Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
Chương 73
Zhihu
10/09/2024
“Thu lại chúng ta mang tới chợ đen huyện thành bán?” Chu Phong Thu hỏi.
Lý Thâm lắc đầu: “Dạo này chia lương thực, chắc chắn bên trên sẽ đề phòng, nghiêm trị buôn bán lương thực, khoảng thời gian này chợ đen không an toàn, chúng ta phải bán tới chỗ khác.”
Mắt Chu Phong Thu sáng lên, anh ta biết anh có con đường bán tới thành phố lớn: “Vậy chúng ta có thể thu lãi bao nhiêu tiền một cân?”
Lý Thâm: “Lương thực không phải đồng hồ, chúng ta thu mua lương thực phải định giá theo số lượng, bán nhiều giá sẽ cao, bán ít giá sẽ thấp, cho nên chúng ta chưa chốt được vốn, không biết có thể lãi bao nhiêu, nhưng tuyệt đối sẽ không lỡ là được.”
Chu Phong Thu như hiểu như không gật đầu, chỉ cần anh nói không lỗ, vậy chắc chắn sẽ không lỗ!
Nhưng…
“Anh Thâm, anh cũng nói chợ đen không an toàn, chắc chắn người muốn bán lương thực cũng sẽ sợ bị bắt, sẽ không manh động, vậy chúng ta làm sao đi tìm những người muốn bán lương thực này?”
Không thể nào xuống thôn hỏi từng người chứ? Trừ phi họ không cần mạng nữa.
Lý Thâm nhếch môi: “Trước đây cậu bán đồng hồ đi như thế nào?”
“Em dò la nhà ai sắp kết hôn hoặc là xem ai lớn tuổi chưa kết hôn…” Chu Phong Thu khựng lại, nhìn Lý Thâm, hiểu rồi.
Lý Thâm tiếp tục nói: “Không thể tới chợ đen, lại muốn bán lương thực đi, vậy chắc chắn là đi tìm người thiếu lương thực, mà người thiếu lương thực chính là những người ăn lương thực thương phẩm trong thành phố, cho nên họ nhất định sẽ cõng lương thực chạy tới khu dân cư.”
Còn những người này, chắc chắn sẽ khá kín đáo, điều này khảo nghiệm năng lực quan sát của họ rồi.
Chu Phong Thu vui vẻ: “Như vậy chúng ta chẳng những có thể tìm được họ, hơn nữa bán lương thực giống như họ, chắc chắn bán khá ít, mà chúng ta muốn thu mua rất nhiều, cho nên đây cũng là ưu thế của chúng ta.”
Chu Phong Thu đã hiểu, ánh mắt nhìn anh trở nên lấp lánh ánh sao, quả nhiên, theo anh không thiếu tiền kiếm.
Lúc này, Trần Cường tới.
Chu Phong Thu vội vàng thuật lại lời vừa nãy với Trần Cường, cuối cùng nói: “Anh Thâm phụ trách bán lương thực đi, chúng ta phụ trách thu mua lương thực, được chứ?”
Lại có tiền kiếm, Trần Cường kích động: “Đương nhiên được!”
Trong nhà bếp, Thẩm Y Y đang nấu bữa sáng, ánh mắt thi thoảng nhìn ba người đàn ông ở bên ngoài.
Họ cố ý đè thấp giọng nói, cô không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng từ khi Lý Thâm thừa nhận mua đi bán lại, mà Chu Phong Thu lại xuất hiện ở đây, cô đã có thể đoán ra đại khái.
Tâm trạng nhất thời có chút phức tạp, cho nên đồng hồ của cô chuyển tới chuyển lui cuối cùng vẫn tới chỗ Lý Thâm?
Đây là chuyện trùng hợp huyền ảo gì?
Ôm theo tâm trạng phức tạp, Thẩm Y Y nấu bữa sáng xong, ra ngoài gọi người: “Anh Thâm, Cường Tử còn có…”
Chu Phong Thu còn chưa kịp giới thiệu, Thẩm Y Y giả vờ không quen anh ta.
Chu Phong Thu lập tức nói: “Tôi tên Chu Phong Thu, chị dâu.”
Lời vừa dứt, Chu Phong Thu đã cảm nhận được một ánh nhìn c.h.ế.t chóc, rùng mình.
“Phong Thu.” Thẩm Y Y cười thân thiết, thể hiện ra sự hiền huệ hiền lành của một người chị dâu: “Tôi nấu xong bữa sáng rồi, hay là các người ăn trước rồi nói tiếp?”
Chu Phong Thu nào dám ăn, cho dù mùi thơm bay đầy nhà khiến cái bụng còn chưa ăn sáng của anh ta đói kêu ột ột, nhịn đau từ chối: “Chị dâu không cần đâu, thực ra chúng tôi đã nói chuyện xong rồi, tôi đi trước nhé chị dâu! Chị dâu bye bye!”
Một mạch gọi mấy tiếng “chị dâu” thật to, muốn chứng minh với anh Thâm rằng anh ta thật sự không có tâm tư khác với chị dâu.
Sau khi nói xong, sợ khó giữ mạng, vội vã đẩy chiếc xe sườn ngang 28 của mình, đạp xe chạy.
Trần Cường nhìn tới trố mắt há hốc mồm, Chu Phong Thu ở trước mặt anh ấy rất ngang, anh ấy chưa từng thấy dáng vẻ anh ta sợ hãi như vậy, bèn hỏi anh Thâm: “Cậu ta sao vậy?”
Lý Thâm cười lạnh một tiếng.
Trần Cường sờ mũi, thầm cảm thấy không ổn, cũng không dám ở lại ăn sáng, trước khi đi còn học theo Chu Phong Thu hét một câu: “Tôi đi nhé, bye bye chị dâu!”
Thẩm Y Y: “...”
Cô quay đầu nhìn Lý Thâm.
Lý Thâm nhìn vợ mình, khí chất cả người đều nhu hòa lại, sờ mũi: “Sao vậy?”
“Bạn của anh rất thú vị.” Thẩm Y Y nói, xoay người đi vào nhà bếp, đi mấy bước thấy anh còn chưa đi theo, quay đầu quở mắng nói: “Không ăn sáng sao?”
Lý Thâm vội vàng đi theo.
Thẩm Y Y đi ngang hàng với anh, hờ hững hỏi: “Anh Thâm, quan hệ giữa anh với người tên Chu Phong Thu kia rất tốt sao?”
“Cũng được.” Lý Thâm nói.
“Cho nên anh làm cái kia…” Thẩm Y Y hỏi: “Cũng là làm cùng với anh ta?”
Lý Thâm nhìn cô, nhất thời không rõ ý của cô, là muốn cho anh làm hay là không muốn cho anh làm, nhưng vẫn thành thật nói: “Ừm.”
Trong lòng Thẩm Y Y đã có tính toán, hờ hững hỏi: “Vậy các anh bán gì, bán như thế nào, có thể nói cụ thể với em không?”
Lý Thâm bèn nói với cô.
Lúc anh nói, nói khá đơn giản mơ hồ, chỉ nói mình có con đường, cũng tỉnh lược đi nguy hiểm trong đó.
Nhưng Thẩm Y Y vẫn nghe hiểu, tổng kết lại chính là một câu: Lấy lương thực ở huyện thành nhỏ tới thành phố lớn, thương phẩm của thành phố lớn lấy tới huyện thành nhỏ, lợi dụng tin tức kém, nhập thấp bán cao, kiếm khoảng lệch giá trong đó!
“...” Thẩm Y Y nhất thời có chút phức tạp.
Trong thế cục hiện tại, có thể có gan lớn như vậy, tầm nhìn xa như vậy, chẳng trách sau này anh sẽ trở thành một cự kình thương nghiệp.
“Vợ?” Lý Thâm gọi cô một tiếng, ngữ khí thậm chí còn mang theo ý lấy lòng: “Thực ra cũng không nguy hiểm lắm, anh cũng không đích thân đi bán đồ, một năm anh cũng chỉ làm một mùa đông, một mùa đông anh đã có thể cho em…cho cuộc sống một năm sau của chúng ta tốt đẹp hơn, em cũng không cần tìm cha mẹ xin tiền nữa.”
Thẩm Y Y: “...”
Nhìn thấy cô d.a.o động, Lý Thâm tiếp tục: “Ngoài ra, nếu cha mẹ luôn trợ cấp cho chúng ta, liệu họ có cảm thấy anh không đáng tin không?”
Thẩm Y Y: “...”
Quả thật cô đã d.a.o động, không phải bởi vì lời Lý Thâm nói.
Mà là bởi vì…cô không thể ở đây mãi, sau này cô chắc chắn sẽ tham gia thi đại học quay về thành phố, còn sẽ kiếm tiền.
Với năng lực và bàn tay vàng của cô, cho dù Lý Thâm không làm gì, cô cũng có thể cho họ cuộc sống rất tốt.
Nhưng…
Trong quan hệ của họ, nhìn như Lý Thâm thuần phục cô hơn một chút.
Nhưng thực ra Lý Thâm có chút chủ nghĩa đàn ông, nhìn anh không muốn ly hôn, không muốn nhận tiền của cha mẹ cô, kiên trì muốn tự kiếm tiền và sự cường thế khi lên giường, liền có thể nhìn ra được.
Anh sẽ không ăn đồ bố thí, cũng sẽ không tiếp nhận sự che chở của người khác.
Nếu cô kiên trì lấy cái cớ “vì tốt cho anh” không cho anh ra ngoài, đại khái anh sẽ nghe cô.
Nhưng điều này cũng sẽ hạn chế sự phát triển của anh, đợi sau này chênh lệch giữa họ ngày càng lớn, họ sẽ càng đi càng xa.
Đây không phải là điều Thẩm Y Y muốn nhìn thấy, cho nên họ phải cùng nhau phát triển.
“Vậy anh đi đi!” Thẩm Y Y thỏa hiệp.
Lý Thâm thở phào, đảm bảo nói: “Vợ à, em yên tâm, anh còn muốn sống với em rất rất lâu, anh sẽ không để mình xảy ra chuyện!”
Hừ!
Thẩm Y Y quay mặt đi, khóe môi lại nhếch lên một nụ cười, giả vờ tức giận nói: “Vậy anh phải nhớ kỹ lời anh nói, nếu anh xảy ra chuyện gì, em sẽ không đợi anh, em sẽ dẫn ba đứa con cải giá, để chúng gọi người khác là cha!”
“Em dám!” Lời này thật sự đụng tới cấm kỵ của Lý Thâm, ngữ khí cũng hung dữ lên.
Thẩm Y Y trừng anh.
Anh lại sợ, nhưng vẫn kiên trì nói: “Anh sẽ không xảy ra chuyện!”
Còn muốn dẫn ba đứa con cải giá? Mơ đi!
Thẩm Y Y không nhịn được cười, ôm cánh tay của anh: “Được rồi, bữa sáng đã nguội cả rồi.”
Lý Thâm nhìn cô cười, đáy mắt cũng nổi lên một tia ý cười nhàn nhạt.
**
Nếu Lý Thâm đã có năng lực và mối quan hệ như vậy, dĩ nhiên Thẩm Y Y không định để phân này chảy ruộng người khác.
Cô định cung cấp vật tư cho Lý Thâm.
Bản thân cô kiếm được một vố, Lý Thâm kiếm thêm một vố, cuối cùng tiền đều rơi vào trong túi cô.
Ha ha ~
Thẩm Y Y nghĩ thôi đã không áp chế được khóe môi giương lên.
Ummmmm~
Còn cô muốn cung cấp vật tư cho Lý Thâm như thế nào, bây giờ Thẩm Y Y tạm thời không định tiết lộ không gian của mình.
Cô làm nữ phụ ác độc nhiều năm như vậy, nếu hỏi cô thứ gì đáng sợ nhất, cô nhất định sẽ trả lời, là lòng người!
Sự phức tạp của lòng người rất khó tưởng tượng, cô cũng không phải không tin Lý Thâm, mà là…
Cô muốn giữ cho mình một át chủ bài.
Cho nên chỉ có thể tiếp tục dùng cái tên Lão Hắc này.
Lý Thâm lắc đầu: “Dạo này chia lương thực, chắc chắn bên trên sẽ đề phòng, nghiêm trị buôn bán lương thực, khoảng thời gian này chợ đen không an toàn, chúng ta phải bán tới chỗ khác.”
Mắt Chu Phong Thu sáng lên, anh ta biết anh có con đường bán tới thành phố lớn: “Vậy chúng ta có thể thu lãi bao nhiêu tiền một cân?”
Lý Thâm: “Lương thực không phải đồng hồ, chúng ta thu mua lương thực phải định giá theo số lượng, bán nhiều giá sẽ cao, bán ít giá sẽ thấp, cho nên chúng ta chưa chốt được vốn, không biết có thể lãi bao nhiêu, nhưng tuyệt đối sẽ không lỡ là được.”
Chu Phong Thu như hiểu như không gật đầu, chỉ cần anh nói không lỗ, vậy chắc chắn sẽ không lỗ!
Nhưng…
“Anh Thâm, anh cũng nói chợ đen không an toàn, chắc chắn người muốn bán lương thực cũng sẽ sợ bị bắt, sẽ không manh động, vậy chúng ta làm sao đi tìm những người muốn bán lương thực này?”
Không thể nào xuống thôn hỏi từng người chứ? Trừ phi họ không cần mạng nữa.
Lý Thâm nhếch môi: “Trước đây cậu bán đồng hồ đi như thế nào?”
“Em dò la nhà ai sắp kết hôn hoặc là xem ai lớn tuổi chưa kết hôn…” Chu Phong Thu khựng lại, nhìn Lý Thâm, hiểu rồi.
Lý Thâm tiếp tục nói: “Không thể tới chợ đen, lại muốn bán lương thực đi, vậy chắc chắn là đi tìm người thiếu lương thực, mà người thiếu lương thực chính là những người ăn lương thực thương phẩm trong thành phố, cho nên họ nhất định sẽ cõng lương thực chạy tới khu dân cư.”
Còn những người này, chắc chắn sẽ khá kín đáo, điều này khảo nghiệm năng lực quan sát của họ rồi.
Chu Phong Thu vui vẻ: “Như vậy chúng ta chẳng những có thể tìm được họ, hơn nữa bán lương thực giống như họ, chắc chắn bán khá ít, mà chúng ta muốn thu mua rất nhiều, cho nên đây cũng là ưu thế của chúng ta.”
Chu Phong Thu đã hiểu, ánh mắt nhìn anh trở nên lấp lánh ánh sao, quả nhiên, theo anh không thiếu tiền kiếm.
Lúc này, Trần Cường tới.
Chu Phong Thu vội vàng thuật lại lời vừa nãy với Trần Cường, cuối cùng nói: “Anh Thâm phụ trách bán lương thực đi, chúng ta phụ trách thu mua lương thực, được chứ?”
Lại có tiền kiếm, Trần Cường kích động: “Đương nhiên được!”
Trong nhà bếp, Thẩm Y Y đang nấu bữa sáng, ánh mắt thi thoảng nhìn ba người đàn ông ở bên ngoài.
Họ cố ý đè thấp giọng nói, cô không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng từ khi Lý Thâm thừa nhận mua đi bán lại, mà Chu Phong Thu lại xuất hiện ở đây, cô đã có thể đoán ra đại khái.
Tâm trạng nhất thời có chút phức tạp, cho nên đồng hồ của cô chuyển tới chuyển lui cuối cùng vẫn tới chỗ Lý Thâm?
Đây là chuyện trùng hợp huyền ảo gì?
Ôm theo tâm trạng phức tạp, Thẩm Y Y nấu bữa sáng xong, ra ngoài gọi người: “Anh Thâm, Cường Tử còn có…”
Chu Phong Thu còn chưa kịp giới thiệu, Thẩm Y Y giả vờ không quen anh ta.
Chu Phong Thu lập tức nói: “Tôi tên Chu Phong Thu, chị dâu.”
Lời vừa dứt, Chu Phong Thu đã cảm nhận được một ánh nhìn c.h.ế.t chóc, rùng mình.
“Phong Thu.” Thẩm Y Y cười thân thiết, thể hiện ra sự hiền huệ hiền lành của một người chị dâu: “Tôi nấu xong bữa sáng rồi, hay là các người ăn trước rồi nói tiếp?”
Chu Phong Thu nào dám ăn, cho dù mùi thơm bay đầy nhà khiến cái bụng còn chưa ăn sáng của anh ta đói kêu ột ột, nhịn đau từ chối: “Chị dâu không cần đâu, thực ra chúng tôi đã nói chuyện xong rồi, tôi đi trước nhé chị dâu! Chị dâu bye bye!”
Một mạch gọi mấy tiếng “chị dâu” thật to, muốn chứng minh với anh Thâm rằng anh ta thật sự không có tâm tư khác với chị dâu.
Sau khi nói xong, sợ khó giữ mạng, vội vã đẩy chiếc xe sườn ngang 28 của mình, đạp xe chạy.
Trần Cường nhìn tới trố mắt há hốc mồm, Chu Phong Thu ở trước mặt anh ấy rất ngang, anh ấy chưa từng thấy dáng vẻ anh ta sợ hãi như vậy, bèn hỏi anh Thâm: “Cậu ta sao vậy?”
Lý Thâm cười lạnh một tiếng.
Trần Cường sờ mũi, thầm cảm thấy không ổn, cũng không dám ở lại ăn sáng, trước khi đi còn học theo Chu Phong Thu hét một câu: “Tôi đi nhé, bye bye chị dâu!”
Thẩm Y Y: “...”
Cô quay đầu nhìn Lý Thâm.
Lý Thâm nhìn vợ mình, khí chất cả người đều nhu hòa lại, sờ mũi: “Sao vậy?”
“Bạn của anh rất thú vị.” Thẩm Y Y nói, xoay người đi vào nhà bếp, đi mấy bước thấy anh còn chưa đi theo, quay đầu quở mắng nói: “Không ăn sáng sao?”
Lý Thâm vội vàng đi theo.
Thẩm Y Y đi ngang hàng với anh, hờ hững hỏi: “Anh Thâm, quan hệ giữa anh với người tên Chu Phong Thu kia rất tốt sao?”
“Cũng được.” Lý Thâm nói.
“Cho nên anh làm cái kia…” Thẩm Y Y hỏi: “Cũng là làm cùng với anh ta?”
Lý Thâm nhìn cô, nhất thời không rõ ý của cô, là muốn cho anh làm hay là không muốn cho anh làm, nhưng vẫn thành thật nói: “Ừm.”
Trong lòng Thẩm Y Y đã có tính toán, hờ hững hỏi: “Vậy các anh bán gì, bán như thế nào, có thể nói cụ thể với em không?”
Lý Thâm bèn nói với cô.
Lúc anh nói, nói khá đơn giản mơ hồ, chỉ nói mình có con đường, cũng tỉnh lược đi nguy hiểm trong đó.
Nhưng Thẩm Y Y vẫn nghe hiểu, tổng kết lại chính là một câu: Lấy lương thực ở huyện thành nhỏ tới thành phố lớn, thương phẩm của thành phố lớn lấy tới huyện thành nhỏ, lợi dụng tin tức kém, nhập thấp bán cao, kiếm khoảng lệch giá trong đó!
“...” Thẩm Y Y nhất thời có chút phức tạp.
Trong thế cục hiện tại, có thể có gan lớn như vậy, tầm nhìn xa như vậy, chẳng trách sau này anh sẽ trở thành một cự kình thương nghiệp.
“Vợ?” Lý Thâm gọi cô một tiếng, ngữ khí thậm chí còn mang theo ý lấy lòng: “Thực ra cũng không nguy hiểm lắm, anh cũng không đích thân đi bán đồ, một năm anh cũng chỉ làm một mùa đông, một mùa đông anh đã có thể cho em…cho cuộc sống một năm sau của chúng ta tốt đẹp hơn, em cũng không cần tìm cha mẹ xin tiền nữa.”
Thẩm Y Y: “...”
Nhìn thấy cô d.a.o động, Lý Thâm tiếp tục: “Ngoài ra, nếu cha mẹ luôn trợ cấp cho chúng ta, liệu họ có cảm thấy anh không đáng tin không?”
Thẩm Y Y: “...”
Quả thật cô đã d.a.o động, không phải bởi vì lời Lý Thâm nói.
Mà là bởi vì…cô không thể ở đây mãi, sau này cô chắc chắn sẽ tham gia thi đại học quay về thành phố, còn sẽ kiếm tiền.
Với năng lực và bàn tay vàng của cô, cho dù Lý Thâm không làm gì, cô cũng có thể cho họ cuộc sống rất tốt.
Nhưng…
Trong quan hệ của họ, nhìn như Lý Thâm thuần phục cô hơn một chút.
Nhưng thực ra Lý Thâm có chút chủ nghĩa đàn ông, nhìn anh không muốn ly hôn, không muốn nhận tiền của cha mẹ cô, kiên trì muốn tự kiếm tiền và sự cường thế khi lên giường, liền có thể nhìn ra được.
Anh sẽ không ăn đồ bố thí, cũng sẽ không tiếp nhận sự che chở của người khác.
Nếu cô kiên trì lấy cái cớ “vì tốt cho anh” không cho anh ra ngoài, đại khái anh sẽ nghe cô.
Nhưng điều này cũng sẽ hạn chế sự phát triển của anh, đợi sau này chênh lệch giữa họ ngày càng lớn, họ sẽ càng đi càng xa.
Đây không phải là điều Thẩm Y Y muốn nhìn thấy, cho nên họ phải cùng nhau phát triển.
“Vậy anh đi đi!” Thẩm Y Y thỏa hiệp.
Lý Thâm thở phào, đảm bảo nói: “Vợ à, em yên tâm, anh còn muốn sống với em rất rất lâu, anh sẽ không để mình xảy ra chuyện!”
Hừ!
Thẩm Y Y quay mặt đi, khóe môi lại nhếch lên một nụ cười, giả vờ tức giận nói: “Vậy anh phải nhớ kỹ lời anh nói, nếu anh xảy ra chuyện gì, em sẽ không đợi anh, em sẽ dẫn ba đứa con cải giá, để chúng gọi người khác là cha!”
“Em dám!” Lời này thật sự đụng tới cấm kỵ của Lý Thâm, ngữ khí cũng hung dữ lên.
Thẩm Y Y trừng anh.
Anh lại sợ, nhưng vẫn kiên trì nói: “Anh sẽ không xảy ra chuyện!”
Còn muốn dẫn ba đứa con cải giá? Mơ đi!
Thẩm Y Y không nhịn được cười, ôm cánh tay của anh: “Được rồi, bữa sáng đã nguội cả rồi.”
Lý Thâm nhìn cô cười, đáy mắt cũng nổi lên một tia ý cười nhàn nhạt.
**
Nếu Lý Thâm đã có năng lực và mối quan hệ như vậy, dĩ nhiên Thẩm Y Y không định để phân này chảy ruộng người khác.
Cô định cung cấp vật tư cho Lý Thâm.
Bản thân cô kiếm được một vố, Lý Thâm kiếm thêm một vố, cuối cùng tiền đều rơi vào trong túi cô.
Ha ha ~
Thẩm Y Y nghĩ thôi đã không áp chế được khóe môi giương lên.
Ummmmm~
Còn cô muốn cung cấp vật tư cho Lý Thâm như thế nào, bây giờ Thẩm Y Y tạm thời không định tiết lộ không gian của mình.
Cô làm nữ phụ ác độc nhiều năm như vậy, nếu hỏi cô thứ gì đáng sợ nhất, cô nhất định sẽ trả lời, là lòng người!
Sự phức tạp của lòng người rất khó tưởng tượng, cô cũng không phải không tin Lý Thâm, mà là…
Cô muốn giữ cho mình một át chủ bài.
Cho nên chỉ có thể tiếp tục dùng cái tên Lão Hắc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.