Chương 28: Bạn Bè Và Chia Sẻ
Nguyễn Tâm (Văn Tâm)
28/06/2024
Quảng trường Đỏ hôm nay rực rỡ trong sắc đỏ và vàng, biểu tượng của niềm tự hào và chiến thắng. Khán đài được dựng lên trang trọng, phía trước là hàng ngàn người dân Nga và du khách quốc tế.
Giọng từ microphone vang lên, và cả quảng trường trở nên im lặng, chờ đợi từng lời của người đứng đầu đất nước. Tổng thống Liên Bang Nga Vladimir Putin, trong bộ lễ phục trang nghiêm, bước lên bục phía trước.
Ông bắt đầu bài phát biểu bằng giọng trầm ấm và đầy cảm xúc:
“Сегодня, в этот знаменательный день, мы собрались здесь, чтобы отметить День Победы и почтить память всех тех, кто отдал свои жизни ради нашей свободы и независимости.” (Hôm nay, vào ngày đặc biệt này, chúng ta tụ họp tại đây để kỷ niệm Ngày Chiến thắng và tôn vinh những người đã hy sinh vì tự do và độc lập của chúng ta.)
“Мы вспоминаем героические подвиги наших дедов и прадедов, которые сражались на фронтах Великой Отечественной войны. Их мужество и стойкость стали символом несгибаемого духа российского народа.” (Chúng ta tưởng nhớ những chiến công anh hùng của ông bà chúng ta, những người đã chiến đấu trên các mặt trận của cuộc Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại. Sự dũng cảm và kiên cường của họ trở thành biểu tượng của tinh thần bất khuất của nhân dân Nga.)
Putin tiếp tục, giọng nói của ông trở nên mạnh mẽ hơn, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm:
“Мы не забываем о тех, кто продолжает защищать нашу Родину сегодня. Мы гордимся нашими солдатами, которые с честью и достоинством выполняют свой долг.” (Chúng ta không quên những người vẫn đang bảo vệ Tổ quốc ngày hôm nay. Chúng ta tự hào về những người lính của chúng ta, những người thực hiện nhiệm vụ của mình với danh dự và phẩm giá.)
Ông nhấn mạnh tầm quan trọng của đoàn kết và lòng yêu nước, kêu gọi mọi người tiếp tục gìn giữ và phát huy những giá trị mà các thế hệ trước đã dày công xây dựng.
“Сегодня мы должны помнить, что сила нашей нации в единстве и солидарности. Пусть этот дух единства и патриотизма всегда живет в наших сердцах и помогает нам преодолевать любые трудности.” (Hôm nay, chúng ta phải nhớ rằng sức mạnh của quốc gia nằm ở sự đoàn kết và đồng lòng. Cầu mong tinh thần đoàn kết và lòng yêu nước này sẽ luôn sống trong trái tim chúng ta và giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn.)
“Слава принадлежит поколению, победившему нацизм, слава великим героям народно-оборонительной войны. Uraaa!” (Vinh quang thuộc về thế hệ đã đánh bại chủ nghĩa phát xít, vinh quang thuộc về những anh hùng vĩ đại của cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại. Uraaa!)
Ngay khi Tổng thống Putin kết thúc bài phát biểu, trong một khoảnh khắc tiếng hô “Uraaa” của những người lính vang vọng khắp Quảng trường Đỏ. Rồi, như một dấu hiệu cho sự bắt đầu của phần tiếp theo của buổi lễ, tiếng nhạc quốc ca Nga hùng tráng vang lên khắp không gian. Quốc kỳ Nga bay phấp phới trên nền trời xanh thẳm, đúng lúc đó, những tiếng đại bác từ các pháo đài xung quanh quảng trường bắt đầu nổ vang. Mỗi tiếng nổ đều đặn như nhịp đập của trái tim dân tộc, đồng bộ với những lời ca của quốc ca. Khói trắng bốc lên từ những khẩu pháo, tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ và trang trọng.
Văn Thành, Lan Phương, Ngọc Hoàng và Bính Minh đứng giữa dòng người, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim. Cảm xúc dâng trào, Văn Thành say đắm trong khoảnh khắc lịch sử này. Không thể để giây phút quý giá này trôi qua mà không ghi lại, Văn Thành nhanh chóng rút điện thoại ra. Anh cẩn thận chọn góc quay, đảm bảo ghi lại toàn bộ cảnh tượng vĩ đại trước mắt.
Khi đoàn diễu hành cuối cùng đi hết quảng trường đỏ, đoàn người bắt đầu di tản trên khắp cùng đường của Thủ đô Moscow để thưởng thức không khí của ngày lễ chiến thắng. Văn Thành vì đứng liền nhiều giờ anh cảm thấy hơi mệt, anh vỗ vai ba người Phương, Ngọc, Minh nói:
“Mình cảm thấy cơ thể không được ổn. Có lẽ, sẽ về nhà bây giờ nghỉ ngơi chút, các cậu cứ tiếp tục chơi đi nhé?”
Lan Phương nhìn Văn Thành với ánh mắt lo lắng. “Anh không sao chứ? Để em đi cùng anh về.”
Ngọc Hoàng và Bính Minh cũng nhận ra sự thay đổi trong sắc mặt của Văn Thành. Ngọc Hoàng lên tiếng: “Nếu vậy thì bọn mình cũng về luôn. Sức khỏe của anh Văn Thành quan trọng hơn.”
Cả nhóm quyết định rời quảng trường đỏ dù lòng vẫn còn lưu luyến không khí lễ hội. Lan Phương nhanh chóng dìu Văn Thành ra khỏi đám đông, trong khi Ngọc Hoàng và Bính Minh đi theo sau, chắc chắn rằng không có gì bất trắc xảy ra.
Trên đường về, Lan Phương không ngừng hỏi han Văn Thành. “Anh có thấy chóng mặt hay khó thở không? Hay anh có muốn dừng lại nghỉ chút không?”
Văn Thành mỉm cười, cố gắng trấn an cô. “Anh chỉ hơi mệt thôi, không có gì nghiêm trọng đâu. Em đừng lo lắng quá.”
Ngọc Hoàng cũng thêm vào: “Cứ về đến nhà nghỉ ngơi là ổn thôi. Nếu cần thiết, chúng ta sẽ gọi bác sĩ ngay.”
Cả nhóm nhanh chóng về đến nhà của Văn Thành. Lan Phương giúp anh nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận. “Anh cứ nghỉ ngơi đi, em sẽ ở đây chăm sóc anh.”
Ngọc Hoàng và Bính Minh ngồi xuống ghế, quan sát tình hình. “Nếu cần gì, cứ gọi bọn mình nhé,” Ngọc Hoàng nói. “Bọn mình sẽ ở đây cho đến khi anh khỏe lại.”
Văn Thành gật đầu, cảm nhận rõ sự quan tâm chân thành từ bạn bè. “Cảm ơn mọi người. Nhưng nếu cứ ngồi nhìn chằm chằm tôi thế này, e rằng tôi không thể ngủ được mất.”
“Được rồi, tụi em sẽ ra ngoài kia,” Lan Phương kéo chăn đắp cho Văn Thành rồi ra hiệu cho mọi người rời khỏi phòng.
Khi ra đến phòng khách, Ngọc Hoàng ngồi xuống cạnh Lan Phương và hỏi. “Không biết anh Văn Thành bị bệnh gì mà dạo này sức khỏe lại yếu như vậy nhỉ?”
Lan Phương nghĩ thầm: “Mình phải giấu việc anh ấy đã chịu đựng ngọn lửa thiêu đốt và trải qua hàng trăm ca phẫu thuật để tiếp tục sống.” Nghĩ vậy, cô trả lời: “À, anh ấy chỉ mắc chứng phong hàn kinh niên thôi, thường thì đến mùa đông bệnh hay tái phát. Không có gì nghiêm trọng đâu.”
Ngọc Hoàng thở phào nhẹ nhõm. “À, thì ra là vậy. Nhưng mà mình thấy anh Văn Thành ít khi nhắc đến gia đình nhỉ, đi chơi với anh ấy suốt cũng chẳng bao giờ thấy anh ấy gọi điện về nhà.”
Lan Phương ấp úng. “À… à, chắc là cậu không để ý thôi. Anh ấy ngại nói chuyện với người nhà khi có đông người.”
“Nghe nói anh ấy ở Nghệ An. Lan Phương sống cùng anh ấy lâu nay chắc cũng biết rõ, đúng không?” Ngọc Hoàng tò mò hỏi.
Lan Phương gãi đầu, đáp: “Đúng rồi, anh ấy ở Nghệ An, cùng quê với tớ luôn, chỉ khác xã thôi.”
Bính Minh từ trong bếp đi ra, mang theo đĩa hoa quả cho mọi người và nói: “Hai người trò chuyện gì mà náo nhiệt thế?”
“Không có gì đâu, bọn tớ chỉ đang nói về anh Văn Thành thôi,” Lan Phương vừa nói vừa cầm miếng táo lên khen: “Minh khéo tay nhỉ, sau này có tính đi thi vua đầu bếp không?”
“Haha, cậu cứ đùa. Mà mọi người nói về anh Văn Thành đến đoạn nào rồi kể tớ nghe với,” Bính Minh cười đáp.
Lan Phương vội đổi chủ đề: “Giờ ngồi đây nói về người đang nằm trên giường kia cũng kỳ lắm, hay là Hoàng và Minh kể về gia đình mình đi. Tớ cũng muốn biết thêm về các cậu.”
Ngọc Hoàng nhìn Lan Phương rồi nở một nụ cười hứng khởi. "Đương nhiên rồi, mình rất vui khi kể về gia đình mình,” cậu nói tiếp. “Lan Phương có biết ai tên là Quách Thanh Sơn không?”
Lan Phương lẩm bẩm: “Quách Thanh Sơn, nghe quen quen nhỉ?” Rồi cô sực nhớ ra và kêu lên: “Á, có phải là ngài Phó Thủ tướng Quách Thanh Sơn không?”
Ngọc Hoàng đáp: “Chính xác. Mà Phương đừng ngạc nhiên như thế, đó chính là cha của mình.”
Lan Phương không giấu nổi sự ngạc nhiên và trầm trồ. “Wow, thật ấn tượng! Thảo nào mình thấy Bính Minh nhìn giống bác Sơn trên thời sự.”
Bính Minh nhanh chóng chen vào. “Ồ, tớ giống cha tớ lắm hả?”
Lan Phương mỉm cười, khẳng định. “Giống lắm, nhìn thoáng qua là nhận ra ngay. Thế còn mẹ các cậu, chắc cũng là người không kém phần nổi bật đâu nhỉ?”
Nghe nhắc đến mẹ, anh mắt Bính Minh rực rỡ như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm. Cậu trả lời ngay. “Tất nhiên rồi, mẹ tớ là thần tượng của tớ mà! Mẹ hiện là giám đốc của một công ty thời trang, luôn chăm chỉ, sáng tạo và lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.”
Lan Phương hỏi thêm. “Nhà chỉ có hai anh em, vậy đi cả hai người, cha mẹ ở nhà không nhớ sao?”
Ngọc Hoàng nhẹ nhàng nói. “Lúc đầu mẹ mình cũng ngăn cản dữ lắm, nhưng được cha thuyết phục, với lại từ nhỏ hai anh em đã thích nước Nga và văn hóa nơi đây nên quyết định đi du học.”
“Tớ thường nghe rằng con nhà danh gia vọng tộc hay sa vào lối sống xa hoa. Nhưng nhìn hai cậu, tớ thấy hoàn toàn khác biệt.” Lan Phương tò mò.
“Hì, cũng tùy gia đình thôi. Thật ra lúc nhỏ hai anh em tớ cũng nghịch lắm, nhưng lớn lên nhận thức được nên dần đi vào nề nếp,” Ngọc Hoàng chia sẻ.
Lan Phương hỏi thêm. “Vậy hai cậu có dự định gì cho tương lai chưa?”
Ngọc Hoàng hào hứng đáp. “Tớ chắc sẽ theo nghiệp của cha, học xong về nước xin làm một công chức nhà nước. Còn Bính Minh chắc chắn sẽ theo nghiệp mẹ, em ấy thần tượng mẹ lắm mà.”
Bính Minh quay sang hỏi Lan Phương. “Giờ Phương kể chút về gia đình của Phương đi?”
Lan Phương hít một hơi rồi bắt đầu kể. “Gia đình tớ có năm người: chị cả, tớ và một đứa em đang học lớp chín.” Nói rồi cô lấy điện thoại ra và đưa cho Ngọc Hoàng và Bính Minh xem bức hình chụp gia đình.
“Chị Phương chắc lấy chồng rồi nhỉ?” Bính Minh nhanh nhẩu hỏi.
“Đúng rồi, chị tớ đã có em bé hai tuổi rồi,” Lan Phương đáp lại đầy hào hứng.
“Thế còn bố mẹ cậu làm nghề gì?” Ngọc Hoàng hỏi.
Lan Phương đáp. “Bố tớ làm nông nghiệp, cụ thể là trồng rau và nuôi cá. Còn mẹ tớ là giáo viên tiểu học.”
Ngọc Hoàng vui vẻ nói. “Lan Phương có định hướng gì cho mình chưa?”
Lan Phương suy nghĩ một chút rồi đáp. “Tớ đang làm việc để lấy kinh nghiệm ở đây và đợi anh Văn Thành tốt nghiệp. Khi đó tớ sẽ về Việt Nam để cống hiến.”
Ngọc Hoàng và Bính Minh vui mừng vì Lan Phương có chí hướng như vậy. Ngọc Hoàng hỏi. “Nhắc mới nhớ, ít tháng nữa là anh Văn Thành tốt nghiệp rồi, cậu có tính làm gì đó không?”
Lan Phương mắt sáng lên, nảy ra một ý tưởng. “Mình có kế hoạch này,” cô ghé sát vào tai Ngọc Hoàng và Bính Minh, nói nhỏ. “Kế hoạch là… mình sẽ tổ chức một buổi tiệc bất ngờ cho anh Văn Thành. Mọi người nhớ giữ bí mật nhé, chắc chắn anh ấy sẽ rất bất ngờ.”
Ngọc Hoàng và Bính Minh đồng thanh cười lớn, đồng ý với kế hoạch của Lan Phương.
Bạn bè lắng nghe, cùng chia sẻ, Niềm vui nhỏ bé, như hương thơm. Trái tim chân thành, vững vàng mãi, Vượt qua bão tố, với nụ cười.
Giọng từ microphone vang lên, và cả quảng trường trở nên im lặng, chờ đợi từng lời của người đứng đầu đất nước. Tổng thống Liên Bang Nga Vladimir Putin, trong bộ lễ phục trang nghiêm, bước lên bục phía trước.
Ông bắt đầu bài phát biểu bằng giọng trầm ấm và đầy cảm xúc:
“Сегодня, в этот знаменательный день, мы собрались здесь, чтобы отметить День Победы и почтить память всех тех, кто отдал свои жизни ради нашей свободы и независимости.” (Hôm nay, vào ngày đặc biệt này, chúng ta tụ họp tại đây để kỷ niệm Ngày Chiến thắng và tôn vinh những người đã hy sinh vì tự do và độc lập của chúng ta.)
“Мы вспоминаем героические подвиги наших дедов и прадедов, которые сражались на фронтах Великой Отечественной войны. Их мужество и стойкость стали символом несгибаемого духа российского народа.” (Chúng ta tưởng nhớ những chiến công anh hùng của ông bà chúng ta, những người đã chiến đấu trên các mặt trận của cuộc Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại. Sự dũng cảm và kiên cường của họ trở thành biểu tượng của tinh thần bất khuất của nhân dân Nga.)
Putin tiếp tục, giọng nói của ông trở nên mạnh mẽ hơn, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm:
“Мы не забываем о тех, кто продолжает защищать нашу Родину сегодня. Мы гордимся нашими солдатами, которые с честью и достоинством выполняют свой долг.” (Chúng ta không quên những người vẫn đang bảo vệ Tổ quốc ngày hôm nay. Chúng ta tự hào về những người lính của chúng ta, những người thực hiện nhiệm vụ của mình với danh dự và phẩm giá.)
Ông nhấn mạnh tầm quan trọng của đoàn kết và lòng yêu nước, kêu gọi mọi người tiếp tục gìn giữ và phát huy những giá trị mà các thế hệ trước đã dày công xây dựng.
“Сегодня мы должны помнить, что сила нашей нации в единстве и солидарности. Пусть этот дух единства и патриотизма всегда живет в наших сердцах и помогает нам преодолевать любые трудности.” (Hôm nay, chúng ta phải nhớ rằng sức mạnh của quốc gia nằm ở sự đoàn kết và đồng lòng. Cầu mong tinh thần đoàn kết và lòng yêu nước này sẽ luôn sống trong trái tim chúng ta và giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn.)
“Слава принадлежит поколению, победившему нацизм, слава великим героям народно-оборонительной войны. Uraaa!” (Vinh quang thuộc về thế hệ đã đánh bại chủ nghĩa phát xít, vinh quang thuộc về những anh hùng vĩ đại của cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại. Uraaa!)
Ngay khi Tổng thống Putin kết thúc bài phát biểu, trong một khoảnh khắc tiếng hô “Uraaa” của những người lính vang vọng khắp Quảng trường Đỏ. Rồi, như một dấu hiệu cho sự bắt đầu của phần tiếp theo của buổi lễ, tiếng nhạc quốc ca Nga hùng tráng vang lên khắp không gian. Quốc kỳ Nga bay phấp phới trên nền trời xanh thẳm, đúng lúc đó, những tiếng đại bác từ các pháo đài xung quanh quảng trường bắt đầu nổ vang. Mỗi tiếng nổ đều đặn như nhịp đập của trái tim dân tộc, đồng bộ với những lời ca của quốc ca. Khói trắng bốc lên từ những khẩu pháo, tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ và trang trọng.
Văn Thành, Lan Phương, Ngọc Hoàng và Bính Minh đứng giữa dòng người, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim. Cảm xúc dâng trào, Văn Thành say đắm trong khoảnh khắc lịch sử này. Không thể để giây phút quý giá này trôi qua mà không ghi lại, Văn Thành nhanh chóng rút điện thoại ra. Anh cẩn thận chọn góc quay, đảm bảo ghi lại toàn bộ cảnh tượng vĩ đại trước mắt.
Khi đoàn diễu hành cuối cùng đi hết quảng trường đỏ, đoàn người bắt đầu di tản trên khắp cùng đường của Thủ đô Moscow để thưởng thức không khí của ngày lễ chiến thắng. Văn Thành vì đứng liền nhiều giờ anh cảm thấy hơi mệt, anh vỗ vai ba người Phương, Ngọc, Minh nói:
“Mình cảm thấy cơ thể không được ổn. Có lẽ, sẽ về nhà bây giờ nghỉ ngơi chút, các cậu cứ tiếp tục chơi đi nhé?”
Lan Phương nhìn Văn Thành với ánh mắt lo lắng. “Anh không sao chứ? Để em đi cùng anh về.”
Ngọc Hoàng và Bính Minh cũng nhận ra sự thay đổi trong sắc mặt của Văn Thành. Ngọc Hoàng lên tiếng: “Nếu vậy thì bọn mình cũng về luôn. Sức khỏe của anh Văn Thành quan trọng hơn.”
Cả nhóm quyết định rời quảng trường đỏ dù lòng vẫn còn lưu luyến không khí lễ hội. Lan Phương nhanh chóng dìu Văn Thành ra khỏi đám đông, trong khi Ngọc Hoàng và Bính Minh đi theo sau, chắc chắn rằng không có gì bất trắc xảy ra.
Trên đường về, Lan Phương không ngừng hỏi han Văn Thành. “Anh có thấy chóng mặt hay khó thở không? Hay anh có muốn dừng lại nghỉ chút không?”
Văn Thành mỉm cười, cố gắng trấn an cô. “Anh chỉ hơi mệt thôi, không có gì nghiêm trọng đâu. Em đừng lo lắng quá.”
Ngọc Hoàng cũng thêm vào: “Cứ về đến nhà nghỉ ngơi là ổn thôi. Nếu cần thiết, chúng ta sẽ gọi bác sĩ ngay.”
Cả nhóm nhanh chóng về đến nhà của Văn Thành. Lan Phương giúp anh nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận. “Anh cứ nghỉ ngơi đi, em sẽ ở đây chăm sóc anh.”
Ngọc Hoàng và Bính Minh ngồi xuống ghế, quan sát tình hình. “Nếu cần gì, cứ gọi bọn mình nhé,” Ngọc Hoàng nói. “Bọn mình sẽ ở đây cho đến khi anh khỏe lại.”
Văn Thành gật đầu, cảm nhận rõ sự quan tâm chân thành từ bạn bè. “Cảm ơn mọi người. Nhưng nếu cứ ngồi nhìn chằm chằm tôi thế này, e rằng tôi không thể ngủ được mất.”
“Được rồi, tụi em sẽ ra ngoài kia,” Lan Phương kéo chăn đắp cho Văn Thành rồi ra hiệu cho mọi người rời khỏi phòng.
Khi ra đến phòng khách, Ngọc Hoàng ngồi xuống cạnh Lan Phương và hỏi. “Không biết anh Văn Thành bị bệnh gì mà dạo này sức khỏe lại yếu như vậy nhỉ?”
Lan Phương nghĩ thầm: “Mình phải giấu việc anh ấy đã chịu đựng ngọn lửa thiêu đốt và trải qua hàng trăm ca phẫu thuật để tiếp tục sống.” Nghĩ vậy, cô trả lời: “À, anh ấy chỉ mắc chứng phong hàn kinh niên thôi, thường thì đến mùa đông bệnh hay tái phát. Không có gì nghiêm trọng đâu.”
Ngọc Hoàng thở phào nhẹ nhõm. “À, thì ra là vậy. Nhưng mà mình thấy anh Văn Thành ít khi nhắc đến gia đình nhỉ, đi chơi với anh ấy suốt cũng chẳng bao giờ thấy anh ấy gọi điện về nhà.”
Lan Phương ấp úng. “À… à, chắc là cậu không để ý thôi. Anh ấy ngại nói chuyện với người nhà khi có đông người.”
“Nghe nói anh ấy ở Nghệ An. Lan Phương sống cùng anh ấy lâu nay chắc cũng biết rõ, đúng không?” Ngọc Hoàng tò mò hỏi.
Lan Phương gãi đầu, đáp: “Đúng rồi, anh ấy ở Nghệ An, cùng quê với tớ luôn, chỉ khác xã thôi.”
Bính Minh từ trong bếp đi ra, mang theo đĩa hoa quả cho mọi người và nói: “Hai người trò chuyện gì mà náo nhiệt thế?”
“Không có gì đâu, bọn tớ chỉ đang nói về anh Văn Thành thôi,” Lan Phương vừa nói vừa cầm miếng táo lên khen: “Minh khéo tay nhỉ, sau này có tính đi thi vua đầu bếp không?”
“Haha, cậu cứ đùa. Mà mọi người nói về anh Văn Thành đến đoạn nào rồi kể tớ nghe với,” Bính Minh cười đáp.
Lan Phương vội đổi chủ đề: “Giờ ngồi đây nói về người đang nằm trên giường kia cũng kỳ lắm, hay là Hoàng và Minh kể về gia đình mình đi. Tớ cũng muốn biết thêm về các cậu.”
Ngọc Hoàng nhìn Lan Phương rồi nở một nụ cười hứng khởi. "Đương nhiên rồi, mình rất vui khi kể về gia đình mình,” cậu nói tiếp. “Lan Phương có biết ai tên là Quách Thanh Sơn không?”
Lan Phương lẩm bẩm: “Quách Thanh Sơn, nghe quen quen nhỉ?” Rồi cô sực nhớ ra và kêu lên: “Á, có phải là ngài Phó Thủ tướng Quách Thanh Sơn không?”
Ngọc Hoàng đáp: “Chính xác. Mà Phương đừng ngạc nhiên như thế, đó chính là cha của mình.”
Lan Phương không giấu nổi sự ngạc nhiên và trầm trồ. “Wow, thật ấn tượng! Thảo nào mình thấy Bính Minh nhìn giống bác Sơn trên thời sự.”
Bính Minh nhanh chóng chen vào. “Ồ, tớ giống cha tớ lắm hả?”
Lan Phương mỉm cười, khẳng định. “Giống lắm, nhìn thoáng qua là nhận ra ngay. Thế còn mẹ các cậu, chắc cũng là người không kém phần nổi bật đâu nhỉ?”
Nghe nhắc đến mẹ, anh mắt Bính Minh rực rỡ như ngôi sao sáng trên bầu trời đêm. Cậu trả lời ngay. “Tất nhiên rồi, mẹ tớ là thần tượng của tớ mà! Mẹ hiện là giám đốc của một công ty thời trang, luôn chăm chỉ, sáng tạo và lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.”
Lan Phương hỏi thêm. “Nhà chỉ có hai anh em, vậy đi cả hai người, cha mẹ ở nhà không nhớ sao?”
Ngọc Hoàng nhẹ nhàng nói. “Lúc đầu mẹ mình cũng ngăn cản dữ lắm, nhưng được cha thuyết phục, với lại từ nhỏ hai anh em đã thích nước Nga và văn hóa nơi đây nên quyết định đi du học.”
“Tớ thường nghe rằng con nhà danh gia vọng tộc hay sa vào lối sống xa hoa. Nhưng nhìn hai cậu, tớ thấy hoàn toàn khác biệt.” Lan Phương tò mò.
“Hì, cũng tùy gia đình thôi. Thật ra lúc nhỏ hai anh em tớ cũng nghịch lắm, nhưng lớn lên nhận thức được nên dần đi vào nề nếp,” Ngọc Hoàng chia sẻ.
Lan Phương hỏi thêm. “Vậy hai cậu có dự định gì cho tương lai chưa?”
Ngọc Hoàng hào hứng đáp. “Tớ chắc sẽ theo nghiệp của cha, học xong về nước xin làm một công chức nhà nước. Còn Bính Minh chắc chắn sẽ theo nghiệp mẹ, em ấy thần tượng mẹ lắm mà.”
Bính Minh quay sang hỏi Lan Phương. “Giờ Phương kể chút về gia đình của Phương đi?”
Lan Phương hít một hơi rồi bắt đầu kể. “Gia đình tớ có năm người: chị cả, tớ và một đứa em đang học lớp chín.” Nói rồi cô lấy điện thoại ra và đưa cho Ngọc Hoàng và Bính Minh xem bức hình chụp gia đình.
“Chị Phương chắc lấy chồng rồi nhỉ?” Bính Minh nhanh nhẩu hỏi.
“Đúng rồi, chị tớ đã có em bé hai tuổi rồi,” Lan Phương đáp lại đầy hào hứng.
“Thế còn bố mẹ cậu làm nghề gì?” Ngọc Hoàng hỏi.
Lan Phương đáp. “Bố tớ làm nông nghiệp, cụ thể là trồng rau và nuôi cá. Còn mẹ tớ là giáo viên tiểu học.”
Ngọc Hoàng vui vẻ nói. “Lan Phương có định hướng gì cho mình chưa?”
Lan Phương suy nghĩ một chút rồi đáp. “Tớ đang làm việc để lấy kinh nghiệm ở đây và đợi anh Văn Thành tốt nghiệp. Khi đó tớ sẽ về Việt Nam để cống hiến.”
Ngọc Hoàng và Bính Minh vui mừng vì Lan Phương có chí hướng như vậy. Ngọc Hoàng hỏi. “Nhắc mới nhớ, ít tháng nữa là anh Văn Thành tốt nghiệp rồi, cậu có tính làm gì đó không?”
Lan Phương mắt sáng lên, nảy ra một ý tưởng. “Mình có kế hoạch này,” cô ghé sát vào tai Ngọc Hoàng và Bính Minh, nói nhỏ. “Kế hoạch là… mình sẽ tổ chức một buổi tiệc bất ngờ cho anh Văn Thành. Mọi người nhớ giữ bí mật nhé, chắc chắn anh ấy sẽ rất bất ngờ.”
Ngọc Hoàng và Bính Minh đồng thanh cười lớn, đồng ý với kế hoạch của Lan Phương.
Bạn bè lắng nghe, cùng chia sẻ, Niềm vui nhỏ bé, như hương thơm. Trái tim chân thành, vững vàng mãi, Vượt qua bão tố, với nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.