Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 142

Zhihu

10/09/2024

Đương nhiên, bọn họ không hề hoài nghi điều gì, so với bọn họ, Thẩm Y Y không cần làm việc, mỗi ngày đều có rất nhiều thời gian xử lý đất vườn, vườn rau phát triển tươi tốt... Có hơi hiếm lạ, nhưng không quái lạ.

Nhưng bọn họ không biết là... Thẩm Y Y không có bỏ công sức bao nhiêu. Cô ngoại trừ lúc mới bắt đầu gieo trồng bỏ ra tương đối nhiều sức lực, phần sau gần như không cần cô nhúng tay. Nước và phân bón đều là Lý Thâm nghỉ hoặc là tan làm đến bổ sung, Nhị Bảo hỗ trợ, bình thường mấy loại cỏ dại gì gì đó cũng đều là Nhị Bảo nhổ.

Thật ra là hạt giống láy từ không gian thì không cần phiền toái như vậy, nhưng nhìn hai người đấy hứng chí, cộng thêm đúng là trồng rau cần những quá trình này nên Thẩm Y Y sẽ không ngăn cản bọn họ.

Thế cho nên vườn rau một 100 mét vuông, cả nhà bọn họ năm người ăn không hết!

Còn chia một tí cho cha Lý, mẹ Lý, còn có một nhà Trần Cường.

Tháng bảy, trường tiểu học trong thôn Thanh Thủy sau hai tháng đã hoàn thiện. Ngày 10 tháng 7, trường tiểu học nông thôn bắt đầu chiêu sinh!

Thẩm Y Y muốn dẫn Đại Bảo và Nhị Bảo đi đăng ký.

Nhị Bảo ngồi xổm bên cạnh vạc nước, dùng xơ mướp nhanh chóng rửa chén đĩa, sau đó phóng đến trước tủ quầy, hô về phía phòng của mẹ: "Mẹ, nhanh lên, một hồi nữa người ta đã đăng ký hết rồi.”

"Đến ngay đến ngay.”

Bên trong truyền đến tiếng mẹ cậu bé, nhưng mà đợi hồi lâu vẫn không thấy mẹ cậu bé đi ra, Nhị Bảo liền hỏi Đại Bảo ngồi ở cạnh cửa đọc sách: "Anh cả, mẹ đang làm cái gì?"

Đại Bảo nghe vậy, nhìn thoáng vào trong phòng: "Sửa sang lại tóc."

Ò.

Nhị Bảo kiên nhẫn đợi một hồi, vẫn không thấy mẹ, không nhịn được hỏi anh cả: "Anh cả, mẹ vẫn chưa sửa sang lại tóc xong sao?"

Đại Bảo lại liếc mắt nhìn, nói: "Mẹ đang mang giày.”

"Chẳng phải vừa rổi mẹ đã mang giày xong rồi sao?" Nhị Bảo không nhịn được hỏi.

"Đúng vậy, nhưng mẹ lại thay đổi." Vẻ mặt Đại Bảo điềm nhiên nói, cúi đầu lại đọc sách của cậu bé.

Nhị Bảo: "..." Hà Vệ Đông từng nói với cậu bé, phụ nữ trước lúc đi ra ngoài đều rất lề mề, bởi vì bọn họ trước lúc đi ra ngoài phải ăn diện một phen.

Ôi, nữ sao phụ nữ phiền toái như vậy.

Nếu như Thẩm Y Y biết ý nghĩ của Nhị Bảo chắc chắn sẽ tức ói máu.

Cô thích chưng diện yêu xinh đẹp, nhưng mà bây giờ ở nông thôn, không nên rêu rao quá mức, cho nên cô chưa từng trang điểm, ăn mặc cũng cố gắng chọn những thứ không quá dễ làm người khác chú ý và rêu rao.

Nhưng đi ra ngoài, chắc chắn phải đổi bộ quần áo sáng sủa, sửa soạn cho bản thân chứ?

Mười phút sau, Thẩm Y Y đi ra.

Mấy người vừa muốn xuất phát, Tiểu Bảo lại không biết đi đâu, hô một tiếng, mới phát hiện cậu bé đang ở sân sau.



Hôm nay sân sau nhánh dưa hấu bò kín mít, một hạt mầm dưa hấu mọc hơn bả, tám quả dưa. Vào thời kì dưa nhỏ Thẩm Y Y không có ngắt quả nào, giữ toàn bộ, hôm nay phát triển vô cùng tốt, vừa lớn vừa hấp dẫn.

Oắt con đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, vừa gõ dưa hấu, vừa nghiêng tai nghe. Đây là phương pháp mẹ của cậu bé nói cho cậu bé, nếu như gõ ra tiếng đục trầm thì nghĩa là dưa hấu đã chín.

"Tiểu Bảo." Thẩm Y Y kêu một tiếng.

"Mẹ!" Tiểu Bảo nghe được tiếng vui sướng ngẩng đầu, chỉ vào quả dưa hấu cậu bé vừa mới gõ: “Chín rồi.”

Thẩm Y Y: "..." Cậu bé có biết cái gì gọi là tiếng trầm đục không?

Nhị Bảo có kiên nhẫn chờ mẹ cậu bé, nhưng không có kiên nhẫn chờ em trai của cậu bé, thấy Tiểu Bảo vẫn còn lề mề, hầm hầm đi qua, nắm tai Tiểu Bảo: "Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi! Mau lên đứng lên cho anh, nếu không một hồi sẽ để em ở nhà một mình với Lang Nha!”

"Đau!" Mặt nhỏ béo của Tiểu Bảo nhăn thành một nhúm, tội nghiệp nói.

Bé yếu đuối này nếu chịu đau sẽ khóc lên.

Nhị Bảo đã nhìn thấu trò ngụy trang của Tiểu Bảo, cậu bé rất tin tưởng lực tay của mình, lúc này giả bộ theo dáng vẻ anh cả của cậu bé lúc mắng cậu bé, lạnh lùng vô tình nói: "Vậy đau c.h.ế.t em cho rồi, mau chóng đứng lên cho anh, đi ra ngoài!"

Tiểu Bảo thấy không lừa gạt được anh hai, lại tội nghiệp nhìn về phía mẹ và anh cả, ngày thường hai người kia là người cưng cậu bé nhất.

Kết quả, mẹ cậu bé ngửa đầu nhìn trời, cúi đầu nhìn một hồi, cuối cùng nhìn về phía anh cả của cậu bé: “Khụ, Đại Bảo, có phải dây giày của con đã tuột không?"

Đại Bảo cúi đầu sờ dây giày cậu bé đã buộc chắc chắn: "Ừm, đã tuột."

"Đi thôi, chúng ta lên phía trước buộc lại."

"Được!"

Tiểu Bảo: "..."

"Em có đi hay không?" Nhị Bảo nhéo lỗ tai của cậu bé một cái.

"Đi!" Tiểu Bảo rút lại biểu cảm ấm ức, tức giận nói.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Bốn mẹ con mới ra cửa, Vượng Tài đã chờ ở cửa rồi, anh cũng muốn đi đọc sách, nhưng Lâm Đại Nữu vô phương rời khỏi mẹ chồng của cô ấy quá lâu, lại còn phải trông An An, mà Trần Cường thì còn phải làm việc. Đành làm phiền Thẩm Y Y lúc dẫn Đại Bảo, Nhị Bảo đi đăng ký cũng giúp đỡ dẫn Vượng Tài cùng đi.

Trường học cách nhà Thẩm Y Y cũng không xa, đại khái là là đi chừng mười phút là tới, vừa tới cửa trường học, lại đụng phải Hà Chiêu Đệ dẫn theo Nhị Hoa và Tiểu Hoa.

Hà Chiêu Đệ thấy cô, kiên trì chào hỏi: "Em dâu hai, em dẫn Đại Bảo, Nhị Bảo đi đăng ký à?"

Thẩm Y Y đã nhìn thấy cô ấy, ánh mắt quét qua chiếc bụng bằng phẳng của cô ấy, lại nhìn Nhị Hoa và Tiểu Hoa, biểu cảm thản nhiên, hiền hoà lên tiếng chào hỏi, sau đó dẫn theo bọn nhỏ đi vào trường học.

Đại Bảo lên tiếng: "Bác gái cả, vì sao không nhìn thấy chị cả họ?"



"..." Trong mắt Hà Chiêu Đệ hiện lên vẻ chột dạ: "Nó không đi học."

"Nhưng mà chị nói với con chị muốn đi học." Đại Bảo nói.

"Bây giờ nó đã không muốn học." Hà Chiêu Đệ nhanh chóng nói.

Đại Bảo nhíu mày, nhưng không nói gì.

Hà Chiêu Đệ tìm cái cớ, dẫn theo Nhị Hoa và Tiểu Hoa tiến vào trường học.

"Mẹ?" Đại Bảo nhìn về phía mẹ cậu bé.

Thẩm Y Y sờ đầu của cậu bé: "Đó là chuyện nhà người khác, mẹ không can thiệp được, nhé?”

Đại Bảo nhẹ gật đầu, đi theo mẹ cậu bé tiến vào trường học.

Hôm nay người tới đăng ký rất nhiều, bởi vì lúc trước trong thôn có rất nhiều trẻ em đều chưa đi học, người đến đây đăng ký học tập từ năm tuổi đến mười lăm tuổi đều có, có điều bé trai mười tuổi trở lên chiếm đa số.

Lúc trước khi ở nhà Thẩm Y Y đã dạy Đại Bảo và Nhị Bảo nên muốn để bọn nó lên thẳng lớp hai. Nhưng lại được cho biết, bởi vì trong thôn có rất nhiều trẻ em lớn tuổi chưa từng được đi học nhưng bởi vì nguyên nhân tuổi tác mà không muốn học lớp một muốn học lớp cao hơn, lãnh đạo quyết định tất cả những đứa bé chưa từng đi học đều xếp vào lớp một, chờ sau khai giảng lại sắp xếp cuộc thi học vượt lớp, dựa theo thành tích phân lớp. Vì vậy Thẩm Y Y đăng ký cho Đại Bảo và Nhị Bảo là lớp một, Vượng Tài cũng đăng ký lớp một.

Lúc báo danh, còn đụng phải chồng của Lý Nhị Nha, Từ Chí Minh, anh ta được điều đến thôn Thanh Thủy dạy học rồi.

Từ Chí Minh nhìn thấy cô, cười mỉm chào hỏi với cô, còn nói con của anh ta là sau khai giảng Từ Cẩm Hiên cũng sẽ quay về thôn Thanh Thủy học tập.

Vươn tay không đánh khuôn mặt tươi cười, Thẩm Y Y diễn vài câu, chuẩn bị dẫn theo mấy đứa nhỏ về nhà.

"Vợ Lý Thâm!" Vương Yến đuổi theo.

Con trai cô ta Hà Vệ Đông hấp tấp ở sau lưng, hô: "Thím hai Lý, đi bắt cá không?"

Thẩm Y Y, Vương Yến: "..."

"Hà Vệ Đông, không phải đã nói với cậu rồi sao? Đừng cứ nhớ thương việc bảo mẹ tớ đi bắt cá.” Nhị Bảo tức giận nói: "Cha tớ nói, sức khỏe mẹ tớ yếu đuối, không thể xuống sông bắt cá, ngộ nhớ bị nước cuốn trôi thì phải làm sao?"

Mọi người:???

Thẩm Y Y cũng ngạc nhiên: "Cha con nói với con?" Sao cô không biết?

"Còn nói với anh cả nữa." Nhị Bảo nói.

Thẩm Y Y nhìn về phía Đại Bảo, Đại Bảo cũng gật gật đầu, bình tĩnh nói: "Chính là lần trước sau khi cha xuống nước bắt cá trở về, cha biết Hà Vệ Đông muốn thúc đẩy mẹ đi bắt cá, sợ mẹ gặp nguy hiểm, nhưng cha không thể lúc nào cũng ở nhà, vì vậy đã dặn dò chúng con, còn nói muốn ăn cá thì chờ cha về, cha đi bắt cho ăn."

Thẩm Y Y: "..."

Mẹ con Vương Yến, Hà Vệ Đông: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook