Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 75

Zhihu

10/09/2024

Tuy rằng vừa rồi là Thẩm Y Y nói với Chu Phong Thu chỉ là muốn kéo Lý Thâm ra, không thật sự muốn ra giá cao. Cho Lý Thâm, mấy hào cô cũng bỏ ra được, dù sao bản thân cô cũng không cần tốn tiền vốn, tất cả đều là lợi nhuận.

Nhưng.

Thẩm Y Y không tin, vừa rồi lúc Chu Phong Thu đi tìm anh không có kể lại hội thoại vừa rồi của bọn họ với Lý Thâm, chuyện bảy hào cô nói ít Lý Thâm tuyệt đối không biết.

"Quá ít." Thẩm Y Y duy trì thiết lập của Lão Hắc, hừ một tiếng: “Tôi cho anh biết, tôi đã thừa nhiều lương thực như vậy rồi, nếu giá cả không khiến tôi hài lòng, tôi sẽ không bán!"

"Không bán thì anh đã không gọi tôi tới!" Giọng điệu của Lý Thâm rất chắc chắn, như là nhìn thấu ý nghĩ của cô: “Anh nhất định sẽ bán cho tôi!"

Thẩm Y Y: "..." Tuy rằng đúng là cô muốn bán lương thực cho anh, nhưng anh thế này thì cũng quá tự đại rồi đấy nhỉ?

Điều này khơi dậy tâm lý chống đối của Thẩm Y Y, cũng muốn nhìn xem Lý Thâm là có bản lĩnh cao hay là cáo mượn oai hùm, dứt khoát nói: "Tôi sẽ không bán!"

Lý Thâm nở một nụ cười, không hề bối rối, bỗng nhiên nói: "Lão Hắc, anh tìm tôi, thật ra không phải chỉ vì bán lương thực nhỉ?”

Anh nói đúng, Thẩm Y Y tìm anh đương nhiên không phải chỉ vì bán một nghìn cân lương thực, cô muốn hợp tác lâu dài với anh.

Lợi dụng thân phận lão Hắc.

Thẩm Y Y không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Vì sao anh cho rằng như vậy?"

Lý Thâm bắt đầu phân tích: "Một nghìn cân lương thực, coi như là tôi thu giá một đồng một cân cho anh, không tính tiền vốn của anh, như vậy anh cũng chỉ có được một nghìn đồng."

Chỉ có?

Thẩm Y Y giật giật khóe miệng: "Một nghìn đồng rất nhiều, anh dựa vào cái gì cho là tôi sẽ không vì một nghìn đồng này tới tìm anh bán lương thực? Trái lại là hoài nghi tôi có mục đích riêng?"

"Một nghìn đồng đúng là nhiều." Lý Thâm gật đầu: "Nhưng đối với anh thì không nhiều!"

???

Thẩm Y Y không rõ.

Cô quả thật không có cảm thấy một nghìn đồng rất nặng, bởi vì trong không gian của cô có rất nhiều vật tư, muốn biến ra khi nào cũng được.

Nhưng anh không biết cô có không gian!

"Vì sao tôi biết một nghìn đồng đối với anh không nhiều lắm?" Lúc này Lý Thâm tựa như biết thuật đọc tâm.

"Lúc trước anh bán hai chiếc đồng hồ cho lão Chu, là một trăm sáu mươi đồng một chiếc, nhưng lúc bán năm mươi chiếc, anh đã hạ giá thẳng xuống một trăm năm mươi đồng, chênh lệch trong đó là mười đồng, giá cả đã thay đổi rất nhiều, mất đi thu nhập tròn năm trăm đồng! Tôi nghe nói, lúc ấy anh ngay cả do dự cũng chưa từng do dự, qua đó thấy rõ anh không thiếu năm trăm đồng này."

"Tôi là vì cổ vũ anh mua nhiều hơn, sau đó tôi mới có thể lợi nhuận nhiều được!" Thẩm Y Y tiếp tục tìm cớ, không thừa nhận mình có “tính tùy hứng”.

Lời này vừa khéo kiểm chứng cho lời của Lý Thâm: "Vốn đồng hồ rất nhỏ, số lợi nhuận kiếm được rất lớn, bỏ ra muốn bán giá cao rất dễ dàng, mà lương thực thể tích lớn, lợi nhuận kiếm được nhỏ, bỏ ra dễ dàng nhưng không tiện bỏ ra nhiều.”

"Hai bên đối lập, nếu anh thật sự muốn kiếm tiền, hoàn toàn không cần chạy đi bán lương thực, mỗi một chiếc đồng hồ có thể kiếm được rất nhiều, huống chi mỗi tháng anh có thể lấy ra năm mươi chiếc đồng hồ."

"Đạo lý đơn giản như vậy, tôi nghĩ có lẽ anh hiểu, vì vậy anh chạy tới bán lương thực, kỳ thật ý không ở trong lời, mà tại tôi."



Thẩm Y Y: "..."

Hình như… bị anh gài rồi.

Tâm trạng Thẩm Y Y có chút kỳ lạ, dường như cô đã bị châm biếm rồi?

Có phải cô nên bực bội? Nhưng người đàn ông thông minh này là của cô!

Trong nháy mắt Lý Thâm đã chiếm thế thượng phong: "Vì vậy anh tìm tôi có chuyện gì?"

Khụ!

Cô bây giờ là lão Hắc! Không phải vợ Lý Thâm!

Khóe môi Thẩm Y Y cong lên: "Xem ra, tôi không chọn lầm người."

Lý Thâm nhíu mày, ý bảo cô nói tiếp.

"Tôi muốn hợp tác với anh." Đã đến nước này rồi, Thẩm Y Y đi thẳng vào vấn đề: "Chỉ cần tôi có vật tư, tôi có thể ưu tiên, hơn nữa ưu đãi cung cấp cho anh!"

Lý Thâm: "Vật tư anh có cái gì?"

Thẩm Y Y: "Lương thực có nhu cầu lớn nhất, công nghiệp phẩm có lợi nhuận cao nhất!"

Điều này cũng ngoài dự kiến của Lý Thâm: "Nguồn gốc sạch sẽ?"

"Chắc chắn sạch sẽ!"

Như thế, hai người đã vui vẻ... Quyết định một cách rất bình tĩnh mục đích hợp tác.

Nếu như đã hợp tác rồi, Lý Thâm nói thẳng rồi: "Lương thực của anh chỉ có thể lấy ra một nghìn cân?"

Có thể lấy ra một nghìn cân lương thực làm mồi dụ anh ra đây, Lý Thâm không tin cô chỉ có một nghìn cân lương thực.

Đương nhiên không chỉ bấy nhiêu.

Một nghìn cân chỉ là con số phiên phiến Thẩm Y Y nói, nhưng Thẩm Y Y đã hiếu kỳ: "Nếu như tôi có thể lấy ra số lượng lương thực dùng tấn làm đơn vị, các anh dám bán?"

Không sợ phía trên điều tra à?

"Vì sao không dám? Một tấn chỉ có hai nghìn cân." Lý Thâm xùy một tiếng, như là biết băn khoăn của cô, bèn nói, "Số lương thực này nếu như chỉ tập trung ở thị trấn, nhất định sẽ bị điều tra, nhưng nếu như những số lương thực này phân tán đến các nơi trên cả nước thì có là mấy trăm tấn cũng không nhiều."

???

Lại bị khinh bỉ.

Thật ra Thẩm Y Y nghĩ rất đơn giản, bây giờ người muốn xuất hành đều phải có thư giới thiệu, chớ nói chi là vận chuyển rất nhiều rất nhiều đến các nơi trên cả nước. Một khi bị phát hiện, nhất định sẽ dẫn tới tai họa. Mà một mình cô không muốn mạo hiểm, chỉ muốn làm ít mua bán nhỏ, giàu nhỏ nhưng bình an là được. Tóm lại chờ sau khi kỳ thi đại học được mở, cơ hội kiếm tiền nhiều là thật, đến lúc đó chính sách rộng rãi rồi, cô chả cần phải âu rầu tìm đường ra.

Nhưng cô không ngờ Lý Thâm to gan như vậy!!!

Đương nhiên, cái này cũng nói rõ anh thật sự có đường đi.



Như thế, Thẩm Y Y đã yên tâm không ít với phi vụ kỳ này của Lý Thâm,dứt khoát nói: "Tôi có thể cho anh năm tấn, nhưng một cân phải là tám hào!"

"Được!" Lý Thâm rất nhanh gọn: "Anh còn đồng hồ không?"

"Đồng hồ một trăm." Thẩm Y Y nói, nếu như đã hợp tác rồi, chắc chắn phải bày tỏ ít thành ý, có điều: "Anh có nhiều tiền thế để đưa cho tôi sao?"

Lời này của cô có trộn lẫn sự đùa dai, cô nhớ kỹ Lý Thâm đã từng nói qua anh chỉ có bảy trăm đồng tiền riêng, số tiền đó đều ở chỗ cô.

"Yên tâm đi." Lý Thâm cười khẩy: "Chỉ cần anh có thể cung cấp hàng, tôi có thể đưa anh tiền!"

???

Anh thật là giàu!

Thẩm Y Y nhớ tới bảy nghìn năm trăm đồng lần trước, nói không chừng chính là Lý Thâm đã trù liệu. Về phần trù liệu làm gì, đây cũng là một bí mật của anh

Thẩm Y Y nheo mắt, người đàn ông của cô thật đúng là có bản lĩnh.

Nếu đã như vậy, không vặt ít lông thì thật có lỗi với bản thân!

"Vậy có thể giúp tôi thu thập ít “đồ cũ”?"

Đồ cũ mà Thẩm Y Y chỉ chính là đồ cổ, đồ cổ ở đời sau rất đáng tiền, có điều ở thời điểm này thì không được coi trọng, cũng không phải là thứ đáng giá gì. Nếu như có thể thừa cơ tìm được một món trân bảo hiếm thấy nào đó, coi như là về sau cô không muốn kiếm tiền thì nửa đời sau cũng có thể chỉ nằm rồi ăn không.

Lý Thâm không suy nghĩ nhiều, anh coi như là dù thông minh thì cũng không dự liệu được sự phát triển của đời sau, mà những vật đó, mấy anh lớn trong chợ đêm có nhiều không kể xiết, dùng ít đồ để trao đổi với bọn họ, có thể đổi được không ít!

Nhưng anh không phải là đồ ngu, có thể đặc biệt để lão Hắc nói ra, những vật kia chắc chắn có giá trị.

Bèn thừa cơ nói: "Có thể, nhưng, mua năm mươi chiếc đồng hồ giảm mười đồng, bây giờ tôi mua một trăm chiếc, có phải anh nên giảm cho tôi hai mươi đồng?”

Thẩm Y Y: “???”

Tốt, rất tốt, rất giỏi buôn bán!

"Được!" Vợ chồng hợp tác cũng không cần so đo nhiều như vậy, tóm lại mỗi chiếc cô vẫn thu nhập lãi ròng là một trăm bốn mươi đồng.

Lý Thâm: "Lúc nào giao hàng?"

"Buổi sáng ngày mai, mười giờ." Thẩm Y Y nói, tuy rằng ban đêm vắng vẻ hành sự thuận tiện, nhưng cô không an tâm đêm hôm khuya khoắt bỏ ba đứa nhỏ ở nhà một mình, chỉ có thể vào ban ngày.

Được!

Lý Thâm gật đầu, hẹn địa điểm, hai người đã mỗi người một hướng mà rời đi.

Thẩm Y Y đi ra khỏi hẻm Tân Bảo, đạp xe đạp trở về thôn Thanh Thủy. Lúc đi được nửa đường thì tìm cánh rừng, thay đổi hóa trang, từ không gian lấy ra một ít thịt, sau đó về nhà.

Về đến nhà, cũng gần năm giờ chiều chạng vạng rồi, Lý Thâm vẫn chưa về, Thẩm Y Y suy đoán có lẽ là đi tính tiền tính đồ cổ rồi.

Cô không quản anh, đến nhà cũ sát vách một chuyến, người một nhà nhà nhà họ Lý đều ở đó, nhưng bầu không khí rất thiếu sinh khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook