Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Chương 140
Thiên Sơn Trà Khách
30/05/2024
Trong Tưởng phủ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Hạ Nghiên chỉ cần nghĩ tới Tưởng Nguyễn sẽ đi theo Ý Đức Thái hậu tới Tông miếu là trong lòng như bị dao găm đâm cho mấy nhát. Chuyện tốt như vậy tại sao lại vào hết người con nhỏ Tưởng Nguyễn đó.
Mấy ngày nay Tưởng Tố Tố đều có vẻ sợ hãi tái nhợt, lời của Tuyên Ly trong đêm cung đó như đâm vào tim ả ta. Nam nhân tuấn tú tao nhã đó lại một lòng với Tưởng Nguyễn, làm sao ả cam tâm cho được. Giờ nghe tin Tưởng Nguyễn sắp phải rời khỏi kinh thành, ả cười nhếch miệng. “Đúng, phải như vậy! Tốt nhất là chết trong Tông miếu luôn đi!”
Ả đi gặp Hạ Nghiên. “Nương! Con muốn đến miếu.”
“Con nghĩ vớ vẩn gì vậy?” Hạ Nghiên lắp bắp kinh hãi. “Đi đến miếu làm cái gì? Con có biết đến đó là coi như một đời này sẽ bỏ đi hay không?”
Mấy ngày nay Tưởng Tố Tố không còn kích động như những ngày trước, mặt tái nhợt nhưng giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh. “Nương! Con đã nghĩ kỹ rồi, con muốn đến miếu. Con đã xin phụ thân rồi, phụ thân đã đồng ý.”
“Tố Tố, đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Nghiên hoảng sợ, càng nhìn Tưởng Tố Tố càng làm bà ta không yên tâm.
“Không có gì.” Tưởng Tố Tố giống như không muốn nói nhiều lời, quay đầu nhìn sang chỗ khác. “Chỉ là chán ghét cuộc sống trong phủ. Đi đến miếu cũng tốt, cho đầu óc bình tĩnh. Không phải Tưởng Nguyễn cũng đi Tông miếu của hoàng gia sao? Tại sao lại muốn đi? Rõ ràng muốn mang tiếng tốt còn gì. Từ trước đến giờ nó chẳng qua chỉ dựa vào tiếng tốt mà lên thôi. Ba năm thì ba năm, con cũng có thể đi.”
Hạ Nghiên còn muốn nói thêm vài câu, Tưởng Tố Tố đã nói. “Nương không cần nói nhiều, lòng con đã quyết, mấy ngày nữa sẽ xuất phát.”
Tưởng Nguyễn đi theo Thái hậu đến Tông miếu, tất nhiên trong nhà có kẻ ghen tức đỏ con mắt. Tưởng Lệ thì không cần phải nói, mặc dù có được việc hôn nhân của Tả Lang Trung, nhưng vừa nghĩ chuyện Tưởng Nguyễn có thể tạo mối quan hệ với hoàng thất thì ghen tị không thôi. Tưởng Đan thì như có vẻ đang ốm, không ra khỏi phòng.
Nha hoàn đứng bên cạnh khóc lóc. “Tốt xấu gì thì tiểu thư cũng ăn một chút đi. Nếu tiếp tục như vậy sẽ không thể khỏi bệnh.”
“Chỉ là ta không cam lòng thôi.” Tưởng Đan khàn giọng. “Ta bất chấp tính mạng để đánh đổi, vậy mà giờ nhận được kết cục như thế này. Tưởng Lệ cướp đoạt hôn nhân của ta, Tưởng Tố Tố thì có phụ thân che chở. Mà giờ ngay cả Tưởng Nguyễn, ta vốn cho rằng nàng ta chưa chắc sẽ tốt hơn ta. Nhưng hôm nay thì danh tiếng lừng lẫy, còn ta? Ta có cái gì?”
Ánh mắt nàng ta bỗng chốc trở nên sắc lạnh, hạ giọng nói. “Ta không cam lòng! Rồi sẽ có một ngày ta sẽ tốt hơn tất cả bọn họ, ngược lại còn phải để họ chỉ có thể từ phía dưới nhìn lên ta.”
Nếu hỏi ở Tưởng phủ ai là người vui nhất, thì câu trả lời không ai khác chính là Tưởng lão phu nhân. Dù gì thì tên của Tưởng Nguyễn vẫn có chữ Tưởng, là người nhà họ Tưởng, dù ai nghĩ như thế nào thì khi nhắc tới nàng cũng hiểu đây là tiểu thư Tưởng phủ. Hoàng đế chiều cố Tưởng Nguyễn chính là muốn nói Tưởng phủ được vua ưu ái. Nghĩ tới đây thì bà lập tức thấy huynh muội Tưởng Nguyễn rất thuận mắt.
Bây giờ Tưởng Tín Chi đang đến Nguyễn Cư để nói chuyện với Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn tất nhiên biết huynh ấy sắp phải xuất binh đi Thiên Tấn quốc. Ở kiếp trước, chiến tranh giữa Thiên Tấn quốc và Đại Cẩm triều diễn ra khoảng mấy năm, chỉ là kiếp trước không có Tưởng Tín Chi. Giờ chuyện này vẫn xảy ra, nàng biết cuối cùng Đại Cẩm triều thắng, nhưng là thắng thảm. Quân sư của Thiên Tấn quốc cực kỳ lợi hại, có binh khí quỷ quái, suýt chút nữa đã khiến Đại Cẩm triều lỗ vốn nặng.
Thật ra Tưởng Tín Chi đã quyết định nhưng chỉ không yên lòng với Tưởng Nguyễn, ai ngờ vừa trở về phủ đã biết Ý Đức Thái hậu sẽ dẫn theo Tưởng Nguyễn đi Tông miếu. Trong lòng như bỏ được tảng đá lớn, đi theo Ý Đức Thái hậu dù sao cũng an toàn hơn ở Tưởng phủ rất nhiều. Nhưng bản thân hắn cũng nghi ngờ, nói. “Cuối cùng thì vì sao Thái hậu nương nương tìm muội? Gần vua như gần cọp, Thái hậu cũng không khác. A Nguyễn, tùy vào hoàn cảnh mà muội cần cư xử cho đúng, nhưng cũng không nên để bản thân chịu thiệt.”
Tưởng Nguyễn lại cười nói. “Đại ca không cần lo lắng cho muội, muội tự có cách của mình.” Nàng biết lần này Tưởng Tín Chi xuất chinh là vì nàng. Nếu không phải muốn che chở cho nàng thật tốt thì Tưởng Tín Chi cần gì phải liều mạng xông pha nơi chiến trường như vậy. Suy cho cùng, thiếu gia tao nhã ở kiếp trước đã từng cầm bút nay lại phải cầm kiếm, áo choàng trắng toát giờ lại thành áo giáp cứng cáp.
Nàng nói. “Cảm ơn đại ca.”
Tưởng Tín Chi sờ lên đầu của nàng, cũng không nói gì.
...
Ngày Thái hậu rời kinh, ba mươi sáu chiếc kiệu mềm, chín trăm tinh binh thị vệ, tám mươi lăm chiếc lọng làm từ lụa màu phỉ thúy. Đoàn đội quy mô, khí thế nổi bật. Hoàng đế đứng trên tường thành thật cao nhìn hàng ngũ đi xa dần.
Ánh mắt Tưởng Tín Chi đầy vẻ không nỡ, Tưởng Nguyễn cầm mẩu giấy lặng lẽ nhét vào tay Tưởng Tín Chi. Tưởng Tín Chi ngạc nhiên, Tưởng Nguyễn mỉm cười, nói nhỏ. “Trong đó có một bức thư cho đại ca, một bức đưa cho đại sư Tuệ Giác. Đại ca, bảo trọng!”
Đó là thư nàng dùng nguyên một đêm để viết ra. Ở kiếp trước khi còn trong cung, đã từng nghe một ít chuyện về trận chiến giữa Thiên Tấn quốc và Đại Cẩm triều, còn có cả những trận chiến đặc biệt nghe người trong cung kể lại. Nàng cố gắng nhớ lại những tin tức quan trọng rồi viết ra. Ngoài ra còn ghi những ký ức mà nàng nhớ được trong ba năm tới, nàng cố gắng viết thật chi tiết rồi đưa cho Tưởng Tín Chi.
Liệu Tưởng Tín Chi có nghi ngờ nàng hay không thì cũng không còn quan trọng nữa, nàng chỉ muốn bảo vệ Tưởng Tín Chi an toàn. Hiện tại nàng chỉ hận bản thân không thể nhớ được một cách rõ ràng, đáng ra kiếp trước nên nghe ngóng tin tức nhiều hơn. Nếu thế thì Tưởng Tín Chi đã có thêm một phần đảm bảo tính mạng rồi.
Về phần đại sư Tuệ Giác, chẳng qua là không ở kinh thành ba năm, có một số việc cũng cần phải biết trước biết sau để đảm bảo xảy ra đúng thời gian.
Tưởng Tín Chi cười cười. “A Nguyễn, bảo trọng!” Sau đó xoay người rời đi.
Lộ Châu vén rèm xe ngựa, nhìn ra bên ngoài. “Thật là đáng giận mà, tiểu thư mới trở về kinh thành không bao lâu mà giờ lại phải đi tiếp. Nghĩ tới vẫn khiến người ta cảm thấy đau lòng.”
“Ta không sao.” Tưởng Nguyễn mỉm cười. Bên ngoài dường như có thể nhìn thấy góc áo của Tưởng Tín Chi tung bay. Người đại ca này bỗng nhiên xa lạ, cảnh tượng này chưa từng xảy ra ở kiếp trước. Thiếu niên tướng quân này cũng bước vào chiến trường, chém giết quân địch ở đó, lấy được thứ thuộc về huynh ấy. Đó là tôn nghiêm, là kiêu ngạo chỉ thuộc về huynh ấy.
Đại ca, chúng ta tạm thời xa cách, ba năm sau, khi chúng ta gặp lại, ai cũng là quý nhân trong biển người.
Hai người quay đầu mà đi, người nào cũng không quay đầu lại. Nhiều năm về sau, trong một bức tranh vẽ sự phồn vinh của Đại Cẩm triều, có một cảnh khiến người khác nói chuyện bàn tán say sưa. Đó là huynh muội truyền kỳ, cảnh họ đứng ở cửa thành, đây chính là thời điểm bắt đầu sự huy hoàng của họ.
Con ngựa hí dài một tiếng, ánh mắt trời sáng chói, nhuộm đỏ hơn nửa bầu trời Đại Cẩm triều, từng đám mây bồng bềnh lơ lửng. Một người thanh niên ngẩng cao đầu nhìn binh lính, nhấc chân lên ngựa, ánh mắt dịu dàng dõi theo hàng ngũ đầy màu sắc đang dần đi xa.
Hạ Nghiên chỉ cần nghĩ tới Tưởng Nguyễn sẽ đi theo Ý Đức Thái hậu tới Tông miếu là trong lòng như bị dao găm đâm cho mấy nhát. Chuyện tốt như vậy tại sao lại vào hết người con nhỏ Tưởng Nguyễn đó.
Mấy ngày nay Tưởng Tố Tố đều có vẻ sợ hãi tái nhợt, lời của Tuyên Ly trong đêm cung đó như đâm vào tim ả ta. Nam nhân tuấn tú tao nhã đó lại một lòng với Tưởng Nguyễn, làm sao ả cam tâm cho được. Giờ nghe tin Tưởng Nguyễn sắp phải rời khỏi kinh thành, ả cười nhếch miệng. “Đúng, phải như vậy! Tốt nhất là chết trong Tông miếu luôn đi!”
Ả đi gặp Hạ Nghiên. “Nương! Con muốn đến miếu.”
“Con nghĩ vớ vẩn gì vậy?” Hạ Nghiên lắp bắp kinh hãi. “Đi đến miếu làm cái gì? Con có biết đến đó là coi như một đời này sẽ bỏ đi hay không?”
Mấy ngày nay Tưởng Tố Tố không còn kích động như những ngày trước, mặt tái nhợt nhưng giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh. “Nương! Con đã nghĩ kỹ rồi, con muốn đến miếu. Con đã xin phụ thân rồi, phụ thân đã đồng ý.”
“Tố Tố, đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Nghiên hoảng sợ, càng nhìn Tưởng Tố Tố càng làm bà ta không yên tâm.
“Không có gì.” Tưởng Tố Tố giống như không muốn nói nhiều lời, quay đầu nhìn sang chỗ khác. “Chỉ là chán ghét cuộc sống trong phủ. Đi đến miếu cũng tốt, cho đầu óc bình tĩnh. Không phải Tưởng Nguyễn cũng đi Tông miếu của hoàng gia sao? Tại sao lại muốn đi? Rõ ràng muốn mang tiếng tốt còn gì. Từ trước đến giờ nó chẳng qua chỉ dựa vào tiếng tốt mà lên thôi. Ba năm thì ba năm, con cũng có thể đi.”
Hạ Nghiên còn muốn nói thêm vài câu, Tưởng Tố Tố đã nói. “Nương không cần nói nhiều, lòng con đã quyết, mấy ngày nữa sẽ xuất phát.”
Tưởng Nguyễn đi theo Thái hậu đến Tông miếu, tất nhiên trong nhà có kẻ ghen tức đỏ con mắt. Tưởng Lệ thì không cần phải nói, mặc dù có được việc hôn nhân của Tả Lang Trung, nhưng vừa nghĩ chuyện Tưởng Nguyễn có thể tạo mối quan hệ với hoàng thất thì ghen tị không thôi. Tưởng Đan thì như có vẻ đang ốm, không ra khỏi phòng.
Nha hoàn đứng bên cạnh khóc lóc. “Tốt xấu gì thì tiểu thư cũng ăn một chút đi. Nếu tiếp tục như vậy sẽ không thể khỏi bệnh.”
“Chỉ là ta không cam lòng thôi.” Tưởng Đan khàn giọng. “Ta bất chấp tính mạng để đánh đổi, vậy mà giờ nhận được kết cục như thế này. Tưởng Lệ cướp đoạt hôn nhân của ta, Tưởng Tố Tố thì có phụ thân che chở. Mà giờ ngay cả Tưởng Nguyễn, ta vốn cho rằng nàng ta chưa chắc sẽ tốt hơn ta. Nhưng hôm nay thì danh tiếng lừng lẫy, còn ta? Ta có cái gì?”
Ánh mắt nàng ta bỗng chốc trở nên sắc lạnh, hạ giọng nói. “Ta không cam lòng! Rồi sẽ có một ngày ta sẽ tốt hơn tất cả bọn họ, ngược lại còn phải để họ chỉ có thể từ phía dưới nhìn lên ta.”
Nếu hỏi ở Tưởng phủ ai là người vui nhất, thì câu trả lời không ai khác chính là Tưởng lão phu nhân. Dù gì thì tên của Tưởng Nguyễn vẫn có chữ Tưởng, là người nhà họ Tưởng, dù ai nghĩ như thế nào thì khi nhắc tới nàng cũng hiểu đây là tiểu thư Tưởng phủ. Hoàng đế chiều cố Tưởng Nguyễn chính là muốn nói Tưởng phủ được vua ưu ái. Nghĩ tới đây thì bà lập tức thấy huynh muội Tưởng Nguyễn rất thuận mắt.
Bây giờ Tưởng Tín Chi đang đến Nguyễn Cư để nói chuyện với Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn tất nhiên biết huynh ấy sắp phải xuất binh đi Thiên Tấn quốc. Ở kiếp trước, chiến tranh giữa Thiên Tấn quốc và Đại Cẩm triều diễn ra khoảng mấy năm, chỉ là kiếp trước không có Tưởng Tín Chi. Giờ chuyện này vẫn xảy ra, nàng biết cuối cùng Đại Cẩm triều thắng, nhưng là thắng thảm. Quân sư của Thiên Tấn quốc cực kỳ lợi hại, có binh khí quỷ quái, suýt chút nữa đã khiến Đại Cẩm triều lỗ vốn nặng.
Thật ra Tưởng Tín Chi đã quyết định nhưng chỉ không yên lòng với Tưởng Nguyễn, ai ngờ vừa trở về phủ đã biết Ý Đức Thái hậu sẽ dẫn theo Tưởng Nguyễn đi Tông miếu. Trong lòng như bỏ được tảng đá lớn, đi theo Ý Đức Thái hậu dù sao cũng an toàn hơn ở Tưởng phủ rất nhiều. Nhưng bản thân hắn cũng nghi ngờ, nói. “Cuối cùng thì vì sao Thái hậu nương nương tìm muội? Gần vua như gần cọp, Thái hậu cũng không khác. A Nguyễn, tùy vào hoàn cảnh mà muội cần cư xử cho đúng, nhưng cũng không nên để bản thân chịu thiệt.”
Tưởng Nguyễn lại cười nói. “Đại ca không cần lo lắng cho muội, muội tự có cách của mình.” Nàng biết lần này Tưởng Tín Chi xuất chinh là vì nàng. Nếu không phải muốn che chở cho nàng thật tốt thì Tưởng Tín Chi cần gì phải liều mạng xông pha nơi chiến trường như vậy. Suy cho cùng, thiếu gia tao nhã ở kiếp trước đã từng cầm bút nay lại phải cầm kiếm, áo choàng trắng toát giờ lại thành áo giáp cứng cáp.
Nàng nói. “Cảm ơn đại ca.”
Tưởng Tín Chi sờ lên đầu của nàng, cũng không nói gì.
...
Ngày Thái hậu rời kinh, ba mươi sáu chiếc kiệu mềm, chín trăm tinh binh thị vệ, tám mươi lăm chiếc lọng làm từ lụa màu phỉ thúy. Đoàn đội quy mô, khí thế nổi bật. Hoàng đế đứng trên tường thành thật cao nhìn hàng ngũ đi xa dần.
Ánh mắt Tưởng Tín Chi đầy vẻ không nỡ, Tưởng Nguyễn cầm mẩu giấy lặng lẽ nhét vào tay Tưởng Tín Chi. Tưởng Tín Chi ngạc nhiên, Tưởng Nguyễn mỉm cười, nói nhỏ. “Trong đó có một bức thư cho đại ca, một bức đưa cho đại sư Tuệ Giác. Đại ca, bảo trọng!”
Đó là thư nàng dùng nguyên một đêm để viết ra. Ở kiếp trước khi còn trong cung, đã từng nghe một ít chuyện về trận chiến giữa Thiên Tấn quốc và Đại Cẩm triều, còn có cả những trận chiến đặc biệt nghe người trong cung kể lại. Nàng cố gắng nhớ lại những tin tức quan trọng rồi viết ra. Ngoài ra còn ghi những ký ức mà nàng nhớ được trong ba năm tới, nàng cố gắng viết thật chi tiết rồi đưa cho Tưởng Tín Chi.
Liệu Tưởng Tín Chi có nghi ngờ nàng hay không thì cũng không còn quan trọng nữa, nàng chỉ muốn bảo vệ Tưởng Tín Chi an toàn. Hiện tại nàng chỉ hận bản thân không thể nhớ được một cách rõ ràng, đáng ra kiếp trước nên nghe ngóng tin tức nhiều hơn. Nếu thế thì Tưởng Tín Chi đã có thêm một phần đảm bảo tính mạng rồi.
Về phần đại sư Tuệ Giác, chẳng qua là không ở kinh thành ba năm, có một số việc cũng cần phải biết trước biết sau để đảm bảo xảy ra đúng thời gian.
Tưởng Tín Chi cười cười. “A Nguyễn, bảo trọng!” Sau đó xoay người rời đi.
Lộ Châu vén rèm xe ngựa, nhìn ra bên ngoài. “Thật là đáng giận mà, tiểu thư mới trở về kinh thành không bao lâu mà giờ lại phải đi tiếp. Nghĩ tới vẫn khiến người ta cảm thấy đau lòng.”
“Ta không sao.” Tưởng Nguyễn mỉm cười. Bên ngoài dường như có thể nhìn thấy góc áo của Tưởng Tín Chi tung bay. Người đại ca này bỗng nhiên xa lạ, cảnh tượng này chưa từng xảy ra ở kiếp trước. Thiếu niên tướng quân này cũng bước vào chiến trường, chém giết quân địch ở đó, lấy được thứ thuộc về huynh ấy. Đó là tôn nghiêm, là kiêu ngạo chỉ thuộc về huynh ấy.
Đại ca, chúng ta tạm thời xa cách, ba năm sau, khi chúng ta gặp lại, ai cũng là quý nhân trong biển người.
Hai người quay đầu mà đi, người nào cũng không quay đầu lại. Nhiều năm về sau, trong một bức tranh vẽ sự phồn vinh của Đại Cẩm triều, có một cảnh khiến người khác nói chuyện bàn tán say sưa. Đó là huynh muội truyền kỳ, cảnh họ đứng ở cửa thành, đây chính là thời điểm bắt đầu sự huy hoàng của họ.
Con ngựa hí dài một tiếng, ánh mắt trời sáng chói, nhuộm đỏ hơn nửa bầu trời Đại Cẩm triều, từng đám mây bồng bềnh lơ lửng. Một người thanh niên ngẩng cao đầu nhìn binh lính, nhấc chân lên ngựa, ánh mắt dịu dàng dõi theo hàng ngũ đầy màu sắc đang dần đi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.