Chương 24: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Nguyễn Tâm (Văn Tâm)
28/06/2024
Tiếng chuông điện thoại vang lên, dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình. Lan Phương cầm điện thoại lên và đọc: “Tối nay nhớ về sớm nhé, anh đã nấu món em thích là canh chua cá lóc,” người gửi là anh trai mưa.
“Vâng, em sẽ cố gắng về sớm,” Lan Phương nhắn trả lời vội rồi đặt điện thoại xuống bàn để tiếp tục công việc.
Sau hai năm chăm chỉ, Lan Phương hiện đang làm việc cho một doanh nghiệp Việt Nam có tên là Công ty TNHH Xuất nhập khẩu và Đầu tư Việt-Nga (VinaRus Invest Co., Ltd.), một công ty có chi nhánh tại Moscow, chuyên về xuất nhập khẩu và đầu tư giữa Việt Nam và Liên Bang Nga.
Lan Phương háo hức nhảy chân sáo trên đường về nhà, cô đi qua một con hẻm vắng. Mặc dù đã khá quen thuộc với khu vực này, cô không ngờ rằng một kẻ lạ mặt từ bóng tối lao ra và giật mạnh túi xách của cô. Lan Phương hoảng hốt và hét lên, nhưng với sức mạnh của kẻ cướp, cô không thể giữ nổi túi của mình.
“Грабят… грабят, кто-нибудь, помогите мне!” (Cướp… cướp, có ai không, giúp tôi với!) Lan Phương hét lớn.
Không kịp suy nghĩ, Lan Phương cố gắng đuổi theo tên cướp. Tuy nhiên, với sức lực của một phụ nữ và đôi chân mỏi mệt sau một ngày dài, cô dần kiệt sức. Tên cướp, lợi dụng lợi thế về sức khỏe và tốc độ, nhanh chóng bỏ xa Lan Phương, để lại cô một đoạn đường rất dài phía sau. Cô vừa chạy vừa gọi, nhưng con hẻm vắng lặng không có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.
Dù đã cố gắng hết sức, Lan Phương vẫn không thể đuổi kịp tên cướp. Cô cảm thấy tuyệt vọng và nghĩ rằng mình sắp mất chiếc túi xách chứa nhiều tài sản quan trọng. Đúng lúc đó, cô bỗng thấy tên cướp lảo đảo rồi ngã sõng soài xuống đất. Chiếc túi xách bị văng ra khỏi tay hắn, rơi xuống ngay trước mặt một người thanh niên đang đứng chắn ngang con đường.
Người thanh niên đó không ai khác chính là Ngọc Hoàng. Anh xuất hiện giữa con hẻm tối như một người hùng từ truyện tranh bước ra, với vóc dáng cao lớn và ánh mắt kiên định. Ngọc Hoàng, trong lúc đi dạo gần đó, đã nghe thấy tiếng hét của Lan Phương và lập tức chạy tới. Thấy tên cướp đang chạy tới chỗ mình, anh không do dự lao vào ngăn cản.
Với một cú đấm mạnh mẽ, Ngọc Hoàng khiến tên cướp ngã gục ngay tại chỗ. Tên cướp bị bất ngờ và không kịp phản kháng, nằm sõng soài trên mặt đất, khuôn mặt méo mó vì đau đớn. Ngọc Hoàng nhanh chóng nhặt chiếc túi xách và tiến về phía Lan Phương, đang thở dốc vì mệt mỏi.
Lan Phương, không tin vào mắt mình, nhìn Ngọc Hoàng với sự cảm kích vô hạn. Anh đưa chiếc túi lại cho cô và hỏi: “Cô không sao chứ?”
Lan Phương, cố gắng nén nhịp thở dồn dập, run rẩy nói: “Cảm ơn anh nhiều lắm. Nếu không có anh, chắc chắn tôi đã mất hết đồ đạc rồi. Anh đúng là anh hùng cứu mỹ nhân!”
Ngọc Hoàng khiêm tốn đáp: “Ôi không dám nhận là anh hùng gì đâu,” Ngọc Hoàng mỉm cười nói tiếp. “Nhưng mà mỹ nhân thì công nhận.”
Lan Phương cười: “Cảm ơn anh nhiều, không ngờ trong hoàn cảnh này lại gặp được người Việt Nam đồng hương.”
Ngọc Hoàng gật đầu: “Vâng, mình là Ngọc Hoàng, du học sinh Việt Nam. Mình mới sang đây.”
Lan Phương, vẫn còn run nhưng nở nụ cười cảm kích: “Tôi là Lan Phương, làm việc cho một công ty Việt Nam tại đây. Cảm ơn anh lần nữa, anh có thể cho tôi số điện thoại để tiện liên lạc không?”
Ngọc Hoàng hơi ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ nhận lời, anh lấy điện thoại ra và hai người trao đổi liên lạc với nhau.
Lan Phương cảm kích nhìn Ngọc Hoàng, nhưng trong lòng lại chợt nhớ đến Văn Thành. Cô đã hứa với anh sẽ về nhà sớm để cùng nhau thưởng thức món canh chua cá lóc, món ăn yêu thích của cô mà Văn Thành đã tỉ mỉ chuẩn bị từ chiều. Nghĩ đến việc anh đang đợi mình ở nhà với bữa tối ấm cúng, Lan Phương thấy lòng mình chộn rộn, không thể để anh chờ lâu hơn nữa.
“Cảm ơn anh rất nhiều, Ngọc Hoàng. Thật may mắn khi gặp được anh hôm nay,” Lan Phương nói, giọng đầy cảm xúc. “Tôi rất muốn mời anh một bữa để cảm ơn, nhưng bây giờ tôi phải về nhà. Có lẽ hôm khác, khi nào anh rảnh, tôi sẽ mời anh bữa tối nhé?”
“có cần tôi đưa cô về không?” Ngọc Hoàng hỏi.
“Tôi không sao ạ,” Lan Phương đáp.
Ngọc Hoàng mỉm cười, hiểu rằng cô đang vội: “Được rồi, cô về nhà an toàn nhé. Hẹn gặp cô một hôm nào đó nhé.”
Lan Phương gật đầu, nhìn Ngọc Hoàng một lần nữa với ánh mắt biết ơn trước khi vội vã bước đi. Cô nhanh chóng ra khỏi con hẻm và bắt một chiếc taxi về nhà, lòng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm khi mọi việc đã qua đi an toàn.
Về đến nhà, Lan Phương thấy ánh đèn trong nhà đã sáng, còn Văn Thành đang bận rộn trong bếp. Anh đã bày biện bàn ăn gọn gàng, chờ cô trở về để cùng thưởng thức bữa tối. Thấy Lan Phương bước vào nhà, Văn Thành cười và nói: “Em về rồi à, công việc hôm nay thế nào? Canh chua cá lóc của em sẵn sàng rồi đây!”
Lan Phương cười, nhưng trong lòng vẫn còn chút bàng hoàng từ sự cố vừa rồi. Cô nhanh chóng dẹp qua một bên những lo lắng, thay vào đó là niềm vui khi được ở bên cạnh người mình yêu thương. “Anh chờ em có lâu không? Em có chút việc đột xuất nên về hơi trễ,” cô cố giấu việc mình bị giật đồ để tránh Văn Thành lo lắng.
“Không lâu đâu, anh cũng vừa chuẩn bị xong,” Văn Thành cười nói. “Nào, thưởng thức bữa tối thôi em.”
Hai người ngồi vào bàn, bắt đầu thưởng thức bữa ăn ấm cúng. Dù có chút mệt mỏi, nhưng niềm vui và sự thoải mái khi ở bên cạnh Văn Thành đã giúp Lan Phương quên đi những lo lắng, để tận hưởng những giây phút bình yên bên anh.
Buổi tối hôm đó, sau khi thưởng thức bữa ăn ngon lành cùng Văn Thành và trò chuyện về những chuyện thường nhật, Lan Phương chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì điện thoại của cô rung lên. Cô cầm lên xem và thấy một tin nhắn từ Ngọc Hoàng. Tin nhắn đơn giản nhưng chứa đựng sự quan tâm chân thành:
"Chào cô, cô về nhà an toàn chưa? Tôi hy vọng mọi thứ đều ổn.”
Lan Phương mỉm cười, cô nhắn lại: “Tôi về nhà an toàn rồi. Cảm ơn anh chuyện hôm chiều nhé.”
Ngọc Hoàng nhanh chóng đáp lại: "Không có gì đâu. Mình là đồng hương xa quê, giúp đỡ nhau là việc nên làm, vả lại dù là ai thì họ cũng sẽ làm như tôi thôi.”
“Anh chuẩn bị nghỉ ngơi chưa?”
“Tôi chưa, tôi vừa ăn xong, còn cô?”
“Tôi chuẩn bị nghỉ ngơi vì mai còn phải dậy sớm.”
“Vâng, vậy chúc cô ngủ ngon nhé.”
Lan Phương suy nghĩ một lúc rồi quyết định nhắn một tin hỏi Ngọc Hoàng. “À, mấy hôm nữa là Giáng sinh, anh có kế hoạch gì không? Nếu không thì mình có thể gặp nhau, tôi sẽ mời anh bữa để cảm ơn.”
Ngọc Hoàng nghĩ đến lễ Giáng sinh, một dịp mà lúc ở quê nhà anh thường đi chơi với bạn bè. Năm nay, anh cũng chẳng có kế hoạch gì cả. Nhưng giờ nghe Lan Phương nói vậy, anh có ý định sẽ đi và đưa luôn Bính Minh theo.
“Nếu hôm đó cô không ngại, tôi muốn dẫn theo một người bạn nữa có được không?” Ngọc Hoàng hỏi.
“Ôi thật trùng hợp, tôi cũng tính nói với anh là hôm đó tôi cũng dẫn theo một người bạn nữa để mọi người làm quen,” Lan Phương nhắn lại.
Ngọc Hoàng tỏ ra thích thú: “Nghe hay quá! Chắc chắn sẽ là một buổi gặp thú vị.”
Lan Phương cảm thấy háo hức. “Được rồi, vậy hẹn gặp ở quán cà phê CCCP gần chỗ Quảng trường Đỏ nhé?”
“Quyết định vậy đi, giờ chúc cô ngủ ngon,” Ngọc Hoàng nhắn.
Ngày lễ Giáng sinh sắp đến, Moscow ngập tràn ánh đèn lấp lánh và không khí lễ hội. Lan Phương dành thời gian chuẩn bị món quà nhỏ và lên kế hoạch cho buổi hẹn. Lúc ngồi ăn cơm với Văn Thành, cô ngỏ ý: “Anh, sắp tới lễ Giáng sinh em biết anh rất ngại tiếp xúc với người lạ,” nghỉ một chút cô nói tiếp. “Nhưng em mới quen được một người Việt Nam, nhìn anh ta cũng rất tử tế. Em muốn anh đi cùng với em hôm đó được không?”
“Nhưng mà em với người ta có hẹn mà, anh đi có thành kỳ đà không?” Văn Thành hỏi.
“Trời ơi làm gì có, người đó cũng dẫn theo bạn đi cùng mà,” Lan Phương nũng nịu.
Thấy sự chân thật và đáng yêu trên khuôn mặt Lan Phương, Văn Thành dịu lòng. “Được rồi, đi thì đi.”
Vài ngày sau, đêm ngày hai mươi tư tháng mười hai. Lan Phương háo hức cô chọn một chiếc váy đỏ rực rỡ với những họa tiết tuyết trắng tinh tế, kết hợp với một chiếc khăn choàng lông mềm mại và đôi giày cao gót lấp lánh. Như mọi khi, những ngày lễ hay những dịp đi chơi đâu đó cô đều chọn trang phục cho Văn Thành. Hôm nay cô chọn cho anh phong cách lịch lãm, chọn một bộ vest màu xanh đậm, kết hợp với áo sơ mi trắng và cà vạt đỏ, tạo nên vẻ ngoài vừa ấm áp vừa trang trọng.
Riêng về phần Ngọc Hoàng và Bính Minh hai người họ cũng chuẩn bị cho buổi hẹn rất chu đáo Ngọc Hoàng, yêu thích sự phá cách, chọn một bộ trang phục theo phong cách Santa Claus hiện đại, với áo khoác dài đỏ và mũ ông già Noel, thêm vào đó là đôi boot đen thời trang. Bính Minh, người luôn ưa chuộng sự thoải mái nhưng vẫn muốn nổi bật, chọn một chiếc áo len màu xanh lá cây với họa tiết tuần lộc, kết hợp với quần jeans và giày sneaker đỏ.
“Vâng, em sẽ cố gắng về sớm,” Lan Phương nhắn trả lời vội rồi đặt điện thoại xuống bàn để tiếp tục công việc.
Sau hai năm chăm chỉ, Lan Phương hiện đang làm việc cho một doanh nghiệp Việt Nam có tên là Công ty TNHH Xuất nhập khẩu và Đầu tư Việt-Nga (VinaRus Invest Co., Ltd.), một công ty có chi nhánh tại Moscow, chuyên về xuất nhập khẩu và đầu tư giữa Việt Nam và Liên Bang Nga.
Lan Phương háo hức nhảy chân sáo trên đường về nhà, cô đi qua một con hẻm vắng. Mặc dù đã khá quen thuộc với khu vực này, cô không ngờ rằng một kẻ lạ mặt từ bóng tối lao ra và giật mạnh túi xách của cô. Lan Phương hoảng hốt và hét lên, nhưng với sức mạnh của kẻ cướp, cô không thể giữ nổi túi của mình.
“Грабят… грабят, кто-нибудь, помогите мне!” (Cướp… cướp, có ai không, giúp tôi với!) Lan Phương hét lớn.
Không kịp suy nghĩ, Lan Phương cố gắng đuổi theo tên cướp. Tuy nhiên, với sức lực của một phụ nữ và đôi chân mỏi mệt sau một ngày dài, cô dần kiệt sức. Tên cướp, lợi dụng lợi thế về sức khỏe và tốc độ, nhanh chóng bỏ xa Lan Phương, để lại cô một đoạn đường rất dài phía sau. Cô vừa chạy vừa gọi, nhưng con hẻm vắng lặng không có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.
Dù đã cố gắng hết sức, Lan Phương vẫn không thể đuổi kịp tên cướp. Cô cảm thấy tuyệt vọng và nghĩ rằng mình sắp mất chiếc túi xách chứa nhiều tài sản quan trọng. Đúng lúc đó, cô bỗng thấy tên cướp lảo đảo rồi ngã sõng soài xuống đất. Chiếc túi xách bị văng ra khỏi tay hắn, rơi xuống ngay trước mặt một người thanh niên đang đứng chắn ngang con đường.
Người thanh niên đó không ai khác chính là Ngọc Hoàng. Anh xuất hiện giữa con hẻm tối như một người hùng từ truyện tranh bước ra, với vóc dáng cao lớn và ánh mắt kiên định. Ngọc Hoàng, trong lúc đi dạo gần đó, đã nghe thấy tiếng hét của Lan Phương và lập tức chạy tới. Thấy tên cướp đang chạy tới chỗ mình, anh không do dự lao vào ngăn cản.
Với một cú đấm mạnh mẽ, Ngọc Hoàng khiến tên cướp ngã gục ngay tại chỗ. Tên cướp bị bất ngờ và không kịp phản kháng, nằm sõng soài trên mặt đất, khuôn mặt méo mó vì đau đớn. Ngọc Hoàng nhanh chóng nhặt chiếc túi xách và tiến về phía Lan Phương, đang thở dốc vì mệt mỏi.
Lan Phương, không tin vào mắt mình, nhìn Ngọc Hoàng với sự cảm kích vô hạn. Anh đưa chiếc túi lại cho cô và hỏi: “Cô không sao chứ?”
Lan Phương, cố gắng nén nhịp thở dồn dập, run rẩy nói: “Cảm ơn anh nhiều lắm. Nếu không có anh, chắc chắn tôi đã mất hết đồ đạc rồi. Anh đúng là anh hùng cứu mỹ nhân!”
Ngọc Hoàng khiêm tốn đáp: “Ôi không dám nhận là anh hùng gì đâu,” Ngọc Hoàng mỉm cười nói tiếp. “Nhưng mà mỹ nhân thì công nhận.”
Lan Phương cười: “Cảm ơn anh nhiều, không ngờ trong hoàn cảnh này lại gặp được người Việt Nam đồng hương.”
Ngọc Hoàng gật đầu: “Vâng, mình là Ngọc Hoàng, du học sinh Việt Nam. Mình mới sang đây.”
Lan Phương, vẫn còn run nhưng nở nụ cười cảm kích: “Tôi là Lan Phương, làm việc cho một công ty Việt Nam tại đây. Cảm ơn anh lần nữa, anh có thể cho tôi số điện thoại để tiện liên lạc không?”
Ngọc Hoàng hơi ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ nhận lời, anh lấy điện thoại ra và hai người trao đổi liên lạc với nhau.
Lan Phương cảm kích nhìn Ngọc Hoàng, nhưng trong lòng lại chợt nhớ đến Văn Thành. Cô đã hứa với anh sẽ về nhà sớm để cùng nhau thưởng thức món canh chua cá lóc, món ăn yêu thích của cô mà Văn Thành đã tỉ mỉ chuẩn bị từ chiều. Nghĩ đến việc anh đang đợi mình ở nhà với bữa tối ấm cúng, Lan Phương thấy lòng mình chộn rộn, không thể để anh chờ lâu hơn nữa.
“Cảm ơn anh rất nhiều, Ngọc Hoàng. Thật may mắn khi gặp được anh hôm nay,” Lan Phương nói, giọng đầy cảm xúc. “Tôi rất muốn mời anh một bữa để cảm ơn, nhưng bây giờ tôi phải về nhà. Có lẽ hôm khác, khi nào anh rảnh, tôi sẽ mời anh bữa tối nhé?”
“có cần tôi đưa cô về không?” Ngọc Hoàng hỏi.
“Tôi không sao ạ,” Lan Phương đáp.
Ngọc Hoàng mỉm cười, hiểu rằng cô đang vội: “Được rồi, cô về nhà an toàn nhé. Hẹn gặp cô một hôm nào đó nhé.”
Lan Phương gật đầu, nhìn Ngọc Hoàng một lần nữa với ánh mắt biết ơn trước khi vội vã bước đi. Cô nhanh chóng ra khỏi con hẻm và bắt một chiếc taxi về nhà, lòng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm khi mọi việc đã qua đi an toàn.
Về đến nhà, Lan Phương thấy ánh đèn trong nhà đã sáng, còn Văn Thành đang bận rộn trong bếp. Anh đã bày biện bàn ăn gọn gàng, chờ cô trở về để cùng thưởng thức bữa tối. Thấy Lan Phương bước vào nhà, Văn Thành cười và nói: “Em về rồi à, công việc hôm nay thế nào? Canh chua cá lóc của em sẵn sàng rồi đây!”
Lan Phương cười, nhưng trong lòng vẫn còn chút bàng hoàng từ sự cố vừa rồi. Cô nhanh chóng dẹp qua một bên những lo lắng, thay vào đó là niềm vui khi được ở bên cạnh người mình yêu thương. “Anh chờ em có lâu không? Em có chút việc đột xuất nên về hơi trễ,” cô cố giấu việc mình bị giật đồ để tránh Văn Thành lo lắng.
“Không lâu đâu, anh cũng vừa chuẩn bị xong,” Văn Thành cười nói. “Nào, thưởng thức bữa tối thôi em.”
Hai người ngồi vào bàn, bắt đầu thưởng thức bữa ăn ấm cúng. Dù có chút mệt mỏi, nhưng niềm vui và sự thoải mái khi ở bên cạnh Văn Thành đã giúp Lan Phương quên đi những lo lắng, để tận hưởng những giây phút bình yên bên anh.
Buổi tối hôm đó, sau khi thưởng thức bữa ăn ngon lành cùng Văn Thành và trò chuyện về những chuyện thường nhật, Lan Phương chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì điện thoại của cô rung lên. Cô cầm lên xem và thấy một tin nhắn từ Ngọc Hoàng. Tin nhắn đơn giản nhưng chứa đựng sự quan tâm chân thành:
"Chào cô, cô về nhà an toàn chưa? Tôi hy vọng mọi thứ đều ổn.”
Lan Phương mỉm cười, cô nhắn lại: “Tôi về nhà an toàn rồi. Cảm ơn anh chuyện hôm chiều nhé.”
Ngọc Hoàng nhanh chóng đáp lại: "Không có gì đâu. Mình là đồng hương xa quê, giúp đỡ nhau là việc nên làm, vả lại dù là ai thì họ cũng sẽ làm như tôi thôi.”
“Anh chuẩn bị nghỉ ngơi chưa?”
“Tôi chưa, tôi vừa ăn xong, còn cô?”
“Tôi chuẩn bị nghỉ ngơi vì mai còn phải dậy sớm.”
“Vâng, vậy chúc cô ngủ ngon nhé.”
Lan Phương suy nghĩ một lúc rồi quyết định nhắn một tin hỏi Ngọc Hoàng. “À, mấy hôm nữa là Giáng sinh, anh có kế hoạch gì không? Nếu không thì mình có thể gặp nhau, tôi sẽ mời anh bữa để cảm ơn.”
Ngọc Hoàng nghĩ đến lễ Giáng sinh, một dịp mà lúc ở quê nhà anh thường đi chơi với bạn bè. Năm nay, anh cũng chẳng có kế hoạch gì cả. Nhưng giờ nghe Lan Phương nói vậy, anh có ý định sẽ đi và đưa luôn Bính Minh theo.
“Nếu hôm đó cô không ngại, tôi muốn dẫn theo một người bạn nữa có được không?” Ngọc Hoàng hỏi.
“Ôi thật trùng hợp, tôi cũng tính nói với anh là hôm đó tôi cũng dẫn theo một người bạn nữa để mọi người làm quen,” Lan Phương nhắn lại.
Ngọc Hoàng tỏ ra thích thú: “Nghe hay quá! Chắc chắn sẽ là một buổi gặp thú vị.”
Lan Phương cảm thấy háo hức. “Được rồi, vậy hẹn gặp ở quán cà phê CCCP gần chỗ Quảng trường Đỏ nhé?”
“Quyết định vậy đi, giờ chúc cô ngủ ngon,” Ngọc Hoàng nhắn.
Ngày lễ Giáng sinh sắp đến, Moscow ngập tràn ánh đèn lấp lánh và không khí lễ hội. Lan Phương dành thời gian chuẩn bị món quà nhỏ và lên kế hoạch cho buổi hẹn. Lúc ngồi ăn cơm với Văn Thành, cô ngỏ ý: “Anh, sắp tới lễ Giáng sinh em biết anh rất ngại tiếp xúc với người lạ,” nghỉ một chút cô nói tiếp. “Nhưng em mới quen được một người Việt Nam, nhìn anh ta cũng rất tử tế. Em muốn anh đi cùng với em hôm đó được không?”
“Nhưng mà em với người ta có hẹn mà, anh đi có thành kỳ đà không?” Văn Thành hỏi.
“Trời ơi làm gì có, người đó cũng dẫn theo bạn đi cùng mà,” Lan Phương nũng nịu.
Thấy sự chân thật và đáng yêu trên khuôn mặt Lan Phương, Văn Thành dịu lòng. “Được rồi, đi thì đi.”
Vài ngày sau, đêm ngày hai mươi tư tháng mười hai. Lan Phương háo hức cô chọn một chiếc váy đỏ rực rỡ với những họa tiết tuyết trắng tinh tế, kết hợp với một chiếc khăn choàng lông mềm mại và đôi giày cao gót lấp lánh. Như mọi khi, những ngày lễ hay những dịp đi chơi đâu đó cô đều chọn trang phục cho Văn Thành. Hôm nay cô chọn cho anh phong cách lịch lãm, chọn một bộ vest màu xanh đậm, kết hợp với áo sơ mi trắng và cà vạt đỏ, tạo nên vẻ ngoài vừa ấm áp vừa trang trọng.
Riêng về phần Ngọc Hoàng và Bính Minh hai người họ cũng chuẩn bị cho buổi hẹn rất chu đáo Ngọc Hoàng, yêu thích sự phá cách, chọn một bộ trang phục theo phong cách Santa Claus hiện đại, với áo khoác dài đỏ và mũ ông già Noel, thêm vào đó là đôi boot đen thời trang. Bính Minh, người luôn ưa chuộng sự thoải mái nhưng vẫn muốn nổi bật, chọn một chiếc áo len màu xanh lá cây với họa tiết tuần lộc, kết hợp với quần jeans và giày sneaker đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.