Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
Chương 457
Zhihu
10/09/2024
Bây giờ nghe Hứa Nặc nói như vậy, trong lòng cậu căng thẳng: "Cô thích anh ấy?"
"Thật ra tôi với anh ấy càng nhiều hơn là thân tình.” Hứa Nặc nói: “Chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên với nhau, biết tận gốc tận rễ, hiện tại là đối tác, nếu như nhất định phải tìm người kết hôn, anh ấy là một lựa chọn tốt."
Lý Yến Thanh suýt chút đã thốt ra chúng ta cũng quen biết rất lâu, tôi cũng là một lựa chọn tốt. Nhưng lý trí của cậu vẫn còn, cô ấy quen biết cậu có lâu hơn nữa thì cũng kém người sư huynh thanh mai trúc mã của cô ấy.
Cậu lại hỏi: "Vậy tại sao không thể tìm một người mình thích kết hôn?"
"..." Hứa Nặc bỗng nhiên nhìn cậu một cái, không đợi Lý Yến Thanh suy nghĩ thấu đáo cảm xúc trong mắt cô ấy thì cô ấy đã mở miệng nói: "Tôi có người mình thích, nhưng người đó không thích tôi."
"Cô có người mình thích?" Lý Yến Thanh lại bị phá phòng thủ, thậm chí có chút thất lễ.
"Đúng vậy!" Cuối cùng Hứa Nặc đã nói thích với cậu rồi, mặc dù là gián tiếp, nhưng trong giây phút nói ra được cô ấy cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng tới nỗi Lý Yến Thanh cảm thấy có phải cô ấy đang lừa gạt cậu, cô ấy thích người không thích cô ấy, nhưng trông cô ấy vẫn rất vui? Thế là tìm hiểu nói: "Anh ấy là người thế nào?"
"Anh ấy là một người rất lịch sự, rất ưu tú, cho dù anh ấy không thích tôi, tôi cũng sẽ không hối hận vì thích anh ấy!"
"..." Lý Yến Thanh hơi nghèn nghẹn, thế này là cần thích đến mấy mới có thể có đánh giá cao như vậy!
Trong lòng Lý Yến Thanh ngũ vị tạp trần, chua xót bắt đầu len lỏi xâm chiếm trái tim, mãi một lúc rất lâu mới nói: "Cô không cần phải vội, lại xem thêm, nói không chừng sẽ gặp người càng thích hợp, nghĩ kỹ hẳn quyết định, dù sao đây là chuyện cả đời!"
Hứa Nặc đáp lời “được”, trong lòng bất chợt bình tĩnh.
Cuối cùng cô ấy đã biết nguyên nhân mấy năm nay dù cô ấy đặt ánh mắt vào người đàn ông khác, thậm chí nghe theo sắp xếp của người nhà, bạn bè đi xem mắt, bên người cũng không thiếu người đàn ông theo đuổi, nhưng cô ấy vẫn luôn luôn không nắm tay ai cả. Bởi vì thuở thiếu thời đã thích người quá tuyệt hảo, đến mức về sau cô ấy nhìn ai cũng không thấy tốt bằng người đó!
Trên đường không nói gì thêm!
Sau khi đến sở Nghiên Cứu, lãnh đạo tới, có việc nói với Lý Yến Thanh, Lý Yến Thanh đã vào văn phòng cùng với lãnh đạo. Hứa Nặc chuẩn bị lái xe đi rửa, lại người đến nói ở cổng có người tìm cô ấy.
Tại sở Nghiên Cứu người không có phận sự thì không thể vào, Hứa Nặc đã đến cổng chính, thấy người đến tìm cô: "Sư huynh? Sao anh lại tới đây?"
"Anh đến nhà em tìm em, được biết em trở về làm lại rồi. Thế nào? Không phải nghỉ nửa tháng sao?" Trần Khải Minh hỏi, đưa bữa sáng trong tay cho cô ấy: “Anh có mua bữa sáng, có lẽ em vẫn chưa ăn nhỉ?”
"Em đã ăn, anh mang về ăn đi.” Hứa Nặc vội nói: “Tiến sĩ Lý gọi em trở về, có hội nghị quan trọng cần em đi cùng!"
Trần Khải Minh gật đầu, trầm ngâm một hồi mới nói: "Chuyện hôm qua anh nói, em lại suy nghĩ một chút đi!"
"Sư huynh, cái này..." Hứa Nặc có chút khó xử.
Vừa rồi cô ấy đã nói dối với Lý Yến Thanh, Trần Khải Minh đúng là có tỏ tình với cô ấy nhưng cô ấy đã từ chối!
"Anh biết em còn thích tiến sĩ Lý.” Trần Khải Minh chủ động nói: “Thế nhưng không phải là em không muốn ở bên nhau với cậu ấy sao? Đã thế, vì sao em không ở bên anh? Nói không chừng sau khi em ở bên anh rồi, sẽ có thể dần dần quên mất cậu ấy, anh cũng có thể chờ em từ từ quên cậu ấy!"
"Sư huynh, anh hiểu lầm rồi, em từ chối anh không phải là bởi vì cậu ấy, mà là bởi vì quan hệ chúng ta quá thân thiết.” Hứa Nặc giải thích: “Chúng ta về sau nếu có thể an ổn sống hết đời, vậy dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như không được tới đó... Em không muốn chúng ta từ người nhà biến thành kẻ thù, anh hiểu chứ?"
"..." Trần Khải Minh yên lặng.
Cùng lúc đó, văn phòng lầu năm, Lý Yến Thanh và lãnh đạo đang đứng ở cửa sổ đối diện với cổng chính. Bọn họ đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của hai người Hứa Nặc, Trần Chí Minh càng đứng sát vào nhau ánh lên trong mắt.
Lãnh đạo nhìn sang hướng khác, yên lặng liếc nhìn sắc mặt người đàn ông đang hơi u sầu, cười trộm một cái, cúi đầu uống một ngụm trà nóng, chậm rì rì nói: "Đó là người yêu của Hứa Nặc à?”
Lý Yến Thanh ngồi không yên: "Lãnh đạo, tôi ra ngoài..."
"Tôi còn cho là cậu và Hứa Nặc là một đôi nữa đấy?" Lời Lý Yến Thanh nói bị lãnh đạo ngắt lời.
Chân của Lý Yến Thanh đã duỗi ra bên ngoài thu về, cau mày nói: "Có ý gì?" Vì sao lại cho là cậu và Hứa Nặc là một đôi?
"Đó là trước kia, sở Nghiên Cứu và đơn vị khác tổ chức hoạt động quan hệ hữu nghị.” Lãnh đạo như đang nói chuyện phiếm mà nhắc tới: “Tôi muốn mời cậu đi, nhưng mỗi lần Hứa Nặc đều thay cậu từ chối, còn nói cậu có người thích rồi, nhưng tôi lại không thấy cậu tiếp xúc với cô gái nào, mỗi ngày tiếp xúc nhiều nhất chính là Hứa Nặc rồi, cho nên tôi đã cho rằng người cậu thích chính là Hứa Nặc! Không ngờ là, hóa ra không phải!"
Lãnh đạo nói láo, mỗi lần được mời Hứa Nặc nói với ông ấy thật ra là Lý Yến Thanh muốn đặt tâm sức vào nghiên cứu. Nhưng ông ấy không đành lòng, mặc dù cô gái Hứa Nặc kia không nói rõ, nhưng người nào nhìn không ra thật ra là cô ấy thích Lý Yến Thanh? Thế để cho ông già là ông đây hỗ trợ đẩy tới đi, nếu không không biết lúc nào thằng nhóc Lý Yến Thanh này mới thông suốt!
Tim Lý Yến Thanh đập như trống chầu, nếu như là thật, thế thì lúc trên xe Hứa Nặc nói đã có người mình thích, có phải là cậu không?
"Lãnh đạo, tôi đi ra ngoài một lát.” Lý Yến Thanh co cẳng bước những sải chân dài rời đi.
Lãnh đạo ung dung lại uống một hớp trà, nhìn về hướng không có bóng người cười tủm tỉm nói: "Đi đi!"
Bên Hứa Nặc và Trần Khải Minh, Trần Khải Minh trầm ngâm rất lâu, mãi một lúc lâu mới cười khổ nói: “Anh cho là chúng ta có thể... Được rồi, Hứa Nặc, chuyện này chúng ta đóng lại đi, về sau chúng ta sẽ là người nhà thôi!"
"Ừm!" Hứa Nặc gật đầu.
Đáp lời thật là nhanh gọn!
Trần Khải Minh nghĩ, lúc này, ánh mắt thoáng nhìn cái gì, anh ấy nghiêm mặt nói: "Hứa Nặc.”
Trần Khải Minh dùng thân phận huynh trưởng nói: "Mặc dù em từ chối anh, nhưng anh vẫn muốn khuyên em, nếu như em có ý muốn tìm người lập gia đình, anh đề nghị em nên từ chức đi, em ở bên cạnh cậu ấy, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có cách nào yêu một người khác, bắt đầu một cuộc sống mới!"
"..." Hứa Nặc trầm ngâm.
Trần Khải Minh tiếp tục nói: "Em ở bên cạnh cậu ấy đã mười năm rồi, thời gian mười năm dài đằng đẵng, em không thể có một chỗ cắm dùi trong lòng cậu ấy, thậm chí là công việc! Thậm chí nói một câu không dễ nghe, thời gian mười năm này của em không có bất kỳ cái giá trị gì với cậu ấy! Chỉ cần cậu ấy muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm người thay thế em! Nhưng còn em thì sao? Toàn bộ thanh xuân của em đều dành hết vào cậu ấy, mà cậu ấy còn không biết! Hứa Nặc, cái này không đáng giá! Em thử tưởng tượng, cuộc đời của em có bao nhiêu cái mười năm?"
Hứa Nặc há miệng, không nhịn được nói: "Sư huynh, không thể nói như thế, thời gian mười năm này của em đối với Lý Yến Thanh có lẽ quả thực không có giá trị, nhưng đó là thời gian của em, có liên quan gì tới Lý Yến Thanh? Có em hay không, cậu ấy cũng sẽ đứng ở chỗ cao đó, công việc vệ sĩ này đối với cậu ấy vẫn có thể thay đổi!"
"Anh nói em đã dùng mười năm thanh xuân đặt hết lên người cậu ấy, cũng không đúng! Bởi vì thanh xuân của em, mặc kệ có cậu ấy hay không có cậu ấy, vẫn sẽ trôi qua! Không có cậu ấy, khẳng định cũng sẽ có người khác! Nhưng người khác nhất định sẽ thích em sao? Có khả năng! Vậy người khác nhất định sẽ tốt với em, em nhất định sẽ hạnh phúc sao? Chưa chắc đã vậy! Anh xem, đều là vấn đề xác suất, hết thảy đều là sự sắp xếp tốt nhất của vận mệnh!"
"Anh nói không đáng, vậy cái gì đáng? Bởi vì em thích Lý Yến Thanh, Lý Yến Thanh không thích em, nghĩa là không đáng? Không phải! Cậu ấy ưu tú, bản thân cậu ấy đã khiến em thích! Bởi vì đi theo cậu ấy, em được đi rất nhiều nơi nếu đời này dựa vào khả năng của chính em cũng chưa chắc có được tư cách đặt chân tới, tầm mắt của em bởi vì có cậu ấy mà tăng lên, tư tưởng của em bởi vì có cậu ấy mà mở rộng, em cũng bởi vì có cậu ấy mà trở nên ưu tú hơn!"
"Lại nói thêm bây giờ, nếu như không có cậu ấy, công ty bảo vệ của chúng ta chưa chắc có thể mở, bởi vì không có cậu ấy, mẹ cậu sẽ sẽ không biết em, càng sẽ không chỉ điểm cho em! Lúc mới vừa sơ khai nhất, việc buôn bán của chúng ta có rất nhiều đều là bởi vì em đi theo bên cạnh cậu ấy làm quen một số mối quan hệ mà có được!"
"Nếu như người em thích chính là người khác, sẽ có được những thứ này sao? Sẽ không! Bất kể là em hay là anh, có lẽ cuộc sống đều nhất định là một trạng thái khác.” Ánh mắt Hứa Nặc kiên định: "Cho nên em vĩnh viễn sẽ không hối hận vì thích cậu ấy, thậm chí còn cảm kích cậu ấy, xuất hiện trong đời em, để cho em có cơ hội thích cậu ấy!"
... Những lời thổ lộ thật thâm tình!
Đáng tiếc không phải dành cho anh ấy, Trần Khải Minh cảm thấy hơi đắng chát nghĩ, hất hất cái cằm, ra hiệu Hứa Nặc nhìn ra sau.
Hứa Nặc không hiểu quay đầu, khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng đó. Máu toàn thân dường như đã chảy ngược, cô ấy thậm chí không dám nhìn cậu, bối rối quay đầu, mà Trần Khải Minh đã quay người đi đúng lúc.
Hứa Nặc: "..." A a a!
Lý Yến Thanh cũng hoàn toàn không ngờ sẽ nghe được những lời này, đột ngột không kịp chuẩn bị mà sững sờ tại chỗ, phản ứng kịp rồi mặt thoáng cái đã nóng lên: “Cô… "
"Anh đừng nói trước, để tôi nói.” Hứa Nặc bối rối cắt đứt lời cậu: “Tôi biết cậu rất bất ngờ, có lẽ còn có cảm giác bị phản bội, nhưng đây là cảm nhận chân thực của tôi. Tôi thích cậu, tôi không phủ nhận, nếu như cậu cảm thấy tôi đã không phù hợp ở bên cạnh cậu, tôi có thể chấp nhận, tôi sẽ rời đi! Cậu không cần cảm thấy có gánh nặng! Tôi đi vào trước đây!"
Hứa Nặc nói xong, bước đi vội vàng muốn lướt qua Lý Yến Thanh.
"Chờ một chút!"
Cánh tay của Hứa Nặc bị nắm lại, cô ấy nghe thấy giọng người đàn ông pha lẫn bối rối và vui vẻ nói: "Hứa Nặc, tôi cũng thích cô!"
"Thật ra tôi với anh ấy càng nhiều hơn là thân tình.” Hứa Nặc nói: “Chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên với nhau, biết tận gốc tận rễ, hiện tại là đối tác, nếu như nhất định phải tìm người kết hôn, anh ấy là một lựa chọn tốt."
Lý Yến Thanh suýt chút đã thốt ra chúng ta cũng quen biết rất lâu, tôi cũng là một lựa chọn tốt. Nhưng lý trí của cậu vẫn còn, cô ấy quen biết cậu có lâu hơn nữa thì cũng kém người sư huynh thanh mai trúc mã của cô ấy.
Cậu lại hỏi: "Vậy tại sao không thể tìm một người mình thích kết hôn?"
"..." Hứa Nặc bỗng nhiên nhìn cậu một cái, không đợi Lý Yến Thanh suy nghĩ thấu đáo cảm xúc trong mắt cô ấy thì cô ấy đã mở miệng nói: "Tôi có người mình thích, nhưng người đó không thích tôi."
"Cô có người mình thích?" Lý Yến Thanh lại bị phá phòng thủ, thậm chí có chút thất lễ.
"Đúng vậy!" Cuối cùng Hứa Nặc đã nói thích với cậu rồi, mặc dù là gián tiếp, nhưng trong giây phút nói ra được cô ấy cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng tới nỗi Lý Yến Thanh cảm thấy có phải cô ấy đang lừa gạt cậu, cô ấy thích người không thích cô ấy, nhưng trông cô ấy vẫn rất vui? Thế là tìm hiểu nói: "Anh ấy là người thế nào?"
"Anh ấy là một người rất lịch sự, rất ưu tú, cho dù anh ấy không thích tôi, tôi cũng sẽ không hối hận vì thích anh ấy!"
"..." Lý Yến Thanh hơi nghèn nghẹn, thế này là cần thích đến mấy mới có thể có đánh giá cao như vậy!
Trong lòng Lý Yến Thanh ngũ vị tạp trần, chua xót bắt đầu len lỏi xâm chiếm trái tim, mãi một lúc rất lâu mới nói: "Cô không cần phải vội, lại xem thêm, nói không chừng sẽ gặp người càng thích hợp, nghĩ kỹ hẳn quyết định, dù sao đây là chuyện cả đời!"
Hứa Nặc đáp lời “được”, trong lòng bất chợt bình tĩnh.
Cuối cùng cô ấy đã biết nguyên nhân mấy năm nay dù cô ấy đặt ánh mắt vào người đàn ông khác, thậm chí nghe theo sắp xếp của người nhà, bạn bè đi xem mắt, bên người cũng không thiếu người đàn ông theo đuổi, nhưng cô ấy vẫn luôn luôn không nắm tay ai cả. Bởi vì thuở thiếu thời đã thích người quá tuyệt hảo, đến mức về sau cô ấy nhìn ai cũng không thấy tốt bằng người đó!
Trên đường không nói gì thêm!
Sau khi đến sở Nghiên Cứu, lãnh đạo tới, có việc nói với Lý Yến Thanh, Lý Yến Thanh đã vào văn phòng cùng với lãnh đạo. Hứa Nặc chuẩn bị lái xe đi rửa, lại người đến nói ở cổng có người tìm cô ấy.
Tại sở Nghiên Cứu người không có phận sự thì không thể vào, Hứa Nặc đã đến cổng chính, thấy người đến tìm cô: "Sư huynh? Sao anh lại tới đây?"
"Anh đến nhà em tìm em, được biết em trở về làm lại rồi. Thế nào? Không phải nghỉ nửa tháng sao?" Trần Khải Minh hỏi, đưa bữa sáng trong tay cho cô ấy: “Anh có mua bữa sáng, có lẽ em vẫn chưa ăn nhỉ?”
"Em đã ăn, anh mang về ăn đi.” Hứa Nặc vội nói: “Tiến sĩ Lý gọi em trở về, có hội nghị quan trọng cần em đi cùng!"
Trần Khải Minh gật đầu, trầm ngâm một hồi mới nói: "Chuyện hôm qua anh nói, em lại suy nghĩ một chút đi!"
"Sư huynh, cái này..." Hứa Nặc có chút khó xử.
Vừa rồi cô ấy đã nói dối với Lý Yến Thanh, Trần Khải Minh đúng là có tỏ tình với cô ấy nhưng cô ấy đã từ chối!
"Anh biết em còn thích tiến sĩ Lý.” Trần Khải Minh chủ động nói: “Thế nhưng không phải là em không muốn ở bên nhau với cậu ấy sao? Đã thế, vì sao em không ở bên anh? Nói không chừng sau khi em ở bên anh rồi, sẽ có thể dần dần quên mất cậu ấy, anh cũng có thể chờ em từ từ quên cậu ấy!"
"Sư huynh, anh hiểu lầm rồi, em từ chối anh không phải là bởi vì cậu ấy, mà là bởi vì quan hệ chúng ta quá thân thiết.” Hứa Nặc giải thích: “Chúng ta về sau nếu có thể an ổn sống hết đời, vậy dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như không được tới đó... Em không muốn chúng ta từ người nhà biến thành kẻ thù, anh hiểu chứ?"
"..." Trần Khải Minh yên lặng.
Cùng lúc đó, văn phòng lầu năm, Lý Yến Thanh và lãnh đạo đang đứng ở cửa sổ đối diện với cổng chính. Bọn họ đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của hai người Hứa Nặc, Trần Chí Minh càng đứng sát vào nhau ánh lên trong mắt.
Lãnh đạo nhìn sang hướng khác, yên lặng liếc nhìn sắc mặt người đàn ông đang hơi u sầu, cười trộm một cái, cúi đầu uống một ngụm trà nóng, chậm rì rì nói: "Đó là người yêu của Hứa Nặc à?”
Lý Yến Thanh ngồi không yên: "Lãnh đạo, tôi ra ngoài..."
"Tôi còn cho là cậu và Hứa Nặc là một đôi nữa đấy?" Lời Lý Yến Thanh nói bị lãnh đạo ngắt lời.
Chân của Lý Yến Thanh đã duỗi ra bên ngoài thu về, cau mày nói: "Có ý gì?" Vì sao lại cho là cậu và Hứa Nặc là một đôi?
"Đó là trước kia, sở Nghiên Cứu và đơn vị khác tổ chức hoạt động quan hệ hữu nghị.” Lãnh đạo như đang nói chuyện phiếm mà nhắc tới: “Tôi muốn mời cậu đi, nhưng mỗi lần Hứa Nặc đều thay cậu từ chối, còn nói cậu có người thích rồi, nhưng tôi lại không thấy cậu tiếp xúc với cô gái nào, mỗi ngày tiếp xúc nhiều nhất chính là Hứa Nặc rồi, cho nên tôi đã cho rằng người cậu thích chính là Hứa Nặc! Không ngờ là, hóa ra không phải!"
Lãnh đạo nói láo, mỗi lần được mời Hứa Nặc nói với ông ấy thật ra là Lý Yến Thanh muốn đặt tâm sức vào nghiên cứu. Nhưng ông ấy không đành lòng, mặc dù cô gái Hứa Nặc kia không nói rõ, nhưng người nào nhìn không ra thật ra là cô ấy thích Lý Yến Thanh? Thế để cho ông già là ông đây hỗ trợ đẩy tới đi, nếu không không biết lúc nào thằng nhóc Lý Yến Thanh này mới thông suốt!
Tim Lý Yến Thanh đập như trống chầu, nếu như là thật, thế thì lúc trên xe Hứa Nặc nói đã có người mình thích, có phải là cậu không?
"Lãnh đạo, tôi đi ra ngoài một lát.” Lý Yến Thanh co cẳng bước những sải chân dài rời đi.
Lãnh đạo ung dung lại uống một hớp trà, nhìn về hướng không có bóng người cười tủm tỉm nói: "Đi đi!"
Bên Hứa Nặc và Trần Khải Minh, Trần Khải Minh trầm ngâm rất lâu, mãi một lúc lâu mới cười khổ nói: “Anh cho là chúng ta có thể... Được rồi, Hứa Nặc, chuyện này chúng ta đóng lại đi, về sau chúng ta sẽ là người nhà thôi!"
"Ừm!" Hứa Nặc gật đầu.
Đáp lời thật là nhanh gọn!
Trần Khải Minh nghĩ, lúc này, ánh mắt thoáng nhìn cái gì, anh ấy nghiêm mặt nói: "Hứa Nặc.”
Trần Khải Minh dùng thân phận huynh trưởng nói: "Mặc dù em từ chối anh, nhưng anh vẫn muốn khuyên em, nếu như em có ý muốn tìm người lập gia đình, anh đề nghị em nên từ chức đi, em ở bên cạnh cậu ấy, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có cách nào yêu một người khác, bắt đầu một cuộc sống mới!"
"..." Hứa Nặc trầm ngâm.
Trần Khải Minh tiếp tục nói: "Em ở bên cạnh cậu ấy đã mười năm rồi, thời gian mười năm dài đằng đẵng, em không thể có một chỗ cắm dùi trong lòng cậu ấy, thậm chí là công việc! Thậm chí nói một câu không dễ nghe, thời gian mười năm này của em không có bất kỳ cái giá trị gì với cậu ấy! Chỉ cần cậu ấy muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm người thay thế em! Nhưng còn em thì sao? Toàn bộ thanh xuân của em đều dành hết vào cậu ấy, mà cậu ấy còn không biết! Hứa Nặc, cái này không đáng giá! Em thử tưởng tượng, cuộc đời của em có bao nhiêu cái mười năm?"
Hứa Nặc há miệng, không nhịn được nói: "Sư huynh, không thể nói như thế, thời gian mười năm này của em đối với Lý Yến Thanh có lẽ quả thực không có giá trị, nhưng đó là thời gian của em, có liên quan gì tới Lý Yến Thanh? Có em hay không, cậu ấy cũng sẽ đứng ở chỗ cao đó, công việc vệ sĩ này đối với cậu ấy vẫn có thể thay đổi!"
"Anh nói em đã dùng mười năm thanh xuân đặt hết lên người cậu ấy, cũng không đúng! Bởi vì thanh xuân của em, mặc kệ có cậu ấy hay không có cậu ấy, vẫn sẽ trôi qua! Không có cậu ấy, khẳng định cũng sẽ có người khác! Nhưng người khác nhất định sẽ thích em sao? Có khả năng! Vậy người khác nhất định sẽ tốt với em, em nhất định sẽ hạnh phúc sao? Chưa chắc đã vậy! Anh xem, đều là vấn đề xác suất, hết thảy đều là sự sắp xếp tốt nhất của vận mệnh!"
"Anh nói không đáng, vậy cái gì đáng? Bởi vì em thích Lý Yến Thanh, Lý Yến Thanh không thích em, nghĩa là không đáng? Không phải! Cậu ấy ưu tú, bản thân cậu ấy đã khiến em thích! Bởi vì đi theo cậu ấy, em được đi rất nhiều nơi nếu đời này dựa vào khả năng của chính em cũng chưa chắc có được tư cách đặt chân tới, tầm mắt của em bởi vì có cậu ấy mà tăng lên, tư tưởng của em bởi vì có cậu ấy mà mở rộng, em cũng bởi vì có cậu ấy mà trở nên ưu tú hơn!"
"Lại nói thêm bây giờ, nếu như không có cậu ấy, công ty bảo vệ của chúng ta chưa chắc có thể mở, bởi vì không có cậu ấy, mẹ cậu sẽ sẽ không biết em, càng sẽ không chỉ điểm cho em! Lúc mới vừa sơ khai nhất, việc buôn bán của chúng ta có rất nhiều đều là bởi vì em đi theo bên cạnh cậu ấy làm quen một số mối quan hệ mà có được!"
"Nếu như người em thích chính là người khác, sẽ có được những thứ này sao? Sẽ không! Bất kể là em hay là anh, có lẽ cuộc sống đều nhất định là một trạng thái khác.” Ánh mắt Hứa Nặc kiên định: "Cho nên em vĩnh viễn sẽ không hối hận vì thích cậu ấy, thậm chí còn cảm kích cậu ấy, xuất hiện trong đời em, để cho em có cơ hội thích cậu ấy!"
... Những lời thổ lộ thật thâm tình!
Đáng tiếc không phải dành cho anh ấy, Trần Khải Minh cảm thấy hơi đắng chát nghĩ, hất hất cái cằm, ra hiệu Hứa Nặc nhìn ra sau.
Hứa Nặc không hiểu quay đầu, khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng đó. Máu toàn thân dường như đã chảy ngược, cô ấy thậm chí không dám nhìn cậu, bối rối quay đầu, mà Trần Khải Minh đã quay người đi đúng lúc.
Hứa Nặc: "..." A a a!
Lý Yến Thanh cũng hoàn toàn không ngờ sẽ nghe được những lời này, đột ngột không kịp chuẩn bị mà sững sờ tại chỗ, phản ứng kịp rồi mặt thoáng cái đã nóng lên: “Cô… "
"Anh đừng nói trước, để tôi nói.” Hứa Nặc bối rối cắt đứt lời cậu: “Tôi biết cậu rất bất ngờ, có lẽ còn có cảm giác bị phản bội, nhưng đây là cảm nhận chân thực của tôi. Tôi thích cậu, tôi không phủ nhận, nếu như cậu cảm thấy tôi đã không phù hợp ở bên cạnh cậu, tôi có thể chấp nhận, tôi sẽ rời đi! Cậu không cần cảm thấy có gánh nặng! Tôi đi vào trước đây!"
Hứa Nặc nói xong, bước đi vội vàng muốn lướt qua Lý Yến Thanh.
"Chờ một chút!"
Cánh tay của Hứa Nặc bị nắm lại, cô ấy nghe thấy giọng người đàn ông pha lẫn bối rối và vui vẻ nói: "Hứa Nặc, tôi cũng thích cô!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.