Sống Lại Trước Mạt Thế, Nữ Phụ Điên Cuồng Tích Trữ Hàng Hóa, Một Đường Thẳng Tiến!
Chương 26:
Ngải Trì
27/05/2024
Khi Tạ Thiên Cách trở về thành phố Đông Xuyên nơi cô sinh sống, đã là hai mươi ngày sau.
Ngày 1 tháng 12 năm 2028, 9 giờ sáng.
Tòa nhà quốc tế, trung tâm thương mại CBD lớn nhất thành phố Đông Xuyên, tầng tám mươi tám.
Một cô gái trẻ mặc áo hoodie đen trùm đầu, đeo khẩu trang đen, một tay xách một chiếc hộp lớn dẹt đi vào.
"Xin chào quý cô, xin hỏi có thể giúp gì cho cô?"
Tạ Thiên Cách ngẩng đầu nhìn logo của nhà đấu giá sau quầy lễ tân, vừa kín đáo vừa sang trọng.
Đây là một nhà đấu giá mang tầm thế giới, ở Hoa quốc chỉ có bốn chi nhánh, thành phố Đông Xuyên có một chi nhánh.
Ba tháng nữa là đến ngày thành lập JD tròn một trăm năm, họ sẽ tổ chức một buổi đấu giá quy mô lớn trên toàn cầu.
Vì buổi đấu giá này, bốn mươi chín chi nhánh trên toàn thế giới đang đi khắp nơi thu thập các loại đồ đấu giá.
Những thứ Lạc Phi Phi thu thập được, tuy không thể cống hiến cho Tinh Ốc để trở thành kinh nghiệm nâng cấp nhưng dùng để đổi tiền thì rất đáng.
Tạ Thiên Cách không chọn những đồ trang sức cổ và đồ nghệ thuật nổi tiếng, mà chọn sáu bảy bức tranh vẽ của các họa sĩ nghệ thuật hiện đại có kích thước lớn nhỏ khác nhau.
"Tôi có một số thứ muốn gửi đấu giá."
Nhưng lễ tân lại nhìn Tạ Thiên Cách từ trên xuống dưới, mặc dù trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng trong giọng nói lại đầy sự chế giễu và kiêu ngạo.
"Thưa cô, đây là nhà đấu giá."
"Tôi biết đây là nhà đấu giá."
"Nhà đấu giá chỉ bán những thứ có giá trị, không bán rác, đặc biệt là một đống rác lớn như thế này." Nụ cười trên mặt lễ tân càng chế giễu hơn.
Tạ Thiên Cách nhướng mày: "Ý cô là, JD các người không nhận vụ làm ăn này?"
"Chậc! JD đương nhiên phải làm ăn, nhưng mà, cô có thể làm ăn gì với chúng tôi? Bán đống rác lớn này của cô sao?"
Tạ Thiên Cách bật cười, cô cúi đầu nhìn vào bảng tên của lễ tân, trên đó ghi ‘Wendy’.
Tạ Thiên Cách đưa tay ra, chỉ vào Wend, không nói gì.
Vừa quay đầu lại thì thấy một dì lao công hơn năm mươi tuổi đang lau bàn, Tạ Thiên Cách dứt khoát đi đến bên bà ấy, ôn hòa hỏi: "Dì ơi, dì có thể dẫn cháu đi tìm người nhận đồ đấu giá không?"
Dì lao công ngẩng đầu nhìn Tạ Thiên Cách, chỉ thấy một đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, vội vàng gật đầu: "Được được, nhưng mà dì không vào trong được, chỉ có thể dẫn cháu đến cửa."
Nói rồi, dì lao công dẫn Tạ Thiên Cách vào khu văn phòng của JD.
Một lễ tân khác lập tức hét lên: "Này! Cô không được vào..."
Nhưng Wendy đã kéo cô ta lại, trợn mắt chế giễu: "Cứ để bọn họ vào đi, lát nữa chờ xem bảo vệ đuổi cô ta ra mới vui!"
Nói rồi, hai người cười phá lên.
Nửa giờ sau, Wendy nhận được một cuộc điện thoại, bảo cô ta pha một cốc cà phê mang vào trong.
Ngày 1 tháng 12 năm 2028, 9 giờ sáng.
Tòa nhà quốc tế, trung tâm thương mại CBD lớn nhất thành phố Đông Xuyên, tầng tám mươi tám.
Một cô gái trẻ mặc áo hoodie đen trùm đầu, đeo khẩu trang đen, một tay xách một chiếc hộp lớn dẹt đi vào.
"Xin chào quý cô, xin hỏi có thể giúp gì cho cô?"
Tạ Thiên Cách ngẩng đầu nhìn logo của nhà đấu giá sau quầy lễ tân, vừa kín đáo vừa sang trọng.
Đây là một nhà đấu giá mang tầm thế giới, ở Hoa quốc chỉ có bốn chi nhánh, thành phố Đông Xuyên có một chi nhánh.
Ba tháng nữa là đến ngày thành lập JD tròn một trăm năm, họ sẽ tổ chức một buổi đấu giá quy mô lớn trên toàn cầu.
Vì buổi đấu giá này, bốn mươi chín chi nhánh trên toàn thế giới đang đi khắp nơi thu thập các loại đồ đấu giá.
Những thứ Lạc Phi Phi thu thập được, tuy không thể cống hiến cho Tinh Ốc để trở thành kinh nghiệm nâng cấp nhưng dùng để đổi tiền thì rất đáng.
Tạ Thiên Cách không chọn những đồ trang sức cổ và đồ nghệ thuật nổi tiếng, mà chọn sáu bảy bức tranh vẽ của các họa sĩ nghệ thuật hiện đại có kích thước lớn nhỏ khác nhau.
"Tôi có một số thứ muốn gửi đấu giá."
Nhưng lễ tân lại nhìn Tạ Thiên Cách từ trên xuống dưới, mặc dù trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng trong giọng nói lại đầy sự chế giễu và kiêu ngạo.
"Thưa cô, đây là nhà đấu giá."
"Tôi biết đây là nhà đấu giá."
"Nhà đấu giá chỉ bán những thứ có giá trị, không bán rác, đặc biệt là một đống rác lớn như thế này." Nụ cười trên mặt lễ tân càng chế giễu hơn.
Tạ Thiên Cách nhướng mày: "Ý cô là, JD các người không nhận vụ làm ăn này?"
"Chậc! JD đương nhiên phải làm ăn, nhưng mà, cô có thể làm ăn gì với chúng tôi? Bán đống rác lớn này của cô sao?"
Tạ Thiên Cách bật cười, cô cúi đầu nhìn vào bảng tên của lễ tân, trên đó ghi ‘Wendy’.
Tạ Thiên Cách đưa tay ra, chỉ vào Wend, không nói gì.
Vừa quay đầu lại thì thấy một dì lao công hơn năm mươi tuổi đang lau bàn, Tạ Thiên Cách dứt khoát đi đến bên bà ấy, ôn hòa hỏi: "Dì ơi, dì có thể dẫn cháu đi tìm người nhận đồ đấu giá không?"
Dì lao công ngẩng đầu nhìn Tạ Thiên Cách, chỉ thấy một đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, vội vàng gật đầu: "Được được, nhưng mà dì không vào trong được, chỉ có thể dẫn cháu đến cửa."
Nói rồi, dì lao công dẫn Tạ Thiên Cách vào khu văn phòng của JD.
Một lễ tân khác lập tức hét lên: "Này! Cô không được vào..."
Nhưng Wendy đã kéo cô ta lại, trợn mắt chế giễu: "Cứ để bọn họ vào đi, lát nữa chờ xem bảo vệ đuổi cô ta ra mới vui!"
Nói rồi, hai người cười phá lên.
Nửa giờ sau, Wendy nhận được một cuộc điện thoại, bảo cô ta pha một cốc cà phê mang vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.