Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
Chương 360
Zhihu
10/09/2024
Dương Phương Mai không nhận thua hừ một tiếng: "Cháu của tôi mới lớp mười, còn một năm nữa mới có thể thi đại học, em vẫn nên lo lắng cho cháu thứ hai thi cấp ba của em đi, nếu ngay cả trường chuyên cấp ba cũng không đậu thì nói không chừng chỉ có thể học trường trung cấp nghề!"
"..." Mẹ Lý tức điên lên, giận dữ nhìn Dương Phương Mai, cứ như một giây sau sẽ nhào tới đánh nhau với Dương Phương Mai một trận!
Cha Lý ở bên cạnh nhìn thấy bà nhà mình thì có chút bất đắc dĩ, cho là bà đã trở nên thông minh hơn, nhưng thông minh này có vẻ như chỉ sử dụng được trước mặt thằng hai hoặc là vợ thằng hai, lúc đối mặt với người ngoài thì vẫn như cũ. Sao bà lại không suy nghĩ rằng Nhị Bảo là do vợ thằng hai tự kèm cặp, sao có thể không thi đậu trường chuyên cấp ba?
Người đến nhà bọn họ nói chuyện phiếm phần lớn đều là nữ, cha Lý là một người đàn ông kiệm lời, sẽ rất ít khi tham dự với bọn họ, phần lớn đều là không lên tiếng!
Nhưng lần này thì khác, đây là việc liên quan đến bà nhà ông và cháu trai của ông!
Thế là cha Lý giật giật áo của mẹ Lý, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhị Bảo là vợ thằng hai phụ đạo, bà nghĩ nếu vợ thằng hai không nắm chắc Nhị Bảo thi đậu thì nó sẽ an tâm đi làm chuyện khác vậy sao?"
Mẹ Lý trong nháy mắt tỉnh ngộ, đúng nhỉ, còn có Y Y! Y Y bởi vì lý tưởng của Nhị Bảo nên quan tâm nhất là tình trạng học hành của Nhị Bảo. Bây giờ cô có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong tiệm bán quần áo như thế, ngay cả khi kết quả đã có cũng không đi xem với Nhị Bảo, đã chứng minh cô cho rằng chắc chắn Nhị Bảo có thể thi đậu!
Trong nháy mắt mẹ Lý lại đắc ý, nói với Dương Phương Mai: "Vậy chúng tôi càng không cần lo lắng, cháu thứ hai của tôi, nhất định có thể thi đậu trường chuyên cấp ba! Dù sao mẹ ruột của nó còn có anh trai sinh đôi của nó đều có thể thi đậu Bắc Đại, khẳng định nó cũng không kém hơn chút nào!"
Vừa rồi mặc dù cha Lý hạ giọng, nhưng một nơi lớn thế này, cách đó cũng không xa, không ít người đều nghe thấy, trơ mắt nhìn mẹ Lý chỉ trong nháy mắt từ chưa xác định đến khẳng định.
Đám người: "..." Có nghĩa là, vợ của con trai bà là thần tiên gì sao? Bởi vì cô ấy tự mình phụ đạo cho Nhị Bảo, cô an tâm đi làm chuyện khác, bọn họ đã dám khẳng định Nhị Bảo nhất định có thể thi đậu?
Tất cả mọi người trầm ngâm.
Dương Phương Mai bĩu môi, lơ đễnh nói: "Vậy còn chưa chắc đâu!"
Mẹ Lý rất muốn phỉ nhổ bà ấy một hơi: “Bà còn ở chỗ này làm gì? Muốn gọi điện thoại thì gọi nhanh chút, không gọi thì nhanh đi về, đừng chiếm chỗ nhà tôi!”
"Vậy tôi gọi?" Dương Phương Mai trong nháy mắt đổi mặt khác, đi về phía điện thoại.
Mẹ Lý ở phía sau nói thêm: "Gấp đôi giá tiền..."
Dương Phương Mai: "..."
"Ai mà thèm, nhà quê nghèo kiết hủ lậu, cả ngày chỉ biết tiền tiền tiền." Bà ấy mắng.
"Không có cần bà mỗi ngày đều đến, xí! Không cho bà gọi điện thoại, cho bà tức chết!" Mẹ Lý nói.
Dương Phương Mai tức giận đến nghiến răng, quay người về nhà, vừa ra cửa đã thấy Nhị Bảo từ xa xa đạp xe đạp trở về, dừng bước, quay đầu quái lạ nói: "Học sinh trường chuyên cấp ba của nhà ta đã trở về!"
Mẹ Lý nghe xong, vội vàng từ trong nhà ra, những người khác cũng đi ra theo bà, đều muốn biết Nhị Bảo có thi đậu hay không!
Mặc dù lời cha Lý nói khiến lòng tự tin của mẹ Lý rất lớn, nhưng trong lòng bà vẫn có phần không chắc chắn, nguyên nhân không chắc không ở chỗ Thẩm Y Y, mà ở chỗ Nhị Bảo. Thẩm Y Y có tài ba hơn nữa thì cũng phải có sự phối hợp của Nhị Bảo, nếu là Nhị Bảo không phấn đấu, không thi đậu, hiện tại nhiều người như vậy đều ở đây, bị chê cười thì làm sao bây giờ? Huống chi Dương Phương Mai và đám cô bác còn ở đây!
Mẹ Lý vội vã muốn gọi Nhị Bảo lại, Dương Phương Mai thấy thế, lại đi trước mẹ Lý một bước mở miệng, hô về phía Nhị Bảo càng ngày càng gần: "Nhị Bảo, nghe nói con thi đậu trường chuyên cấp ba rồi?"
"Cái gì?" Giọng Nhị Bảo hét về chói tai.
Mẹ Lý nghe thấy giọng Nhị Bảo, tâm đều nguội lạnh.
"Bà nội Dương, sao bà biết cháu thi đậu trường chuyên cấp ba?" Giọng Nhị Bảo lại lần nữa truyền đến, tới gần mới nhảy xuống từ trên xe đạp, giọng xen lẫn mừng rỡ và hoài nghi.
Nụ cười Dương Phương Mai vừa mới nở trên môi đã cứng đờ, cậu bé thật sự đã thi đậu?
Những người phía sau cũng kinh ngạc, thật sự đã thi đậu? Hóa ra nhà họ Lý này cả nhà đều là những người học xuất sắc sao?
Vốn dĩ bởi vì Thẩm Y Y thi đậu Bắc Đại, trong nhà còn lắp đặt điện thoại nên không muốn đắc tội bọn họ nhưng lại cảm thấy một nhà cha Lý, mẹ Lý từ nông thôn đến, không có hộ khẩu thủ đô cho nên mọi người còn có chút cảm giác ưu việt nhưng tại giờ khắc này, nội tâm đã xảy ra thay đổi kỳ diệu.
"Phụt ha ha ha ha ha." Mẹ Lý lập tức cười ra tiếng: "Tốt! Cháu trai giỏi! Nhị Bảo con thật sự là cháu trai giỏi của bà nội, còn có mẹ con cũng thật là nàng dâu thảo của bà, ha ha ha!"
Nhị Bảo: “???”
Xảy ra chuyện gì thế? Bà nội của cậu bé điên rồi?
Cuối cùng, Dương Phương Mai trong sự châm chọc khiêu khích của mẹ Lý ủ dột về nhà.
Những người khác thì lại quay lại trong phòng đối diện cười cười nói nói, có điều mẹ Lý cảm giác rõ ràng được thái độ của những người này gần gũi với mình hơn khá nhiều.
Bên Thẩm Y Y, mặc dù cô cảm thấy một mình Nhị Bảo tự tra kết quả không có vấn đề, nhưng nhớ tới biểu cảm thấp thỏm hôm qua của Nhị Bảo. Lúc chạng vạng tối cô vẫn là nói một tiếng với Lâm Đại Nữu, Lý Đại Nha còn có Tiểu Bảo, sau đó trở về sớm, cũng mua một chút thịt và đồ ăn trở về.
Nghe được tiếng động, mẹ Lý vội vàng ra đón, còn cướp đồ giúp xách.
"Mẹ, không cần, mẹ cứ để đó, một hồi tự con xách vào là được." Thẩm Y Y nói.
"Ôi chao, sức của mẹ mạnh có thể cầm được.” Mẹ Lý xách đồ trong giỏ xe đạp trước mặt ra hết, nói xong, lại nhìn thấy Nhị Bảo cũng ra, lập tức lại chỉ huy Nhị Bảo: "Nhị Bảo, nhanh giúp mẹ con đẩy xe đạp đi vào, để mẹ con nghỉ ngơi một lát!"
"Mẹ, để con đẩy xe đạp cho mẹ." Nhị Bảo toét miệng cười hì hì.
Thẩm Y Y nhìn thấy Nhị Bảo, trái lại không từ chối, sảng khoái đưa xe đạp cho cậu bé, sau đó quan sát cậu bé: "Xem ra thi cũng không tệ lắm nhỉ?"
Nhị Bảo không nhịn được nhếch môi cười, hất cái cằm, phấn chấn nói: "Con là ai? Còn có thể thi không tốt sao?"
Thẩm Y Y hứ một tiếng, cười nhìn cậu bé một cái, không biết là ai hôm qua lo lắng bất an!
Nhị Bảo cho mẹ cậu bé ánh mắt hơi chột dạ, ánh mắt nhìn sang rau và thịt mà bà nội cậu bé đang cầm, kỳ lạ nói: "Mẹ, sao mẹ lại mua nhiều thịt rau như vậy?"
"Bởi vì cậu hai nhà mẹ thi đậu trường chuyên cấp ba rồi, cho nên mẹ mua thức ăn trở về chúc mừng cho nó." Thẩm Y Y cũng phấn chấn nói.
Nhị Bảo cảm động đến rối tinh rối mù, mẹ cậu bé vậy mà tin tưởng cậu bé như vậy! Vỗ n.g.ự.c nói: "Mẹ, để con làm cơm, mẹ đã làm một ngày vất vả rồi, nghỉ ngơi đi!"
"Chúc mừng cho con, để con nấu cơm sao mà được?" Thẩm Y Y sẵng giọng.
"Để mẹ để mẹ.” Mẹ Lý vội nói: "Để mẹ làm! Các con đều vất vả!"
Lúc ba người nói lời này, Thẩm Y Y đột nhiên nhìn thấy những người trong phòng đối diện đang đồng loạt nhìn bọn họ, để ý thấy cô nhìn sang, những người kia chào hỏi với cô.
Từ sau khi trong nhà lắp đặt điện thoại, mỗi lần Thẩm Y Y về nhà đều có thể nhìn thấy một làn sóng người lớn ngồi trong nhà cô, cho nên cô đã không cảm thấy kinh ngạc rồi.
Trước kia lúc cha Lý, mẹ Lý chưa đến thủ đô, gia đình Thẩm Y Y bọn hắn cũng rất ít về bên tứ hợp viện ở lại, coi như trở về, cũng rất ít giao lưu với những người hàng xóm này. Sau khi cha Lý, mẹ Lý tới, cô mới xem như có qua lại với những người hàng xóm này, nhưng lẫn nhau vẫn không quen, giới hạn qua lại là lúc gặp mặt sẽ chào hỏi một tiếng.
Có điều, hôm nay dường như bọn họ nhiệt tình hơn trước kia?
"..." Mẹ Lý tức điên lên, giận dữ nhìn Dương Phương Mai, cứ như một giây sau sẽ nhào tới đánh nhau với Dương Phương Mai một trận!
Cha Lý ở bên cạnh nhìn thấy bà nhà mình thì có chút bất đắc dĩ, cho là bà đã trở nên thông minh hơn, nhưng thông minh này có vẻ như chỉ sử dụng được trước mặt thằng hai hoặc là vợ thằng hai, lúc đối mặt với người ngoài thì vẫn như cũ. Sao bà lại không suy nghĩ rằng Nhị Bảo là do vợ thằng hai tự kèm cặp, sao có thể không thi đậu trường chuyên cấp ba?
Người đến nhà bọn họ nói chuyện phiếm phần lớn đều là nữ, cha Lý là một người đàn ông kiệm lời, sẽ rất ít khi tham dự với bọn họ, phần lớn đều là không lên tiếng!
Nhưng lần này thì khác, đây là việc liên quan đến bà nhà ông và cháu trai của ông!
Thế là cha Lý giật giật áo của mẹ Lý, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhị Bảo là vợ thằng hai phụ đạo, bà nghĩ nếu vợ thằng hai không nắm chắc Nhị Bảo thi đậu thì nó sẽ an tâm đi làm chuyện khác vậy sao?"
Mẹ Lý trong nháy mắt tỉnh ngộ, đúng nhỉ, còn có Y Y! Y Y bởi vì lý tưởng của Nhị Bảo nên quan tâm nhất là tình trạng học hành của Nhị Bảo. Bây giờ cô có thể toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong tiệm bán quần áo như thế, ngay cả khi kết quả đã có cũng không đi xem với Nhị Bảo, đã chứng minh cô cho rằng chắc chắn Nhị Bảo có thể thi đậu!
Trong nháy mắt mẹ Lý lại đắc ý, nói với Dương Phương Mai: "Vậy chúng tôi càng không cần lo lắng, cháu thứ hai của tôi, nhất định có thể thi đậu trường chuyên cấp ba! Dù sao mẹ ruột của nó còn có anh trai sinh đôi của nó đều có thể thi đậu Bắc Đại, khẳng định nó cũng không kém hơn chút nào!"
Vừa rồi mặc dù cha Lý hạ giọng, nhưng một nơi lớn thế này, cách đó cũng không xa, không ít người đều nghe thấy, trơ mắt nhìn mẹ Lý chỉ trong nháy mắt từ chưa xác định đến khẳng định.
Đám người: "..." Có nghĩa là, vợ của con trai bà là thần tiên gì sao? Bởi vì cô ấy tự mình phụ đạo cho Nhị Bảo, cô an tâm đi làm chuyện khác, bọn họ đã dám khẳng định Nhị Bảo nhất định có thể thi đậu?
Tất cả mọi người trầm ngâm.
Dương Phương Mai bĩu môi, lơ đễnh nói: "Vậy còn chưa chắc đâu!"
Mẹ Lý rất muốn phỉ nhổ bà ấy một hơi: “Bà còn ở chỗ này làm gì? Muốn gọi điện thoại thì gọi nhanh chút, không gọi thì nhanh đi về, đừng chiếm chỗ nhà tôi!”
"Vậy tôi gọi?" Dương Phương Mai trong nháy mắt đổi mặt khác, đi về phía điện thoại.
Mẹ Lý ở phía sau nói thêm: "Gấp đôi giá tiền..."
Dương Phương Mai: "..."
"Ai mà thèm, nhà quê nghèo kiết hủ lậu, cả ngày chỉ biết tiền tiền tiền." Bà ấy mắng.
"Không có cần bà mỗi ngày đều đến, xí! Không cho bà gọi điện thoại, cho bà tức chết!" Mẹ Lý nói.
Dương Phương Mai tức giận đến nghiến răng, quay người về nhà, vừa ra cửa đã thấy Nhị Bảo từ xa xa đạp xe đạp trở về, dừng bước, quay đầu quái lạ nói: "Học sinh trường chuyên cấp ba của nhà ta đã trở về!"
Mẹ Lý nghe xong, vội vàng từ trong nhà ra, những người khác cũng đi ra theo bà, đều muốn biết Nhị Bảo có thi đậu hay không!
Mặc dù lời cha Lý nói khiến lòng tự tin của mẹ Lý rất lớn, nhưng trong lòng bà vẫn có phần không chắc chắn, nguyên nhân không chắc không ở chỗ Thẩm Y Y, mà ở chỗ Nhị Bảo. Thẩm Y Y có tài ba hơn nữa thì cũng phải có sự phối hợp của Nhị Bảo, nếu là Nhị Bảo không phấn đấu, không thi đậu, hiện tại nhiều người như vậy đều ở đây, bị chê cười thì làm sao bây giờ? Huống chi Dương Phương Mai và đám cô bác còn ở đây!
Mẹ Lý vội vã muốn gọi Nhị Bảo lại, Dương Phương Mai thấy thế, lại đi trước mẹ Lý một bước mở miệng, hô về phía Nhị Bảo càng ngày càng gần: "Nhị Bảo, nghe nói con thi đậu trường chuyên cấp ba rồi?"
"Cái gì?" Giọng Nhị Bảo hét về chói tai.
Mẹ Lý nghe thấy giọng Nhị Bảo, tâm đều nguội lạnh.
"Bà nội Dương, sao bà biết cháu thi đậu trường chuyên cấp ba?" Giọng Nhị Bảo lại lần nữa truyền đến, tới gần mới nhảy xuống từ trên xe đạp, giọng xen lẫn mừng rỡ và hoài nghi.
Nụ cười Dương Phương Mai vừa mới nở trên môi đã cứng đờ, cậu bé thật sự đã thi đậu?
Những người phía sau cũng kinh ngạc, thật sự đã thi đậu? Hóa ra nhà họ Lý này cả nhà đều là những người học xuất sắc sao?
Vốn dĩ bởi vì Thẩm Y Y thi đậu Bắc Đại, trong nhà còn lắp đặt điện thoại nên không muốn đắc tội bọn họ nhưng lại cảm thấy một nhà cha Lý, mẹ Lý từ nông thôn đến, không có hộ khẩu thủ đô cho nên mọi người còn có chút cảm giác ưu việt nhưng tại giờ khắc này, nội tâm đã xảy ra thay đổi kỳ diệu.
"Phụt ha ha ha ha ha." Mẹ Lý lập tức cười ra tiếng: "Tốt! Cháu trai giỏi! Nhị Bảo con thật sự là cháu trai giỏi của bà nội, còn có mẹ con cũng thật là nàng dâu thảo của bà, ha ha ha!"
Nhị Bảo: “???”
Xảy ra chuyện gì thế? Bà nội của cậu bé điên rồi?
Cuối cùng, Dương Phương Mai trong sự châm chọc khiêu khích của mẹ Lý ủ dột về nhà.
Những người khác thì lại quay lại trong phòng đối diện cười cười nói nói, có điều mẹ Lý cảm giác rõ ràng được thái độ của những người này gần gũi với mình hơn khá nhiều.
Bên Thẩm Y Y, mặc dù cô cảm thấy một mình Nhị Bảo tự tra kết quả không có vấn đề, nhưng nhớ tới biểu cảm thấp thỏm hôm qua của Nhị Bảo. Lúc chạng vạng tối cô vẫn là nói một tiếng với Lâm Đại Nữu, Lý Đại Nha còn có Tiểu Bảo, sau đó trở về sớm, cũng mua một chút thịt và đồ ăn trở về.
Nghe được tiếng động, mẹ Lý vội vàng ra đón, còn cướp đồ giúp xách.
"Mẹ, không cần, mẹ cứ để đó, một hồi tự con xách vào là được." Thẩm Y Y nói.
"Ôi chao, sức của mẹ mạnh có thể cầm được.” Mẹ Lý xách đồ trong giỏ xe đạp trước mặt ra hết, nói xong, lại nhìn thấy Nhị Bảo cũng ra, lập tức lại chỉ huy Nhị Bảo: "Nhị Bảo, nhanh giúp mẹ con đẩy xe đạp đi vào, để mẹ con nghỉ ngơi một lát!"
"Mẹ, để con đẩy xe đạp cho mẹ." Nhị Bảo toét miệng cười hì hì.
Thẩm Y Y nhìn thấy Nhị Bảo, trái lại không từ chối, sảng khoái đưa xe đạp cho cậu bé, sau đó quan sát cậu bé: "Xem ra thi cũng không tệ lắm nhỉ?"
Nhị Bảo không nhịn được nhếch môi cười, hất cái cằm, phấn chấn nói: "Con là ai? Còn có thể thi không tốt sao?"
Thẩm Y Y hứ một tiếng, cười nhìn cậu bé một cái, không biết là ai hôm qua lo lắng bất an!
Nhị Bảo cho mẹ cậu bé ánh mắt hơi chột dạ, ánh mắt nhìn sang rau và thịt mà bà nội cậu bé đang cầm, kỳ lạ nói: "Mẹ, sao mẹ lại mua nhiều thịt rau như vậy?"
"Bởi vì cậu hai nhà mẹ thi đậu trường chuyên cấp ba rồi, cho nên mẹ mua thức ăn trở về chúc mừng cho nó." Thẩm Y Y cũng phấn chấn nói.
Nhị Bảo cảm động đến rối tinh rối mù, mẹ cậu bé vậy mà tin tưởng cậu bé như vậy! Vỗ n.g.ự.c nói: "Mẹ, để con làm cơm, mẹ đã làm một ngày vất vả rồi, nghỉ ngơi đi!"
"Chúc mừng cho con, để con nấu cơm sao mà được?" Thẩm Y Y sẵng giọng.
"Để mẹ để mẹ.” Mẹ Lý vội nói: "Để mẹ làm! Các con đều vất vả!"
Lúc ba người nói lời này, Thẩm Y Y đột nhiên nhìn thấy những người trong phòng đối diện đang đồng loạt nhìn bọn họ, để ý thấy cô nhìn sang, những người kia chào hỏi với cô.
Từ sau khi trong nhà lắp đặt điện thoại, mỗi lần Thẩm Y Y về nhà đều có thể nhìn thấy một làn sóng người lớn ngồi trong nhà cô, cho nên cô đã không cảm thấy kinh ngạc rồi.
Trước kia lúc cha Lý, mẹ Lý chưa đến thủ đô, gia đình Thẩm Y Y bọn hắn cũng rất ít về bên tứ hợp viện ở lại, coi như trở về, cũng rất ít giao lưu với những người hàng xóm này. Sau khi cha Lý, mẹ Lý tới, cô mới xem như có qua lại với những người hàng xóm này, nhưng lẫn nhau vẫn không quen, giới hạn qua lại là lúc gặp mặt sẽ chào hỏi một tiếng.
Có điều, hôm nay dường như bọn họ nhiệt tình hơn trước kia?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.