Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
Chương 71
Zhihu
10/09/2024
Nhìn biểu cảm trố mắt há hốc mồm của mẹ Lý, Hà Chiêu Đệ lặp lại lần nữa.
“Cho nên.” Mẹ Lý nuốt nước bọt: “Con là bởi vì mẹ mới muốn nhận Tiểu Bảo làm con nuôi, hay là các con tự muốn như thế?”
Hà Chiêu Đệ há miệng, nghĩ tới sự ngó lơ phải gánh chịu sau nhiều năm không sinh được con trai, nghĩ tới Giang Ái Linh ỷ mình sinh con trai vênh váo đắc ý ức h.i.ế.p cô ấy, nghĩ tới bởi vì không có con trai mà tự ti, cuối cùng nghĩ tới lời mẹ Lý vừa mới nói…
Bỗng nhiên thoát ra từ trong bi thương, nước mắt tràn ra lã chã, nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu bừa bãi.
Cô ấy cũng không muốn nhận nuôi Tiểu Bảo, nhưng cô ấy không sinh được con trai.
Nhất thời tâm trạng của mẹ Lý rất phức tạp, bà lại nhìn Lý Đại Bân, phát hiện anh ta bởi vì một câu nói của vợ, trong mắt cũng ầng ậng nước mắt.
Nhìn dáng vẻ yếu ớt khóc của hai vợ chồng thằng cả, mẹ Lý muốn quở trách, nhưng lời tới bên miệng lại không thể thốt ra.
Lý Đại Bân là con trai cả của bà, cũng là đứa con trai bà coi trọng nhất.
Thành thật lại siêng năng, những năm qua, việc nặng nhọc trong nhà gần như đều do anh ta làm, khiến bà rất an tâm, về cơ bản chưa từng bận tâm gì về anh ta.
Mà Hà chiêu Đệ là đứa con dâu bà không thích nhất trong ba đứa con dâu, ngoài lý do không sinh được con trai, còn luôn cau có mặt mày, bà cảm thấy như vậy sẽ xua tan phúc khí.
Cho nên nhiều năm qua, cũng không coi trọng cô ấy.
Mà bây giờ đột nhiên phát hiện, họ thế mà lại bị bà ngó lơ lâu như vậy, họ mới hơn ba mươi tuổi, thế mà đã tiều tụy già nua như thế này.
Mẹ Lý nhìn cha Lý, ông cụ nhíu chặt mày, nhưng trong mắt là một mảnh tỏ tường, không quá kinh ngạc khi Hà Chiêu Đệ nêu ra vấn đề này.
“Mẹ, được không?” Hà Chiêu Đệ lại hỏi.
Nhìn ánh mắt mong chờ của hai vợ chồng thằng cả, mẹ Lý há miệng: “Vợ thằng hai sẽ không đồng ý đâu!”
“Vậy con đi nói với em dâu được không?” Hà Chiêu Đệ thấy thái độ mẹ Lý giống như đã lơi lỏng, lại nói: “Em dâu không có con gái, nếu họ thích Đại Hoa, con có thể…có thể…”
Cô ấy nói lời này đã hoàn toàn mất hết tự tin, ngay cả bản thân cô ấy cũng không muốn để người khác nhận nuôi con gái, càng đừng nói là Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y thương ba đứa con nhường nào, cô ấy cũng biết.
Hà Chiêu Đệ lại nghẹn ngào.
Mẹ Lý nhìn dáng vẻ khóc thút thít của cô ấy, cũng cảm thấy hơi chạnh lòng.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là ngăn cản Hà Chiêu Đệ đi tìm Thẩm Y Y.
Sao Thẩm Y Y có thể cho con trai của mình cho vợ thằng cả nuôi?
Còn có Lý Thâm cũng sẽ không đồng ý, lúc anh khó khăn nhất, cũng chưa từng nghĩ sẽ cho ba đứa con cho người khác.
Hai vợ chồng này đều không phải người dễ thương lượng, mẹ Lý nhớ ra dáng vẻ sáng nay Thẩm Y Y đánh Giang Ái Linh, lại nghĩ tới dáng vẻ Lý Thâm cầm rìu kéo Lý Tam Hoành từ trong phòng ra.
Rùng mình, nói không chừng sau khi Hà Chiêu Đệ nói với họ, họ trực tiếp trở mặt với cô ấy.
Hôm nay đã trở mặt với nhà thằng ba, nói gì cũng không thể để hai nhà khác xuất hiện mâu thuẫn nữa.
Nếu đã là vì bà, vậy chuyện dễ xử lý rồi.
Trên mặt mẹ Lý lập tức giương lên một nụ cười dịu dàng: “Vợ thằng cả, nhận nuôi tới nhận nuôi lui này phiền phức biết bao? Thực ra vừa nãy mẹ cũng nghĩ thông rồi, có phải là cháu trai không thực ra đều không quan trọng lắm, nếu không giống như Lý Thiết Trụ, sợ là mẹ sẽ tức c.h.ế.t mất! Giống như ba đứa cháu gái ngoan ngoãn biết bao, mẹ thích ba đứa chúng.”
Mắt Hà Chiêu Đệ lập tức sáng lên: “Mẹ, mẹ nói thật sao?”
“Thật!” Mẹ Lý cười híp mắt nói: “Trước đây là mẹ sai, luôn cho rằng cháu trai tốt, bây giờ mẹ cảm thấy cháu gái mới tốt nhất, vợ thằng cả, sau này mẹ với cha con sống cùng với nhà con, con đừng chê bai cha mẹ!”
“Đương nhiên sẽ không.” Hà Chiêu Đệ lập tức nói, cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện nụ cười.
“Cho nên con sẽ không đi hỏi vợ thằng hai nữa chứ?” Mẹ Lý không yên tâm, lại hỏi một câu: “Con nhất định đừng đi, nếu con đi hỏi thật, tới lúc đó nhà thằng hai trở mặt với con, mẹ không cứu nổi con đâu.”
Hơn nữa nó cần Đại Hoa của con làm gì, nếu nó muốn con gái, bản thân nó cũng có thể sinh.
Câu nói phía sau mẹ Lý không dám nói, sợ kích thích Hà Chiêu Đệ.
“Không đi nữa.” Hà Chiêu Đệ nói.
“Được, vậy các con quay về nghỉ ngơi đi.” Mẹ Lý cực kỳ ôn nhu, nói với Lý Đại Bân cũng mang vẻ cảm động bên cạnh: “Đại Bân, chăm sóc tốt vợ con, đừng nghĩ chuyện nhận nuôi Tiểu Bảo nữa. Các con phải nhớ, con cái lúc nào con ruột cũng là tốt nhất, nếu các con thực sự muốn một đứa con thì đến bệnh viện khám, các con còn trẻ, còn có thể mang thai. Cho dù không được cũng không sao, mẹ tuyệt đối sẽ không trách các con. Bây giờ đối với mẹ mà nói, cháu trai cháu gái đều như nhau, biết không?”
“Biết rồi mẹ.” Vợ chồng anh cả thành thật lại một phen cảm động.
“Vậy thì quay về nghỉ ngơi đi, các con cầm nến này đi, cẩn thận nhìn đường.” Mẹ Lý hào phóng đưa cho một cây nến, tiễn họ ra tới cửa.
Giang Ái Linh đối diện từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cảnh này, suýt chút tưởng mình hoa mắt.
Mẹ Lý nhìn thấy cô ta, liếc cô ta một cái, xoay người vào phòng.
Vừa vào phòng, lập tức hít sâu một hơi, lẩm bẩm một câu: “Trời hành mà, sao nó lại có suy nghĩ này?”
Cha Lý đã nhân lúc họ ra ngoài đi lên giường, nghe vậy hừ hai tiếng, trở mình: “Còn không phải bởi vì bà trọng nam khinh nữ.”
Trên mặt mẹ Lý ngượng nghịu, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Có thể trách tôi sao?”
Nhưng vì sao không thể trách, bản thân bà ấy lại không nói ra được.
Sau khi tắt đèn, nằm xuống, mẹ Lý mở mắt nghĩ rất lâu.
Cuối cùng quyết định, sau này cố gắng đối xử công bằng với cháu trai cháu gái một chút.
Ừm, phải đối xử tốt với nhà thằng cả một chút, bớt quản nhà thằng hai một chút, còn nhà thằng ba…thích ra sao thì ra.
Bên phía Thẩm Y Y, về tới nhà cũng lười nấu cơm, nấu nửa nồi cháo, hấp nóng bánh bao buổi trưa Lý Thâm mua về còn chưa ăn hết, cả nhà giải quyết bữa tối đơn giản.
Tắm rửa xong lên giường nằm.
Hôm nay Lý Thâm canh cánh lời vợ nói cả ngày, khó khăn lắm mới đợi đến tối, đợi đến khi ba đứa con đi ngủ, cuối cùng cũng nghe thấy hơi thở bình ổn của chúng, anh vừa muốn gọi vợ, ngẩng đầu nhìn, vợ anh cũng ngủ mất.
Lý Thâm: “...”
Anh nằm lại giống như phát tiết, lặng lẽ tính toán khi nào đuổi mấy đứa nhãi này tới phòng kế bên ngủ.
Sáng sớm, trong giấc ngủ, Thẩm Y Y mơ màng cảm nhận thiếu đi gì đó, theo thói quen xoay người muốn ôm người đàn ông bên cạnh mới phát hiện người bên cạnh cô là Nhị Bảo.
Mở mắt ra, nhìn sang bên Lý Thâm, cô mới nhớ ra tối qua đợi ba đứa con ngủ, đợi mãi đợi mãi mình cũng ngủ mất.
Thẩm Y Y ngồi dậy, muốn dịch Nhị Bảo tới chỗ của cô, động tĩnh có chút lớn, đánh thức Lý Thâm, giọng nói của anh khi bị đánh thức rất khàn: “Vợ à, sao thế?”
“Em muốn dịch Tiểu Bảo tới.” Thẩm Y Y hơi nhỏ tiếng nói.
Lý Thâm nghe vậy, chống người dậy, nhẹ nhàng ôm Tiểu Bảo tới vị trí ban đầu của cô.
Thẩm Y Y chui vào trong chăn anh đắp, cuộn người trong lòng Lý Thâm, trong miệng lẩm bẩm: “Lạnh quá.”
Trong phòng đã đốt giường đất, nhiệt độ ấm áp hơn bên ngoài, nhưng lúc rời khỏi chăn vẫn sẽ có cảm giác lạnh tê tái.
Thẩm Y Y là người sợ lạnh, mà Lý Thâm chính là cái lò sưởi, cho nên dạo này cô cực kỳ thích ôm anh ngủ.
Cô đơn thuần muốn sưởi ấm, đã quên mất lời nói với Lý Thâm sáng hôm qua.
Nhưng Lý Thâm còn nhớ.
Đã hơn nửa tháng từ lần trước ăn thịt, hôm qua ban ngày anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, kết quả tối qua cô ngủ mất, lúc này cô chủ động ôm tới…
Lửa vốn đã hạ xuống “vèo” một cái dâng lên, cơ thể lập tức phấn khích lên, cả người cả chăn ôm cô vào.
Thẩm Y Y ôm được người, đang muốn nhắm mắt tiếp tục ngủ, bỗng nhiên bị bế lên.
Giật mình, vô thức muốn bắt lấy điểm tựa, nhưng tứ chi cô bị quấn trong chăn, phản ứng lại anh sẽ không để cô ngã, lúc này mới an tâm ở trong lòng anh, lẩm bẩm hỏi: “Làm gì vậy?”
“Vợ à,chúng ta sang phòng bên cạnh.” Lý Thâm vững vàng ôm cô đi ra.
Thẩm Y Y vừa tỉnh ngủ, tinh thần trì trệ được anh đặt lên giường ở phòng bên cạnh mới phản ứng lại.
…
Người đàn ông ăn chay hơn nửa tháng mãnh liệt hơn người đàn ông ăn chay mấy năm lần trước, hơn nữa ở phương diện này cực kỳ cường thế, hoàn toàn không có dáng vẻ thâm tình nghe lời cô chỉ đông tuyệt đối không đi tây như bình thường.
Từ sớm mai tới khi mặt trời lên cao, nếu không phải Thẩm Y Y hờn dỗi không để ý tới anh, anh còn có thể làm tiếp.
Người đàn ông ăn no nên sờ mũi, bắt đầu dỗ dành mỹ nhân.
???
Thẩm Y Y trừng anh một cái, vốn dĩ không muốn nói chuyện với anh, thấy dáng vẻ anh cẩn thận dè dặt “anh sai rồi”, lại không nhịn được mềm lòng.
Nhưng vừa thấy đáy mắt anh mang theo chút kiêu ngạo, vừa thẹn vừa giận, ngó lơ anh.
Lý Thâm xoay người xuống giường.
Thẩm Y Y tò mò, lén lút nhìn, nhìn thấy anh lấy ra một cái hộp.
“Vợ à!” Lý Thâm lên giường, nhét hộp cho cô: “Đây là tiền của anh, cho em hết.”
?
Thẩm Y Y đã phá công, ôm chăn ngồi dậy, mở hộp ra, nhìn thấy một xấp đại đoàn kết ngay ngắn bên trong.
Bảy trăm đồng, hôm qua anh từng nói.
“Cho nên.” Mẹ Lý nuốt nước bọt: “Con là bởi vì mẹ mới muốn nhận Tiểu Bảo làm con nuôi, hay là các con tự muốn như thế?”
Hà Chiêu Đệ há miệng, nghĩ tới sự ngó lơ phải gánh chịu sau nhiều năm không sinh được con trai, nghĩ tới Giang Ái Linh ỷ mình sinh con trai vênh váo đắc ý ức h.i.ế.p cô ấy, nghĩ tới bởi vì không có con trai mà tự ti, cuối cùng nghĩ tới lời mẹ Lý vừa mới nói…
Bỗng nhiên thoát ra từ trong bi thương, nước mắt tràn ra lã chã, nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu bừa bãi.
Cô ấy cũng không muốn nhận nuôi Tiểu Bảo, nhưng cô ấy không sinh được con trai.
Nhất thời tâm trạng của mẹ Lý rất phức tạp, bà lại nhìn Lý Đại Bân, phát hiện anh ta bởi vì một câu nói của vợ, trong mắt cũng ầng ậng nước mắt.
Nhìn dáng vẻ yếu ớt khóc của hai vợ chồng thằng cả, mẹ Lý muốn quở trách, nhưng lời tới bên miệng lại không thể thốt ra.
Lý Đại Bân là con trai cả của bà, cũng là đứa con trai bà coi trọng nhất.
Thành thật lại siêng năng, những năm qua, việc nặng nhọc trong nhà gần như đều do anh ta làm, khiến bà rất an tâm, về cơ bản chưa từng bận tâm gì về anh ta.
Mà Hà chiêu Đệ là đứa con dâu bà không thích nhất trong ba đứa con dâu, ngoài lý do không sinh được con trai, còn luôn cau có mặt mày, bà cảm thấy như vậy sẽ xua tan phúc khí.
Cho nên nhiều năm qua, cũng không coi trọng cô ấy.
Mà bây giờ đột nhiên phát hiện, họ thế mà lại bị bà ngó lơ lâu như vậy, họ mới hơn ba mươi tuổi, thế mà đã tiều tụy già nua như thế này.
Mẹ Lý nhìn cha Lý, ông cụ nhíu chặt mày, nhưng trong mắt là một mảnh tỏ tường, không quá kinh ngạc khi Hà Chiêu Đệ nêu ra vấn đề này.
“Mẹ, được không?” Hà Chiêu Đệ lại hỏi.
Nhìn ánh mắt mong chờ của hai vợ chồng thằng cả, mẹ Lý há miệng: “Vợ thằng hai sẽ không đồng ý đâu!”
“Vậy con đi nói với em dâu được không?” Hà Chiêu Đệ thấy thái độ mẹ Lý giống như đã lơi lỏng, lại nói: “Em dâu không có con gái, nếu họ thích Đại Hoa, con có thể…có thể…”
Cô ấy nói lời này đã hoàn toàn mất hết tự tin, ngay cả bản thân cô ấy cũng không muốn để người khác nhận nuôi con gái, càng đừng nói là Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y thương ba đứa con nhường nào, cô ấy cũng biết.
Hà Chiêu Đệ lại nghẹn ngào.
Mẹ Lý nhìn dáng vẻ khóc thút thít của cô ấy, cũng cảm thấy hơi chạnh lòng.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là ngăn cản Hà Chiêu Đệ đi tìm Thẩm Y Y.
Sao Thẩm Y Y có thể cho con trai của mình cho vợ thằng cả nuôi?
Còn có Lý Thâm cũng sẽ không đồng ý, lúc anh khó khăn nhất, cũng chưa từng nghĩ sẽ cho ba đứa con cho người khác.
Hai vợ chồng này đều không phải người dễ thương lượng, mẹ Lý nhớ ra dáng vẻ sáng nay Thẩm Y Y đánh Giang Ái Linh, lại nghĩ tới dáng vẻ Lý Thâm cầm rìu kéo Lý Tam Hoành từ trong phòng ra.
Rùng mình, nói không chừng sau khi Hà Chiêu Đệ nói với họ, họ trực tiếp trở mặt với cô ấy.
Hôm nay đã trở mặt với nhà thằng ba, nói gì cũng không thể để hai nhà khác xuất hiện mâu thuẫn nữa.
Nếu đã là vì bà, vậy chuyện dễ xử lý rồi.
Trên mặt mẹ Lý lập tức giương lên một nụ cười dịu dàng: “Vợ thằng cả, nhận nuôi tới nhận nuôi lui này phiền phức biết bao? Thực ra vừa nãy mẹ cũng nghĩ thông rồi, có phải là cháu trai không thực ra đều không quan trọng lắm, nếu không giống như Lý Thiết Trụ, sợ là mẹ sẽ tức c.h.ế.t mất! Giống như ba đứa cháu gái ngoan ngoãn biết bao, mẹ thích ba đứa chúng.”
Mắt Hà Chiêu Đệ lập tức sáng lên: “Mẹ, mẹ nói thật sao?”
“Thật!” Mẹ Lý cười híp mắt nói: “Trước đây là mẹ sai, luôn cho rằng cháu trai tốt, bây giờ mẹ cảm thấy cháu gái mới tốt nhất, vợ thằng cả, sau này mẹ với cha con sống cùng với nhà con, con đừng chê bai cha mẹ!”
“Đương nhiên sẽ không.” Hà Chiêu Đệ lập tức nói, cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện nụ cười.
“Cho nên con sẽ không đi hỏi vợ thằng hai nữa chứ?” Mẹ Lý không yên tâm, lại hỏi một câu: “Con nhất định đừng đi, nếu con đi hỏi thật, tới lúc đó nhà thằng hai trở mặt với con, mẹ không cứu nổi con đâu.”
Hơn nữa nó cần Đại Hoa của con làm gì, nếu nó muốn con gái, bản thân nó cũng có thể sinh.
Câu nói phía sau mẹ Lý không dám nói, sợ kích thích Hà Chiêu Đệ.
“Không đi nữa.” Hà Chiêu Đệ nói.
“Được, vậy các con quay về nghỉ ngơi đi.” Mẹ Lý cực kỳ ôn nhu, nói với Lý Đại Bân cũng mang vẻ cảm động bên cạnh: “Đại Bân, chăm sóc tốt vợ con, đừng nghĩ chuyện nhận nuôi Tiểu Bảo nữa. Các con phải nhớ, con cái lúc nào con ruột cũng là tốt nhất, nếu các con thực sự muốn một đứa con thì đến bệnh viện khám, các con còn trẻ, còn có thể mang thai. Cho dù không được cũng không sao, mẹ tuyệt đối sẽ không trách các con. Bây giờ đối với mẹ mà nói, cháu trai cháu gái đều như nhau, biết không?”
“Biết rồi mẹ.” Vợ chồng anh cả thành thật lại một phen cảm động.
“Vậy thì quay về nghỉ ngơi đi, các con cầm nến này đi, cẩn thận nhìn đường.” Mẹ Lý hào phóng đưa cho một cây nến, tiễn họ ra tới cửa.
Giang Ái Linh đối diện từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cảnh này, suýt chút tưởng mình hoa mắt.
Mẹ Lý nhìn thấy cô ta, liếc cô ta một cái, xoay người vào phòng.
Vừa vào phòng, lập tức hít sâu một hơi, lẩm bẩm một câu: “Trời hành mà, sao nó lại có suy nghĩ này?”
Cha Lý đã nhân lúc họ ra ngoài đi lên giường, nghe vậy hừ hai tiếng, trở mình: “Còn không phải bởi vì bà trọng nam khinh nữ.”
Trên mặt mẹ Lý ngượng nghịu, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Có thể trách tôi sao?”
Nhưng vì sao không thể trách, bản thân bà ấy lại không nói ra được.
Sau khi tắt đèn, nằm xuống, mẹ Lý mở mắt nghĩ rất lâu.
Cuối cùng quyết định, sau này cố gắng đối xử công bằng với cháu trai cháu gái một chút.
Ừm, phải đối xử tốt với nhà thằng cả một chút, bớt quản nhà thằng hai một chút, còn nhà thằng ba…thích ra sao thì ra.
Bên phía Thẩm Y Y, về tới nhà cũng lười nấu cơm, nấu nửa nồi cháo, hấp nóng bánh bao buổi trưa Lý Thâm mua về còn chưa ăn hết, cả nhà giải quyết bữa tối đơn giản.
Tắm rửa xong lên giường nằm.
Hôm nay Lý Thâm canh cánh lời vợ nói cả ngày, khó khăn lắm mới đợi đến tối, đợi đến khi ba đứa con đi ngủ, cuối cùng cũng nghe thấy hơi thở bình ổn của chúng, anh vừa muốn gọi vợ, ngẩng đầu nhìn, vợ anh cũng ngủ mất.
Lý Thâm: “...”
Anh nằm lại giống như phát tiết, lặng lẽ tính toán khi nào đuổi mấy đứa nhãi này tới phòng kế bên ngủ.
Sáng sớm, trong giấc ngủ, Thẩm Y Y mơ màng cảm nhận thiếu đi gì đó, theo thói quen xoay người muốn ôm người đàn ông bên cạnh mới phát hiện người bên cạnh cô là Nhị Bảo.
Mở mắt ra, nhìn sang bên Lý Thâm, cô mới nhớ ra tối qua đợi ba đứa con ngủ, đợi mãi đợi mãi mình cũng ngủ mất.
Thẩm Y Y ngồi dậy, muốn dịch Nhị Bảo tới chỗ của cô, động tĩnh có chút lớn, đánh thức Lý Thâm, giọng nói của anh khi bị đánh thức rất khàn: “Vợ à, sao thế?”
“Em muốn dịch Tiểu Bảo tới.” Thẩm Y Y hơi nhỏ tiếng nói.
Lý Thâm nghe vậy, chống người dậy, nhẹ nhàng ôm Tiểu Bảo tới vị trí ban đầu của cô.
Thẩm Y Y chui vào trong chăn anh đắp, cuộn người trong lòng Lý Thâm, trong miệng lẩm bẩm: “Lạnh quá.”
Trong phòng đã đốt giường đất, nhiệt độ ấm áp hơn bên ngoài, nhưng lúc rời khỏi chăn vẫn sẽ có cảm giác lạnh tê tái.
Thẩm Y Y là người sợ lạnh, mà Lý Thâm chính là cái lò sưởi, cho nên dạo này cô cực kỳ thích ôm anh ngủ.
Cô đơn thuần muốn sưởi ấm, đã quên mất lời nói với Lý Thâm sáng hôm qua.
Nhưng Lý Thâm còn nhớ.
Đã hơn nửa tháng từ lần trước ăn thịt, hôm qua ban ngày anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, kết quả tối qua cô ngủ mất, lúc này cô chủ động ôm tới…
Lửa vốn đã hạ xuống “vèo” một cái dâng lên, cơ thể lập tức phấn khích lên, cả người cả chăn ôm cô vào.
Thẩm Y Y ôm được người, đang muốn nhắm mắt tiếp tục ngủ, bỗng nhiên bị bế lên.
Giật mình, vô thức muốn bắt lấy điểm tựa, nhưng tứ chi cô bị quấn trong chăn, phản ứng lại anh sẽ không để cô ngã, lúc này mới an tâm ở trong lòng anh, lẩm bẩm hỏi: “Làm gì vậy?”
“Vợ à,chúng ta sang phòng bên cạnh.” Lý Thâm vững vàng ôm cô đi ra.
Thẩm Y Y vừa tỉnh ngủ, tinh thần trì trệ được anh đặt lên giường ở phòng bên cạnh mới phản ứng lại.
…
Người đàn ông ăn chay hơn nửa tháng mãnh liệt hơn người đàn ông ăn chay mấy năm lần trước, hơn nữa ở phương diện này cực kỳ cường thế, hoàn toàn không có dáng vẻ thâm tình nghe lời cô chỉ đông tuyệt đối không đi tây như bình thường.
Từ sớm mai tới khi mặt trời lên cao, nếu không phải Thẩm Y Y hờn dỗi không để ý tới anh, anh còn có thể làm tiếp.
Người đàn ông ăn no nên sờ mũi, bắt đầu dỗ dành mỹ nhân.
???
Thẩm Y Y trừng anh một cái, vốn dĩ không muốn nói chuyện với anh, thấy dáng vẻ anh cẩn thận dè dặt “anh sai rồi”, lại không nhịn được mềm lòng.
Nhưng vừa thấy đáy mắt anh mang theo chút kiêu ngạo, vừa thẹn vừa giận, ngó lơ anh.
Lý Thâm xoay người xuống giường.
Thẩm Y Y tò mò, lén lút nhìn, nhìn thấy anh lấy ra một cái hộp.
“Vợ à!” Lý Thâm lên giường, nhét hộp cho cô: “Đây là tiền của anh, cho em hết.”
?
Thẩm Y Y đã phá công, ôm chăn ngồi dậy, mở hộp ra, nhìn thấy một xấp đại đoàn kết ngay ngắn bên trong.
Bảy trăm đồng, hôm qua anh từng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.