Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Chương 19
Thiên Sơn Trà Khách
30/05/2024
Bỗng nhiên nhận được tin tức này từ Tiểu Viên khiến hai người Bạch Chỉ, Liên Kiều vừa tức giận vừa kinh hãi, nhưng Tưởng Nguyễn lại không chút hoang mang lo lắng, thậm chí còn có tâm trạng tiếp tục ăn cháo, Tiểu Viên không nhịn được nói. “Tiểu thư nên tính toán sớm đi ạ, nhìn thái độ của những người đó rất tự tin, dường như… Chắc chắn tiểu thư đã giết người.”
Lời nói khéo léo, cố tình để lộ thông tin bên trong, Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Không sao, trắng hay đen, đúng hay sai, trên đời này, cuối cùng cũng đều được phân ra rõ ràng, có chính là có, không chính là không, ta không làm, quan sai đến đây cũng chẳng sợ.”
Tiểu Viên cắn răng, quyết tâm nói. “Không giấu giếm tiểu thư, nô tì làm việc ở thôn trang đã nhiều năm, đối với những chuyện như vậy cũng biết đôi chút. Tiểu thư không biết sâu cạn ở trong này, chuyện này… Thật sự chỉ có một con đường chết mà thôi, nếu đã bị định tội, cho dù tiểu thư thật sự vô tội, nhưng rồi cũng là có tội. Không bằng tiểu thư sớm có tính toán, hay là thông báo cho lão gia một tiếng.”
Bạch Chỉ cũng gật gật đầu. “Đúng vậy, tiểu thư, lần này những người đó khí thế hung hăng, hay là cầu cứu lão gia, dù sao lão gia cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Liên Kiều cũng gật gật đầu. “Tiểu thư, chuyện này rất cấp bách.”
Dưới ánh mắt của mọi người, Tưởng Nguyễn khẽ lắc đầu. “Không cần, Tiểu Viên, cám ơn ngươi đã nhắc nhở, chỉ là quan sai đã đi tới đây rồi, ngươi cũng không nên ở đây lâu, nếu không sẽ bị liên lụy. Ngươi cứ đi trước, có chuyện cần ngươi giúp đỡ, ta sẽ để Bạch Chỉ tới tìm ngươi.”
Tiểu Viên nhìn nhìn ngoài cửa sổ, gật đầu nói. “Tiểu thư không cần khách khí như thế, người là chủ tử, hạ nhân nghe lời chủ tử căn dặn là đạo lý hiển nhiên. Vậy nô tì đi trước, nếu tiểu thư có chuyện cần sai bảo nô tì, nô tì nhất định sẽ làm hết sức mình.”
Chờ Tiểu Viên rời khỏi, Tưởng Nguyễn gõ gõ bàn, thản nhiên nói. “Đợi quan sai đến đây, bất luận xảy ra chuyện gì, các ngươi đều không được tiết lộ chuyện gì cho phủ Thượng thư biết, càng không được chủ động cầu xin phụ thân ta giúp đỡ.”
“Tại sao ạ?” Bạch Chỉ không hiểu. “Suy cho cùng thì tiểu thư cũng là con gái ruột thịt của lão gia, máu mủ tình thâm, có lão gia giúp đỡ, tiểu thư cũng có thể tránh được sự tra tấn, tiểu thư, bây giờ cũng không phải lúc tức giận với lão gia. Giữa người thân với nhau sao có thể có thù hận được.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Ngươi chỉ nghĩ đơn giản, nhưng nếu ta thật sự xảy ra chuyện gì, các ngươi cầu cứu phụ thân ta, chỉ sợ chờ đến không phải là sự trợ giúp, trái lại đó là gánh nặng.”
Liên Kiều nhíu mày. “Ý tiểu thư là gì?”
“Suy nghĩ thử đi.” Tưởng Nguyễn nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình. “Nếu ta thật sự bị định tội giết người, sau khi phụ thân ta biết, sợ rằng cũng sẽ không rửa sạch oan khuất cho ta, thay vào đó là tìm người khai thông, đè chuyện này xuống. Nhưng chuyện lần này bên trong hay bên ngoài thôn trang đều biết quan phủ phái người đến bắt ta, dĩ nhiên sẽ không đ.è xuống được, cho dù ở bên ngoài đ.è xuống rồi, lời đồn vẫn sẽ ở đó, nói ta đã giết người, rồi dựa vào quyền thế của phụ thân để dập tắt chuyện này, từ nay về sau, chắc chắn ta phải mang tiếng xấu trên mình.”
Hai người Bạch Chỉ và Liên Kiều nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đều sợ hãi trong lòng, Liên Kiều hỏi. “Không thể xin lão gia giúp đỡ, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Hoàn cảnh này nhìn thì giống như ngõ cụt, nhưng thực ra cơ hội sống có ở khắp nơi, đừng lo, tìm đường sống trong chỗ chết, còn chưa biết được cuối cùng người nào thắng. Ta có tính toán của mình, các ngươi không cần lo lắng.”
Có những lời này của Tưởng Nguyễn, Liên Kiều và Bạch Chỉ cũng dần dần bình tĩnh lại, Bạch Chỉ nói. “Nô tỳ hiểu rồi ạ, tiểu thư, vậy bây giờ chúng ta làm ra vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Tưởng Nguyễn rút một tờ giấy từ trong quyển sách ra đưa cho Liên Kiều. “Ngày mai ngươi giao nó cho Thu Nhạn.”
Liên Kiều gật đầu, suy nghĩ một chút, rồi rót chén trà cho Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn cũng không uống vội, chỉ vỗ nhẹ lên tay áo của mình.
Chuyện cầu cứu Tưởng Quyền mà lúc đầu hai nha hoàn nói đã bị Tưởng Nguyễn gạt bỏ, ngoài lời giải thích của nàng, còn có lý do khác. Suy cho cùng, thật ra không cần nàng báo tin, phủ thượng thư cũng sẽ lập tức biết được tin này, Trương Lan hẳn sẽ khai báo chuyện này lên trên. Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố chỉ mong nhìn thấy nàng gặp xui xẻo, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, đổ thêm dầu vào lửa hay bỏ đá xuống giếng, các nàng đã làm không ít, mà tất nhiên Tưởng Quyền sẽ không ra mặt vì nàng. Từ kiếp trước vào thời điểm cung biến, lúc nàng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của phụ thân, tuyên bố bắt giam nàng vào ngục vì nàng chính là ‘yêu nữ họa quốc’ mưu hại thánh thượng, nàng đã hiểu rõ tất cả, Tưởng Quyền chưa bao giờ xem nàng là cốt nhục của mình, con gái của hắn chỉ có duy nhất một người là Tưởng Tố Tố.
Vì vậy cho dù nàng có chết, cũng sẽ không cầu cứu phủ thượng thư và Tưởng Quyền. Huống hồ, sau khi việc này qua đi, nàng còn có một đại lễ muốn tặng cho Tưởng Quyền và mẹ con Tưởng Tố Tố, lễ vật tương xứng để báo đáp bọn họ đã đưa nàng về sống cuộc sống không thuộc về nàng ở thôn trang năm năm.
Màn kịch này vẫn cần phải tiếp tục diễn, chỉ là người diễn, đã sớm hoán đổi rồi.
Trong khi đang ngẩn người, tiếng la hét ầm ĩ đã vang lên từ bên ngoài sân nhỏ, Liên Kiều chưa kịp phản ứng, cánh cửa bị phá vỡ, mấy nha dịch mang theo bội đao bên hông lao vào, giọng nói thô lỗ. “Ai là Tưởng Nguyễn?”
Tưởng Nguyễn đứng dậy, hơi cúi người chào.
Tên bộ đầu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tưởng Nguyễn, thấy đối phương chỉ là một tiểu cô nương xinh đẹp thuần khiết, có chút bất ngờ, nhưng vẫn nghiêm mặt nói. “Tiểu cô nương, xin thứ lỗi, có người nói nhìn thấy cô nương giết người.”
Tưởng Nguyễn kinh ngạc nhìn hắn. “Thế sao, không biết là người nào nói?”
Giọng nói dịu dàng trong trẻo, giống như hoa liễu ngày xuân lướt nhẹ qua lòng người, vô tình khiến người ta cảm thấy rung động, giọng của bộ đầu cũng dịu lại, dường như sợ quấy nhiễu đến sự thuần khiết của người trước mặt. “Là con trai của quản sự ở thôn trang này, Trần Chiêu.”
Cuối cùng Liên Kiều vẫn không nhịn được mà nói. “Tiểu thư của chúng ta dịu dàng yếu ớt thế này, làm sao có thể giết người được, rõ ràng là bị tên tiểu nhân kia hãm hại, muốn hất nước bẩn lên người tiểu thư!”
Bộ đầu cũng có chút chần chừ, thấy Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn mình, đuôi mắt cong lên, sự phong tình nói không nên lời, rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa, đã có dáng vẻ trưởng thành thướt tha thùy mị của một nữ tử, nhưng cái khí chất ôn hòa kia, lại có cảm giác lạnh lùng không thể diễn tả nổi. Sự mâu thuẫn trên người nàng, làm cho nàng giống như yêu tinh quyến rũ, hấp dẫn ánh mắt người khác, không thể không ngắm nhìn nàng.
Tưởng Nguyễn nói. “Liên Kiều, không cần nhiều lời, công bằng đúng sai đại nhân tự có phán đoán rõ ràng, chúng ta chỉ cần nhìn là được rồi.”
Tên bổ đầu nghe thấy lời này, ấn tượng đối với Tưởng Nguyễn lại tốt hơn ba phần, ôm quyền. “Quấy nhiễu tiểu thư là chúng ta l.ỗ mãng, mời tiểu thư ra khỏi phòng, để mọi người dễ xử lý vụ án.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười, bảo hai người Bạch Chỉ đi theo ra khỏi phòng.
Vừa đi ra đã thấy ở bên ngoài khắp nơi đều là nha dịch, cái sân nhỏ nhanh chóng bị chen lấn đến không nỡ nhìn, Trần Chiêu đứng bên cạnh Trương Lan, nhìn thấy Tưởng Nguyễn, mắt lóe lên tia sáng thâm hiểm.
Không chờ Trần Chiêu mở miệng, Liên Kiều đã nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Trần Chiêu mà mắng to. “Rõ ràng là ngươi giết người, lại còn đổ tội cho tiểu thư nhà ta, mỡ heo làm mờ tâm trí ngươi rồi! Ta nhổ vào, cái đồ súc sinh mặt người dạ thú!”
Trương Lan cười lạnh một tiếng. “Nói cái gì vậy Liên Kiều, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy, ngươi muốn vu oan cho con trai của ta, cẩn thận gánh không nổi!”
Trần Chiêu cũng tỏ ra vô cùng đau đớn nhìn Tưởng Nguyễn. “Tiểu thư, Chiêu cũng không muốn nói ra việc này, nhưng Chiêu không thể làm trái với lương tâm của mình, hi vọng người đừng oán hận Chiêu.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Lương tâm sao? Dĩ nhiên ta sẽ không oán hận ngươi, người sau khi chết còn có hồn phách, nhất là người chết oan, hẳn sẽ tìm đến người hại mình để báo thù rửa hận, ta không sợ quỷ hồn tìm đến báo thù, thế nhưng không biết ngươi có sợ không.”
Lời nói khéo léo, cố tình để lộ thông tin bên trong, Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Không sao, trắng hay đen, đúng hay sai, trên đời này, cuối cùng cũng đều được phân ra rõ ràng, có chính là có, không chính là không, ta không làm, quan sai đến đây cũng chẳng sợ.”
Tiểu Viên cắn răng, quyết tâm nói. “Không giấu giếm tiểu thư, nô tì làm việc ở thôn trang đã nhiều năm, đối với những chuyện như vậy cũng biết đôi chút. Tiểu thư không biết sâu cạn ở trong này, chuyện này… Thật sự chỉ có một con đường chết mà thôi, nếu đã bị định tội, cho dù tiểu thư thật sự vô tội, nhưng rồi cũng là có tội. Không bằng tiểu thư sớm có tính toán, hay là thông báo cho lão gia một tiếng.”
Bạch Chỉ cũng gật gật đầu. “Đúng vậy, tiểu thư, lần này những người đó khí thế hung hăng, hay là cầu cứu lão gia, dù sao lão gia cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Liên Kiều cũng gật gật đầu. “Tiểu thư, chuyện này rất cấp bách.”
Dưới ánh mắt của mọi người, Tưởng Nguyễn khẽ lắc đầu. “Không cần, Tiểu Viên, cám ơn ngươi đã nhắc nhở, chỉ là quan sai đã đi tới đây rồi, ngươi cũng không nên ở đây lâu, nếu không sẽ bị liên lụy. Ngươi cứ đi trước, có chuyện cần ngươi giúp đỡ, ta sẽ để Bạch Chỉ tới tìm ngươi.”
Tiểu Viên nhìn nhìn ngoài cửa sổ, gật đầu nói. “Tiểu thư không cần khách khí như thế, người là chủ tử, hạ nhân nghe lời chủ tử căn dặn là đạo lý hiển nhiên. Vậy nô tì đi trước, nếu tiểu thư có chuyện cần sai bảo nô tì, nô tì nhất định sẽ làm hết sức mình.”
Chờ Tiểu Viên rời khỏi, Tưởng Nguyễn gõ gõ bàn, thản nhiên nói. “Đợi quan sai đến đây, bất luận xảy ra chuyện gì, các ngươi đều không được tiết lộ chuyện gì cho phủ Thượng thư biết, càng không được chủ động cầu xin phụ thân ta giúp đỡ.”
“Tại sao ạ?” Bạch Chỉ không hiểu. “Suy cho cùng thì tiểu thư cũng là con gái ruột thịt của lão gia, máu mủ tình thâm, có lão gia giúp đỡ, tiểu thư cũng có thể tránh được sự tra tấn, tiểu thư, bây giờ cũng không phải lúc tức giận với lão gia. Giữa người thân với nhau sao có thể có thù hận được.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Ngươi chỉ nghĩ đơn giản, nhưng nếu ta thật sự xảy ra chuyện gì, các ngươi cầu cứu phụ thân ta, chỉ sợ chờ đến không phải là sự trợ giúp, trái lại đó là gánh nặng.”
Liên Kiều nhíu mày. “Ý tiểu thư là gì?”
“Suy nghĩ thử đi.” Tưởng Nguyễn nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình. “Nếu ta thật sự bị định tội giết người, sau khi phụ thân ta biết, sợ rằng cũng sẽ không rửa sạch oan khuất cho ta, thay vào đó là tìm người khai thông, đè chuyện này xuống. Nhưng chuyện lần này bên trong hay bên ngoài thôn trang đều biết quan phủ phái người đến bắt ta, dĩ nhiên sẽ không đ.è xuống được, cho dù ở bên ngoài đ.è xuống rồi, lời đồn vẫn sẽ ở đó, nói ta đã giết người, rồi dựa vào quyền thế của phụ thân để dập tắt chuyện này, từ nay về sau, chắc chắn ta phải mang tiếng xấu trên mình.”
Hai người Bạch Chỉ và Liên Kiều nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đều sợ hãi trong lòng, Liên Kiều hỏi. “Không thể xin lão gia giúp đỡ, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Hoàn cảnh này nhìn thì giống như ngõ cụt, nhưng thực ra cơ hội sống có ở khắp nơi, đừng lo, tìm đường sống trong chỗ chết, còn chưa biết được cuối cùng người nào thắng. Ta có tính toán của mình, các ngươi không cần lo lắng.”
Có những lời này của Tưởng Nguyễn, Liên Kiều và Bạch Chỉ cũng dần dần bình tĩnh lại, Bạch Chỉ nói. “Nô tỳ hiểu rồi ạ, tiểu thư, vậy bây giờ chúng ta làm ra vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Tưởng Nguyễn rút một tờ giấy từ trong quyển sách ra đưa cho Liên Kiều. “Ngày mai ngươi giao nó cho Thu Nhạn.”
Liên Kiều gật đầu, suy nghĩ một chút, rồi rót chén trà cho Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn cũng không uống vội, chỉ vỗ nhẹ lên tay áo của mình.
Chuyện cầu cứu Tưởng Quyền mà lúc đầu hai nha hoàn nói đã bị Tưởng Nguyễn gạt bỏ, ngoài lời giải thích của nàng, còn có lý do khác. Suy cho cùng, thật ra không cần nàng báo tin, phủ thượng thư cũng sẽ lập tức biết được tin này, Trương Lan hẳn sẽ khai báo chuyện này lên trên. Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố chỉ mong nhìn thấy nàng gặp xui xẻo, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, đổ thêm dầu vào lửa hay bỏ đá xuống giếng, các nàng đã làm không ít, mà tất nhiên Tưởng Quyền sẽ không ra mặt vì nàng. Từ kiếp trước vào thời điểm cung biến, lúc nàng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của phụ thân, tuyên bố bắt giam nàng vào ngục vì nàng chính là ‘yêu nữ họa quốc’ mưu hại thánh thượng, nàng đã hiểu rõ tất cả, Tưởng Quyền chưa bao giờ xem nàng là cốt nhục của mình, con gái của hắn chỉ có duy nhất một người là Tưởng Tố Tố.
Vì vậy cho dù nàng có chết, cũng sẽ không cầu cứu phủ thượng thư và Tưởng Quyền. Huống hồ, sau khi việc này qua đi, nàng còn có một đại lễ muốn tặng cho Tưởng Quyền và mẹ con Tưởng Tố Tố, lễ vật tương xứng để báo đáp bọn họ đã đưa nàng về sống cuộc sống không thuộc về nàng ở thôn trang năm năm.
Màn kịch này vẫn cần phải tiếp tục diễn, chỉ là người diễn, đã sớm hoán đổi rồi.
Trong khi đang ngẩn người, tiếng la hét ầm ĩ đã vang lên từ bên ngoài sân nhỏ, Liên Kiều chưa kịp phản ứng, cánh cửa bị phá vỡ, mấy nha dịch mang theo bội đao bên hông lao vào, giọng nói thô lỗ. “Ai là Tưởng Nguyễn?”
Tưởng Nguyễn đứng dậy, hơi cúi người chào.
Tên bộ đầu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tưởng Nguyễn, thấy đối phương chỉ là một tiểu cô nương xinh đẹp thuần khiết, có chút bất ngờ, nhưng vẫn nghiêm mặt nói. “Tiểu cô nương, xin thứ lỗi, có người nói nhìn thấy cô nương giết người.”
Tưởng Nguyễn kinh ngạc nhìn hắn. “Thế sao, không biết là người nào nói?”
Giọng nói dịu dàng trong trẻo, giống như hoa liễu ngày xuân lướt nhẹ qua lòng người, vô tình khiến người ta cảm thấy rung động, giọng của bộ đầu cũng dịu lại, dường như sợ quấy nhiễu đến sự thuần khiết của người trước mặt. “Là con trai của quản sự ở thôn trang này, Trần Chiêu.”
Cuối cùng Liên Kiều vẫn không nhịn được mà nói. “Tiểu thư của chúng ta dịu dàng yếu ớt thế này, làm sao có thể giết người được, rõ ràng là bị tên tiểu nhân kia hãm hại, muốn hất nước bẩn lên người tiểu thư!”
Bộ đầu cũng có chút chần chừ, thấy Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn mình, đuôi mắt cong lên, sự phong tình nói không nên lời, rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa, đã có dáng vẻ trưởng thành thướt tha thùy mị của một nữ tử, nhưng cái khí chất ôn hòa kia, lại có cảm giác lạnh lùng không thể diễn tả nổi. Sự mâu thuẫn trên người nàng, làm cho nàng giống như yêu tinh quyến rũ, hấp dẫn ánh mắt người khác, không thể không ngắm nhìn nàng.
Tưởng Nguyễn nói. “Liên Kiều, không cần nhiều lời, công bằng đúng sai đại nhân tự có phán đoán rõ ràng, chúng ta chỉ cần nhìn là được rồi.”
Tên bổ đầu nghe thấy lời này, ấn tượng đối với Tưởng Nguyễn lại tốt hơn ba phần, ôm quyền. “Quấy nhiễu tiểu thư là chúng ta l.ỗ mãng, mời tiểu thư ra khỏi phòng, để mọi người dễ xử lý vụ án.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười, bảo hai người Bạch Chỉ đi theo ra khỏi phòng.
Vừa đi ra đã thấy ở bên ngoài khắp nơi đều là nha dịch, cái sân nhỏ nhanh chóng bị chen lấn đến không nỡ nhìn, Trần Chiêu đứng bên cạnh Trương Lan, nhìn thấy Tưởng Nguyễn, mắt lóe lên tia sáng thâm hiểm.
Không chờ Trần Chiêu mở miệng, Liên Kiều đã nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Trần Chiêu mà mắng to. “Rõ ràng là ngươi giết người, lại còn đổ tội cho tiểu thư nhà ta, mỡ heo làm mờ tâm trí ngươi rồi! Ta nhổ vào, cái đồ súc sinh mặt người dạ thú!”
Trương Lan cười lạnh một tiếng. “Nói cái gì vậy Liên Kiều, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy, ngươi muốn vu oan cho con trai của ta, cẩn thận gánh không nổi!”
Trần Chiêu cũng tỏ ra vô cùng đau đớn nhìn Tưởng Nguyễn. “Tiểu thư, Chiêu cũng không muốn nói ra việc này, nhưng Chiêu không thể làm trái với lương tâm của mình, hi vọng người đừng oán hận Chiêu.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Lương tâm sao? Dĩ nhiên ta sẽ không oán hận ngươi, người sau khi chết còn có hồn phách, nhất là người chết oan, hẳn sẽ tìm đến người hại mình để báo thù rửa hận, ta không sợ quỷ hồn tìm đến báo thù, thế nhưng không biết ngươi có sợ không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.