Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
Chương 266
Zhihu
10/09/2024
Ngô Tiểu Mạn thấy ánh mắt ấm ức của mẹ cô ấy, sốt ruột nhẹ giọng lại dỗ dành nói: “Mẹ, về sau mẹ cũng phải như vậy! Người nhà họ Thẩm rất đoàn kết, con đã vào nhà họ Thẩm rồi, trở thành người nhà họ Thẩm rồi, cho nên chúng ta cũng phải một lòng với bọn họ mới được... Mẹ nhìn mấy tháng này, mẹ hòa nhã với cha mẹ chồng con rồi, có phải bọn họ cũng đối xử chân thành với mẹ hơn nhiều rồi không?"
Đúng thế.
Mẹ Ngô gật đầu.
Mấy tháng này, bà ta đã tự thấy thái độ trước đó cư xử với nhà họ Thẩm là ngạo mạn, cho nên đã cố gắng hạ giá xuống sống chung với người nhà họ Thẩm. Lúc vừa mới bắt đầu, người nhà họ Thẩm còn để ý chuyện trước đó bà ta chĩa mũi nhọn vào Thẩm Y Y, về sau có lẽ thấy bà quả thực đã thay đổi, thái độ cư xử với bà ta cũng đã thay đổi một chút. Chí ít mấy tháng này bọn họ chung đụng rất hoà thuận. Mặc dù chuyện liên quan đến Thẩm Y Y, bọn họ vẫn sẽ hoài nghi bà ta!
...
Mấy người Thẩm Y Y ăn cơm tối ở nhà họ Thẩm, lại chơi với cha Thẩm, mẹ Thẩm một hồi, sau đó trở về. Sau khi về đến nhà, tắm rửa xong đi ngủ.
Ngày thứ hai, lúc Lý Thâm dậy, Thẩm Y Y cũng tỉnh.
Lý Thâm đang mang giày nên vẫn chưa phát hiện cô đã tỉnh.
Cô duỗi mũi chân đá...Nói đá, chi bằng nói là câu dẫn Lý Thâm...
Mũi chân vừa đụng phải Lý Thâm, bàn chân của cô đã bị Lý Thâm nắm rồi.
Lý Thâm quay đầu nhìn về phía cô: “Đánh lén?"
Thẩm Y Y híp đôi mắt buồn ngủ m.ô.n.g lung nở nụ cười, nhận ra anh tóm chân không chặt, lại đạp vào n.g.ự.c anh.
Mỹ nhân tỉnh ngủ trở thành mỹ nhân lười biếng, mà Lý Thâm đang nắm gót chân vừa trắng vừa nhỏ bé... vừa trêu ghẹo người.
Hầu kết của Lý Thâm bỗng lên xuống, lúc tay của anh siết lại, Thẩm Y Y đột nhiên đổi ý: “Anh Thâm, chúng ta cùng đi mua đồ ăn sáng đi?"
"Không vội: “ Lý Thâm không cho phép cô đổi ý, chân của cô đã bị gấp lại.
Ở trước ngực, một giây sau đã ức h.i.ế.p cô, nói giọng khàn khàn: “Chờ lát rồi đi."
"Không được.” Khi anh chuẩn bị hôn cô, cô lại hô một tiếng: “Em đã đói bụng."
Cô chỉ đùa Lý Thâm, cô muốn thừa dịp hiện tại còn sớm ra ngoài mua bữa sáng, quan sát tình hình mấy sạp hàng, chỉ là không ngờ Lý Thâm không thích giỡn thế.
Cô đã coi nhẹ việc buổi sáng chính là thời điểm hỏa khí của người đàn ông vượng nhất, huống chi Lý Thâm tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, tràn trề tinh thần, lại thêm anh ở trước mặt Thẩm Y Y lại là một kẻ không có tự chủ.
Thẩm Y Y chủ động trêu ghẹo anh, sao anh tha cô được? Lập tức hôn một cái.
Thẩm Y Y: "..." Nhận mệnh nhắm mắt lại.
Cô sai rồi, cô không nên đùa giỡn người đàn ông này.
Lý Thâm cảm nhận được cảm xúc ảo não của cô, nở nụ cười, còn muốn tiếp tục, bỗng nhiên chiếc bụng bằng phẳng lán mịn của cô vang lên tiếng ục ục.
Lý Thâm dừng lại: "..."
Thẩm Y Y sửng sốt: "..."
Hai người đều không ngờ!
Cuối cùng và cuối cùng, vẫn là Lý Thâm không nỡ để vợ anh đói bụng.
Cam chịu mặc quần áo, lại lấy quần áo của cô từ trong tủ quần áo, quay đầu, phát hiện cô đang cười trộm.
Lý Thâm: "..."
Âm u nói: "Nếu em không muốn đi ăn sáng, vậy chúng ta tiếp tục?"
Thẩm Y Y quýnh lên: “Muốn muốn, em sắp đói c.h.ế.t rồi.”
Lý Thâm cười gằn một tiếng, quay đầu ném quần áo cho cô, thuận tay làm tóc của cô rối loạn.
Thẩm Y Y: "..." Người đàn ông này thật sự là càng ngày càng ấu trĩ.
Sau khi hai vợ chồng mặc xong, đến phòng Tiểu Bối và Tiểu Bảo nhìn thoáng qua, bọn nó vẫn chưa tỉnh, hai vợ chồng đi ra cửa.
Sáng sớm thủ đô rất náo nhiệt, các công nhân phải đi làm đã ăn mặc chỉnh tề, đạp xe đạp chuẩn bị chạy tới địa điểm làm việc rồi.
Thẩm Y Y và Lý Thâm thuận tiện vừa đi một quãng đường đi tiệm cơm quốc doanh vừa chú ý tình hình ven đường.
Quán rong ven đường vẫn phải có, có điều phần lớn đều tụ tập ở mấy chỗ dòng người dày đặc như nhà máy, đơn vị, tiệm cơm quốc doanh, những chỗ bị che khuất, trống trải tương đối ít. Hơn nữa công cụ sử dụng đều là những công cụ gọn nhẹ, đồng thời lúc đóng gói cho khách hàng còn phải nhìn bốn phía, để phòng có người đến kiểm tra sau đó chạy trốn. Khách hàng cũng có tật giật mình, vừa chờ người bán đóng gói vừa nhìn bốn phía, hiển nhiên cũng sợ có người đến bắt.
"Loại quán rong này giá cả đồ ăn khá rẻ.” Lý Thâm giải thích cho Thẩm Y Y: “Cũng không cần phiếu."
Thẩm Y Y gật đầu, cô có thể đoán được.
Mặc dù bây giờ chính sách đã cởi mở rồi, nhưng bây giờ loại giao dịch này vẫn chưa chính thức được công bố. Bây giờ làm cái này, lòng người sẽ như giao dịch trong chợ đen, sợ có người đến kiểm tra. Bất kể là người bán hay là người mua thì đều sẽ bị bắt đi. Nếu giá cả không ưu đãi chút thì có lẽ sẽ không ai đến mua.
"Anh Thâm, chúng ta cũng qua đó xem chút đi.” Thẩm Y Y nói,
"Đợi lát, qua bên kia đi.” Lý Thâm nhìn về một phương hướng nào đó.
Thẩm Y Y thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang, lập tức nhìn thấy một hẻm nhỏ rẽ vào nhà máy cũng có một quán rong. Dáng người người bán nhỏ gầy, động tác nhanh nhẹn, trước mặt trưng bày một xe đẩy nhỏ cũ nát, phía trên đặt bánh bao, bánh quẩy, còn có sữa đậu nành.
Không biết là quầy hàng của ngươi đó quá kín đáo hay là thế nào, bọn họ đã đứng đây một hồi nhưng không nhìn thấy có bất kỳ người khách nào ghé vào.
So với những sạp hàng nhỏ khác thì sạp hàng này rất vắng vẻ.
Thẩm Y Y nhìn về phía Lý Thâm: “Anh quen?"
"Một tháng trước quen biết, cậu ta tên là Lưu Kiến Cương.” Lý Thâm nói: “Trước đó bởi vì kiếm tiền chui mà ngồi tù, sau khi ra ngoài, người nhà của cậu ta không thể chấp nhận việc cậu ta đã từng ngồi tù, sợ liên lụy đến bản thân, lấy hết tiền trước đó cậu ta đã kiếm được, còn muốn đuổi cậu ta đi. Cậu ta không đi, bọn họ cầm ghế đập. Đúng lúc anh đi ngang, thuận tay giúp một tay, lúc ấy anh đang xách một bình giữ nhiệt, muốn mang vào tứ hợp viện nhưng đã bị đập vỡ. Sau đó cậu ta dùng hết toàn bộ tiền còn sót lại trên người mình đi mua một bình giữ nhiệt đền bù cho anh, bản thân đói bụng lang thang mấy ngày. Khi anh lại nhìn thấy cậu ta, người ngợm cậu ta đã đói đến mức không còn hình người, anh cho cậu ta một cái bánh bao, còn cho cậu ta mượn ba mươi đồng."
Lý Thâm nói: “Cậu ta đã dùng ba mươi đồng làm nghề này anh không thấy lạ, nhưng không ngờ cậu ta sẽ bán bánh bao."
Thẩm Y Y không ngờ đằng sau còn có câu chuyện này, bèn kéo tay Lý Thâm, nói: “Đi, chúng ta đi nếm thử tay nghề của cậu ta."
Lưu Kiến từ xa xa đã phát hiện ra Lý Thâm, rất mừng vui, vẫy tay về phía Lý Thâm: “Anh Thâm."
"Đến nếm thử tay nghề của cậu đây.” Lý Thâm cười nói.
"Muốn ăn cái gì? Chỉ cần em có thì anh mặc sức mà ăn.” Lưu Kiến hào khí nói, lập tức phát hiện Thẩm Y Y bên cạnh Lý Thâm, hơi sững lại: “Đây là chị dâu?"
"Xin chào.” Thẩm Y Y cười chào hỏi hắn.
"Thế mà lại đúng là chị dâu.” Lưu Kiến Cương thoáng cái hơi mất tự nhiên, một mình Lý Thâm đến không sao, đều là mấy người đàn ông thô lỗ, không so đo nhiều thứ vậy, nhưng anh mang theo vợ anh đến, vậy thì khác rồi, nhìn bên trái một lát nhìn bên phải một lát, nói: “Chỗ em không có gì tốt để chiêu đãi…”
Thẩm Y Y nở nụ cười, nhìn Lưu Kiến Cương bánh bao trước mặt: “Không sao cả, thế này đã rất tốt rồi.”
Cũng chỉ có thể thế này rồi.
Lưu Kiến Cương cầm giấy dầu, lưu loát chọn mấy cái bánh bao lớn, sau đó còn bưng hai chén sữa đậu nành và bánh quẩy ra cho họ, cười ngượng nói: “Có lẽ không ngon lắm…”
Thẩm Y Y và Lý Thâm cho là anh ấy nói lời khách khí, chỉ là không ngờ khi cắn miếng đầu tiên, hương vị...Thật đúng là chẳng ra sao cả.
Đúng thế.
Mẹ Ngô gật đầu.
Mấy tháng này, bà ta đã tự thấy thái độ trước đó cư xử với nhà họ Thẩm là ngạo mạn, cho nên đã cố gắng hạ giá xuống sống chung với người nhà họ Thẩm. Lúc vừa mới bắt đầu, người nhà họ Thẩm còn để ý chuyện trước đó bà ta chĩa mũi nhọn vào Thẩm Y Y, về sau có lẽ thấy bà quả thực đã thay đổi, thái độ cư xử với bà ta cũng đã thay đổi một chút. Chí ít mấy tháng này bọn họ chung đụng rất hoà thuận. Mặc dù chuyện liên quan đến Thẩm Y Y, bọn họ vẫn sẽ hoài nghi bà ta!
...
Mấy người Thẩm Y Y ăn cơm tối ở nhà họ Thẩm, lại chơi với cha Thẩm, mẹ Thẩm một hồi, sau đó trở về. Sau khi về đến nhà, tắm rửa xong đi ngủ.
Ngày thứ hai, lúc Lý Thâm dậy, Thẩm Y Y cũng tỉnh.
Lý Thâm đang mang giày nên vẫn chưa phát hiện cô đã tỉnh.
Cô duỗi mũi chân đá...Nói đá, chi bằng nói là câu dẫn Lý Thâm...
Mũi chân vừa đụng phải Lý Thâm, bàn chân của cô đã bị Lý Thâm nắm rồi.
Lý Thâm quay đầu nhìn về phía cô: “Đánh lén?"
Thẩm Y Y híp đôi mắt buồn ngủ m.ô.n.g lung nở nụ cười, nhận ra anh tóm chân không chặt, lại đạp vào n.g.ự.c anh.
Mỹ nhân tỉnh ngủ trở thành mỹ nhân lười biếng, mà Lý Thâm đang nắm gót chân vừa trắng vừa nhỏ bé... vừa trêu ghẹo người.
Hầu kết của Lý Thâm bỗng lên xuống, lúc tay của anh siết lại, Thẩm Y Y đột nhiên đổi ý: “Anh Thâm, chúng ta cùng đi mua đồ ăn sáng đi?"
"Không vội: “ Lý Thâm không cho phép cô đổi ý, chân của cô đã bị gấp lại.
Ở trước ngực, một giây sau đã ức h.i.ế.p cô, nói giọng khàn khàn: “Chờ lát rồi đi."
"Không được.” Khi anh chuẩn bị hôn cô, cô lại hô một tiếng: “Em đã đói bụng."
Cô chỉ đùa Lý Thâm, cô muốn thừa dịp hiện tại còn sớm ra ngoài mua bữa sáng, quan sát tình hình mấy sạp hàng, chỉ là không ngờ Lý Thâm không thích giỡn thế.
Cô đã coi nhẹ việc buổi sáng chính là thời điểm hỏa khí của người đàn ông vượng nhất, huống chi Lý Thâm tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, tràn trề tinh thần, lại thêm anh ở trước mặt Thẩm Y Y lại là một kẻ không có tự chủ.
Thẩm Y Y chủ động trêu ghẹo anh, sao anh tha cô được? Lập tức hôn một cái.
Thẩm Y Y: "..." Nhận mệnh nhắm mắt lại.
Cô sai rồi, cô không nên đùa giỡn người đàn ông này.
Lý Thâm cảm nhận được cảm xúc ảo não của cô, nở nụ cười, còn muốn tiếp tục, bỗng nhiên chiếc bụng bằng phẳng lán mịn của cô vang lên tiếng ục ục.
Lý Thâm dừng lại: "..."
Thẩm Y Y sửng sốt: "..."
Hai người đều không ngờ!
Cuối cùng và cuối cùng, vẫn là Lý Thâm không nỡ để vợ anh đói bụng.
Cam chịu mặc quần áo, lại lấy quần áo của cô từ trong tủ quần áo, quay đầu, phát hiện cô đang cười trộm.
Lý Thâm: "..."
Âm u nói: "Nếu em không muốn đi ăn sáng, vậy chúng ta tiếp tục?"
Thẩm Y Y quýnh lên: “Muốn muốn, em sắp đói c.h.ế.t rồi.”
Lý Thâm cười gằn một tiếng, quay đầu ném quần áo cho cô, thuận tay làm tóc của cô rối loạn.
Thẩm Y Y: "..." Người đàn ông này thật sự là càng ngày càng ấu trĩ.
Sau khi hai vợ chồng mặc xong, đến phòng Tiểu Bối và Tiểu Bảo nhìn thoáng qua, bọn nó vẫn chưa tỉnh, hai vợ chồng đi ra cửa.
Sáng sớm thủ đô rất náo nhiệt, các công nhân phải đi làm đã ăn mặc chỉnh tề, đạp xe đạp chuẩn bị chạy tới địa điểm làm việc rồi.
Thẩm Y Y và Lý Thâm thuận tiện vừa đi một quãng đường đi tiệm cơm quốc doanh vừa chú ý tình hình ven đường.
Quán rong ven đường vẫn phải có, có điều phần lớn đều tụ tập ở mấy chỗ dòng người dày đặc như nhà máy, đơn vị, tiệm cơm quốc doanh, những chỗ bị che khuất, trống trải tương đối ít. Hơn nữa công cụ sử dụng đều là những công cụ gọn nhẹ, đồng thời lúc đóng gói cho khách hàng còn phải nhìn bốn phía, để phòng có người đến kiểm tra sau đó chạy trốn. Khách hàng cũng có tật giật mình, vừa chờ người bán đóng gói vừa nhìn bốn phía, hiển nhiên cũng sợ có người đến bắt.
"Loại quán rong này giá cả đồ ăn khá rẻ.” Lý Thâm giải thích cho Thẩm Y Y: “Cũng không cần phiếu."
Thẩm Y Y gật đầu, cô có thể đoán được.
Mặc dù bây giờ chính sách đã cởi mở rồi, nhưng bây giờ loại giao dịch này vẫn chưa chính thức được công bố. Bây giờ làm cái này, lòng người sẽ như giao dịch trong chợ đen, sợ có người đến kiểm tra. Bất kể là người bán hay là người mua thì đều sẽ bị bắt đi. Nếu giá cả không ưu đãi chút thì có lẽ sẽ không ai đến mua.
"Anh Thâm, chúng ta cũng qua đó xem chút đi.” Thẩm Y Y nói,
"Đợi lát, qua bên kia đi.” Lý Thâm nhìn về một phương hướng nào đó.
Thẩm Y Y thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang, lập tức nhìn thấy một hẻm nhỏ rẽ vào nhà máy cũng có một quán rong. Dáng người người bán nhỏ gầy, động tác nhanh nhẹn, trước mặt trưng bày một xe đẩy nhỏ cũ nát, phía trên đặt bánh bao, bánh quẩy, còn có sữa đậu nành.
Không biết là quầy hàng của ngươi đó quá kín đáo hay là thế nào, bọn họ đã đứng đây một hồi nhưng không nhìn thấy có bất kỳ người khách nào ghé vào.
So với những sạp hàng nhỏ khác thì sạp hàng này rất vắng vẻ.
Thẩm Y Y nhìn về phía Lý Thâm: “Anh quen?"
"Một tháng trước quen biết, cậu ta tên là Lưu Kiến Cương.” Lý Thâm nói: “Trước đó bởi vì kiếm tiền chui mà ngồi tù, sau khi ra ngoài, người nhà của cậu ta không thể chấp nhận việc cậu ta đã từng ngồi tù, sợ liên lụy đến bản thân, lấy hết tiền trước đó cậu ta đã kiếm được, còn muốn đuổi cậu ta đi. Cậu ta không đi, bọn họ cầm ghế đập. Đúng lúc anh đi ngang, thuận tay giúp một tay, lúc ấy anh đang xách một bình giữ nhiệt, muốn mang vào tứ hợp viện nhưng đã bị đập vỡ. Sau đó cậu ta dùng hết toàn bộ tiền còn sót lại trên người mình đi mua một bình giữ nhiệt đền bù cho anh, bản thân đói bụng lang thang mấy ngày. Khi anh lại nhìn thấy cậu ta, người ngợm cậu ta đã đói đến mức không còn hình người, anh cho cậu ta một cái bánh bao, còn cho cậu ta mượn ba mươi đồng."
Lý Thâm nói: “Cậu ta đã dùng ba mươi đồng làm nghề này anh không thấy lạ, nhưng không ngờ cậu ta sẽ bán bánh bao."
Thẩm Y Y không ngờ đằng sau còn có câu chuyện này, bèn kéo tay Lý Thâm, nói: “Đi, chúng ta đi nếm thử tay nghề của cậu ta."
Lưu Kiến từ xa xa đã phát hiện ra Lý Thâm, rất mừng vui, vẫy tay về phía Lý Thâm: “Anh Thâm."
"Đến nếm thử tay nghề của cậu đây.” Lý Thâm cười nói.
"Muốn ăn cái gì? Chỉ cần em có thì anh mặc sức mà ăn.” Lưu Kiến hào khí nói, lập tức phát hiện Thẩm Y Y bên cạnh Lý Thâm, hơi sững lại: “Đây là chị dâu?"
"Xin chào.” Thẩm Y Y cười chào hỏi hắn.
"Thế mà lại đúng là chị dâu.” Lưu Kiến Cương thoáng cái hơi mất tự nhiên, một mình Lý Thâm đến không sao, đều là mấy người đàn ông thô lỗ, không so đo nhiều thứ vậy, nhưng anh mang theo vợ anh đến, vậy thì khác rồi, nhìn bên trái một lát nhìn bên phải một lát, nói: “Chỗ em không có gì tốt để chiêu đãi…”
Thẩm Y Y nở nụ cười, nhìn Lưu Kiến Cương bánh bao trước mặt: “Không sao cả, thế này đã rất tốt rồi.”
Cũng chỉ có thể thế này rồi.
Lưu Kiến Cương cầm giấy dầu, lưu loát chọn mấy cái bánh bao lớn, sau đó còn bưng hai chén sữa đậu nành và bánh quẩy ra cho họ, cười ngượng nói: “Có lẽ không ngon lắm…”
Thẩm Y Y và Lý Thâm cho là anh ấy nói lời khách khí, chỉ là không ngờ khi cắn miếng đầu tiên, hương vị...Thật đúng là chẳng ra sao cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.