Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
Chương 452
Zhihu
10/09/2024
“Tôi không bảo người khác ức h.i.ế.p cậu!” Tần Thiệu Hiên vội vã giải thích: “Sao tôi lại bảo người khác ức h.i.ế.p cậu chứ? Bản thân tôi còn không nỡ ức h.i.ế.p cậu!”
Tiểu Bối khựng lại: “Cậu không nỡ ức h.i.ế.p tôi? Vì sao?”
Tần Thiệu Hiên hùng hồn: “Bởi vì cậu đẹp!”
Tiểu Bối: “...” Cô bé không bởi vì lý do này mà cảm thấy đỏ mặt hoặc thiếu tự nhiên, từ nhỏ tới lớn, bạn cùng trang lứa bởi vì tướng mạo của cô bé mà muốn làm bạn với cô bé thật sự quá nhiều.
Nhiều tới mức Tiểu Bối đã quen, cho nên lý do này ở chỗ cô bé không có lý do nào đáng tin hơn!
Tiểu Bối ồ một tiếng.
Tần Thiệu Hiên thấy sắc mặt cô bé dịu xuống, hỏi lần nữa: “Vậy cậu nguyện ý để tôi đưa cậu về rồi chứ?”
Rõ ràng là giúp người ta, nhưng lại bị cậu nói thành cầu xin người ta!
“Vậy cậu có ngại…” Tiểu Bối chần chừ hỏi: “Tôi làm bẩn xe của cậu không?”
“Vì sao cậu lại làm bẩn xe của tôi?” Tần Thiệu Hiên cảm thấy kỳ quái, thấy cô bé thiếu tự nhiên kéo quần của mình, lập tức trừng to mắt, ngữ khí lắp bắp: “Cậu, cậu không phải là tè dầm rồi chứ?”
Tiểu Bối lập tức đỏ bừng mặt, nổi giận!
Tần Thiệu Hiên lại tưởng cô bé xấu hổ! Đầu nổ đoàng một tiếng, hình tượng nữ thần Tiểu Bối trong lòng cậu ta sụp đổ, đầu óc trống không…
“Cậu nói bậy cái gì!” Tiểu Bối bức bối tới hoảng, vội vàng đính chính cho mình: “Tôi tới tháng rồi! Dính vào quần rồi!”
“...”
Lần này tới lượt Tần Thiệu Hiên đỏ mặt, tuy là đàn ông con trang, nhưng cậu ít nhiều cũng có nghe nói chuyện con gái tới độ tuổi nhất định sẽ có kinh nguyệt.
Nhưng cậu tưởng đối với con gái mà nói đó là chuyện rất kín đáo, ngay cả mẹ cậu bị cậu bắt gặp cầm băng vệ sinh còn phải giấu ra sau.
Cô bé cô bé, sao lại phóng khoáng nói ra như vậy?
Tiểu Bối phóng khoáng như vậy, ngược lại khiến Tần Thiệu Hiên cho rằng mình làm lố, cố gắng muốn giả vờ ra dáng vẻ bình thường: “Không, không sao, đây, đây cũng không có gì.’
Tiểu Bối nghe vậy cảm kích mím môi, nếu không phải bất đắc dĩ, cô bé cũng không muốn làm bẩn xe của người khác, bèn nói: “Vậy cậu đưa tôi về nhà, sau đó tôi rửa xe giúp cậu, được không?”
“Được!” Ánh mắt thiếu niên m.ô.n.g lung.
Tiểu Bối liền ngồi lên xe của Tần Thiệu Hiên.
Sau khi tới nhà, Tiểu Bối xuống xe, phát hiện trên xe thật sự có dấu vết, thiếu tự nhiên nói: “Cậu dắt xe vào trong sân đi, tôi rửa giúp cậu.”
“Vào, vào nhà cậu sao?” Tần Thiệu Hiên không chắc chắn hỏi.
“Ừm.” Tiểu Bối đẩy yên sau, muốn khiêng xe qua bậc cửa giúp cậu ta.
Tần Thiệu Hiên: “...” Cha mẹ cô bé có nhà nhỉ? Đây có được tính là gặp mặt phụ huynh không?
Nhưng, Lý Thâm và Thẩm Y Y còn có ba đứa con trai đều không có nhà.
Trong nhà chỉ có bảo mẫu, bảo mẫu biết rõ nguồn cơn, lập tức bảo Tiểu Bối đi rửa ráy, mình giúp chiêu đãi Tần Thiệu Hiên, lại rửa xe, rửa tới bóng loáng.
Lúc Tần Thiệu Hiên đạp xe về nhà cũng hoài nghi có phải bảo mẫu lén lút đổi một chiếc xe cùng kiểu cho cậu không!
“Sự cố” lần này ngoài ý muốn phá vỡ hiềm khích giữa Tiểu Bối với Tần Thiệu Hiên.
Ngày hôm sau, Tần Thiệu Hiên giúp Tiểu Bối lôi tên đầu sỏ đánh nổ lốp xe của cô bé ra, dẫn đám bạn xấu của cậu ta đánh đối phương một trận!
Từ đó trở đi, rất ít có người dám chống đối Tiểu Bối nữa, người giở trò sau lưng cũng ít đi, quan hệ của Tiểu Bối với Tần Thiệu Hiên cũng tốt lên.
Tần Thiệu Hiên giúp Tiểu Bối giáo huấn người bắt nạt cô bé, buổi trưa hẹn Tiểu Bối tới nhà ăn ăn cơm, dẫn cô bé quen những người anh em đó của cậu ta, cùng ra ngoài chơi…Tiểu Bối phụ đạo bài tập cho cậu ta, lúc cậu ta đánh nhau, “đưa dao” cho cậu ta, lúc đánh bóng rổ, cổ vũ cho cậu ta, mang đồ ăn ngon từ nhà tới cho cậu ta…
Trường học không phải không có tin đồn liên quan tới hai người, chỉ là Tiểu Bối có ba anh trai từ nhỏ đã lớn lên trong vòng vây con trai, không cảm thấy có gì không thỏa trong việc này.
Tuy Tần Thiệu Hiên có vài tâm tư lệch lạc, nhưng suy cho cùng chỉ là thiếu niên choai choai, lại xuất thân từ gia đình cao quý, ắt có giáo dưỡng riêng.
Biết rõ mặc kệ là cậu ta hay là Tiểu Bối, đều còn quá nhỏ, họ không thể vượt qua lằn ranh đó.
Sau khi thấy Tiểu Bối còn chưa nhận thức rõ, cậu liền buông xuống tâm tư đó.
Thời gian tới tháng 10.
Cuối cùng Thẩm Y Y và Lý Thâm cũng dành ra thời gian, định đi thăm thằng hai đã hơn nửa năm chưa gặp.
Sau khi Nhị Bảo biết cha mẹ sẽ tới, liên tục mấy ngày huấn luyện xong liền về ký túc xá sắp xếp đồ đạc, quét dọn vệ sinh.
Người ở viện gia thuộc đều cảm thấy kỳ quái.
Hàng xóm của cậu chạy tới hỏi thăm: “Tiểu Khải à, chỗ cậu cũng không bẩn mấy? Sao đột nhiên muốn quét dọn vệ sinh? Có phải là đối tượng sắp tới rồi không?”
“Không phải ạ.” Nhị Bảo đang chuyển bàn, cậu cao, tay dài chân dài, lưu loát khiêng bàn lên để sang một bên, cầm chổi lông gà, đồng thời quay đầu cười vui vẻ: “Là cha mẹ của cháu sẽ tới!”
Hàng xóm này là mẹ của liên trưởng Trâu ở liên kế bên bọn họ, nhân vật vai vế mẹ, vẫn bị gương mặt tươi cười của Nhị Bảo làm cho bừng tỉnh, lộ ra nụ cười mẹ hiền.
Đứa nhỏ này thật đẹp trai!
Mẹ Trâu là một nhan khống ẩn hình, lập tức nảy sinh vài phần yêu mến với Nhị Bảo, phụ giúp sắp xếp đồ, lau bàn, nói chuyện với cậu: “Cha mẹ cậu sắp tới rồi à? Không phải! Cha mẹ cậu tới cậu quét dọn làm gì? Đợi cha mẹ cậu tới quét dọn giúp cậu là được rồi, mỗi ngày cậu huấn luyện bận như thế mệt như thế, chắc chắn cha mẹ cậu sẽ hiểu cho cậu!”
“Không không không, dì Trâu dì không hiểu cha mẹ cháu.” Nhị Bảo quét bụi ở trong góc lại, sau đó lại bắt đầu quét sàn nhà: “Nếu cha cháu thấy chỗ cháu bẩn như vậy, ông ấy chẳng những sẽ không dọn dẹp giúp cháu, lần sau sẽ không tới nữa!”
“Ài, đám đàn ông đều như vậy, không thích làm việc nhà, lão Trâu nhà dì là thiểu số.” Mẹ Trâu dương dương đắc ý, ở thời đại coi trọng nam chủ ngoại nữ chủ nội, chồng của bà ấy là người đàn ông thiểu số sẽ giúp vợ làm việc nhà, bà ấy có thể không đắc ý sao?
“Nhưng không phải mẹ cháu cũng tới sao?”
“Mẹ cháu thì càng không cần trông mong, bình thường bà ấy thích sạch sẽ, lặn lội đường xa tới thăm cháu, sao cháu có thể để bà ấy dọn dẹp giúp cháu?” Nhị Bảo xua tay, khoa trương nói: “Hơn nữa, cháu dám để mẹ cháu dọn dẹp giúp cháu, cha cháu có thể đánh cháu thành đầu heo!”
Mẹ Trâu:???
Bà ấy không nghĩ theo phương diện Nhị Bảo thương mẹ cậu, dù sao thì loại ví dụ này vẫn hiếm thấy trong cuộc sống.
Lời của Nhị Bảo, từ mấu chốt lọt vào tai của bà ấy chỉ có “mẹ cháu không cần trông mong”, còn có “cha cháu sẽ đánh cháu thành đầu heo”.
“Cha cháu bạo lực như vậy à?” Mẹ Trâu kinh khủng hỏi.
“Cha cháu là người bạo lực nhất cả thôn, không ai dám chọc cha cháu.” Nhị Bảo rất kiêu ngạo nói, trước đây cha cậu là ác bá trong thôn, có thể không bạo lực sao?
Mẹ Trâu: “...” Lúc này trong đầu bà ấy đã phác họa ra một hình tượng gia cảnh nghèo khó, cha tàn bạo hung ác, mẹ yếu đuối vô năng, bị cha mẹ ngược đãi mà lớn lên cho Nhị Bảo.
Ánh mắt bà ấy nhìn Nhị Bảo tràn ngập đồng tình, chẳng trách cậu làm việc lưu loát như thế, hóa ra là đã làm quen từ nhỏ rồi.
Khoảnh khắc này, tình thương của mẹ Trâu dành cho Nhị Bảo đạt tới đỉnh cấp, vốn dĩ chỉ là muốn tới nghe ngóng rồi quay về nấu cơm, bà ấy lại muốn ở lại giúp Nhị Bảo quét dọn nhà cửa, Nhị Bảo nói hết lời cũng không đi!
Ngày hôm sau, bà ấy lại truyền chuyện này cho hàng xóm của bà ấy, hàng xóm lại truyền cho hàng xóm của hàng xóm… Trong vòng một ngày, tất cả mọi người trong viện gia thuộc đều biết gia cảnh Nhị Bảo nghèo khó, cha tàn bạo hung ác, mẹ yếu đuối vô năng, cậu bị cha mẹ ngược đãi trưởng thành.
Tiểu Bối khựng lại: “Cậu không nỡ ức h.i.ế.p tôi? Vì sao?”
Tần Thiệu Hiên hùng hồn: “Bởi vì cậu đẹp!”
Tiểu Bối: “...” Cô bé không bởi vì lý do này mà cảm thấy đỏ mặt hoặc thiếu tự nhiên, từ nhỏ tới lớn, bạn cùng trang lứa bởi vì tướng mạo của cô bé mà muốn làm bạn với cô bé thật sự quá nhiều.
Nhiều tới mức Tiểu Bối đã quen, cho nên lý do này ở chỗ cô bé không có lý do nào đáng tin hơn!
Tiểu Bối ồ một tiếng.
Tần Thiệu Hiên thấy sắc mặt cô bé dịu xuống, hỏi lần nữa: “Vậy cậu nguyện ý để tôi đưa cậu về rồi chứ?”
Rõ ràng là giúp người ta, nhưng lại bị cậu nói thành cầu xin người ta!
“Vậy cậu có ngại…” Tiểu Bối chần chừ hỏi: “Tôi làm bẩn xe của cậu không?”
“Vì sao cậu lại làm bẩn xe của tôi?” Tần Thiệu Hiên cảm thấy kỳ quái, thấy cô bé thiếu tự nhiên kéo quần của mình, lập tức trừng to mắt, ngữ khí lắp bắp: “Cậu, cậu không phải là tè dầm rồi chứ?”
Tiểu Bối lập tức đỏ bừng mặt, nổi giận!
Tần Thiệu Hiên lại tưởng cô bé xấu hổ! Đầu nổ đoàng một tiếng, hình tượng nữ thần Tiểu Bối trong lòng cậu ta sụp đổ, đầu óc trống không…
“Cậu nói bậy cái gì!” Tiểu Bối bức bối tới hoảng, vội vàng đính chính cho mình: “Tôi tới tháng rồi! Dính vào quần rồi!”
“...”
Lần này tới lượt Tần Thiệu Hiên đỏ mặt, tuy là đàn ông con trang, nhưng cậu ít nhiều cũng có nghe nói chuyện con gái tới độ tuổi nhất định sẽ có kinh nguyệt.
Nhưng cậu tưởng đối với con gái mà nói đó là chuyện rất kín đáo, ngay cả mẹ cậu bị cậu bắt gặp cầm băng vệ sinh còn phải giấu ra sau.
Cô bé cô bé, sao lại phóng khoáng nói ra như vậy?
Tiểu Bối phóng khoáng như vậy, ngược lại khiến Tần Thiệu Hiên cho rằng mình làm lố, cố gắng muốn giả vờ ra dáng vẻ bình thường: “Không, không sao, đây, đây cũng không có gì.’
Tiểu Bối nghe vậy cảm kích mím môi, nếu không phải bất đắc dĩ, cô bé cũng không muốn làm bẩn xe của người khác, bèn nói: “Vậy cậu đưa tôi về nhà, sau đó tôi rửa xe giúp cậu, được không?”
“Được!” Ánh mắt thiếu niên m.ô.n.g lung.
Tiểu Bối liền ngồi lên xe của Tần Thiệu Hiên.
Sau khi tới nhà, Tiểu Bối xuống xe, phát hiện trên xe thật sự có dấu vết, thiếu tự nhiên nói: “Cậu dắt xe vào trong sân đi, tôi rửa giúp cậu.”
“Vào, vào nhà cậu sao?” Tần Thiệu Hiên không chắc chắn hỏi.
“Ừm.” Tiểu Bối đẩy yên sau, muốn khiêng xe qua bậc cửa giúp cậu ta.
Tần Thiệu Hiên: “...” Cha mẹ cô bé có nhà nhỉ? Đây có được tính là gặp mặt phụ huynh không?
Nhưng, Lý Thâm và Thẩm Y Y còn có ba đứa con trai đều không có nhà.
Trong nhà chỉ có bảo mẫu, bảo mẫu biết rõ nguồn cơn, lập tức bảo Tiểu Bối đi rửa ráy, mình giúp chiêu đãi Tần Thiệu Hiên, lại rửa xe, rửa tới bóng loáng.
Lúc Tần Thiệu Hiên đạp xe về nhà cũng hoài nghi có phải bảo mẫu lén lút đổi một chiếc xe cùng kiểu cho cậu không!
“Sự cố” lần này ngoài ý muốn phá vỡ hiềm khích giữa Tiểu Bối với Tần Thiệu Hiên.
Ngày hôm sau, Tần Thiệu Hiên giúp Tiểu Bối lôi tên đầu sỏ đánh nổ lốp xe của cô bé ra, dẫn đám bạn xấu của cậu ta đánh đối phương một trận!
Từ đó trở đi, rất ít có người dám chống đối Tiểu Bối nữa, người giở trò sau lưng cũng ít đi, quan hệ của Tiểu Bối với Tần Thiệu Hiên cũng tốt lên.
Tần Thiệu Hiên giúp Tiểu Bối giáo huấn người bắt nạt cô bé, buổi trưa hẹn Tiểu Bối tới nhà ăn ăn cơm, dẫn cô bé quen những người anh em đó của cậu ta, cùng ra ngoài chơi…Tiểu Bối phụ đạo bài tập cho cậu ta, lúc cậu ta đánh nhau, “đưa dao” cho cậu ta, lúc đánh bóng rổ, cổ vũ cho cậu ta, mang đồ ăn ngon từ nhà tới cho cậu ta…
Trường học không phải không có tin đồn liên quan tới hai người, chỉ là Tiểu Bối có ba anh trai từ nhỏ đã lớn lên trong vòng vây con trai, không cảm thấy có gì không thỏa trong việc này.
Tuy Tần Thiệu Hiên có vài tâm tư lệch lạc, nhưng suy cho cùng chỉ là thiếu niên choai choai, lại xuất thân từ gia đình cao quý, ắt có giáo dưỡng riêng.
Biết rõ mặc kệ là cậu ta hay là Tiểu Bối, đều còn quá nhỏ, họ không thể vượt qua lằn ranh đó.
Sau khi thấy Tiểu Bối còn chưa nhận thức rõ, cậu liền buông xuống tâm tư đó.
Thời gian tới tháng 10.
Cuối cùng Thẩm Y Y và Lý Thâm cũng dành ra thời gian, định đi thăm thằng hai đã hơn nửa năm chưa gặp.
Sau khi Nhị Bảo biết cha mẹ sẽ tới, liên tục mấy ngày huấn luyện xong liền về ký túc xá sắp xếp đồ đạc, quét dọn vệ sinh.
Người ở viện gia thuộc đều cảm thấy kỳ quái.
Hàng xóm của cậu chạy tới hỏi thăm: “Tiểu Khải à, chỗ cậu cũng không bẩn mấy? Sao đột nhiên muốn quét dọn vệ sinh? Có phải là đối tượng sắp tới rồi không?”
“Không phải ạ.” Nhị Bảo đang chuyển bàn, cậu cao, tay dài chân dài, lưu loát khiêng bàn lên để sang một bên, cầm chổi lông gà, đồng thời quay đầu cười vui vẻ: “Là cha mẹ của cháu sẽ tới!”
Hàng xóm này là mẹ của liên trưởng Trâu ở liên kế bên bọn họ, nhân vật vai vế mẹ, vẫn bị gương mặt tươi cười của Nhị Bảo làm cho bừng tỉnh, lộ ra nụ cười mẹ hiền.
Đứa nhỏ này thật đẹp trai!
Mẹ Trâu là một nhan khống ẩn hình, lập tức nảy sinh vài phần yêu mến với Nhị Bảo, phụ giúp sắp xếp đồ, lau bàn, nói chuyện với cậu: “Cha mẹ cậu sắp tới rồi à? Không phải! Cha mẹ cậu tới cậu quét dọn làm gì? Đợi cha mẹ cậu tới quét dọn giúp cậu là được rồi, mỗi ngày cậu huấn luyện bận như thế mệt như thế, chắc chắn cha mẹ cậu sẽ hiểu cho cậu!”
“Không không không, dì Trâu dì không hiểu cha mẹ cháu.” Nhị Bảo quét bụi ở trong góc lại, sau đó lại bắt đầu quét sàn nhà: “Nếu cha cháu thấy chỗ cháu bẩn như vậy, ông ấy chẳng những sẽ không dọn dẹp giúp cháu, lần sau sẽ không tới nữa!”
“Ài, đám đàn ông đều như vậy, không thích làm việc nhà, lão Trâu nhà dì là thiểu số.” Mẹ Trâu dương dương đắc ý, ở thời đại coi trọng nam chủ ngoại nữ chủ nội, chồng của bà ấy là người đàn ông thiểu số sẽ giúp vợ làm việc nhà, bà ấy có thể không đắc ý sao?
“Nhưng không phải mẹ cháu cũng tới sao?”
“Mẹ cháu thì càng không cần trông mong, bình thường bà ấy thích sạch sẽ, lặn lội đường xa tới thăm cháu, sao cháu có thể để bà ấy dọn dẹp giúp cháu?” Nhị Bảo xua tay, khoa trương nói: “Hơn nữa, cháu dám để mẹ cháu dọn dẹp giúp cháu, cha cháu có thể đánh cháu thành đầu heo!”
Mẹ Trâu:???
Bà ấy không nghĩ theo phương diện Nhị Bảo thương mẹ cậu, dù sao thì loại ví dụ này vẫn hiếm thấy trong cuộc sống.
Lời của Nhị Bảo, từ mấu chốt lọt vào tai của bà ấy chỉ có “mẹ cháu không cần trông mong”, còn có “cha cháu sẽ đánh cháu thành đầu heo”.
“Cha cháu bạo lực như vậy à?” Mẹ Trâu kinh khủng hỏi.
“Cha cháu là người bạo lực nhất cả thôn, không ai dám chọc cha cháu.” Nhị Bảo rất kiêu ngạo nói, trước đây cha cậu là ác bá trong thôn, có thể không bạo lực sao?
Mẹ Trâu: “...” Lúc này trong đầu bà ấy đã phác họa ra một hình tượng gia cảnh nghèo khó, cha tàn bạo hung ác, mẹ yếu đuối vô năng, bị cha mẹ ngược đãi mà lớn lên cho Nhị Bảo.
Ánh mắt bà ấy nhìn Nhị Bảo tràn ngập đồng tình, chẳng trách cậu làm việc lưu loát như thế, hóa ra là đã làm quen từ nhỏ rồi.
Khoảnh khắc này, tình thương của mẹ Trâu dành cho Nhị Bảo đạt tới đỉnh cấp, vốn dĩ chỉ là muốn tới nghe ngóng rồi quay về nấu cơm, bà ấy lại muốn ở lại giúp Nhị Bảo quét dọn nhà cửa, Nhị Bảo nói hết lời cũng không đi!
Ngày hôm sau, bà ấy lại truyền chuyện này cho hàng xóm của bà ấy, hàng xóm lại truyền cho hàng xóm của hàng xóm… Trong vòng một ngày, tất cả mọi người trong viện gia thuộc đều biết gia cảnh Nhị Bảo nghèo khó, cha tàn bạo hung ác, mẹ yếu đuối vô năng, cậu bị cha mẹ ngược đãi trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.