Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Chương 334
Thiên Sơn Trà Khách
30/05/2024
Vừa dứt lời, người có mặt xôn xao hết cả lên. Chuyện náo nhiệt mấy năm trước của phủ Thượng thư người trong kinh thành đều biết. Vốn ban đầu Hạ Nghiên được khen vì xuất thân trong sạch, sau lộ chuyện đức hạnh thối nát mà bị người đời cười chê. Bây giờ nghe hai cô gái này nói vậy, tựa như một cục đá rơi xuống mặt hồ yên ả, khuấy động mọi thứ. Có người tuổi tác hơi lớn, lập tức nhớ đến tiền phu nhân Triệu Mi của phủ Thượng thư.
Nhắc thì hễ ai từng có chút ấn tượng với Triệu Mi, đều rất có hảo cảm với bà. Triệu Mi trời sinh xinh đẹp, bản tính đơn thuần lương thiện, sau khi gả vào phủ thượng thư bà thường tiếp tế cho người nghèo. Chưa từng ngại bần yêu phú, càng không hề tỏ vẻ hống hách vì bản thân là quý phụ, bình dị gần gũi khiến người trong kinh thành ngạc nhiên. Chẳng qua những danh tiếng tốt đẹp ấy cuối cùng đều được quy lên phủ Thượng thư, làm tăng thêm lợi thế cho con đường sỉ đồ của Tưởng Quyền. Ngày xưa Tưởng Quyền được cái danh thanh liêm giữa trăm họ, chưa chắc không nhờ công lao của Triệu Mi.
Thế nhưng về sau Triệu Mi dần dần biến mất khỏi tầm mắt người đời, rồi lại xuất hiện một tài nữ Hạ Nghiên dịu dàng hiền thục, cộng thêm Tưởng Quyền cố ý nâng đở. Lúc bấy giờ người đời chỉ biết đến Hạ Nghiên mà quên mất Triệu Mi thuở đầu. Bây giờ hai cô gái này nhắc tới, có người nhớ đến thiếu phụ xinh đẹp hiền hòa ngày đó, lòng người có tốt có xấu, có kẻ cảm thấy bất bình lên tiếng. “Ôi, là kẻ khốn kiếp nào đã hại tiền phu nhân, vị tiền phu nhân ấy là một người rất tốt.”
Quan sai tiến lên nhận lấy thư cáo trạng trong tay Liên Kiều, liếc nhìn đám người, Hoằng An quận chúa kia giờ là nhân vật chạm vào bỏng tay. Sau lưng còn có núi dựa lớn Cẩm Anh vương phủ, chỉ cần nghe danh Tưởng Nguyễn, thì không dám lạnh nhạt. Chỉ quát mấy tiếng bảo nhóm người đừng ồn ào, rồi cầm thư cáo trạng đi vào trong.
Ti án ti thẩm án khai đường cần mất một ngày, bình thường có án thì tới nha môn thẩm tra xử lý là được, trừ phi quý tộc có thiên đại oan khuất muốn tố, lại sợ kẻ bị cáo trạng quyền thế quá lớn có thể nhúng tay vào sự vụ nha môn khiến xử án bất công, nên Ti án ti mới được sinh ra từ đó. Ti án ti cũng có thể lựa chọn có thẩm tra hay không, dẫu sao huân quý trong kinh phức tạp, sơ ý một chút sẽ rước họa vào thân. Tuy nhiên thấy quan sai nhận cáo trạng, hiển nhiên đã được đại nhân dặn dò từ sớm, nhận án sẽ phải thẩm án, đám người chung quanh hiểu ra, ngày mai có một trận náo nhiệt lớn để xem rồi.
Lộ Châu ngại chuyện chưa đủ lớn, cố ý cao giọng nói. “Thiếp thất phủ Thượng thư Hạ Nghiên hạ độc mưu hại chủ mẫu, âm mưu giết hại đích trưởng nữ đích trưởng tử, thủ đoạn ác độc, Tưởng thượng thư thân là người đứng đầu một nhà, biết rõ mọi việc mà lại giả câm giả điếc, thuận tay đẩy thuyền. Chủ mẫu chết oan mạng, nhưng chỉ nói bệnh chết. Xin phiền Ti án ti hết lòng thẩm tra xử lý, trả lại công bằng và sự trong sạch cho tiểu thư và phu nhân nhà ta!”
Đám người vốn định tản đi lập tức sôi trào, lời Lộ Châu vừa nói tiết lộ tai tiếng động trời. Trên thực tế, nhà đại hộ, chuyện thiếp thất mưu hại phòng chính không hề ít. Nhưng nếu Tưởng Quyền biết rõ lại còn cố tình giả câm giả điếc, thậm chí âm thầm đồng ý với cách làm của Hạ Nghiên, thế thì đúng là lần đầu tiên nghe thấy. Trong kinh thành này, hễ là quan viên có chút đầu óc, chỉ cần xuất hiện chút lời đồn, đã giải quyết sạch sẽ không để chuyện ấy xảy ra. Chỉ vì một khi sự việc lộ ra ngoài, sẽ thành vết nhơ, nữ nhân hậu viện tranh đấu đoạt sủng. Nam nhân không thể tham dự vào, nhất là còn bỏ đá xuống giếng, một kẻ có thể tàn nhẫn với thê thử của mình như vậy, thì thử hỏi có còn là con người hay không.
Nếu trước kia người ta chỉ cười nhạo Tưởng Quyền không xử được hậu viện, thì nay lời Lộ Châu nói ra, Tưởng Quyền lập tức trở thành một nam nhân xấu xa nổi tiếng kinh thành. Lão giả nhân giả nghĩa, ác độc tàn nhẫn, ngay cả cốt nhục của mình cũng có thể vứt bỏ. Phận làm cha mẹ mà làm được đến mức như lão, ấy thật sự là hiếm thấy.
Lộ Châu và Liên Kiều nhìn nhau cười, đều cảm thấy sảng khoái vì trút ra được nỗi hận trong lòng. Hai người đi theo Tưởng Nguyễn nhiều năm, thấy rõ thái độ của Tưởng Quyền đối đãi Tưởng Nguyễn. Có một người cha như thế thì chả bằng không có, Triệu Mi chết oan, huynh muội Tưởng Nguyễn sống ở phủ Thượng thư, từ kẻ nào cũng có thể ức hiếp đến vị trí không thể khinh thường như hôm nay, giờ mới chỉ coi như một lần báo thù nhỏ thôi, họ tất nhiên cảm thấy sảng khoái.
Chuyện Hoằng An quận chúa cáo trạng sinh phụ chỉ trong một thời gian ngắn đã truyền khắp kinh thành. Hạ Nghiên và Hạ gia đã không còn, Tưởng Siêu và Tưởng Tố Tố đều chết hết, tất nhiên chết không đối chứng. Nhưng Tưởng Quyền vẫn còn sống, thế chẳng khác nào mọi mũi dùi đều chỉ về hướng Tưởng Quyền.
Trong vương phủ, Tưởng Nguyễn nhìn mặt trời. Sáng nay tuyết đã ngừng, mặt trời ló dạng, thời tiết có vẻ rất tốt, nàng cầm chung trà lên nhấp một ngụm, mới nói với Cẩm Tam và Thiên Trúc đang đứng bên cạnh. “Đi thôi, sắp đến giờ rồi.”
Thiên Trúc lấy áo khoác lông cáo khoác lên người nàng, lại đưa một lò sưởi nhỏ, sau đó mới cùng nàng ra ngoài.
…
Hôm nay phủ Thượng thư vô cùng náo nhiệt, từ sau khi Tưởng Siêu chết, không đúng, phải nói rằng từ nhiều năm trước, bắt đầu khi sỉ đồ của Tưởng Quyền có xu thế tuột dốc, phủ thượng thư đã không còn được như xưa. Xưa kia Tưởng Quyền ở trong triều như cá gặp nước, ngày ngày đều có người tới bái phỏng, thiệp mời trong phòng nhiều không tả xiết. Tưởng Quyền bàn thời cuộc với đồng liêu, Hạ Nghiên cùng quý phụ hàn huyên cười đùa, họ đều là người khôn khéo, khiến cả Tưởng phủ đều là tiếng cười nói rôm rả. Khi đó Tưởng Tố Tố vẫn là một tiên tử chưa nhuốm bụi trần, ngồi trong hoa viên tấu một khúc đàn Không đã khiến bao người dừng bước. Đám thanh thiếu niên quý tộc đều bị tiếng đàn mê hoặc, si ngốc đứng ngoài góc tường nghe tiếng nhạc rót vào tai, cảm mến giai nhân. Mà Tưởng Siêu luôn được thời đắc ý từ Quốc tử giám trở về, kết giao với đám người ấy.
Khi đó Tưởng lão phu nhân còn khỏe mạnh, Nhị di nương và Tưởng Lệ ngày ngày dưới trướng Hạ Nghiên giận mà không dám nói gì, Tưởng Đan hèn nhát ru rú trong phòng, xem như một mãnh phồn vinh. Ai cũng nghĩ rằng phủ Thượng thư thanh lưu mai sau sẽ trở thành trụ cột vững chắc cho triều đình. Bởi vì họ đủ trung thành, hơn nữa không mắc sai lầm.
Giờ đây mọi phồn vinh như vẫn ở lại quá khứ, mọi náo nhiệt ấy không liên quan đến Tưởng Nguyễn, tựa như xưa nay ba mẹ con họ là người xa lạ với nơi ấy. Sau khi nàng trở về, phủ Thượng thư như trúng tà, dần dần suy sụp. Vinh quang ngày xưa biến mất, trở thành cái đích cho người đời chỉ trích, không phải báo ứng không tới, ông trời vẫn luôn nhìn, xưa phủ Thượng thư gieo nhân, cuối cùng tạo thành nghiệt quả ngày hôm nay phải trả. Những năm qua phủ Thượng thư liên tục gặp chuyện, bây giờ một bức thư cáo trạng của Tưởng Nguyễn, bày nguyên nhân thật sự ra cho người đời nhìn thấy.
Bá tính chất phát thẳng thắn, có người đứng trước cửa phủ Thượng thư, ném trứng thối cải xanh. Thị vệ Tưởng phủ đứng ra ngăn cản, lập tức bị mắng đến máu chó đầy đầu, nên không ai dám liều mạng nữa, chỉ đành đóng chặt cửa, quần chúng giận dữ khó mà động đến.
Ngay khi mọi người lòng đầy căm phẫn, chợt thấy một chiếc xe ngựa chạy tới, đám người tự động tách ra. Chiếc xe ngựa được chế tác khéo léo, phu xe anh tuấn trẻ tuổi, nhìn đã biết là nhà giàu sang quyền quý. Chỉ liếc mắt đã biết người ngồi trong xe không giàu cũng sang, lại hướng về phủ Thượng thư mà đến, nên im lặng theo dõi.
Rốt cuộc xe ngựa cũng ngừng, rèm bị vén lên, hai cô gái trẻ tuổi bước ra. Khom lưng đỡ một cô gái bước xuống.
Nữ tử xiêm y đỏ tươi, làn váy như phỉ thúy rải hoa, mặc màu sắc sáng như thế lại không hề diễm tục, trái lại còn rất xinh đẹp. Ngoài khoác chiếc áo lông cáo bạc, tay cầm lò sưỡi, làn da trắng nõn như ngọc, dung nhan xinh đẹp động lòng người, tóc chải đọa mã kế, đè ép mấy phần tư sắc. Đôi mắt quyến rũ kinh người, tuy nhiên vô cùng bình thản, khiến người khác cảm thấy xơ xác tiêu điều và lạnh lùng.
Có người nhận ra nàng, kinh hô. “Đó không phải đích trưởng nữ Tưởng gia, Hoằng An quận chúa sao?!”
Đích trưởng nữ Tưởng gia, ấy là cái danh thuở đầu. Dù hiện tại đã là Cẩm Anh Vương phi, là Hoằng An quận chúa, thế nhưng đầu tiên vẫn là con gái Tưởng gia. Bây giờ nàng xuất hiện ở đây, tất nhiên khiến người khác suy nghĩ sâu xa. Ai cũng biết sáng sớm nay nàng phái nha hoàn của mình đi cáo trạng, giờ đến phủ Thượng thư để làm gì? Dân chúng ngửi được mùi ngon, muốn xem xem kế tiếp nàng định làm gì.
Tưởng Nguyễn nháy mắt với Thiên Trúc, Thiên Trúc hiểu ý, bước lên gõ cửa phủ Thượng thư, động tác lễ phép, không giống như đến kiếm chuyện, trái lại như đến làm khách, vô cùng khách sáo, cung kính nói. “Xin phiền thông báo một tiếng, hôm nay Vương phi nhà ta về phủ lạy mặt.”
Từ sau khi Tưởng Nguyễn gả vào phủ Cẩm Anh vương, chưa kịp làm lễ lạy mặt ba ngày đã trúng độc. Nhưng dù vậy, phủ Thượng thư cách phủ Cẩm Anh vương không xa, nếu có lòng, phái người tới hỏi một tiếng đã biết. Ai ngờ Tưởng Quyền một lòng mặc kệ, chưa từng nhắc tới. Tựa như không hề có cô con gái này, hiện tại Thiên Trúc nhắc lạy mặt, người xung quanh đều hít ngược. Sớm biết đích trưởng nữ Tưởng gia và Tưởng Quyền quan hệ không tốt, nhưng lạnh nhạt đến bậc này, tân hôn qua lâu vậy rồi mới về lạy mặt, thật sự khiến người khác chê cười.
Nhắc thì hễ ai từng có chút ấn tượng với Triệu Mi, đều rất có hảo cảm với bà. Triệu Mi trời sinh xinh đẹp, bản tính đơn thuần lương thiện, sau khi gả vào phủ thượng thư bà thường tiếp tế cho người nghèo. Chưa từng ngại bần yêu phú, càng không hề tỏ vẻ hống hách vì bản thân là quý phụ, bình dị gần gũi khiến người trong kinh thành ngạc nhiên. Chẳng qua những danh tiếng tốt đẹp ấy cuối cùng đều được quy lên phủ Thượng thư, làm tăng thêm lợi thế cho con đường sỉ đồ của Tưởng Quyền. Ngày xưa Tưởng Quyền được cái danh thanh liêm giữa trăm họ, chưa chắc không nhờ công lao của Triệu Mi.
Thế nhưng về sau Triệu Mi dần dần biến mất khỏi tầm mắt người đời, rồi lại xuất hiện một tài nữ Hạ Nghiên dịu dàng hiền thục, cộng thêm Tưởng Quyền cố ý nâng đở. Lúc bấy giờ người đời chỉ biết đến Hạ Nghiên mà quên mất Triệu Mi thuở đầu. Bây giờ hai cô gái này nhắc tới, có người nhớ đến thiếu phụ xinh đẹp hiền hòa ngày đó, lòng người có tốt có xấu, có kẻ cảm thấy bất bình lên tiếng. “Ôi, là kẻ khốn kiếp nào đã hại tiền phu nhân, vị tiền phu nhân ấy là một người rất tốt.”
Quan sai tiến lên nhận lấy thư cáo trạng trong tay Liên Kiều, liếc nhìn đám người, Hoằng An quận chúa kia giờ là nhân vật chạm vào bỏng tay. Sau lưng còn có núi dựa lớn Cẩm Anh vương phủ, chỉ cần nghe danh Tưởng Nguyễn, thì không dám lạnh nhạt. Chỉ quát mấy tiếng bảo nhóm người đừng ồn ào, rồi cầm thư cáo trạng đi vào trong.
Ti án ti thẩm án khai đường cần mất một ngày, bình thường có án thì tới nha môn thẩm tra xử lý là được, trừ phi quý tộc có thiên đại oan khuất muốn tố, lại sợ kẻ bị cáo trạng quyền thế quá lớn có thể nhúng tay vào sự vụ nha môn khiến xử án bất công, nên Ti án ti mới được sinh ra từ đó. Ti án ti cũng có thể lựa chọn có thẩm tra hay không, dẫu sao huân quý trong kinh phức tạp, sơ ý một chút sẽ rước họa vào thân. Tuy nhiên thấy quan sai nhận cáo trạng, hiển nhiên đã được đại nhân dặn dò từ sớm, nhận án sẽ phải thẩm án, đám người chung quanh hiểu ra, ngày mai có một trận náo nhiệt lớn để xem rồi.
Lộ Châu ngại chuyện chưa đủ lớn, cố ý cao giọng nói. “Thiếp thất phủ Thượng thư Hạ Nghiên hạ độc mưu hại chủ mẫu, âm mưu giết hại đích trưởng nữ đích trưởng tử, thủ đoạn ác độc, Tưởng thượng thư thân là người đứng đầu một nhà, biết rõ mọi việc mà lại giả câm giả điếc, thuận tay đẩy thuyền. Chủ mẫu chết oan mạng, nhưng chỉ nói bệnh chết. Xin phiền Ti án ti hết lòng thẩm tra xử lý, trả lại công bằng và sự trong sạch cho tiểu thư và phu nhân nhà ta!”
Đám người vốn định tản đi lập tức sôi trào, lời Lộ Châu vừa nói tiết lộ tai tiếng động trời. Trên thực tế, nhà đại hộ, chuyện thiếp thất mưu hại phòng chính không hề ít. Nhưng nếu Tưởng Quyền biết rõ lại còn cố tình giả câm giả điếc, thậm chí âm thầm đồng ý với cách làm của Hạ Nghiên, thế thì đúng là lần đầu tiên nghe thấy. Trong kinh thành này, hễ là quan viên có chút đầu óc, chỉ cần xuất hiện chút lời đồn, đã giải quyết sạch sẽ không để chuyện ấy xảy ra. Chỉ vì một khi sự việc lộ ra ngoài, sẽ thành vết nhơ, nữ nhân hậu viện tranh đấu đoạt sủng. Nam nhân không thể tham dự vào, nhất là còn bỏ đá xuống giếng, một kẻ có thể tàn nhẫn với thê thử của mình như vậy, thì thử hỏi có còn là con người hay không.
Nếu trước kia người ta chỉ cười nhạo Tưởng Quyền không xử được hậu viện, thì nay lời Lộ Châu nói ra, Tưởng Quyền lập tức trở thành một nam nhân xấu xa nổi tiếng kinh thành. Lão giả nhân giả nghĩa, ác độc tàn nhẫn, ngay cả cốt nhục của mình cũng có thể vứt bỏ. Phận làm cha mẹ mà làm được đến mức như lão, ấy thật sự là hiếm thấy.
Lộ Châu và Liên Kiều nhìn nhau cười, đều cảm thấy sảng khoái vì trút ra được nỗi hận trong lòng. Hai người đi theo Tưởng Nguyễn nhiều năm, thấy rõ thái độ của Tưởng Quyền đối đãi Tưởng Nguyễn. Có một người cha như thế thì chả bằng không có, Triệu Mi chết oan, huynh muội Tưởng Nguyễn sống ở phủ Thượng thư, từ kẻ nào cũng có thể ức hiếp đến vị trí không thể khinh thường như hôm nay, giờ mới chỉ coi như một lần báo thù nhỏ thôi, họ tất nhiên cảm thấy sảng khoái.
Chuyện Hoằng An quận chúa cáo trạng sinh phụ chỉ trong một thời gian ngắn đã truyền khắp kinh thành. Hạ Nghiên và Hạ gia đã không còn, Tưởng Siêu và Tưởng Tố Tố đều chết hết, tất nhiên chết không đối chứng. Nhưng Tưởng Quyền vẫn còn sống, thế chẳng khác nào mọi mũi dùi đều chỉ về hướng Tưởng Quyền.
Trong vương phủ, Tưởng Nguyễn nhìn mặt trời. Sáng nay tuyết đã ngừng, mặt trời ló dạng, thời tiết có vẻ rất tốt, nàng cầm chung trà lên nhấp một ngụm, mới nói với Cẩm Tam và Thiên Trúc đang đứng bên cạnh. “Đi thôi, sắp đến giờ rồi.”
Thiên Trúc lấy áo khoác lông cáo khoác lên người nàng, lại đưa một lò sưởi nhỏ, sau đó mới cùng nàng ra ngoài.
…
Hôm nay phủ Thượng thư vô cùng náo nhiệt, từ sau khi Tưởng Siêu chết, không đúng, phải nói rằng từ nhiều năm trước, bắt đầu khi sỉ đồ của Tưởng Quyền có xu thế tuột dốc, phủ thượng thư đã không còn được như xưa. Xưa kia Tưởng Quyền ở trong triều như cá gặp nước, ngày ngày đều có người tới bái phỏng, thiệp mời trong phòng nhiều không tả xiết. Tưởng Quyền bàn thời cuộc với đồng liêu, Hạ Nghiên cùng quý phụ hàn huyên cười đùa, họ đều là người khôn khéo, khiến cả Tưởng phủ đều là tiếng cười nói rôm rả. Khi đó Tưởng Tố Tố vẫn là một tiên tử chưa nhuốm bụi trần, ngồi trong hoa viên tấu một khúc đàn Không đã khiến bao người dừng bước. Đám thanh thiếu niên quý tộc đều bị tiếng đàn mê hoặc, si ngốc đứng ngoài góc tường nghe tiếng nhạc rót vào tai, cảm mến giai nhân. Mà Tưởng Siêu luôn được thời đắc ý từ Quốc tử giám trở về, kết giao với đám người ấy.
Khi đó Tưởng lão phu nhân còn khỏe mạnh, Nhị di nương và Tưởng Lệ ngày ngày dưới trướng Hạ Nghiên giận mà không dám nói gì, Tưởng Đan hèn nhát ru rú trong phòng, xem như một mãnh phồn vinh. Ai cũng nghĩ rằng phủ Thượng thư thanh lưu mai sau sẽ trở thành trụ cột vững chắc cho triều đình. Bởi vì họ đủ trung thành, hơn nữa không mắc sai lầm.
Giờ đây mọi phồn vinh như vẫn ở lại quá khứ, mọi náo nhiệt ấy không liên quan đến Tưởng Nguyễn, tựa như xưa nay ba mẹ con họ là người xa lạ với nơi ấy. Sau khi nàng trở về, phủ Thượng thư như trúng tà, dần dần suy sụp. Vinh quang ngày xưa biến mất, trở thành cái đích cho người đời chỉ trích, không phải báo ứng không tới, ông trời vẫn luôn nhìn, xưa phủ Thượng thư gieo nhân, cuối cùng tạo thành nghiệt quả ngày hôm nay phải trả. Những năm qua phủ Thượng thư liên tục gặp chuyện, bây giờ một bức thư cáo trạng của Tưởng Nguyễn, bày nguyên nhân thật sự ra cho người đời nhìn thấy.
Bá tính chất phát thẳng thắn, có người đứng trước cửa phủ Thượng thư, ném trứng thối cải xanh. Thị vệ Tưởng phủ đứng ra ngăn cản, lập tức bị mắng đến máu chó đầy đầu, nên không ai dám liều mạng nữa, chỉ đành đóng chặt cửa, quần chúng giận dữ khó mà động đến.
Ngay khi mọi người lòng đầy căm phẫn, chợt thấy một chiếc xe ngựa chạy tới, đám người tự động tách ra. Chiếc xe ngựa được chế tác khéo léo, phu xe anh tuấn trẻ tuổi, nhìn đã biết là nhà giàu sang quyền quý. Chỉ liếc mắt đã biết người ngồi trong xe không giàu cũng sang, lại hướng về phủ Thượng thư mà đến, nên im lặng theo dõi.
Rốt cuộc xe ngựa cũng ngừng, rèm bị vén lên, hai cô gái trẻ tuổi bước ra. Khom lưng đỡ một cô gái bước xuống.
Nữ tử xiêm y đỏ tươi, làn váy như phỉ thúy rải hoa, mặc màu sắc sáng như thế lại không hề diễm tục, trái lại còn rất xinh đẹp. Ngoài khoác chiếc áo lông cáo bạc, tay cầm lò sưỡi, làn da trắng nõn như ngọc, dung nhan xinh đẹp động lòng người, tóc chải đọa mã kế, đè ép mấy phần tư sắc. Đôi mắt quyến rũ kinh người, tuy nhiên vô cùng bình thản, khiến người khác cảm thấy xơ xác tiêu điều và lạnh lùng.
Có người nhận ra nàng, kinh hô. “Đó không phải đích trưởng nữ Tưởng gia, Hoằng An quận chúa sao?!”
Đích trưởng nữ Tưởng gia, ấy là cái danh thuở đầu. Dù hiện tại đã là Cẩm Anh Vương phi, là Hoằng An quận chúa, thế nhưng đầu tiên vẫn là con gái Tưởng gia. Bây giờ nàng xuất hiện ở đây, tất nhiên khiến người khác suy nghĩ sâu xa. Ai cũng biết sáng sớm nay nàng phái nha hoàn của mình đi cáo trạng, giờ đến phủ Thượng thư để làm gì? Dân chúng ngửi được mùi ngon, muốn xem xem kế tiếp nàng định làm gì.
Tưởng Nguyễn nháy mắt với Thiên Trúc, Thiên Trúc hiểu ý, bước lên gõ cửa phủ Thượng thư, động tác lễ phép, không giống như đến kiếm chuyện, trái lại như đến làm khách, vô cùng khách sáo, cung kính nói. “Xin phiền thông báo một tiếng, hôm nay Vương phi nhà ta về phủ lạy mặt.”
Từ sau khi Tưởng Nguyễn gả vào phủ Cẩm Anh vương, chưa kịp làm lễ lạy mặt ba ngày đã trúng độc. Nhưng dù vậy, phủ Thượng thư cách phủ Cẩm Anh vương không xa, nếu có lòng, phái người tới hỏi một tiếng đã biết. Ai ngờ Tưởng Quyền một lòng mặc kệ, chưa từng nhắc tới. Tựa như không hề có cô con gái này, hiện tại Thiên Trúc nhắc lạy mặt, người xung quanh đều hít ngược. Sớm biết đích trưởng nữ Tưởng gia và Tưởng Quyền quan hệ không tốt, nhưng lạnh nhạt đến bậc này, tân hôn qua lâu vậy rồi mới về lạy mặt, thật sự khiến người khác chê cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.