Sống Lại Trước Mạt Thế, Ta Tích Cực Trữ Vật Tư, Câu Cá Mập
Chương 31: Giữ Lấy Dạ Dày Cô Ấy
Nặc Hòa
05/11/2024
Cuối cùng, nếu ai còn dám mơ tưởng đến tầng 18 của chúng tôi, tôi đảm bảo các người sẽ phải chịu hậu quả gấp nghìn lần tên này.”
Dư Tiền giơ dao chỉ về phía gã đàn ông đang ngất dưới sàn. Ai nấy đều quay mặt đi, tránh ánh nhìn của cô, không dám phản bác.
Thấy tình hình như vậy, cô hài lòng bước tới, đá vào người gã đàn ông.
“Thế mới nói, trẻ khỏe thì ngủ lúc nào cũng được ha.”
Nói rồi cô quay người, cùng Trình Triệt bước ra khỏi phòng 401, hướng về tầng 18. Hai người bước đi đồng điệu, tiếng chân họ hòa vào nhau một cách hài hòa lạ lùng.
Về đến trước cửa nhà, Dư Tiền không vào ngay mà quay sang Trình Triệt.
“Anh là dị năng giả hệ tinh thần?”
Trình Triệt gật đầu, không chút ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, khẽ đáp: “Phải.”
“Cấp mấy?”
“Cấp sáu, sơ cấp.”
Nghe câu trả lời, Dư Tiền hít sâu một hơi. Ở kiếp trước, dù có thiên phú tốt, cô cũng chỉ đạt cấp bốn trung cấp sau bốn năm trong tận thế. Nhưng Trình Triệt thì ngay trong giai đoạn đầu tận thế đã đạt đến cấp sáu sơ cấp, thực sự khó tin.
Dư Tiền không hỏi thêm, chỉ gật đầu rồi mở cửa vào nhà, để Trình Triệt đứng sững ngoài hành lang.
“Em thật sự chưa từng bận tâm anh như thế nào…”
Trình Triệt lẩm bẩm nhìn cánh cửa màu nâu trước mặt, cảm giác ngực như bị đè nặng. Anh cười tự giễu, rồi quay về phòng mình.
Dư Tiền lúc này mệt mỏi bước vào phòng tắm. Vết máu và bụi bẩn bám khắp người làm cô có cảm giác khó chịu, nồng nặc mùi tanh.
Tắm rửa sạch sẽ xong, cô ngồi xuống, lấy điện thoại từ không gian ra xem phim, rồi tiện thể sang gõ cửa 1802.
Trình Triệt mở cửa, mái tóc anh vẫn còn ướt, vài giọt nước khẽ rơi xuống gương mặt.
Dư Tiền giơ cái bát to trong tay lên cười tươi: “Tối nay ăn gì thế? Tôi có thịt hun khói đây, cho anh một miếng nhé.”
Trình Triệt bất đắc dĩ lùi vào trong, để cô bước vào nhà. Nhưng hôm nay, bàn ăn vẫn chưa có món nào.
Thấy lạ, Dư Tiền ngạc nhiên nhìn anh: “Bình thường anh làm sẵn đồ ăn rồi mà?”
Trình Triệt khẽ nhún vai, dùng khăn lau đầu: “Tôi chờ em cả ngày. Mình cùng về, em cũng phải để tôi có thời gian tắm rửa trước khi vào bếp chứ?”
Dư Tiền cười ngại ngùng, rồi chạy về nhà lấy thêm hai miếng thịt hun khói và một túi đào giòn ngọt.
“Nè, đây là quà cho anh. Thịt hun khói để xào, còn đào anh có thể rửa rồi ăn, rất ngọt đấy.”
Trước ánh mắt đầy chân thành của cô, Trình Triệt cười nhận lấy miếng thịt: “Em muốn ăn thịt hun khói chứ gì?”
“Làm gì có, tôi chỉ nhớ là còn nhiều thôi. Sau này chúng ta là hàng xóm lâu dài, nên cho anh một ít. Với lại, anh cũng ăn nhiều hơn mà.”
Dư Tiền tự tin đáp, dù cô biết Trình Triệt đã nhìn thấu ý định của mình, nhưng tất nhiên cô không thừa nhận.
Dư Tiền giơ dao chỉ về phía gã đàn ông đang ngất dưới sàn. Ai nấy đều quay mặt đi, tránh ánh nhìn của cô, không dám phản bác.
Thấy tình hình như vậy, cô hài lòng bước tới, đá vào người gã đàn ông.
“Thế mới nói, trẻ khỏe thì ngủ lúc nào cũng được ha.”
Nói rồi cô quay người, cùng Trình Triệt bước ra khỏi phòng 401, hướng về tầng 18. Hai người bước đi đồng điệu, tiếng chân họ hòa vào nhau một cách hài hòa lạ lùng.
Về đến trước cửa nhà, Dư Tiền không vào ngay mà quay sang Trình Triệt.
“Anh là dị năng giả hệ tinh thần?”
Trình Triệt gật đầu, không chút ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, khẽ đáp: “Phải.”
“Cấp mấy?”
“Cấp sáu, sơ cấp.”
Nghe câu trả lời, Dư Tiền hít sâu một hơi. Ở kiếp trước, dù có thiên phú tốt, cô cũng chỉ đạt cấp bốn trung cấp sau bốn năm trong tận thế. Nhưng Trình Triệt thì ngay trong giai đoạn đầu tận thế đã đạt đến cấp sáu sơ cấp, thực sự khó tin.
Dư Tiền không hỏi thêm, chỉ gật đầu rồi mở cửa vào nhà, để Trình Triệt đứng sững ngoài hành lang.
“Em thật sự chưa từng bận tâm anh như thế nào…”
Trình Triệt lẩm bẩm nhìn cánh cửa màu nâu trước mặt, cảm giác ngực như bị đè nặng. Anh cười tự giễu, rồi quay về phòng mình.
Dư Tiền lúc này mệt mỏi bước vào phòng tắm. Vết máu và bụi bẩn bám khắp người làm cô có cảm giác khó chịu, nồng nặc mùi tanh.
Tắm rửa sạch sẽ xong, cô ngồi xuống, lấy điện thoại từ không gian ra xem phim, rồi tiện thể sang gõ cửa 1802.
Trình Triệt mở cửa, mái tóc anh vẫn còn ướt, vài giọt nước khẽ rơi xuống gương mặt.
Dư Tiền giơ cái bát to trong tay lên cười tươi: “Tối nay ăn gì thế? Tôi có thịt hun khói đây, cho anh một miếng nhé.”
Trình Triệt bất đắc dĩ lùi vào trong, để cô bước vào nhà. Nhưng hôm nay, bàn ăn vẫn chưa có món nào.
Thấy lạ, Dư Tiền ngạc nhiên nhìn anh: “Bình thường anh làm sẵn đồ ăn rồi mà?”
Trình Triệt khẽ nhún vai, dùng khăn lau đầu: “Tôi chờ em cả ngày. Mình cùng về, em cũng phải để tôi có thời gian tắm rửa trước khi vào bếp chứ?”
Dư Tiền cười ngại ngùng, rồi chạy về nhà lấy thêm hai miếng thịt hun khói và một túi đào giòn ngọt.
“Nè, đây là quà cho anh. Thịt hun khói để xào, còn đào anh có thể rửa rồi ăn, rất ngọt đấy.”
Trước ánh mắt đầy chân thành của cô, Trình Triệt cười nhận lấy miếng thịt: “Em muốn ăn thịt hun khói chứ gì?”
“Làm gì có, tôi chỉ nhớ là còn nhiều thôi. Sau này chúng ta là hàng xóm lâu dài, nên cho anh một ít. Với lại, anh cũng ăn nhiều hơn mà.”
Dư Tiền tự tin đáp, dù cô biết Trình Triệt đã nhìn thấu ý định của mình, nhưng tất nhiên cô không thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.