Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Chương 303
Thiên Sơn Trà Khách
30/05/2024
Người hầu trong Cẩm Anh vương phủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, Tưởng Nguyễn vừa ra lệnh, mọi người đều răm rắp làm theo, nam hầu và tỳ tử võ công kém đều tìm nơi để núp. Thị vệ có võ công thì mai phục trong thư phòng và phòng ngủ của Tiêu Thiều.
Sắc mặt Tưởng Nguyễn âm trầm ngồi trong phòng chính, xung quanh có tầm mười hộ vệ, Lâm quản gia lo lắng nói. “Thiếu phu nhân, nếu ngài thật sự không muốn rời đi, ít nhất cũng phải tìm chỗ trốn mới được. Không nên ở lại đây, chút nữa đám người đó xông vào thì biết sao đây?”
“Nếu ta tìm nơi ẩn trốn, đám người đó muốn tìm ra ta, tất nhiên sẽ tổn thương người vô tội, cần gì phải oan uổng tánh mạng người khác. Ta ở lại đây, cũng có thể nhìn rõ xem rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì, là muốn mạng ta, hay tới Cẩm Anh vương phủ vì mục đích gì khác.” Tưởng Nguyễn lắc đầu.
“Việc này thật sự quá hung hiểm.” Lâm quản gia khó xử, tính tình Tưởng Nguyễn giống y như Tiêu Thiều, chuyện đã quyết định thì dùng chín con trâu cũng kéo không đi. Huống hồ cách dùng mạng mình để mạo hiểm nếu là người yêu quý tính mạng thì sẽ không làm vậy, Tưởng Nguyễn hoàn toàn coi rẻ chuyện sống chết. Hành động này không phải đại nghĩa gì, Lâm quản gia sống nhiều năm như vậy, nhìn người vô cùng chuẩn xác, rõ ràng Tưởng Nguyễn trước nay chưa từng để an nguy của bản thân vào lòng. Thủ đoạn của nàng ác liệt, tâm địa cay độc, để đạt được mục đích, ngay cả mạng mình cũng có thể bồi vào. Chẳng qua Tưởng Nguyễn đã quyết định xong, dù có làm gì nữa cũng không thể thay đổi. Lâm quản gia thở dài, không thể làm gì khác hơn hỏi. “Vừa rồi Thiếu phu nhân nói vậy vì ý gì? Sao lại sai người đốt các nhà quanh Cẩm Anh vương phủ?”
“Đêm đã khuya, còn ai ở bên ngoài nữa. Nếu không tạo ra động tĩnh lớn một chút, thế chẳng phải im lặng để mặc kẻ khác giết sao. Đám người kia nhìn như to gan, nhưng chỉ dám động thủ vào ban đêm, chắc chắn vì che giấu tai mắt người khác. Nếu đã dám ngụy trang thành quan sai, ta cũng sẽ không khách khí vạch trần chúng. Hiện tại nếu các nhà gần phủ chúng ta bốc cháy, ắt sẽ kinh động đến mọi người, càng nhiều người đến, lúc này chỉ cần có người hét lên rằng cường đạo xông vào, tất nhiên sẽ khiến người hoài nghi, ban đêm giết người phóng hỏa không phải chuyện nhỏ. Thị vệ trong phủ không nhiều, mặc dù tất cả thị vệ trong phủ cộng lại cũng không ít. Không đủ đối phó đám người đó, muốn giết hết là chuyện không thể. Nếu khiến chúng hốt hoảng, thì sẽ có điều cố kỵ, chỉ cần có chỗ cố kỵ, chúng ta sẽ tìm được cửa ra.”
Lâm quản gia bừng tỉnh hiểu ra, nói. “Chủ ý này của Thiếu phu nhân không tệ, nhưng nếu hôm sau có người đến hỏi lửa kia vì sao mà cháy thì phải trả lời sao đây? Đốt nhà người ta tổn âm đức lắm.”
“Thế lửa có liên quan gì đến chúng ta?” Tưởng Nguyễn hỏi ngược, Lâm quản gia sững sốt, lại nghe Tưởng Nguyễn hời hợt nói. “Dù sao cũng đều do đám quan sai giả kia gây ra, chúng ta chỉ là người bị hại. Về phần âm đức..” Nàng khẽ cười. “Đời này còn sống chưa xong, bận tâm chuyện sau khi chết làm gì, tối nay người chết cũng không phải chúng ta.” Nói xong câu cuối cùng, giọng đã chuyển lạnh, mơ hồ ẩn chứa uy nghiêm.
Lâm quản gia ổn định tâm thần, nói. “Vậy đạn tín hiệu thì sao? Chưa từng nghe Thiếu phu nhân nói gì liên quan tới việc này.”
“Ta và biểu ca âm thầm giao ước, ” Tưởng Nguyễn nói. “Khi Tuyên Ly xuống tay với Cẩm Anh vương phủ, tất nhiên sẽ không bỏ qua Triệu gia. Nếu ta gả vào Cẩm Anh vương phủ, hắn sẽ cho rằng Triệu gia cùng phe với Tiêu gia. Vì phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta và đại biểu ca luôn có ám hiệu liên lạc. Tối nay Cẩm y vệ không tiện ra tay, người Triệu gia thì chưa chắc, Tuyên Ly biết binh mã Triệu gia. Phủ Tướng quân cách nơi này không xa, nếu vừa vặn có quân thủ thành canh giữ, để quân thủ thành giết chết đám quan sai giả kia cũng là một ý hay.” Tưởng Nguyễn nhìn chun trà trước mặt. “Bọn chúng muốn mai phục quanh Cẩm Anh vương phủ bắt ba ba trong rọ, ta lại muốn mượn binh mã Triệu gia một lưới bắt hết bọn chúng, ta muốn người Tuyên Ly phái ra âm thầm giám sát trơ mắt nhìn hết thảy, muốn chúng biết, dù hiện giờ Cẩm Anh vương phủ không có Tiêu Thiều, cũng tuyệt đối không phải nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!”
Nàng nói cực kỳ lạnh lùng, thị vệ đứng quanh và Lâm quản gia thầm kinh tâm, không nén nổi sự khuất phục. Lúc đầu nhóm hạ nhân của Cẩm Anh vương phủ cũng từng bàn tán với nhau xem trên đời này có cô gái nào xứng đôi với Tiêu Thiều, nói tới nói lui chỉ có thiên kim Diêu gia miễn cưỡng coi được. Thiên kim Diêu gia tinh thông cầm kỳ thư họa, thông minh vô cùng, tướng mạo gia thế đều đứng đầu. Nhưng nếu Tiêu Thiều cưới người đó, hôm nay sẽ là cục diện gì? Ít nhất sẽ không thể tốt hơn bây giờ. Có lẽ trí thông minh của thiên kim Diêu gia không phân cao thấp với Tưởng Nguyễn, dung mạo xinh đẹp khó bề so sánh, nhưng thiên kim Diêu gia vĩnh viễn không thể trở thành một Cẩm Anh Vương phi như Tưởng Nguyễn. Bởi vì khuê tú gia đình giàu có đều được dạy phải đoan trang dịu dàng, chứ không phải sát cơ lẫm liệt, phải quen chu toàn mọi chuyện ở nội trạch, chứ không phải âm thầm tàn khốc chém giết.
Chỉ người từng trải qua sự đau khổ và hung hiểm mới có thể tỉnh táo đối mặt bất kỳ sát cơ nào, nội tâm nàng hết sức bền bỉ, tựa như mười mấy năm qua không phải lớn lên ở trạch viện, mà là đi ra từ gió tanh mưa máu, mới có tâm địa sắt đá như hôm nay.
Lâm quản gia nghiêm mặt nói. “Lão nô đã rõ, lão nô sẽ liều chết bảo vệ Thiếu phu nhân an toàn.”
“Thứ ông cần bảo vệ không phải ta,” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nói. “Là Cẩm Anh vương phủ.”
Lâm quản gia chấn động, không nói thêm gì nữa.
…
Ánh lửa phóng lên cao, cháy rực trong màn đêm, tiếng vang đùng đùng thức tỉnh người đang ngủ say, nhà gần đó vội vàng kêu la gọi người dập lửa, đồng thời không biết tiếng hét từ đâu lẫn vào. “Người đâu, cường đạo giết người rồi!”
Âm thanh bao hàm sự kinh hoảng, nháy mắt lây nhiễm cho người khác. Cơn buồn ngủ của mọi người đều rút hết, thị vệ trong phủ vội vàng xách đao chạy ra, nhất thời cả con đường vô cùng ồn ào, náo nhiệt.
Hạ Thanh mơ mơ màng màng thức dậy, mang giày phủ thêm áo khoác đi ra ngoài, thấy người hầu hốt hoảng chạy tới thì hỏi. “Làm sao thế? Bên ngoài tại sao lại ồn ào như vậy?”
“Công tử, phải đi lấy nước.” Người hầu thở hổn hển đáp.
“A?” Cơn buồn ngủ của Hạ Thanh trôi hơn phân nửa, vội vàng nói. “Sao lại đi lấy nước? Có người bị thương à?”
“Không có.” Người hầu vỗ đầu. “Bên phía chúng ta không đến nỗi nào, không biết sao nữa, khắp mọi nhà trên phố đều đi lấy nước dập lửa, vừa rồi nô tài nghe bên ngoài hét rằng có cường đạo. Công tử chớ nên đi ra ngoài, cứ ở trong phòng đi ạ, nô tài lại nghe ngóng thêm chút tin tức.”
“Cường đạo?” Hạ Thanh sững sốt. ” Cường đạo ở đâu lại dám ngông cuồng như vậy, dám đốt cả con đường nhà quan, hiếp người quá đáng!” Đang nói, chợt nhìn thấy Tề Phong từ trong phòng khoác áo đi ra, hiển nhiên Tề Phong tỉnh táo hơn cậu ta nhiều. Hạ Thanh vội nói. “Tứ ca, huynh cũng bị đánh thức? Huynh nói xem giờ tại sao xuất hiện cường đạo? Dưới chân thiên tử không phải rất thái bình ư? Nguy hiểm quá đi mất.”
Tề Phong đang định nói gì đó, đột nhiên thất thần, mắt không chớp nhìn chằm chằm lên trời, Hạ Thanh nhìn theo ánh mắt hắn, thấy bầu trời hướng Tây Nam chẳng biết từ lúc nào đã có một ngòi pháo hoa bắn lên, pháo hoa không quá lớn, nhưng âm thanh hết sức rõ ràng, thanh thúy giữa màn đêm. Hạ Thanh ngẩn người, nói. “Giờ đã là lúc nào rồi, còn người có tâm tư chơi pháo hoa nữa hả? Tứ ca, huynh nói xem rốt cuộc là sao?” Cậu ta quay đầu muốn hỏi Tề Phong, vừa quay lại đã bị biểu cảm trên mặt Tề Phong làm cho kinh ngạc. Sắc mặt Tề Phong tái nhợt, đôi mắt điềm tĩnh tinh minh chứa sự hoảng hốt, hắn thấp giọng nói. “Xảy ra chuyện rồi, nàng nhất định đã xảy ra chuyện rồi, ta phải đi xem một chút.”
Dứt lời, không quan tâm đến Hạ Thanh nữa, xoay người muốn đi.
Hạ Thanh vội kêu với theo. “Tứ ca, huynh định đi đâu? Bên ngoài có cướp!”
“Câm miệng.” Tề Phong quát khẽ. “Ngươi ở lại đây đừng đi ra ngoài, đừng khiến ta loạn thêm!”’ Nói xong liền lao ra, bóng người biến mất trong màn đêm.
…
Tưởng Nguyễn ngồi trong phòng chính, thỉnh thoảng nghe thị vệ báo cáo tình huống bên ngoài. Âm thanh đó đã khiến đám người kia nổi giận, có lẽ không ngờ đột nhiên kinh động nhiều người như vậy, người bên ngoài đã có xu thế điên cuồng cá chết lưới rách, dứt khoát không giả thành quan sai nữa, đã trực tiếp xông vào. Thị vệ Cẩm Anh vương phủ người người võ nghệ cao cường, trong lúc nhất thời đám người kia không thể chiếm thế thượng phong. Chẳng qua nan địch quần hồ, đối phương quá đông đảo, sợ rằng không kiên trì được bao lâu.
Lâm quản gia vốn hết sức lo âu, nhiều năm qua Cẩm Anh vương phủ giống như tường đồng vách sắt sừng sững ở kinh thành, nhưng giờ khắc này ông đột nhiên ý thức được, trước nay đám người kia không dám động vào Cẩm Anh vương phủ chỉ vì có Tiêu Thiều ở đây. Nay Tiêu Thiều không có mặt, Cẩm Anh vương phủ giống như nhà bị vạch ngói. Vinh hoa tổ tiên đánh đổi được đều dần biến mất, thứ người khác sợ là Cẩm y vệ, là Tiêu Thiều, chứ không phải Cẩm Anh vương phủ. Nhưng nữ chủ nhân tương lai của vương phủ, đang dùng tư thái dũng mãnh cố gắng bảo vệ nó. Nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm bình tĩnh của Tưởng Nguyễn, sự bất an trong lòng Lâm quản gia dần dần lắng xuống.
“Thiếu phu nhân, bọn chúng xông vào vương phủ rồi!” Thị vệ báo lại.
Sắc mặt Tưởng Nguyễn âm trầm ngồi trong phòng chính, xung quanh có tầm mười hộ vệ, Lâm quản gia lo lắng nói. “Thiếu phu nhân, nếu ngài thật sự không muốn rời đi, ít nhất cũng phải tìm chỗ trốn mới được. Không nên ở lại đây, chút nữa đám người đó xông vào thì biết sao đây?”
“Nếu ta tìm nơi ẩn trốn, đám người đó muốn tìm ra ta, tất nhiên sẽ tổn thương người vô tội, cần gì phải oan uổng tánh mạng người khác. Ta ở lại đây, cũng có thể nhìn rõ xem rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì, là muốn mạng ta, hay tới Cẩm Anh vương phủ vì mục đích gì khác.” Tưởng Nguyễn lắc đầu.
“Việc này thật sự quá hung hiểm.” Lâm quản gia khó xử, tính tình Tưởng Nguyễn giống y như Tiêu Thiều, chuyện đã quyết định thì dùng chín con trâu cũng kéo không đi. Huống hồ cách dùng mạng mình để mạo hiểm nếu là người yêu quý tính mạng thì sẽ không làm vậy, Tưởng Nguyễn hoàn toàn coi rẻ chuyện sống chết. Hành động này không phải đại nghĩa gì, Lâm quản gia sống nhiều năm như vậy, nhìn người vô cùng chuẩn xác, rõ ràng Tưởng Nguyễn trước nay chưa từng để an nguy của bản thân vào lòng. Thủ đoạn của nàng ác liệt, tâm địa cay độc, để đạt được mục đích, ngay cả mạng mình cũng có thể bồi vào. Chẳng qua Tưởng Nguyễn đã quyết định xong, dù có làm gì nữa cũng không thể thay đổi. Lâm quản gia thở dài, không thể làm gì khác hơn hỏi. “Vừa rồi Thiếu phu nhân nói vậy vì ý gì? Sao lại sai người đốt các nhà quanh Cẩm Anh vương phủ?”
“Đêm đã khuya, còn ai ở bên ngoài nữa. Nếu không tạo ra động tĩnh lớn một chút, thế chẳng phải im lặng để mặc kẻ khác giết sao. Đám người kia nhìn như to gan, nhưng chỉ dám động thủ vào ban đêm, chắc chắn vì che giấu tai mắt người khác. Nếu đã dám ngụy trang thành quan sai, ta cũng sẽ không khách khí vạch trần chúng. Hiện tại nếu các nhà gần phủ chúng ta bốc cháy, ắt sẽ kinh động đến mọi người, càng nhiều người đến, lúc này chỉ cần có người hét lên rằng cường đạo xông vào, tất nhiên sẽ khiến người hoài nghi, ban đêm giết người phóng hỏa không phải chuyện nhỏ. Thị vệ trong phủ không nhiều, mặc dù tất cả thị vệ trong phủ cộng lại cũng không ít. Không đủ đối phó đám người đó, muốn giết hết là chuyện không thể. Nếu khiến chúng hốt hoảng, thì sẽ có điều cố kỵ, chỉ cần có chỗ cố kỵ, chúng ta sẽ tìm được cửa ra.”
Lâm quản gia bừng tỉnh hiểu ra, nói. “Chủ ý này của Thiếu phu nhân không tệ, nhưng nếu hôm sau có người đến hỏi lửa kia vì sao mà cháy thì phải trả lời sao đây? Đốt nhà người ta tổn âm đức lắm.”
“Thế lửa có liên quan gì đến chúng ta?” Tưởng Nguyễn hỏi ngược, Lâm quản gia sững sốt, lại nghe Tưởng Nguyễn hời hợt nói. “Dù sao cũng đều do đám quan sai giả kia gây ra, chúng ta chỉ là người bị hại. Về phần âm đức..” Nàng khẽ cười. “Đời này còn sống chưa xong, bận tâm chuyện sau khi chết làm gì, tối nay người chết cũng không phải chúng ta.” Nói xong câu cuối cùng, giọng đã chuyển lạnh, mơ hồ ẩn chứa uy nghiêm.
Lâm quản gia ổn định tâm thần, nói. “Vậy đạn tín hiệu thì sao? Chưa từng nghe Thiếu phu nhân nói gì liên quan tới việc này.”
“Ta và biểu ca âm thầm giao ước, ” Tưởng Nguyễn nói. “Khi Tuyên Ly xuống tay với Cẩm Anh vương phủ, tất nhiên sẽ không bỏ qua Triệu gia. Nếu ta gả vào Cẩm Anh vương phủ, hắn sẽ cho rằng Triệu gia cùng phe với Tiêu gia. Vì phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta và đại biểu ca luôn có ám hiệu liên lạc. Tối nay Cẩm y vệ không tiện ra tay, người Triệu gia thì chưa chắc, Tuyên Ly biết binh mã Triệu gia. Phủ Tướng quân cách nơi này không xa, nếu vừa vặn có quân thủ thành canh giữ, để quân thủ thành giết chết đám quan sai giả kia cũng là một ý hay.” Tưởng Nguyễn nhìn chun trà trước mặt. “Bọn chúng muốn mai phục quanh Cẩm Anh vương phủ bắt ba ba trong rọ, ta lại muốn mượn binh mã Triệu gia một lưới bắt hết bọn chúng, ta muốn người Tuyên Ly phái ra âm thầm giám sát trơ mắt nhìn hết thảy, muốn chúng biết, dù hiện giờ Cẩm Anh vương phủ không có Tiêu Thiều, cũng tuyệt đối không phải nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!”
Nàng nói cực kỳ lạnh lùng, thị vệ đứng quanh và Lâm quản gia thầm kinh tâm, không nén nổi sự khuất phục. Lúc đầu nhóm hạ nhân của Cẩm Anh vương phủ cũng từng bàn tán với nhau xem trên đời này có cô gái nào xứng đôi với Tiêu Thiều, nói tới nói lui chỉ có thiên kim Diêu gia miễn cưỡng coi được. Thiên kim Diêu gia tinh thông cầm kỳ thư họa, thông minh vô cùng, tướng mạo gia thế đều đứng đầu. Nhưng nếu Tiêu Thiều cưới người đó, hôm nay sẽ là cục diện gì? Ít nhất sẽ không thể tốt hơn bây giờ. Có lẽ trí thông minh của thiên kim Diêu gia không phân cao thấp với Tưởng Nguyễn, dung mạo xinh đẹp khó bề so sánh, nhưng thiên kim Diêu gia vĩnh viễn không thể trở thành một Cẩm Anh Vương phi như Tưởng Nguyễn. Bởi vì khuê tú gia đình giàu có đều được dạy phải đoan trang dịu dàng, chứ không phải sát cơ lẫm liệt, phải quen chu toàn mọi chuyện ở nội trạch, chứ không phải âm thầm tàn khốc chém giết.
Chỉ người từng trải qua sự đau khổ và hung hiểm mới có thể tỉnh táo đối mặt bất kỳ sát cơ nào, nội tâm nàng hết sức bền bỉ, tựa như mười mấy năm qua không phải lớn lên ở trạch viện, mà là đi ra từ gió tanh mưa máu, mới có tâm địa sắt đá như hôm nay.
Lâm quản gia nghiêm mặt nói. “Lão nô đã rõ, lão nô sẽ liều chết bảo vệ Thiếu phu nhân an toàn.”
“Thứ ông cần bảo vệ không phải ta,” Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nói. “Là Cẩm Anh vương phủ.”
Lâm quản gia chấn động, không nói thêm gì nữa.
…
Ánh lửa phóng lên cao, cháy rực trong màn đêm, tiếng vang đùng đùng thức tỉnh người đang ngủ say, nhà gần đó vội vàng kêu la gọi người dập lửa, đồng thời không biết tiếng hét từ đâu lẫn vào. “Người đâu, cường đạo giết người rồi!”
Âm thanh bao hàm sự kinh hoảng, nháy mắt lây nhiễm cho người khác. Cơn buồn ngủ của mọi người đều rút hết, thị vệ trong phủ vội vàng xách đao chạy ra, nhất thời cả con đường vô cùng ồn ào, náo nhiệt.
Hạ Thanh mơ mơ màng màng thức dậy, mang giày phủ thêm áo khoác đi ra ngoài, thấy người hầu hốt hoảng chạy tới thì hỏi. “Làm sao thế? Bên ngoài tại sao lại ồn ào như vậy?”
“Công tử, phải đi lấy nước.” Người hầu thở hổn hển đáp.
“A?” Cơn buồn ngủ của Hạ Thanh trôi hơn phân nửa, vội vàng nói. “Sao lại đi lấy nước? Có người bị thương à?”
“Không có.” Người hầu vỗ đầu. “Bên phía chúng ta không đến nỗi nào, không biết sao nữa, khắp mọi nhà trên phố đều đi lấy nước dập lửa, vừa rồi nô tài nghe bên ngoài hét rằng có cường đạo. Công tử chớ nên đi ra ngoài, cứ ở trong phòng đi ạ, nô tài lại nghe ngóng thêm chút tin tức.”
“Cường đạo?” Hạ Thanh sững sốt. ” Cường đạo ở đâu lại dám ngông cuồng như vậy, dám đốt cả con đường nhà quan, hiếp người quá đáng!” Đang nói, chợt nhìn thấy Tề Phong từ trong phòng khoác áo đi ra, hiển nhiên Tề Phong tỉnh táo hơn cậu ta nhiều. Hạ Thanh vội nói. “Tứ ca, huynh cũng bị đánh thức? Huynh nói xem giờ tại sao xuất hiện cường đạo? Dưới chân thiên tử không phải rất thái bình ư? Nguy hiểm quá đi mất.”
Tề Phong đang định nói gì đó, đột nhiên thất thần, mắt không chớp nhìn chằm chằm lên trời, Hạ Thanh nhìn theo ánh mắt hắn, thấy bầu trời hướng Tây Nam chẳng biết từ lúc nào đã có một ngòi pháo hoa bắn lên, pháo hoa không quá lớn, nhưng âm thanh hết sức rõ ràng, thanh thúy giữa màn đêm. Hạ Thanh ngẩn người, nói. “Giờ đã là lúc nào rồi, còn người có tâm tư chơi pháo hoa nữa hả? Tứ ca, huynh nói xem rốt cuộc là sao?” Cậu ta quay đầu muốn hỏi Tề Phong, vừa quay lại đã bị biểu cảm trên mặt Tề Phong làm cho kinh ngạc. Sắc mặt Tề Phong tái nhợt, đôi mắt điềm tĩnh tinh minh chứa sự hoảng hốt, hắn thấp giọng nói. “Xảy ra chuyện rồi, nàng nhất định đã xảy ra chuyện rồi, ta phải đi xem một chút.”
Dứt lời, không quan tâm đến Hạ Thanh nữa, xoay người muốn đi.
Hạ Thanh vội kêu với theo. “Tứ ca, huynh định đi đâu? Bên ngoài có cướp!”
“Câm miệng.” Tề Phong quát khẽ. “Ngươi ở lại đây đừng đi ra ngoài, đừng khiến ta loạn thêm!”’ Nói xong liền lao ra, bóng người biến mất trong màn đêm.
…
Tưởng Nguyễn ngồi trong phòng chính, thỉnh thoảng nghe thị vệ báo cáo tình huống bên ngoài. Âm thanh đó đã khiến đám người kia nổi giận, có lẽ không ngờ đột nhiên kinh động nhiều người như vậy, người bên ngoài đã có xu thế điên cuồng cá chết lưới rách, dứt khoát không giả thành quan sai nữa, đã trực tiếp xông vào. Thị vệ Cẩm Anh vương phủ người người võ nghệ cao cường, trong lúc nhất thời đám người kia không thể chiếm thế thượng phong. Chẳng qua nan địch quần hồ, đối phương quá đông đảo, sợ rằng không kiên trì được bao lâu.
Lâm quản gia vốn hết sức lo âu, nhiều năm qua Cẩm Anh vương phủ giống như tường đồng vách sắt sừng sững ở kinh thành, nhưng giờ khắc này ông đột nhiên ý thức được, trước nay đám người kia không dám động vào Cẩm Anh vương phủ chỉ vì có Tiêu Thiều ở đây. Nay Tiêu Thiều không có mặt, Cẩm Anh vương phủ giống như nhà bị vạch ngói. Vinh hoa tổ tiên đánh đổi được đều dần biến mất, thứ người khác sợ là Cẩm y vệ, là Tiêu Thiều, chứ không phải Cẩm Anh vương phủ. Nhưng nữ chủ nhân tương lai của vương phủ, đang dùng tư thái dũng mãnh cố gắng bảo vệ nó. Nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm bình tĩnh của Tưởng Nguyễn, sự bất an trong lòng Lâm quản gia dần dần lắng xuống.
“Thiếu phu nhân, bọn chúng xông vào vương phủ rồi!” Thị vệ báo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.