Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Chương 32
Thiên Sơn Trà Khách
30/05/2024
Rương gỗ ngã ngửa trên mặt đất, gỗ lê vàng thượng hạng tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, sách trong rương đều rơi ra hết, sách được giữ gìn rất tốt, hiển nhiên là chủ nhân của nó rất trân trọng.
Tiểu thư thế gia ra ngoài mang theo sách cũng không có gì ngạc nhiên, bất ngờ là trừ sách thì không có bất kỳ hành lý gì khác. Sắc mặt của người Tưởng phủ đều thay đổi, chỉ có Tưởng Nguyễn vẫn như thường, nói. “Liên Kiều, ngớ ra đó làm gì.”
Giống như là lúc này mới hiểu, Tưởng Tố Tố cười nói. “Đại tỷ đúng là thích đọc sách, cả rương đều là sách, thật khiến người ta hâm mộ, hôm kia muội xin phụ thân cho muội một quyển sách về cầm (đàn đấy mấy thím), phụ thân không tìm thấy, chắc là chỗ đại tỷ có.” Nàng ta ngây thơ hồn nhiên nói, tựa như tiểu cô nương vì một quyển sách mà canh cánh trong lòng.
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười. “Chỉ là một quyển sách mà thôi, chúng ta là tỷ muội, đợi chút nữa ta sẽ bảo Lộ Châu đem sách qua cho muội. Rương sách này cũng là đồ mẫu thân để lại, ta phải liều mạng bảo vệ mới còn nguyên vẹn.”
Từ lời nàng nói đám người vây quanh cũng đoán ra được hai chữ ‘liều mạng’ có ý nghĩa gì, nhìn bộ y phục cũ kỹ mà đích trưởng nữ Tưởng gia đang mặc cộng thêm rương hành lý chỉ có sách, chắc chắn mấy năm qua cuộc sống rất kham khổ, chuyện cháy nhà hôi của mọi người đều hiểu, nàng còn nhỏ tuổi mà lại có hiếu như vậy, còn bảo vệ di vật của mẫu thân quá cố, còn số tiền tài kia, e đã bị cướp sạch hết rồi.
Hạ Nghiên mỉm cười nhìn nàng, bàn tay trong tay áo siết chặt lại, nụ cười biến mất, nét mặt đau lòng. “Biết con thích đọc sách, nhìn lại cũng giống như Tố nhi, tỷ muội các con đúng là có sở thích giống nhau.”
Tưởng Nguyễn vén tóc trước mặt, dịu dàng nói. “Con với muội muội là máu mủ tình thâm, tất nhiên sẽ có sở thích giống nhau.” Nếu không phải sở thích giống nhau, thì sao lại cùng yêu một người nam nhân? Nếu không phải sở thích giống nhau, vị trí đích nữ Tưởng gia này, sao lại đấu nhau đến không chết không thôi?
Liên Kiều với Bạch Chỉ đã gom sách lại, khiêng vào phủ. Hạ Nghiên chuẩn bị đi vào, cửa lớn Tưởng phủ vừa đóng, người vây xem cũng giải tán.
Một giây khi bước vào cánh cửa lớn đỏ thẩm của Tưởng phủ, Lộ Châu đỡ tay Tưởng Nguyễn. “Tiểu thư đi chậm thôi, cẩn thận vấp ngã.”
Tưởng Nguyễn bước đi vô cùng vững vàng, nụ cười trên mặt xơ xác tiêu điều, trong lòng cuồng phong gào thét, mẫu thân, đại ca, Phái nhi, các ngươi thấy không, ta đã trở về!
Tiểu viện của Tưởng Nguyễn vẫn còn đang được quét dọn, Hạ Nghiên đưa Tưởng Nguyễn vào phòng khách, mấy di nương vẫn còn đang chờ nàng bên trong. Tưởng Tố Tố lại vui vẻ không thôi, luôn vây quanh nói chuyện lý thú trong phủ cho Tưởng Nguyễn nghe, từ xa nhìn vào, có vẻ tình cảm tỷ muội rất hòa hợp.
Lúc bước vào phòng khách, quả đúng như lời Hạ Nghiên nói, mấy di nương đã tới trước, đều đứng đó. Đứng đầu là một phụ nhân hơi lớn tuổi mặc y phục màu trà, mỉm cười ôn hòa với Tưởng Nguyễn. “Đại tiểu thư.” Tưởng Nguyễn nhìn bà ta một cái, đây là đại di nương Tưởng gia, ban đầu là nha hoàn của Triệu Mi sau thành nha hoàn thông phòng của Tưởng Quyền, đáng tiếc cũng không được sủng ái, không có thai, chỉ là một bình hoa trong phủ.
Tưởng Nguyễn mỉm cười đáp lễ, Tưởng Lệ bước tới bên cạnh một phụ nhân mặc y phục thêu hoa mẫu đơn, làm nũng kêu. “Di nương.” Phụ nhân kia tướng mạo xinh đẹp, mày liễu giương cao, giọng cũng cao, cười nói. “A, đây không phải đại tiểu thư sao, ta cứ thắc mắc không biết hôm nay phu nhân kêu chúng ta tới làm gì, thì ra là đại tiểu thư từ thôn trang trở về.”
Tưởng Nguyễn không đếm xỉa tới lời nói khắc nghiệt của bà ta, nhị di nương là thứ nữ của Lại Bộ Thượng thư, một vị quan có tiếng nói trong triều, vì mặt mũi của Lại Bộ Thượng thư, nhị di nương cũng coi như được sủng ái, Tưởng Lệ rất thân với Hạ Nghiên, nên từ nhỏ đã bất hòa với Tưởng Nguyễn. Lúc đầu khi Triệu Mi còn sống, đã ăn không ít thiệt thòi từ nhị di nương này.
Ánh mắt Tưởng Nguyễn rơi xuống tiểu cô nương đứng một mình bên cạnh, đây là Tưởng Đan, do tam di nương sinh, sau khi sinh Tưởng Đan ra thì tam di nương cũng qua đời, khi Triệu Mi còn sống đã nuôi dưỡng Tưởng Đan, sau đó Triệu Mi qua đời, Tưởng Đan cũng chẳng biết đi đâu. Tưởng Nguyễn còn nhớ trước khi nàng vào cung Tưởng Đan còn chưa xuất giá, sau đó thì mất đi tin tức của Tưởng Đan. Chỉ nhớ lúc ở trong phủ, Tưởng Đan không thích nói chuyện, trầm mặc ít nói.
Di nương cuối cùng trẻ hơn những di nương còn lại rất nhiều, Tưởng Nguyễn nhớ, đây là một nữ nhân có bản lĩnh, kiếp trước suýt chút nữa đã ngồi ngang hàng với Hạ Nghiên. Tên là Hồng Anh, vốn là nữ tử chốn thanh lâu, được Tưởng Quyền mua làm lễ vật chuẩn bị tặng cho thượng cấp, sau đó không biết thế nào lại thành di nương. Kiếp trước nàng toàn tâm toàn ý dựa vào Hạ Nghiên, thái độ đối với Hồng Anh cũng rất tệ, hôm nay nhìn thấy cục diện này, lại thấy vui lòng hả dạ.
Hồng Anh vẫn giống như trong ký ức, dung mạo xinh đẹp, không có chút tục khí của nữ nhân ở chốn bướm hoa phong trần, mà rất thanh khiết, người xinh đẹp thanh khiết như thế, khó trách Tưởng Quyền không háo sắc mà cũng phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, một nữ nhân băng thanh ngọc khiết như vậy, ai lại không thích?
Thực tế, một phòng oanh oanh yến yến, đa số là gặp dịp thì chơi, người Tưởng Quyền chân chính sủng ái, là một mình Hạ Nghiên, bà ta thủ đoạn cao siêu, còn được trượng phu sủng ái, muốn không đứng vững ở Tưởng gia cũng khó. Hạ Nghiên sinh được một nam một nữ, chính là Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu. Hạ Nghiên giải thích. “Sáng hôm nay lão gia dẫn Siêu nhi đi tới phủ của Vương đại nhân, chắc Nguyễn nhi đến tối muộn mới gặp được họ.” Thảo nào lại không thấy Tưởng Siêu. Tưởng Quyền một lòng muốn đưa Tưởng Siêu vào con đường làm quan, lúc nào đi tới nhà đồng liêu cũng dẫn hắn theo, từ nhỏ đích thân dạy dỗ, so với Tưởng Tín Chi bị ghẻ lạnh quả là khác nhau một trời một vực.
Vừa nghĩ tới đại ca, mắt Tưởng Nguyễn nhói đau, bất giác siết chặt hai quả đấm trong tay áo, thầm hít sâu một hơi, cười khẽ nói. “Không cần chuẩn bị những thứ này cho ta, ta vốn là người của Tưởng phủ, về nhà cũng là lẽ đương nhiên thôi.”
Người xung quanh nghe câu này của nàng đều im lặng, Tưởng Tố Tố cười nói. “Đại tỷ nói không sai, nhưng mà đại tỷ hôm nay vừa về phủ, mấy năm nay trong phủ có nhiều thay đổi, không bằng đợi chút nữa để ma ma tới nói tỉ mỉ với tỷ, tránh cho đại tỷ không biết đường đi nước bước.”
Tưởng Lệ cũng cười hùa theo nói. “Chỉ sợ đại tỷ quen ở thôn trang rồi, nay ở lại Tưởng phủ chúng ta sẽ không quen thôi.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Sao có thể?”
Sao có thể chứ, từng ngọn cây cọng cỏ trong Tưởng phủ, đã sớm theo huyết lệ kiếp trước chôn sâu vào lòng nàng, mỗi một người một nơi ở đây, lúc nào cũng tồn tại trong ác mộng của nàng. Mỗi khi nàng hồi tỉnh từ ác mộng của kiếp trước, mỗi một cảnh trong mơ đều đang nhắc nhở nàng, Tưởng phủ, là địa ngục tàn khốc thế nào.
Nàng gieo một hạt giống báo thù tại đây, hôm nay hạt giống bám vào đất, chờ từ từ nảy mầm.
Tiểu thư thế gia ra ngoài mang theo sách cũng không có gì ngạc nhiên, bất ngờ là trừ sách thì không có bất kỳ hành lý gì khác. Sắc mặt của người Tưởng phủ đều thay đổi, chỉ có Tưởng Nguyễn vẫn như thường, nói. “Liên Kiều, ngớ ra đó làm gì.”
Giống như là lúc này mới hiểu, Tưởng Tố Tố cười nói. “Đại tỷ đúng là thích đọc sách, cả rương đều là sách, thật khiến người ta hâm mộ, hôm kia muội xin phụ thân cho muội một quyển sách về cầm (đàn đấy mấy thím), phụ thân không tìm thấy, chắc là chỗ đại tỷ có.” Nàng ta ngây thơ hồn nhiên nói, tựa như tiểu cô nương vì một quyển sách mà canh cánh trong lòng.
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười. “Chỉ là một quyển sách mà thôi, chúng ta là tỷ muội, đợi chút nữa ta sẽ bảo Lộ Châu đem sách qua cho muội. Rương sách này cũng là đồ mẫu thân để lại, ta phải liều mạng bảo vệ mới còn nguyên vẹn.”
Từ lời nàng nói đám người vây quanh cũng đoán ra được hai chữ ‘liều mạng’ có ý nghĩa gì, nhìn bộ y phục cũ kỹ mà đích trưởng nữ Tưởng gia đang mặc cộng thêm rương hành lý chỉ có sách, chắc chắn mấy năm qua cuộc sống rất kham khổ, chuyện cháy nhà hôi của mọi người đều hiểu, nàng còn nhỏ tuổi mà lại có hiếu như vậy, còn bảo vệ di vật của mẫu thân quá cố, còn số tiền tài kia, e đã bị cướp sạch hết rồi.
Hạ Nghiên mỉm cười nhìn nàng, bàn tay trong tay áo siết chặt lại, nụ cười biến mất, nét mặt đau lòng. “Biết con thích đọc sách, nhìn lại cũng giống như Tố nhi, tỷ muội các con đúng là có sở thích giống nhau.”
Tưởng Nguyễn vén tóc trước mặt, dịu dàng nói. “Con với muội muội là máu mủ tình thâm, tất nhiên sẽ có sở thích giống nhau.” Nếu không phải sở thích giống nhau, thì sao lại cùng yêu một người nam nhân? Nếu không phải sở thích giống nhau, vị trí đích nữ Tưởng gia này, sao lại đấu nhau đến không chết không thôi?
Liên Kiều với Bạch Chỉ đã gom sách lại, khiêng vào phủ. Hạ Nghiên chuẩn bị đi vào, cửa lớn Tưởng phủ vừa đóng, người vây xem cũng giải tán.
Một giây khi bước vào cánh cửa lớn đỏ thẩm của Tưởng phủ, Lộ Châu đỡ tay Tưởng Nguyễn. “Tiểu thư đi chậm thôi, cẩn thận vấp ngã.”
Tưởng Nguyễn bước đi vô cùng vững vàng, nụ cười trên mặt xơ xác tiêu điều, trong lòng cuồng phong gào thét, mẫu thân, đại ca, Phái nhi, các ngươi thấy không, ta đã trở về!
Tiểu viện của Tưởng Nguyễn vẫn còn đang được quét dọn, Hạ Nghiên đưa Tưởng Nguyễn vào phòng khách, mấy di nương vẫn còn đang chờ nàng bên trong. Tưởng Tố Tố lại vui vẻ không thôi, luôn vây quanh nói chuyện lý thú trong phủ cho Tưởng Nguyễn nghe, từ xa nhìn vào, có vẻ tình cảm tỷ muội rất hòa hợp.
Lúc bước vào phòng khách, quả đúng như lời Hạ Nghiên nói, mấy di nương đã tới trước, đều đứng đó. Đứng đầu là một phụ nhân hơi lớn tuổi mặc y phục màu trà, mỉm cười ôn hòa với Tưởng Nguyễn. “Đại tiểu thư.” Tưởng Nguyễn nhìn bà ta một cái, đây là đại di nương Tưởng gia, ban đầu là nha hoàn của Triệu Mi sau thành nha hoàn thông phòng của Tưởng Quyền, đáng tiếc cũng không được sủng ái, không có thai, chỉ là một bình hoa trong phủ.
Tưởng Nguyễn mỉm cười đáp lễ, Tưởng Lệ bước tới bên cạnh một phụ nhân mặc y phục thêu hoa mẫu đơn, làm nũng kêu. “Di nương.” Phụ nhân kia tướng mạo xinh đẹp, mày liễu giương cao, giọng cũng cao, cười nói. “A, đây không phải đại tiểu thư sao, ta cứ thắc mắc không biết hôm nay phu nhân kêu chúng ta tới làm gì, thì ra là đại tiểu thư từ thôn trang trở về.”
Tưởng Nguyễn không đếm xỉa tới lời nói khắc nghiệt của bà ta, nhị di nương là thứ nữ của Lại Bộ Thượng thư, một vị quan có tiếng nói trong triều, vì mặt mũi của Lại Bộ Thượng thư, nhị di nương cũng coi như được sủng ái, Tưởng Lệ rất thân với Hạ Nghiên, nên từ nhỏ đã bất hòa với Tưởng Nguyễn. Lúc đầu khi Triệu Mi còn sống, đã ăn không ít thiệt thòi từ nhị di nương này.
Ánh mắt Tưởng Nguyễn rơi xuống tiểu cô nương đứng một mình bên cạnh, đây là Tưởng Đan, do tam di nương sinh, sau khi sinh Tưởng Đan ra thì tam di nương cũng qua đời, khi Triệu Mi còn sống đã nuôi dưỡng Tưởng Đan, sau đó Triệu Mi qua đời, Tưởng Đan cũng chẳng biết đi đâu. Tưởng Nguyễn còn nhớ trước khi nàng vào cung Tưởng Đan còn chưa xuất giá, sau đó thì mất đi tin tức của Tưởng Đan. Chỉ nhớ lúc ở trong phủ, Tưởng Đan không thích nói chuyện, trầm mặc ít nói.
Di nương cuối cùng trẻ hơn những di nương còn lại rất nhiều, Tưởng Nguyễn nhớ, đây là một nữ nhân có bản lĩnh, kiếp trước suýt chút nữa đã ngồi ngang hàng với Hạ Nghiên. Tên là Hồng Anh, vốn là nữ tử chốn thanh lâu, được Tưởng Quyền mua làm lễ vật chuẩn bị tặng cho thượng cấp, sau đó không biết thế nào lại thành di nương. Kiếp trước nàng toàn tâm toàn ý dựa vào Hạ Nghiên, thái độ đối với Hồng Anh cũng rất tệ, hôm nay nhìn thấy cục diện này, lại thấy vui lòng hả dạ.
Hồng Anh vẫn giống như trong ký ức, dung mạo xinh đẹp, không có chút tục khí của nữ nhân ở chốn bướm hoa phong trần, mà rất thanh khiết, người xinh đẹp thanh khiết như thế, khó trách Tưởng Quyền không háo sắc mà cũng phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, một nữ nhân băng thanh ngọc khiết như vậy, ai lại không thích?
Thực tế, một phòng oanh oanh yến yến, đa số là gặp dịp thì chơi, người Tưởng Quyền chân chính sủng ái, là một mình Hạ Nghiên, bà ta thủ đoạn cao siêu, còn được trượng phu sủng ái, muốn không đứng vững ở Tưởng gia cũng khó. Hạ Nghiên sinh được một nam một nữ, chính là Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu. Hạ Nghiên giải thích. “Sáng hôm nay lão gia dẫn Siêu nhi đi tới phủ của Vương đại nhân, chắc Nguyễn nhi đến tối muộn mới gặp được họ.” Thảo nào lại không thấy Tưởng Siêu. Tưởng Quyền một lòng muốn đưa Tưởng Siêu vào con đường làm quan, lúc nào đi tới nhà đồng liêu cũng dẫn hắn theo, từ nhỏ đích thân dạy dỗ, so với Tưởng Tín Chi bị ghẻ lạnh quả là khác nhau một trời một vực.
Vừa nghĩ tới đại ca, mắt Tưởng Nguyễn nhói đau, bất giác siết chặt hai quả đấm trong tay áo, thầm hít sâu một hơi, cười khẽ nói. “Không cần chuẩn bị những thứ này cho ta, ta vốn là người của Tưởng phủ, về nhà cũng là lẽ đương nhiên thôi.”
Người xung quanh nghe câu này của nàng đều im lặng, Tưởng Tố Tố cười nói. “Đại tỷ nói không sai, nhưng mà đại tỷ hôm nay vừa về phủ, mấy năm nay trong phủ có nhiều thay đổi, không bằng đợi chút nữa để ma ma tới nói tỉ mỉ với tỷ, tránh cho đại tỷ không biết đường đi nước bước.”
Tưởng Lệ cũng cười hùa theo nói. “Chỉ sợ đại tỷ quen ở thôn trang rồi, nay ở lại Tưởng phủ chúng ta sẽ không quen thôi.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Sao có thể?”
Sao có thể chứ, từng ngọn cây cọng cỏ trong Tưởng phủ, đã sớm theo huyết lệ kiếp trước chôn sâu vào lòng nàng, mỗi một người một nơi ở đây, lúc nào cũng tồn tại trong ác mộng của nàng. Mỗi khi nàng hồi tỉnh từ ác mộng của kiếp trước, mỗi một cảnh trong mơ đều đang nhắc nhở nàng, Tưởng phủ, là địa ngục tàn khốc thế nào.
Nàng gieo một hạt giống báo thù tại đây, hôm nay hạt giống bám vào đất, chờ từ từ nảy mầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.