Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Chương 156
Thiên Sơn Trà Khách
30/05/2024
Tiêu Thiều giao thư cho Cẩm Nhị, Cẩm Nhị vội vàng rời đi. Quan Lương Hàn nhìn nhìn, ngẩn người. “Vẫn chưa tới cuối năm, đệ viết thư gì cho lão đầu vậy?”
“Lão đầu” là cách gọi của Quan Lương Hàn đối với Bát Kỳ tiên sinh sư phụ của bọn họ. Nhắc đến việc từ lúc Tiêu Thiều trở về từ Nam Cương, còn chưa thấy hắn đến gặp ông một lần nào. Tiêu Thiều nói. ‘‘Đệ muốn lên núi Già Nam một chuyến.”
Núi Gia Nam là chỗ ở của Bát Kỳ tiên sinh, cũng là chỗ luyện tập thường ngày của tám vị sư huynh đệ trong môn phái bọn họ. Nói đến Bát Kỳ tiên sinh thì ông cũng được biết đến như là một vị kỳ nhân, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, tinh thông thuật Kỳ Hoàng (Còn gọi là Hoàng Đế nội kinh, nguồn gốc giáo lý cơ bản của nền y học cổ truyền Trung Quốc), lại hiểu thuật hành quân đánh trận. Lúc Tiên hoàng còn tại thế từng mời ông rời núi phụ tá, nhưng khi ấy Bát Kỳ tiên sinh vẫn đang ở độ tuổi niên thiếu nên một mực từ chối, chỉ nói thiên đạo không thể nghịch chuyển, không thể làm trái ý trời. Trên núi Già Nam có bày trận pháp, thiên hạ không ai có thể giải được, bình thường người khác cũng không thể tìm ra được.
“Lên núi Già Nam, Tam ca chờ đệ một chút.” Mạc Thông nhảy dựng lên. “Đệ cũng muốn đi!”
“Đệ đi làm gì?” Quan Lương Hàn ngạc nhiên nói. Tính tình Mạc Thông hoạt bát, lúc trước khi còn ở trên núi sợ nhất chính là Bát Kỳ tiên sinh.
“Gần đây trong triều, Thái phó Liễu Mẫn càng ngày càng được Hoàng đế tín nhiệm. Lần trước đệ dâng sổ con, không ngờ lại bị Liễu Mẫn phản kích. Bình thường thì cũng thôi đi, nhưng tên tiểu tử này chính là khối đá vừa cứng vừa thối, bất cứ chuyện gì cũng đều phải nói rõ một cách vô cùng công bằng chính trực, một hạt cát cũng không thể dung thứ, tức chết tiểu gia.”
Mặc Thông là công tử thế gia chính cống, mặc dù từ nhỏ thông minh giảo hoạt, cũng tương đối trọng tình trọng nghĩa, nhưng rốt cuộc vẫn là người được phụ thân nuôi lớn ở trong quan trường, hiểu rõ sâu sắc đạo lý nước trong thì không có cá. Gặp phải mọt sách Liễu Mẫn không am hiểu sự đời như vậy, gần như bị tức đến hộc máu. Đến nước này, chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của sư phụ đại nhân.
“Chính là tân khoa Trạng nguyên đó sao?’’ Quan Lương Hàn có chút thành kiến đối với những người đọc sách. “Bảo thủ, cổ hủ, nói nhiều như vậy với mấy tên tú tài đó làm gì, đánh cho hắn một trận là xong chuyện thôi.’’
“Đánh mệnh quan triều đình, huynh không sợ Ngự sử dâng sổ con sao?” Tiêu Thiều nhìn về phía Mạc Thông đang sốt sắng muốn thử, Mạc Thông nhất thời giống như quả bóng xì hơi xẹp xuống. Quan Lương Hàn thấy khích tướng không thành công, hơi có chút thất vọng. Chuyển hướng nhìn về phía Tiêu Thiều. “Khi nào thì đệ xuất phát?”
“Bây giờ.’’ Tiêu Thiều đáp.
Mấy ngày liên tiếp cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Thiều, Tưởng Nguyễn chợt thấy có chút không quen. Lúc lấy lại tinh thần thì trong lòng thoáng nổi lên một sự lo lắng mơ hồ. Bởi vì thói quen có một người xuất hiện trong cuộc sống, hơn nữa người này lại chỉ dùng một khoảng thời gian ngắn ngủi khiến cho nàng quen với sự hiện hữu của hắn… Đối với Tưởng Nguyễn mà nói, đó thực sự không phải là chuyện gì tốt.
Mặc dù đến nay vẫn không biết trong ngày thường rốt cuộc Tiêu Thiều làm gì, nhưng cũng hiểu rõ rằng đó chắc chắn không phải là chuyện gì dễ dàng. Trong kinh có nhiều thiếu gia chỉ biết ăn chơi cưỡi ngựa chơi chim như vậy, Tiêu Thiều lại hoàn toàn khác với những thiếu gia này, toàn thân trên dưới không hề có một chút dáng vẻ hay khí chất không nghiêm túc nào. Mỗi lần nhìn vào đều sẽ khiến cho người ta xem nhẹ tuổi tác của hắn mà đặc biệt an tâm, nhẹ nhõm lạ thường.
Tuy nhiên đến cùng thì Tiêu Thiều làm gì cũng không hề liên quan tới nàng. So sánh thì, sự quỷ quái ma mị trong phủ càng khiến người ta quan tâm hơn. Ví dụ như nói Hồng Anh, trước đó vài ngày quấn lấy Tưởng Quyền nói muốn mời một đại phu đến phủ xem qua cho phụ nữ có thai trong phủ. Nhưng phu nhân phòng chính Hạ Nghiên đã tới lúc sắp chuyển dạ, tâm tình vốn có chút thất thường, không nói hai lời đã từ chối đề nghị của Hồng Anh. Hồng Anh làm nũng với Tưởng Quyền, cuối cùng Hạ Nghiên gần như là bị bắt buộc bắt mạch, sau đó đại phu trả lời bảo cái thai khá là ổn định, nhưng Hạ Nghiên lại bởi vì hành động của Hồng Anh khiến cho bị động thai khí. Tưởng Quyền có chút tức giận, mấy ngày nay đều không tới viện của Hồng Anh. Bởi vì áy náy, nên chỉ cần vừa trở về phủ thì lại ở bên cạnh Hạ Nghiên.
Lộ Châu kỳ quái nói. ‘‘Thật là kỳ quái, đứa bé trong bụng phu nhân rõ ràng đã không còn nữa rồi? Tại sao vẫn không tra ra được?”
“Hạ Nghiên chịu thiệt một vố lớn, tất nhiên sẽ thông minh hơn. Nếu như ngay cả một chiêu cũng không giữ lại, há chẳng phải đã sớm bị Hồng Anh đánh cho hoa rơi nước chảy?” Tưởng Nguyễn đang lật xem thiếp mời của Đổng Doanh Nhi viết cho nàng, mời nàng ngày mai đến phủ Kinh Triệu Doãn chơi. Lần này trở về, nàng vẫn chưa gặp lại mấy vị tỷ muội trên danh nghĩa. Trên thực tế, lúc nàng từ thôn trang trở về kinh thành, lại theo Thái hậu từ kinh thành rời đi, thời gian quá ngắn, cũng không thật lòng giao thiệp với người nào. Dù bây giờ vừa trở về kinh thành vẻ vang như thế, nhưng nếu nàng muốn tham gia vào vòng tròn giao lưu của những người trong kinh thành, thì bắt buộc phải duy trì thật tốt mối quan hệ với những người này.
“Vậy chúng là cứ trơ mắt nhìn ngũ di nương chịu thiệt?” Lộ Châu nói. “Thật ra tiểu thư cũng không thích ngũ di nương, đúng không ạ?”
Mặc dù Tưởng Nguyễn vẫn luôn thiên vị Hồng Anh, bề ngoài cũng coi như nhiệt tình vui vẻ, nhưng mấy nha trải qua chuyện lụa tơ tằm kia đã nhìn ra, Tưởng Nguyễn cũng không hề xem Hồng Anh là người một nhà.
Tưởng Nguyễn cười cười, dục vọng của con người là không có điểm dừng. Có lẽ lúc trước Hồng Anh chỉ muốn làm một di nương an phận, nhưng mà sau khi được nhắc nhở, thứ mà nàng ta muốn chính là vị trí phu nhân đương gia của Tưởng phủ. Liên quan đến những người tham lam như vậy, vĩnh viễn cũng không thể quá mức tin tưởng. Huống chi, cho tới bây giờ nàng đối với mỗi người của Tưởng phủ đều hận đến thấu xương, làm sao có thể ưa thích?
Liên Kiều cười hì hì nói. “Không nói tới những chuyện này nữa, lại nói tiếp, đã ba năm rồi tiểu thư cũng không gặp mấy người Đổng tiểu thư. Nô tỳ nghe người bên ngoài nói, bây giờ Đổng Tiểu thư đã đến tuổi lấy chồng, chậm nhất là cuối năm nay sẽ gả đến Thường gia.”
Đổng Doanh Nhi? Tưởng Nguyễn có chút nhíu mày, Đổng Doanh Nhi ở kiếp trước gả cho Thường An là quan tam phẩm Diêm vận sử của kinh thành, hai người này từ nhỏ đã có hôn ước, chính là một đôi uyên ương môn đăng hộ đối vô cùng tốt đẹp, cuộc sống về sau cũng trải qua cực kỳ êm ấm mãn nguyện. Ở cung yến kiếp trước, Tưởng nguyễn từng xa xa nhìn thấy bọn họ, lúc ấy hai phu thê Đổng Doanh Nhi cùng với Thường An vô cùng thâm tình, còn khiến cho nàng cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Hiện tại tính ra cũng vừa đúng khoảng thời gian lúc ấy. Hình như là sau khi qua mùa hè, Đổng Doanh Nhi sẽ được gả đi rồi. Đổng Doanh Nhi xuất giá, Lâm Tự Hương cũng sắp rồi. Kiếp trước, Lâm Tự Hương gả cho Tam hoàng tử Tuyên Tín, mẹ ruột của Tuyên Tín mất sớm, bình thường cũng không có người quản lý nên đã biến thành một tên ăn chơi sa đọa, từ lúc rời cung lập phủ gần như không còn xuất hiện ở trong cung nữa, là vị Hoàng tử tầm thường nhất trong cung. Nhưng vị Hoàng tử này lại là kẻ hoang dâm vô độ, cơ thiếp thành đàn. Kiếp trước Trần quý phi đã đích thân chỉ hôn Lâm Tự Hương cho Tuyên Tín, cuối cùng Lâm Tự Hương rơi vào kết cục đồng quy vu tận, cùng chết với ái thiếp của Tuyên Tín, Lâm gia cứ như vậy mà dần lụn bại suy tàn. Tưởng Nguyễn nhíu mày, tính ra thì bây giờ cũng cách thời gian quý phi chỉ hôn chẳng còn mấy ngày nữa, nên nghĩ cách tránh khỏi chuyện này mới được, hay là đi cầu xin Ý Đức Thái hậu?
Lắc đầu, tạm thời để chuyện này qua một bên, Tưởng Nguyễn nghĩ ngày mai gặp Lâm Tự Hương rồi lại nghe ngóng thêm chút tin tức.
“Lão đầu” là cách gọi của Quan Lương Hàn đối với Bát Kỳ tiên sinh sư phụ của bọn họ. Nhắc đến việc từ lúc Tiêu Thiều trở về từ Nam Cương, còn chưa thấy hắn đến gặp ông một lần nào. Tiêu Thiều nói. ‘‘Đệ muốn lên núi Già Nam một chuyến.”
Núi Gia Nam là chỗ ở của Bát Kỳ tiên sinh, cũng là chỗ luyện tập thường ngày của tám vị sư huynh đệ trong môn phái bọn họ. Nói đến Bát Kỳ tiên sinh thì ông cũng được biết đến như là một vị kỳ nhân, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, tinh thông thuật Kỳ Hoàng (Còn gọi là Hoàng Đế nội kinh, nguồn gốc giáo lý cơ bản của nền y học cổ truyền Trung Quốc), lại hiểu thuật hành quân đánh trận. Lúc Tiên hoàng còn tại thế từng mời ông rời núi phụ tá, nhưng khi ấy Bát Kỳ tiên sinh vẫn đang ở độ tuổi niên thiếu nên một mực từ chối, chỉ nói thiên đạo không thể nghịch chuyển, không thể làm trái ý trời. Trên núi Già Nam có bày trận pháp, thiên hạ không ai có thể giải được, bình thường người khác cũng không thể tìm ra được.
“Lên núi Già Nam, Tam ca chờ đệ một chút.” Mạc Thông nhảy dựng lên. “Đệ cũng muốn đi!”
“Đệ đi làm gì?” Quan Lương Hàn ngạc nhiên nói. Tính tình Mạc Thông hoạt bát, lúc trước khi còn ở trên núi sợ nhất chính là Bát Kỳ tiên sinh.
“Gần đây trong triều, Thái phó Liễu Mẫn càng ngày càng được Hoàng đế tín nhiệm. Lần trước đệ dâng sổ con, không ngờ lại bị Liễu Mẫn phản kích. Bình thường thì cũng thôi đi, nhưng tên tiểu tử này chính là khối đá vừa cứng vừa thối, bất cứ chuyện gì cũng đều phải nói rõ một cách vô cùng công bằng chính trực, một hạt cát cũng không thể dung thứ, tức chết tiểu gia.”
Mặc Thông là công tử thế gia chính cống, mặc dù từ nhỏ thông minh giảo hoạt, cũng tương đối trọng tình trọng nghĩa, nhưng rốt cuộc vẫn là người được phụ thân nuôi lớn ở trong quan trường, hiểu rõ sâu sắc đạo lý nước trong thì không có cá. Gặp phải mọt sách Liễu Mẫn không am hiểu sự đời như vậy, gần như bị tức đến hộc máu. Đến nước này, chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của sư phụ đại nhân.
“Chính là tân khoa Trạng nguyên đó sao?’’ Quan Lương Hàn có chút thành kiến đối với những người đọc sách. “Bảo thủ, cổ hủ, nói nhiều như vậy với mấy tên tú tài đó làm gì, đánh cho hắn một trận là xong chuyện thôi.’’
“Đánh mệnh quan triều đình, huynh không sợ Ngự sử dâng sổ con sao?” Tiêu Thiều nhìn về phía Mạc Thông đang sốt sắng muốn thử, Mạc Thông nhất thời giống như quả bóng xì hơi xẹp xuống. Quan Lương Hàn thấy khích tướng không thành công, hơi có chút thất vọng. Chuyển hướng nhìn về phía Tiêu Thiều. “Khi nào thì đệ xuất phát?”
“Bây giờ.’’ Tiêu Thiều đáp.
Mấy ngày liên tiếp cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Thiều, Tưởng Nguyễn chợt thấy có chút không quen. Lúc lấy lại tinh thần thì trong lòng thoáng nổi lên một sự lo lắng mơ hồ. Bởi vì thói quen có một người xuất hiện trong cuộc sống, hơn nữa người này lại chỉ dùng một khoảng thời gian ngắn ngủi khiến cho nàng quen với sự hiện hữu của hắn… Đối với Tưởng Nguyễn mà nói, đó thực sự không phải là chuyện gì tốt.
Mặc dù đến nay vẫn không biết trong ngày thường rốt cuộc Tiêu Thiều làm gì, nhưng cũng hiểu rõ rằng đó chắc chắn không phải là chuyện gì dễ dàng. Trong kinh có nhiều thiếu gia chỉ biết ăn chơi cưỡi ngựa chơi chim như vậy, Tiêu Thiều lại hoàn toàn khác với những thiếu gia này, toàn thân trên dưới không hề có một chút dáng vẻ hay khí chất không nghiêm túc nào. Mỗi lần nhìn vào đều sẽ khiến cho người ta xem nhẹ tuổi tác của hắn mà đặc biệt an tâm, nhẹ nhõm lạ thường.
Tuy nhiên đến cùng thì Tiêu Thiều làm gì cũng không hề liên quan tới nàng. So sánh thì, sự quỷ quái ma mị trong phủ càng khiến người ta quan tâm hơn. Ví dụ như nói Hồng Anh, trước đó vài ngày quấn lấy Tưởng Quyền nói muốn mời một đại phu đến phủ xem qua cho phụ nữ có thai trong phủ. Nhưng phu nhân phòng chính Hạ Nghiên đã tới lúc sắp chuyển dạ, tâm tình vốn có chút thất thường, không nói hai lời đã từ chối đề nghị của Hồng Anh. Hồng Anh làm nũng với Tưởng Quyền, cuối cùng Hạ Nghiên gần như là bị bắt buộc bắt mạch, sau đó đại phu trả lời bảo cái thai khá là ổn định, nhưng Hạ Nghiên lại bởi vì hành động của Hồng Anh khiến cho bị động thai khí. Tưởng Quyền có chút tức giận, mấy ngày nay đều không tới viện của Hồng Anh. Bởi vì áy náy, nên chỉ cần vừa trở về phủ thì lại ở bên cạnh Hạ Nghiên.
Lộ Châu kỳ quái nói. ‘‘Thật là kỳ quái, đứa bé trong bụng phu nhân rõ ràng đã không còn nữa rồi? Tại sao vẫn không tra ra được?”
“Hạ Nghiên chịu thiệt một vố lớn, tất nhiên sẽ thông minh hơn. Nếu như ngay cả một chiêu cũng không giữ lại, há chẳng phải đã sớm bị Hồng Anh đánh cho hoa rơi nước chảy?” Tưởng Nguyễn đang lật xem thiếp mời của Đổng Doanh Nhi viết cho nàng, mời nàng ngày mai đến phủ Kinh Triệu Doãn chơi. Lần này trở về, nàng vẫn chưa gặp lại mấy vị tỷ muội trên danh nghĩa. Trên thực tế, lúc nàng từ thôn trang trở về kinh thành, lại theo Thái hậu từ kinh thành rời đi, thời gian quá ngắn, cũng không thật lòng giao thiệp với người nào. Dù bây giờ vừa trở về kinh thành vẻ vang như thế, nhưng nếu nàng muốn tham gia vào vòng tròn giao lưu của những người trong kinh thành, thì bắt buộc phải duy trì thật tốt mối quan hệ với những người này.
“Vậy chúng là cứ trơ mắt nhìn ngũ di nương chịu thiệt?” Lộ Châu nói. “Thật ra tiểu thư cũng không thích ngũ di nương, đúng không ạ?”
Mặc dù Tưởng Nguyễn vẫn luôn thiên vị Hồng Anh, bề ngoài cũng coi như nhiệt tình vui vẻ, nhưng mấy nha trải qua chuyện lụa tơ tằm kia đã nhìn ra, Tưởng Nguyễn cũng không hề xem Hồng Anh là người một nhà.
Tưởng Nguyễn cười cười, dục vọng của con người là không có điểm dừng. Có lẽ lúc trước Hồng Anh chỉ muốn làm một di nương an phận, nhưng mà sau khi được nhắc nhở, thứ mà nàng ta muốn chính là vị trí phu nhân đương gia của Tưởng phủ. Liên quan đến những người tham lam như vậy, vĩnh viễn cũng không thể quá mức tin tưởng. Huống chi, cho tới bây giờ nàng đối với mỗi người của Tưởng phủ đều hận đến thấu xương, làm sao có thể ưa thích?
Liên Kiều cười hì hì nói. “Không nói tới những chuyện này nữa, lại nói tiếp, đã ba năm rồi tiểu thư cũng không gặp mấy người Đổng tiểu thư. Nô tỳ nghe người bên ngoài nói, bây giờ Đổng Tiểu thư đã đến tuổi lấy chồng, chậm nhất là cuối năm nay sẽ gả đến Thường gia.”
Đổng Doanh Nhi? Tưởng Nguyễn có chút nhíu mày, Đổng Doanh Nhi ở kiếp trước gả cho Thường An là quan tam phẩm Diêm vận sử của kinh thành, hai người này từ nhỏ đã có hôn ước, chính là một đôi uyên ương môn đăng hộ đối vô cùng tốt đẹp, cuộc sống về sau cũng trải qua cực kỳ êm ấm mãn nguyện. Ở cung yến kiếp trước, Tưởng nguyễn từng xa xa nhìn thấy bọn họ, lúc ấy hai phu thê Đổng Doanh Nhi cùng với Thường An vô cùng thâm tình, còn khiến cho nàng cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Hiện tại tính ra cũng vừa đúng khoảng thời gian lúc ấy. Hình như là sau khi qua mùa hè, Đổng Doanh Nhi sẽ được gả đi rồi. Đổng Doanh Nhi xuất giá, Lâm Tự Hương cũng sắp rồi. Kiếp trước, Lâm Tự Hương gả cho Tam hoàng tử Tuyên Tín, mẹ ruột của Tuyên Tín mất sớm, bình thường cũng không có người quản lý nên đã biến thành một tên ăn chơi sa đọa, từ lúc rời cung lập phủ gần như không còn xuất hiện ở trong cung nữa, là vị Hoàng tử tầm thường nhất trong cung. Nhưng vị Hoàng tử này lại là kẻ hoang dâm vô độ, cơ thiếp thành đàn. Kiếp trước Trần quý phi đã đích thân chỉ hôn Lâm Tự Hương cho Tuyên Tín, cuối cùng Lâm Tự Hương rơi vào kết cục đồng quy vu tận, cùng chết với ái thiếp của Tuyên Tín, Lâm gia cứ như vậy mà dần lụn bại suy tàn. Tưởng Nguyễn nhíu mày, tính ra thì bây giờ cũng cách thời gian quý phi chỉ hôn chẳng còn mấy ngày nữa, nên nghĩ cách tránh khỏi chuyện này mới được, hay là đi cầu xin Ý Đức Thái hậu?
Lắc đầu, tạm thời để chuyện này qua một bên, Tưởng Nguyễn nghĩ ngày mai gặp Lâm Tự Hương rồi lại nghe ngóng thêm chút tin tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.