Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
Chương 450
Zhihu
10/09/2024
Tần Thiệu Hiên sắp tức c.h.ế.t rồi, cậu ta hận không thể đánh người nói lời châm biếm một trận, nhưng bây giờ hiển nhiên trọng điểm không phải cái này, trực giác cậu ta mách bảo không thể để cô bé đền.
Nếu để cô bé đền, chỉ sợ cô bé càng ghét cậu ta hơn!
“Anh không cần em đền, cũng không cần em xin lỗi.” Tần Thiệu Hiên vội vàng nói, giới hạn từng bước hạ thấp: “Em nói cho anh biết em ở lớp nào là được!”
Cậu ta không so đo với cô bé nữa, chắc cô bé sẽ không tức giận đâu nhỉ?
Tiểu Bối lại cho rằng cậu ta muốn nghe ngóng lớp của cô bé, sau này tìm cô bé tính sổ, nhưng cô bé không sợ, dù sao trả giày cho cậu ta cũng phải biết lớp của cậu ta: “Lớp 7A!”
“Tớ cũng lớp 7A!” Tần Thiệu Hiên sáng mắt lên, thế mà họ lại cùng lớp!
Còn cùng lớp với cô bé? Tiểu Bối thầm nghĩ, thật xui xẻo, cùng lớp với người đáng ghét!
“Tôi sẽ trả giày cho cậu.” Tiểu Bối nói, lần nữa lau giày của Tần Thiệu Hiên, âm thầm ghi nhớ độ dài đại khái.
“Đã nói không cần cậu trả thì không cần cậu trả.” Tần Thiệu Hiên muốn lấy lòng cô bé, tích cực nói: “Tớ dựng xe giúp cậu!”
“Tôi tự làm.” Tiểu Bối cảm thấy cậu ta không có ý tốt, có phải muốn nhân cơ hội giở trò với xe đạp của cô bé không?
Tần Thiệu Hiên không từ bỏ: “Vậy tớ cùng đi dựng xe với cậu, tớ nói cậu biết, chỗ dựng xe rất hỗn loạn, rất khó tìm được vị trí.”
“Thật sự không cần.” Tiểu Bối nói xong, leo lên xe đi.
Tần Thiệu Hiên cun cút theo phía sau.
Người còn lại, đặc biệt là đám bạn xấu của Tần Thiệu Hiên:???
Họ mù rồi à? Sao trông anh Thiệu lại rất vui, bám lấy kẻ đầu sỏ?
“Bạn nữ đó thật xinh đẹp!” Không biết ai đánh giá một tiếng: “Không phải anh Thiệu bị bạn ấy mê hoặc rồi chứ?”
Một lời đánh thức người trong mộng!
Mấy năm nay, phong khí cởi mở rất nhiều, cộng thêm sự phát triển của ngành điện ảnh Hương Giang, không ít câu chuyện tình yêu kinh điển, buồn miên man lưu hành.
Đặc biệt là con em ở đại viện không thiếu tiền không thiếu tài nguyên như bọn họ, càng có thời gian và tiền bạc chi cho văn nghệ, cho dù chỉ có mười ba mười bốn tuổi, nhưng mầm mống tình yêu đã nảy nở trong lòng họ rồi.
Họ chưa từng thấy anh Thiệu như thế này, không phải thật sự rơi vào biển tình rồi chứ?
Nghĩ tới đây, mọi người không hẹn mà cùng ném ánh mắt lên người thiếu niên vừa nãy nói lời châm chọc Tiểu Bối, ánh mắt tràn ngập đồng tình.
Nếu thật sự như vậy, há không phải cậu ta thảm rồi sao?
Cậu thiếu niên này cũng toát mồ hôi lạnh, sau này anh Thiệu sẽ không thật sự xử cậu ta chứ?
Tiểu Bối và Tần Thiệu Hiên tới chỗ dựng xe, phóng mắt nhìn tới toàn là xe, đã hết chỗ rồi.
Bên trong có một bạn nam dịch ra một chỗ, định bỏ xe của mình vào.
Tần Thiệu Hiên lập tức hắng giọng, bạn nam đó quay đầu nhìn thấy Tần Thiệu Hiên, lại nhìn thấy xe đạp của Tiểu Bối, lập tức hiểu ngay, niềm nở cười: “Anh Thiệu, vị trí này cho anh.”
“Vậy cảm ơn nha.” Tần Thiệu Hiên bày ra dáng vẻ khó xử nói một tiếng, quay đầu cười với Tiểu Bối: “Để đây.”
Tiểu Bối thầm gắn mác ỷ thế h.i.ế.p người cho Tần Thiệu Hiên, lạnh nhạt nói một câu không cần, sau đó tự đi tìm chỗ dựng xe.
Tần Thiệu Hiên: “...”
Tần Thiệu Hiên chưa từng bị ngó lơ như vậy không khỏi tức giận, nữ thần thật sự không có tình người!
Trong lòng nghĩ như vậy, người lại cun cút ngoan ngoãn dịch chỗ dựng xe.
Xe vừa dựng xong, tiếng chuông vang lên, Tiểu Bối là một học sinh ngoan tuân thủ kỷ luật, cầm cặp sách chạy vào lớp học.
Tần Thiệu Hiên dịch chỗ dựng xe đầm đìa mồ hôi:???
Thiếu niên chưa từng quan tâm có muộn hay không đuổi theo bóng lưng của cô bé, khi cậu ta thở dốc xuất hiện ở cửa phòng học, chủ nhiệm lớp cũng kinh ngạc.
Tuy cô ấy chưa từng dạy Tần Thiệu Hiên nhưng Tần Thiệu Hiên học tiểu học ngay tại trường này, dĩ nhiên cô ấy từng nghe qua đại danh bướng bỉnh khó thuần của cậu ta, vị thiếu gia này thế mà sẽ bởi vì tiếng chuông vào lớp vang lên mà chạy tới đầm đìa mồ hôi?
Tuy chủ nhiệm lớp không sợ Tần Thiệu Hiên, nhưng là ngày đầu tiên khai giảng, huống hồ người đồng hành với Tần Thiệu Hiên còn có một bé gái trông ngoan ngoãn xinh xắn, chủ nhiệm lớp cũng không muốn phạt, hỏi hai câu, sau khi biết họ vì tìm chỗ dựng xe mới trễ, vẫy tay bảo họ đi vào tìm chỗ ngồi.
Lần này Tần Thiệu Hiên nhanh hơn Tiểu Bối, sải bước đi tới vị trí gần cửa sổ cuối cùng ở phòng học – đó là vị trí đám bạn xấu của cậu ta đặc biệt chiếm cho cậu ta!
Sau khi ngồi xuống, tích cực vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu Tiểu Bối tới ngồi.
Tiểu Bối…Nhìn thấy bạn học cùng lớp thời tiểu học của mình, là một bạn nam, cũng vỗ vị trí của mình ra hiệu cô bé tới, cô bé nghĩ cũng không cần nghĩ liền ngồi xuống.
Bạn cùng bàn cười nói: “Tớ nhìn thấy tên của cậu trên danh sách, còn tưởng là trùng tên, không ngờ thật sự là cậu! Không phải cậu đã thi đỗ trường cấp hai trọng điểm rồi sao?”
“Cha mẹ tớ không muốn để tớ có áp lực học tập lớn như thế, nên sắp xếp tớ tới đây.” Tiểu Bối mỉm cười nói.
Hai người này nói chuyện hăng say, Tần Thiệu Hiên ở phía sau lớp học cười đơ, bàn trước là đám bạn xấu của cậu ta, quay đầu muốn nói chuyện với cậu ta, bị khí tràng âm u của cậu ta dọa quay đầu lại.
Tần Thiệu Hiên trừng thiếu nam thiếu nữ nói chuyện hăng say ở phía trước lớp học, suýt chút nghiến nát răng, chỉ là da mặt cậu ta rất dày.
Sau khi hết tiết, cậu ta lại cun cút đi tìm Tiểu Bối chơi, quấy nhiễu đòi đổi chỗ với bạn cùng bàn của Tiểu Bối, kinh ngạc rớt cằm.
Tiểu Bối chưa thấy ai đáng ghét quấn người như vậy, để nhanh chóng giải quyết cậu ta, vốn dĩ buổi trưa không định về, cô bé đội trời nắng to về nhà.
Nói rõ nguyên do với mẹ, được mẹ đồng ý, đến kho bảo tàng của mẹ lấy đôi giày cùng kiểu của Tần Thiệu Hiên, tới trường trả cho cậu ta.
Tần Thiệu Hiên trừng đôi giày trong tay cô bé cùng kiểu với đôi giày dưới chân mình, tức giận nói: “Không phải tớ nói không cần cậu đền sao?”
“Tôi làm bẩn giày của cậu, nên đền cho cậu.” Tiểu Bối mặc kệ nhét giày vào tay cậu ta, sợ cậu ta lại dây dưa tiếp, vội vàng nói: “Hai chúng ta không ai nợ ai, cậu đừng quấn lấy tôi nữa.”
“Tớ, tớ quấn lấy cậu?” Tần Thiệu Hiên chưa từng bị ai làm mất mặt như vậy, tức nổi đom đóm.
“Đúng!” Tiểu Bối nói rõ với cậu ta rồi vội vàng rời đi.
Tần Thiệu Hiên trừng bóng lưng cô bé giống như có quỷ đuổi theo phía sau, cơn giận nghẽn trong lồng ngực.
“Anh Thiệu.” Bạn xấu của cậu ta dè dặt đi lên, nhìn sắc mặt của cậu ta phẫn nộ nói: “Đứa con gái này không biết tốt xấu gì cả!”
Tần Thiệu Hiên đã sắp bị Tiểu Bối chọc tức hộc m.á.u khôi phục lại, trừng đối phương: “Cậu nói ai không biết tốt xấu?”
Bạn xấu giật mình, vội vàng chỉ trích bản thân: “Nói em! Nói em không biết tốt xấu!”
Tần Thiệu Hiên hừ một tiếng, tuy bảo vệ Tiểu Bối nhưng cũng thật sự bị Tiểu Bối chọc lên tính nết thiếu gia, cô bé ngó lơ cậu ta, vậy cậu ta cũng ngó lơ cô bé!
Nhưng khi gặp được Tiểu Bối ở trong trường, Tần Thiệu Hiên nói ngó lơ Tiểu Bối sẽ cố ý hừ nhẹ một tiếng, khi đi ngang qua chỗ ngồi của cô bé cũng phải “vô ý” đụng vào bàn của cô bé một cái, lúc lên lớp truyền giấy với bạn ngồi sau cô bé, sau đó ném giấy dưới chân của cô bé…bla bla, chỉ cần có cơ hội, không lúc nào không hấp dẫn lực chú ý của cô bé.
Phương thức ngốc nghếch của thiếu niên không khiến Tiểu Bối nảy sinh hảo cảm bao nhiêu, ngược lại khiến rất nhiều bạn nam gia nhập vào — niềm yêu thích của thiếu niên hầu như đều là lấy việc bắt nạt cô bé để hấp dẫn lực chú ý của cô bé.
Nhưng điều này lại dẫn tới một chuỗi phản ứng liên tỏa, có một số bạn nữ thấy nhiều bạn nam vây quanh bên cạnh Tiểu Bối như thế, không khỏi ganh tỵ ghen ghét Tiểu Bối, nghĩ cách ức h.i.ế.p Tiểu Bối.
Đương nhiên Tiểu Bối cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người ức hiếp, bởi vì cha mẹ của cô bé luôn cho rằng con gái phải biết phòng thân, cho nên sau khi cô bé vào tiểu học, đã mời thầy dạy cách phòng thân cho cô bé.
Kỹ thuật bây giờ của cô bé không nói là tinh chuẩn cỡ nào, nhưng đối phó trò mèo của bạn cùng lứa thì dư sức.
Sau khi những người đó chịu thiệt vài lần, cũng thông minh lên, không còn cương trực diện với Tiểu Bối nữa, bắt đầu giở trò vặt sau lưng —
Nếu để cô bé đền, chỉ sợ cô bé càng ghét cậu ta hơn!
“Anh không cần em đền, cũng không cần em xin lỗi.” Tần Thiệu Hiên vội vàng nói, giới hạn từng bước hạ thấp: “Em nói cho anh biết em ở lớp nào là được!”
Cậu ta không so đo với cô bé nữa, chắc cô bé sẽ không tức giận đâu nhỉ?
Tiểu Bối lại cho rằng cậu ta muốn nghe ngóng lớp của cô bé, sau này tìm cô bé tính sổ, nhưng cô bé không sợ, dù sao trả giày cho cậu ta cũng phải biết lớp của cậu ta: “Lớp 7A!”
“Tớ cũng lớp 7A!” Tần Thiệu Hiên sáng mắt lên, thế mà họ lại cùng lớp!
Còn cùng lớp với cô bé? Tiểu Bối thầm nghĩ, thật xui xẻo, cùng lớp với người đáng ghét!
“Tôi sẽ trả giày cho cậu.” Tiểu Bối nói, lần nữa lau giày của Tần Thiệu Hiên, âm thầm ghi nhớ độ dài đại khái.
“Đã nói không cần cậu trả thì không cần cậu trả.” Tần Thiệu Hiên muốn lấy lòng cô bé, tích cực nói: “Tớ dựng xe giúp cậu!”
“Tôi tự làm.” Tiểu Bối cảm thấy cậu ta không có ý tốt, có phải muốn nhân cơ hội giở trò với xe đạp của cô bé không?
Tần Thiệu Hiên không từ bỏ: “Vậy tớ cùng đi dựng xe với cậu, tớ nói cậu biết, chỗ dựng xe rất hỗn loạn, rất khó tìm được vị trí.”
“Thật sự không cần.” Tiểu Bối nói xong, leo lên xe đi.
Tần Thiệu Hiên cun cút theo phía sau.
Người còn lại, đặc biệt là đám bạn xấu của Tần Thiệu Hiên:???
Họ mù rồi à? Sao trông anh Thiệu lại rất vui, bám lấy kẻ đầu sỏ?
“Bạn nữ đó thật xinh đẹp!” Không biết ai đánh giá một tiếng: “Không phải anh Thiệu bị bạn ấy mê hoặc rồi chứ?”
Một lời đánh thức người trong mộng!
Mấy năm nay, phong khí cởi mở rất nhiều, cộng thêm sự phát triển của ngành điện ảnh Hương Giang, không ít câu chuyện tình yêu kinh điển, buồn miên man lưu hành.
Đặc biệt là con em ở đại viện không thiếu tiền không thiếu tài nguyên như bọn họ, càng có thời gian và tiền bạc chi cho văn nghệ, cho dù chỉ có mười ba mười bốn tuổi, nhưng mầm mống tình yêu đã nảy nở trong lòng họ rồi.
Họ chưa từng thấy anh Thiệu như thế này, không phải thật sự rơi vào biển tình rồi chứ?
Nghĩ tới đây, mọi người không hẹn mà cùng ném ánh mắt lên người thiếu niên vừa nãy nói lời châm chọc Tiểu Bối, ánh mắt tràn ngập đồng tình.
Nếu thật sự như vậy, há không phải cậu ta thảm rồi sao?
Cậu thiếu niên này cũng toát mồ hôi lạnh, sau này anh Thiệu sẽ không thật sự xử cậu ta chứ?
Tiểu Bối và Tần Thiệu Hiên tới chỗ dựng xe, phóng mắt nhìn tới toàn là xe, đã hết chỗ rồi.
Bên trong có một bạn nam dịch ra một chỗ, định bỏ xe của mình vào.
Tần Thiệu Hiên lập tức hắng giọng, bạn nam đó quay đầu nhìn thấy Tần Thiệu Hiên, lại nhìn thấy xe đạp của Tiểu Bối, lập tức hiểu ngay, niềm nở cười: “Anh Thiệu, vị trí này cho anh.”
“Vậy cảm ơn nha.” Tần Thiệu Hiên bày ra dáng vẻ khó xử nói một tiếng, quay đầu cười với Tiểu Bối: “Để đây.”
Tiểu Bối thầm gắn mác ỷ thế h.i.ế.p người cho Tần Thiệu Hiên, lạnh nhạt nói một câu không cần, sau đó tự đi tìm chỗ dựng xe.
Tần Thiệu Hiên: “...”
Tần Thiệu Hiên chưa từng bị ngó lơ như vậy không khỏi tức giận, nữ thần thật sự không có tình người!
Trong lòng nghĩ như vậy, người lại cun cút ngoan ngoãn dịch chỗ dựng xe.
Xe vừa dựng xong, tiếng chuông vang lên, Tiểu Bối là một học sinh ngoan tuân thủ kỷ luật, cầm cặp sách chạy vào lớp học.
Tần Thiệu Hiên dịch chỗ dựng xe đầm đìa mồ hôi:???
Thiếu niên chưa từng quan tâm có muộn hay không đuổi theo bóng lưng của cô bé, khi cậu ta thở dốc xuất hiện ở cửa phòng học, chủ nhiệm lớp cũng kinh ngạc.
Tuy cô ấy chưa từng dạy Tần Thiệu Hiên nhưng Tần Thiệu Hiên học tiểu học ngay tại trường này, dĩ nhiên cô ấy từng nghe qua đại danh bướng bỉnh khó thuần của cậu ta, vị thiếu gia này thế mà sẽ bởi vì tiếng chuông vào lớp vang lên mà chạy tới đầm đìa mồ hôi?
Tuy chủ nhiệm lớp không sợ Tần Thiệu Hiên, nhưng là ngày đầu tiên khai giảng, huống hồ người đồng hành với Tần Thiệu Hiên còn có một bé gái trông ngoan ngoãn xinh xắn, chủ nhiệm lớp cũng không muốn phạt, hỏi hai câu, sau khi biết họ vì tìm chỗ dựng xe mới trễ, vẫy tay bảo họ đi vào tìm chỗ ngồi.
Lần này Tần Thiệu Hiên nhanh hơn Tiểu Bối, sải bước đi tới vị trí gần cửa sổ cuối cùng ở phòng học – đó là vị trí đám bạn xấu của cậu ta đặc biệt chiếm cho cậu ta!
Sau khi ngồi xuống, tích cực vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu Tiểu Bối tới ngồi.
Tiểu Bối…Nhìn thấy bạn học cùng lớp thời tiểu học của mình, là một bạn nam, cũng vỗ vị trí của mình ra hiệu cô bé tới, cô bé nghĩ cũng không cần nghĩ liền ngồi xuống.
Bạn cùng bàn cười nói: “Tớ nhìn thấy tên của cậu trên danh sách, còn tưởng là trùng tên, không ngờ thật sự là cậu! Không phải cậu đã thi đỗ trường cấp hai trọng điểm rồi sao?”
“Cha mẹ tớ không muốn để tớ có áp lực học tập lớn như thế, nên sắp xếp tớ tới đây.” Tiểu Bối mỉm cười nói.
Hai người này nói chuyện hăng say, Tần Thiệu Hiên ở phía sau lớp học cười đơ, bàn trước là đám bạn xấu của cậu ta, quay đầu muốn nói chuyện với cậu ta, bị khí tràng âm u của cậu ta dọa quay đầu lại.
Tần Thiệu Hiên trừng thiếu nam thiếu nữ nói chuyện hăng say ở phía trước lớp học, suýt chút nghiến nát răng, chỉ là da mặt cậu ta rất dày.
Sau khi hết tiết, cậu ta lại cun cút đi tìm Tiểu Bối chơi, quấy nhiễu đòi đổi chỗ với bạn cùng bàn của Tiểu Bối, kinh ngạc rớt cằm.
Tiểu Bối chưa thấy ai đáng ghét quấn người như vậy, để nhanh chóng giải quyết cậu ta, vốn dĩ buổi trưa không định về, cô bé đội trời nắng to về nhà.
Nói rõ nguyên do với mẹ, được mẹ đồng ý, đến kho bảo tàng của mẹ lấy đôi giày cùng kiểu của Tần Thiệu Hiên, tới trường trả cho cậu ta.
Tần Thiệu Hiên trừng đôi giày trong tay cô bé cùng kiểu với đôi giày dưới chân mình, tức giận nói: “Không phải tớ nói không cần cậu đền sao?”
“Tôi làm bẩn giày của cậu, nên đền cho cậu.” Tiểu Bối mặc kệ nhét giày vào tay cậu ta, sợ cậu ta lại dây dưa tiếp, vội vàng nói: “Hai chúng ta không ai nợ ai, cậu đừng quấn lấy tôi nữa.”
“Tớ, tớ quấn lấy cậu?” Tần Thiệu Hiên chưa từng bị ai làm mất mặt như vậy, tức nổi đom đóm.
“Đúng!” Tiểu Bối nói rõ với cậu ta rồi vội vàng rời đi.
Tần Thiệu Hiên trừng bóng lưng cô bé giống như có quỷ đuổi theo phía sau, cơn giận nghẽn trong lồng ngực.
“Anh Thiệu.” Bạn xấu của cậu ta dè dặt đi lên, nhìn sắc mặt của cậu ta phẫn nộ nói: “Đứa con gái này không biết tốt xấu gì cả!”
Tần Thiệu Hiên đã sắp bị Tiểu Bối chọc tức hộc m.á.u khôi phục lại, trừng đối phương: “Cậu nói ai không biết tốt xấu?”
Bạn xấu giật mình, vội vàng chỉ trích bản thân: “Nói em! Nói em không biết tốt xấu!”
Tần Thiệu Hiên hừ một tiếng, tuy bảo vệ Tiểu Bối nhưng cũng thật sự bị Tiểu Bối chọc lên tính nết thiếu gia, cô bé ngó lơ cậu ta, vậy cậu ta cũng ngó lơ cô bé!
Nhưng khi gặp được Tiểu Bối ở trong trường, Tần Thiệu Hiên nói ngó lơ Tiểu Bối sẽ cố ý hừ nhẹ một tiếng, khi đi ngang qua chỗ ngồi của cô bé cũng phải “vô ý” đụng vào bàn của cô bé một cái, lúc lên lớp truyền giấy với bạn ngồi sau cô bé, sau đó ném giấy dưới chân của cô bé…bla bla, chỉ cần có cơ hội, không lúc nào không hấp dẫn lực chú ý của cô bé.
Phương thức ngốc nghếch của thiếu niên không khiến Tiểu Bối nảy sinh hảo cảm bao nhiêu, ngược lại khiến rất nhiều bạn nam gia nhập vào — niềm yêu thích của thiếu niên hầu như đều là lấy việc bắt nạt cô bé để hấp dẫn lực chú ý của cô bé.
Nhưng điều này lại dẫn tới một chuỗi phản ứng liên tỏa, có một số bạn nữ thấy nhiều bạn nam vây quanh bên cạnh Tiểu Bối như thế, không khỏi ganh tỵ ghen ghét Tiểu Bối, nghĩ cách ức h.i.ế.p Tiểu Bối.
Đương nhiên Tiểu Bối cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người ức hiếp, bởi vì cha mẹ của cô bé luôn cho rằng con gái phải biết phòng thân, cho nên sau khi cô bé vào tiểu học, đã mời thầy dạy cách phòng thân cho cô bé.
Kỹ thuật bây giờ của cô bé không nói là tinh chuẩn cỡ nào, nhưng đối phó trò mèo của bạn cùng lứa thì dư sức.
Sau khi những người đó chịu thiệt vài lần, cũng thông minh lên, không còn cương trực diện với Tiểu Bối nữa, bắt đầu giở trò vặt sau lưng —
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.