Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Chương 218
Thiên Sơn Trà Khách
30/05/2024
“Thuốc mê?” Như Mi di nương hét thất thanh. “Vậy vết thương trên trán làm sao mà có?”
“Việc này…” Đại phu trầm ngâm một hồi. “Có lẽ sau khi bị trúng thuốc mê rồi lỡ đập đầu vào chỗ nào đó, hoặc bị người nào đó cố ý dùng vật cứng đánh vào, nhưng may rằng sức không lớn, uống vài thang thuốc điều dưỡng mấy ngày sẽ không sao nữa.”
“Vậy con gái ta lúc nào mới tỉnh?” Như Mi hỏi.
“Không có gì đáng ngại.” Đại phu nhìn Quách Mộng nằm trên giường. “Quý thiên kim chỉ cần chờ thuốc mê tan hết, tất sẽ tự tỉnh lại thôi.
Quận trưởng phu vội gật đầu nói cảm ơn, để nha hoàn đi theo đại phu lấy thuốc, nhất thời bầu không khí trở nên căng thẳng. Tưởng Nguyễn khẽ cười. “Thế… Triệu tam thiếu gia đường đường là nam nhi bảy thước, nói sao cũng không thể nào tiện tay lấy ra khăn tay để hại người, trên khăn còn thêu hoa, nhìn sao cũng thấy… là đồ của nữ nhân.”
Mọi người nghe xong, đều cảm thấy có lý. Càng không cần phải nói một thiếu niên như Triệu Phi Châu, bỗng dưng vô duyên vô cớ sao có khả năng cất trong mình một chiếc khăn tay. Trên khăn tay còn thêu hoa cỏ, càng không thể nào là đồ của nam nhân.
Như Mi tinh mắt, vừa liếc nhìn qua chiếc khăn tay, tất nhiên bà ta biết đó là khăn tay của Quách Mộng. Mặc dù không biết tại sao Quách Mộng lại tẩm thuốc mê trên khăn, nhưng hiện giờ xảy ra chuyện, có thể dựa vào người khác tất nhiên phải cố mà dựa. Phủ Hạ Hầu cũng xem như là nhà huân quý, có lẽ có thể đòi chút lợi lộc từ đó, nếu không, chẳng phải Quách Mộng sẽ như người câm bị thiệt còn không nói được hay sao. Vì vậy, Như Mi lập tức nói. “Đúng vậy, không ngờ lòng dạ Hạ phu nhân lại ác như vậy, chắc chắn chiếc khăn đó rơi ra từ người nha hoàn kia, hừ, nha hoàn kia của ngươi dùng khăn tay tẩm thuốc khiến Mộng nhi hôn mê, còn muốn giết người diệt khẩu, tính tạt nước bẩn lên người Triệu tam thiếu gia! Đúng là giỏi tính toán.”
Sắc mặt Thân Nhu và Du Nhã chợt biến, Du Nhã thì giận không thôi, bản thân mình sau khi nghe chuyện đã cố nén không nói tới, không ngờ lại bị Như Mi khui ra. Bà ta hung tợn nhìn Tưởng Nguyễn, nếu nói chuyện hôm nay không liên quan tới Tưởng Nguyễn, đánh chết bà ta cũng không tin! Chắc chắn do nó cản trở từ bên trong, cái con tiểu tiện nhân!
Tưởng Nguyễn mỉm cười, ngước mắt nhìn thẳng đáp trả, đuôi mắt như có như không nhếch lên, mang theo cảm giác giễu cợt khiêu khích.
Du Nhã thấy máu sắp vọt lên não, giọng nói không khỏi trở nên sắc bén. “Tại sao ta phải sai người diệt khẩu con gái ngươi, kẻ thông gian cùng người khác cũng không phải ta. Ta cũng không làm chuyện không dám để người khác thấy!” Dưới cơn tức giận, bà ta nói ra lời trong lòng, giọng điệu chứa đầy oán khí khiến các phu nhân tiểu thư có mặt đều giật mình. Nhất thời thái độ khi nhìn Thân Nhu và bà ta đều thay đổi.
Thân Nhu lão đảo suýt ngã, chuyện hôm nay truyền đi, danh tiếng của Hạ gia chắc chắn bị hủy, điều chờ đợi bà ta phía trước, bà ta không biết. Nhưng ở Đại Cẩm triều, trong nhà quan lại nếu thúc tẩu thông dâm với nhau, nam nhân cả đời sẽ không ngóc đầu lên được, nữ nhân sẽ bị trầm lồng heo. Chỉ cần vậy thôi, nửa đời sau của Hạ Kiều Kiều sẽ bị hủy mất.
Như Mi không phải người dễ nói chuyện, lập tức cười lên, dùng bản lĩnh từng đứng trên sân khấu cay cú nói. “Tất nhiên ngươi phải bao che rồi, nếu ngươi không làm những chuyện kia, mang tiếng xấu hiển nhiên là trượng phu của ngươi, chuyện xấu này nếu truyền ra ngoài, cái danh phu nhân của ngươi cũng bị hủy luôn. Ngươi muốn hại Mộng nhi của ta, che giấu chuyện xấu của Hạ phủ, ta càng phải nói, nói ra hết để mọi người đều biết!” Vừa nói Như Mi vừa lớn tiếng hét lên. “Người đâu! Hạ nhị phu nhân muốn che giấu chuyện xấu trong nhà nên định diệt khẩu cô nương nhà ta, Hạ nhị phu nhân giết người rồi, Đại tiểu thư Hạ gia là Hạ đại phu nhân thông dâm với Nhị gia sinh ra------”
Như Mi xuất thân là người hát khúc, hơi rất dài và dày, nói một tràng dài mà không hụt hơi lấy một chút, giọng lại cao, cứ hét lên như thế, toàn bộ người trong phủ Quận trưởng đều nghe thấy.
Người xung quanh đều thấy choáng váng, Như Mi này thật sự không coi thân phận và lễ nghi ra gì, nói hét là hét lên ngay. Dù Du Nhã xử lý việc quản gia nhiều năm, nhưng chưa từng thấy qua phụ nhân không theo lẽ thường thế này, trong lúc nhất thời quên mất phải ngăn cản.
Mọi người vừa kinh ngạc vừa buồn cười, Triệu Cẩn nãy giờ suýt cười đến ngất, kề tai Tưởng Nguyễn nói nhỏ. “Khá khen cho một đào hát chính, khá khen cho chất giọng kinh diễm bốn phía!”
Thân Nhu vừa thấy tình cảnh đó, hai mắt trợn trắng, hôm nay mọi chuyện coi như đã ngả ngửa, dứt khoát ngã người về phía sau giả vờ hôn mê bất tỉnh, nha hoàn bên người thấy vậy lập tức đỡ lấy, nói. “Phu nhân, phu nhân nhà nô tỳ khó chịu trong người, e là ngất đi rồi. Xin phiền phu nhân để phu nhân nhà nô tỳ vào trong nghỉ ngơi một lúc.”
Quận trưởng phu nhân đồng ý, nhất thời người Hạ gia chỉ còn mình Du Nhã. Trong lòng Du Nhã thầm mắng Thân Nhu gian xảo, Như Mi làm vậy trong lòng bà ta cũng mơ hồ có chút sảng khoái. Thân Nhu làm ra chuyện xấu bậc này, chuyện vỡ lẽ ra ngày mai toàn kinh thành này đều sẽ biết, Thân Nhu làm sao còn mặt mũi sống tiếp. Thấy Thân Nhu tránh vào phòng, bà ta cũng muốn bắt chước làm theo. Như Mi kia đúng là lẹ mắt, vừa kêu la vừa chú ý hành động của Du Nhã, thấy bà ta giả vờ muốn té xỉu lập tức ba bước thành hai tiến lên chộp lấy bả vai Du Nhã, gấp gáp nói. “Hạ nhị phu nhân, ngươi khiến Mộng nhi nhà ta biến thành dáng vẻ này, ngươi không thể trở mặt không nhận người! Không bằng cùng ta lên báo quan, cho dù lên công đường hội thẩm, ngươi cũng đừng mong yên ổn!”
Du Nhã bị Như Mi nắm đến đau đớn, dù muốn giả vờ choáng cũng giả vờ không nổi, lòng tức giận sao Quách Mộng lại có một bà mẹ ruột khó chơi như vậy. Cứ dây dưa không dứt mãi như vậy khiến mặt mũi bà ta thối hoắc, Du Nhã đang muốn bộc phát, lại nghe bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân, một giọng nói từ xa truyền tới. “Mẹ, người không sao chứ?”
Chính là nhóm công tử nối đuôi nhau đi vào, e rằng cũng vì nghe động tĩnh bên này nến mới vội vàng chạy tới, đi đầu là thiếu niên mặc trường sam màu bạch ngọc, mặt như quan ngọc, mặt mũi thông minh, bên hông đeo một cái quạt xếp, nhìn vừa cơ trí vừa có tinh thần, chính là Triệu nhị thiếu gia, Triệu Ngọc Long.
Triệu Phi Châu theo sát bên cạnh Triệu Ngọc Long, vừa vào cửa đã nhìn về hướng Tưởng Nguyễn, thấy nét mặt Tưởng Nguyễn như thường, môi cười chúm chím, lại nhìn dáng vẻ chật vật của Như Mi di nương và Du Nhã, mới thở phào nhẹ nhõm, cũng thả lỏng hơn chút.
Diêu thị thấy con trai mình và cháu trai đều tới, thấy cả hai đều bình thường không có chỗ nào khác lạ, tất nhiên yên lòng, nói. “Các con tới đây làm gì?” Trong lòng lại không muốn để hai đứa nhỏ nhà mình chứng kiến chuyện bẩn thỉu này. Nghĩ tới mấy kẻ này vừa rồi còn muốn hất nước bẩn lên người Triệu Phi Châu, lòng nổi lên mấy phần tức giận.
Triệu Phi Châu và Triệu Ngọc Long chú ý thấy Diêu thị đang tức giận, Triệu Ngọc Long nói. “Bọn con nghe thấy động tĩnh bên này, nhất thời nóng lòng nên chạy tới, cảm phiền các vị phu nhân khoan thứ.”
Thái độ của hắn tao nhã lễ phép, lại còn tuấn tú lịch sự, các phu nhân tiểu thư có mặt nhìn thấy đều thầm vui mừng, nào có thể trách cứ hắn. Thấy Triệu Ngọc Long như vậy, Du Nhã không kiềm lòng đặng mà nghĩ đến Hạ Tuấn, lòng thầm đau xót, cái nhìn đối với Triệu Ngọc Long không thể nói là không ác độc.
Sau lưng đám công tử thiếu niên, còn có một dáng người yêu kiều, làn váy trắng lung lay, không phải Tưởng Tổ Tố thì còn ai vô đây?
Vừa nãy các tiểu thư đều tụ họp lại đây, chỉ chăm chăm lo chuyện của Quách Mộng, giờ phút này nhìn thấy Tưởng Tố Tố đi theo nhóm nam quyến tới, trong lòng sáng tỏ, ánh mắt nhìn Tưởng Tố Tố vô cùng khinh bỉ. Nhìn nhị tiểu thư Tưởng gia ngày thường tỏ vẻ thanh cao không nhiễm bụi trần, ai mà ngờ lại là một kẻ không an phận, lén lúc đi nhòm ngó các thiếu niên công tử, cuối cùng vậy mà còn dám đi theo sau.
Tưởng Tố Tố không quan tâm những ánh mắt kia, hôm nay nàng ta cũng không phải là không có thu hoạch, có vài thiếu niên công tử đều đặt lòng trên người nàng, tất nhiên Tưởng Tố Tố vừa lòng lắm. Có điều mấy người đó không phải con nhà huân quý, cách sự kỳ vọng của nàng ta còn rất xa. Nghĩ đến Bát hoàng tử Tuyên Ly, Tưởng Tố Tố hơi buồn trong lòng, từ đầu đến giờ vẫn chưa nhìn thấy hắn.
Có điều Hạ gia cũng có liên quan với nàng ta. Tưởng Tố Tố cau mày khẽ nói. “Hai vị cữu mẫu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Như Mi di nương nhìn qua Tưởng Tố Tố, trong lòng cũng khinh thường. Thấy Tưởng Tố Tố đẹp như vậy, đúng là đủ đè bẹp Quách Mộng, giọng điệu lập tức không tốt. “Tất nhiên do hai người cửu mẫu của ngươi làm ra chuyện hay ho, hôm nay nếu không phải Mộng nhi của ta mạng lớn, sẽ bị con mụ ác độc này lấy đi tính mạng!”
Triệu Phi Châu giật mình, bất giác nhìn về phía Tưởng Nguyễn. Sau khi Tưởng Nguyễn sai Thiên Trúc đánh ngất Quách Mộng thì kêu hắn đi nhanh, vốn dĩ Triệu Phi Châu còn không chịu, nhưng thái độ lạnh lùng quyết đoán của Tưởng Nguyễn khiến hắn khó chịu, thế nên đành thôi. Tưởng Nguyễn dặn hắn sau khi trở về thì kể hết lại cho Triệu Ngọc Long nghe, sau khi nghe Triệu Phi Châu kể xong, Triệu Ngọc Long suy tư trong chốc lát, dặn dò Triệu Phi Châu không được hó hé. Đợi thêm một hồi thì nghe thấy động tĩnh truyền ra từ Tây viên, Triệu Ngọc Long mới vờ như vô tình nhắc tới đề nghị chúng huynh đệ cùng đi qua nhìn thử.
“Việc này…” Đại phu trầm ngâm một hồi. “Có lẽ sau khi bị trúng thuốc mê rồi lỡ đập đầu vào chỗ nào đó, hoặc bị người nào đó cố ý dùng vật cứng đánh vào, nhưng may rằng sức không lớn, uống vài thang thuốc điều dưỡng mấy ngày sẽ không sao nữa.”
“Vậy con gái ta lúc nào mới tỉnh?” Như Mi hỏi.
“Không có gì đáng ngại.” Đại phu nhìn Quách Mộng nằm trên giường. “Quý thiên kim chỉ cần chờ thuốc mê tan hết, tất sẽ tự tỉnh lại thôi.
Quận trưởng phu vội gật đầu nói cảm ơn, để nha hoàn đi theo đại phu lấy thuốc, nhất thời bầu không khí trở nên căng thẳng. Tưởng Nguyễn khẽ cười. “Thế… Triệu tam thiếu gia đường đường là nam nhi bảy thước, nói sao cũng không thể nào tiện tay lấy ra khăn tay để hại người, trên khăn còn thêu hoa, nhìn sao cũng thấy… là đồ của nữ nhân.”
Mọi người nghe xong, đều cảm thấy có lý. Càng không cần phải nói một thiếu niên như Triệu Phi Châu, bỗng dưng vô duyên vô cớ sao có khả năng cất trong mình một chiếc khăn tay. Trên khăn tay còn thêu hoa cỏ, càng không thể nào là đồ của nam nhân.
Như Mi tinh mắt, vừa liếc nhìn qua chiếc khăn tay, tất nhiên bà ta biết đó là khăn tay của Quách Mộng. Mặc dù không biết tại sao Quách Mộng lại tẩm thuốc mê trên khăn, nhưng hiện giờ xảy ra chuyện, có thể dựa vào người khác tất nhiên phải cố mà dựa. Phủ Hạ Hầu cũng xem như là nhà huân quý, có lẽ có thể đòi chút lợi lộc từ đó, nếu không, chẳng phải Quách Mộng sẽ như người câm bị thiệt còn không nói được hay sao. Vì vậy, Như Mi lập tức nói. “Đúng vậy, không ngờ lòng dạ Hạ phu nhân lại ác như vậy, chắc chắn chiếc khăn đó rơi ra từ người nha hoàn kia, hừ, nha hoàn kia của ngươi dùng khăn tay tẩm thuốc khiến Mộng nhi hôn mê, còn muốn giết người diệt khẩu, tính tạt nước bẩn lên người Triệu tam thiếu gia! Đúng là giỏi tính toán.”
Sắc mặt Thân Nhu và Du Nhã chợt biến, Du Nhã thì giận không thôi, bản thân mình sau khi nghe chuyện đã cố nén không nói tới, không ngờ lại bị Như Mi khui ra. Bà ta hung tợn nhìn Tưởng Nguyễn, nếu nói chuyện hôm nay không liên quan tới Tưởng Nguyễn, đánh chết bà ta cũng không tin! Chắc chắn do nó cản trở từ bên trong, cái con tiểu tiện nhân!
Tưởng Nguyễn mỉm cười, ngước mắt nhìn thẳng đáp trả, đuôi mắt như có như không nhếch lên, mang theo cảm giác giễu cợt khiêu khích.
Du Nhã thấy máu sắp vọt lên não, giọng nói không khỏi trở nên sắc bén. “Tại sao ta phải sai người diệt khẩu con gái ngươi, kẻ thông gian cùng người khác cũng không phải ta. Ta cũng không làm chuyện không dám để người khác thấy!” Dưới cơn tức giận, bà ta nói ra lời trong lòng, giọng điệu chứa đầy oán khí khiến các phu nhân tiểu thư có mặt đều giật mình. Nhất thời thái độ khi nhìn Thân Nhu và bà ta đều thay đổi.
Thân Nhu lão đảo suýt ngã, chuyện hôm nay truyền đi, danh tiếng của Hạ gia chắc chắn bị hủy, điều chờ đợi bà ta phía trước, bà ta không biết. Nhưng ở Đại Cẩm triều, trong nhà quan lại nếu thúc tẩu thông dâm với nhau, nam nhân cả đời sẽ không ngóc đầu lên được, nữ nhân sẽ bị trầm lồng heo. Chỉ cần vậy thôi, nửa đời sau của Hạ Kiều Kiều sẽ bị hủy mất.
Như Mi không phải người dễ nói chuyện, lập tức cười lên, dùng bản lĩnh từng đứng trên sân khấu cay cú nói. “Tất nhiên ngươi phải bao che rồi, nếu ngươi không làm những chuyện kia, mang tiếng xấu hiển nhiên là trượng phu của ngươi, chuyện xấu này nếu truyền ra ngoài, cái danh phu nhân của ngươi cũng bị hủy luôn. Ngươi muốn hại Mộng nhi của ta, che giấu chuyện xấu của Hạ phủ, ta càng phải nói, nói ra hết để mọi người đều biết!” Vừa nói Như Mi vừa lớn tiếng hét lên. “Người đâu! Hạ nhị phu nhân muốn che giấu chuyện xấu trong nhà nên định diệt khẩu cô nương nhà ta, Hạ nhị phu nhân giết người rồi, Đại tiểu thư Hạ gia là Hạ đại phu nhân thông dâm với Nhị gia sinh ra------”
Như Mi xuất thân là người hát khúc, hơi rất dài và dày, nói một tràng dài mà không hụt hơi lấy một chút, giọng lại cao, cứ hét lên như thế, toàn bộ người trong phủ Quận trưởng đều nghe thấy.
Người xung quanh đều thấy choáng váng, Như Mi này thật sự không coi thân phận và lễ nghi ra gì, nói hét là hét lên ngay. Dù Du Nhã xử lý việc quản gia nhiều năm, nhưng chưa từng thấy qua phụ nhân không theo lẽ thường thế này, trong lúc nhất thời quên mất phải ngăn cản.
Mọi người vừa kinh ngạc vừa buồn cười, Triệu Cẩn nãy giờ suýt cười đến ngất, kề tai Tưởng Nguyễn nói nhỏ. “Khá khen cho một đào hát chính, khá khen cho chất giọng kinh diễm bốn phía!”
Thân Nhu vừa thấy tình cảnh đó, hai mắt trợn trắng, hôm nay mọi chuyện coi như đã ngả ngửa, dứt khoát ngã người về phía sau giả vờ hôn mê bất tỉnh, nha hoàn bên người thấy vậy lập tức đỡ lấy, nói. “Phu nhân, phu nhân nhà nô tỳ khó chịu trong người, e là ngất đi rồi. Xin phiền phu nhân để phu nhân nhà nô tỳ vào trong nghỉ ngơi một lúc.”
Quận trưởng phu nhân đồng ý, nhất thời người Hạ gia chỉ còn mình Du Nhã. Trong lòng Du Nhã thầm mắng Thân Nhu gian xảo, Như Mi làm vậy trong lòng bà ta cũng mơ hồ có chút sảng khoái. Thân Nhu làm ra chuyện xấu bậc này, chuyện vỡ lẽ ra ngày mai toàn kinh thành này đều sẽ biết, Thân Nhu làm sao còn mặt mũi sống tiếp. Thấy Thân Nhu tránh vào phòng, bà ta cũng muốn bắt chước làm theo. Như Mi kia đúng là lẹ mắt, vừa kêu la vừa chú ý hành động của Du Nhã, thấy bà ta giả vờ muốn té xỉu lập tức ba bước thành hai tiến lên chộp lấy bả vai Du Nhã, gấp gáp nói. “Hạ nhị phu nhân, ngươi khiến Mộng nhi nhà ta biến thành dáng vẻ này, ngươi không thể trở mặt không nhận người! Không bằng cùng ta lên báo quan, cho dù lên công đường hội thẩm, ngươi cũng đừng mong yên ổn!”
Du Nhã bị Như Mi nắm đến đau đớn, dù muốn giả vờ choáng cũng giả vờ không nổi, lòng tức giận sao Quách Mộng lại có một bà mẹ ruột khó chơi như vậy. Cứ dây dưa không dứt mãi như vậy khiến mặt mũi bà ta thối hoắc, Du Nhã đang muốn bộc phát, lại nghe bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân, một giọng nói từ xa truyền tới. “Mẹ, người không sao chứ?”
Chính là nhóm công tử nối đuôi nhau đi vào, e rằng cũng vì nghe động tĩnh bên này nến mới vội vàng chạy tới, đi đầu là thiếu niên mặc trường sam màu bạch ngọc, mặt như quan ngọc, mặt mũi thông minh, bên hông đeo một cái quạt xếp, nhìn vừa cơ trí vừa có tinh thần, chính là Triệu nhị thiếu gia, Triệu Ngọc Long.
Triệu Phi Châu theo sát bên cạnh Triệu Ngọc Long, vừa vào cửa đã nhìn về hướng Tưởng Nguyễn, thấy nét mặt Tưởng Nguyễn như thường, môi cười chúm chím, lại nhìn dáng vẻ chật vật của Như Mi di nương và Du Nhã, mới thở phào nhẹ nhõm, cũng thả lỏng hơn chút.
Diêu thị thấy con trai mình và cháu trai đều tới, thấy cả hai đều bình thường không có chỗ nào khác lạ, tất nhiên yên lòng, nói. “Các con tới đây làm gì?” Trong lòng lại không muốn để hai đứa nhỏ nhà mình chứng kiến chuyện bẩn thỉu này. Nghĩ tới mấy kẻ này vừa rồi còn muốn hất nước bẩn lên người Triệu Phi Châu, lòng nổi lên mấy phần tức giận.
Triệu Phi Châu và Triệu Ngọc Long chú ý thấy Diêu thị đang tức giận, Triệu Ngọc Long nói. “Bọn con nghe thấy động tĩnh bên này, nhất thời nóng lòng nên chạy tới, cảm phiền các vị phu nhân khoan thứ.”
Thái độ của hắn tao nhã lễ phép, lại còn tuấn tú lịch sự, các phu nhân tiểu thư có mặt nhìn thấy đều thầm vui mừng, nào có thể trách cứ hắn. Thấy Triệu Ngọc Long như vậy, Du Nhã không kiềm lòng đặng mà nghĩ đến Hạ Tuấn, lòng thầm đau xót, cái nhìn đối với Triệu Ngọc Long không thể nói là không ác độc.
Sau lưng đám công tử thiếu niên, còn có một dáng người yêu kiều, làn váy trắng lung lay, không phải Tưởng Tổ Tố thì còn ai vô đây?
Vừa nãy các tiểu thư đều tụ họp lại đây, chỉ chăm chăm lo chuyện của Quách Mộng, giờ phút này nhìn thấy Tưởng Tố Tố đi theo nhóm nam quyến tới, trong lòng sáng tỏ, ánh mắt nhìn Tưởng Tố Tố vô cùng khinh bỉ. Nhìn nhị tiểu thư Tưởng gia ngày thường tỏ vẻ thanh cao không nhiễm bụi trần, ai mà ngờ lại là một kẻ không an phận, lén lúc đi nhòm ngó các thiếu niên công tử, cuối cùng vậy mà còn dám đi theo sau.
Tưởng Tố Tố không quan tâm những ánh mắt kia, hôm nay nàng ta cũng không phải là không có thu hoạch, có vài thiếu niên công tử đều đặt lòng trên người nàng, tất nhiên Tưởng Tố Tố vừa lòng lắm. Có điều mấy người đó không phải con nhà huân quý, cách sự kỳ vọng của nàng ta còn rất xa. Nghĩ đến Bát hoàng tử Tuyên Ly, Tưởng Tố Tố hơi buồn trong lòng, từ đầu đến giờ vẫn chưa nhìn thấy hắn.
Có điều Hạ gia cũng có liên quan với nàng ta. Tưởng Tố Tố cau mày khẽ nói. “Hai vị cữu mẫu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Như Mi di nương nhìn qua Tưởng Tố Tố, trong lòng cũng khinh thường. Thấy Tưởng Tố Tố đẹp như vậy, đúng là đủ đè bẹp Quách Mộng, giọng điệu lập tức không tốt. “Tất nhiên do hai người cửu mẫu của ngươi làm ra chuyện hay ho, hôm nay nếu không phải Mộng nhi của ta mạng lớn, sẽ bị con mụ ác độc này lấy đi tính mạng!”
Triệu Phi Châu giật mình, bất giác nhìn về phía Tưởng Nguyễn. Sau khi Tưởng Nguyễn sai Thiên Trúc đánh ngất Quách Mộng thì kêu hắn đi nhanh, vốn dĩ Triệu Phi Châu còn không chịu, nhưng thái độ lạnh lùng quyết đoán của Tưởng Nguyễn khiến hắn khó chịu, thế nên đành thôi. Tưởng Nguyễn dặn hắn sau khi trở về thì kể hết lại cho Triệu Ngọc Long nghe, sau khi nghe Triệu Phi Châu kể xong, Triệu Ngọc Long suy tư trong chốc lát, dặn dò Triệu Phi Châu không được hó hé. Đợi thêm một hồi thì nghe thấy động tĩnh truyền ra từ Tây viên, Triệu Ngọc Long mới vờ như vô tình nhắc tới đề nghị chúng huynh đệ cùng đi qua nhìn thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.