Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Chương 257
Thiên Sơn Trà Khách
30/05/2024
Thế này nghĩa là muốn thảo phạt Tuyên Lãng. Chỉ có vậy, mới có thể chặn miệng dân chúng, mới thể hiện rằng bà ta không hợp mưu với Tuyên Lãng. Tới đây, Tuyên Lãng hoàn toàn đơn độc.
Hoàng đế giận dữ. “Người đâu, dẫn Tứ hoàng tử xuống, đưa đến Hình bộ, nhốt vào đại lao, ngày kế tái thẩm!”
“Không, phụ hoàng, không phải con…” Tuyên Lãng chưa kịp nghĩ ra đối sách đã nghe thấy vậy, kinh hoảng thất thố, chỉ lo kêu oan và cầu xin tha thứ.
Tuy nhiên lúc này, hắn nói gì cũng đã trễ, Thái tử Tuyên Phái và Hạ Thanh, cộng thêm Cô đại nhân, mọi thứ đều chứng minh hắn nói dối. Mà câu nói ly gián của Tuyên Phái, khiến Tuyên Ly bàn quan đứng nhìn. Hoặc giả vốn dĩ Tuyên Ly cũng không định ra tay tương trợ, dù sao dùng xong thì vứt vốn là tác phong của Tuyên Ly.
Ý Đức Thái hậu thở dài, than một tiếng. “Con cháu bất hiếu, mãn khẩu hồ ngôn.”
Hôm nay ngự tiền thân thẩm, mọi chuyện xảy ra trên đại diện nếu truyền ra ngoài sẽ biến thành chuyện cười, liên quan đến danh dự hoàng gia, Tuyên Lãng làm ra loại chuyện này, đã làm ô uế hoàng gia. Mặt mũi hoàng đế đều bị hắn giẫm dưới chân. Thục phi vô lực xụi lơ trên ghế, bà ta vốn tưởng rằng mọi chuyện đều do Tưởng Nguyễn gây nên, giờ chứng thật kẻ đầu sỏ là Tuyên Lãng, bà ta hận Tuyên Lãng, đồng thời cũng vô cùng lo lắng cho tương lai bản thân.
Hòa Di quận chúa chết, hiện giờ bà ta không có con trai cũng chẳng còn con gái, người mới sắp vào cung, bà ta còn mong lấy gì để nhận được ân sủng. Không còn ai để dựa vào, hoàng đế sinh lòng hoài nghi. Xưa Trần quý phi cũng nhận được muôn vàn sủng ái, gần như có được nửa tấm chân tình của hoàng đế, dù được sủng ái nhất lục cung thì thế nào? Kết cục cũng bị đày vào lãnh cung thôi. Ân sủng vẻ vang mặt ngoài, còn có thể duy trì bao lâu?
Có lẽ bà ta và Trần quý phi, sẽ nhanh chóng trùng phùng ở lãnh cung thôi. Thục phi nở nụ cười mỉa mai, khổ không thể nói. Sâu sắc nhìn Tưởng Nguyễn, chuyện hôm nay, nếu không nhìn ra trong tối có người âm thầm giúp Tưởng Nguyễn, vậy thì bà ta sống uổng phí mấy chục năm nay rồi. Chỉ là một đích nữ Tưởng gia nho nhỏ, sao có thể khiến nhiều người trợ giúp nàng ta như vậy? Chuyện hôm nay, giọt nước không lọt, không tìm được dấu vết, cuối cùng vẫn đạt được mục đích. Số mạng nàng ta thật tốt.
Ngự tiền thân thẩm đến đây cũng coi như hạ màn, đám quan viên nhìn rõ mạch nước ngầm mãnh liệt trong sự việc lần này, ngày sau tất nhiên sẽ vén ra một trận sóng to gió lớn trong triều. Có kẻ đứng im bất động, có kẻ bỏ tối theo sáng, đều là chuyền về sau.
Sau khi Tuyên Lãng bị dẫn xuống, sắc mặt hoàng đế âm trầm, tuyên bố bãi đường rồi được Lý công công đỡ đi. Ý Đức thái hậu suy nghĩ, rồi bảo Dương cô cô dặn dò Tưởng Nguyễn chút nữa quay lại, rồi về cung Từ Ninh.
Trăm quan thối lui, Tiêu Thiều sãi bước đi tới trước mặt Tưởng Nguyễn, quan sát nàng từ trên xuống dưới, cau mày hỏi. “Không sao chứ?”
“Không sao.” Tưởng Nguyễn lắc đầu, ánh mắt đặt trên người Tuyên Phái đang mỉm cười nhìn mình. Giây lát sau, nàng đi tới chỗ Tuyên Phái, đứng trước mặt Tuyên Phái nói. “Ngươi đã làm gì?”
Tuyên Phải mỉm cười với nàng, mặt mũi cậu bé vốn xinh đẹp, nụ cười thuần túy không chút toan tính khiến người khác lóa mắt, nào còn sót lại sự điềm tĩnh khi nãy. Người khác chỉ cảm thấy đây là một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên đang làm nũng với mẹ mình thôi. Mẹ?
Tưởng Nguyễn ngẩn ra, cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, quay về thời điểm hai mẹ con nói cười đùa giỡn chốn thâm cung. Tuyên Phái cũng cười làm nũng với nàng thế này, nụ cười tươi sáng xinh đẹp.
“Quận chúa đã từng giúp ta giải vây, tích thủy chi ân khi dũng tuyền tương báo, bổn điện cố hết sức mọn, hy vọng có thể giúp quận chúa một tay.” Tuyên Phái nghiêm túc nói, có điều ánh mắt nhìn nàng bất giác chứa theo mấy phần làm nũng.
Tiêu Thiều rủ mắt, như có điều suy nghĩ nhìn Tuyên Phái, đột nhiên nhíu mày, kéo Tưởng Nguyễn ra sau mình, chặn cái nhìn nóng bỏng của Tuyên Phái, lạnh nhạt nói. “Nhiều chuyện.”
Tuyên Phái nhìn thấy động tác của Tiêu Thiều, rất không hài lòng, có chút địch ý nhìn hắn, nói. “Liên quan gì đến ngươi chứ?”
“Nàng là người của ta, chuyện của nàng tất nhiên do ta quản.” Tiêu Thiều đáp.
Triệu Quang đang đi tới định hỏi thăm Tưởng Nguyễn nghe được câu này, suýt té sấp mặt, bước lên khẽ quát. “Nói bậy nói bạ gì đó, tiểu tử Tiêu gia, ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ phá hư khuê danh Nguyễn nha đầu nhà ta, đừng trách lão phu không khách sáo!”
Tuyên Phái trợn trừng mắt, nhìn Triệu Quang, dịu ngoan gọi. “Triệu lão tướng quân.”
Triệu Quang nghi hoặc nhìn Tuyên Phái một cái, chuyện hôm nay ông cũng nhìn ra được, rõ ràng Tuyên Phái cố ý giải vây cho Tưởng Nguyễn. Hơn nữa không hề đơn giản như Thập Tam hoàng tử vô hình trong lời đồn, dù sao Triệu Quang đã lăn lộn trong triều nhiều năm, mắt nhìn người cũng rất tinh tường. Không khinh thị Tuyên Phái, nay cứu Tưởng Nguyễn, ắt hẳn Tuyên Phái đã có tính toán. Triệu Quang cung kính gọi. “Thập Tam điện hạ.” Nhưng trong lòng thì hồ nghi, sao nhìn thế nào cũng thấy ánh mắt Tuyên Phái nhìn Nguyễn nha đầu nhà mình như chim non đang nhìn mẹ vậy? Thiếu tình thương của mẹ thì đi tìm hoàng hậu Thái hậu, tìm Tưởng Nguyễn làm gì, Tưởng Nguyễn vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ đó nhé.
Thái tử bước tới, nhìn Tưởng Nguyễn, lại ý vị sâu xa nhìn Tuyên Phái, nói. “Chúc mừng quận chúa, bình an tránh được một kiếp.”
“Đa tạ Thái tử điện hạ trượng nghĩa chấp ngôn.” Tưởng Nguyễn mỉm cười đáp lại.
Thái tử cười. “Không khách sáo, muốn cám ơn thì cám ơn Thập Tam đệ, ta và Thập tam đệ chẳng qua là đạt được thứ mình muốn. Cậu nhóc thật sự rất tốt với ngươi.” Dứt lời bước thẳng không quay đầu lại.
Câu này khiến mọi người có mặt kinh ngạc.
Tiêu Thiều nhìn về phía Hạ Thanh đang đứng một chỗ sắp xếp lại túi thuốc, nói. “Hạ ngũ.”
Hạ Thanh chấn động, hình như tới giờ mới thấy Tiêu Thiều, vội vàng chạy tới, đứng yên bên cạnh Tiêu Thiều, hô. “Tam ca.”
Hai người đều bái sư học nghệ ở núi Già Nam, sư từ Bát Kỳ tiên sinh, là sư huynh đệ đồng môn. Có điều Tiêu Thiều học thuật bảo mệnh Kỳ Hoàng, Hạ Thanh lại học y, đọc hết toàn bộ sách thuốc ở núi Già Nam, cái gọi là lòng thành thì linh, cũng coi như kế thừa được toàn bộ y bát.
Giờ đây thanh niên mặt con nít rất hưng phấn, Tiêu Thiều lạnh nhạt nói. “Tại sao ngươi lại vào cung?”
“Thái tử mời ta vào cung đó.” Hạ Thanh nói. “Thái tử điện hạ nói chỉ cần ta vào cung nghiệm thi, sẽ đưa《 thạch nam y điển 》trong cung cho ta. Tam ca huynh không biết đó thôi, sư phu nói < thạch nam y điển > là ghi chép xương cốt kinh mạch trên thân thể con người, có thể nói là sách thuốc hết sức quý hiếm, trước đó ta tìm rất lâu cũng không tìm được, không ngờ nó lại ở trong cung, ta vừa nghe Thái tử điện hạ nói vậy, lập tức ngựa không vó dừng chạy tới, phải biết..”
Hạ Thanh nói tới sách thuốc thì thao thao bất tuyệt, coi thường ánh mắt kinh dị mọi người nhìn về mình. Tiêu Thiều cắt ngang. “Thái tử tại sao phải nhờ ngươi nghiệm thi?”
“Ta không biết ớ, ” Hạ Thanh nói. “Mà Tam ca ơi,” cậu ta nhìn xung quanh. “Không ngờ huynh cũng ở đây, hay chúng ta gọi lão Thất cùng đi ra ngoài uống một ly nhé?” Nếu nói ở đây ai là người không bị bầu không khí vừa rồi ảnh hưởng, thế cũng chỉ có cậu ta thôi.
Tiêu Thiều nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn khẽ gật đầu, Tiêu Thiều quay đầu lại, nói. ” Được.”
Hoàng đế giận dữ. “Người đâu, dẫn Tứ hoàng tử xuống, đưa đến Hình bộ, nhốt vào đại lao, ngày kế tái thẩm!”
“Không, phụ hoàng, không phải con…” Tuyên Lãng chưa kịp nghĩ ra đối sách đã nghe thấy vậy, kinh hoảng thất thố, chỉ lo kêu oan và cầu xin tha thứ.
Tuy nhiên lúc này, hắn nói gì cũng đã trễ, Thái tử Tuyên Phái và Hạ Thanh, cộng thêm Cô đại nhân, mọi thứ đều chứng minh hắn nói dối. Mà câu nói ly gián của Tuyên Phái, khiến Tuyên Ly bàn quan đứng nhìn. Hoặc giả vốn dĩ Tuyên Ly cũng không định ra tay tương trợ, dù sao dùng xong thì vứt vốn là tác phong của Tuyên Ly.
Ý Đức Thái hậu thở dài, than một tiếng. “Con cháu bất hiếu, mãn khẩu hồ ngôn.”
Hôm nay ngự tiền thân thẩm, mọi chuyện xảy ra trên đại diện nếu truyền ra ngoài sẽ biến thành chuyện cười, liên quan đến danh dự hoàng gia, Tuyên Lãng làm ra loại chuyện này, đã làm ô uế hoàng gia. Mặt mũi hoàng đế đều bị hắn giẫm dưới chân. Thục phi vô lực xụi lơ trên ghế, bà ta vốn tưởng rằng mọi chuyện đều do Tưởng Nguyễn gây nên, giờ chứng thật kẻ đầu sỏ là Tuyên Lãng, bà ta hận Tuyên Lãng, đồng thời cũng vô cùng lo lắng cho tương lai bản thân.
Hòa Di quận chúa chết, hiện giờ bà ta không có con trai cũng chẳng còn con gái, người mới sắp vào cung, bà ta còn mong lấy gì để nhận được ân sủng. Không còn ai để dựa vào, hoàng đế sinh lòng hoài nghi. Xưa Trần quý phi cũng nhận được muôn vàn sủng ái, gần như có được nửa tấm chân tình của hoàng đế, dù được sủng ái nhất lục cung thì thế nào? Kết cục cũng bị đày vào lãnh cung thôi. Ân sủng vẻ vang mặt ngoài, còn có thể duy trì bao lâu?
Có lẽ bà ta và Trần quý phi, sẽ nhanh chóng trùng phùng ở lãnh cung thôi. Thục phi nở nụ cười mỉa mai, khổ không thể nói. Sâu sắc nhìn Tưởng Nguyễn, chuyện hôm nay, nếu không nhìn ra trong tối có người âm thầm giúp Tưởng Nguyễn, vậy thì bà ta sống uổng phí mấy chục năm nay rồi. Chỉ là một đích nữ Tưởng gia nho nhỏ, sao có thể khiến nhiều người trợ giúp nàng ta như vậy? Chuyện hôm nay, giọt nước không lọt, không tìm được dấu vết, cuối cùng vẫn đạt được mục đích. Số mạng nàng ta thật tốt.
Ngự tiền thân thẩm đến đây cũng coi như hạ màn, đám quan viên nhìn rõ mạch nước ngầm mãnh liệt trong sự việc lần này, ngày sau tất nhiên sẽ vén ra một trận sóng to gió lớn trong triều. Có kẻ đứng im bất động, có kẻ bỏ tối theo sáng, đều là chuyền về sau.
Sau khi Tuyên Lãng bị dẫn xuống, sắc mặt hoàng đế âm trầm, tuyên bố bãi đường rồi được Lý công công đỡ đi. Ý Đức thái hậu suy nghĩ, rồi bảo Dương cô cô dặn dò Tưởng Nguyễn chút nữa quay lại, rồi về cung Từ Ninh.
Trăm quan thối lui, Tiêu Thiều sãi bước đi tới trước mặt Tưởng Nguyễn, quan sát nàng từ trên xuống dưới, cau mày hỏi. “Không sao chứ?”
“Không sao.” Tưởng Nguyễn lắc đầu, ánh mắt đặt trên người Tuyên Phái đang mỉm cười nhìn mình. Giây lát sau, nàng đi tới chỗ Tuyên Phái, đứng trước mặt Tuyên Phái nói. “Ngươi đã làm gì?”
Tuyên Phải mỉm cười với nàng, mặt mũi cậu bé vốn xinh đẹp, nụ cười thuần túy không chút toan tính khiến người khác lóa mắt, nào còn sót lại sự điềm tĩnh khi nãy. Người khác chỉ cảm thấy đây là một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên đang làm nũng với mẹ mình thôi. Mẹ?
Tưởng Nguyễn ngẩn ra, cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, quay về thời điểm hai mẹ con nói cười đùa giỡn chốn thâm cung. Tuyên Phái cũng cười làm nũng với nàng thế này, nụ cười tươi sáng xinh đẹp.
“Quận chúa đã từng giúp ta giải vây, tích thủy chi ân khi dũng tuyền tương báo, bổn điện cố hết sức mọn, hy vọng có thể giúp quận chúa một tay.” Tuyên Phái nghiêm túc nói, có điều ánh mắt nhìn nàng bất giác chứa theo mấy phần làm nũng.
Tiêu Thiều rủ mắt, như có điều suy nghĩ nhìn Tuyên Phái, đột nhiên nhíu mày, kéo Tưởng Nguyễn ra sau mình, chặn cái nhìn nóng bỏng của Tuyên Phái, lạnh nhạt nói. “Nhiều chuyện.”
Tuyên Phái nhìn thấy động tác của Tiêu Thiều, rất không hài lòng, có chút địch ý nhìn hắn, nói. “Liên quan gì đến ngươi chứ?”
“Nàng là người của ta, chuyện của nàng tất nhiên do ta quản.” Tiêu Thiều đáp.
Triệu Quang đang đi tới định hỏi thăm Tưởng Nguyễn nghe được câu này, suýt té sấp mặt, bước lên khẽ quát. “Nói bậy nói bạ gì đó, tiểu tử Tiêu gia, ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ phá hư khuê danh Nguyễn nha đầu nhà ta, đừng trách lão phu không khách sáo!”
Tuyên Phái trợn trừng mắt, nhìn Triệu Quang, dịu ngoan gọi. “Triệu lão tướng quân.”
Triệu Quang nghi hoặc nhìn Tuyên Phái một cái, chuyện hôm nay ông cũng nhìn ra được, rõ ràng Tuyên Phái cố ý giải vây cho Tưởng Nguyễn. Hơn nữa không hề đơn giản như Thập Tam hoàng tử vô hình trong lời đồn, dù sao Triệu Quang đã lăn lộn trong triều nhiều năm, mắt nhìn người cũng rất tinh tường. Không khinh thị Tuyên Phái, nay cứu Tưởng Nguyễn, ắt hẳn Tuyên Phái đã có tính toán. Triệu Quang cung kính gọi. “Thập Tam điện hạ.” Nhưng trong lòng thì hồ nghi, sao nhìn thế nào cũng thấy ánh mắt Tuyên Phái nhìn Nguyễn nha đầu nhà mình như chim non đang nhìn mẹ vậy? Thiếu tình thương của mẹ thì đi tìm hoàng hậu Thái hậu, tìm Tưởng Nguyễn làm gì, Tưởng Nguyễn vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ đó nhé.
Thái tử bước tới, nhìn Tưởng Nguyễn, lại ý vị sâu xa nhìn Tuyên Phái, nói. “Chúc mừng quận chúa, bình an tránh được một kiếp.”
“Đa tạ Thái tử điện hạ trượng nghĩa chấp ngôn.” Tưởng Nguyễn mỉm cười đáp lại.
Thái tử cười. “Không khách sáo, muốn cám ơn thì cám ơn Thập Tam đệ, ta và Thập tam đệ chẳng qua là đạt được thứ mình muốn. Cậu nhóc thật sự rất tốt với ngươi.” Dứt lời bước thẳng không quay đầu lại.
Câu này khiến mọi người có mặt kinh ngạc.
Tiêu Thiều nhìn về phía Hạ Thanh đang đứng một chỗ sắp xếp lại túi thuốc, nói. “Hạ ngũ.”
Hạ Thanh chấn động, hình như tới giờ mới thấy Tiêu Thiều, vội vàng chạy tới, đứng yên bên cạnh Tiêu Thiều, hô. “Tam ca.”
Hai người đều bái sư học nghệ ở núi Già Nam, sư từ Bát Kỳ tiên sinh, là sư huynh đệ đồng môn. Có điều Tiêu Thiều học thuật bảo mệnh Kỳ Hoàng, Hạ Thanh lại học y, đọc hết toàn bộ sách thuốc ở núi Già Nam, cái gọi là lòng thành thì linh, cũng coi như kế thừa được toàn bộ y bát.
Giờ đây thanh niên mặt con nít rất hưng phấn, Tiêu Thiều lạnh nhạt nói. “Tại sao ngươi lại vào cung?”
“Thái tử mời ta vào cung đó.” Hạ Thanh nói. “Thái tử điện hạ nói chỉ cần ta vào cung nghiệm thi, sẽ đưa《 thạch nam y điển 》trong cung cho ta. Tam ca huynh không biết đó thôi, sư phu nói < thạch nam y điển > là ghi chép xương cốt kinh mạch trên thân thể con người, có thể nói là sách thuốc hết sức quý hiếm, trước đó ta tìm rất lâu cũng không tìm được, không ngờ nó lại ở trong cung, ta vừa nghe Thái tử điện hạ nói vậy, lập tức ngựa không vó dừng chạy tới, phải biết..”
Hạ Thanh nói tới sách thuốc thì thao thao bất tuyệt, coi thường ánh mắt kinh dị mọi người nhìn về mình. Tiêu Thiều cắt ngang. “Thái tử tại sao phải nhờ ngươi nghiệm thi?”
“Ta không biết ớ, ” Hạ Thanh nói. “Mà Tam ca ơi,” cậu ta nhìn xung quanh. “Không ngờ huynh cũng ở đây, hay chúng ta gọi lão Thất cùng đi ra ngoài uống một ly nhé?” Nếu nói ở đây ai là người không bị bầu không khí vừa rồi ảnh hưởng, thế cũng chỉ có cậu ta thôi.
Tiêu Thiều nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn khẽ gật đầu, Tiêu Thiều quay đầu lại, nói. ” Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.