạt đã lan tràn ra, Tiểu Bảo vốn đang ngoan ngoãn ngồi trên đòn nhỏ ngửi thấy mùi thơm, không nhịn được ló đầu nhìn vào bếp.
Thấy mẹ mình đặt từng cái bánh rán có màu sắc mê người lên khay, cậu bé l.i.ế.m miệng, đứng dậy.
Nhà bếp là cấm địa của cậu, Thẩm Y Y sợ mình lơ là, cậu sẽ nghịch lửa hoặc dầu nóng b.ắ.n lên người bị thương gì đó, luôn không cho cậu vào nhà bếp.
Lang Nha này cũng biết, thấy tiểu chủ nhân có dấu hiệu muốn vào nhà bếp, lập tức chặn trước mặt cậu, đẩy cậu, để cậu tránh xa chút.
Tiểu Bảo mong mỏi nhìn.
“Thèm rồi?” Thẩm Y Y vô ý nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Bảo, buồn cười hỏi.
Ừm ừm.
Tiểu Bảo long lanh đôi mắt gật đầu.
Thẩm Y Y bèn lấy hai cái bánh rán ra, một cái cho Lang Nha, một cái xé một miếng nhỏ cho Tiểu Bảo, thổi thổi, bỏ vào trong miệng cậu bé: “Ngon không?”
“Ngon.” Tiểu Bảo gật đầu lia lịa, đẩy bánh rán trong tay cô tới bên miệng cô: “Mẹ cũng ăn.”
Thẩm Y Y ăn một miếng, mềm mại có vị, thật sự rất ngon.
Vừa muốn nói phải đi gọi anh cả và anh hai của cậu bé về, đã nghe thấy tiếng “rầm” từ cổng truyền tới, bóng dáng của Nhị Bảo xuất hiện ở cổng, giọng nói lớn của cậu truyền tới: “Mẹ, mẹ lại nấu đồ ngon rồi?”
“Đúng, làm bánh rán, mau tới ăn, nguội rồi sẽ mất ngon.” Thẩm Y Y nói: “Rửa tay trước.”
Nói xong, không nhìn thấy Đại Bảo, lại hỏi: “Anh con đâu?”
“Anh ở nhà bên cạnh dạy người ta học chữ.” Nhị Bảo nhanh chóng rửa tay, cầm một miếng bánh rán cắn một cái, sau khi vào miệng, gương mặt thỏa mãn: “Ngon thật.”
“Dạy người ta học chữ là ý gì?” Thẩm Y Y hỏi.
“Chính là giống như bình thường mẹ dạy anh đó.” Nhị bảo không quan tâm nói: “Anh ấy nói đợi lát nữa sẽ về.”
???
Thẩm Y Y đi sang nhìn, nhìn thấy một đám con nít, mấy đứa con nhà anh cả, còn có Vượng Tài và Hà Vệ Đông vây quanh bên cạnh Đại Bảo, đang đọc chữ cái theo cậu “a ă â b c d đ…”
Thẩm Y Y: “...” Không quấy rầy chúng, đi về nhà.
Chẳng mấy chốc Đại Bảo cũng về.
Bốn mẹ con pha sữa mạch nha, ăn bánh rán, đây chính là bữa tối của họ.
Thẩm Y Y thuận miệng hỏi: “Đại Bảo, sao con lại dạy các chị họ học chữ?”
“Các chị bảo con dạy, Hà Vệ Đông bọn họ là tới góp vui.” Đại Bảo nói.
Thẩm Y Y gật đầu, không để tâm.
Buổi tối bốn mẹ con tắm rửa xong, về phòng, thắp đèn dầu, Đại Bảo ngồi bên đèn dầu đọc sách.
Sợ trong phòng quá tối ảnh hưởng tới mắt cậu, Thẩm Y Y thắp hai cái đèn.
Sau đó cùng Tiểu Bảo ở bên cạnh chơi trò “chấm chấm mũi”, tuy rất ấu trĩ nhưng mỗi lần Thẩm Y Y chấm vào mũi của Tiểu Bảo đều có thể khiến cậu cười khanh khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.