Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 92

Zhihu

10/09/2024

Sau đó cô theo Lâm Gia Đống xuống nông thôn, mẹ cô càng thêm hết cách với cô, cộng thêm trời cao hoàng đế xa, lại sợ cô làm chuyện ngốc nghếch gì, ngay cả viết thư cho cô cũng dùng từ cẩn thận dè dặt.

“Cho nên, anh thật sự không cần căng thẳng.” Thẩm Y Y nói: “Chỉ cần để mẹ em nhìn thấy dáng vẻ bình thường của anh, mẹ em sẽ rất thích anh.”

Lý Thâm thở phào một hơi, lại nghe vợ anh lại cười: “Nhưng em trai em có thể sẽ hơi làm khó anh!”

Cái này Lý Thâm không sợ, chẳng qua là một thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi, muốn thu phục, còn không dễ dàng?

Thẩm Y Y nhìn ra tâm tư của anh, nhíu mày, vậy cô sẽ đợi xem anh thu phục em trai mình.

Hai người rất nhanh đã tới nhà, Thẩm Y Y vừa xuống xe, nhìn thấy mẹ Lý lặng lẽ bước ra, dáng vẻ thần kinh căng thẳng, vội vã nói: “Thằng hai, sao con lại về?”

?

“Mẹ, sao vậy?” Lý Thâm không hiểu.

Ây dô, khiến mẹ Lý sợ khiếp rồi.

Không phải bà đã nhắc nhở thằng cả rồi sao? Bảo anh ta bảo Lý Thâm ra ngoài trốn một chút, là không bảo được hay là quên rồi? Đúng là cái thứ thành sự không có bại sự có thừa!

Mẹ Lý muốn nói lại thôi, ngại Thẩm Y Y ở bên cạnh, lại không tiện nói, chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Không có gì.”

“Vậy mẹ, nếu không có gì thì chúng con vào trước.” Thẩm Y Y nói.

“Được.” Mẹ Lý chần chừ gật đầu.

Thẩm Y Y và Lý Thâm vừa đi vào, mẹ Thẩm và Thẩm Vũ Hiên chơi với ba đứa trẻ trong nhà cười rất vui vẻ, không chú ý tới họ.

Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, Thẩm Y Y khựng bước.

Cách lần trước cô gặp mẹ mình không lâu, cũng chỉ là chuyện hơn một tháng trước mà thôi, ký ức sau cuối là mẹ cô ôm cô nằm trong vũng máu, đau đớn khóc.

Nhớ tới cảnh đó, vành mắt của Thẩm Y Y lại có chút nóng.

Lý Thâm phát giác được, nắm tay cô, cho cô một ánh mắt cổ vũ.

Thẩm Y Y cười với anh, hít sâu một hơi, gọi một tiếng về phía bóng lưng kia: “Mẹ!”

Mọi người nghe thấy động tĩnh quay đầu.

Mẹ Thẩm nhìn thấy một nam một nữ ở phía sau, khựng lại.



Thẩm Vũ Hiên ở bên cạnh đã hưng phấn đứng lên: “Chị!”

Cách bảy năm không gặp, hai chị em không bởi vì thời gian và khoảng cách mà xa lạ.

Ánh mắt của Thẩm Y Y dịch chuyển từ trên người mẹ cô tới trên người Thẩm Vũ Hiên, đứa em trai này của cô nhỏ hơn cô những chín tuổi, từ nhỏ đã bám theo sau cô, dù đánh khóc vẫn có thể cun cút theo phía sau m.ô.n.g cô.

“Chị, chị thế mà không hề thay đổi chút nào.” Thẩm Vũ Hiên rất kinh ngạc, cậu tưởng chị xuống nông thôn nhiều năm như thế, còn kết hôn sinh con, chắc chắn đã biến thành một bà cô mặt vàng.

Mẹ Thẩm cũng nhìn sang, tuy vừa nãy nhìn thấy ba đứa trẻ, bà đã đoán được con gái sống không tồi lắm, nhưng lúc này thấy con gái, mới chắc chắn cuộc sống của cô quả thật không tồi, thậm chí còn rất tốt.

Nếu sống không tốt, sẽ không bảo dưỡng tốt như vậy.

Trước kia Thẩm Y Y có hệ thống, lại không cần làm việc, dĩ nhiên bảo dưỡng rất tốt, nói cô mười tám tuổi cũng không quá.

Thẩm Y Y không dùng đầu nghĩ cũng đoán được Thẩm Vũ Hiên đang nghĩ gì, uy h.i.ế.p nói: “Em rất mong đợi chị biến thành bà cô mặt vàng?”

“Không không không.” Thẩm Vũ Hiên có khát vọng sống rất mạnh, xua tay: “Đương nhiên em hi vọng chị vĩnh viễn xinh đẹp trẻ trung như thế!”

Thẩm Y Y cười hừ một tiếng: “Em đã cao lên không ít, cao hơn chị rồi, suýt chút không nhận ra.”

“Đương nhiên.” Thẩm Vũ Hiên rất kiêu ngạo, cũng rất thù dai, thâm trầm hỏi: “Chị có nhớ lúc em còn nhỏ, chị nói sau này em nhất định sẽ không cao bằng chị không? Bây giờ chị có bị vả mặt chưa?”

“Nếu bây giờ em lùn hơn chị, không chỉ có chuyện vả mặt thôi đâu.” Thẩm Y Y không khách sáo nói: “Hơn nữa, em so với chị cái gì? Cấu tạo nam nữ không giống nhau, em biết không? Hơn nữa, bây giờ em cũng không cao bằng anh rể em.”

“Chị, em cũng mới 16 tuổi được chứ?” Thẩm Vũ Hiên không phục: “Sau này còn sẽ cao tiếp!”

Thẩm Y Y không tin lắm gật đầu, thuận thế dẫn Lý Thâm vào chủ đề: “Anh Thâm, đây là em trai em! Út, đây là anh rể em, mau, gọi anh rể!”

Thẩm Vũ Hiên đã sớm nhìn thấy Lý Thâm ở bên cạnh chị anh ấy, tướng mạo cũng rất cứng rắn rất tuấn lãng, trông có vẻ đối xử với chị anh ấy cũng không tồi, nhưng người gạt chị anh ấy đi, mặc kệ là người tốt hay kẻ xấu, anh ấy đều cảm thấy chướng mắt.

Vốn dĩ muốn trực tiếp ngó lơ, nhưng ngại chị gái, chỉ có thể ậm ừ gọi một tiếng: “Anh rể.”

“Vũ Hiên.” Lý Thâm gật đầu, không thân không cận nhưng cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy lãnh đạm.

Đối phó Thẩm Vũ Hiên xong, Thẩm Y Y lại kéo Lý Thâm tới trước mặt mẹ Lý: “Mẹ…”

Lâu như thế không gặp con gái, cuối cùng mẹ Thẩm cũng không kiềm chế nổi, liếc cô một cái: “Con còn biết mẹ là mẹ con?”

“Nói hờn dỗi gì vậy?” Thẩm Y Y buông Lý Thâm ra, ngồi xuống bên cạnh mẹ cô, ôm cổ bà, làm nũng: “Mẹ, nhìn thấy mẹ con thật sự rất vui.”



Mẹ Thẩm tới chung quy không phải tới hờn dỗi con gái, huống hồ bên cạnh còn có Lý Thâm và mẹ Lý, bà cũng không tiện tỏ thái độ mãi, để con gái không xuống được, hục hặc nói: “Coi như con có lương tâm!”

Thẩm Y Y cười he he, đứng lên, nắm tay Lý Thâm: “Mẹ, đây là chồng con, Lý Thâm! Anh Thâm, đây là mẹ em, mau gọi mẹ!”

“Mẹ!” Lý Thâm lập tức gọi một tiếng, vẫn là dáng vẻ bình thản, chỉ có Thẩm Y Y nhìn ra anh hơi căng thẳng.

Mẹ Thẩm không có sắc mặt tốt đối với con rể gạt mất con gái, chất vấn nói: “Cậu đừng gọi tôi là mẹ đã, cậu lén lút kết hôn với con gái tôi, lại không nói cho tôi với cha nó tiếng nào, cậu cảm thấy phù hợp sao?”

Mẹ Lý ở bên cạnh bảo ba đứa nhỏ đừng quấy rầy Thẩm Y Y và mẹ Thẩm gặp nhau, lúc này tim đập mạnh, căng thẳng nhìn về phía này.

“Mẹ!” Thẩm Y Y muốn nói gì, bị Lý Thâm ngăn cản, anh rất dứt khoát ôm đồm hết lỗi lên người mình: “Mẹ, xin lỗi, chuyện này là lỗi của con, nhưng con nghiêm túc với Y Y, xin mẹ tin con.”

Ở trong thư, Thẩm Y Y đưa cho Triệu Hữu Lương mang đi cho cha mẹ cô, đã nói tất cả mọi chuyện ngoại trừ cô đi theo kịch bản cho mẹ Thẩm biết, nhưng mẹ Thẩm không nhìn thấy thư.

Nhưng lúc này mẹ Thẩm nhìn sắc mặt của con gái liền biết chuyện này chắc chắn có ẩn tình, thậm chí còn có thể là lỗi của con gái.

Mà Lý Thâm ôm hết lỗi lên người mình, khiến mẹ Thẩm có hảo cảm không ít với chàng rể này.

Sắc mặt dịu lại, nhìn túi lớn túi nhỏ ở phía sau họ, hỏi: “Đây là định đi thăm mẹ và cha con?”

“Không sai.” Thẩm Y Y giành trả lời trước: “Còn là con rể mẹ đề ra!”

“Ai hỏi con?” Mẹ Thẩm trợn mắt với cô, ngay sau đó phản ứng lại, lại hơi căng thẳng nhìn cô một cái.

Thẩm Y Y mẫn cảm bắt được, có hơi chua sót, cô biết mẹ sợ thái độ của bà không tốt, lại chọc cô tức giận, bèn chen tới ngồi bên cạnh mẹ, tươi cười nói: “Con tự muốn trả lời không được ư?”

“...” Mẹ Thẩm thở phào một hơi, đồng thời lại có chút kinh ngạc vì cô không nổi giận, tuy miệng cứng nhưng ngữ khí đã mềm mỏng vài phần: “Con thích sao thì vậy!”

“Ây ya ya.” Thẩm Y Y làm nũng, dựa lên vai của bà: “Mẹ, con nhớ mẹ quá!”

Mẹ Thẩm: “...” Có phải là trúng tà rồi không?

Nhưng cuối cùng thái độ của bà cũng mềm mỏng lại, trách cứ trừng Thẩm Y Y một cái, Thẩm Y Y cười hi hi với bà.

Mẹ Thẩm không kiềm chế nổi cũng cười một cái, bầu không khí đã nhẹ nhàng lại.

Thẩm Y Y khẽ chớp mắt với Lý Thâm, Lý Thâm cong khóe môi, lặng lẽ giơ ngón cái với cô.

Mẹ Thẩm chú ý tới, tuy còn có rất nhiều nghi vấn vẫn chưa giải được, nhưng chung quy đã yên tâm không ít.

Một bên khác, mẹ Lý cũng thở phào một hơi, không sao rồi không sao rồi, Lý Thâm sẽ không bị đánh chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook