Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Chương 99
Thiên Sơn Trà Khách
30/05/2024
Cha con Triệu gia đều im lặng không nói gì.
Ba đời Triệu gia đều là võ tướng, Triệu phu nhân Tô thị sinh ba nam một nữ, Triệu Mi xếp hàng thứ ba, đối với đứa con gái duy nhất này, trên dưới Triệu gia đều đặt ở đầu tim mà yêu thương. Tuy Triệu Quang là võ tướng, làm việc thì thô lỗ, nhưng đối với Triệu Mi lại cực kỳ kiên nhẫn. Từ lúc mới chỉ là đứa trẻ bi bô tập nói đến lúc trở thành tiểu cô nương yêu kiều, lại đến khi trở thành một thiếu nữ duyên dáng, đều là Triệu Quang nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên. Triệu Mi thích cưỡi ngựa, hắn sẽ lập tức sai người bỏ ra số tiền lớn tìm về một con ngựa thuần, Triệu Mi muốn học bắn tên, ông sẽ tay cầm tay mà dạy. Bình thường ba người con trai Triệu Nguyên Giáp đều bị ông mắng chửi xối xả, chỉ có Triệu Mi, một câu nặng lời cũng không nỡ nói.
Triệu gia chỉ có một cô con gái này, Triệu Quang yêu thương vô cùng. Tô thị và Triệu lão phu nhân thì càng thêm yêu thương, ngày thường mấy huynh đệ Triệu Nguyên Giáp cũng đều che chở Triệu Mi, từ nhỏ con cháu quý tộc trong kinh thành đã không ai dám bắt nạt Triệu Mi.
Triệu Mi có được loại may mắn này, tự nhiên mà dưỡng thành tính cách hồn nhiên ngây thơ, nàng nhiệt tình lại phóng khoáng, vậy mà lại gặp phải loại người như Tưởng Quyền.
Lúc đó trong triều đình Tưởng Quyền chính là nhân vật được coi trọng mới nổi lên, tuổi trẻ lại tuấn mỹ, xuất thân từ văn nhân thế gia, tự có một loại phong thái nho nhã phong độ của người có tri thức. Đối với một Triệu Mi đã quen nhìn những võ nhân tùy tiện thô lỗ mà nói, thật sự có sức hấp dẫn trí mạng. Lá gan nàng lớn, thay đổi nhiều cách thức để cùng hắn ta thân cận, bị Triệu Quang phát hiện dấu vết.
Nhưng Triệu Quang không coi trọng Tưởng Quyền, tuy ông là võ tướng, nhưng cũng không phải là người chỉ cậy sức mạnh mà không có đầu óc. Trong quan tường nhiều năm, liếc mắt đã nhìn ra trong mắt vị quý nhân mới của triều đình này có dã tâm.
Có dã tâm cũng không sao, từ sau khi hoàng đế muốn đổi thái tử bị Tiêu Thiều ngăn cản, trong triều tranh đấu gay gắt, rất nhiều triều thần âm thầm chọn phe phái. Lúc ấy Triệu gia thuộc phái trung lập, kiên trì không để bị cuốn vào vũng nước đục tranh quyền đoạt vị. Mà Tưởng Quyền lúc đó, làm việc mơ hồ để lộ ra ý đồ muốn gia nhập vào phe Bát hoàng tử.
Cho dù có một ngày không thể không chọn một bên, Triệu gia cũng tuyệt đối sẽ không chọn Bát hoàng tử, Tuyên Ly là người sâu không lường được, tiếp xúc với hắn, không khác gì bảo hổ lột da. Vì vậy Triệu Quang không thích Tưởng Quyền.
Mặc dù Tô thị đau lòng cho con gái, nhưng cách nhìn đối với chuyện này giống Triệu Quang, đơn giản vì bà là phụ nữ, bà nhìn ra trong ánh mắt Tưởng Quyền nhìn Triệu Mi không có một chút tình cảm nam nữ nào. Trái lại khi nhìn Hạ Nghiên, đệ nhất tài nữ kinh thành, mặt mày ẩn tình. Tô thị chỉ là một người mẹ, nếu như Tưởng Quyền thật tâm thích Triệu Mi thì không sao, nhưng rõ ràng hắn không thích Triệu Mi, còn nói đến chuyện cưới vợ, chính là trong lòng có tính toán khác.
Nhưng lúc đó Triệu Mi một mực khăng khăng muốn gả cho Tưởng Quyền, nói cái gì cũng không nghe.
Thiếu nữ phản nghịch, phụ thân cố chấp.
Lần đầu tiên Triệu Quang và Triệu Mi cãi vã, Triệu Mi bị nhốt trong phòng. Không ngờ Triệu Mi trèo cửa sổ trốn ra ngoài, gặp Tưởng Quyền.
Triệu Quang giận dữ, tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ với Triệu Mi.
Tuy trong lòng Triệu Mi buồn bã, nhưng lại nghĩ rốt cuộc vẫn là cốt nhục tình thân, hiện tại Triệu Quang đang trong cơn giận dữ, tự nhiên sẽ nói như vậy. Đợi nàng thành thân với Tưởng Quyền xong, Triệu Quang hết giận, lại đến cửa xin lỗi, thì vẫn sẽ là người một nhà. Người Tưởng gia cũng muốn như vậy, dù sao Triệu gia cũng là thế gia có công trạng, địa vị lại tôn quý, Tưởng lão phu nhân cũng không nói gì, chuyện hôn nhân cứ như vậy lén lút thực hiện.
Nhưng đến ngày lại mặt, người Triệu gia cũng không nhận Triệu Mi. Quả thật quyết tâm muốn phân rõ quan hệ với Triệu Mi.
Tất nhiên Triệu Mi đau lòng vô cùng, qua một thời gian dài, thấy người Triệu gia từ đầu đến cuối vẫn không muốn hòa giải với Triệu Mi, thái độ người nhà họ Tưởng đối với Triệu Mi cũng lạnh dần. Không lâu sau, Tưởng Quyền liền nạp Hạ Nghiên làm thiếp, đối với Triệu Mi càng lạnh nhạt hơn.
Phu quân lạnh nhạt như vậy, tình cảm người nhà họ Tưởng lãnh đạm như vậy, bản thân Triệu Mi tự hiểu rõ rất nhiều chuyện. Cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp phụ mẫu huynh đệ trong nhà, cũng không muốn Triệu gia bị cuốn vào vũng nước đục Tưởng gia này, đợi sau này lúc người Triệu gia nghe nói chuyện Hạ Nghiên vào cửa, đã lấy giọng điệu cực kỳ khắc nghiệt đuổi người trở về.
Tới tới lui lui, dần dần, Triệu gia và Tưởng gia thật sự trở thành người dưng.
Không khí trong sảnh trở nên vô cùng khác thường.
Triệu Quang nhìn Tưởng Nguyễn với ánh mắt phức tạp.
Những năm gần đây, không phải ông không phái người đến Tưởng phủ, nhưng lúc Triệu Mi còn sống, thái độ luôn vô cùng khắc nghiệt, giống như đối mặt với kẻ thù. Dần dần, Triệu Quang cũng lạnh lòng, chỉ coi như không có đứa con gái này, đối với Tưởng gia cũng nhìn như không thấy, bất kỳ tin tức gì của Tưởng gia cũng không còn truyền tới phủ tướng quân nữa.
Hôm nay, đứa cháu ngoại này lại đột nhiên đến đây, không chỉ như thế, ma ma lúc trước hầu hạ Triệu Mi còn mang đến một tin tức kinh người. Người Triệu gia vô cùng bao che, nghe những lời này, tất nhiên tức giận khôn nguôi.
Triệu Nguyên Bình một mực yên lặng không nói bỗng nhiên lên tiếng. “Nếu nói như vậy, ngươi chính là ngoại tôn nữ của ta? Trước đó phát cháo miễn phí là vì cái gì?”
Tưởng Nguyễn ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông được biết đến là người thông minh nhất Triệu gia, phảng phất có sự nho nhã như một quan văn bình thường, nàng cười nhẹ một tiếng. “Bát hoàng tử muốn nhân cơ hội này làm tiêu tan gia tài của Triệu gia, hủy đi thế lực của Triệu gia, nếu nhị cữu cữu đã gọi con một tiếng ngoại tôn nữ, tiện tay mà thôi.”
“Tiền bạc của ngươi từ đâu mà có?’’ Triệu Nguyên Bình chăm chú nhìn nàng, không bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào trên mặt nàng.
Vẻ mặt Tưởng Nguyễn không thay đổi. “Giá lương thực đến nay đã tăng gấp mười mấy lần không ngừng lại, con mua vào một tháng trước.”
Triệu Nguyên Bình chế nhạo nói. “Chẳng lẽ ngươi có thể tiên đoán được tương lai?”
“Đánh bậy đánh bạ mà thôi.’’ Tưởng Nguyễn vuốt cằm.
Trong mắt Triệu Nguyên Bình lướt qua ánh sáng tinh tường. Hắn không giống Triệu Quang bị thân tình làm choáng váng đầu óc, cũng không giống Triệu Nguyên Giáp ngay thẳng thành thật, lại càng không giống Triệu Nguyên Phong vẫn còn kinh ngạc. Với tư cách là người bình tĩnh nhất Triệu gia, sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, hắn vẫn đang quan sát Tưởng Nguyễn. Mặc dù dáng vẻ Tưởng Nguyễn vô cùng giống với Tam muội đã chết của hắn, nhưng, Tưởng Nguyễn và Triệu Mi là hai người hoàn toàn khác nhau. Giống như bây giờ, vẻ mặt của nàng không có một chút sơ hở, từ đầu tới cuối nhìn sự kích động của người Triệu gia, cũng không không lộ ra một chút xúc động nào.
Gần như còn bình tĩnh hơn cả lúc hắn phải kiềm chế khi gặp địch, nhưng, nàng chỉ là.----- một người cháu gái.
“Hoang đường! Làm sao ngươi biết được kế hoạch của Bát hoàng tử?” Triệu Quang nghiêm giọng hỏi.
Lời của Tưởng Nguyễn làm bọn họ giật mình không thôi, một thiếu nữ trong khuê phòng như vậy, bất kể thế nào cũng không thể biết được những chuyện trong triều đình mới đúng. Nàng thẳng thắn nói ra như vậy, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ. Khiến người hoài nghi đây chỉ là một âm mưu của Tưởng Quyền.
“Đợi đã!” dễ kích động nhất chính là Triệu Nguyên Phong, tâm tư của hắn luôn đặt trên chuyện cháu gái, nói nhanh. “Đến cùng ngươi đang nói cái gì, hôm nay ngươi đến không phải để nhận tổ quy tông sao?”
Tưởng Nguyễn cười nhìn hắn một cái, người tiểu cữu theo lời Triệu Mi là tốt với bà nhất, cách nhiều năm như vậy, tính cách một chút cũng không thay đổi. Nàng nói. “Nhận tổ quy tông cũng phải xem ý của tướng quân và phu nhân, thân phận của Nguyễn nương không quan trọng, hôm nay con tới, chỉ là muốn một cuộc giao dịch.”
“Giao dịch gì?” Sắc mặt Triệu Quang lạnh xuống, nếu liên quan đến Tưởng Quyền, vậy mục đích đến đây hôm nay của Tưởng Nguyễn quả thật khả nghi.
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Con thay Triệu phủ quyên hơn một nửa gia sản, lại cứu Thành thủ đại nhân một mạng, Thành thủ đại nhân cũng xem như là một phần gốc rễ của Triệu gia, nhân tình như vậy Nguyễn nương tự thấy là đã đủ. Còn về giao dịch, con hy vọng tướng quân có thể cứu đại ca con một mạng, nếu như tính về quan hệ máu mủ, suy cho cùng trên người đại ca con cũng chảy một nửa dòng máu của Triệu gia.
“Đại ca ngươi?” Triệu Quang nhíu mày. “Đại ca ngươi như thế nào? Còn nữa, cái gì gọi là ngươi cứu Nghị nhi một mạng?”
Tưởng Nguyễn còn chưa mở miệng, Triệu Nghị đã lên tiếng. “Tổ phụ, cô nương mà con gặp phải ngày đi thôn Sùng Tân, chính là vị tiểu thư này.”
Triệu Nguyên giáp sững sờ. “Không ngờ lại như vậy.”
Tưởng Nguyễn nói. “Chính là như vậy, còn về đại ca con, bây giờ hắn vẫn bình an, nhưng tình thế nguy cấp, Hạ Nghiên và Tưởng Quyền muốn giết huynh ấy.”
Ngay cả cha nàng cũng không gọi, gọi thẳng tên của Tưởng Quyền, có thể thấy vô cùng chán ghét Tưởng Quyền.
‘‘Ngoại tôn nữ, lời này của ngươi phải nói rõ ràng, rốt cuộc người nhà họ Tưởng muốn thế nào?” Triệu Nguyên Bình cười như không cười nói.
“Mẫu thân con năm năm trước qua đời, con bị đưa đến thôn trang, đại ca tham gia quân doanh. Còn con thì cuối năm nay mới được quay trở về kinh thành, từng có duyên gặp công tử của phủ Tổng binh đại nhân một lần, nhờ hắn nghe ngóng tin tức đại ca. Nay đại ca đã thăng lên chức phó tướng, ít ngày nữa sẽ trở về kinh thành. Nha hoàn của con nghe lén được kế hoạch của Tưởng Quyền và Hạ Nghiên, chuẩn bị làm hại tính mạng huynh ấy.”
“Ngoại tôn nữ, có phải ngươi nghe nhầm không?’’ Triệu Nguyên Giáp giật mình nói. “Dù gì cũng là cốt nhục của Tưởng Quyền, sao hắn có thể ra tay độc ác như vậy?’’
Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nhìn hắn một cái. “Tưởng Quyền thương yêu cặp huynh muội mà Hạ Nghiên sinh ra, nếu không có đại ca của con, Tưởng Siêu mà Hạ Nghiên sinh ra có thể thừa kế toàn bộ Tưởng gia. Nếu đại ca trở về, địa vị của Tưởng Siêu tràn đầy nguy cơ, hơn nữa nay đại ca đã thành phó tướng, đối với Tưởng Siêu không có gì hết chính là uy hiếp to lớn, huynh muội chúng con sớm đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Hạ Nghiên. Còn về máu mủ tình thâm mà người nhắc đến...” Tưởng Nguyễn mỉm cười nói. “Có lẽ đại cữu cữu đã sống những ngày bình yên quá lâu, không biết khó khăn mà những người sống dưới tay kế mẫu phải trải qua. Nếu như Tưởng Quyền nhớ đến cốt nhục của mình, lúc trước Hạ Nghiên mua chuộc đạo sĩ vu khống con là thiên sát cô tinh, đuổi con về thôn trang, hết lần này đến lần khác hại con, những chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra. Nếu không phải mệnh con lớn, chỉ sợ bên cạnh mộ của mẫu thân đã nhiều thêm một cỗ quan tài.”
Ba đời Triệu gia đều là võ tướng, Triệu phu nhân Tô thị sinh ba nam một nữ, Triệu Mi xếp hàng thứ ba, đối với đứa con gái duy nhất này, trên dưới Triệu gia đều đặt ở đầu tim mà yêu thương. Tuy Triệu Quang là võ tướng, làm việc thì thô lỗ, nhưng đối với Triệu Mi lại cực kỳ kiên nhẫn. Từ lúc mới chỉ là đứa trẻ bi bô tập nói đến lúc trở thành tiểu cô nương yêu kiều, lại đến khi trở thành một thiếu nữ duyên dáng, đều là Triệu Quang nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên. Triệu Mi thích cưỡi ngựa, hắn sẽ lập tức sai người bỏ ra số tiền lớn tìm về một con ngựa thuần, Triệu Mi muốn học bắn tên, ông sẽ tay cầm tay mà dạy. Bình thường ba người con trai Triệu Nguyên Giáp đều bị ông mắng chửi xối xả, chỉ có Triệu Mi, một câu nặng lời cũng không nỡ nói.
Triệu gia chỉ có một cô con gái này, Triệu Quang yêu thương vô cùng. Tô thị và Triệu lão phu nhân thì càng thêm yêu thương, ngày thường mấy huynh đệ Triệu Nguyên Giáp cũng đều che chở Triệu Mi, từ nhỏ con cháu quý tộc trong kinh thành đã không ai dám bắt nạt Triệu Mi.
Triệu Mi có được loại may mắn này, tự nhiên mà dưỡng thành tính cách hồn nhiên ngây thơ, nàng nhiệt tình lại phóng khoáng, vậy mà lại gặp phải loại người như Tưởng Quyền.
Lúc đó trong triều đình Tưởng Quyền chính là nhân vật được coi trọng mới nổi lên, tuổi trẻ lại tuấn mỹ, xuất thân từ văn nhân thế gia, tự có một loại phong thái nho nhã phong độ của người có tri thức. Đối với một Triệu Mi đã quen nhìn những võ nhân tùy tiện thô lỗ mà nói, thật sự có sức hấp dẫn trí mạng. Lá gan nàng lớn, thay đổi nhiều cách thức để cùng hắn ta thân cận, bị Triệu Quang phát hiện dấu vết.
Nhưng Triệu Quang không coi trọng Tưởng Quyền, tuy ông là võ tướng, nhưng cũng không phải là người chỉ cậy sức mạnh mà không có đầu óc. Trong quan tường nhiều năm, liếc mắt đã nhìn ra trong mắt vị quý nhân mới của triều đình này có dã tâm.
Có dã tâm cũng không sao, từ sau khi hoàng đế muốn đổi thái tử bị Tiêu Thiều ngăn cản, trong triều tranh đấu gay gắt, rất nhiều triều thần âm thầm chọn phe phái. Lúc ấy Triệu gia thuộc phái trung lập, kiên trì không để bị cuốn vào vũng nước đục tranh quyền đoạt vị. Mà Tưởng Quyền lúc đó, làm việc mơ hồ để lộ ra ý đồ muốn gia nhập vào phe Bát hoàng tử.
Cho dù có một ngày không thể không chọn một bên, Triệu gia cũng tuyệt đối sẽ không chọn Bát hoàng tử, Tuyên Ly là người sâu không lường được, tiếp xúc với hắn, không khác gì bảo hổ lột da. Vì vậy Triệu Quang không thích Tưởng Quyền.
Mặc dù Tô thị đau lòng cho con gái, nhưng cách nhìn đối với chuyện này giống Triệu Quang, đơn giản vì bà là phụ nữ, bà nhìn ra trong ánh mắt Tưởng Quyền nhìn Triệu Mi không có một chút tình cảm nam nữ nào. Trái lại khi nhìn Hạ Nghiên, đệ nhất tài nữ kinh thành, mặt mày ẩn tình. Tô thị chỉ là một người mẹ, nếu như Tưởng Quyền thật tâm thích Triệu Mi thì không sao, nhưng rõ ràng hắn không thích Triệu Mi, còn nói đến chuyện cưới vợ, chính là trong lòng có tính toán khác.
Nhưng lúc đó Triệu Mi một mực khăng khăng muốn gả cho Tưởng Quyền, nói cái gì cũng không nghe.
Thiếu nữ phản nghịch, phụ thân cố chấp.
Lần đầu tiên Triệu Quang và Triệu Mi cãi vã, Triệu Mi bị nhốt trong phòng. Không ngờ Triệu Mi trèo cửa sổ trốn ra ngoài, gặp Tưởng Quyền.
Triệu Quang giận dữ, tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ với Triệu Mi.
Tuy trong lòng Triệu Mi buồn bã, nhưng lại nghĩ rốt cuộc vẫn là cốt nhục tình thân, hiện tại Triệu Quang đang trong cơn giận dữ, tự nhiên sẽ nói như vậy. Đợi nàng thành thân với Tưởng Quyền xong, Triệu Quang hết giận, lại đến cửa xin lỗi, thì vẫn sẽ là người một nhà. Người Tưởng gia cũng muốn như vậy, dù sao Triệu gia cũng là thế gia có công trạng, địa vị lại tôn quý, Tưởng lão phu nhân cũng không nói gì, chuyện hôn nhân cứ như vậy lén lút thực hiện.
Nhưng đến ngày lại mặt, người Triệu gia cũng không nhận Triệu Mi. Quả thật quyết tâm muốn phân rõ quan hệ với Triệu Mi.
Tất nhiên Triệu Mi đau lòng vô cùng, qua một thời gian dài, thấy người Triệu gia từ đầu đến cuối vẫn không muốn hòa giải với Triệu Mi, thái độ người nhà họ Tưởng đối với Triệu Mi cũng lạnh dần. Không lâu sau, Tưởng Quyền liền nạp Hạ Nghiên làm thiếp, đối với Triệu Mi càng lạnh nhạt hơn.
Phu quân lạnh nhạt như vậy, tình cảm người nhà họ Tưởng lãnh đạm như vậy, bản thân Triệu Mi tự hiểu rõ rất nhiều chuyện. Cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp phụ mẫu huynh đệ trong nhà, cũng không muốn Triệu gia bị cuốn vào vũng nước đục Tưởng gia này, đợi sau này lúc người Triệu gia nghe nói chuyện Hạ Nghiên vào cửa, đã lấy giọng điệu cực kỳ khắc nghiệt đuổi người trở về.
Tới tới lui lui, dần dần, Triệu gia và Tưởng gia thật sự trở thành người dưng.
Không khí trong sảnh trở nên vô cùng khác thường.
Triệu Quang nhìn Tưởng Nguyễn với ánh mắt phức tạp.
Những năm gần đây, không phải ông không phái người đến Tưởng phủ, nhưng lúc Triệu Mi còn sống, thái độ luôn vô cùng khắc nghiệt, giống như đối mặt với kẻ thù. Dần dần, Triệu Quang cũng lạnh lòng, chỉ coi như không có đứa con gái này, đối với Tưởng gia cũng nhìn như không thấy, bất kỳ tin tức gì của Tưởng gia cũng không còn truyền tới phủ tướng quân nữa.
Hôm nay, đứa cháu ngoại này lại đột nhiên đến đây, không chỉ như thế, ma ma lúc trước hầu hạ Triệu Mi còn mang đến một tin tức kinh người. Người Triệu gia vô cùng bao che, nghe những lời này, tất nhiên tức giận khôn nguôi.
Triệu Nguyên Bình một mực yên lặng không nói bỗng nhiên lên tiếng. “Nếu nói như vậy, ngươi chính là ngoại tôn nữ của ta? Trước đó phát cháo miễn phí là vì cái gì?”
Tưởng Nguyễn ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông được biết đến là người thông minh nhất Triệu gia, phảng phất có sự nho nhã như một quan văn bình thường, nàng cười nhẹ một tiếng. “Bát hoàng tử muốn nhân cơ hội này làm tiêu tan gia tài của Triệu gia, hủy đi thế lực của Triệu gia, nếu nhị cữu cữu đã gọi con một tiếng ngoại tôn nữ, tiện tay mà thôi.”
“Tiền bạc của ngươi từ đâu mà có?’’ Triệu Nguyên Bình chăm chú nhìn nàng, không bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào trên mặt nàng.
Vẻ mặt Tưởng Nguyễn không thay đổi. “Giá lương thực đến nay đã tăng gấp mười mấy lần không ngừng lại, con mua vào một tháng trước.”
Triệu Nguyên Bình chế nhạo nói. “Chẳng lẽ ngươi có thể tiên đoán được tương lai?”
“Đánh bậy đánh bạ mà thôi.’’ Tưởng Nguyễn vuốt cằm.
Trong mắt Triệu Nguyên Bình lướt qua ánh sáng tinh tường. Hắn không giống Triệu Quang bị thân tình làm choáng váng đầu óc, cũng không giống Triệu Nguyên Giáp ngay thẳng thành thật, lại càng không giống Triệu Nguyên Phong vẫn còn kinh ngạc. Với tư cách là người bình tĩnh nhất Triệu gia, sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, hắn vẫn đang quan sát Tưởng Nguyễn. Mặc dù dáng vẻ Tưởng Nguyễn vô cùng giống với Tam muội đã chết của hắn, nhưng, Tưởng Nguyễn và Triệu Mi là hai người hoàn toàn khác nhau. Giống như bây giờ, vẻ mặt của nàng không có một chút sơ hở, từ đầu tới cuối nhìn sự kích động của người Triệu gia, cũng không không lộ ra một chút xúc động nào.
Gần như còn bình tĩnh hơn cả lúc hắn phải kiềm chế khi gặp địch, nhưng, nàng chỉ là.----- một người cháu gái.
“Hoang đường! Làm sao ngươi biết được kế hoạch của Bát hoàng tử?” Triệu Quang nghiêm giọng hỏi.
Lời của Tưởng Nguyễn làm bọn họ giật mình không thôi, một thiếu nữ trong khuê phòng như vậy, bất kể thế nào cũng không thể biết được những chuyện trong triều đình mới đúng. Nàng thẳng thắn nói ra như vậy, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ. Khiến người hoài nghi đây chỉ là một âm mưu của Tưởng Quyền.
“Đợi đã!” dễ kích động nhất chính là Triệu Nguyên Phong, tâm tư của hắn luôn đặt trên chuyện cháu gái, nói nhanh. “Đến cùng ngươi đang nói cái gì, hôm nay ngươi đến không phải để nhận tổ quy tông sao?”
Tưởng Nguyễn cười nhìn hắn một cái, người tiểu cữu theo lời Triệu Mi là tốt với bà nhất, cách nhiều năm như vậy, tính cách một chút cũng không thay đổi. Nàng nói. “Nhận tổ quy tông cũng phải xem ý của tướng quân và phu nhân, thân phận của Nguyễn nương không quan trọng, hôm nay con tới, chỉ là muốn một cuộc giao dịch.”
“Giao dịch gì?” Sắc mặt Triệu Quang lạnh xuống, nếu liên quan đến Tưởng Quyền, vậy mục đích đến đây hôm nay của Tưởng Nguyễn quả thật khả nghi.
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Con thay Triệu phủ quyên hơn một nửa gia sản, lại cứu Thành thủ đại nhân một mạng, Thành thủ đại nhân cũng xem như là một phần gốc rễ của Triệu gia, nhân tình như vậy Nguyễn nương tự thấy là đã đủ. Còn về giao dịch, con hy vọng tướng quân có thể cứu đại ca con một mạng, nếu như tính về quan hệ máu mủ, suy cho cùng trên người đại ca con cũng chảy một nửa dòng máu của Triệu gia.
“Đại ca ngươi?” Triệu Quang nhíu mày. “Đại ca ngươi như thế nào? Còn nữa, cái gì gọi là ngươi cứu Nghị nhi một mạng?”
Tưởng Nguyễn còn chưa mở miệng, Triệu Nghị đã lên tiếng. “Tổ phụ, cô nương mà con gặp phải ngày đi thôn Sùng Tân, chính là vị tiểu thư này.”
Triệu Nguyên giáp sững sờ. “Không ngờ lại như vậy.”
Tưởng Nguyễn nói. “Chính là như vậy, còn về đại ca con, bây giờ hắn vẫn bình an, nhưng tình thế nguy cấp, Hạ Nghiên và Tưởng Quyền muốn giết huynh ấy.”
Ngay cả cha nàng cũng không gọi, gọi thẳng tên của Tưởng Quyền, có thể thấy vô cùng chán ghét Tưởng Quyền.
‘‘Ngoại tôn nữ, lời này của ngươi phải nói rõ ràng, rốt cuộc người nhà họ Tưởng muốn thế nào?” Triệu Nguyên Bình cười như không cười nói.
“Mẫu thân con năm năm trước qua đời, con bị đưa đến thôn trang, đại ca tham gia quân doanh. Còn con thì cuối năm nay mới được quay trở về kinh thành, từng có duyên gặp công tử của phủ Tổng binh đại nhân một lần, nhờ hắn nghe ngóng tin tức đại ca. Nay đại ca đã thăng lên chức phó tướng, ít ngày nữa sẽ trở về kinh thành. Nha hoàn của con nghe lén được kế hoạch của Tưởng Quyền và Hạ Nghiên, chuẩn bị làm hại tính mạng huynh ấy.”
“Ngoại tôn nữ, có phải ngươi nghe nhầm không?’’ Triệu Nguyên Giáp giật mình nói. “Dù gì cũng là cốt nhục của Tưởng Quyền, sao hắn có thể ra tay độc ác như vậy?’’
Tưởng Nguyễn nhàn nhạt nhìn hắn một cái. “Tưởng Quyền thương yêu cặp huynh muội mà Hạ Nghiên sinh ra, nếu không có đại ca của con, Tưởng Siêu mà Hạ Nghiên sinh ra có thể thừa kế toàn bộ Tưởng gia. Nếu đại ca trở về, địa vị của Tưởng Siêu tràn đầy nguy cơ, hơn nữa nay đại ca đã thành phó tướng, đối với Tưởng Siêu không có gì hết chính là uy hiếp to lớn, huynh muội chúng con sớm đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Hạ Nghiên. Còn về máu mủ tình thâm mà người nhắc đến...” Tưởng Nguyễn mỉm cười nói. “Có lẽ đại cữu cữu đã sống những ngày bình yên quá lâu, không biết khó khăn mà những người sống dưới tay kế mẫu phải trải qua. Nếu như Tưởng Quyền nhớ đến cốt nhục của mình, lúc trước Hạ Nghiên mua chuộc đạo sĩ vu khống con là thiên sát cô tinh, đuổi con về thôn trang, hết lần này đến lần khác hại con, những chuyện như thế sẽ không bao giờ xảy ra. Nếu không phải mệnh con lớn, chỉ sợ bên cạnh mộ của mẫu thân đã nhiều thêm một cỗ quan tài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.