Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Chương 352
Thiên Sơn Trà Khách
30/05/2024
Mấy người đang nói chuyện, bỗng nghe tiếng thái giám truyền tới, hoàng đế đến. Nhóm người không hẹn cùng quay đầu lại, nhìn thấy bộ liễn hoàng gia, hoàng đế và vài nữ tử hoa y đang lững thững tới chậm, nhìn kỹ, mấy nữ tử hoa y đó chính là sủng phi được sủng ái nhất hiện nay, Vương Liên Nhi, Mục Tích Nhu và Tưởng Đan.
Triệu Cẩn nhìn sang thì quên luôn sự lúng túng vì Tưởng Tín Chi ở đây, nói với Tưởng Nguyễn. “Nguyễn muội muội, Tứ muội đó của muội, trông có vẻ rất được sủng ái nhỉ.”
Tưởng Nguyễn cười mà không nói, Tưởng Đan xưa nay bất chấp mọi thủ đoạn để leo lên cao, tốn nhiều công sức như vậy, tất nhiên phải được sủng ái. Ánh nhìn của nàng chú ý tới bóng dáng nhỏ bé đi bên cạnh hoàng đế, không nén nổi nụ cười, Tuyên Phái cũng tới.
Sau khi hoàng đế tới, xung quanh yên tĩnh lại. Người tới hôm nay đều là quan gia trẻ tuổi và con cháu nhà quan cùng nữ quyến, đi săn vốn là chuyện của người tuổi trẻ, cũng là một điềm lành. Hàng năm người săn được nhiều nhất, có thể lấy được một nguyện vọng từ hoàng đế. Năm trước là Quan Lương Hàn và Tuyên Ly, Tiêu Thiều luôn không để tâm đến mấy chuyện này, Quan Lương Hàn là võ tướng nên tài bắn cung trác tuyệt, Tuyên Ly cũng không cam yếu thế, hai người lại cùng lớn lên ở núi Già Nam, từ nhỏ cỡi ngựa bắn cung cực giỏi, quen việc đi săn. Tuy nhiên năm nay nhiều thêm một Tưởng Tín Chi tham dự, kết quả thế nào không ai có thể nói trước được.
Mọi người đều ôm hứng thú với vị chiến thần Tưởng Tín Chi, tướng quân trẻ tuổi này. Cũng muốn nhìn thử dáng vẻ oai phong của hắn, đa số là nữ quyến. Quan Lương Hàn quá đỗi thô lỗ, Tuyên Ly tuy dịu dàng nhưng thân phận lại cao không với tới, chỉ có Tưởng Tín Chi, vừa là huân quý triều đình, lại không đến nổi quá xa vời, mà mặt mũi cũng nho nhã anh tuấn, không hề thô lỗ như võ tướng khác, nhưng lại có sự kiên nghị của người chinh chiến sa trường, thật sự rất xuất sắc.
Hoàng đế cũng nhìn thấu tâm tình mọi người, cười một tiếng, nói mấy câu, đơn giản bảo là không cần câu nệ, bất kể nam hay nữ đang ngồi đây, chỉ cần bước vào trường săn, không phân cao thấp sang hèn, tất cả mọi người đều là bạn, sau giờ ngọ ngày mai tập hợp ở đây, con mồi của ai nhiều nhất, thì chính là người thắng cuộc.
Lời tuy nói vậy, cũng không hẳn vậy, nhóm nam nhân tất nhiên muốn tranh một phen, nhóm nữ tử thì chỉ nghĩ đến thợ săn. Mà câu nói mọi người đều là bạn càng không thực tế hơn, minh tranh ám đấu trong những lần săn bắn, những cuộc tranh đoạt không thấy máu cũng vì thế mà sinh ra.
Tuy thế nét mặt vẫn luôn phải vui vẻ hòa nhã, Triệu Cẩn nói. “Không bằng chúng ta kết bạn, phân tổ cùng đi săn nhé?”
Lâm Tự Hương khoát tay. “Bỏ đi, ta không muốn đi săn, ngươi là con nhà võ tướng, ta thì không phải. Rừng sâu núi thẳm, nghe tên ngốc Hạ Thanh nói ngày tuyết dễ gặp trúng gấu mù, ta chẳng biết công phu quyền cước gì, sợ bị ăn mất. Nên cứ ở lại doanh trại với các tiểu tỷ tỷ thôi, các ngươi đi đi.” Xưa nay Lâm Tư Hương đến cả giả vờ cũng lười. Triệu Cẩn biết không làm gì được, chuyển sang Văn Phi Phi, Văn Phi Phi vội vàng lắc đầu. “Không được, phu quân ta không cho phép ta hoạt động mạnh vậy đâu. Vã lại ta vừa sinh con chưa lâu. Thật sự không tiện.”
“Nguyễn muội muội, chắc muội sẽ đi với ta mà nhỉ.” Triệu Cẩn ngóng trông nhìn nàng, một năm tổ chức săn một lần, Triệu Cẩn rất quý trọng cơ hội này. Xưa kia có Văn Phi Phi đi cùng, nhưng từ khi Văn Phi Phi lập gia đình rồi mang thai thì không được nữa, lại không thể đi một mình, bản thân lại không hợp tính hợp mắt với mấy cô gái khác, phải ngoan ngoãn ở lại doanh trại thì Triệu Cẩn thật sự rất không cam lòng, nên gửi gắm tất cả hy vọng vào Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn cười khẽ. “Xin lỗi Triệu tỷ tỷ, ta đã nói với Tiêu Thiều rồi, hôm nay phải bồi huynh ấy.”
Triệu Cẩn nhíu mày, hai phu thê mới cưới ở bên nhau, nàng không thể mặt dày tách người ta ra được, chung quy con người không thể không thức thời như thế. Hôm nay hai ca ca của nàng không tới, một nữ tử, không thể vào rừng một mình được, thật sự quá nguy hiểm. Tưởng Tín Chi thấy nàng như vậy, bất giác mặt đen thui.
“Mặc dù ta không được, nhưng đại ca ta thì được.” Tưởng Nguyễn cười nói. “Huynh ấy là nam nhân, chung quy có thể bảo vệ tỷ phần nào. Triệu tỷ tỷ, không thì hãy đi cùng đại ca ta, trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, nói không chừng còn có thể hỗ trợ nhau săn bắt.”
Triệu Cẩn đang mặt mày ủ dột, nghe vậy thì sợ hết hồn, vội vàng khoát tay nói. “Không không. Đa tạ ý tốt của Nguyễn muội muội, ta đột nhiên không muốn đi nữa, ở lại doanh trại nói chuyện phiếm với Tự Hương cũng không tệ.”
Mặt Tưởng Tín Chi càng đen hơn, ngang tràng nói. “Hoàng gia săn bắn mỗi năm một lần, lãng phí thì không tốt, cô và ta một tổ, cứ quyết định như vậy, ta đi dắt ngựa tới.” Dứt lời xoay người bước đi, Triệu Cẩn ngẩn ngơ, vội vàng đuổi theo. “Cái đó. Ta không đi. Ôi, Tưởng tướng quân, ta nói rồi ta không muốn đi. Tưởng Tín Chi, ngươi chờ một chút..”
“Đồ ngốc Triệu Cẩn này.” Lâm Tự Hương nói. “Đúng là tứ chi phát triển.”
…
Cuộc săn chính thức bắt đầu, có người hợp tổ cùng đi, dĩ nhiên cũng có thể hành động đơn độc, nói là đi săn, chi bằng bảo là đám con cháu quý tộc đang vui đùa. Tưởng Nguyễn đi tới đứng chung với Tiêu Thiều, Tiêu Thiều chọn cho nàng một con ngựa đỏ thẩm, bản thân thì chọn một tuấn mã màu đen tuyền, hai con ngựa đứng bên nhau, đúng lúc ấy Diêu Niệm Niệm dẫn theo tỳ nữ đi ngang qua.
Hẳn họ không định vào rừng đi săn, cho nên không chọn ngựa, chỉ ôm một cây đàn đi qua, lúc đi ngang qua Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn, Diêu Niệm Niệm ngừng lại, khẽ mỉm cười với hai người, coi như chào hỏi.
Tất nhiên Tưởng Nguyễn đáp trả bằng một nụ cười, Tiêu Thiều lại mặt lạnh như tiền, đợi Diêu Niệm Niệm đi qua, Tưởng Nguyễn mới liếc nhìn Tiêu Thiều. “Cải trắng, lại có người muốn củng huynh.”
Tiêu Thiều sững sờ, ít giây sau mới hiểu được lời Tưởng Nguyễn nói có ý gì, bất đắc dĩ nhìn nàng, không nói gì. Tưởng Nguyễn thấy hắn không nói lời nào, thì liếc hắn một cái, phóng người lên ngựa, động tác rất lưu loát, thậm chí khiến người khác hoa mắt, ví dụ như tiểu công tử Cô Dịch đã nhìn thẳng sang bên này, Tưởng Nguyễn không nhận ra, chỉ siết chặt dây cương. Tiêu Thiều theo sát phóng người lên ngựa, tiến đến bên cạnh, âm thanh nhàn nhạt truyền tới tai Tưởng Nguyễn. “Chỉ cho nàng củng.”
Tưởng Nguyễn. “.. Ai muốn củng huynh?”
Tiêu Thiều không nhịn được bật cười, làm ra vẻ mặc quân đinh đoạt. “Nàng.”
Người này một khi da mặt dày bất chấp mặt mũi thì không gì cản nổi, Tưởng Nguyễn im lặng, xiết chặt dây cương, ngựa lập tức lao nhanh vào rừng.
…
Vào dịp này hàng năm người người minh tranh ám đấu, cũng chỉ vì đoạt được phần thưởng, bảo rằng vì phần thưởng, chi bằng nói là hoàng tử lợi dụng thời cơ biểu hiện năng lực và thủ đoạn của mình. Tuyên Hoa và Tuyên Ly đấu đá nhiều năm, nhưng nay thế cục trong triều phong vân biến ảo, không biết lúc nào có thêm một Tuyên Phái. Mặc dù Tuyên Phái tuổi còn nhỏ, có lẽ ham vui, nên dẫn theo thị vệ đi sâu vào rừng.
Tưởng Nguyễn vốn hơi lo lắng, trong rừng nhiều mãnh thú, Tiêu Thiều nói đã sắp xếp đội ngũ theo sát cậu, sẽ không xảy ra chuyện. Thời gian trôi qua nhanh, Tiêu Thiều tựa như tới săn thú thật vậy, hắn quả nhiên rất mạnh, không hề theo đuổi số lượng, chỉ chuyên săn dã thú hiếm, cuối cùng săn được một con sói con mắt lam cho Tưởng Nguyễn. Bởi vì tự tay bắt được, sói con vẫn rất khỏe mạnh, lúc Tưởng Nguyễn ôm nó thì bị nó cắn một cái, bị Tiêu Thiều ăn miếng trả miếng xách gáy ném vào túi đựng con mồi.
Bất tri bất giác, sắc trời đã dần tối, trong rừng có thể dựng trại, Tưởng Nguyễn đang định đề nghị tìm một chỗ dựng trại, bỗng nghe thấy phía trước truyền ra tiếng hét.
Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều liếc nhìn nhau, Tiêu Thiều vụt ngựa chạy về phía đó, Tưởng Nguyễn cũng cảm thấy không đúng, đợi khi tới, chỉ thấy trong rừng, một con hổ trắng to lớn đang mài vuốt, khi thế hung bạo nhìn người có mặt, thấp giọng gầm thét, mà đám người trước mặt hổ trắng, chính là Tuyên Phái và nhóm thị vệ của cậu.
Mặc dù họ võ nghệ cao cường, nhưng không nhất định sẽ biết cách đánh bại được hổ trắng, vì đây là rừng sâu núi thẳm, đúng lúc cuối năm tuyết rơi dày, mãnh thú đói khát sẽ trở nên vô cùng hung tàn. Tuy nhiên vốn dĩ trước khi mở trường săn thì đã được xử lý qua mới đúng, mãnh thú bậc này không nên xuất hiện, tại sao lại đụng trúng, thật sự khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Tình huống hiện tại không thể nghĩ thêm gì, nhóm thị vệ che chở Tuyên Phái, muốn Tuyên Phái trốn trước, nhưng con hổ trắng kia giống như chỉ nhằm vào Tuyên Phái vậy, vượt qua thị vệ nhào thẳng về phía Tuyên Phái. Tuy Tuyên Phái có cung tên, nhưng khí lực không đủ, mũi tên bắn ra chỉ đủ gãi ngứa cho hổ trắng, chạm vào đã rơi xuống đất.
Tưởng Nguyễn nóng lòng, Tiêu Thiều đã rút một mũi tên từ sau lưng, dựng cung bắn thẳng ra, hổ trắng đang nhào tới, há miệng to như chậu máu định tấn công Tuyên Phái, tên của Tiêu Thiều xé gió lao tới, cắm thẳng vào miệng hổ trắng. Máu lập tức bắn ra tung tóe.
Một kiếm phong hầu, cung tên của Tiêu Thiều đều được dùng kỹ thuật đặc thù để chế tạo, đầu mũi tên chi chít răng cưa, uy lực cực lớn. Tiêu Thiều bắn ra một mũi tên, hổ trắng trực tiếp ngã sấp xuống, nhóm thị vệ sửng sốt, ngay sau đó xông lên, chế ngự hổ trắng.
Lúc này Tuyên Phái mới quay đầu lại, nhìn thấy hai người Tưởng Nguyễn, nói. “Tiêu vương gia.”
Tưởng Nguyễn lập tức xuống ngựa, mặc kệ có mặt thị vệ, bước lên hỏi. “Thập Tam điện hạ không bị thương chứ?”
Tuyên Phái lắc đầu, nhìn Tiêu Thiều, cong khóe miệng. “Hôm nay đa tạ Tiêu vương gia ra tay tương trợ, thấy mới biết, tài nghệ cung tiễn của Tiêu vương gia quả thực siêu quần, bổn điện cảm thấy phần thưởng trong cuộc săn lần này, chắc chắn sẽ thuộc về Tiêu vương gia. Con hổ trắng này, chờ chút nữa sẽ lột da xuống đưa cho Tiêu vương gia, nói chung da hổ trắng cũng rất trân quý.”
Tưởng Nguyễn không có tâm tư để ý những thứ này, chỉ nhíu mày nói. “Tại sao trong trường săn lại có hổ?”
“Không chỉ hổ.” Tuyên Phái cười như không cười nhìn Tưởng Nguyễn. “Còn có rất nhiều sói, vừa nãy nghe phía trước có động tĩnh, hình như có tiếng sói tru. Trường săn hôm nay không hề yên ổn, chim thú quý hiếm ở đây thật sự khiến người ta mở mang tầm nhìn.”
Một trường săn tốt đẹp bỗng chốc hóa thành Tu La tràng, tối nay bọn họ may mắn gặp Tuyên Phái, ở các nơi khác, theo như lời Tuyên Phái, cũng có dã thú hung tàn tập kích người. Các quan gia công tử vốn tới tìm vui, nếu gặp phải cảnh tượng như vậy, trừ dựa vào thị vệ, cũng không còn cách nào khác. Chắc hẳn ở những nơi khác trong trường săn, giờ đây đã máu văng tung tóe.
Kẻ gây rối loạn mọi thứ, rốt cuộc có mục đích gì. Tưởng Nguyễn biết kẻ kia là ai, chỉ vì đối phó nàng mà bỏ ra một cái giá lớn như vậy, thủ đoạn ngoan tuyệt bậc này, khiến nàng có thêm một nhận thức mới. Chỉ vì hại một người mà khiến nhiều huân quý triều đình vong mạng. Cũng may Tuyên Phái không sao, nàng vẫn không yên tâm, nói. “Thập Tam điện hạ, trong rừng sâu có nhiều mãnh thú, hiện giờ về doanh trại cũng không kịp nữa, tối nay không bằng điện hạ đồng hành với phu thê bọn ta, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Tuyên Phái sững sốt, như muốn cự tuyệt, tuy nhiên ngẫm nghĩ rồi đổi ý, cười nói. “Vậy thì, bổn điện cung kính không bằng tuân mệnh.”
Tiêu Thiều quay lại dặn dò Cẩm Nhị Cẩm Tam Cẩm Tứ. “Các ngươi tới phía trước kiểm tra thử.”
Mấy người nhận lệnh rời đi, Tiêu Thiêu nói. “Tìm một chỗ dựng trại trước đã, đi theo ta.”
…
Đúng như dự đoán, giờ phút này trường săn vô cùng hỗn loạn, một đàn sói bám theo Cô Dịch, mỗi một con chó sói đều đói đến phát hoảng, tựa như bị bỏ đói mấy ngày mới được thả ra vậy, mắt lóe ánh sáng xanh. Sói đầu đàn to lớn, hung tàn, thị vệ dẫn theo cũng bị cắn vào cổ, cậu ta cưỡi ngựa, tim đập rất nhanh.
Đây không phải lần đầu tiên Cô Dịch tới trường săn, thân là công tử phủ Tổng binh đại nhân, hàng năm cậu ta đều tham dự. Trường săn ra sao cậu ta hiểu rõ, xuất hiện mãnh thú hung tàn thế này là lần đầu tiên. Không biết sơ sót chỗ nào, bây giờ chỉ còn lại một mình cậu ta, Cô Dịch cũng chẳng còn cách nào nữa.
Đúng lúc này, con sói sau lưng chợt nhào lên, cắn vào đuôi ngựa cậu đang cưỡi, con ngựa kêu thảm một tiếng, người lệch một cái, Cô Dịch té xuống đất. Cậu lăn một vòng trong tuyết, lòng hoảng hốt, thầm nghĩ sẽ tận mạng nơi này. Ai ngờ một giây sau, đột nhiên cảm giác như có ai đó kéo mình, bên tai truyền tới giọng nói ngậm ý cười. “Tiểu đệ đệ, ngươi cứ nhận thua chịu chết như thế đấy à?”
Cô Dịch hoảng kinh, nhìn thấy trên lưng tuấn mã, cô gái nhỏ nhắn nhạo báng cậu ta, cánh tay nhỏ bé lại như ẩn chứa sức mạnh phi thường. Ý chí cầu sinh hừng hực, Cô Dịch không cất tiếng, tay dùng sức, thuận thế bị nữ tử kia kéo lên ngựa. Lúc này cậu ta mới nhìn rõ, đây chính là cô gái mình đã gặp vào hôm lễ thành hôn của Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều. Cô gái cảm nhận được cơ thể cậu ta đang lạnh toát, cười cười, nói. “Cô tiểu công tử, đừng sợ, chỉ là mấy con súc sinh lắm lông thôi.” Lời vừa dứt, ám khí từ tay áo bắn ra, thứ kia tốc độ quá nhanh, Cô Dịch không thấy rõ, chỉ thấy đám sói chợt kêu thảm, vốn bám sát không buông đột nhiên bước chân chậm lại, lộn mèo trong tuyết, không còn động đậy.
“Đó là cái gì?” Cô Dịch không nén nổi tiếng thán phục sợ hãi, nữ nhân này thật sự quá lợi hại. Vừa rồi cậu bị bầy sói dồn vào đường cùng, cô gái này vừa ra tay đã xử lý sạch sẽ, thật sự quá đáng sợ. Trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, chưa từng nghe nói tiểu thư nhà huân quý nào lại có thân thủ lợi hại như vậy hết, hơn nữa người này còn rất can đảm.
Sự ngạc nhiên của Cô Dịch thể hiện rất rõ, Cẩm Tam cười lên. “Dáng vẻ vừa rồi của ngươi đáng yêu lắm ấy, nhất là lúc té xuống, như chày gỗ vậy.”
Cô Dịch. “...”
….
Bất đồng với Cô Dịch, tình huống Tưởng Tín Chi và Triệu Cẩn đang gặp hiện tại nguy hiểm hơn rất nhiều. Một con gấu đen cao lớn, thân hình cường tráng như một ngọn núi nhỏ, cái miệng xấu xí đang nhiễu nước miếng tí tách.
Triệu Cẩn không còn tâm trạng xa cách Tưởng Tín Chi nữa, lo lắng cuồng cuồng, nói. “A, làm sao bây giờ? Con gấu này trông có vẻ khó đối phó, hay chúng ta chạy trước rồi tính.”
“Chạy cũng vô dụng, trừ phi leo lên cây, cây ở đây nhỏ, nếu leo lên, nó sẽ bẻ gãy cây, đến lúc đó, vẫn không thể thoát khỏi số phận làm mồi ngon cho nó.” Tưởng Tín Chi không nhanh không chậm phân tích cho Triệu Cẩn.
Triệu Cẩn nghe vậy tức giận. “Vậy làm sao bây giờ? Ngươi không có cung tên, trên đường chạy tới đây ta cũng ném mất rồi, hai người chúng ta không có vũ khí gì hết, phải ở đây chờ chết sao? Không thì ta ở lại, ngươi chạy trước đi, dù sao ngươi cũng là Đại tướng quân, không thể bị gấu ăn được.”
Nghe vậy, mắt Tưởng Tín Chi giật giật, nhìn Triệu Cẩn nói. “Ta chạy trước?”
“Đúng vậy, một người chết vẫn tốt hơn hai người. Nhà ta còn có hai ca ca, ngươi chết thì Nguyễn muội muội chỉ còn một mình thôi. Ngươi cứ đi trước đi. Nếu may mắn, có thể tìm được người tới cứu ta, đó cũng là tạo hóa của ta.”
Tưởng Tín Chi cắt ngang lời nàng. “Từ sau đêm đó cô cứ tránh né ta, không phải rất ghét ta sao, bây giờ hà cớ gì phải cứu ta?”
“Ta. Ta không có ghét ngươi.” Triệu Cẩn ão não. Tối mấy hôm trước nàng uống say, gạt người nhà trộm chạy ra ngoài, đụng phải Tưởng Tín Chi ở ngoài phủ Tướng quân. Lúc Tưởng Tín Chi kéo mình, Triệu Cẩn cũng không hiểu tại sao, đầu óc nóng lên, mượn men say thổ lộ lòng ái mộ của mình với Tưởng Tín Chi. Sau đó tỉnh rượu, tất nhiên vừa xấu hổ vừa lúng túng, cảm thấy không còn mặt mũi gặp Tưởng Tín Chi, nên dứt khoát né tránh. Không ngờ hôm nay tới trường săn, Tưởng Tín Chi lại chủ động muốn tổ hợp với mình. Bây giờ đứng trước tuyệt cảnh, Triệu Cẩn dở khóc dở cười. Chẳng lẽ đây chính là câu mà Lâm Tư Hương nói. Lúc sống thì đơn độc, khi chết thì chết chùm?
“Gấu đen ở ngay trước mặt, phải làm sao bây giờ.” Triệu Cẩn mở to mắt, gấu đen to lớn đến mức khiến lòng người sợ run, dù nàng có lớn gan thế nào đi nữa, cũng chỉ là một cô gái, cũng sẽ sợ hãi. Hôm nay bỏ mạng trong miệng gấu đen, vừa nghĩ đã khiếp sợ vô cùng.
Hình như Tưởng Tín Chi đang cười, hắn nhìn Triệu Cẩn, đột nhiên hỏi. “Triệu Cẩn, muội thích ta ư?”
Triệu Cẩn bị hỏi bất thình lình, theo bản năng gật đầu. “Huynh thật dài dòng, nếu không phải thích huynh, sao ta có thể chịu chết thay huynh chứ.”
Triệu Cẩn nhìn sang thì quên luôn sự lúng túng vì Tưởng Tín Chi ở đây, nói với Tưởng Nguyễn. “Nguyễn muội muội, Tứ muội đó của muội, trông có vẻ rất được sủng ái nhỉ.”
Tưởng Nguyễn cười mà không nói, Tưởng Đan xưa nay bất chấp mọi thủ đoạn để leo lên cao, tốn nhiều công sức như vậy, tất nhiên phải được sủng ái. Ánh nhìn của nàng chú ý tới bóng dáng nhỏ bé đi bên cạnh hoàng đế, không nén nổi nụ cười, Tuyên Phái cũng tới.
Sau khi hoàng đế tới, xung quanh yên tĩnh lại. Người tới hôm nay đều là quan gia trẻ tuổi và con cháu nhà quan cùng nữ quyến, đi săn vốn là chuyện của người tuổi trẻ, cũng là một điềm lành. Hàng năm người săn được nhiều nhất, có thể lấy được một nguyện vọng từ hoàng đế. Năm trước là Quan Lương Hàn và Tuyên Ly, Tiêu Thiều luôn không để tâm đến mấy chuyện này, Quan Lương Hàn là võ tướng nên tài bắn cung trác tuyệt, Tuyên Ly cũng không cam yếu thế, hai người lại cùng lớn lên ở núi Già Nam, từ nhỏ cỡi ngựa bắn cung cực giỏi, quen việc đi săn. Tuy nhiên năm nay nhiều thêm một Tưởng Tín Chi tham dự, kết quả thế nào không ai có thể nói trước được.
Mọi người đều ôm hứng thú với vị chiến thần Tưởng Tín Chi, tướng quân trẻ tuổi này. Cũng muốn nhìn thử dáng vẻ oai phong của hắn, đa số là nữ quyến. Quan Lương Hàn quá đỗi thô lỗ, Tuyên Ly tuy dịu dàng nhưng thân phận lại cao không với tới, chỉ có Tưởng Tín Chi, vừa là huân quý triều đình, lại không đến nổi quá xa vời, mà mặt mũi cũng nho nhã anh tuấn, không hề thô lỗ như võ tướng khác, nhưng lại có sự kiên nghị của người chinh chiến sa trường, thật sự rất xuất sắc.
Hoàng đế cũng nhìn thấu tâm tình mọi người, cười một tiếng, nói mấy câu, đơn giản bảo là không cần câu nệ, bất kể nam hay nữ đang ngồi đây, chỉ cần bước vào trường săn, không phân cao thấp sang hèn, tất cả mọi người đều là bạn, sau giờ ngọ ngày mai tập hợp ở đây, con mồi của ai nhiều nhất, thì chính là người thắng cuộc.
Lời tuy nói vậy, cũng không hẳn vậy, nhóm nam nhân tất nhiên muốn tranh một phen, nhóm nữ tử thì chỉ nghĩ đến thợ săn. Mà câu nói mọi người đều là bạn càng không thực tế hơn, minh tranh ám đấu trong những lần săn bắn, những cuộc tranh đoạt không thấy máu cũng vì thế mà sinh ra.
Tuy thế nét mặt vẫn luôn phải vui vẻ hòa nhã, Triệu Cẩn nói. “Không bằng chúng ta kết bạn, phân tổ cùng đi săn nhé?”
Lâm Tự Hương khoát tay. “Bỏ đi, ta không muốn đi săn, ngươi là con nhà võ tướng, ta thì không phải. Rừng sâu núi thẳm, nghe tên ngốc Hạ Thanh nói ngày tuyết dễ gặp trúng gấu mù, ta chẳng biết công phu quyền cước gì, sợ bị ăn mất. Nên cứ ở lại doanh trại với các tiểu tỷ tỷ thôi, các ngươi đi đi.” Xưa nay Lâm Tư Hương đến cả giả vờ cũng lười. Triệu Cẩn biết không làm gì được, chuyển sang Văn Phi Phi, Văn Phi Phi vội vàng lắc đầu. “Không được, phu quân ta không cho phép ta hoạt động mạnh vậy đâu. Vã lại ta vừa sinh con chưa lâu. Thật sự không tiện.”
“Nguyễn muội muội, chắc muội sẽ đi với ta mà nhỉ.” Triệu Cẩn ngóng trông nhìn nàng, một năm tổ chức săn một lần, Triệu Cẩn rất quý trọng cơ hội này. Xưa kia có Văn Phi Phi đi cùng, nhưng từ khi Văn Phi Phi lập gia đình rồi mang thai thì không được nữa, lại không thể đi một mình, bản thân lại không hợp tính hợp mắt với mấy cô gái khác, phải ngoan ngoãn ở lại doanh trại thì Triệu Cẩn thật sự rất không cam lòng, nên gửi gắm tất cả hy vọng vào Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn cười khẽ. “Xin lỗi Triệu tỷ tỷ, ta đã nói với Tiêu Thiều rồi, hôm nay phải bồi huynh ấy.”
Triệu Cẩn nhíu mày, hai phu thê mới cưới ở bên nhau, nàng không thể mặt dày tách người ta ra được, chung quy con người không thể không thức thời như thế. Hôm nay hai ca ca của nàng không tới, một nữ tử, không thể vào rừng một mình được, thật sự quá nguy hiểm. Tưởng Tín Chi thấy nàng như vậy, bất giác mặt đen thui.
“Mặc dù ta không được, nhưng đại ca ta thì được.” Tưởng Nguyễn cười nói. “Huynh ấy là nam nhân, chung quy có thể bảo vệ tỷ phần nào. Triệu tỷ tỷ, không thì hãy đi cùng đại ca ta, trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, nói không chừng còn có thể hỗ trợ nhau săn bắt.”
Triệu Cẩn đang mặt mày ủ dột, nghe vậy thì sợ hết hồn, vội vàng khoát tay nói. “Không không. Đa tạ ý tốt của Nguyễn muội muội, ta đột nhiên không muốn đi nữa, ở lại doanh trại nói chuyện phiếm với Tự Hương cũng không tệ.”
Mặt Tưởng Tín Chi càng đen hơn, ngang tràng nói. “Hoàng gia săn bắn mỗi năm một lần, lãng phí thì không tốt, cô và ta một tổ, cứ quyết định như vậy, ta đi dắt ngựa tới.” Dứt lời xoay người bước đi, Triệu Cẩn ngẩn ngơ, vội vàng đuổi theo. “Cái đó. Ta không đi. Ôi, Tưởng tướng quân, ta nói rồi ta không muốn đi. Tưởng Tín Chi, ngươi chờ một chút..”
“Đồ ngốc Triệu Cẩn này.” Lâm Tự Hương nói. “Đúng là tứ chi phát triển.”
…
Cuộc săn chính thức bắt đầu, có người hợp tổ cùng đi, dĩ nhiên cũng có thể hành động đơn độc, nói là đi săn, chi bằng bảo là đám con cháu quý tộc đang vui đùa. Tưởng Nguyễn đi tới đứng chung với Tiêu Thiều, Tiêu Thiều chọn cho nàng một con ngựa đỏ thẩm, bản thân thì chọn một tuấn mã màu đen tuyền, hai con ngựa đứng bên nhau, đúng lúc ấy Diêu Niệm Niệm dẫn theo tỳ nữ đi ngang qua.
Hẳn họ không định vào rừng đi săn, cho nên không chọn ngựa, chỉ ôm một cây đàn đi qua, lúc đi ngang qua Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn, Diêu Niệm Niệm ngừng lại, khẽ mỉm cười với hai người, coi như chào hỏi.
Tất nhiên Tưởng Nguyễn đáp trả bằng một nụ cười, Tiêu Thiều lại mặt lạnh như tiền, đợi Diêu Niệm Niệm đi qua, Tưởng Nguyễn mới liếc nhìn Tiêu Thiều. “Cải trắng, lại có người muốn củng huynh.”
Tiêu Thiều sững sờ, ít giây sau mới hiểu được lời Tưởng Nguyễn nói có ý gì, bất đắc dĩ nhìn nàng, không nói gì. Tưởng Nguyễn thấy hắn không nói lời nào, thì liếc hắn một cái, phóng người lên ngựa, động tác rất lưu loát, thậm chí khiến người khác hoa mắt, ví dụ như tiểu công tử Cô Dịch đã nhìn thẳng sang bên này, Tưởng Nguyễn không nhận ra, chỉ siết chặt dây cương. Tiêu Thiều theo sát phóng người lên ngựa, tiến đến bên cạnh, âm thanh nhàn nhạt truyền tới tai Tưởng Nguyễn. “Chỉ cho nàng củng.”
Tưởng Nguyễn. “.. Ai muốn củng huynh?”
Tiêu Thiều không nhịn được bật cười, làm ra vẻ mặc quân đinh đoạt. “Nàng.”
Người này một khi da mặt dày bất chấp mặt mũi thì không gì cản nổi, Tưởng Nguyễn im lặng, xiết chặt dây cương, ngựa lập tức lao nhanh vào rừng.
…
Vào dịp này hàng năm người người minh tranh ám đấu, cũng chỉ vì đoạt được phần thưởng, bảo rằng vì phần thưởng, chi bằng nói là hoàng tử lợi dụng thời cơ biểu hiện năng lực và thủ đoạn của mình. Tuyên Hoa và Tuyên Ly đấu đá nhiều năm, nhưng nay thế cục trong triều phong vân biến ảo, không biết lúc nào có thêm một Tuyên Phái. Mặc dù Tuyên Phái tuổi còn nhỏ, có lẽ ham vui, nên dẫn theo thị vệ đi sâu vào rừng.
Tưởng Nguyễn vốn hơi lo lắng, trong rừng nhiều mãnh thú, Tiêu Thiều nói đã sắp xếp đội ngũ theo sát cậu, sẽ không xảy ra chuyện. Thời gian trôi qua nhanh, Tiêu Thiều tựa như tới săn thú thật vậy, hắn quả nhiên rất mạnh, không hề theo đuổi số lượng, chỉ chuyên săn dã thú hiếm, cuối cùng săn được một con sói con mắt lam cho Tưởng Nguyễn. Bởi vì tự tay bắt được, sói con vẫn rất khỏe mạnh, lúc Tưởng Nguyễn ôm nó thì bị nó cắn một cái, bị Tiêu Thiều ăn miếng trả miếng xách gáy ném vào túi đựng con mồi.
Bất tri bất giác, sắc trời đã dần tối, trong rừng có thể dựng trại, Tưởng Nguyễn đang định đề nghị tìm một chỗ dựng trại, bỗng nghe thấy phía trước truyền ra tiếng hét.
Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều liếc nhìn nhau, Tiêu Thiều vụt ngựa chạy về phía đó, Tưởng Nguyễn cũng cảm thấy không đúng, đợi khi tới, chỉ thấy trong rừng, một con hổ trắng to lớn đang mài vuốt, khi thế hung bạo nhìn người có mặt, thấp giọng gầm thét, mà đám người trước mặt hổ trắng, chính là Tuyên Phái và nhóm thị vệ của cậu.
Mặc dù họ võ nghệ cao cường, nhưng không nhất định sẽ biết cách đánh bại được hổ trắng, vì đây là rừng sâu núi thẳm, đúng lúc cuối năm tuyết rơi dày, mãnh thú đói khát sẽ trở nên vô cùng hung tàn. Tuy nhiên vốn dĩ trước khi mở trường săn thì đã được xử lý qua mới đúng, mãnh thú bậc này không nên xuất hiện, tại sao lại đụng trúng, thật sự khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Tình huống hiện tại không thể nghĩ thêm gì, nhóm thị vệ che chở Tuyên Phái, muốn Tuyên Phái trốn trước, nhưng con hổ trắng kia giống như chỉ nhằm vào Tuyên Phái vậy, vượt qua thị vệ nhào thẳng về phía Tuyên Phái. Tuy Tuyên Phái có cung tên, nhưng khí lực không đủ, mũi tên bắn ra chỉ đủ gãi ngứa cho hổ trắng, chạm vào đã rơi xuống đất.
Tưởng Nguyễn nóng lòng, Tiêu Thiều đã rút một mũi tên từ sau lưng, dựng cung bắn thẳng ra, hổ trắng đang nhào tới, há miệng to như chậu máu định tấn công Tuyên Phái, tên của Tiêu Thiều xé gió lao tới, cắm thẳng vào miệng hổ trắng. Máu lập tức bắn ra tung tóe.
Một kiếm phong hầu, cung tên của Tiêu Thiều đều được dùng kỹ thuật đặc thù để chế tạo, đầu mũi tên chi chít răng cưa, uy lực cực lớn. Tiêu Thiều bắn ra một mũi tên, hổ trắng trực tiếp ngã sấp xuống, nhóm thị vệ sửng sốt, ngay sau đó xông lên, chế ngự hổ trắng.
Lúc này Tuyên Phái mới quay đầu lại, nhìn thấy hai người Tưởng Nguyễn, nói. “Tiêu vương gia.”
Tưởng Nguyễn lập tức xuống ngựa, mặc kệ có mặt thị vệ, bước lên hỏi. “Thập Tam điện hạ không bị thương chứ?”
Tuyên Phái lắc đầu, nhìn Tiêu Thiều, cong khóe miệng. “Hôm nay đa tạ Tiêu vương gia ra tay tương trợ, thấy mới biết, tài nghệ cung tiễn của Tiêu vương gia quả thực siêu quần, bổn điện cảm thấy phần thưởng trong cuộc săn lần này, chắc chắn sẽ thuộc về Tiêu vương gia. Con hổ trắng này, chờ chút nữa sẽ lột da xuống đưa cho Tiêu vương gia, nói chung da hổ trắng cũng rất trân quý.”
Tưởng Nguyễn không có tâm tư để ý những thứ này, chỉ nhíu mày nói. “Tại sao trong trường săn lại có hổ?”
“Không chỉ hổ.” Tuyên Phái cười như không cười nhìn Tưởng Nguyễn. “Còn có rất nhiều sói, vừa nãy nghe phía trước có động tĩnh, hình như có tiếng sói tru. Trường săn hôm nay không hề yên ổn, chim thú quý hiếm ở đây thật sự khiến người ta mở mang tầm nhìn.”
Một trường săn tốt đẹp bỗng chốc hóa thành Tu La tràng, tối nay bọn họ may mắn gặp Tuyên Phái, ở các nơi khác, theo như lời Tuyên Phái, cũng có dã thú hung tàn tập kích người. Các quan gia công tử vốn tới tìm vui, nếu gặp phải cảnh tượng như vậy, trừ dựa vào thị vệ, cũng không còn cách nào khác. Chắc hẳn ở những nơi khác trong trường săn, giờ đây đã máu văng tung tóe.
Kẻ gây rối loạn mọi thứ, rốt cuộc có mục đích gì. Tưởng Nguyễn biết kẻ kia là ai, chỉ vì đối phó nàng mà bỏ ra một cái giá lớn như vậy, thủ đoạn ngoan tuyệt bậc này, khiến nàng có thêm một nhận thức mới. Chỉ vì hại một người mà khiến nhiều huân quý triều đình vong mạng. Cũng may Tuyên Phái không sao, nàng vẫn không yên tâm, nói. “Thập Tam điện hạ, trong rừng sâu có nhiều mãnh thú, hiện giờ về doanh trại cũng không kịp nữa, tối nay không bằng điện hạ đồng hành với phu thê bọn ta, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Tuyên Phái sững sốt, như muốn cự tuyệt, tuy nhiên ngẫm nghĩ rồi đổi ý, cười nói. “Vậy thì, bổn điện cung kính không bằng tuân mệnh.”
Tiêu Thiều quay lại dặn dò Cẩm Nhị Cẩm Tam Cẩm Tứ. “Các ngươi tới phía trước kiểm tra thử.”
Mấy người nhận lệnh rời đi, Tiêu Thiêu nói. “Tìm một chỗ dựng trại trước đã, đi theo ta.”
…
Đúng như dự đoán, giờ phút này trường săn vô cùng hỗn loạn, một đàn sói bám theo Cô Dịch, mỗi một con chó sói đều đói đến phát hoảng, tựa như bị bỏ đói mấy ngày mới được thả ra vậy, mắt lóe ánh sáng xanh. Sói đầu đàn to lớn, hung tàn, thị vệ dẫn theo cũng bị cắn vào cổ, cậu ta cưỡi ngựa, tim đập rất nhanh.
Đây không phải lần đầu tiên Cô Dịch tới trường săn, thân là công tử phủ Tổng binh đại nhân, hàng năm cậu ta đều tham dự. Trường săn ra sao cậu ta hiểu rõ, xuất hiện mãnh thú hung tàn thế này là lần đầu tiên. Không biết sơ sót chỗ nào, bây giờ chỉ còn lại một mình cậu ta, Cô Dịch cũng chẳng còn cách nào nữa.
Đúng lúc này, con sói sau lưng chợt nhào lên, cắn vào đuôi ngựa cậu đang cưỡi, con ngựa kêu thảm một tiếng, người lệch một cái, Cô Dịch té xuống đất. Cậu lăn một vòng trong tuyết, lòng hoảng hốt, thầm nghĩ sẽ tận mạng nơi này. Ai ngờ một giây sau, đột nhiên cảm giác như có ai đó kéo mình, bên tai truyền tới giọng nói ngậm ý cười. “Tiểu đệ đệ, ngươi cứ nhận thua chịu chết như thế đấy à?”
Cô Dịch hoảng kinh, nhìn thấy trên lưng tuấn mã, cô gái nhỏ nhắn nhạo báng cậu ta, cánh tay nhỏ bé lại như ẩn chứa sức mạnh phi thường. Ý chí cầu sinh hừng hực, Cô Dịch không cất tiếng, tay dùng sức, thuận thế bị nữ tử kia kéo lên ngựa. Lúc này cậu ta mới nhìn rõ, đây chính là cô gái mình đã gặp vào hôm lễ thành hôn của Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều. Cô gái cảm nhận được cơ thể cậu ta đang lạnh toát, cười cười, nói. “Cô tiểu công tử, đừng sợ, chỉ là mấy con súc sinh lắm lông thôi.” Lời vừa dứt, ám khí từ tay áo bắn ra, thứ kia tốc độ quá nhanh, Cô Dịch không thấy rõ, chỉ thấy đám sói chợt kêu thảm, vốn bám sát không buông đột nhiên bước chân chậm lại, lộn mèo trong tuyết, không còn động đậy.
“Đó là cái gì?” Cô Dịch không nén nổi tiếng thán phục sợ hãi, nữ nhân này thật sự quá lợi hại. Vừa rồi cậu bị bầy sói dồn vào đường cùng, cô gái này vừa ra tay đã xử lý sạch sẽ, thật sự quá đáng sợ. Trong lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, chưa từng nghe nói tiểu thư nhà huân quý nào lại có thân thủ lợi hại như vậy hết, hơn nữa người này còn rất can đảm.
Sự ngạc nhiên của Cô Dịch thể hiện rất rõ, Cẩm Tam cười lên. “Dáng vẻ vừa rồi của ngươi đáng yêu lắm ấy, nhất là lúc té xuống, như chày gỗ vậy.”
Cô Dịch. “...”
….
Bất đồng với Cô Dịch, tình huống Tưởng Tín Chi và Triệu Cẩn đang gặp hiện tại nguy hiểm hơn rất nhiều. Một con gấu đen cao lớn, thân hình cường tráng như một ngọn núi nhỏ, cái miệng xấu xí đang nhiễu nước miếng tí tách.
Triệu Cẩn không còn tâm trạng xa cách Tưởng Tín Chi nữa, lo lắng cuồng cuồng, nói. “A, làm sao bây giờ? Con gấu này trông có vẻ khó đối phó, hay chúng ta chạy trước rồi tính.”
“Chạy cũng vô dụng, trừ phi leo lên cây, cây ở đây nhỏ, nếu leo lên, nó sẽ bẻ gãy cây, đến lúc đó, vẫn không thể thoát khỏi số phận làm mồi ngon cho nó.” Tưởng Tín Chi không nhanh không chậm phân tích cho Triệu Cẩn.
Triệu Cẩn nghe vậy tức giận. “Vậy làm sao bây giờ? Ngươi không có cung tên, trên đường chạy tới đây ta cũng ném mất rồi, hai người chúng ta không có vũ khí gì hết, phải ở đây chờ chết sao? Không thì ta ở lại, ngươi chạy trước đi, dù sao ngươi cũng là Đại tướng quân, không thể bị gấu ăn được.”
Nghe vậy, mắt Tưởng Tín Chi giật giật, nhìn Triệu Cẩn nói. “Ta chạy trước?”
“Đúng vậy, một người chết vẫn tốt hơn hai người. Nhà ta còn có hai ca ca, ngươi chết thì Nguyễn muội muội chỉ còn một mình thôi. Ngươi cứ đi trước đi. Nếu may mắn, có thể tìm được người tới cứu ta, đó cũng là tạo hóa của ta.”
Tưởng Tín Chi cắt ngang lời nàng. “Từ sau đêm đó cô cứ tránh né ta, không phải rất ghét ta sao, bây giờ hà cớ gì phải cứu ta?”
“Ta. Ta không có ghét ngươi.” Triệu Cẩn ão não. Tối mấy hôm trước nàng uống say, gạt người nhà trộm chạy ra ngoài, đụng phải Tưởng Tín Chi ở ngoài phủ Tướng quân. Lúc Tưởng Tín Chi kéo mình, Triệu Cẩn cũng không hiểu tại sao, đầu óc nóng lên, mượn men say thổ lộ lòng ái mộ của mình với Tưởng Tín Chi. Sau đó tỉnh rượu, tất nhiên vừa xấu hổ vừa lúng túng, cảm thấy không còn mặt mũi gặp Tưởng Tín Chi, nên dứt khoát né tránh. Không ngờ hôm nay tới trường săn, Tưởng Tín Chi lại chủ động muốn tổ hợp với mình. Bây giờ đứng trước tuyệt cảnh, Triệu Cẩn dở khóc dở cười. Chẳng lẽ đây chính là câu mà Lâm Tư Hương nói. Lúc sống thì đơn độc, khi chết thì chết chùm?
“Gấu đen ở ngay trước mặt, phải làm sao bây giờ.” Triệu Cẩn mở to mắt, gấu đen to lớn đến mức khiến lòng người sợ run, dù nàng có lớn gan thế nào đi nữa, cũng chỉ là một cô gái, cũng sẽ sợ hãi. Hôm nay bỏ mạng trong miệng gấu đen, vừa nghĩ đã khiếp sợ vô cùng.
Hình như Tưởng Tín Chi đang cười, hắn nhìn Triệu Cẩn, đột nhiên hỏi. “Triệu Cẩn, muội thích ta ư?”
Triệu Cẩn bị hỏi bất thình lình, theo bản năng gật đầu. “Huynh thật dài dòng, nếu không phải thích huynh, sao ta có thể chịu chết thay huynh chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.