Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Chương 292
Thiên Sơn Trà Khách
30/05/2024
Hạ Tuấn hoảng hốt, thầm nói không tốt, chưa kịp lên tiếng, đã thấy người bên phe mình rút kiếm ra, bèn lớn tiếng quát. “Để đao xuống!” Nhưng người nọ tựa như không hề nghe thấy, vẫn lao vào chém giết.
Một người bị giết như bắt đầu cho tin hiệu di truyền, người khác vội vã rút đao, gia nhập đội ngũ chém giết. Đám người lăn lộn hỗn loạn, nhất thời chỉ nghe được tiếng binh đao. Quan viên đứng đầu thấy vậy, quát to. “Chư vị nghe ta ra lệnh, bắt những tên phóng hỏa này lại, kẻ nào phản kháng, giết ngay tại chỗ!”
Lời này vừa nói ra, người phe Tưởng Siêu khủng hoảng không thôi, mặc cho Hạ Tuấn ngăn cản càng lúc càng gắng sức chống cự. Nhưng đám người này sao có thể sánh nổi với cấm vệ thủ thành. Không tới một nén nhang, người Tưởng Siêu mang tới đã bị chế ngự gần hết, để lại một mảnh hỗn loạn. Ngọn lửa ở kho lương đã không thể cứu chữa, dù có người liên tục dùng nước dập lửa, cũng không khác nào muối bỏ biển, căn bản không làm nên chuyện. Chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa nuốt trọn kho lương, trăm xe quân lương hóa thành tro bụi.
Lửa cháy suốt đêm, trăm họ trong kinh thành Đại Cẩm vẫn ngủ say sưa, không biết mạch nước ngầm đang cuồn cuộn sôi trào. Không ai biết lửa ở kho lương được dập tắt thế nào, thẳng đến sáng hôm sau dậy sớm mở cửa hàng, một người nhìn thấy phía kho lương cuồn cuộn khói đen, ngựa xe hỗn loạn, tro bụi dày đặc, hiển nhiên lương thảo đã không còn.
Nhị công tử Tưởng Siêu Tưởng phủ và Nhị thiếu gia Hạ Tuấn Hạ phủ thừa đêm tối phóng hỏa đốt kho lương, ngày hôm sau lập tức truyền khắp kinh thành. Thời điểm Tưởng Quyền nghe được tin này, tay run lên suýt làm rớt tách trà, không thể tin trừng to mắt hỏi người vợ mới Hạ Nguyệt. “Nàng nói gì?”
Hạ Nguyệt khiếp đảm nhìn Tưởng Quyền, nàng ta chỉ là con gái một người bà con xa của Hạ phủ, vốn đã có thanh mai trúc mã, vì Hạ gia muốn lôi kéo Tưởng phủ, vì không muốn sau cái chết của Hạ Nghiên mà chấm dứt mối quan hệ giữa Tưởng phủ và Hạ phủ, nên gả nàng ta tới. Năm nay Hạ Nguyệt chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, đang độ xuân xanh. Gả cho một kẻ lớn tuổi đến mức có thể làm cha mình như Tưởng Quyền, lòng dĩ nhiên oán hận. Vừa gả tới chưa bao lâu, Tưởng phủ đã gặp phải chuyện này, Hạ Nguyệt càng thêm oán phẫn, tuy nhiên người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bề ngoài Tưởng Quyền nhìn như ôn hòa, lúc nổi giận lại người khác sợ hãi. Nàng ta nói. “Lão gia, việc này là thật, bên ngoài đang đồn đãi khắp nơi.”
Thái độ nàng ta thành khẩn, Tưởng Quyền muốn không tin cũng khó, lão tức giận nói. “Đồ nghiệt tử! Không hủy hoại Tưởng gia thì nó không cam tâm đấy à!”
“Lão gia đừng quá tức giận,” Trong lòng Hạ Nguyệt xem thường Tưởng Quyền, một kẻ khi gặp chuyện chỉ biết oán trời trách người, giấu đi sự khinh thường trong mắt, nói. “Nghe nói Hầu gia đã vào cung gặp vua rồi, đây không phải chuyện đùa, đốt quân lương là tội lớn, hơn ngàn vạn chiến sĩ ở biên cương đang chờ số lương thực kia để cứu gấp. Cố tình ngay thời điểm này Nhị công tử lại hành động như thế, khó tránh khỏi khiến người khác hoài nghi.”
Tưởng Quyền hoảng kinh, vừa rồi choáng váng não phồng chỉ lo oán hận Tưởng Siêu gan lớn bằng trời, hiện tại mới thật sự nghĩ mà sợ. Đúng thế, hơn ngàn vạn tướng sĩ ở biên ải còn đang chờ lương thực tiếp tế, vậy mà đêm qua Tưởng Siêu và Hạ Tuấn lại dùng một mòi đuốc đốt sạch kho lương. Đêm hôm khuya khoắt, nếu nói không cố ý, ai mà tin nổi, nếu nói là cố ý, một đích tử nhà quan tại sao phải làm ra chuyện như vậy. Chiến sự giữa Thiên Tấn và Đại Cẩm khiến thần kinh hoàng đế vô cùng mẫn cảm, lúc này Tưởng Siêu lại chọc một gậy, không phải đang uy hiếp đến hoàng đế ư, biết đâu sẽ nghĩ Tưởng Siêu tư thông với địch phản quốc. Nhược bằng không, tại sao tình nguyện phá hủy kho lương, khiến tướng sĩ Đại Cẩm rơi vào khốn cảnh hết đạn hết lương chứ!
Tưởng Quyền đứng ngồi không yên, mồ hôi lạnh chảy dài từ cổ đến sống lưng, khiến đế vương hoài nghi như treo một con dao sắc trên đầu Tưởng phủ. Nhưng hiện giờ lão chỉ còn một đứa con trai này, lão không thể không quản.
Lão gấp gáp hỏi Hạ Nguyệt. “Tại sao Hạ Hầu gia phải vào cung?” Mặc dù Hạ Thành chỉ có một đứa cháu trai là Hạ Tuấn, nhưng hẳn không cần phải vội vào cung gặp vua như vậy. Trước khi nắm rõ mọi chuyện, Hạ Thành không thể nào hành động thiếu suy nghĩ. Nay lại vội vàng đi gặp vua, nhất định đã có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm.
Hạ Nguyệt nhìn Tưởng Quyền, nhỏ giọng nói. “Nghe nói hôm qua, lúc Hạ Nhị thiếu gia lộ mặt, còn dẫn theo lính riêng của Hạ gia, đám binh lính kia chém giết với cấm vệ, bệ hạ vô cùng tức giận, nhốt Hạ nhị công tử và Nhị thiếu gia vào thiên lao.”
Tưởng Quyền nghe xong, suýt chút hôn mê bất tỉnh. Quan lại quyền cao trong kinh nuôi một ít binh lính riêng thì cũng không hề gì, đám lính ấy không khác gì hộ vệ, số lượng không nhiều, hoàng đế cũng ngầm cho phép. Nhưng hai người phóng hỏa và dẫn theo lính riêng đi phóng hỏa lại không hề giống nhau, nếu chỉ đơn độc phóng hỏa, có thể biện bạch rằng là ý riêng của bản thân Hạ Tuấn và Tưởng Siêu, nhưng có thêm lính riêng, ấy chính là đại sự dính líu đến cả phủ. Nhất là lính riêng còn chém giết với cấm vệ, há chẳng phải làm loạn dưới chân thiên tử sao, hoàng đế sẽ nghĩ như thế nào? Tất nhiên sẽ cho rằng họ sớm đã ôm lòng làm phản!
Tưởng Quyền túm lấy Hạ Nguyệt. “Ngươi có nghe kỹ chưa, chỉ có lính riêng Hạ phủ thôi, không có chút liên can gì tới Tưởng gia?”
Hạ Nguyệt càng thêm khinh bỉ, đến lúc này, Tưởng Quyền chỉ lo bo bo giữ mình, sợ dính líu đến Tưởng phủ, quả nhiên đủ ích kỷ. Nhưng nghĩ lại thì, quan hệ giữa Hạ phủ và Tưởng phủ vốn lợi dụng cưới gả để duy trì, sau khi Hạ Nghiên chết lại bắt mình gả tới, vốn chính vì lợi ích mới đi chung với nhau, nào có thân tình gì để nói?
“Không có lính riêng của Tưởng gia, xin lão gia yên tâm.” Mặc dù nghĩ vậy, Hạ Nguyệt vẫn cười nói, rồi lập tức nhíu mày lo lắng. “Có điều lão gia à, hiện tại có phải nên vào cung một chuyến để nói vài lời xin cho Nhị công tử? Việc này không phải chuyện nhỏ.”
Tưởng Quyền ngồi phịch xuống, thần sắc biến ảo vô ngần, nếu là trước kia, lão nhất định không nói hai lời tìm mọi cách cứu Tưởng Siêu. Nhưng Tưởng gia nay không bằng xưa, danh tiếng trong kinh xấu đến không chịu nổi, hoàng đế có phê bình kín đáo đối với Tưởng gia, lần này Tưởng Siêu gây ra họa lớn như vậy, sự tình thật sự quá lớn, Tưởng Siêu chắc chắn không thể toàn thân trở ra. Càng khiến lão lo hơn là thái độ của đế vương, nếu hiện tại lão vào cung nói giúp Tưởng Siêu, thì liệu có khiến hoàng đế nghĩ rằng chuyện lần này cũng có phần Tưởng gia tham dự hay không. Vốn chỉ hoài nghi Hạ gia có lòng mưu phản, nhưng làm vậy sẽ dính líu đến Tưởng gia, rốt cuộc phải làm sao mới đúng đây?
“Không,” suy nghĩ hồi lâu, Tưởng Quyền mới quyết định. “Trước mắt không phải thời cơ tốt, ngươi thay ta viết một phong thư, đưa đến Cẩm Anh vương phủ, kêu Tưởng Nguyễn lập tức về phủ, Nhị ca nó xảy ra chuyện lớn như vậy, nó phải nghĩ cách cứu Nhị ca nó một mạng.”
Trước khi vào Tưởng phủ Hạ Nguyệt đã nghe qua về sự tích của Tưởng Nguyễn, việc Tưởng Nguyễn hạ bệ Hạ gia và Tưởng Quyền, nàng ta cảm thấy vô cùng hả hê. Giờ nghe Tưởng Quyền nói vậy, không khỏi khinh bỉ, Tưởng Quyền cần gì ra vẻ quang minh chính đại như vậy, bản thân không dám ra mặt, lại muốn con gái đứng ra. Tưởng Nguyễn và Tưởng Siêu vốn không hợp, Tưởng Quyền biết rõ, làm sao Tưởng Nguyễn có thể cam tâm tình nguyện giúp Tưởng Siêu thoát tội, phải chăng vì Tưởng Quyền quá mức nóng lòng, mới hồ đồ như vậy hay không.
Một người bị giết như bắt đầu cho tin hiệu di truyền, người khác vội vã rút đao, gia nhập đội ngũ chém giết. Đám người lăn lộn hỗn loạn, nhất thời chỉ nghe được tiếng binh đao. Quan viên đứng đầu thấy vậy, quát to. “Chư vị nghe ta ra lệnh, bắt những tên phóng hỏa này lại, kẻ nào phản kháng, giết ngay tại chỗ!”
Lời này vừa nói ra, người phe Tưởng Siêu khủng hoảng không thôi, mặc cho Hạ Tuấn ngăn cản càng lúc càng gắng sức chống cự. Nhưng đám người này sao có thể sánh nổi với cấm vệ thủ thành. Không tới một nén nhang, người Tưởng Siêu mang tới đã bị chế ngự gần hết, để lại một mảnh hỗn loạn. Ngọn lửa ở kho lương đã không thể cứu chữa, dù có người liên tục dùng nước dập lửa, cũng không khác nào muối bỏ biển, căn bản không làm nên chuyện. Chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa nuốt trọn kho lương, trăm xe quân lương hóa thành tro bụi.
Lửa cháy suốt đêm, trăm họ trong kinh thành Đại Cẩm vẫn ngủ say sưa, không biết mạch nước ngầm đang cuồn cuộn sôi trào. Không ai biết lửa ở kho lương được dập tắt thế nào, thẳng đến sáng hôm sau dậy sớm mở cửa hàng, một người nhìn thấy phía kho lương cuồn cuộn khói đen, ngựa xe hỗn loạn, tro bụi dày đặc, hiển nhiên lương thảo đã không còn.
Nhị công tử Tưởng Siêu Tưởng phủ và Nhị thiếu gia Hạ Tuấn Hạ phủ thừa đêm tối phóng hỏa đốt kho lương, ngày hôm sau lập tức truyền khắp kinh thành. Thời điểm Tưởng Quyền nghe được tin này, tay run lên suýt làm rớt tách trà, không thể tin trừng to mắt hỏi người vợ mới Hạ Nguyệt. “Nàng nói gì?”
Hạ Nguyệt khiếp đảm nhìn Tưởng Quyền, nàng ta chỉ là con gái một người bà con xa của Hạ phủ, vốn đã có thanh mai trúc mã, vì Hạ gia muốn lôi kéo Tưởng phủ, vì không muốn sau cái chết của Hạ Nghiên mà chấm dứt mối quan hệ giữa Tưởng phủ và Hạ phủ, nên gả nàng ta tới. Năm nay Hạ Nguyệt chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, đang độ xuân xanh. Gả cho một kẻ lớn tuổi đến mức có thể làm cha mình như Tưởng Quyền, lòng dĩ nhiên oán hận. Vừa gả tới chưa bao lâu, Tưởng phủ đã gặp phải chuyện này, Hạ Nguyệt càng thêm oán phẫn, tuy nhiên người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bề ngoài Tưởng Quyền nhìn như ôn hòa, lúc nổi giận lại người khác sợ hãi. Nàng ta nói. “Lão gia, việc này là thật, bên ngoài đang đồn đãi khắp nơi.”
Thái độ nàng ta thành khẩn, Tưởng Quyền muốn không tin cũng khó, lão tức giận nói. “Đồ nghiệt tử! Không hủy hoại Tưởng gia thì nó không cam tâm đấy à!”
“Lão gia đừng quá tức giận,” Trong lòng Hạ Nguyệt xem thường Tưởng Quyền, một kẻ khi gặp chuyện chỉ biết oán trời trách người, giấu đi sự khinh thường trong mắt, nói. “Nghe nói Hầu gia đã vào cung gặp vua rồi, đây không phải chuyện đùa, đốt quân lương là tội lớn, hơn ngàn vạn chiến sĩ ở biên cương đang chờ số lương thực kia để cứu gấp. Cố tình ngay thời điểm này Nhị công tử lại hành động như thế, khó tránh khỏi khiến người khác hoài nghi.”
Tưởng Quyền hoảng kinh, vừa rồi choáng váng não phồng chỉ lo oán hận Tưởng Siêu gan lớn bằng trời, hiện tại mới thật sự nghĩ mà sợ. Đúng thế, hơn ngàn vạn tướng sĩ ở biên ải còn đang chờ lương thực tiếp tế, vậy mà đêm qua Tưởng Siêu và Hạ Tuấn lại dùng một mòi đuốc đốt sạch kho lương. Đêm hôm khuya khoắt, nếu nói không cố ý, ai mà tin nổi, nếu nói là cố ý, một đích tử nhà quan tại sao phải làm ra chuyện như vậy. Chiến sự giữa Thiên Tấn và Đại Cẩm khiến thần kinh hoàng đế vô cùng mẫn cảm, lúc này Tưởng Siêu lại chọc một gậy, không phải đang uy hiếp đến hoàng đế ư, biết đâu sẽ nghĩ Tưởng Siêu tư thông với địch phản quốc. Nhược bằng không, tại sao tình nguyện phá hủy kho lương, khiến tướng sĩ Đại Cẩm rơi vào khốn cảnh hết đạn hết lương chứ!
Tưởng Quyền đứng ngồi không yên, mồ hôi lạnh chảy dài từ cổ đến sống lưng, khiến đế vương hoài nghi như treo một con dao sắc trên đầu Tưởng phủ. Nhưng hiện giờ lão chỉ còn một đứa con trai này, lão không thể không quản.
Lão gấp gáp hỏi Hạ Nguyệt. “Tại sao Hạ Hầu gia phải vào cung?” Mặc dù Hạ Thành chỉ có một đứa cháu trai là Hạ Tuấn, nhưng hẳn không cần phải vội vào cung gặp vua như vậy. Trước khi nắm rõ mọi chuyện, Hạ Thành không thể nào hành động thiếu suy nghĩ. Nay lại vội vàng đi gặp vua, nhất định đã có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm.
Hạ Nguyệt nhìn Tưởng Quyền, nhỏ giọng nói. “Nghe nói hôm qua, lúc Hạ Nhị thiếu gia lộ mặt, còn dẫn theo lính riêng của Hạ gia, đám binh lính kia chém giết với cấm vệ, bệ hạ vô cùng tức giận, nhốt Hạ nhị công tử và Nhị thiếu gia vào thiên lao.”
Tưởng Quyền nghe xong, suýt chút hôn mê bất tỉnh. Quan lại quyền cao trong kinh nuôi một ít binh lính riêng thì cũng không hề gì, đám lính ấy không khác gì hộ vệ, số lượng không nhiều, hoàng đế cũng ngầm cho phép. Nhưng hai người phóng hỏa và dẫn theo lính riêng đi phóng hỏa lại không hề giống nhau, nếu chỉ đơn độc phóng hỏa, có thể biện bạch rằng là ý riêng của bản thân Hạ Tuấn và Tưởng Siêu, nhưng có thêm lính riêng, ấy chính là đại sự dính líu đến cả phủ. Nhất là lính riêng còn chém giết với cấm vệ, há chẳng phải làm loạn dưới chân thiên tử sao, hoàng đế sẽ nghĩ như thế nào? Tất nhiên sẽ cho rằng họ sớm đã ôm lòng làm phản!
Tưởng Quyền túm lấy Hạ Nguyệt. “Ngươi có nghe kỹ chưa, chỉ có lính riêng Hạ phủ thôi, không có chút liên can gì tới Tưởng gia?”
Hạ Nguyệt càng thêm khinh bỉ, đến lúc này, Tưởng Quyền chỉ lo bo bo giữ mình, sợ dính líu đến Tưởng phủ, quả nhiên đủ ích kỷ. Nhưng nghĩ lại thì, quan hệ giữa Hạ phủ và Tưởng phủ vốn lợi dụng cưới gả để duy trì, sau khi Hạ Nghiên chết lại bắt mình gả tới, vốn chính vì lợi ích mới đi chung với nhau, nào có thân tình gì để nói?
“Không có lính riêng của Tưởng gia, xin lão gia yên tâm.” Mặc dù nghĩ vậy, Hạ Nguyệt vẫn cười nói, rồi lập tức nhíu mày lo lắng. “Có điều lão gia à, hiện tại có phải nên vào cung một chuyến để nói vài lời xin cho Nhị công tử? Việc này không phải chuyện nhỏ.”
Tưởng Quyền ngồi phịch xuống, thần sắc biến ảo vô ngần, nếu là trước kia, lão nhất định không nói hai lời tìm mọi cách cứu Tưởng Siêu. Nhưng Tưởng gia nay không bằng xưa, danh tiếng trong kinh xấu đến không chịu nổi, hoàng đế có phê bình kín đáo đối với Tưởng gia, lần này Tưởng Siêu gây ra họa lớn như vậy, sự tình thật sự quá lớn, Tưởng Siêu chắc chắn không thể toàn thân trở ra. Càng khiến lão lo hơn là thái độ của đế vương, nếu hiện tại lão vào cung nói giúp Tưởng Siêu, thì liệu có khiến hoàng đế nghĩ rằng chuyện lần này cũng có phần Tưởng gia tham dự hay không. Vốn chỉ hoài nghi Hạ gia có lòng mưu phản, nhưng làm vậy sẽ dính líu đến Tưởng gia, rốt cuộc phải làm sao mới đúng đây?
“Không,” suy nghĩ hồi lâu, Tưởng Quyền mới quyết định. “Trước mắt không phải thời cơ tốt, ngươi thay ta viết một phong thư, đưa đến Cẩm Anh vương phủ, kêu Tưởng Nguyễn lập tức về phủ, Nhị ca nó xảy ra chuyện lớn như vậy, nó phải nghĩ cách cứu Nhị ca nó một mạng.”
Trước khi vào Tưởng phủ Hạ Nguyệt đã nghe qua về sự tích của Tưởng Nguyễn, việc Tưởng Nguyễn hạ bệ Hạ gia và Tưởng Quyền, nàng ta cảm thấy vô cùng hả hê. Giờ nghe Tưởng Quyền nói vậy, không khỏi khinh bỉ, Tưởng Quyền cần gì ra vẻ quang minh chính đại như vậy, bản thân không dám ra mặt, lại muốn con gái đứng ra. Tưởng Nguyễn và Tưởng Siêu vốn không hợp, Tưởng Quyền biết rõ, làm sao Tưởng Nguyễn có thể cam tâm tình nguyện giúp Tưởng Siêu thoát tội, phải chăng vì Tưởng Quyền quá mức nóng lòng, mới hồ đồ như vậy hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.