Sống Lại Trước Mạt Thế, Mỹ Nhân Bị Ngọng Tức Giận Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư
Chương 51: A
Tôi Đặc Biệt Đặc Biệt Đói
01/11/2024
Hòa khí xóm giềng?
Lâm Vụ suýt bật cười thành tiếng.
Nói năng thật là đường hoàng.
Giang Tháp nóng nảy không kìm được nữa, cô ấy rút con dao trong túi ở góc tường ra, cả người như dị năng của cô ấy, chìm trong một đám lửa.
"Lâm Vụ, cô đánh không? Cô không đánh thì tôi đánh."
Cô ấy tức đến nghiến răng: "Hôm nay bà đây nhất định phải dạy cho bọn họ làm người."
Miêu Phương cười khẩy: "Thôi đi, ở đây chúng tôi ai cũng có dị năng, có gì mà lạ?"
Anh ra giơ tay ra lệnh cho những người khác: "Đã không hợp tác thì trói hai người phụ nữ này lại, hoặc giết luôn cũng được, thức ăn của họ lát nữa chúng ta chia nhau."
Mấy người đàn ông mắt sáng lên, đủ loại dị năng ào ạt tấn công về phía họ.
Lâm Vụ cong môi: "Vậy thì--"
"Để lại."
Miêu Phương cảm thấy không ổn, lúc đầu là vì dị năng của Giang Tháp.
Dị năng của Giang Tháp và anh ta đều đã lên cấp một!
Anh ta lập tức kinh ngạc nhưng biết không còn đường lui, chỉ có thể cắn răng tiếp tục, còn ôm hy vọng mình cũng là dị năng giả cấp một.
Dù sao hệ lôi cũng mạnh hơn nhiều hệ dị năng khác.
Nghĩ vậy, đợi anh ta né được một ngọn lửa của Giang Tháp rồi định thần lại thì mình đã bị Giang Tháp đá ngã xuống đất.
Không chỉ có anh ta ngã xuống đất, còn có mấy dị năng giả anh ta mang theo!
Giang Tháp khinh thường nói: "Có dị năng thì sao? Đánh không lại thì là đánh không lại, không cần dị năng tôi cũng có thể đánh bại anh."
Chỉ tính riêng về kỹ thuật chiến đấu, mấy ngày nay Giang Tháp đã tiến bộ không chỉ một chút.
Miêu Phương nhìn chằm chằm xuống đất.
Sao lại thế này?
Tính sai rồi! Tính sai hết rồi!
Họ tưởng hai người phụ nữ này chỉ dựa vào dị năng mà liều lĩnh nên ngày nào cũng ra ngoài tìm vật tư, giống như họ, chỉ miễn cưỡng bảo vệ mạng sống trong đàn thây ma mà thôi.
Bây giờ xem ra, rất có thể họ ra ngoài là để lấy tinh hạch của đám thây ma bên ngoài nên dị năng mới tăng nhanh như vậy!
Ngực anh ta phập phồng dữ dội, Miêu Phương lắc đầu.
Không đúng, không đúng.
Lên cấp một không hề đơn giản, một người đã là quá lắm rồi, không thể có hai người.
Giang Tháp là dị năng giả cấp một, vậy thì Lâm Vụ chắc chắn yếu hơn nhiều nên mới không ra tay.
Tự cho là đã hiểu ra điều này, Miêu Phương liền để mắt đến Lâm Vụ.
Lâm Vụ đang suy nghĩ xem nên xử lý mấy người này thế nào.
Giết, hay phế đi rồi giữ lại mạng?
Khoảnh khắc sau, khóe mắt cô nhìn thấy một thứ chớp sáng lao về phía mình.
Là Miêu Phương toàn thân phủ đầy điện áp cao!
Miêu Phương nghĩ rất hay, giật điện Lâm Vụ rồi bắt làm tù binh, như vậy có thể kéo dài thời gian, thậm chí còn có thể giao dịch với Giang Tháp để bảo toàn mạng sống.
Nhưng anh ta không thấy ánh mắt thương hại của Giang Tháp.
Giang Tháp ở đó lắc đầu thở dài.
Sống tốt không được sao? Nhất định phải tìm đường chết.
Khoảnh khắc sau, điện quang biến mất, Miêu Phương ngây người cúi đầu nhìn lỗ thủng lớn trên ngực, giây tiếp theo ngã thẳng xuống đất.
Lâm Vụ lạnh lùng nhìn đám người đang run rẩy sợ hãi trên mặt đất.
Ngoài cửa không đóng có tiếng hít vào lạnh lẽo.
Là những người bình thường không có dị năng.
Giang Tháp ôm chặt con dao dài của mình, khinh thường nhìn đám người này, hỏi Lâm Vụ: "Còn mấy dị năng giả nữa, giết hết không?"
Giết hết?
Vài người này chỉ vì bị Miêu Phương xúi giục, động lòng tham mới đến nông nỗi này.
Lâm Vụ suýt bật cười thành tiếng.
Nói năng thật là đường hoàng.
Giang Tháp nóng nảy không kìm được nữa, cô ấy rút con dao trong túi ở góc tường ra, cả người như dị năng của cô ấy, chìm trong một đám lửa.
"Lâm Vụ, cô đánh không? Cô không đánh thì tôi đánh."
Cô ấy tức đến nghiến răng: "Hôm nay bà đây nhất định phải dạy cho bọn họ làm người."
Miêu Phương cười khẩy: "Thôi đi, ở đây chúng tôi ai cũng có dị năng, có gì mà lạ?"
Anh ra giơ tay ra lệnh cho những người khác: "Đã không hợp tác thì trói hai người phụ nữ này lại, hoặc giết luôn cũng được, thức ăn của họ lát nữa chúng ta chia nhau."
Mấy người đàn ông mắt sáng lên, đủ loại dị năng ào ạt tấn công về phía họ.
Lâm Vụ cong môi: "Vậy thì--"
"Để lại."
Miêu Phương cảm thấy không ổn, lúc đầu là vì dị năng của Giang Tháp.
Dị năng của Giang Tháp và anh ta đều đã lên cấp một!
Anh ta lập tức kinh ngạc nhưng biết không còn đường lui, chỉ có thể cắn răng tiếp tục, còn ôm hy vọng mình cũng là dị năng giả cấp một.
Dù sao hệ lôi cũng mạnh hơn nhiều hệ dị năng khác.
Nghĩ vậy, đợi anh ta né được một ngọn lửa của Giang Tháp rồi định thần lại thì mình đã bị Giang Tháp đá ngã xuống đất.
Không chỉ có anh ta ngã xuống đất, còn có mấy dị năng giả anh ta mang theo!
Giang Tháp khinh thường nói: "Có dị năng thì sao? Đánh không lại thì là đánh không lại, không cần dị năng tôi cũng có thể đánh bại anh."
Chỉ tính riêng về kỹ thuật chiến đấu, mấy ngày nay Giang Tháp đã tiến bộ không chỉ một chút.
Miêu Phương nhìn chằm chằm xuống đất.
Sao lại thế này?
Tính sai rồi! Tính sai hết rồi!
Họ tưởng hai người phụ nữ này chỉ dựa vào dị năng mà liều lĩnh nên ngày nào cũng ra ngoài tìm vật tư, giống như họ, chỉ miễn cưỡng bảo vệ mạng sống trong đàn thây ma mà thôi.
Bây giờ xem ra, rất có thể họ ra ngoài là để lấy tinh hạch của đám thây ma bên ngoài nên dị năng mới tăng nhanh như vậy!
Ngực anh ta phập phồng dữ dội, Miêu Phương lắc đầu.
Không đúng, không đúng.
Lên cấp một không hề đơn giản, một người đã là quá lắm rồi, không thể có hai người.
Giang Tháp là dị năng giả cấp một, vậy thì Lâm Vụ chắc chắn yếu hơn nhiều nên mới không ra tay.
Tự cho là đã hiểu ra điều này, Miêu Phương liền để mắt đến Lâm Vụ.
Lâm Vụ đang suy nghĩ xem nên xử lý mấy người này thế nào.
Giết, hay phế đi rồi giữ lại mạng?
Khoảnh khắc sau, khóe mắt cô nhìn thấy một thứ chớp sáng lao về phía mình.
Là Miêu Phương toàn thân phủ đầy điện áp cao!
Miêu Phương nghĩ rất hay, giật điện Lâm Vụ rồi bắt làm tù binh, như vậy có thể kéo dài thời gian, thậm chí còn có thể giao dịch với Giang Tháp để bảo toàn mạng sống.
Nhưng anh ta không thấy ánh mắt thương hại của Giang Tháp.
Giang Tháp ở đó lắc đầu thở dài.
Sống tốt không được sao? Nhất định phải tìm đường chết.
Khoảnh khắc sau, điện quang biến mất, Miêu Phương ngây người cúi đầu nhìn lỗ thủng lớn trên ngực, giây tiếp theo ngã thẳng xuống đất.
Lâm Vụ lạnh lùng nhìn đám người đang run rẩy sợ hãi trên mặt đất.
Ngoài cửa không đóng có tiếng hít vào lạnh lẽo.
Là những người bình thường không có dị năng.
Giang Tháp ôm chặt con dao dài của mình, khinh thường nhìn đám người này, hỏi Lâm Vụ: "Còn mấy dị năng giả nữa, giết hết không?"
Giết hết?
Vài người này chỉ vì bị Miêu Phương xúi giục, động lòng tham mới đến nông nỗi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.