Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Chương 209
Thiên Sơn Trà Khách
30/05/2024
Bà thấy Tưởng Nguyễn không hề có vẻ khinh thường, mới to gan nói tiếp. “Nếu chuyện như vậy xảy ra với nhà chúng ta, ắt hẳn nhà ta cũng sẽ không thể dễ dàng bỏ qua, với Thường gia dĩ nhiên cũng giống như vậy, sau khi từ hôn, chuyện này bị truyền ra, đến độ tuổi này của Doanh Nhi đã sớm tới lúc bàn chuyện cưới gả, ồn ào thành ra như vậy, những người có ý định kết thân với Doanh Nhi lúc đầu cũng từ bỏ suy nghĩ ấy. Mắt thấy Doanh Nhi còn chưa định thân ngày nào thì ngày đó vẫn sẽ còn người nói ra nói vào, trong cơn tức giận lão gia đã để người vẽ chân dung Doanh Nhi đưa vào cung tuyển tú.”
“Doanh Nhi tỷ không đồng ý?” Tưởng Nguyễn hỏi.
“Tất nhiên không đồng ý.” Vẻ buồn rầu trên mặt Đổng phu nhân nặng hơn. “Sau khi Doanh Nhi biết chuyện đã cãi một trận to với lão gia, lão gia vốn là người tính tình ngang bướng, cũng cùng con gái mình đấu tới cùng, nhốt Doanh Nhi trong phòng, mỗi ngày để nha hoàn trông chừng con bé ăn uống, nói nếu dám tự tổn thương bản thân thì sẽ giết hết đám nha hoàn của con bé. Doanh Nhi không còn cách nào, mỗi ngày vẫn ăn cơm đều đặn, nhưng tình trạng càng ngày càng ưu sầu.” Bà nói với Tưởng Nguyễn. “Đứa bé ngoan, ta biết quan hệ của ngươi và Doanh Nhi rất tốt, lời ngươi nói Doanh Nhi sẽ nghe vào. Ngươi hãy khuyên con bé buông bỏ những suy nghĩ không thực tế kia, giúp con bé không còn đắm chìm trong đó nữa.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Tất nhiên là được, Nguyễn nương có thể hỏi một câu hay không, người Doanh Nhi tỷ yêu, là ai?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đổng phu nhân thay đổi, như khó chịu đựng cúi đầu xuống, chậm chạp không dám nhìn mặt Tưởng Nguyễn, một lát sau, mới từ trong miệng khó khăn nặn ra mấy chữ. “Là đại ca của quận chúa. Tưởng phó tướng.”
…
Nha hoàn vén rèm, Đổng Doanh Nhi không kiên nhẫn nói. “Đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình.”
“Cô nương, Hoằng An quận chúa tới thăm ngài.” Nha hoàn nhỏ giọng nói, quay ra sau lưng gật đầu với Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn tỏ ý bảo nha hoàn kia đi ra ngoài, nha hoàn đóng cửa rời đi.
Đổng Doanh Nhi vốn nằm trên ghế mềm, nghe vậy thì sững sờ, như không rõ ‘Hoằng An quận chúa’ trong miệng nha hoàn là ai, một lát sau mới phản ứng kịp, vội vàng nhìn xem, quả nhiên thấy Tưởng Nguyễn đi về phía bên này.
“Nguyễn muội muội.” Đổng Doanh Nhi kinh ngạc đứng bật dậy, sau khi Tưởng lão phu nhân qua đời, vốn dĩ nàng cũng nên đi cùng tới Tưởng gia chia buồn, nhưng Đổng đại nhân nhốt nàng trong phòng không cho phép ra ngoài, nên cũng không thể gặp Tưởng Nguyễn. Nhắc tới thì hai người cũng đã nhiều ngày không gặp, mấy ngày qua Đổng Doanh Nhi cũng chưa từng gặp được người ngoài, đột nhiên thấy Tưởng Nguyễn, trong lòng có chút vui mừng.
Nàng cẩn thận quan sát Tưởng Nguyễn, bởi vì vẫn còn trong thời kỳ thủ hiếu, Tưởng Nguyễn không thể mặc quần áo đỏ, chỉ khoác chiếc áo ngoài mỏng màu xanh, bên trong mặc y phục trắng đơn giản, lại hiện ra mấy phần thoát tục mà ngày thường không có. Nhìn dáng vẻ cũng rất có tinh thần, không hề vì cái chết của Tưởng lão phu nhân mà bi thương quá độ.
“Nguyễn muội muội, muội sao rồi? Ta không thể ra khỏi phủ, ngày đó nghe tin muội bị bắt vào nhà lao, có bị ức hiếp hay không?” Đổng Doanh Nhi ân cần hỏi.
Tưởng Nguyễn lắc đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt Đổng Doanh Nhi. Trước nay Đổng Doanh Nhi là người luôn hoạt bát vui tươi, Đổng đại nhân bảo vệ nàng rất tốt, xưa nay một bộ không buồn không lo. Giờ đây sự vui vẻ thường treo trên gương mặt đó đã biến mất, để lại nồng đượm sầu bi.
Đổng Doanh Nhi chú ý tới ánh nhìn quan sát của Tưởng Nguyễn, không được tự nhiên cúi đầu, hỏi. “Nguyễn muội muội, sao muội lại tới đây thăm ta?”
Triệu Cẩn Lâm Tự Hương Văn Phi Phi không phải không tới tìm nàng, chẳng qua đều bị Đổng đại nhân lấy cớ nàng bị bệnh đuổi về. Tưởng Nguyễn có thể được Đổng đại nhân cho phép vào phủ, nhất định có nguyên nhân gì đó.
“Đổng phu nhân mời ta tới.”
“Mẹ ta?” Đổng Doanh Nhi nghi ngờ. “Bà ấy tìm muội tới làm gì?”
Tưởng Nguyễn không nói lời nào nhìn nàng, Đổng Doanh Nhi im lặng hồi lâu, mới nói. “Muội đều biết cả rồi, không phải sao?”
“Ừ.” Tưởng Nguyễn nói. “Ngươi sắp vào cung rồi.”
“Ta không muốn vào cung.” Đổng Doanh Nhi liều mạng lắc đầu. “Ta không muốn bị đưa vào cung, Nguyễn muội muội, muội giúp ta với.”
“Vậy thì, ngươi gả vào Thường gia?” Tưởng Nguyễn hỏi.
“Không, ta cũng không muốn gả vào Thường gia. Ta. Thường Tam công tử là người tốt, ta không thể lừa gạt hắn.” Đổng Doanh Nhi lẩm bẩm nói. “Trong lòng ta đã có người, ta không thể gả cho người khác.” Nàng siết chặt tay áo. “Cha muốn đưa ta vào cung, chẳng hề màng tới ý nguyện của ta, ta nói gì cha cũng không nghe.”
“Đổng đại nhân làm không sai.” Tưởng Nguyễn tỉnh táo, không hề bị đánh động vì lời nói của Đổng Doanh Nhi.
Nghe nàng nói vậy, Đổng Doanh Nhi không thể tin nhìn Tưởng Nguyễn. “Muội lại cho rằng cha ta làm đúng? Không, cha chỉ muốn dùng ta để đổi lấy vinh hoa phú quý cho toàn phủ mà thôi, ông ấy chỉ không muốn để ta phá hỏng danh tiếng của phủ Kinh Triệu doãn. Cha căn bản không suy nghĩ cho ta, Nguyễn muội muội, Tưởng thượng thư đối xử với muội như vậy, chẳng lẽ muội không oán hận sao? Sao muội có thể nói cha ta làm đúng? Chuyện cha ta làm bây giờ cùng cách Tưởng thượng thư đối với ngươi có gì khác biệt sao? Nguyễn muội muội, sao ngươi có thể nói như vậy?” Trong giọng nói tràn đầy oán trách và cố chấp, nơi nào còn sót lại chút dáng vẻ tươi sáng ban đầu.
Tưởng Nguyễn lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, thời gian qua nhanh, tình là độc dược, khiến cho Đổng Doanh Nhi như biến thành một người khác, ngay cả mình cha cũng có thể đối đãi như vậy. Kinh Triệu doãn Đổng đại nhân và Tưởng Quyền tất nhiên không giống, thứ Tưởng Quyền muốn là phú quý giàu sang, cho dù dùng mạng của nàng và Tương Tín Chi để lót đường cũng không tiếc. Mà Kinh Triệu doãn chỉ muốn khiến đứa con gái điên cuồng của mình thanh tỉnh một chút mà thôi, chỉ tiếc mọi khổ tâm của ông đều biến thành uổng phí, Đổng Doanh Nhi chẳng những không thể thanh tỉnh, mà ngay cả ông cũng bị hận mất rồi.
Đổng Doanh Nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn, đột nhiên từ trên ghế bổ nhào xuống dưới chân Tưởng Nguyễn, hai hàng nước mắt theo gò má chảy xuống, nàng nói. “Nguyễn muội muội, ngươi giúp ta với, ngươi giúp ta với, trong lòng ta chỉ có Tưởng phó tướng thôi, cuộc đời này tuyệt không gả cho người khác, ngươi giúp ta khuyên nhủ cha ta, Nguyễn muội muội, ngươi thông minh như vậy, nhất định sẽ có biện pháp.”
Nàng tóc tai xốc xếch, giọng điệu hèn mọn, tựa như cỏ rác nằm phục xuống dưới chân Tưởng Nguyễn, hai tay ôm thật chặt chân Tưởng Nguyễn, đôi mắt ngấn lệ mông lung như rơi vào tuyệt lộ vậy.
Tưởng Nguyễn thở dài, khom người xuống, gỡ từng ngón tay đang ôm chặt chân mình của Đổng Doanh Nhi, thương hại nhìn nàng. “Tại sao ta phải giúp ngươi?”
Đổng Doanh Nhi sững người, không hiểu lời nàng nói có ý gì.
Vẻ mặt Tưởng Nguyễn ôn hòa, giọng cũng êm ái, nhưng hết lần này tới lần khác lời nói ra lại lãnh khốc vô cùng. “Đại ca ta đối với ngươi vô tình, ngươi có thích huynh ấy hay không, thì có liên quan gì đến huynh ấy đâu?”
“Ta..” Đổng Doanh Nhi cứng họng, đúng vậy, Tưởng Tín Chi và nàng cũng chỉ là vội vã gặp qua nhau, Tưởng Tín Chi lại không có ý gì với nàng. Nàng một lòng thích Tưởng Tín Chi, nhưng không rõ thái độ của Tưởng Tín Chi, sau đó Tưởng Tín Chi dẫn binh xuất chinh, nàng mới tự lừa gạt mình, hôm nay đã bị Tưởng Nguyễn nói ra chân tướng một cách quỵch toẹt, nhất thời Đổng Doanh Nhi chỉ cảm thấy khó chịu vô ngần.
“Ngươi không muốn vào cung, cũng không nguyện ý gả vào Thường gia, nhưng cũng vĩnh viễn không thể nào gả cho đại ca ta.” Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng nói.
“Tại sao?” Giọng Đổng Doanh Nhi nức nở, ánh mắt nhìn Tưởng Nguyễn tựa như đang nhìn một người xa lạ.
Tại sao? Tưởng Tín Chi ở trong triều một bước lên mây, ngày sau cũng tất không thể nhập vào phe phái Bát hoàng tử, mà Kinh Triệu doãn ở trong triều lại duy trì thái độ trung lập, vừa không đắc tội Bát hoàng tử, cũng không đắc tội Ngũ hoàng tử. Ngày sau nếu Tưởng Tín Chi thật sự cưới Đổng Doanh Nhi, Tuyên Ly lấy Kinh Triệu doãn tới uy hiếp Tưởng Tín Chi, Tưởng Tín Chi phải thêm một khúc xương sườn mềm, vĩnh viễn bị người khác gây khó dễ.
Nếu như Tưởng Tín Chi thật tâm thích Đổng Doanh Nhi, vậy tất thảy các thứ hiển nhiên không quan trọng, đáng tiếc, đến tận bây giờ Tưởng Tín Chi cũng không biểu hiện chút ý nghĩ gì với Đổng Doanh Nhi cả.
“Bởi vì đại ca ta không thích ngươi.” Lời Tưởng Nguyễn nói ra đánh nát chút vọng tưởng cuối cùng của Đổng Doanh Nhi. Nàng há miệng, nói với Tưởng Nguyễn. “Ngươi tại sao. Lại đối xử với ta như vậy?”
“Chuyện trên đời, chỉ có tình là không thể cưỡng cầu.” Tưởng Nguyễn gật đầu. “Doanh Nhi tỷ thích đại ca là chuyện của Doanh Nhi tỷ. Doanh Nhi tỷ tự cho rằng bản thân tâm tính kiên định.” Nàng nhàn nhạt nói. “Thế nhưng không biết đến ngày đại ca thành hôn, Doanh Nhi tỷ có thể giữ vững tâm thái không hối hận như ngày hôm nay hay không.”
“Nguyễn muội muội, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy hay sao?” Đổng Doanh Nhi khó nhọc nói.
Tưởng Nguyễn mi mục diễm lệ, vẻ mặt không chút gợn sóng không thay đổi nói. ‘Phải.”
Tác giả có lời muốn nói.
Tưởng Đan hổng phải trùm cuối đâu, trùm cuối tạm thời chưa xuất hiện, đến đoạn sau mới ra, Tưởng Đan chỉ là dạng tôm binh tướng cua thôi, với lại hổng đi được tới đâu đâu, mọi người đừng lo quá nhé!
Biên tập có lời muốn nói.
Là đỡ lo dữ chưa.
Mà chương này thấy bạn Doanh Nhi cũng tội nhưng mà không đồng tình nổi! Tui như bé Nguyễn tui cũng làm vậy, một người không quan trọng, không liên quan thì mắc gì phải kéo anh ruột của mình dô.
“Doanh Nhi tỷ không đồng ý?” Tưởng Nguyễn hỏi.
“Tất nhiên không đồng ý.” Vẻ buồn rầu trên mặt Đổng phu nhân nặng hơn. “Sau khi Doanh Nhi biết chuyện đã cãi một trận to với lão gia, lão gia vốn là người tính tình ngang bướng, cũng cùng con gái mình đấu tới cùng, nhốt Doanh Nhi trong phòng, mỗi ngày để nha hoàn trông chừng con bé ăn uống, nói nếu dám tự tổn thương bản thân thì sẽ giết hết đám nha hoàn của con bé. Doanh Nhi không còn cách nào, mỗi ngày vẫn ăn cơm đều đặn, nhưng tình trạng càng ngày càng ưu sầu.” Bà nói với Tưởng Nguyễn. “Đứa bé ngoan, ta biết quan hệ của ngươi và Doanh Nhi rất tốt, lời ngươi nói Doanh Nhi sẽ nghe vào. Ngươi hãy khuyên con bé buông bỏ những suy nghĩ không thực tế kia, giúp con bé không còn đắm chìm trong đó nữa.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Tất nhiên là được, Nguyễn nương có thể hỏi một câu hay không, người Doanh Nhi tỷ yêu, là ai?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đổng phu nhân thay đổi, như khó chịu đựng cúi đầu xuống, chậm chạp không dám nhìn mặt Tưởng Nguyễn, một lát sau, mới từ trong miệng khó khăn nặn ra mấy chữ. “Là đại ca của quận chúa. Tưởng phó tướng.”
…
Nha hoàn vén rèm, Đổng Doanh Nhi không kiên nhẫn nói. “Đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình.”
“Cô nương, Hoằng An quận chúa tới thăm ngài.” Nha hoàn nhỏ giọng nói, quay ra sau lưng gật đầu với Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn tỏ ý bảo nha hoàn kia đi ra ngoài, nha hoàn đóng cửa rời đi.
Đổng Doanh Nhi vốn nằm trên ghế mềm, nghe vậy thì sững sờ, như không rõ ‘Hoằng An quận chúa’ trong miệng nha hoàn là ai, một lát sau mới phản ứng kịp, vội vàng nhìn xem, quả nhiên thấy Tưởng Nguyễn đi về phía bên này.
“Nguyễn muội muội.” Đổng Doanh Nhi kinh ngạc đứng bật dậy, sau khi Tưởng lão phu nhân qua đời, vốn dĩ nàng cũng nên đi cùng tới Tưởng gia chia buồn, nhưng Đổng đại nhân nhốt nàng trong phòng không cho phép ra ngoài, nên cũng không thể gặp Tưởng Nguyễn. Nhắc tới thì hai người cũng đã nhiều ngày không gặp, mấy ngày qua Đổng Doanh Nhi cũng chưa từng gặp được người ngoài, đột nhiên thấy Tưởng Nguyễn, trong lòng có chút vui mừng.
Nàng cẩn thận quan sát Tưởng Nguyễn, bởi vì vẫn còn trong thời kỳ thủ hiếu, Tưởng Nguyễn không thể mặc quần áo đỏ, chỉ khoác chiếc áo ngoài mỏng màu xanh, bên trong mặc y phục trắng đơn giản, lại hiện ra mấy phần thoát tục mà ngày thường không có. Nhìn dáng vẻ cũng rất có tinh thần, không hề vì cái chết của Tưởng lão phu nhân mà bi thương quá độ.
“Nguyễn muội muội, muội sao rồi? Ta không thể ra khỏi phủ, ngày đó nghe tin muội bị bắt vào nhà lao, có bị ức hiếp hay không?” Đổng Doanh Nhi ân cần hỏi.
Tưởng Nguyễn lắc đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt Đổng Doanh Nhi. Trước nay Đổng Doanh Nhi là người luôn hoạt bát vui tươi, Đổng đại nhân bảo vệ nàng rất tốt, xưa nay một bộ không buồn không lo. Giờ đây sự vui vẻ thường treo trên gương mặt đó đã biến mất, để lại nồng đượm sầu bi.
Đổng Doanh Nhi chú ý tới ánh nhìn quan sát của Tưởng Nguyễn, không được tự nhiên cúi đầu, hỏi. “Nguyễn muội muội, sao muội lại tới đây thăm ta?”
Triệu Cẩn Lâm Tự Hương Văn Phi Phi không phải không tới tìm nàng, chẳng qua đều bị Đổng đại nhân lấy cớ nàng bị bệnh đuổi về. Tưởng Nguyễn có thể được Đổng đại nhân cho phép vào phủ, nhất định có nguyên nhân gì đó.
“Đổng phu nhân mời ta tới.”
“Mẹ ta?” Đổng Doanh Nhi nghi ngờ. “Bà ấy tìm muội tới làm gì?”
Tưởng Nguyễn không nói lời nào nhìn nàng, Đổng Doanh Nhi im lặng hồi lâu, mới nói. “Muội đều biết cả rồi, không phải sao?”
“Ừ.” Tưởng Nguyễn nói. “Ngươi sắp vào cung rồi.”
“Ta không muốn vào cung.” Đổng Doanh Nhi liều mạng lắc đầu. “Ta không muốn bị đưa vào cung, Nguyễn muội muội, muội giúp ta với.”
“Vậy thì, ngươi gả vào Thường gia?” Tưởng Nguyễn hỏi.
“Không, ta cũng không muốn gả vào Thường gia. Ta. Thường Tam công tử là người tốt, ta không thể lừa gạt hắn.” Đổng Doanh Nhi lẩm bẩm nói. “Trong lòng ta đã có người, ta không thể gả cho người khác.” Nàng siết chặt tay áo. “Cha muốn đưa ta vào cung, chẳng hề màng tới ý nguyện của ta, ta nói gì cha cũng không nghe.”
“Đổng đại nhân làm không sai.” Tưởng Nguyễn tỉnh táo, không hề bị đánh động vì lời nói của Đổng Doanh Nhi.
Nghe nàng nói vậy, Đổng Doanh Nhi không thể tin nhìn Tưởng Nguyễn. “Muội lại cho rằng cha ta làm đúng? Không, cha chỉ muốn dùng ta để đổi lấy vinh hoa phú quý cho toàn phủ mà thôi, ông ấy chỉ không muốn để ta phá hỏng danh tiếng của phủ Kinh Triệu doãn. Cha căn bản không suy nghĩ cho ta, Nguyễn muội muội, Tưởng thượng thư đối xử với muội như vậy, chẳng lẽ muội không oán hận sao? Sao muội có thể nói cha ta làm đúng? Chuyện cha ta làm bây giờ cùng cách Tưởng thượng thư đối với ngươi có gì khác biệt sao? Nguyễn muội muội, sao ngươi có thể nói như vậy?” Trong giọng nói tràn đầy oán trách và cố chấp, nơi nào còn sót lại chút dáng vẻ tươi sáng ban đầu.
Tưởng Nguyễn lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, thời gian qua nhanh, tình là độc dược, khiến cho Đổng Doanh Nhi như biến thành một người khác, ngay cả mình cha cũng có thể đối đãi như vậy. Kinh Triệu doãn Đổng đại nhân và Tưởng Quyền tất nhiên không giống, thứ Tưởng Quyền muốn là phú quý giàu sang, cho dù dùng mạng của nàng và Tương Tín Chi để lót đường cũng không tiếc. Mà Kinh Triệu doãn chỉ muốn khiến đứa con gái điên cuồng của mình thanh tỉnh một chút mà thôi, chỉ tiếc mọi khổ tâm của ông đều biến thành uổng phí, Đổng Doanh Nhi chẳng những không thể thanh tỉnh, mà ngay cả ông cũng bị hận mất rồi.
Đổng Doanh Nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn, đột nhiên từ trên ghế bổ nhào xuống dưới chân Tưởng Nguyễn, hai hàng nước mắt theo gò má chảy xuống, nàng nói. “Nguyễn muội muội, ngươi giúp ta với, ngươi giúp ta với, trong lòng ta chỉ có Tưởng phó tướng thôi, cuộc đời này tuyệt không gả cho người khác, ngươi giúp ta khuyên nhủ cha ta, Nguyễn muội muội, ngươi thông minh như vậy, nhất định sẽ có biện pháp.”
Nàng tóc tai xốc xếch, giọng điệu hèn mọn, tựa như cỏ rác nằm phục xuống dưới chân Tưởng Nguyễn, hai tay ôm thật chặt chân Tưởng Nguyễn, đôi mắt ngấn lệ mông lung như rơi vào tuyệt lộ vậy.
Tưởng Nguyễn thở dài, khom người xuống, gỡ từng ngón tay đang ôm chặt chân mình của Đổng Doanh Nhi, thương hại nhìn nàng. “Tại sao ta phải giúp ngươi?”
Đổng Doanh Nhi sững người, không hiểu lời nàng nói có ý gì.
Vẻ mặt Tưởng Nguyễn ôn hòa, giọng cũng êm ái, nhưng hết lần này tới lần khác lời nói ra lại lãnh khốc vô cùng. “Đại ca ta đối với ngươi vô tình, ngươi có thích huynh ấy hay không, thì có liên quan gì đến huynh ấy đâu?”
“Ta..” Đổng Doanh Nhi cứng họng, đúng vậy, Tưởng Tín Chi và nàng cũng chỉ là vội vã gặp qua nhau, Tưởng Tín Chi lại không có ý gì với nàng. Nàng một lòng thích Tưởng Tín Chi, nhưng không rõ thái độ của Tưởng Tín Chi, sau đó Tưởng Tín Chi dẫn binh xuất chinh, nàng mới tự lừa gạt mình, hôm nay đã bị Tưởng Nguyễn nói ra chân tướng một cách quỵch toẹt, nhất thời Đổng Doanh Nhi chỉ cảm thấy khó chịu vô ngần.
“Ngươi không muốn vào cung, cũng không nguyện ý gả vào Thường gia, nhưng cũng vĩnh viễn không thể nào gả cho đại ca ta.” Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng nói.
“Tại sao?” Giọng Đổng Doanh Nhi nức nở, ánh mắt nhìn Tưởng Nguyễn tựa như đang nhìn một người xa lạ.
Tại sao? Tưởng Tín Chi ở trong triều một bước lên mây, ngày sau cũng tất không thể nhập vào phe phái Bát hoàng tử, mà Kinh Triệu doãn ở trong triều lại duy trì thái độ trung lập, vừa không đắc tội Bát hoàng tử, cũng không đắc tội Ngũ hoàng tử. Ngày sau nếu Tưởng Tín Chi thật sự cưới Đổng Doanh Nhi, Tuyên Ly lấy Kinh Triệu doãn tới uy hiếp Tưởng Tín Chi, Tưởng Tín Chi phải thêm một khúc xương sườn mềm, vĩnh viễn bị người khác gây khó dễ.
Nếu như Tưởng Tín Chi thật tâm thích Đổng Doanh Nhi, vậy tất thảy các thứ hiển nhiên không quan trọng, đáng tiếc, đến tận bây giờ Tưởng Tín Chi cũng không biểu hiện chút ý nghĩ gì với Đổng Doanh Nhi cả.
“Bởi vì đại ca ta không thích ngươi.” Lời Tưởng Nguyễn nói ra đánh nát chút vọng tưởng cuối cùng của Đổng Doanh Nhi. Nàng há miệng, nói với Tưởng Nguyễn. “Ngươi tại sao. Lại đối xử với ta như vậy?”
“Chuyện trên đời, chỉ có tình là không thể cưỡng cầu.” Tưởng Nguyễn gật đầu. “Doanh Nhi tỷ thích đại ca là chuyện của Doanh Nhi tỷ. Doanh Nhi tỷ tự cho rằng bản thân tâm tính kiên định.” Nàng nhàn nhạt nói. “Thế nhưng không biết đến ngày đại ca thành hôn, Doanh Nhi tỷ có thể giữ vững tâm thái không hối hận như ngày hôm nay hay không.”
“Nguyễn muội muội, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy hay sao?” Đổng Doanh Nhi khó nhọc nói.
Tưởng Nguyễn mi mục diễm lệ, vẻ mặt không chút gợn sóng không thay đổi nói. ‘Phải.”
Tác giả có lời muốn nói.
Tưởng Đan hổng phải trùm cuối đâu, trùm cuối tạm thời chưa xuất hiện, đến đoạn sau mới ra, Tưởng Đan chỉ là dạng tôm binh tướng cua thôi, với lại hổng đi được tới đâu đâu, mọi người đừng lo quá nhé!
Biên tập có lời muốn nói.
Là đỡ lo dữ chưa.
Mà chương này thấy bạn Doanh Nhi cũng tội nhưng mà không đồng tình nổi! Tui như bé Nguyễn tui cũng làm vậy, một người không quan trọng, không liên quan thì mắc gì phải kéo anh ruột của mình dô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.