Chương 14: Lá Mùa Thu
Nguyễn Tâm (Văn Tâm)
28/06/2024
"Đây là... mình sao? Khuôn mặt này... không phải là mình. Mình đã từng là ai? Trước đây,” Gia Hào đưa tay chạm vào má, cảm nhận làn da mới, lạnh lẽo và xa lạ. Anh nhắm mắt lại, nhớ lại hình ảnh của gia đình mình của Gia Hân. Nước mắt lăn dài trên má.
Bỗng anh nghe thấy những tiếng bước chân từ xa dần đến gần. Tiếng giày nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, từng bước một vang lên trên sàn gạch men lạnh lẽo của hành lang bệnh viện. Tiếng bước chân ấy như mang theo cả sự lo lắng và trăn trở, mỗi bước đi càng ngày chậm rãi và đầy tâm sự.
Khi tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa phòng, Gia Hào cảm nhận được một sự căng thẳng lan tỏa trong không khí. Tiếng tay nắm cửa kêu nhẹ một tiếng "cạch", rồi cánh cửa từ từ mở ra, tạo ra âm thanh kẽo kẹt nhẹ nhàng nhưng đầy sự thăm dò. Ánh sáng từ hành lang tràn vào Lý Hải Sơn bước vào phòng, đôi mắt ông nhìn chăm chú vào Gia Hào với sự lo lắng và quan tâm.
"Gia Hào, cháu cảm thấy thế nào rồi?" Lý Hải Sơn hỏi, giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được sự căng thẳng.
Gia Hào quay lại, ánh mắt gặp ánh mắt Lý Hải Sơn. Anh thở dài, đôi mắt đầy sự kiên định. “Bác Sơn, cháu biết mình đã trải qua một sự thay đổi lớn. Nhưng cháu cần biết sự thật về gia đình cháu ở quê nhà. Bác không thể giấu cháu mãi được."
Lý Hải Sơn nhìn Gia Hào một lúc, rồi gật đầu, biết rằng không thể tránh né mãi được. Ông bước đến gần Gia Hào, đặt tay lên vai anh, ánh mắt tràn đầy sự nghiêm túc và nặng nề.
"Gia Hào, bác hiểu cháu muốn biết mọi chuyện. Nhưng bác sợ rằng sự thật sẽ làm cháu tổn thương thêm. Cháu phải hứa với bác rằng, dù có chuyện gì, cháu cũng sẽ phải mạnh mẽ vượt qua."
Gia Hào gật đầu, ánh mắt không rời khỏi Lý Hải Sơn. "Cháu hứa, bác. Cháu cần phải biết. Cháu không thể tiếp tục sống trong sự mơ hồ này."
Lý Hải Sơn thở dài, nhìn vào mắt Gia Hào. "Gia Hào, bác rất tiếc phải nói rằng... bố mẹ và em gái cháu đều không qua khỏi."
Những lời nói của Lý Hải Sơn như một cú đánh vào tim Gia Hào. Anh đứng lặng, cảm thấy như mọi thứ quanh mình đang sụp đổ. Nỗi đau tột cùng tràn ngập, nhưng anh giữ chặt tay để không ngã khuỵu.
“Bố, mẹ và em gái cháu... tất cả đều đã... đi rồi sao?" Giọng Gia Hào run rẩy, mắt anh ướt nhòe.
Lý Hải Sơn gật đầu, ánh mắt ông cũng đầy đau đớn. "Gia Hào, chú rất xin lỗi. Chú biết đó là một mất mát quá lớn. Nhưng cháu phải mạnh mẽ, phải tiếp tục sống vì họ, và vì bản thân cháu."
Gia Hào ngồi xuống giường, cảm thấy nỗi đau tràn ngập, anh đấm vào ngực mình, thấy vậy Lý Hải Sơn vội chạy lại giữ anh bình tĩnh.
“Thế còn Gia Hân? Em ấy có biết được tình hình gia đình cháu không?” Gia Hào cầm tay Lý Hải Sơn hỏi.
Lý Hải Sơn thở dài, ánh mắt ông chứa đựng nỗi buồn sâu sắc. "Gia Hân... con bé rất sốc khi biết tin. Bác và mẹ nó đã cố gắng giấu tin tức về tình hình của gia đình cháu, nhưng không được.”
Gia Hào nhìn chằm chằm vào ông Lý Hải Sơn, cảm giác lo lắng ngày càng dâng lên. "Em ấy có ổn không? Em ấy đang ở đâu bây giờ?"
Lý Hải Sơn đặt một tay lên vai anh. "Gia Hân rất đau lòng, đến mức con bé đã cố gắng tự tử khi biết tin về gia đình cháu. May mà chú và mọi người đã kịp thời ngăn cản. Hiện tại, Gia Hân đang được gia đình chăm sóc, tinh thần của con bé đã tốt hơn nhiều rồi."
Nghe đến đây, Gia Hào cảm thấy như tim mình bị bóp nghẹt. "Gia Hân... Em hãy mạnh mẽ lên.”
Nếu buông tay là mất tất cả
Liệu nắm chặt có giữ được gì không?
Một buổi chiều, khi Gia Hào đang ngồi trên giường bệnh, nhìn ra cửa sổ và suy nghĩ về tương lai, Lý Hải Sơn bước vào phòng. Sự nghiêm túc được thể hiện trên gương mặt ông.
"Gia Hào, bác có chuyện muốn nói với cháu," Lý Hải Sơn bắt đầu, giọng ông trầm ấm nhưng đầy quyết tâm.
Gia Hào quay lại, nhìn Lý Hải Sơn với ánh mắt chờ đợi. “Bác nói đi ạ, cháu nghe đây."
Ông Lý Hải Sơn ngồi xuống ghế cạnh giường, thở dài một hơi trước khi nói tiếp. "Gia Hào, cháu đã trải qua rất nhiều đau thương và cháu đã làm rất tốt. Nhưng bác muốn nói với cháu về Gia Hân."
Gia Hào ngay lập tức trở nên cảnh giác, ánh mắt anh không rời khỏi Lý Hải Sơn. "Gia Hân... Em ấy sao rồi chú?"
Ông Lý Hải Sơn nhìn thẳng vào mắt Gia Hào, giọng ông nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Gia Hân đã dần ổn định lại, nhờ sự hỗ trợ của gia đình và bạn bè. Nhưng có một điều mà bác muốn cháu suy nghĩ kỹ..."
Gia Hào cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. "Điều gì vậy, bác?"
Lý Hải Sơn thở dài, cố gắng chọn lời để nói. "Gia Hào, cháu bây giờ là một con người hoàn toàn khác. Không chỉ ngoại hình mà còn cả giọng nói. Gia đình cháu không còn nữa, và chú không chắc Gia Hân có thể đối diện với thực tế này mà không bị tổn thương thêm lần nữa."
Gia Hào lắc đầu, giọng anh đầy kiên quyết. "Ý bác là sao? Cháu không thể bỏ rơi Gia Hân, bác ạ. Em ấy là tất cả đối với cháu."
Lý Hải Sơn đặt tay lên vai Gia Hào, ánh mắt ông dịu dàng nhưng nghiêm nghị. "Gia Hào, đôi khi yêu thương không có nghĩa là phải ở bên cạnh nhau. Đôi khi, yêu thương là phải biết buông tay để người mình yêu được hạnh phúc. Cháu đã thay đổi quá nhiều, và Gia Hân xứng đáng có một cuộc sống yên bình, không phải đau khổ vì những mất mát này nữa."
Gia Hào im lặng, cảm thấy nỗi đau trong lòng càng thêm sâu sắc. “Bác Sơn, cháu hiểu ý bác, nhưng cháu không còn gì ngoài Gia Hân bác ạ."
Ông Lý Hải Sơn kiên nhẫn, giọng ông dịu lại. “Bác biết, Gia Hào. Nhưng cháu cần thời gian để suy nghĩ về điều này. Cháu hãy đặt mình vào vị trí của Gia Hân, liệu cháu có muốn em ấy chịu đựng thêm những đau khổ nữa không?"
Gia Hào cúi đầu, suy nghĩ về những lời của Lý Hải Sơn. Một phần trong anh không muốn từ bỏ, nhưng phần khác lại hiểu rằng có lẽ đó là điều tốt nhất cho Gia Hân.
Lý Hải Sơn nhẹ nhàng vỗ vai Gia Hào. “Bác tin rằng cháu sẽ đưa ra quyết định đúng đắn. Gia Hân cần thời gian để hồi phục, và cháu cũng vậy. Đôi khi, khoảng cách là điều tốt nhất cho cả hai,” nói rồi ông bước ra ngoài và dặn lại. “Ngày mai bác sẽ đến nhận câu trả lời từ cháu.”
Sau khi Lý Hải Sơn rời đi, Gia Hào ngồi lặng lẽ trong phòng bệnh, tâm trí anh rối bời với những suy nghĩ mâu thuẫn. Anh nhìn ra cửa sổ, nơi những tia nắng chiều tà đang dần tắt, lòng anh như cũng bị bao phủ bởi một màn đêm u ám.
Anh nhớ lại những kỷ niệm với Gia Hân, từ những ngày hạnh phúc bên nhau cho đến khoảnh khắc đau lòng khi phải rời xa cô. Những nụ cười, những giọt nước mắt, tất cả hiện lên trong tâm trí anh như một thước phim quay chậm. Mỗi lần nghĩ đến Gia Hân, trái tim anh lại đau nhói.
"Cháu bây giờ là một con người hoàn toàn khác," lời của Lý Hải Sơn vang vọng trong đầu anh. Gia Hào hiểu rằng ngoại hình và giọng nói của anh đã thay đổi đến mức không thể nhận ra. Nhưng điều đó có thực sự quan trọng khi tình yêu anh dành cho Gia Hân vẫn còn nguyên vẹn?
Anh tự hỏi liệu Gia Hân có thể chấp nhận một con người hoàn toàn mới, liệu cô có thể vượt qua được nỗi đau mất mát để tiếp tục yêu anh? Gia Hào cảm thấy mình đang đứng trước một ngã rẽ, nơi anh phải chọn giữa tình yêu và sự hy sinh.
"Có lẽ yêu thương không phải lúc nào cũng là giữ chặt, mà đôi khi phải biết buông tay," Gia Hào tự nhủ. Anh biết rằng tình yêu thật sự không chỉ là ở bên cạnh nhau mà còn là mong muốn người mình yêu được hạnh phúc, dù điều đó có nghĩa là phải rời xa.
Quyết định từ bỏ Gia Hân là một điều khó khăn nhất mà Gia Hào từng phải đối mặt. Anh biết rằng sẽ phải sống với nỗi đau và sự tiếc nuối này suốt đời. Nhưng nếu đó là cách tốt nhất để Gia Hân được hạnh phúc, anh sẵn sàng chấp nhận.
"Gia Hân, anh yêu em nhiều!. Nhưng anh không muốn em phải chịu thêm bất kỳ đau khổ nào nữa," Gia Hào thầm nói, nước mắt lăn dài trên má. "Anh sẽ luôn dõi theo em từ xa, mong em tìm được hạnh phúc mới."
Với quyết định nặng lòng này, Gia Hào cảm thấy một phần trong anh như bị xé toạc ra. Nhưng anh biết rằng đó là điều đúng đắn nhất anh có thể làm cho người anh yêu. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc, và tự hứa rằng sẽ dùng quãng đời còn lại để sống tốt hơn, để xứng đáng với tình yêu mà Gia Hân đã dành cho anh.
“Đôi khi lỡ hẹn một giờ. Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm.”
Bỗng anh nghe thấy những tiếng bước chân từ xa dần đến gần. Tiếng giày nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, từng bước một vang lên trên sàn gạch men lạnh lẽo của hành lang bệnh viện. Tiếng bước chân ấy như mang theo cả sự lo lắng và trăn trở, mỗi bước đi càng ngày chậm rãi và đầy tâm sự.
Khi tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa phòng, Gia Hào cảm nhận được một sự căng thẳng lan tỏa trong không khí. Tiếng tay nắm cửa kêu nhẹ một tiếng "cạch", rồi cánh cửa từ từ mở ra, tạo ra âm thanh kẽo kẹt nhẹ nhàng nhưng đầy sự thăm dò. Ánh sáng từ hành lang tràn vào Lý Hải Sơn bước vào phòng, đôi mắt ông nhìn chăm chú vào Gia Hào với sự lo lắng và quan tâm.
"Gia Hào, cháu cảm thấy thế nào rồi?" Lý Hải Sơn hỏi, giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được sự căng thẳng.
Gia Hào quay lại, ánh mắt gặp ánh mắt Lý Hải Sơn. Anh thở dài, đôi mắt đầy sự kiên định. “Bác Sơn, cháu biết mình đã trải qua một sự thay đổi lớn. Nhưng cháu cần biết sự thật về gia đình cháu ở quê nhà. Bác không thể giấu cháu mãi được."
Lý Hải Sơn nhìn Gia Hào một lúc, rồi gật đầu, biết rằng không thể tránh né mãi được. Ông bước đến gần Gia Hào, đặt tay lên vai anh, ánh mắt tràn đầy sự nghiêm túc và nặng nề.
"Gia Hào, bác hiểu cháu muốn biết mọi chuyện. Nhưng bác sợ rằng sự thật sẽ làm cháu tổn thương thêm. Cháu phải hứa với bác rằng, dù có chuyện gì, cháu cũng sẽ phải mạnh mẽ vượt qua."
Gia Hào gật đầu, ánh mắt không rời khỏi Lý Hải Sơn. "Cháu hứa, bác. Cháu cần phải biết. Cháu không thể tiếp tục sống trong sự mơ hồ này."
Lý Hải Sơn thở dài, nhìn vào mắt Gia Hào. "Gia Hào, bác rất tiếc phải nói rằng... bố mẹ và em gái cháu đều không qua khỏi."
Những lời nói của Lý Hải Sơn như một cú đánh vào tim Gia Hào. Anh đứng lặng, cảm thấy như mọi thứ quanh mình đang sụp đổ. Nỗi đau tột cùng tràn ngập, nhưng anh giữ chặt tay để không ngã khuỵu.
“Bố, mẹ và em gái cháu... tất cả đều đã... đi rồi sao?" Giọng Gia Hào run rẩy, mắt anh ướt nhòe.
Lý Hải Sơn gật đầu, ánh mắt ông cũng đầy đau đớn. "Gia Hào, chú rất xin lỗi. Chú biết đó là một mất mát quá lớn. Nhưng cháu phải mạnh mẽ, phải tiếp tục sống vì họ, và vì bản thân cháu."
Gia Hào ngồi xuống giường, cảm thấy nỗi đau tràn ngập, anh đấm vào ngực mình, thấy vậy Lý Hải Sơn vội chạy lại giữ anh bình tĩnh.
“Thế còn Gia Hân? Em ấy có biết được tình hình gia đình cháu không?” Gia Hào cầm tay Lý Hải Sơn hỏi.
Lý Hải Sơn thở dài, ánh mắt ông chứa đựng nỗi buồn sâu sắc. "Gia Hân... con bé rất sốc khi biết tin. Bác và mẹ nó đã cố gắng giấu tin tức về tình hình của gia đình cháu, nhưng không được.”
Gia Hào nhìn chằm chằm vào ông Lý Hải Sơn, cảm giác lo lắng ngày càng dâng lên. "Em ấy có ổn không? Em ấy đang ở đâu bây giờ?"
Lý Hải Sơn đặt một tay lên vai anh. "Gia Hân rất đau lòng, đến mức con bé đã cố gắng tự tử khi biết tin về gia đình cháu. May mà chú và mọi người đã kịp thời ngăn cản. Hiện tại, Gia Hân đang được gia đình chăm sóc, tinh thần của con bé đã tốt hơn nhiều rồi."
Nghe đến đây, Gia Hào cảm thấy như tim mình bị bóp nghẹt. "Gia Hân... Em hãy mạnh mẽ lên.”
Nếu buông tay là mất tất cả
Liệu nắm chặt có giữ được gì không?
Một buổi chiều, khi Gia Hào đang ngồi trên giường bệnh, nhìn ra cửa sổ và suy nghĩ về tương lai, Lý Hải Sơn bước vào phòng. Sự nghiêm túc được thể hiện trên gương mặt ông.
"Gia Hào, bác có chuyện muốn nói với cháu," Lý Hải Sơn bắt đầu, giọng ông trầm ấm nhưng đầy quyết tâm.
Gia Hào quay lại, nhìn Lý Hải Sơn với ánh mắt chờ đợi. “Bác nói đi ạ, cháu nghe đây."
Ông Lý Hải Sơn ngồi xuống ghế cạnh giường, thở dài một hơi trước khi nói tiếp. "Gia Hào, cháu đã trải qua rất nhiều đau thương và cháu đã làm rất tốt. Nhưng bác muốn nói với cháu về Gia Hân."
Gia Hào ngay lập tức trở nên cảnh giác, ánh mắt anh không rời khỏi Lý Hải Sơn. "Gia Hân... Em ấy sao rồi chú?"
Ông Lý Hải Sơn nhìn thẳng vào mắt Gia Hào, giọng ông nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Gia Hân đã dần ổn định lại, nhờ sự hỗ trợ của gia đình và bạn bè. Nhưng có một điều mà bác muốn cháu suy nghĩ kỹ..."
Gia Hào cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. "Điều gì vậy, bác?"
Lý Hải Sơn thở dài, cố gắng chọn lời để nói. "Gia Hào, cháu bây giờ là một con người hoàn toàn khác. Không chỉ ngoại hình mà còn cả giọng nói. Gia đình cháu không còn nữa, và chú không chắc Gia Hân có thể đối diện với thực tế này mà không bị tổn thương thêm lần nữa."
Gia Hào lắc đầu, giọng anh đầy kiên quyết. "Ý bác là sao? Cháu không thể bỏ rơi Gia Hân, bác ạ. Em ấy là tất cả đối với cháu."
Lý Hải Sơn đặt tay lên vai Gia Hào, ánh mắt ông dịu dàng nhưng nghiêm nghị. "Gia Hào, đôi khi yêu thương không có nghĩa là phải ở bên cạnh nhau. Đôi khi, yêu thương là phải biết buông tay để người mình yêu được hạnh phúc. Cháu đã thay đổi quá nhiều, và Gia Hân xứng đáng có một cuộc sống yên bình, không phải đau khổ vì những mất mát này nữa."
Gia Hào im lặng, cảm thấy nỗi đau trong lòng càng thêm sâu sắc. “Bác Sơn, cháu hiểu ý bác, nhưng cháu không còn gì ngoài Gia Hân bác ạ."
Ông Lý Hải Sơn kiên nhẫn, giọng ông dịu lại. “Bác biết, Gia Hào. Nhưng cháu cần thời gian để suy nghĩ về điều này. Cháu hãy đặt mình vào vị trí của Gia Hân, liệu cháu có muốn em ấy chịu đựng thêm những đau khổ nữa không?"
Gia Hào cúi đầu, suy nghĩ về những lời của Lý Hải Sơn. Một phần trong anh không muốn từ bỏ, nhưng phần khác lại hiểu rằng có lẽ đó là điều tốt nhất cho Gia Hân.
Lý Hải Sơn nhẹ nhàng vỗ vai Gia Hào. “Bác tin rằng cháu sẽ đưa ra quyết định đúng đắn. Gia Hân cần thời gian để hồi phục, và cháu cũng vậy. Đôi khi, khoảng cách là điều tốt nhất cho cả hai,” nói rồi ông bước ra ngoài và dặn lại. “Ngày mai bác sẽ đến nhận câu trả lời từ cháu.”
Sau khi Lý Hải Sơn rời đi, Gia Hào ngồi lặng lẽ trong phòng bệnh, tâm trí anh rối bời với những suy nghĩ mâu thuẫn. Anh nhìn ra cửa sổ, nơi những tia nắng chiều tà đang dần tắt, lòng anh như cũng bị bao phủ bởi một màn đêm u ám.
Anh nhớ lại những kỷ niệm với Gia Hân, từ những ngày hạnh phúc bên nhau cho đến khoảnh khắc đau lòng khi phải rời xa cô. Những nụ cười, những giọt nước mắt, tất cả hiện lên trong tâm trí anh như một thước phim quay chậm. Mỗi lần nghĩ đến Gia Hân, trái tim anh lại đau nhói.
"Cháu bây giờ là một con người hoàn toàn khác," lời của Lý Hải Sơn vang vọng trong đầu anh. Gia Hào hiểu rằng ngoại hình và giọng nói của anh đã thay đổi đến mức không thể nhận ra. Nhưng điều đó có thực sự quan trọng khi tình yêu anh dành cho Gia Hân vẫn còn nguyên vẹn?
Anh tự hỏi liệu Gia Hân có thể chấp nhận một con người hoàn toàn mới, liệu cô có thể vượt qua được nỗi đau mất mát để tiếp tục yêu anh? Gia Hào cảm thấy mình đang đứng trước một ngã rẽ, nơi anh phải chọn giữa tình yêu và sự hy sinh.
"Có lẽ yêu thương không phải lúc nào cũng là giữ chặt, mà đôi khi phải biết buông tay," Gia Hào tự nhủ. Anh biết rằng tình yêu thật sự không chỉ là ở bên cạnh nhau mà còn là mong muốn người mình yêu được hạnh phúc, dù điều đó có nghĩa là phải rời xa.
Quyết định từ bỏ Gia Hân là một điều khó khăn nhất mà Gia Hào từng phải đối mặt. Anh biết rằng sẽ phải sống với nỗi đau và sự tiếc nuối này suốt đời. Nhưng nếu đó là cách tốt nhất để Gia Hân được hạnh phúc, anh sẵn sàng chấp nhận.
"Gia Hân, anh yêu em nhiều!. Nhưng anh không muốn em phải chịu thêm bất kỳ đau khổ nào nữa," Gia Hào thầm nói, nước mắt lăn dài trên má. "Anh sẽ luôn dõi theo em từ xa, mong em tìm được hạnh phúc mới."
Với quyết định nặng lòng này, Gia Hào cảm thấy một phần trong anh như bị xé toạc ra. Nhưng anh biết rằng đó là điều đúng đắn nhất anh có thể làm cho người anh yêu. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc, và tự hứa rằng sẽ dùng quãng đời còn lại để sống tốt hơn, để xứng đáng với tình yêu mà Gia Hân đã dành cho anh.
“Đôi khi lỡ hẹn một giờ. Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.