Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
Chương 397
Zhihu
10/09/2024
"Cha, không sao," Thẩm Y Y có thể hiểu được sự ngưỡng mộ của cha Lý với những người làm chức lớn, "Mặc dù con chỉ chụp một bức ảnh, nhưng con quen biết vị phóng viên đã chụp ảnh và phỏng vấn kia, nếu cần thì để con xin âm bản, chúng ta mang âm bản đến phòng ảnh rồi in ra là được."
"Thật sao?" Cha Lý kinh ngạc, "Vậy thì con đi xin âm bản về đi, in thêm hai tấm nữa... thôi ba tấm đi, một tấm dán ở phòng khách, một tấm để cha mang về quê rồi dám ở nhà cũ, tấm còn lại đưa cho ông bà thông gia... Ông bà thông gia mà biết được chuyện con chụp ảnh với lãnh đạo, chắc chắn cũng cảm thấy vui vẻ!"
Thẩm Y Y: "..."
Cô không nhịn được hỏi: "Vậy cộng lại cũng là bốn cái rồi, còn tấm trên tay cha để làm gì đây?"
"Cái này để lại cho cha," cha Lý nói, sau khi ông nói xong thì thấy Khoái Khoái và Lạc Lạc đang vò nát bức ảnh, vội vàng lấy bức ảnh lại, "Xem xong chưa? Xem xong rồi thì đi chơi bùn đi."
Thẩm Y Y: "..."
Buổi chiều cô đi tìm vị phóng viên kia, hỏi xin âm bản.
Cha Lý lấy âm bản, đích thân đến phòng ảnh, in ảnh ra, gửi một bức đến nhà họ Thẩm rồi giữ lại hai cho mình hai tấm.
Vì chuyện này mà ông đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua một khung ảnh lớn, đặt bức ảnh vào trong rồi treo nó trong phòng khách.
Từ đó, mỗi khi có người đến nhà, cha Lý mẹ Lý đều giới thiệu nguồn gốc của bức ảnh này cho họ nghe.
Nhưng đây là chuyện sau này.
Thẩm Y Y được gặp mặt lãnh đạo, không chỉ gây ra cơn chấn động với mọi người trong nhà mà còn lan đến cả trường học.
Chỉ là Thẩm Y Y không đi học nhiều nên không biết, hầu như tất cả nhân viên của nhà máy thực phẩm số 1 đều tự hào về trưởng nhà máy Nguỵ và cô.
Bởi vì trưởng nhà máy Nguỵ là giám đốc nhà máy, những người bên dưới ai ngại không dám lôi kéo ông ấy nói chuyện, cho nên người bị kéo đi nói chuyện lại trở thành Thẩm Y Y, hỏi cô cảnh tượng khi gặp lãnh đạo.
Nhưng mà chuyện này cũng không xảy ra nhiều.
Kể từ khi cô cho ra mắt một vài hương vị mì ăn liền mới, trưởng nhà máy Nguỵ thực sự tin cái cớ cô nói mình đang nghiên cứu sản phẩm ở nhà, cũng không còn "phê bình kín đáo" về chuyện Thẩm Y Y mười ngày nửa tháng lại không đến công ty, cả ngày không thấy bóng dáng đâu nữa.
Biết Nhậm Hoa Thanh là trợ lý của Thẩm Y Y, đều giao trực tiếp mọi chuyện cho Nhậm Hoa Thanh, nhờ Nhậm Hoa Thanh truyền đạt lại cho Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y cũng rất vui vẻ thoải mái, không có chuyện gì liền không đến nhà máy thực phẩm số 1, cuối mỗi tháng, khi trường học cần nộp báo cáo, cô sẽ đến gặp Nhậm Hoa Thanh và trưởng nhà máy Nguỵ để tìm hiểu những động thái mới nhất trong nhà máy.
Về phía nhà máy may mặc, Thẩm Y Y tìm cơ hội lấy mấy thứ đồ thiết bị từ trong không gian ra, còn những việc còn lại...
Cho dù là bản thân Lý Đại Nha hay là Thẩm Y Y, bọn họ đều biết một mình Lý Đại Nha không thể gánh vác được một nhà máy lớn như vậy, cho nên Thẩm Y Y đã bàn bạc với Lý Đại Nha, bỏ ra mức lương cao để tuyển dụng hai quản lý từ một nhà máy dệt về để hỗ trợ cô ấy.
Đến bây giờ sau khi trải qua nửa năm thời gian, nhà máy không chỉ đi vào hoạt động, mà quy mô còn lên tới con số ba bốn trăm người, và vẫn còn đang tiếp tục mở rộng.
Việc mở rộng nhà máy may mặc cũng đồng nghĩa với việc sản lượng sẽ tăng lên, mà ba cửa hàng cũng không thể đáp ứng nguồn cung mà nhà máy sản xuất ra, việc cần làm bây giờ là tăng số lượng cửa hàng lên.
Thời điểm này chính là thời điểm mà Quảng Châu đang phát triển mạnh mẽ, mà Thẩm Y Y ngược lại cũng muốn mở rộng kinh doanh sang tỉnh Quảng Châu, chỉ là Nhị Bảo đã học năm hai trung học phổ thông rồi.
Bây giờ chương trình trung học phổ thông chỉ có hai năm, có nghĩa là Nhị Bảo sẽ chính thức tham gia vào kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng sáu tới, cô phải ở nhà dạy kèm cho cậu bé, mà cô cũng không thể rời đi quá lâu.
Còn Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha hiển nhiên chưa đủ trưởng thành để dự mình đảng đương một phương, cho nên cô gạt bỏ ý tưởng này và chú ý đến các thành phố xung quanh, nơi nhìn trúng chỗ nào liền bảo Lâm Đại Nữu đến đó điều tra.
Trước khi mở một cửa hàng quần áo ở Hải Thị, Thẩm Y Y đã làm mẫu cho Lâm Đại Nữu xem, Lâm Đại Nữu hiểu rõ quy trình.
Ngoài việc tập trung vào chuyện học hành của Nhị Bảo ra, suy nghĩ còn lại của Thẩm Y Y phần lớn đều đặt trên bài luận văn cuối cùng mà cô đang chuẩn bị — bởi vì sự phát triển thịnh vượng của nhà máy thực phẩm số 1, bây giờ cô rất tự tin vào chuyện mình có thể đạt được đánh giá xuất sắc và tốt nghiệp sớm.
Bây giờ chỉ còn thiếu mỗi giai đoạn luận văn này, cô không muốn mọi chuyện hỏng bét vào giai đoạn này.
Sau tết dương lịch, chuyến đi học tập ở bên ngoài một năm của chuyên ngành kinh tế của bọn họ cũng đã kết thúc - mọi người đều phải về trường và chuẩn bị cho việc bảo vệ luận văn.
Cùng ngày hôm đó, Thẩm Y Y đến phòng học từ sớm, cũng không ngạc nhiên khi thấy Hoàng Mai còn đến sớm hơn cô, chiếm được một vị trí tốt, vẫy vẫy tay gọi cô qua ngồi.
Thẩm Y Y mỉm cười, đi về phía cô ấy.
Hoàng Mai lập tức ôm lấy cô, "Y Y, đã lâu không gặp!"
"Cũng chỉ mới không gặp mặt một tháng," Thẩm Y Y nói, tháng trước hai người đã gặp mặt nhau lúc nộp báo cáo điều tra.
"Một ngày không gặp như cách ba thu!" Hoàng Mai cường điệu: "Một tháng có bao nhiêu mùa thu?"
Thẩm Y Y trợn mắt nhìn cô ấy, kéo cô ấy ngồi xuống, Hoàng Mai nhìn hàng ghế đầu trong phòng học nói: "Vẫn còn chưa có giáo sư giảng viên nào tới."
"Vẫn còn một giờ nữa, sinh viên cũng mới có mấy người mới tới, giáo sư với giảng viên sao có thể đến sớm như vậy được?" Thẩm Y Y mở luận văn ra.
Hoàng Mai nghiêng người, mong đợi hỏi: "Tôi xem một chút được không?"
"Cậu xem đi." Thẩm Y Y đưa luận văn cho cô ấy.
Ánh mắt Hoàng Mai sáng lên, nhanh chóng nhận lấy, lại đưa luận văn của mình cho Thẩm Y Y, "Vậy cậu xem của tôi đi, nhân tiện nhìn giúp tôi xem còn cần sửa đổi chỗ nào nữa không!" Nói xong, cô ấy liền như đói như khát cầm lấy luận văn của Thẩm Y Y, tựa như luận văn của Thẩm Y Y là một loại tác phẩm được lưu truyền vậy.
Thẩm Y Y cầm độc luận văn của cô ấy, nhưng còn chưa kịp đọc xong thì đã nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Hoàng Mai.
Thẩm Y Y liếc nhìn Hoàng Mai, ánh mắt Hoàng Mai dán chặt vào luận văn của cô, nhưng tay cô ấy lại nắm lấy tay cô một cách chuẩn xác, "Y Y, cậu viết luận văn này hay quá đi?"
"Tôi cũng phải dành nhiều công sức lắm mới viết hay được nhau vậy đấy được không?" Thẩm Y Y nói: "Không dám nói là rất hay, ít nhất cũng không tệ."
"Cậu viết rất hay," Hoàng Mai ngước lên phản bác, "Thêm chuyện cậu không chỉ cứu được nhà máy thực phẩm số 1, mà còn giúp nó phát triển tốt hơn, ây ây ây, tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ được tốt nghiệp sớm!"
Thẩm Y Y đến đây vì chuyện này, liền nói: "Có thể tốt nghiệp sớm thì tốt quá rồi!"
"Cũng có điểm xấu," Hoàng Mai nhăn mặt nói, "Tôi còn chưa tốt nghiệp!"
"Nhà tôi ở Bắc Kinh, cậu chưa tốt nghiệp cũng có thể đến nhà tôi chơi," Thẩm Y Y nói, "Tôi cũng có thể quay lại gặp cậu!"
"Đúng vậy," Hoàng Mai lại mỉm cười, nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng hỏi: "Vậy luận văn của tôi viết như thế nào? Có chỗ nào cần phải thay đổi không?"
"Không có, cậu viết khá tốt," ánh mắt của Thẩm Y Y lại nhìn xuống luận văn của Hoàng Mai, "Lấy điểm đỗ chắc chắn không có vấn đề gì!"
"Vậy thì tốt rồi," Hoàng Mai vỗ vỗ n.g.ự.c mình, cô ấy hiểu rõ bản thân mình, nơi cô ấy đi là trường học ban đêm, thành tích bình thường đạt tiêu chuẩn, cô cũng không đưa ra bất kỳ đề nghị mang tính xây dựng nào cho sự phát triển của trường học ban đêm, cho dù cô ấy có viết tốt đến đâu, nhà trường cũng không thể cho cô đánh giá xuất sắc để cô tốt nghiệp sớm.
Nhưng mà yêu cầu của cô ấy cũng không cao, có thể tốt nghiệp đúng hạn, không bị hoãn lại đã là chuyện rất tốt rồi!
"Thật sao?" Cha Lý kinh ngạc, "Vậy thì con đi xin âm bản về đi, in thêm hai tấm nữa... thôi ba tấm đi, một tấm dán ở phòng khách, một tấm để cha mang về quê rồi dám ở nhà cũ, tấm còn lại đưa cho ông bà thông gia... Ông bà thông gia mà biết được chuyện con chụp ảnh với lãnh đạo, chắc chắn cũng cảm thấy vui vẻ!"
Thẩm Y Y: "..."
Cô không nhịn được hỏi: "Vậy cộng lại cũng là bốn cái rồi, còn tấm trên tay cha để làm gì đây?"
"Cái này để lại cho cha," cha Lý nói, sau khi ông nói xong thì thấy Khoái Khoái và Lạc Lạc đang vò nát bức ảnh, vội vàng lấy bức ảnh lại, "Xem xong chưa? Xem xong rồi thì đi chơi bùn đi."
Thẩm Y Y: "..."
Buổi chiều cô đi tìm vị phóng viên kia, hỏi xin âm bản.
Cha Lý lấy âm bản, đích thân đến phòng ảnh, in ảnh ra, gửi một bức đến nhà họ Thẩm rồi giữ lại hai cho mình hai tấm.
Vì chuyện này mà ông đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua một khung ảnh lớn, đặt bức ảnh vào trong rồi treo nó trong phòng khách.
Từ đó, mỗi khi có người đến nhà, cha Lý mẹ Lý đều giới thiệu nguồn gốc của bức ảnh này cho họ nghe.
Nhưng đây là chuyện sau này.
Thẩm Y Y được gặp mặt lãnh đạo, không chỉ gây ra cơn chấn động với mọi người trong nhà mà còn lan đến cả trường học.
Chỉ là Thẩm Y Y không đi học nhiều nên không biết, hầu như tất cả nhân viên của nhà máy thực phẩm số 1 đều tự hào về trưởng nhà máy Nguỵ và cô.
Bởi vì trưởng nhà máy Nguỵ là giám đốc nhà máy, những người bên dưới ai ngại không dám lôi kéo ông ấy nói chuyện, cho nên người bị kéo đi nói chuyện lại trở thành Thẩm Y Y, hỏi cô cảnh tượng khi gặp lãnh đạo.
Nhưng mà chuyện này cũng không xảy ra nhiều.
Kể từ khi cô cho ra mắt một vài hương vị mì ăn liền mới, trưởng nhà máy Nguỵ thực sự tin cái cớ cô nói mình đang nghiên cứu sản phẩm ở nhà, cũng không còn "phê bình kín đáo" về chuyện Thẩm Y Y mười ngày nửa tháng lại không đến công ty, cả ngày không thấy bóng dáng đâu nữa.
Biết Nhậm Hoa Thanh là trợ lý của Thẩm Y Y, đều giao trực tiếp mọi chuyện cho Nhậm Hoa Thanh, nhờ Nhậm Hoa Thanh truyền đạt lại cho Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y cũng rất vui vẻ thoải mái, không có chuyện gì liền không đến nhà máy thực phẩm số 1, cuối mỗi tháng, khi trường học cần nộp báo cáo, cô sẽ đến gặp Nhậm Hoa Thanh và trưởng nhà máy Nguỵ để tìm hiểu những động thái mới nhất trong nhà máy.
Về phía nhà máy may mặc, Thẩm Y Y tìm cơ hội lấy mấy thứ đồ thiết bị từ trong không gian ra, còn những việc còn lại...
Cho dù là bản thân Lý Đại Nha hay là Thẩm Y Y, bọn họ đều biết một mình Lý Đại Nha không thể gánh vác được một nhà máy lớn như vậy, cho nên Thẩm Y Y đã bàn bạc với Lý Đại Nha, bỏ ra mức lương cao để tuyển dụng hai quản lý từ một nhà máy dệt về để hỗ trợ cô ấy.
Đến bây giờ sau khi trải qua nửa năm thời gian, nhà máy không chỉ đi vào hoạt động, mà quy mô còn lên tới con số ba bốn trăm người, và vẫn còn đang tiếp tục mở rộng.
Việc mở rộng nhà máy may mặc cũng đồng nghĩa với việc sản lượng sẽ tăng lên, mà ba cửa hàng cũng không thể đáp ứng nguồn cung mà nhà máy sản xuất ra, việc cần làm bây giờ là tăng số lượng cửa hàng lên.
Thời điểm này chính là thời điểm mà Quảng Châu đang phát triển mạnh mẽ, mà Thẩm Y Y ngược lại cũng muốn mở rộng kinh doanh sang tỉnh Quảng Châu, chỉ là Nhị Bảo đã học năm hai trung học phổ thông rồi.
Bây giờ chương trình trung học phổ thông chỉ có hai năm, có nghĩa là Nhị Bảo sẽ chính thức tham gia vào kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng sáu tới, cô phải ở nhà dạy kèm cho cậu bé, mà cô cũng không thể rời đi quá lâu.
Còn Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha hiển nhiên chưa đủ trưởng thành để dự mình đảng đương một phương, cho nên cô gạt bỏ ý tưởng này và chú ý đến các thành phố xung quanh, nơi nhìn trúng chỗ nào liền bảo Lâm Đại Nữu đến đó điều tra.
Trước khi mở một cửa hàng quần áo ở Hải Thị, Thẩm Y Y đã làm mẫu cho Lâm Đại Nữu xem, Lâm Đại Nữu hiểu rõ quy trình.
Ngoài việc tập trung vào chuyện học hành của Nhị Bảo ra, suy nghĩ còn lại của Thẩm Y Y phần lớn đều đặt trên bài luận văn cuối cùng mà cô đang chuẩn bị — bởi vì sự phát triển thịnh vượng của nhà máy thực phẩm số 1, bây giờ cô rất tự tin vào chuyện mình có thể đạt được đánh giá xuất sắc và tốt nghiệp sớm.
Bây giờ chỉ còn thiếu mỗi giai đoạn luận văn này, cô không muốn mọi chuyện hỏng bét vào giai đoạn này.
Sau tết dương lịch, chuyến đi học tập ở bên ngoài một năm của chuyên ngành kinh tế của bọn họ cũng đã kết thúc - mọi người đều phải về trường và chuẩn bị cho việc bảo vệ luận văn.
Cùng ngày hôm đó, Thẩm Y Y đến phòng học từ sớm, cũng không ngạc nhiên khi thấy Hoàng Mai còn đến sớm hơn cô, chiếm được một vị trí tốt, vẫy vẫy tay gọi cô qua ngồi.
Thẩm Y Y mỉm cười, đi về phía cô ấy.
Hoàng Mai lập tức ôm lấy cô, "Y Y, đã lâu không gặp!"
"Cũng chỉ mới không gặp mặt một tháng," Thẩm Y Y nói, tháng trước hai người đã gặp mặt nhau lúc nộp báo cáo điều tra.
"Một ngày không gặp như cách ba thu!" Hoàng Mai cường điệu: "Một tháng có bao nhiêu mùa thu?"
Thẩm Y Y trợn mắt nhìn cô ấy, kéo cô ấy ngồi xuống, Hoàng Mai nhìn hàng ghế đầu trong phòng học nói: "Vẫn còn chưa có giáo sư giảng viên nào tới."
"Vẫn còn một giờ nữa, sinh viên cũng mới có mấy người mới tới, giáo sư với giảng viên sao có thể đến sớm như vậy được?" Thẩm Y Y mở luận văn ra.
Hoàng Mai nghiêng người, mong đợi hỏi: "Tôi xem một chút được không?"
"Cậu xem đi." Thẩm Y Y đưa luận văn cho cô ấy.
Ánh mắt Hoàng Mai sáng lên, nhanh chóng nhận lấy, lại đưa luận văn của mình cho Thẩm Y Y, "Vậy cậu xem của tôi đi, nhân tiện nhìn giúp tôi xem còn cần sửa đổi chỗ nào nữa không!" Nói xong, cô ấy liền như đói như khát cầm lấy luận văn của Thẩm Y Y, tựa như luận văn của Thẩm Y Y là một loại tác phẩm được lưu truyền vậy.
Thẩm Y Y cầm độc luận văn của cô ấy, nhưng còn chưa kịp đọc xong thì đã nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Hoàng Mai.
Thẩm Y Y liếc nhìn Hoàng Mai, ánh mắt Hoàng Mai dán chặt vào luận văn của cô, nhưng tay cô ấy lại nắm lấy tay cô một cách chuẩn xác, "Y Y, cậu viết luận văn này hay quá đi?"
"Tôi cũng phải dành nhiều công sức lắm mới viết hay được nhau vậy đấy được không?" Thẩm Y Y nói: "Không dám nói là rất hay, ít nhất cũng không tệ."
"Cậu viết rất hay," Hoàng Mai ngước lên phản bác, "Thêm chuyện cậu không chỉ cứu được nhà máy thực phẩm số 1, mà còn giúp nó phát triển tốt hơn, ây ây ây, tôi nghĩ cậu chắc chắn sẽ được tốt nghiệp sớm!"
Thẩm Y Y đến đây vì chuyện này, liền nói: "Có thể tốt nghiệp sớm thì tốt quá rồi!"
"Cũng có điểm xấu," Hoàng Mai nhăn mặt nói, "Tôi còn chưa tốt nghiệp!"
"Nhà tôi ở Bắc Kinh, cậu chưa tốt nghiệp cũng có thể đến nhà tôi chơi," Thẩm Y Y nói, "Tôi cũng có thể quay lại gặp cậu!"
"Đúng vậy," Hoàng Mai lại mỉm cười, nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng hỏi: "Vậy luận văn của tôi viết như thế nào? Có chỗ nào cần phải thay đổi không?"
"Không có, cậu viết khá tốt," ánh mắt của Thẩm Y Y lại nhìn xuống luận văn của Hoàng Mai, "Lấy điểm đỗ chắc chắn không có vấn đề gì!"
"Vậy thì tốt rồi," Hoàng Mai vỗ vỗ n.g.ự.c mình, cô ấy hiểu rõ bản thân mình, nơi cô ấy đi là trường học ban đêm, thành tích bình thường đạt tiêu chuẩn, cô cũng không đưa ra bất kỳ đề nghị mang tính xây dựng nào cho sự phát triển của trường học ban đêm, cho dù cô ấy có viết tốt đến đâu, nhà trường cũng không thể cho cô đánh giá xuất sắc để cô tốt nghiệp sớm.
Nhưng mà yêu cầu của cô ấy cũng không cao, có thể tốt nghiệp đúng hạn, không bị hoãn lại đã là chuyện rất tốt rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.