Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 271

Thiên Sơn Trà Khách

30/05/2024

Lời này không giả, danh tiếng thượng thư phủ từ một nhà thanh lưu đến biến thành đầy chướng khí như bây giờ, nhìn lại cũng chỉ trong vài năm ngắn ngủi. Mà mọi chuyện đều phát sinh trên người ba mẹ con Hạ Nghiên, khó khăn lắm cuộc sống mới yên ổn từ sau chuyện của Hạ Nghiên, giờ lại xảy ra chuyện này. Giờ khắp cả kinh thành đều lấy chuyện này ra để cười nhạo, trong phút chốc ngắn ngủi, chuyện hôm nay đã đồn đãi khắp kinh thành, nghĩ tới việc này, Tưởng Quyền hừng hực lửa nóng.

Tưởng Tố Tố giật mình, thầm nghĩ sự việc biến thành dáng vẻ hiện tại, chỉ có đẩy tất cả mọi chuyện lên đầu Tưởng Nguyễn mới tìm được cách thoát thân. Cúi đầu, giọng phẫn hận nói. “Cha, con gái bị người khác hại thành bộ dáng như vậy! Cha, ngài phải trả thù cho con gái!”

Giờ phút này Hồng Anh cũng đã hiểu rõ, không ngừng phụ họa. “Đúng vậy, Nhị tiểu thư vô tội, hôm nay rơi vào tình cảnh như vậy, tất cả do bị kẻ khác hãm hại mà ra. Nhị tiểu thư mạng khổ, đang êm đẹp, bỗng dưng gặp tai bay vạ gió.”

Tưởng Quyền không biết nguyên do, nghe Tưởng Tố Tố và Hồng Anh một xướng một họa, giận dữ nói. “Ai có lá gan lớn tới vậy, dám ngang ngược ở thượng thư phủ? Còn dám tính toán con gái Tưởng gia ta?”

Tưởng Tố Tố là đứa con gái châu bảo của lão, vừa rồi cực kỳ nóng giận, giờ nghe thấy ả bị kẻ khác hãm hại, tất cả tức giận trong lòng như tìm được chỗ trút ra, bây giờ Tưởng Quyền một lòng chỉ muốn bằm thây vạn đoạn cái kẻ đã hãm hại Tưởng Tố Tố đích.

“Là… Đại tỷ tỷ…” Tưởng Tố Tố khó khăn nói ra mấy chữ, rồi như không chịu nỗi nữa mà che mặt khóc sụt sùi. “Là Đại tỷ tỷ cho người đánh ngất con rồi đưa đến đó, còn có Cẩm Anh vương, hắn tới đây vì muốn làm chỗ dựa cho Đại tỷ tỷ.”

Tưởng Tố Tố đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều, lại không biết Hồng Anh đứng một bên đã thay đổi sắc mặt, thầm mắng một tiếng ngu xuẩn. Nói sao thì, mặc dù Tưởng Tố Tố có chút thông minh vặt vãnh, chung quy chỉ trong một số việc nhỏ nhặt. So với Hạ Nghiên, ả còn kém xa. Cũng chính vì Hạ Nghiên bảo vệ ả quá tốt, từ nhỏ đến lớn ả không cần bận tâm đến thứ gì khác, Tưởng Tố Tố thật sự không có đầu óc, chỉ biết tỏ vẻ tiên nữ lừa gạt người ngoài thôi, như cái lý do ả bịa ra, đầy rẫy sơ hở, thật sự không cao minh.

Tưởng Quyền vốn vẫn một lòng một ý nghe Tưởng Tố Tố nói, đợi Tưởng Tố Tố nói xong câu này, sắc mặt trầm xuống. Lão tựa như không quen không biết nhìn chằm chằm đứa con gái này, Tưởng Tố Tố còn đang chờ Tưởng Quyền nổi nóng đi tìm Tưởng Nguyễn trút giận, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, ánh mắt Tưởng Quyền nhìn ả rất đáng sợ, nhỏ giọng nói. “Cha, sao cha lại nhìn con như vậy?”

“Nghiệt nữ, ” Âm thanh Tưởng Quyền run run, thấy biểu cảm ngơ ngác của Tưởng Tố Tố, lạnh lùng nói. “Ngươi nói Cẩm Anh vương và Tưởng Nguyễn liên kết hại ngươi, một trong hai người đó người là quận chúa, một người là thân vương, cần gì phải hãm hại ngươi. Ngược lại là ngươi, xiêm y trên người là như thế nào?”

Tưởng Tố Tố rụt về sau một chút, giọng cực kỳ uất ức. “Cha, sao cha lại giúp người ngoài, con chính là con gái của cha đó!”

“Ta không có đứa con gái d.âm đãng hèn hạ như ngươi!” Có lẽ Tưởng Quyền tức giận công tâm, gầm lên một tiếng, thốt ra lời nói khó nghe tổn thương người khác, ngay cả Hồng Anh cũng lộ vẻ kinh ngạc. Tưởng Quyền luôn yêu thương đứa con gái này nhất, hôm nay lại mắng nhiếc như vậy, hiển nhiên từ tận đáy lòng đã thất vọng về Tưởng Tố Tố.



“Giúp ngươi, ” Sắc mặt Tưởng Quyền âm trầm đáng sợ. “Ngươi có chủ ý gì, Tưởng phủ ta sao lại sinh ra một đứa con gái không biết trời cao đất rộng như ngươi, vọng tưởng leo lên giường Cẩm Anh vương! Ngươi nhìn cho rõ, Cẩm Anh vương là người nào, ngươi muốn chết, Tưởng phủ ta lại không gánh nổi, không bồi nổi cái mạng này!”

Tưởng Quyền ở quan trường thấm nhuần nhiều năm, tất nhiên không phải người dại dột, lời Tưởng Tố Tố nói đầy rẫy sơ hở, mặc dù Tiêu Thiều người này lạnh lùng đạm mạc, nhưng không phải người chủ động kiếm chuyện. Một người cốt cách kiêu ngạo bậc ấy, nếu không phải có kẻ chủ động chọc giận hắn, thường sẽ không dễ dàng xuất thủ. Chắc chắn Tưởng Tố Tố đã chọc giận hắn, lại nhìn y phục trên người Tưởng Tố Tố, cộng thêm chuyện xảy ra sau đó, đối với đứa con gái này Tưởng Quyền cũng hiểu rõ mấy phần, nên đã đoán được phần nào nguyên do.

Thời khắc này, trong lòng Tưởng Quyền không rõ thất vọng nhiều hơn hay tức giận nhiều hơn. Lão tức giận vì Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn không nể mặt như vậy, cũng hận Tưởng Tố Tố hành sự lỗ mãng, không cân nhắc hậu quả đã đắc tội Tiêu Thiều. Cẩm Anh vương là người nào, đó là người dám phản bác cả hoàng đế, chọc giận hắn nào có trái ngon để ăn.

Càng làm Tưởng Quyền thất vọng chính là hành động của Tưởng Tố Tố, nếu nói đời này chuyện gì khiến Tưởng Quyền lấy làm kiêu ngạo, thì Tưởng Tố Tố chính một trong số đó. Lão luôn tự hào vì đứa con gái này. Tưởng Tố Tố xinh đẹp thoát tục, danh tiếng lan xa, nếu không vì chuyện của Hạ Nghiên, nay danh môn công tử kinh thành đã sớm tranh nhau theo đuổi. Trong lòng Tưởng Quyền, Tưởng Tố Tố đủ để xứng với bất kỳ nam nhân nào, chỉ có địa vị chí cao mới có thể làm nổi bật điểm bất phàm của cô con gái này. Nhưng hôm nay đứa con gái này lại tự cam hạ tiện như nữ tử thanh lâu, thậm chí không tiếc thủ đoạn muốn bò lên giường người khác, Tưởng Quyền cảm thấy bi ai và bất hạnh. Ban đầu còn ôm một tia may mắn, nghĩ rằng nếu Bát hoàng tử ưng ý Tưởng Tố Tố, ngày sau tiền đồ của Tưởng Tố Tố sẽ không tệ. Nhưng nay xảy ra chuyện này, Bát hoàng tử chắc chắn sẽ không vui.

Xưa giờ Tưởng Tố Tố chưa từng thấy Tưởng Quyền như vậy, lòng hơi sợ hãi. Ả ôm lấy hai chân Tưởng Quyền, khóc lớn nói. “Cha, Tố Tố biết sai rồi, Tố Tố chỉ nhất thời tham lam mụ mị đầu óc, Tố Tố thấy Đại tỷ tỷ gả tốt như vậy, bản thân lại có danh tiếng không tốt, ngày sau không biết sẽ phải gả cho hạng người gì. Nghĩ rằng Cẩm Anh vương coi trọng tỷ tỷ, Tố Tố cam nguyện làm thiếp, được Đại tỷ tỷ che chở cuộc sống sẽ không quá tệ. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, cha, Tố Tố biết sai rồi, cha, ngài đừng mặc kệ Tố Tố.”

Tưởng Quyền nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu, lời này của Tưởng Tố Tố đâm thẳng vào ngực lão. Nghĩ đến từ lúc Hạ Nghiên xảy ra chuyện tới nay, đứa con gái này tự nhốt bản thân trong sân viện chưa từng đi ra, nghĩ đến vốn dĩ một thiếu nữ khuê các, vì mẫu thân thất đức mà phải trả một cái giá lớn. Ngày ngày lo lắng phập phồng không biết bản thân có thể gả vào một nhà tốt hay không, thậm chí khiến một đích nữ nổi lên tâm tư cam tâm làm thiếp. Trong lòng Tưởng Quyền có hơi áy náy, chung quy vẫn do kẻ làm phụ thân này không đúng. Cán cân nghiêng về Tưởng Tố Tố, thời điểm nghĩ tới Tưởng Nguyễn thì hết sức bất thiện, thầm nghĩ trong người cũng chảy dòng máu Tưởng phủ, Tưởng Nguyễn lại không hề niệm tình thủ túc. Không hề coi người phụ thân này ra gì, thật sự cho rằng bản thân có chỗ dựa rồi đấy à?

Tưởng Quyền hừ một tiếng. “Thôi, chuyện này ta sẽ nghĩ cách, mấy ngày này ngươi đừng đi ra ngoài, Tưởng Nguyễn đâu? Gọi nó tới cho ta!”

Vậy là muốn hưng sư vấn tội đây mà, Hồng Anh và Tưởng Tố Tố đồng thời thả lỏng, kẻ gây tai họa, mặc dù Tưởng Nguyễn giỏi tính toán, nhưng không ngăn được sự thiên vị của Tưởng Quyền, chỉ cần Tưởng Quyền không chết, thì người làm chủ trong Tưởng phủ vẫn là Tưởng Quyền, tất nhiên, Tưởng Nguyễn còn phải gọi lão một tiếng cha, hiển nhiên không chiếm được chỗ tốt nào ở Tưởng phủ.

Đúng lúc này, lại thấy một thị vệ xa lạ đi vào, ôm quyền hướng Tưởng Quyền nói. “Hồi bẩm Tưởng lão gia, chủ tử nhà ta nói, trong người Thiếu phu nhân khó chịu, nên đưa Thiếu phu nhân về vương phủ để Hạ tiểu thần y xem bệnh rồi.”

Tưởng Quyền vừa nghe, càng tức giận tợn hơn. Tưởng Nguyễn rõ ràng đang muốn giải quyết tận gốc, lão không thể cùng Cẩm Anh vương phủ đòi người, nhưng chiêu này của Tưởng Nguyễn quá thất đức. Nếu người tới là nha hoàn của Tưởng Nguyễn, Tưởng Quyền còn có thể giận cá chém thớt, nhưng người này là thuộc hạ của Tiêu Thiều, đánh không được mắng không xong, Tưởng Quyền chỉ có thể trưng ra gương mặt thúi hoắc trả lời cho qua.

Thị vệ kia gãi đầu, bỗng nhiên nhìn qua Hồng Anh, Hồng Anh bị cái nhìn kia làm cho tê dại, một giây sau, đã nghe thị vệ kia ân cần nói. “Đúng rồi, Thiếu phu nhân còn nói, hôm nay Ngũ di nương đã bôn ba cả ngày, thật sự rất mệt nhọc, cố ý nhờ Vương gia cầm thiệp mời thái y trong cung tới, hẳn chút nữa sẽ đến thôi, để thái y khám qua cho di nương, tránh cho bị thương tới tiểu huynh đệ trong bụng di nương.”

Cơ thể Hồng Anh cứng đờ, sắc mặt lập tức tái nhợt, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng lời nói đến mép lại bị khó khăn nuốt lại, nếu giờ phút này cự tuyệt, há chẳng phải vì có tật giật mình, có tấm gương Hạ Nghiên đi trước, đối với những chuyện này Tưởng Quyền ắt hẳn sẽ càng thêm cảnh giác, một khi phát hiện đầu mối gì, tất sẽ tra ra chân tướng. Nhưng nếu ngây ngốc chờ đợi, vậy sau này. Sẽ là một trận gió tanh mưa máu.



Cả người nàng ta bắt đầu phát run, tâm trạng Tưởng Quyền đang nát bét, nếu vào thời khắc quan trọng này xảy ra chuyện không may, thì nàng ta có thể có kết cục tốt gì? Cưỡi hổ khó xuống, trong bụng Hồng Anh nhét hai cái gối, giờ bỗng cảm thấy nặng tựa ngàn cân.

Thị vệ thuật lại hết lời, chắp tay cáo lui với Tưởng Quyền. Mặc dù Tưởng Quyền rất không vui vì hành động của Tưởng Nguyễn, nhưng thái y không phải ai cũng có thể mời được, hôm nay Hồng Anh bôn ba cả ngày, quả thật sợ sẽ tổn thương đến đứa bé trong bụng, nếu có thái y tới khám qua, ắt sẽ ổn thỏa hơn nhiều. Lão cũng cảm thấy Tiêu Thiều không thể động tay động chân gì bên phía thái y, thứ nhất dựa theo cách làm người của Tiêu Thiều, thứ hai, Hồng Anh cũng chỉ mang thai mà thôi, nếu thật sự có vấn đề gì, lại tìm đại phu đến xem là được, loại chuyện này nếu muốn làm giả, cũng không phải dễ dàng như vậy.

Tưởng Quyền thả lỏng, không chú ý tới gương mặt cứng ngắc của Hồng Anh. Đang lúc ấy, đột nhiên nghe gã hầu vội vội vàng vàng chạy tới, nói. “Lão gia, không xong rồi!”

“Chuyện gì?” Chuyện hôm nay đã khiến Tưởng Quyền bể đầu sứt trán, cảm thấy có chút mệt mỏi, thình lình lại nghe vậy, không nhịn được hét lên.

Gã hầu kia sợ hết hồn, khiếp đảm nhìn Tưởng Quyền, nhỏ giọng nói. “Bên ngoài có một đống người tới, khua chiêng gõ trống, còn đem theo sính lễ phát kẹo hỉ ngoài cửa, nói đã xem cơ thể Nhị tiểu thư, nguyện bằng lòng làm phu quân của Nhị tiểu thư. Ngày sau và Tưởng phủ, chính là sui gia.”

“Cái gì ——” Tưởng Quyền còn chưa đáp lời, Tưởng Tố Tố đã hét lên.



Lúc này đang ngồi trên xe ngựa cùng Tiêu Thiều về Cẩm Anh vương phủ, Lộ Châu hỏi. “Cô nương, làm vậy có phải quá tiện cho Nhị tiểu thư và Ngũ di nương rồi không? Lão gia nhất định sẽ bênh vực che chở bọn họ. Cô nương làm vậy chẳng phải sẽ công cóc hết sao?”

“Sẽ không.” Tưởng Nguyễn nhìn điểm tâm và trà trước mặt, trong xe ngựa của Tiêu Thiều có đầy đủ mọi thứ, hết sức quan tâm, khiến người khác cực kỳ thoải mái. Còn điểm tâm, tất cả đều được làm theo khẩu vị và sở thích của nàng.

“Nhị muội tâm tâm niệm niệm muốn gả vào cao môn hưởng thụ quyền lực, nhưng từ đây đã mất hết tư cách. Thậm chí sắp trở thành loại người bản thân khinh bỉ nhất, trên đời không có ai vĩnh viễn đứng trên người khác, không thể đứng trên người khác, so với cái chết càng khiến Tưởng Tố Tố đau khổ hơn.” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt nói. “Còn về Hồng Anh, ngươi thật sự cho rằng Tưởng Quyền sẽ bỏ qua cho nàng ta sao?”

Tưởng Quyền này bề ngoài thanh cao, thực chất lòng dạ vô cùng hẹp hòi, Hồng Anh dám lấy chuyện con cháu ra lừa Tưởng Quyền, đã phạm vào đại kỵ của Tưởng Quyền. Kết cục của Hồng Anh thật sự không thể nào yên ổn, lòng tham chưa đủ rắn nuốt voi, mỗi một người đều phải trả giá thật lớn vì lòng tham của bản thân. Chẳng qua cái giá Hồng Anh phải trả lớn hơn người khác chút thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook