Sống Lại Trước Mạt Thế, Mỹ Nhân Bị Ngọng Tức Giận Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư
Chương 45: A
Tôi Đặc Biệt Đặc Biệt Đói
01/11/2024
Không ngờ Lâm Vụ lại từ chối thẳng thừng: "Không được."
Cô đi về phía ban công, chỉ xuống dưới: "Bọn họ—— sẽ dạy cô."
Bọn họ?
Giang Tháp nhìn theo ngón tay cô xuống dưới, chỉ thấy một đám thây ma mặt mày dữ tợn.
"Cô nói là thây ma à?" Giang Tháp kinh ngạc.
Lâm Vụ gật đầu.
Những kỹ thuật đã học mãi mãi chỉ là lý thuyết suông, chỉ có thực chiến trong sinh tử mới là hữu dụng nhất.
Trong thời mạt thế, chỉ cần học tuyệt chiêu, ngoài ra đều là vô dụng.
Máu đen văng tung tóe giữa không trung, cô gái tóc đuôi ngựa ghê tởm cầm dao găm moi não thây ma: "Chết tiệt, thây ma thật kinh tởm."
Cô ấy dùng thể thuật vẫn còn hơi khó khăn, kết hợp dị năng thì có thể tự mình chiến đấu.
Không lâu sau đã dọn sạch một khoảng đất trống.
Giang Tháp hài lòng nhìn thành quả của mình, trong lòng nghĩ bà đây thật lợi hại.
Nhưng cô ấy nhanh chóng nhìn thấy bên phía Lâm Vụ, một nhát dao một con, không hề rườm rà, tinh hạch đã đầy túi.
Giang Tháp: "..."
Thật không phải người.
Lâm Vụ lau trán, trên người dính khá nhiều máu thây ma. Mấy ngày nay cô vẫn luôn cùng Giang Tháp dọn sạch thây ma xung quanh đây, tiện thể lục soát cả trạm xăng chưa từng đến, có thể nói là thu hoạch rất lớn.
Tất nhiên, lúc cô lấy xăng vẫn lén Giang Tháp.
Sự tồn tại của không gian là bí mật lớn của Lâm Vụ, cô không định giấu Giang Tháp, cũng không định nói cho cô ấy biết sớm như vậy.
Lâm Vụ tin rằng những ngày này ăn uống đã khiến Giang Tháp nhận ra sự bất thường trên người cô nhưng Giang Tháp tuyệt đối không ngờ rằng cô không chỉ có không gian chứa đồ đơn giản như vậy.
Đây là một nơi có thể ra vào, chứa sinh vật sống, không gian tĩnh chỉ.
"Trong tiểu khu có người sống sót khác." Giang Tháp cầm dao nói: "Lần trước chúng ta về, có người trộm nhìn ở bệ cửa sổ."
Cô ngẩng đầu liếc nhìn một bệ cửa sổ: "Ví dụ như người đó."
Lâm Vụ cười khẩy.
Bây giờ bọn họ đã dọn sạch gần hết thây ma trong tiểu khu, nếu những người này có gan thì nên ra ngoài tìm chút đồ ăn.
Chứ không phải cứ thò đầu ra trộm nhìn.
Đến cửa nhà, Giang Tháp thở dài: "Những hộ khác mất điện rồi, mạng cũng không có, hy vọng được cứu của người sống sót cơ bản đã tan thành mây khói."
Lâm Vụ đóng cửa lại.
Mạt thế đã đến được ba bốn ngày, cô ước tính nếu những người sống sót không ra ngoài tìm vật tư nữa thì sẽ chết đói.
Quả nhiên, buổi chiều khi cô và Giang Tháp ra ngoài thì thấy một đám đàn ông tụ tập ở khoảng đất trống dưới lầu đang bàn bạc điều gì đó.
Trong số đó có một người mà Lâm Vụ đã từng gặp.
Là Miêu Phương đã tiếp xúc với cô trước thời mạt thế, trông thì Miêu Phương có vẻ có quyền lực không nhỏ trong đám người này.
Rất nhanh Lâm Vụ đã biết tại sao.
Miêu Phương cười chào cô: "Hai người lại ra ngoài à?"
Lâm Vụ gật đầu.
"Anh quen à?" Giang Tháp kinh ngạc nói.
Cô ấy còn tưởng người có võ công cao cường như Lâm Vụ sẽ giống cô ấy, chẳng có mấy người bạn.
Lâm Vụ nói: "Gặp qua." Ý là không quen.
Miêu Phương cười giới thiệu mình với Giang Tháp: "Tôi là người của ban quản lý, tên là Miêu Phương, chào cô."
"Giang Tháp."
Miêu Phương mời: "Chúng tôi đông người, hơn nữa tôi còn có dị năng, hai người có muốn cùng chúng tôi không?"
"Dị năng?" Giang Tháp kinh ngạc.
Lâm Vụ hiểu ra, Miêu Phương tâm tư sâu sắc, lại có dị năng, không trách được lại có thể trở thành thủ lĩnh của đám người này.
Cô đi về phía ban công, chỉ xuống dưới: "Bọn họ—— sẽ dạy cô."
Bọn họ?
Giang Tháp nhìn theo ngón tay cô xuống dưới, chỉ thấy một đám thây ma mặt mày dữ tợn.
"Cô nói là thây ma à?" Giang Tháp kinh ngạc.
Lâm Vụ gật đầu.
Những kỹ thuật đã học mãi mãi chỉ là lý thuyết suông, chỉ có thực chiến trong sinh tử mới là hữu dụng nhất.
Trong thời mạt thế, chỉ cần học tuyệt chiêu, ngoài ra đều là vô dụng.
Máu đen văng tung tóe giữa không trung, cô gái tóc đuôi ngựa ghê tởm cầm dao găm moi não thây ma: "Chết tiệt, thây ma thật kinh tởm."
Cô ấy dùng thể thuật vẫn còn hơi khó khăn, kết hợp dị năng thì có thể tự mình chiến đấu.
Không lâu sau đã dọn sạch một khoảng đất trống.
Giang Tháp hài lòng nhìn thành quả của mình, trong lòng nghĩ bà đây thật lợi hại.
Nhưng cô ấy nhanh chóng nhìn thấy bên phía Lâm Vụ, một nhát dao một con, không hề rườm rà, tinh hạch đã đầy túi.
Giang Tháp: "..."
Thật không phải người.
Lâm Vụ lau trán, trên người dính khá nhiều máu thây ma. Mấy ngày nay cô vẫn luôn cùng Giang Tháp dọn sạch thây ma xung quanh đây, tiện thể lục soát cả trạm xăng chưa từng đến, có thể nói là thu hoạch rất lớn.
Tất nhiên, lúc cô lấy xăng vẫn lén Giang Tháp.
Sự tồn tại của không gian là bí mật lớn của Lâm Vụ, cô không định giấu Giang Tháp, cũng không định nói cho cô ấy biết sớm như vậy.
Lâm Vụ tin rằng những ngày này ăn uống đã khiến Giang Tháp nhận ra sự bất thường trên người cô nhưng Giang Tháp tuyệt đối không ngờ rằng cô không chỉ có không gian chứa đồ đơn giản như vậy.
Đây là một nơi có thể ra vào, chứa sinh vật sống, không gian tĩnh chỉ.
"Trong tiểu khu có người sống sót khác." Giang Tháp cầm dao nói: "Lần trước chúng ta về, có người trộm nhìn ở bệ cửa sổ."
Cô ngẩng đầu liếc nhìn một bệ cửa sổ: "Ví dụ như người đó."
Lâm Vụ cười khẩy.
Bây giờ bọn họ đã dọn sạch gần hết thây ma trong tiểu khu, nếu những người này có gan thì nên ra ngoài tìm chút đồ ăn.
Chứ không phải cứ thò đầu ra trộm nhìn.
Đến cửa nhà, Giang Tháp thở dài: "Những hộ khác mất điện rồi, mạng cũng không có, hy vọng được cứu của người sống sót cơ bản đã tan thành mây khói."
Lâm Vụ đóng cửa lại.
Mạt thế đã đến được ba bốn ngày, cô ước tính nếu những người sống sót không ra ngoài tìm vật tư nữa thì sẽ chết đói.
Quả nhiên, buổi chiều khi cô và Giang Tháp ra ngoài thì thấy một đám đàn ông tụ tập ở khoảng đất trống dưới lầu đang bàn bạc điều gì đó.
Trong số đó có một người mà Lâm Vụ đã từng gặp.
Là Miêu Phương đã tiếp xúc với cô trước thời mạt thế, trông thì Miêu Phương có vẻ có quyền lực không nhỏ trong đám người này.
Rất nhanh Lâm Vụ đã biết tại sao.
Miêu Phương cười chào cô: "Hai người lại ra ngoài à?"
Lâm Vụ gật đầu.
"Anh quen à?" Giang Tháp kinh ngạc nói.
Cô ấy còn tưởng người có võ công cao cường như Lâm Vụ sẽ giống cô ấy, chẳng có mấy người bạn.
Lâm Vụ nói: "Gặp qua." Ý là không quen.
Miêu Phương cười giới thiệu mình với Giang Tháp: "Tôi là người của ban quản lý, tên là Miêu Phương, chào cô."
"Giang Tháp."
Miêu Phương mời: "Chúng tôi đông người, hơn nữa tôi còn có dị năng, hai người có muốn cùng chúng tôi không?"
"Dị năng?" Giang Tháp kinh ngạc.
Lâm Vụ hiểu ra, Miêu Phương tâm tư sâu sắc, lại có dị năng, không trách được lại có thể trở thành thủ lĩnh của đám người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.