Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 137

Zhihu

10/09/2024

Tình hình sức khỏe Hà Chiêu Đệ cụ thể thế nào, còn có thể sinh hay không, Thẩm Y Y không quan tâm cho lắm.

Mẹ Lý cũng nhìn ra Thẩm Y Y hơi mất kiên nhẫn với Hà Chiêu Đệ, rất có mắt quan sát không có tự tìm mất mặt nhắc Hà Chiêu Đệ ở trước mặt cô.

Thẩm Y Y chuẩn bị trồng rau rồi.

Cô làm việc rất tùy hứng, buổi sáng ngủ đến tự tỉnh, sau khi nấu bữa sáng xong, ăn xong mới vác cuốc đi cuốc một hồi, cuốc một, hai tiếng, mặt trời gắt hơn, cô lại vác cuốc về nhà. Về nhà làm cơm trưa, ăn cơm trưa xong ngủ trưa, đợi đến khi mặt trời buổi trưa chuẩn bị xuống núi, mới vác cuốc đi cuốc một, hai tiếng rồi lại về nhà làm cơm tối.

Bởi vì sử dụng cuốc thời gian dài, tay của cô đã nổi lên hai cục mụn nước, cái tay hư đã làm vỡ mụn nước, cô ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Đại Bảo và Nhị Bảo cũng sẽ giúp cô, có điều Nhị Bảo cuốc được một hồi lại chạy tới chơi cùng Tiểu Bảo. Chờ đã trồng xong xuôi, đã là chuyện của nửa tháng sau rồi.

Một trăm mét vuông phía ngoài được cô chia thành các mảnh hình vuông lớn nhỏ, trồng rau xà lách, cải trắng, đậu cô ve, măng tây, cà tím, dưa leo, bí đao, bí đỏ, cà chua các loại rau đúng mùa, ngoài ra, còn trồng một vài cây ớt, hành tây, gừng, củ tỏi các loại. Về phần ba mươi mét vuông ở sân sau, cô định dùng để trồng hoa quả. Trong không gian của cô, các loại hoa quả được trồng rất nhiều, nhưng mà hiện tại chủng loại hoa trên thị trường quả rất ít. Cô lấy ra quả táo còn đỡ chút, những hoa quả khác thật sự không tiện. Hơn nữa coi như là quả táo, bình thường cũng là cung ứng hữu hạn, có tiền cũng chưa chắc mua được. Trong không gian của cô có đủ loại hạt giống nên Thẩm Y Y định tự trồng.

Bởi vì là hạt giống trong không gian nên Thẩm Y Y cũng không cần quá cân nhắc khí hậu. Cô trồng năm cây quýt giống, mười hạt mầm dưa hấu, một luống dưa ngọt, còn có một vài cây cà chua bi, ngoài ra, cô còn thuận tay trồng một hạt nho ở bên cạnh nhà vệ sinh. Thẩm Y Y làm chậm mà kỹ lưỡng, làm rất chỉnh tề, bây giờ tuy rằng nhìn trụi lủi, nhưng qua mấy tháng nữa, Thẩm Y Y có thể tưởng tượng được khung cảnh nơi đây sẽ biến thành vườn trái cây nhỏ ấm áp xinh đẹp của nhà cô.

Thẩm Y Y muốn trồng rất nhiều, nhưng sân sau không đủ trồng, cô bèn đi một chuyến tới trạm phế phẩm nhặt được không ít bồn hoa, thùng cũ về. Trồng thêm vài gốc dứa, ô mai, còn có thanh long ở mảnh vườn phía trước sân nhỏ, các chậu cây được xếp đặt kín mít sân nhỏ.

"Mẹ, thật sự sẽ mọc trái cây à?" Đại Bảo giúp mẹ trồng cây nên bàn tay dính toàn bùn đất, hai mẹ con đang rửa tay.

"Sẽ chứ.” Thẩm Y Y nói: "Có vài loại hoa quả hai, ba tháng có thể lớn, đến lúc đó con sẽ biết."

Ò.

Đại Bảo chưa từng ăn cũng chưa từng gặp, chỉ dựa trên một hai câu của mẹ cậu bé không tưởng tượng ra được, vì vậy không chờ mong cho lắm.

"Có ngon không ạ?" Giọng nói ngây ngô của Tiểu Bảo truyền đến, cậu bé bởi vì biết mấy loại hoa quả được trồng đều rất ngon, vì vậy còn ngồi xổm trước chậu, không nỡ rời đi..

"Ngon.” Thẩm Y Y nói, gọi cậu bé lại: "Tiểu Bảo, nhanh qua đây, đừng ngồi xổm ở đó, quần áo của con bị kéo lê trên mặt đất rồi, lát nữa sẽ dơ đó.”

Tiểu Bảo vừa nghe nói sắp dơ rồi, vội vàng đứng lên, quay đầu nhìn về phía sau mông, suýt nữa là ngã.

"Không có bẩn.” Cậu bé nói, vừa đi tới vừa hỏi: "Thật sự rất ngon hả mẹ?"

Cái thằng oắt con này, suốt ngày chỉ nghĩ tới ăn.

Thẩm Y Y không nhịn cười được: “Rất ngon rất ngon!”



Vừa dứt lời, chợt nghe đến Tiểu Bảo kêu a một tiếng, "A hu hu tránh ra, “mé” hu hu."

Thẩm Y Y quay đầu, Tiểu Bảo chạy ù vào lòng cô, cô vừa ôm Tiểu Bảo vào lòng, ngẩng đầu lập tức nhìn thấy Nhị Bảo cầm một con giun to lớn trên tay, con giun còn đang lúc nhúc lúc nhúc.

"..." Da đầu Thẩm Y Y tê rần: "Nhị Bảo, con cầm con này làm gì, dọa em trai sợ rồi, mau chóng ném đi."

"Con bắt nó chơi một xíu.” Nhị Bảo rất vô tội, nhích tới gần một bước, muốn nói cái gì, chỉ thấy mẹ cậu bé ôm Tiểu Bảo lui về sau một bước, mà anh cả của cậu bé thì… đang lạnh lùng nhìn cậu bé.

Ơ… hầy.

Nhị Bảo rất thức thời, ném con giun đi ra ngoài, trở về nịnh nọt nhìn về phía Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, đừng khóc, anh hai không phải cố ý!"

Trên lông mi Tiểu Bảo vương nước mắt, chỉ vào tay của cậu bé: “Bẩn!"

Nhị Bảo vội vàng đi rửa tay, lúc này Tiểu Bảo mới chịu chơi với anh hai tiếp.

Thẩm Y Y nhìn xem hai anh em này: "..."

Vừa định đi về nấu cơm, chợt nghe cửa phát ra tiếng động, cô còn tưởng rằng là mẹ Lý đã tới, vừa mới quay đầu đã nhìn thấy một người đàn ông phong trần mỏi mệt đeo ba lô.

Đôi mắt Thẩm Y Y sáng lên, tim đập bình bịch: “Anh Thâm!”

Lý Thâm đẩy cửa ra, liếc mắt thấy ngay vợ anh, mặt mày lập tức vui vẻ: "Vợ!"

Thẩm Y Y kích động, vừa định chạy đến ôm người thì kết quả ba bé con càng kích động hơn cô, kêu lên "cha" liên tiếp cắt đứt giây phút hai vợ chồng trong mắt chỉ có lẫn nhau, chợt nhớ tới còn có ba con kỳ đà con bé bỏng!

Thẩm Y Y: "..."

Lý Thâm: "..."

"Cha, cha đã trở về?" "Cha, cha đi đâu thế?" "Cha, con xách cho cha!" "Cha, chúng con rất nhớ cha!" Ba đứa bé đã chạy lên vây quanh cha, ngửa đầu, mắt lấp lánh nhìn người cha bọn nó đã lâu chưa gặp, líu ríu líu ríu, ân cần vô cùng.

Lý Thâm thuận miệng đáp qua loa, thấy Nhị Bảo nói muốn giúp anh xách hành lý, anh tiện tay đặt túi hành lý nặng hơn mười cân vào tay Nhị Bảo.

Nhị Bảo không kịp đề phòng, suýt nữa là ngã chúi theo chiếc túi, dùng toàn bộ sức mạnh khó khăn lắm mới vững vàng, hô to: "Cha, con không cầm được!"

Cha cậu bé làm như không nghe được, túm Tiểu Bảo đang ôm đùi anh phòng ngừa cậu bé ngã, đi đến trước mặt vợ: "Vợ!"



Anh không hề che giấu tình cảm vấn vương khi tạm chia xa, ánh mắt thẳng thắn mà nóng bỏng, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú làm cho người ta phạm tội đã làm cho Thẩm Y Y hơi không chống đỡ được, mặt không kìm chế được nóng lên, cắn môi dưới, không nhịn cười được, giọng trách cứ nói: "Đã trở về rồi à?"

Lý Thâm thấy cô nở nụ cười, cũng không nhịn được mà cười: "Ừ!"

Nói xong, anh lại bổ sung một câu: "Vừa lái xe về đội vận chuyển là trở về ngay.”

Cần gì phải nhấn mạnh thế này?

Thẩm Y Y nhìn anh, ánh mắt hỏi thăm.

Lý Thâm thản nhiên đối mặt.

Bởi vì anh nhớ em.

A a a!

Thẩm Y Y bị thả thính tim đập bình bịch, muốn hôn anh...

Nhưng ba con kỳ đà bé bỏng vẫn còn!

Túi trong tay Nhị Bảo đã bị cậu bé đặt xuống đất, thấy cha mãi không để ý đến bọn nó, tức giận nói: "Cha, sao cha không để ý tới chúng con? Cha không lễ phép! Tức c.h.ế.t con rồi, cha còn nhìn mẹ, nhìn mẹ làm gì? Có nói lời nào đâu! Thôi vậy, mẹ, mẹ đừng để ý đến cha, hừ!"

Lý Thâm Thẩm Y Y: "..." Thật là muốn ném cậu bé ra bên ngoài!

Khụ!

Bây giờ không phải là lúc thủ thỉ tâm tình, Thẩm Y Y hỏi: "Có đói bụng không? Em đang định đi làm cơm trưa!"

"Đói bụng." Lý Thâm nói.

"Thế anh muốn ăn cái gì?" Thẩm Y Y hỏi, nhìn người đàn ông của cô đã gầy hẳn đi, sắp đau lòng muốn chết.

Cô vất vả lắm mới nuôi được anh béo ra chút thịt, đi ra ngoài một chuyến lại y như cũ, nói: "Anh muốn ăn cái gì? Em làm cho anh."

Lý Thâm còn chưa nói, Nhị Bảo cũng đói bụng, giành nói: "Mẹ, con muốn ăn miến Dương Xuân, còn muốn thêm một quả trứng gà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook