Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi
Chương 4:
Song Bích
04/01/2021
Thụy Bích bên ngoài Tần Di Cung đi qua đi lại hết mấy vòng, ban đầu thì thấy một cung nữ bị kéo ra, lúc sau lại thấy hai vị thái y mặt mày xanh mét rời đi. Y lo lắng đoán già đoán non có phải thương tích của Thiên Vũ đáng ngại hơn lời Hoàng Duy nói hay không: " Người sẽ không sao chứ?"
Cứ như vậy không phải là cách, nếu không chính mắt thấy bản thân cũng sẽ không an tâm được, đã nghĩ qua thì y liền phải làm, đưa cái bàn tay nhỏ của mình nắm thành đấm tay kiên quyết: " Nếu đã không đi được bằng cửa chính thì ta cứ leo tường vào vậy."
" Ngươi không sợ bị hiểu lầm là thích khách sao?"
" Ta làm sao có thể là... aaaaaaa." Thụy Bích giật thót mình té ngồi trên mặt đất, y không khỏi ngạc nhiên tròn mắt nhìn lên. Người này chính là nhị hoàng tử?
Thiên Vũ tựa mình vào tường quan sát Thụy Bích, y lúc này cũng chỉ mới là một hài đồng thôi, đôi mắt to với gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đầy bất ngờ nhìn hắn. Thiên Vũ cảm thấy
thật hứng thú muốn trêu đùa: " Ngươi cho rằng tẩm cung của bản hoàng tử là nơi nào, ngươi muốn tự ý đột nhập sao?"
" Ta... không... " Không ngờ tới sẽ bị Thiên Vũ bắt ở đây, lại ngay lúc mình đang hùng hổ tuyên bố trèo tường vào tẩm cung của hắn. Lời của một kẻ đáng nghi như vậy, thì ai mà tin nếu nói y chỉ vì có lòng lo lắng chứ.
" Nói đi, ngươi ở đây muốn làm gì?"
" Ta..." Thụy Bích lúng túng, lỡ như nhị hoàng tử hiểu lầm y... nếu người ghét y thì sao? Nhưng có giải thích người cũng sẽ không tin, y không muốn bị người này ghét đâu: " Ư....hức...hức...!"
Thiên Vũ đang cảm thấy hứng thú khi nhìn điệu bộ đáng yêu của Thụy Bích, không ngờ chỉ mới nói vài câu trong mắt tiểu bảo bối đã ngập nước uất ức mà trào ra, ném cái gì là thể diện với mặt mũi sang một bên Thiên Vũ cúi xuống ôm lấy y: " Thụy nhi, thụy nhi đừng khóc."
" Ư..." Đột nhiên lại được Thiên Vũ ôm lấy Thụy Bích còn muốn chết đứng hơn: " Nhị hoàng... tử?"
" Xin lỗi, là lỗi của ta. Ta không nên khiến ngươi bị dọa sợ."
" Người... còn nhớ Thụy Bích sao?"
Thiên Vũ chợt nhận ra lòng mình trở nên thật ấm áp, ngày trước hắn lại có thể quên đi Thụy Bích mà hờ hững y, hắn còn không phải quá ngốc nghếch hay sao?
Bế lên Thụy Bích, nhét y vào trong áo choàng của mình mà gói kỹ lại: " Không phải nếu ta trở thành hoàng đế, Thụy nhi sẽ là hoàng hậu của ta sao? Ta làm sao có thể quên chính ái nhân của mình."
" A...." Thụy Bích ngay lập tức ngừng khóc, mặt y đỏ ửng lên như bị nướng chín: " Thụy Bích... Thụy Bích cứ nghĩ người sẽ quên... những lời đó."
" Ta nhất định không quên, một đời này đều sẽ không quên." Đôi mắt của Thụy Bích vẫn sáng như vậy để nhìn thấy hắn, đôi môi nhỏ này vẫn còn có thể gọi tên hắn. Thiên Vũ sẽ bỏ sau lưng hình ảnh mờ nhạt lúc y ngừng hơi thở trong tay mình, hắn sẽ khiến những gì mình có thể nhớ về Thụy Bích chỉ còn có thể là nụ cười trên gương mặt y.
" Hoàng... nhị hoàng tử." Thụy Bích chớp đôi mắt to tròn còn ngấn nước của mình, y nhìn Trung công công phía sau Thiên Vũ.
Biết tiểu tử này lo ngại người khác nhìn thấy tình cảnh hiện tại mới mỉm cười xoa đầu y: " An tâm, không có gì đâu."
" Người bỏ Thủy Bích xuống trước đi được không?" Thụy Bích xấu hổ nói nhỏ nhỏ chỉ đủ cho Thiên Vũ nghe: " Nếu... nếu để ai nhìn thấy..."
" Thụy nhi ngươi nên tập quen với việc này đi, ta không muốn sau này mỗi lần bị nhìn thấy lại mặt đỏ như vậy, ngoài ta ra đừng để người khác xem ngươi giống như lúc này biết chưa?"
" Sau... sau này?" Nhị hoàng tử thật sự muốn giữ y lại sao? Cứ nghĩ chỉ cần có thể vào cung, có cơ hội nhìn qua Thiên Vũ, có thể biết hắn sống như thế nào an ổn thì đã không muốn đòi hỏi gì thêm.
Không ngờ đến Thiên Vũ vẫn còn nhớ lời nói bảy năm trước, người Thụy Bích bây giờ còn muốn nóng hơn cả nước nóng trong ôn tuyền. Chẳng cần nhiều lời giải thích y đã bị Trung công công mang đến đây tắm rửa, dìm mình trong nước Thụy Bích còn chẳng biết khi nào thì nên đi ra, giống như là mơ vậy.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Vừa hay Thiên Vũ đã tỉnh, Thiên Chân hoàng đế lập tức cùng Ninh quý phi đến Tần Di Cung.
Hoàng đế xem trọng nhất chính là vị nhị hoàng tử do hoàng hậu sinh ra này, cho dù hoàng hậu mất đã lâu hoàng đế vẫn chưa
có ý sẽ lập lại vị trí đó cho một người nào khác, chính điểm này đã khiến Thiên Vũ trở thành cái gai trong mắt Ninh quý phi, lần này nhị hoàng tử dùng thân mình đỡ thay cho phụ hoàng một kiếm, tuy không có gì nghiêm trọng lại khiến hoàng đế thêm xem trọng hắn, cái gai này mỗi ngày lại càng nhức nhối thêm.
Thái giám truyền hô bên ngoài, Thiên Vũ chần chừ chờ ít lâu mới từ từ xoay người muốn xuống giường hành lễ, Hoàng đế vào đến liền ngăn lại: " Vũ nhi, không cần phải ngồi dậy."
Dừng lại tay đang muốn vén chăn ra ngoài, Thiên Vũ ngồi tựa lưng vào tường nói: " Vâng phụ hoàng."
Nhìn xung quanh phòng chỉ thấy một Trung công công, hoàng đế nhăn mày: " Thái y đâu cả rồi? Cả một cung nữ hầu hạ hoàng tử cũng không có. Các ngươi xem nhị hoàng tử là gì đây?"
" Hoàng thượng bớt giận, là nhị hoàng tử...."
" Không phải lỗi của Trung Viên." Thiên Vũ nói: " Là do nhi thần cảm thấy mình không yếu đến mức phải để vậy, phải để các vị thái y ngày đêm chăm sóc bên giường."
" Vũ nhi, ngươi sao có thể tùy tiện như vậy? Ngươi là hoàng tử của trẫm, nếu có ảnh hưởng đến thân thể chính là có lỗi với phụ mẫu có biết không?"
" Làm phụ hoàng lo lắng là do nhi thần bất hiếu."
Thiên Chân hoàng đế im lặng đánh giá Thiên Vũ, đứa con này của hắn đúng là rất đáng để kỳ vọng. Nhìn qua ánh mắt thưởng thức của Thiên Chân, Ninh quý phi ấm giọng: " Nhị hoàng tử lần này bị thương là do thật trùng hợp cứu hoàng thượng trước mắt bá quan văn võ, lập được công lớn cũng không có thương tích gì nghiêm trọng, sao lại cho rằng mình không cẩn thận chứ."
Thiên Vũ chẳng có một chút biểu tình nào trên mặt, những lời này của Ninh quý phi vào tai hắn có thể không nghe ra được ả ta nói, hắn cứu hoàng thượng lần này cũng chẳng qua là muốn lập công, thậm chí ám chỉ thích khách cũng là do hắn chuẩn bị để diễn tuồng.
Nếu là tính khí của hắn khi mười sáu tuổi, nói không chừng sẽ tức giận mà phản bác lại, ả đang xem thường ta sao? " Nhi thần chịu một kiếm cũng chỉ là vết thương ngoài da, đều là nhờ long khí của phụ hoàng bảo hộ."
" Nhị hoàng tử, có phải là đang nói hoang đường quá hay không?" Ninh quý phi thật không hiểu tên tiểu tử này đang suy nghĩ điều gì.
" Đủ rồi Ninh Huệ, nàng hay là trở về đi."
" Hoàng thượng?"
" Vũ nhi vừa bị thương vẫn còn chưa khỏi, nàng ở đây cũng chỉ làm phiền đến hắn nghỉ ngơi. Đã tới thăm cũng đã có thành ý, không cần ở lại làm gì."
Ninh quý phi đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại là lo lắng. Hoàng đế đang đuổi khéo nàng để cùng Thiên Vũ nói chuyện riêng, nếu đi thì nàng không biết Thiên Vũ sẽ vì lập công lần này đòi hỏi điều gì bất lợi cho nàng và nhi tử của nàng hay không, nhưng hoàng đế đích thân nói vậy cũng chẳng thể làm gì khác mà cúi đầu lui ra: " Thần thiếp cáo lui."
Trong lòng Thiên Chân rất rõ Ninh Huệ luôn xem Thiên Vũ là mối nguy hại, vì muốn làm dịu lòng nàng ta lần trước cũng đã ra lệnh để Thiên Vũ dọn ra khỏi cung, hắn không phải muốn dẹp bớt thế lực của Thiên Vũ, cũng chỉ là cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn khi ở trong cung đầy tranh đấu này.
Nhưng bây giờ lại trước mặt hắn ám chỉ Thiên Vũ bày mưu tính kế trong khi vừa phải chịu một kiếm thay phụ hoàng mình, Thiên Chân cho rằng lòng nàng quá sâu rồi: " Vũ nhi, những lời của nàng ta cứ xem như chưa từng nghe nói qua. Đừng để ở trong lòng."
" Nhi thần đương nhiên sẽ như vậy."
Hoàng đế ngồi xuống ghế ôn tồn: " Lần này ngươi làm phụ hoàng cảm thấy rất vui. Nói đi, chỉ cần là điều ngươi muốn trẫm đều sẽ toại ý."
" Nhi thần làm vậy không phải muốn nhận công lao về mình, mà là lòng hiếu thảo của một hài tử đối với phụ mẫu, nhi thần không cầu gì cả."
" Cho dù là vậy cũng chính là ngươi đã thay mình chịu cho trẫm, nếu không có ban thưởng gì, tướng lĩnh đang ngày đêm bảo vệ giang sơn cho trẫm sẽ nghĩ thế nào đây?"
Thiên Vũ im lặng suy nghĩ một hồi mới lên tiếng: " Nếu đã là vậy, nhi thần xin phụ hoàng ban cho mình một người."
" Ban người?" Thiên Chân còn cho rằng Thiên Vũ sẽ dùng cơ hội này yêu cầu được tiếp tục ở lại trong cung, không ngờ chỉ muốn ban một người?: " Lại có người Vũ nhi cần được ban mới có thể lấy?"
Thiên Vũ thẳng thừng: " Thông thường muốn nhận người vào Tần Di cung đúng là không khó, nhưng người mà nhi thần muốn lại vào cung dưới danh thư đồng của Tứ đệ."
" Thư đồng của Uy nhi?" Qủa thật cách đây vài ngày Ninh Huệ từng nói nhi tử của Thượng thư Hoàng Duệ rất lanh lợi, nên muốn đưa vào cung làm thư đồng cho Thiên Uy: " Là công tử của phủ thượng thư sao?"
" Là một người làm trong phủ thượng thư."
" Ngươi làm?"
" Hắn tên Thụy Bích, cùng với thượng thư công tử vào cung. Nhi thần chỉ muốn người này mà thôi."
Nếu là thư đồng chính thức bên cạnh Thiên Uy thì hoàng đế sẽ nghĩ Thiên Vũ đang muốn cùng Ninh Huệ đối kháng, nhưng nếu chỉ là một tên người làm nhỏ nhoi thì không có gì đáng nói: " Được rồi, trẫm đồng ý với ngươi."
Thiên Vũ cúi đầu: " Tạ ơn phụ hoàng."
" Nhưng bên cạnh ngươi cũng chưa có một trợ thủ nào, chỉ một tên người làm cũng không có tác dụng gì. Trẫm muốn đưa thêm một người đến Tần Di Cung."
Thiên Vũ im lặng chờ đợi không nói gì, thế nhưng trong lòng hắn lúc này đã thừa biết được người hoàng đế đang nói đến là ai đó là ai.
" Nhi tử của Thái An tướng quân, Tĩnh Thất."
Cứ như vậy không phải là cách, nếu không chính mắt thấy bản thân cũng sẽ không an tâm được, đã nghĩ qua thì y liền phải làm, đưa cái bàn tay nhỏ của mình nắm thành đấm tay kiên quyết: " Nếu đã không đi được bằng cửa chính thì ta cứ leo tường vào vậy."
" Ngươi không sợ bị hiểu lầm là thích khách sao?"
" Ta làm sao có thể là... aaaaaaa." Thụy Bích giật thót mình té ngồi trên mặt đất, y không khỏi ngạc nhiên tròn mắt nhìn lên. Người này chính là nhị hoàng tử?
Thiên Vũ tựa mình vào tường quan sát Thụy Bích, y lúc này cũng chỉ mới là một hài đồng thôi, đôi mắt to với gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đầy bất ngờ nhìn hắn. Thiên Vũ cảm thấy
thật hứng thú muốn trêu đùa: " Ngươi cho rằng tẩm cung của bản hoàng tử là nơi nào, ngươi muốn tự ý đột nhập sao?"
" Ta... không... " Không ngờ tới sẽ bị Thiên Vũ bắt ở đây, lại ngay lúc mình đang hùng hổ tuyên bố trèo tường vào tẩm cung của hắn. Lời của một kẻ đáng nghi như vậy, thì ai mà tin nếu nói y chỉ vì có lòng lo lắng chứ.
" Nói đi, ngươi ở đây muốn làm gì?"
" Ta..." Thụy Bích lúng túng, lỡ như nhị hoàng tử hiểu lầm y... nếu người ghét y thì sao? Nhưng có giải thích người cũng sẽ không tin, y không muốn bị người này ghét đâu: " Ư....hức...hức...!"
Thiên Vũ đang cảm thấy hứng thú khi nhìn điệu bộ đáng yêu của Thụy Bích, không ngờ chỉ mới nói vài câu trong mắt tiểu bảo bối đã ngập nước uất ức mà trào ra, ném cái gì là thể diện với mặt mũi sang một bên Thiên Vũ cúi xuống ôm lấy y: " Thụy nhi, thụy nhi đừng khóc."
" Ư..." Đột nhiên lại được Thiên Vũ ôm lấy Thụy Bích còn muốn chết đứng hơn: " Nhị hoàng... tử?"
" Xin lỗi, là lỗi của ta. Ta không nên khiến ngươi bị dọa sợ."
" Người... còn nhớ Thụy Bích sao?"
Thiên Vũ chợt nhận ra lòng mình trở nên thật ấm áp, ngày trước hắn lại có thể quên đi Thụy Bích mà hờ hững y, hắn còn không phải quá ngốc nghếch hay sao?
Bế lên Thụy Bích, nhét y vào trong áo choàng của mình mà gói kỹ lại: " Không phải nếu ta trở thành hoàng đế, Thụy nhi sẽ là hoàng hậu của ta sao? Ta làm sao có thể quên chính ái nhân của mình."
" A...." Thụy Bích ngay lập tức ngừng khóc, mặt y đỏ ửng lên như bị nướng chín: " Thụy Bích... Thụy Bích cứ nghĩ người sẽ quên... những lời đó."
" Ta nhất định không quên, một đời này đều sẽ không quên." Đôi mắt của Thụy Bích vẫn sáng như vậy để nhìn thấy hắn, đôi môi nhỏ này vẫn còn có thể gọi tên hắn. Thiên Vũ sẽ bỏ sau lưng hình ảnh mờ nhạt lúc y ngừng hơi thở trong tay mình, hắn sẽ khiến những gì mình có thể nhớ về Thụy Bích chỉ còn có thể là nụ cười trên gương mặt y.
" Hoàng... nhị hoàng tử." Thụy Bích chớp đôi mắt to tròn còn ngấn nước của mình, y nhìn Trung công công phía sau Thiên Vũ.
Biết tiểu tử này lo ngại người khác nhìn thấy tình cảnh hiện tại mới mỉm cười xoa đầu y: " An tâm, không có gì đâu."
" Người bỏ Thủy Bích xuống trước đi được không?" Thụy Bích xấu hổ nói nhỏ nhỏ chỉ đủ cho Thiên Vũ nghe: " Nếu... nếu để ai nhìn thấy..."
" Thụy nhi ngươi nên tập quen với việc này đi, ta không muốn sau này mỗi lần bị nhìn thấy lại mặt đỏ như vậy, ngoài ta ra đừng để người khác xem ngươi giống như lúc này biết chưa?"
" Sau... sau này?" Nhị hoàng tử thật sự muốn giữ y lại sao? Cứ nghĩ chỉ cần có thể vào cung, có cơ hội nhìn qua Thiên Vũ, có thể biết hắn sống như thế nào an ổn thì đã không muốn đòi hỏi gì thêm.
Không ngờ đến Thiên Vũ vẫn còn nhớ lời nói bảy năm trước, người Thụy Bích bây giờ còn muốn nóng hơn cả nước nóng trong ôn tuyền. Chẳng cần nhiều lời giải thích y đã bị Trung công công mang đến đây tắm rửa, dìm mình trong nước Thụy Bích còn chẳng biết khi nào thì nên đi ra, giống như là mơ vậy.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Vừa hay Thiên Vũ đã tỉnh, Thiên Chân hoàng đế lập tức cùng Ninh quý phi đến Tần Di Cung.
Hoàng đế xem trọng nhất chính là vị nhị hoàng tử do hoàng hậu sinh ra này, cho dù hoàng hậu mất đã lâu hoàng đế vẫn chưa
có ý sẽ lập lại vị trí đó cho một người nào khác, chính điểm này đã khiến Thiên Vũ trở thành cái gai trong mắt Ninh quý phi, lần này nhị hoàng tử dùng thân mình đỡ thay cho phụ hoàng một kiếm, tuy không có gì nghiêm trọng lại khiến hoàng đế thêm xem trọng hắn, cái gai này mỗi ngày lại càng nhức nhối thêm.
Thái giám truyền hô bên ngoài, Thiên Vũ chần chừ chờ ít lâu mới từ từ xoay người muốn xuống giường hành lễ, Hoàng đế vào đến liền ngăn lại: " Vũ nhi, không cần phải ngồi dậy."
Dừng lại tay đang muốn vén chăn ra ngoài, Thiên Vũ ngồi tựa lưng vào tường nói: " Vâng phụ hoàng."
Nhìn xung quanh phòng chỉ thấy một Trung công công, hoàng đế nhăn mày: " Thái y đâu cả rồi? Cả một cung nữ hầu hạ hoàng tử cũng không có. Các ngươi xem nhị hoàng tử là gì đây?"
" Hoàng thượng bớt giận, là nhị hoàng tử...."
" Không phải lỗi của Trung Viên." Thiên Vũ nói: " Là do nhi thần cảm thấy mình không yếu đến mức phải để vậy, phải để các vị thái y ngày đêm chăm sóc bên giường."
" Vũ nhi, ngươi sao có thể tùy tiện như vậy? Ngươi là hoàng tử của trẫm, nếu có ảnh hưởng đến thân thể chính là có lỗi với phụ mẫu có biết không?"
" Làm phụ hoàng lo lắng là do nhi thần bất hiếu."
Thiên Chân hoàng đế im lặng đánh giá Thiên Vũ, đứa con này của hắn đúng là rất đáng để kỳ vọng. Nhìn qua ánh mắt thưởng thức của Thiên Chân, Ninh quý phi ấm giọng: " Nhị hoàng tử lần này bị thương là do thật trùng hợp cứu hoàng thượng trước mắt bá quan văn võ, lập được công lớn cũng không có thương tích gì nghiêm trọng, sao lại cho rằng mình không cẩn thận chứ."
Thiên Vũ chẳng có một chút biểu tình nào trên mặt, những lời này của Ninh quý phi vào tai hắn có thể không nghe ra được ả ta nói, hắn cứu hoàng thượng lần này cũng chẳng qua là muốn lập công, thậm chí ám chỉ thích khách cũng là do hắn chuẩn bị để diễn tuồng.
Nếu là tính khí của hắn khi mười sáu tuổi, nói không chừng sẽ tức giận mà phản bác lại, ả đang xem thường ta sao? " Nhi thần chịu một kiếm cũng chỉ là vết thương ngoài da, đều là nhờ long khí của phụ hoàng bảo hộ."
" Nhị hoàng tử, có phải là đang nói hoang đường quá hay không?" Ninh quý phi thật không hiểu tên tiểu tử này đang suy nghĩ điều gì.
" Đủ rồi Ninh Huệ, nàng hay là trở về đi."
" Hoàng thượng?"
" Vũ nhi vừa bị thương vẫn còn chưa khỏi, nàng ở đây cũng chỉ làm phiền đến hắn nghỉ ngơi. Đã tới thăm cũng đã có thành ý, không cần ở lại làm gì."
Ninh quý phi đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại là lo lắng. Hoàng đế đang đuổi khéo nàng để cùng Thiên Vũ nói chuyện riêng, nếu đi thì nàng không biết Thiên Vũ sẽ vì lập công lần này đòi hỏi điều gì bất lợi cho nàng và nhi tử của nàng hay không, nhưng hoàng đế đích thân nói vậy cũng chẳng thể làm gì khác mà cúi đầu lui ra: " Thần thiếp cáo lui."
Trong lòng Thiên Chân rất rõ Ninh Huệ luôn xem Thiên Vũ là mối nguy hại, vì muốn làm dịu lòng nàng ta lần trước cũng đã ra lệnh để Thiên Vũ dọn ra khỏi cung, hắn không phải muốn dẹp bớt thế lực của Thiên Vũ, cũng chỉ là cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn khi ở trong cung đầy tranh đấu này.
Nhưng bây giờ lại trước mặt hắn ám chỉ Thiên Vũ bày mưu tính kế trong khi vừa phải chịu một kiếm thay phụ hoàng mình, Thiên Chân cho rằng lòng nàng quá sâu rồi: " Vũ nhi, những lời của nàng ta cứ xem như chưa từng nghe nói qua. Đừng để ở trong lòng."
" Nhi thần đương nhiên sẽ như vậy."
Hoàng đế ngồi xuống ghế ôn tồn: " Lần này ngươi làm phụ hoàng cảm thấy rất vui. Nói đi, chỉ cần là điều ngươi muốn trẫm đều sẽ toại ý."
" Nhi thần làm vậy không phải muốn nhận công lao về mình, mà là lòng hiếu thảo của một hài tử đối với phụ mẫu, nhi thần không cầu gì cả."
" Cho dù là vậy cũng chính là ngươi đã thay mình chịu cho trẫm, nếu không có ban thưởng gì, tướng lĩnh đang ngày đêm bảo vệ giang sơn cho trẫm sẽ nghĩ thế nào đây?"
Thiên Vũ im lặng suy nghĩ một hồi mới lên tiếng: " Nếu đã là vậy, nhi thần xin phụ hoàng ban cho mình một người."
" Ban người?" Thiên Chân còn cho rằng Thiên Vũ sẽ dùng cơ hội này yêu cầu được tiếp tục ở lại trong cung, không ngờ chỉ muốn ban một người?: " Lại có người Vũ nhi cần được ban mới có thể lấy?"
Thiên Vũ thẳng thừng: " Thông thường muốn nhận người vào Tần Di cung đúng là không khó, nhưng người mà nhi thần muốn lại vào cung dưới danh thư đồng của Tứ đệ."
" Thư đồng của Uy nhi?" Qủa thật cách đây vài ngày Ninh Huệ từng nói nhi tử của Thượng thư Hoàng Duệ rất lanh lợi, nên muốn đưa vào cung làm thư đồng cho Thiên Uy: " Là công tử của phủ thượng thư sao?"
" Là một người làm trong phủ thượng thư."
" Ngươi làm?"
" Hắn tên Thụy Bích, cùng với thượng thư công tử vào cung. Nhi thần chỉ muốn người này mà thôi."
Nếu là thư đồng chính thức bên cạnh Thiên Uy thì hoàng đế sẽ nghĩ Thiên Vũ đang muốn cùng Ninh Huệ đối kháng, nhưng nếu chỉ là một tên người làm nhỏ nhoi thì không có gì đáng nói: " Được rồi, trẫm đồng ý với ngươi."
Thiên Vũ cúi đầu: " Tạ ơn phụ hoàng."
" Nhưng bên cạnh ngươi cũng chưa có một trợ thủ nào, chỉ một tên người làm cũng không có tác dụng gì. Trẫm muốn đưa thêm một người đến Tần Di Cung."
Thiên Vũ im lặng chờ đợi không nói gì, thế nhưng trong lòng hắn lúc này đã thừa biết được người hoàng đế đang nói đến là ai đó là ai.
" Nhi tử của Thái An tướng quân, Tĩnh Thất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.