Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
Chương 13
Zhihu
10/09/2024
Lý Tam Hoành cạn lời: "Đã ở riêng rồi, vì sao cô ta cũng phải mang một chén cho em?"
"Vấn đề là Trần Cường cũng có, em không có!" Giang Ái Linh phẫn nộ: "Được rồi, em chỉ là vợ anh, không có thì thôi đi, nhưng anh thì sao? Anh là em ruột của Lý Thâm, ấy vậy mà cô ta cho Trần Cường mà không cho anh!"
"Trần Cường có quan hệ tốt với anh hai, hơn nữa bình thường còn chăm sóc ba đứa nhỏ, cô ta mang một chén cho Trần Cường cũng không lạ…”
Chữ "mà" còn chưa nói đã bị Giang Ái Linh cắt ngang: "Vậy anh không có chăm sóc ba đứa nhỏ sao? Em cũng chăm sóc mà!"
"..." Lý Tam Hoành muốn nói, cái đó thì không có, khoan nói chính anh ta có bốn đứa con nhỏ, muốn chăm sóc cũng lực bất tòng tâm, nếu anh ta dành ra lương thực của mình chăm sóc thì bị Giang Ái Linh biết được, cô ta cũng sẽ nổi điên.
Nhưng anh ta không nói, quay đầu tiếp tục làm việc.
Giang Ái Linh bị tức chết.
Bên Thẩm Y Y, mỗi người sau khi ăn xong thì đều vội vàng chạy về ruộng làm việc, Lý Thâm hỗ trợ thu dọn chén đũa xong mới về trong ruộng.
Thẩm Y Y nhìn thấy bóng dáng của anh khuất ở trong ruộng lúa màu vàng rồi mới dẫn theo mấy củ cải trắng trở về. Mấy củ cải trắng đã sớm mệt mỏi, còn chưa về đến nhà đã ngáp liên miên. Thật ra Thẩm Y Y cũng mệt mỏi rồi, sau khi về đến nhà thì dẫn mấy củ cải trắng đi ngủ.
Lúc tỉnh lại, xem chừng đã hơn ba giờ chiều rồi.
Ba đứa nhỏ còn đang ngủ, Thẩm Y Y sợ bọn nó ban ngày ngủ nhiều buổi tối không ngủ được sẽ quậy phá nên đã gọi bọn nó dậy.
Ba đứa nhỏ đang ngủ mơ màng, bò ngồi dậy trên giường, xoa xoa mắt, mắt nhìn mẹ ở trước mặt còn lơ mơ. Lúc đôi mắt to tựa như bồ đào đen nhìn cô có lẫn theo ít cảm giác rụt rè.
Đại Bảo và Nhị Bảo là sinh đôi, hai đứa giống nhau chín phần, có điều rất dễ phân biệt. Bởi vì ánh mắt Đại Bảo trông sẽ khá hiền hậu, vui vẻ, mà Nhị Bảo thì tương đối hoạt bát nghịch ngợm, nhìn là biết ai là Đại Bảo ai là Nhị Bảo. Tuy rằng Tiểu Bảo không phải chung một bào thai, nhưng ngũ quan cũng giống hai anh trai, có ba, bốn phần giống cha.
Trong lòng Thẩm Y Y vừa trìu mến nhưng lại không nhịn được ghen ghét, nói như thế nào cũng là cô vất vả khổ cực mười tháng mang thai sinh ra, tại sao không có đứa nào giống cô thế?
Thấy ba đứa nhỏ vẫn đang ngơ ngơ, Thẩm Y Y quơ quơ tay trước mặt bọn nó: "Sao vậy? Ngủ một giấc đã không biết mẹ rồi sao?"
"Mẹ?" Nhị Bảo bẹt miệng, bò đến bên cạnh cô, ôm cô: "Con còn tưởng rằng người mẹ dịu dàng đó là mơ.”
Đại Bảo cũng bò qua ôm cánh tay của cô, ngửa đầu nhìn cô: "Mẹ, có phải mẹ thật sự sẽ không thay đổi lại không?"
Những lời này bọn nó đã hỏi không chỉ một lần, nhưng mỗi lần Thẩm Y Y nghe đều có cảm giác lòng chua xót. Cô trước kia thật sự quá khốn kiếp, khiến cô bây giờ đã thay đổi tốt hơn nhưng con của cô vẫn không có cảm giác an toàn.
"Sẽ không." Thẩm Y Y vội vàng ôm chặt hai đứa Đại Bảo đã hiểu chuyện của mình: "Các con thích mẹ vậy, mẹ sẽ vĩnh viễn như vậy."
"Vâng vâng.” Đại Bảo, Nhị Bảo gật gật đầu, chui vào trong cánh tay của cô.
Mẹ thơm thơm mềm mềm, hơn nữa còn dịu dàng, bọn nó thích người mẹ như vậy.
Tiểu Bảo còn nhỏ, không có lo được lo mất như hai anh, thấy mẹ ôm hai anh mà nó không được ôm, bèn chen lấn qua cũng muốn được ôm một cái. Mẹ con bốn người ôm ấp nhau một hồi, Thẩm Y Y bèn gọi bọn nó rời giường.
Đi rửa mặt, cô định dẫn theo bọn nó lên núi đi nhặt củi.
Trước kia củi trong nhà là Lý Thâm tranh thủ đi nhặt, gần đây bận rộn ngày mùa thu hoạch mà đi sớm về trễ, trong nhà đã không còn bao nhiêu củi rồi. Tuy rằng củi trong nhà vẫn có thể đủ xài hơn mười ngày, nhưng mà sau ngày mùa thu hoạch thì rất nhanh sẽ bắt đầu mùa đông, không nhặt nhiều tí thì sẽ không đủ xài. Đương nhiên, Lý Thâm sẽ không để mặc trong nhà mùa đông không có củi đốt, cho dù cô không đi nhặt, sau ngày mùa thu hoạch anh cũng sẽ tìm thời gian lên núi để nhặt. Nhưng Thẩm Y Y trở về là muốn sống êm ấm với Lý Thâm, tuy rằng việc nhà nông gì gì đó cô không giúp đỡ được cái gì, nhưng mà một ít sức lực thì đương nhiên cô phải đóng góp vào. Đương nhiên, chung quy vẫn phải dẫn theo mấy đứa nhỏ, cô chỉ ở chân núi nhặt, không dám lên núi, nếu gặp phải heo rừng hoặc là rắn thì làm sao bây giờ?
May mắn chính là bây giờ từng nhà đều bận rộn cho ngày mùa thu hoạch, không có dư thời gian lên núi nhặt củi, vì vậy cho dù là chân núi thì cũng có rất nhiều củi khô. Ba đứa nhỏ theo mẹ đi ra nhặt củi, trông cực kỳ hào hứng, rất là tích cực, chạy tới chạy lui, nhặt củi xong là ôm vào trong lòng, sau đó đặt chung một chỗ.
Thẩm Y Y không bó buộc bọn nhỏ, cô vừa nhặt vừa dặn dò bọn nó: "Nhất định phải nhìn đường, đừng đến bụi cỏ nhé, cẩn thận có rắn... Không nên đi quá xa, phải ở trong tầm mắt của mẹ... Đại Bảo, con đừng ôm nhiều như vậy, rất nặng, cầm để bên kia trước đi… Nhị Bảo, con không cần chạy xa như thế... Tiểu Bảo, nhớ theo sát hai anh hoặc là mẹ..."
Ngay cả Tiểu Bảo cũng phải giúp đỡ, nhưng cậu bé không ôm được, bèn nhặt được một cây là chạy hì hục về chỗ chất củi, đặt xuống, lại hì hục chạy nhặt một cây, trở về...
Thẩm Y Y nhìn mà cảm thấy buồn cười, cô đeo một cái sọt, củi nhặt được rồi sẽ bỏ vào trong sọt, trên thực tế là bỏ vào trong không gian. Chờ trở về lại lặng lẽ lấy ra.
Vừa lại suy nghĩ, buổi tối nên làm cho bọn họ ăn gì.
Giữa trưa cô đã lấy ra năm cân thịt khô, đã làm hai ký, còn thừa lại ba cân, nhưng dù sao cũng quá mặn, cô với Lý Thâm còn đỡ, nhưng mà ba đứa nhỏ đã lâu không có ăn thịt, không kiểm soát được miệng, ví dụ như thịt khô giữa trưa là phần lớn đã vào bụng của bọn nó. Buổi tối ăn nữa, sợ là sẽ bị lỡ miệng. Suy nghĩ một lát, cô nhìn quanh bốn phía, nhắm mắt tiến vào không gian, cầm một con gà, làm chân gà bị thương, sau đó lấy từ trong không gian ra, vứt trên mặt đất.
Trong không gian, gà là trạng thái tĩnh, nhưng mà vừa ra không gian, nó đã "sống" lại, kêu “cục tác”.
Thẩm Y Y hô: "Gà rừng!"
Ba đứa nhỏ đang nhặt củi nghe xong, vội vàng chạy tới, lập tức nhìn thấy một con gà to béo, Nhị Bảo chân nhanh, lập tức nhào tới. Con gà đó chân bị thương, đạp cũng đạp không xa, thoáng cái đã bị Nhị Bảo bắt được.
"Mẹ! Thật sự là gà rừng!" Nhị Bảo cầm con gà, lớn tiếng nói, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng mừng húm.
Lông gà của con gà này sáng ngời, to mập hoàn toàn không giống như gà rừng, chỉ là ba đứa nhỏ đều không hiểu.
Thẩm Y Y cười cầm con gà, nói: "Đúng vậy, không ngờ chúng ta may mắn như vậy, các con cứ nhặt củi trước, mẹ làm sạch con gà, buổi tối trở về mẹ làm thịt gà cho các con ăn."
"Dạ." Ba đứa nhỏ nghe buổi tối ăn thịt gà, ánh mắt đều sáng long lanh.
Chờ bọn họ quay lưng lại, Thẩm Y Y giơ tay c.h.é.m xuống g.i.ế.c c.h.ế.t con gà, sau đó nhét vào trong sọt, đợi lát nữa trở về phải nhanh chóng xử lý sạch. Nếu không Lý Thâm sẽ không dễ lừa giống như ba đứa nhỏ.
Thẩm Y Y vốn còn muốn tìm một ít nấm nhưng không có tìm được, bèn định dẹp đường về nhà. Ba đứa nhỏ nhặt củi rất nhiều, Thẩm Y Y không cõng được nhiều vậy, lại không tiện bỏ chồng củi này vào trong không gian trước mặt bọn nhỏ, bèn mang củi đã nhặt được đặt ở phía sau một cái cây. Đương nhiên, nếu có người đến thì vẫn sẽ phát hiện. Nếu thực sự bị phát hiện, vậy thì cứ lấy đi thôi, chỉ cần một ít củi này, đến lúc đó nhặt thêm là được rồi.
Chương 14
Thẩm Y Y đeo một cái sọt củi, lại dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Đại Bảo, Nhị Bảo mà cầm mấy cây củi đã chia thành hai bó cho hai đứa cầm, Tiểu Bảo một tay cầm một cây, hoạt bát đi theo đằng sau hai người anh, Thẩm Y Y đi ở cuối cùng nhìn theo bọn nó.
Trở về thôn, phần lớn mọi người đang làm việc chưa trở về, chỉ có một phần nhỏ người già yếu đang ngồi ở cửa nhà, tò mò nhìn một đoàn người Thẩm Y Y.
Bình thường Thẩm Y Y chẳng mấy khi lui tới với người ở trong thôn, cũng rất ít khi ra ngoài làm việc tán gẫu gì gì đó, chuyện tình cảm giữa cô và Lý Thâm không tốt, cô không quan tâm đến mấy đứa nhỏ mọi người đều biết. Đột nhiên nhìn thấy cô dẫn theo mấy đứa nhỏ đi ra, bọn họ đều giống như nhìn thấy động vật quý hiếm nào đó.
Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không chủ động chào hỏi cô, ngược lại là ba đứa nhỏ nói chuyện ngọt, thấy là lập tức kêu: "Ông nội Vương”, “bà nội Hà”, "thím Trương" các kiểu. Đương nhiên, ba đứa nhỏ cũng rất được chào đón, những người kia đều cười rất hòa ái chào hỏi ba đứa nhỏ.
Thẩm Y Y thấy vậy, môi hơi cong nhẹ, lúc chạm mắt nhau còn gật đầu ra ý chào một cái, cũng chào hỏi một tiếng.
Những người kia hiển nhiên có chút “thụ sủng nhược kinh”, cũng có người già thấy vậy liền hiền lành hỏi một câu: "Mẹ Đại Bảo, dẫn theo đám Đại Bảo đi nhặt củi sao?"
"Đúng vậy!" Thẩm Y Y cũng rất hòa thuận, thuận miệng tán gẫu: "Nhà mình đã nấu cơm chưa ạ?"
"Đang nấu, con vẫn chưa nấu à?"
"Vẫn chưa, về nhà rồi sẽ nấu ngay." Thẩm Y Y cười quay đầu lại nói một câu.
Vẻ mặt những người kia ngạc nhiên nhìn bóng lưng của bọn họ, có người còn không chắc chắn mà hỏi: "Đó là vợ của Lý Thâm à?"
"Vừa rồi bác còn gọi là mẹ Đại Bảo kia mà, bác nói cô ấy có phải vợ của Lý Thâm hay không!"
"Thế này không phải là thay đổi quá lớn, không thể tin được sao? Cô ấy không phải còn làm rùm beng muốn ly hôn với Lý Thâm sao?"
"Có lẽ sẽ không ly hôn nữa." Có người nói: "Buổi chiều lúc tôi đưa nước cho ông nhà tôi, nghe Vương Yến nói, mẹ Đại Bảo đã nấu cháo đậu xanh đi đưa cho Lý Thâm, cũng đưa cho hai vợ chồng nhà họ Lý, bác Lý còn nói, mẹ Đại Bảo đã nghĩ thông suốt, nói về sau sẽ sống hòa thuận với Lý Thâm."
"Thật sự?"
"Lừa chị làm gì?"
Mọi người lắc đầu, không tin tưởng cho lắm.
Mặc kệ tin hay không, Thẩm Y Y đã đến nhà.
Cô đặt cái sọt xuống, bảo ba đứa nhỏ đi rửa tay, sau đó mới tháo củi xuống, cũng lấy củi trong không gian ra. Xen lẫn trong đống củi buổi trưa đã sắp xếp ngay ngắn, trông cũng không nhiều hơn bao nhiêu.
Sau khi chuẩn bị xong, cô đun nước, bỏ gà vào nước sôi, vừa nhổ lông xong thì nhìn thấy Lý Thâm đã trở về, kinh ngạc nói: "Xong việc sớm vậy hả anh?"
Vẻ mặt của cô thoạt nhìn không hề giống là vui mừng, khiến trái tim đập nhanh sốt ruột về gấp của Lý Thâm bị lạnh đi đôi chút, anh nhẹ gật đầu.
Nhìn bốn phía chung quanh một cái, anh liếc thấy sân nhỏ đã sạch sẽ hơn nhiều, anh sững lại, nhìn thấy gà trong tay cô, nhíu mày: "Gà ở đâu ra thế?"
"Cha, là gà rừng!" Không chờ Thẩm Y Y trả lời, Nhị Bảo đã nóng lòng nói: "Là mẹ phát hiện, là con bắt được!"
Nhị Bảo ra vẻ chờ được khích lệ, nhưng Lý Thâm không hề lưu tình: "Mấy mẹ con lên núi?"
Thẩm Y Y cho rằng Lý Thâm cảm thấy cô không nên dẫn mấy đứa nhỏ lên núi, dù sao quá nguy hiểm, vội nói: "Mấy mẹ con em chỉ ở chân núi, muốn nhặt một ít củi."
"Trong nhà hết củi rồi sao?" Lý Thâm nhíu mày, anh nhớ trong nhà ít nhất còn đủ củi cho mười ngày. Anh có tính qua, đến lúc đó ngày mùa thu hoạch đã kết thúc thì anh sẽ đi nhặt.
"Không phải, chẳng phải là sắp vào đông rồi sao? Phải tích trữ nhiều tí." Thẩm Y Y giải thích.
"Vậy cũng không cần em nhặt, chờ vụ mùa được thu hoạch xong anh sẽ đi nhặt." Lý Thâm nói, đi đến bên người cô: "Để anh làm cho."
Thẩm Y Y còn muốn nói cô có thể nhặt, lại thấy anh muốn nhận công việc của cô, chỉ có thể tạm thời bỏ chuyện nhặt củi sang một bên, cô nói: "Không cần, anh mệt mỏi cả một ngày, quay về đi nghỉ ngơi..."
"Anh không mệt." Lý Thâm cầm d.a.o của cô.
Thẩm Y Y sợ d.a.o sẽ làm bị thương nên không dám tranh giành với anh, sau đó Lý Thâm đã thuận lý thành chương nhận công việc của cô: “…”
Đi rồi được rồi, dẫu sao đã nhổ lông rồi, mặc dù mập thì mập, nếu anh hỏi, cô giả bộ ngây ngô lừa dối cho qua là được.
Lý Thâm móc nội tạng gà ra, nhìn về phía cô: "Muốn làm như thế nào?"
"Nội tạng làm canh, thịt gà cắt thành khối." Thẩm Y Y nói: "Dùng để xào."
Lý Thâm gật gật đầu, làm sạch nội tạng.
Thẩm Y Y thấy không có chuyện gì của cô nữa nên rời đi.
Ba đứa nhỏ chơi đùa trong sân, cô vào phòng bếp, hấp cơm, sau đó trở về phòng, vụng trộm lấy một bao nấm khô trong không gian ra. Đêm nay chỉ dùng nấm này làm canh, sau đó ném giấy gói vào trong không gian.
Suy nghĩ một chút, lại lấy ra mấy bao nấm, kẹo sữa Đại bạch thỏ, năm cân đường đỏ, năm cân táo đỏ, muối, nước tương và hai bình sữa lúa mạch. Gạo và mì thì không lấy, buổi sáng đã lấy rồi.
Dù sao nếu Lý Thâm hỏi, cô sẽ nói là nhà mẹ cô gửi tới, nhà mẹ cô thường xuyên gửi đồ cho cô, có đôi khi là một bao lớn, cô cầm trở về trong phòng, không ai biết bên trong là cái gì. Như thế, cô đã yên tâm thoải mái lấy mấy cái này ra.
Cách thời gian ăn cơm còn một lúc, Thẩm Y Y rót nửa bình sữa lúa mạch vào ba ly nhỏ, kêu ba đứa nhỏ tới đây uống.
Ba đứa nhỏ uống sữa lúa mạch, cực kỳ mãn nguyện.
Tiểu Bảo là một bé ăn hàng, chóp chép cái miệng nhỏ, nói: "Mẹ, ngọt."
"Vậy sau này mỗi ngày đều cho các con một ly được không?"
"Dạ." Tiểu Bảo đáp, đi đến bên cạnh anh trai của cậu bé: "Anh cả, có phải rất ngọt đúng không?”
"Tàm tạm." Đại Bảo nói, nhìn ánh mắt Tiểu Bảo trông mong nhìn vào ly của mình, bèn đưa ly của mình tới bên miệng Tiểu Bảo, bảo cậu bé nếm thử.
Tiểu Bảo giữ tay Đại Bảo nhấp một ngụm nhỏ.
Nhị Bảo ở bên cạnh thấy vậy, tức giận: "Tiểu Bảo, em tham ăn quá, lại ăn đồ của anh cả rồi, em rõ ràng đã có, em mau trả lại cho anh cả!"
Tiểu Bảo bị anh hai phát hiện mưu kế nhỏ, cười ngây ngô ha ha.
Đại Bảo quát Nhị Bảo: "Nhị Bảo, tại sao em có thể nói Tiểu Bảo như vậy, em ấy là em của chúng ta."
"Nhưng… riêng em ấy cũng có mà, anh cũng chỉ có một ít, anh không thể cứ nuông chiều em ấy mãi được." Nhị Bảo reo lên, tức giận nói với Tiểu Bảo: “Đồ tiểu quỷ tham ăn!”
Tiểu Bảo lại bị anh hai mắng, thở phì phì mà giơ ly của mình lên: "Anh cả, uống!"
Đại Bảo có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận theo giữ tay Tiểu Bảo uống một hớp nhỏ.
Thẩm Y Y xem toàn bộ quá trình: "..."
Trái tim của cô đã bị hòa tan.
Cô rót nửa ly, cầm qua cho Lý Thâm: "Anh Thâm, anh cũng uống chút đi."
Làm việc khổ cực như vậy, phải tẩm bổ nhiều hơn.
Lý Thâm luôn chú ý động tĩnh bên cô, đương nhiên cũng biết cô lấy rất nhiều thứ ra, còn rót cho ba đứa nhỏ sữa lúa mạch, nhưng không ngờ cô sẽ lấy cho mình, lòng anh có hơi phức tạp, anh từ chối: "Không cần."
"Uống đi!" Thẩm Y Y kiên trì nói, thấy trong tay anh đang xử lý nội tạng, bèn đặt sữa lúa mạch bên môi anh, ý bảo anh há mồm: "Tự mình uống nửa ly, ba đứa nhỏ cũng uống hết non nửa ly rồi, uống nữa một hồi sẽ không ăn được cơm, nếu như anh không uống, ly sữa lúa mạch này sẽ lãng phí.”
"Vấn đề là Trần Cường cũng có, em không có!" Giang Ái Linh phẫn nộ: "Được rồi, em chỉ là vợ anh, không có thì thôi đi, nhưng anh thì sao? Anh là em ruột của Lý Thâm, ấy vậy mà cô ta cho Trần Cường mà không cho anh!"
"Trần Cường có quan hệ tốt với anh hai, hơn nữa bình thường còn chăm sóc ba đứa nhỏ, cô ta mang một chén cho Trần Cường cũng không lạ…”
Chữ "mà" còn chưa nói đã bị Giang Ái Linh cắt ngang: "Vậy anh không có chăm sóc ba đứa nhỏ sao? Em cũng chăm sóc mà!"
"..." Lý Tam Hoành muốn nói, cái đó thì không có, khoan nói chính anh ta có bốn đứa con nhỏ, muốn chăm sóc cũng lực bất tòng tâm, nếu anh ta dành ra lương thực của mình chăm sóc thì bị Giang Ái Linh biết được, cô ta cũng sẽ nổi điên.
Nhưng anh ta không nói, quay đầu tiếp tục làm việc.
Giang Ái Linh bị tức chết.
Bên Thẩm Y Y, mỗi người sau khi ăn xong thì đều vội vàng chạy về ruộng làm việc, Lý Thâm hỗ trợ thu dọn chén đũa xong mới về trong ruộng.
Thẩm Y Y nhìn thấy bóng dáng của anh khuất ở trong ruộng lúa màu vàng rồi mới dẫn theo mấy củ cải trắng trở về. Mấy củ cải trắng đã sớm mệt mỏi, còn chưa về đến nhà đã ngáp liên miên. Thật ra Thẩm Y Y cũng mệt mỏi rồi, sau khi về đến nhà thì dẫn mấy củ cải trắng đi ngủ.
Lúc tỉnh lại, xem chừng đã hơn ba giờ chiều rồi.
Ba đứa nhỏ còn đang ngủ, Thẩm Y Y sợ bọn nó ban ngày ngủ nhiều buổi tối không ngủ được sẽ quậy phá nên đã gọi bọn nó dậy.
Ba đứa nhỏ đang ngủ mơ màng, bò ngồi dậy trên giường, xoa xoa mắt, mắt nhìn mẹ ở trước mặt còn lơ mơ. Lúc đôi mắt to tựa như bồ đào đen nhìn cô có lẫn theo ít cảm giác rụt rè.
Đại Bảo và Nhị Bảo là sinh đôi, hai đứa giống nhau chín phần, có điều rất dễ phân biệt. Bởi vì ánh mắt Đại Bảo trông sẽ khá hiền hậu, vui vẻ, mà Nhị Bảo thì tương đối hoạt bát nghịch ngợm, nhìn là biết ai là Đại Bảo ai là Nhị Bảo. Tuy rằng Tiểu Bảo không phải chung một bào thai, nhưng ngũ quan cũng giống hai anh trai, có ba, bốn phần giống cha.
Trong lòng Thẩm Y Y vừa trìu mến nhưng lại không nhịn được ghen ghét, nói như thế nào cũng là cô vất vả khổ cực mười tháng mang thai sinh ra, tại sao không có đứa nào giống cô thế?
Thấy ba đứa nhỏ vẫn đang ngơ ngơ, Thẩm Y Y quơ quơ tay trước mặt bọn nó: "Sao vậy? Ngủ một giấc đã không biết mẹ rồi sao?"
"Mẹ?" Nhị Bảo bẹt miệng, bò đến bên cạnh cô, ôm cô: "Con còn tưởng rằng người mẹ dịu dàng đó là mơ.”
Đại Bảo cũng bò qua ôm cánh tay của cô, ngửa đầu nhìn cô: "Mẹ, có phải mẹ thật sự sẽ không thay đổi lại không?"
Những lời này bọn nó đã hỏi không chỉ một lần, nhưng mỗi lần Thẩm Y Y nghe đều có cảm giác lòng chua xót. Cô trước kia thật sự quá khốn kiếp, khiến cô bây giờ đã thay đổi tốt hơn nhưng con của cô vẫn không có cảm giác an toàn.
"Sẽ không." Thẩm Y Y vội vàng ôm chặt hai đứa Đại Bảo đã hiểu chuyện của mình: "Các con thích mẹ vậy, mẹ sẽ vĩnh viễn như vậy."
"Vâng vâng.” Đại Bảo, Nhị Bảo gật gật đầu, chui vào trong cánh tay của cô.
Mẹ thơm thơm mềm mềm, hơn nữa còn dịu dàng, bọn nó thích người mẹ như vậy.
Tiểu Bảo còn nhỏ, không có lo được lo mất như hai anh, thấy mẹ ôm hai anh mà nó không được ôm, bèn chen lấn qua cũng muốn được ôm một cái. Mẹ con bốn người ôm ấp nhau một hồi, Thẩm Y Y bèn gọi bọn nó rời giường.
Đi rửa mặt, cô định dẫn theo bọn nó lên núi đi nhặt củi.
Trước kia củi trong nhà là Lý Thâm tranh thủ đi nhặt, gần đây bận rộn ngày mùa thu hoạch mà đi sớm về trễ, trong nhà đã không còn bao nhiêu củi rồi. Tuy rằng củi trong nhà vẫn có thể đủ xài hơn mười ngày, nhưng mà sau ngày mùa thu hoạch thì rất nhanh sẽ bắt đầu mùa đông, không nhặt nhiều tí thì sẽ không đủ xài. Đương nhiên, Lý Thâm sẽ không để mặc trong nhà mùa đông không có củi đốt, cho dù cô không đi nhặt, sau ngày mùa thu hoạch anh cũng sẽ tìm thời gian lên núi để nhặt. Nhưng Thẩm Y Y trở về là muốn sống êm ấm với Lý Thâm, tuy rằng việc nhà nông gì gì đó cô không giúp đỡ được cái gì, nhưng mà một ít sức lực thì đương nhiên cô phải đóng góp vào. Đương nhiên, chung quy vẫn phải dẫn theo mấy đứa nhỏ, cô chỉ ở chân núi nhặt, không dám lên núi, nếu gặp phải heo rừng hoặc là rắn thì làm sao bây giờ?
May mắn chính là bây giờ từng nhà đều bận rộn cho ngày mùa thu hoạch, không có dư thời gian lên núi nhặt củi, vì vậy cho dù là chân núi thì cũng có rất nhiều củi khô. Ba đứa nhỏ theo mẹ đi ra nhặt củi, trông cực kỳ hào hứng, rất là tích cực, chạy tới chạy lui, nhặt củi xong là ôm vào trong lòng, sau đó đặt chung một chỗ.
Thẩm Y Y không bó buộc bọn nhỏ, cô vừa nhặt vừa dặn dò bọn nó: "Nhất định phải nhìn đường, đừng đến bụi cỏ nhé, cẩn thận có rắn... Không nên đi quá xa, phải ở trong tầm mắt của mẹ... Đại Bảo, con đừng ôm nhiều như vậy, rất nặng, cầm để bên kia trước đi… Nhị Bảo, con không cần chạy xa như thế... Tiểu Bảo, nhớ theo sát hai anh hoặc là mẹ..."
Ngay cả Tiểu Bảo cũng phải giúp đỡ, nhưng cậu bé không ôm được, bèn nhặt được một cây là chạy hì hục về chỗ chất củi, đặt xuống, lại hì hục chạy nhặt một cây, trở về...
Thẩm Y Y nhìn mà cảm thấy buồn cười, cô đeo một cái sọt, củi nhặt được rồi sẽ bỏ vào trong sọt, trên thực tế là bỏ vào trong không gian. Chờ trở về lại lặng lẽ lấy ra.
Vừa lại suy nghĩ, buổi tối nên làm cho bọn họ ăn gì.
Giữa trưa cô đã lấy ra năm cân thịt khô, đã làm hai ký, còn thừa lại ba cân, nhưng dù sao cũng quá mặn, cô với Lý Thâm còn đỡ, nhưng mà ba đứa nhỏ đã lâu không có ăn thịt, không kiểm soát được miệng, ví dụ như thịt khô giữa trưa là phần lớn đã vào bụng của bọn nó. Buổi tối ăn nữa, sợ là sẽ bị lỡ miệng. Suy nghĩ một lát, cô nhìn quanh bốn phía, nhắm mắt tiến vào không gian, cầm một con gà, làm chân gà bị thương, sau đó lấy từ trong không gian ra, vứt trên mặt đất.
Trong không gian, gà là trạng thái tĩnh, nhưng mà vừa ra không gian, nó đã "sống" lại, kêu “cục tác”.
Thẩm Y Y hô: "Gà rừng!"
Ba đứa nhỏ đang nhặt củi nghe xong, vội vàng chạy tới, lập tức nhìn thấy một con gà to béo, Nhị Bảo chân nhanh, lập tức nhào tới. Con gà đó chân bị thương, đạp cũng đạp không xa, thoáng cái đã bị Nhị Bảo bắt được.
"Mẹ! Thật sự là gà rừng!" Nhị Bảo cầm con gà, lớn tiếng nói, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng mừng húm.
Lông gà của con gà này sáng ngời, to mập hoàn toàn không giống như gà rừng, chỉ là ba đứa nhỏ đều không hiểu.
Thẩm Y Y cười cầm con gà, nói: "Đúng vậy, không ngờ chúng ta may mắn như vậy, các con cứ nhặt củi trước, mẹ làm sạch con gà, buổi tối trở về mẹ làm thịt gà cho các con ăn."
"Dạ." Ba đứa nhỏ nghe buổi tối ăn thịt gà, ánh mắt đều sáng long lanh.
Chờ bọn họ quay lưng lại, Thẩm Y Y giơ tay c.h.é.m xuống g.i.ế.c c.h.ế.t con gà, sau đó nhét vào trong sọt, đợi lát nữa trở về phải nhanh chóng xử lý sạch. Nếu không Lý Thâm sẽ không dễ lừa giống như ba đứa nhỏ.
Thẩm Y Y vốn còn muốn tìm một ít nấm nhưng không có tìm được, bèn định dẹp đường về nhà. Ba đứa nhỏ nhặt củi rất nhiều, Thẩm Y Y không cõng được nhiều vậy, lại không tiện bỏ chồng củi này vào trong không gian trước mặt bọn nhỏ, bèn mang củi đã nhặt được đặt ở phía sau một cái cây. Đương nhiên, nếu có người đến thì vẫn sẽ phát hiện. Nếu thực sự bị phát hiện, vậy thì cứ lấy đi thôi, chỉ cần một ít củi này, đến lúc đó nhặt thêm là được rồi.
Chương 14
Thẩm Y Y đeo một cái sọt củi, lại dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Đại Bảo, Nhị Bảo mà cầm mấy cây củi đã chia thành hai bó cho hai đứa cầm, Tiểu Bảo một tay cầm một cây, hoạt bát đi theo đằng sau hai người anh, Thẩm Y Y đi ở cuối cùng nhìn theo bọn nó.
Trở về thôn, phần lớn mọi người đang làm việc chưa trở về, chỉ có một phần nhỏ người già yếu đang ngồi ở cửa nhà, tò mò nhìn một đoàn người Thẩm Y Y.
Bình thường Thẩm Y Y chẳng mấy khi lui tới với người ở trong thôn, cũng rất ít khi ra ngoài làm việc tán gẫu gì gì đó, chuyện tình cảm giữa cô và Lý Thâm không tốt, cô không quan tâm đến mấy đứa nhỏ mọi người đều biết. Đột nhiên nhìn thấy cô dẫn theo mấy đứa nhỏ đi ra, bọn họ đều giống như nhìn thấy động vật quý hiếm nào đó.
Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không chủ động chào hỏi cô, ngược lại là ba đứa nhỏ nói chuyện ngọt, thấy là lập tức kêu: "Ông nội Vương”, “bà nội Hà”, "thím Trương" các kiểu. Đương nhiên, ba đứa nhỏ cũng rất được chào đón, những người kia đều cười rất hòa ái chào hỏi ba đứa nhỏ.
Thẩm Y Y thấy vậy, môi hơi cong nhẹ, lúc chạm mắt nhau còn gật đầu ra ý chào một cái, cũng chào hỏi một tiếng.
Những người kia hiển nhiên có chút “thụ sủng nhược kinh”, cũng có người già thấy vậy liền hiền lành hỏi một câu: "Mẹ Đại Bảo, dẫn theo đám Đại Bảo đi nhặt củi sao?"
"Đúng vậy!" Thẩm Y Y cũng rất hòa thuận, thuận miệng tán gẫu: "Nhà mình đã nấu cơm chưa ạ?"
"Đang nấu, con vẫn chưa nấu à?"
"Vẫn chưa, về nhà rồi sẽ nấu ngay." Thẩm Y Y cười quay đầu lại nói một câu.
Vẻ mặt những người kia ngạc nhiên nhìn bóng lưng của bọn họ, có người còn không chắc chắn mà hỏi: "Đó là vợ của Lý Thâm à?"
"Vừa rồi bác còn gọi là mẹ Đại Bảo kia mà, bác nói cô ấy có phải vợ của Lý Thâm hay không!"
"Thế này không phải là thay đổi quá lớn, không thể tin được sao? Cô ấy không phải còn làm rùm beng muốn ly hôn với Lý Thâm sao?"
"Có lẽ sẽ không ly hôn nữa." Có người nói: "Buổi chiều lúc tôi đưa nước cho ông nhà tôi, nghe Vương Yến nói, mẹ Đại Bảo đã nấu cháo đậu xanh đi đưa cho Lý Thâm, cũng đưa cho hai vợ chồng nhà họ Lý, bác Lý còn nói, mẹ Đại Bảo đã nghĩ thông suốt, nói về sau sẽ sống hòa thuận với Lý Thâm."
"Thật sự?"
"Lừa chị làm gì?"
Mọi người lắc đầu, không tin tưởng cho lắm.
Mặc kệ tin hay không, Thẩm Y Y đã đến nhà.
Cô đặt cái sọt xuống, bảo ba đứa nhỏ đi rửa tay, sau đó mới tháo củi xuống, cũng lấy củi trong không gian ra. Xen lẫn trong đống củi buổi trưa đã sắp xếp ngay ngắn, trông cũng không nhiều hơn bao nhiêu.
Sau khi chuẩn bị xong, cô đun nước, bỏ gà vào nước sôi, vừa nhổ lông xong thì nhìn thấy Lý Thâm đã trở về, kinh ngạc nói: "Xong việc sớm vậy hả anh?"
Vẻ mặt của cô thoạt nhìn không hề giống là vui mừng, khiến trái tim đập nhanh sốt ruột về gấp của Lý Thâm bị lạnh đi đôi chút, anh nhẹ gật đầu.
Nhìn bốn phía chung quanh một cái, anh liếc thấy sân nhỏ đã sạch sẽ hơn nhiều, anh sững lại, nhìn thấy gà trong tay cô, nhíu mày: "Gà ở đâu ra thế?"
"Cha, là gà rừng!" Không chờ Thẩm Y Y trả lời, Nhị Bảo đã nóng lòng nói: "Là mẹ phát hiện, là con bắt được!"
Nhị Bảo ra vẻ chờ được khích lệ, nhưng Lý Thâm không hề lưu tình: "Mấy mẹ con lên núi?"
Thẩm Y Y cho rằng Lý Thâm cảm thấy cô không nên dẫn mấy đứa nhỏ lên núi, dù sao quá nguy hiểm, vội nói: "Mấy mẹ con em chỉ ở chân núi, muốn nhặt một ít củi."
"Trong nhà hết củi rồi sao?" Lý Thâm nhíu mày, anh nhớ trong nhà ít nhất còn đủ củi cho mười ngày. Anh có tính qua, đến lúc đó ngày mùa thu hoạch đã kết thúc thì anh sẽ đi nhặt.
"Không phải, chẳng phải là sắp vào đông rồi sao? Phải tích trữ nhiều tí." Thẩm Y Y giải thích.
"Vậy cũng không cần em nhặt, chờ vụ mùa được thu hoạch xong anh sẽ đi nhặt." Lý Thâm nói, đi đến bên người cô: "Để anh làm cho."
Thẩm Y Y còn muốn nói cô có thể nhặt, lại thấy anh muốn nhận công việc của cô, chỉ có thể tạm thời bỏ chuyện nhặt củi sang một bên, cô nói: "Không cần, anh mệt mỏi cả một ngày, quay về đi nghỉ ngơi..."
"Anh không mệt." Lý Thâm cầm d.a.o của cô.
Thẩm Y Y sợ d.a.o sẽ làm bị thương nên không dám tranh giành với anh, sau đó Lý Thâm đã thuận lý thành chương nhận công việc của cô: “…”
Đi rồi được rồi, dẫu sao đã nhổ lông rồi, mặc dù mập thì mập, nếu anh hỏi, cô giả bộ ngây ngô lừa dối cho qua là được.
Lý Thâm móc nội tạng gà ra, nhìn về phía cô: "Muốn làm như thế nào?"
"Nội tạng làm canh, thịt gà cắt thành khối." Thẩm Y Y nói: "Dùng để xào."
Lý Thâm gật gật đầu, làm sạch nội tạng.
Thẩm Y Y thấy không có chuyện gì của cô nữa nên rời đi.
Ba đứa nhỏ chơi đùa trong sân, cô vào phòng bếp, hấp cơm, sau đó trở về phòng, vụng trộm lấy một bao nấm khô trong không gian ra. Đêm nay chỉ dùng nấm này làm canh, sau đó ném giấy gói vào trong không gian.
Suy nghĩ một chút, lại lấy ra mấy bao nấm, kẹo sữa Đại bạch thỏ, năm cân đường đỏ, năm cân táo đỏ, muối, nước tương và hai bình sữa lúa mạch. Gạo và mì thì không lấy, buổi sáng đã lấy rồi.
Dù sao nếu Lý Thâm hỏi, cô sẽ nói là nhà mẹ cô gửi tới, nhà mẹ cô thường xuyên gửi đồ cho cô, có đôi khi là một bao lớn, cô cầm trở về trong phòng, không ai biết bên trong là cái gì. Như thế, cô đã yên tâm thoải mái lấy mấy cái này ra.
Cách thời gian ăn cơm còn một lúc, Thẩm Y Y rót nửa bình sữa lúa mạch vào ba ly nhỏ, kêu ba đứa nhỏ tới đây uống.
Ba đứa nhỏ uống sữa lúa mạch, cực kỳ mãn nguyện.
Tiểu Bảo là một bé ăn hàng, chóp chép cái miệng nhỏ, nói: "Mẹ, ngọt."
"Vậy sau này mỗi ngày đều cho các con một ly được không?"
"Dạ." Tiểu Bảo đáp, đi đến bên cạnh anh trai của cậu bé: "Anh cả, có phải rất ngọt đúng không?”
"Tàm tạm." Đại Bảo nói, nhìn ánh mắt Tiểu Bảo trông mong nhìn vào ly của mình, bèn đưa ly của mình tới bên miệng Tiểu Bảo, bảo cậu bé nếm thử.
Tiểu Bảo giữ tay Đại Bảo nhấp một ngụm nhỏ.
Nhị Bảo ở bên cạnh thấy vậy, tức giận: "Tiểu Bảo, em tham ăn quá, lại ăn đồ của anh cả rồi, em rõ ràng đã có, em mau trả lại cho anh cả!"
Tiểu Bảo bị anh hai phát hiện mưu kế nhỏ, cười ngây ngô ha ha.
Đại Bảo quát Nhị Bảo: "Nhị Bảo, tại sao em có thể nói Tiểu Bảo như vậy, em ấy là em của chúng ta."
"Nhưng… riêng em ấy cũng có mà, anh cũng chỉ có một ít, anh không thể cứ nuông chiều em ấy mãi được." Nhị Bảo reo lên, tức giận nói với Tiểu Bảo: “Đồ tiểu quỷ tham ăn!”
Tiểu Bảo lại bị anh hai mắng, thở phì phì mà giơ ly của mình lên: "Anh cả, uống!"
Đại Bảo có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận theo giữ tay Tiểu Bảo uống một hớp nhỏ.
Thẩm Y Y xem toàn bộ quá trình: "..."
Trái tim của cô đã bị hòa tan.
Cô rót nửa ly, cầm qua cho Lý Thâm: "Anh Thâm, anh cũng uống chút đi."
Làm việc khổ cực như vậy, phải tẩm bổ nhiều hơn.
Lý Thâm luôn chú ý động tĩnh bên cô, đương nhiên cũng biết cô lấy rất nhiều thứ ra, còn rót cho ba đứa nhỏ sữa lúa mạch, nhưng không ngờ cô sẽ lấy cho mình, lòng anh có hơi phức tạp, anh từ chối: "Không cần."
"Uống đi!" Thẩm Y Y kiên trì nói, thấy trong tay anh đang xử lý nội tạng, bèn đặt sữa lúa mạch bên môi anh, ý bảo anh há mồm: "Tự mình uống nửa ly, ba đứa nhỏ cũng uống hết non nửa ly rồi, uống nữa một hồi sẽ không ăn được cơm, nếu như anh không uống, ly sữa lúa mạch này sẽ lãng phí.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.