Chương 63: Một Đoạn Ký Ức
Nguyễn Tâm (Văn Tâm)
10/09/2024
Văn Thành bước vào căn nhà quen thuộc ở số 5, phố Th. Quang vào buổi trưa chiều khi ánh nắng vàng nhạt cuối ngày vẫn còn len lỏi qua những tán cây xà cừ cổ thụ, chiếu lên những bức tường đã ngả màu thời gian. Tiếng xào xạc của lá cây hòa vào không gian tĩnh lặng, tạo nên một bầu không khí yên bình nhưng cũng chất chứa bao nỗi niềm hoài cổ. Căn nhà mang kiến trúc Pháp cổ, với những đường nét chạm khắc tinh tế trên cánh cửa gỗ sẫm màu, tựa như một nhân chứng lặng lẽ của bao thăng trầm lịch sử.
Khi Văn Thành bước qua ngưỡng cửa, không gian ấm cúng của phòng khách, với lò sưởi cổ xưa và những chiếc ghế bành bọc nhung, bao trùm lấy anh. Anh thoáng dừng lại, nhìn quanh, và rồi ánh mắt chạm vào hình bóng của người bác mà anh kính trọng đang ngồi đó, dường như đắm chìm trong suy tư. Những nếp nhăn trên khuôn mặt bác Minh Quang không chỉ là dấu vết của tuổi tác mà còn là biểu tượng của những gánh nặng mà ông đã gánh vác vì dân vì nước.
Văn Thành nhẹ nhàng tiến đến bên bác, giọng nói của anh như hòa vào không gian, mang theo sự tôn kính và chút lo lắng:
"Bác cho gọi cháu đến, chắc hẳn là có việc gì quan trọng lắm phải không ạ?"
Minh Quang ngước mắt lên, ánh mắt đầy sự ấm áp và thấu hiểu. Nụ cười mỉm trên khuôn mặt ông như phản chiếu ánh sáng của những tia nắng cuối cùng còn sót lại ngoài kia, lấp lánh nhưng cũng nhuốm màu hoài niệm:
"Chỉ là lâu ngày không gặp, ta nhớ cháu thôi."
Văn Thành cúi xuống, đôi bàn tay anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bác, cảm nhận được sự nhăn nheo, khô ráp - dấu tích của thời gian không bao giờ trở lại. Trong lòng anh trào dâng một niềm xúc động pha lẫn sự kính trọng, giọng anh trầm xuống như muốn giấu đi sự xúc động ấy:
"Bác vì dân vì nước, bận trăm công nghìn việc, cháu không nên làm bác phải lo lắng."
Minh Quang nhìn cháu với ánh mắt trìu mến, tựa như một người cha nhìn đứa con mình đã trưởng thành nhưng vẫn còn cần nhiều lời khuyên nhủ:
"Ai bảo cháu là cháu của ta kia chứ? Nhưng thôi, ta cũng có chuyện muốn nói với cháu."
Văn Thành nhìn bác, ánh mắt anh ánh lên sự tò mò và lắng đọng, bởi anh hiểu rằng những lời bác sắp nói không chỉ đơn giản là một câu chuyện gia đình. Trong những giây phút chờ đợi, anh cảm nhận được một sự im lặng như bất tận, không gian như lắng đọng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ treo trên tường - âm thanh như nhắc nhở về sự vô tình của thời gian, và về những khoảnh khắc quý giá mà con người đôi khi không nhận ra.
"Dạ, bác có chuyện gì ạ?" - Văn Thành hỏi, giọng anh đầy sự tôn kính nhưng không giấu được sự lo lắng.
Minh Quang vỗ nhẹ vai Văn Thành, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đựng bao sự thấu hiểu và niềm tin tưởng:
"Cô Thanh và chú Thắng muốn gặp cháu."
Văn Thành thoáng ngạc nhiên, đôi mắt anh ánh lên sự bất ngờ, rồi dần trở nên suy tư:
"Cô chú ấy cũng biết thân phận của cháu rồi sao?"
Minh Quang gật đầu, giọng ông vẫn trầm ổn như một người đã trải qua bao sóng gió:
"Đúng vậy, ta đã cho họ biết. Nhưng chỉ có hai người họ thôi, còn những người khác thì chưa."
Cảm giác nhẹ nhõm len lỏi trong lòng Văn Thành, những gánh nặng như được vơi bớt đi phần nào. Anh lặng lẽ gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng dáng bác khi ông quay lại, ra hiệu cho người cận vệ. Người cận vệ nhanh chóng hiểu ý, bước ra ngoài, để lại một khoảng trống tĩnh lặng trong không gian. Minh Quang quay lại nhìn Văn Thành, ánh mắt vẫn đầy sự quan tâm như lúc ban đầu:
"Để ta đưa cháu đi."
Chiếc xe bình thường, không phải xe công vụ như thường lệ, đã đợi sẵn ngoài sân. Khi xe lăn bánh, rời xa căn nhà với những kỷ niệm chất chứa, Văn Thành để cho ký ức về cô Thanh và chú Thắng tràn về trong tâm trí. Những con người đã từng gắn bó, chia sẻ với nhau từ thuở ấu thơ, giờ đây mỗi người một con đường, nhưng tình cảm gia đình vẫn luôn là sợi dây vô hình kết nối họ lại.
Cô Thanh là em gái của cha Văn Thành, tức cũng là em gái của bác Minh Quang. Ba anh em lớn lên trong một gia đình mà tình yêu thương luôn được đề cao, dù cuộc sống đã đưa họ đi theo những hướng khác nhau. Minh Quang theo nghiệp chính trị, cha anh - Văn Hùng - thì chọn con đường kinh doanh, còn cô Thanh, với trí tuệ và tâm huyết, đã trở thành PGS. Tiến sĩ, Phó hiệu trưởng trường Đại học Bách Khoa Hà Nội. Chú Thắng, chồng cô Thanh, là một bác sĩ giỏi, người đã cống hiến cả đời mình cho y học, hiện đang là Trưởng khoa Ngoại tổng hợp tại bệnh viện Bạch Mai.
Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh trên phố Kim Ngưu, quận Hai Bà Trưng, ánh đèn đường vàng vọt chiếu qua cửa kính, phản chiếu lên gương mặt của Văn Thành. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác bồn chồn khó tả. Khi chiếc xe dừng lại trước một biệt thự nhỏ nằm lặng lẽ trong con phố yên tĩnh, hai bác cháu bước xuống xe. Không gian tĩnh mịch của buổi chiều muộn làm cho cảnh vật xung quanh như chìm trong sự yên bình, nhưng bên trong Văn Thành, từng nhịp tim như đang đập mạnh hơn.
Minh Quang ra hiệu cho Văn Thành bước tới cánh cổng sắt đen đã phần nào cũ kỹ, gỉ sét theo năm tháng. Một lúc sau, một người giúp việc mở cổng, mời họ vào. Văn Thành bước vào khuôn viên căn nhà, lòng dâng lên một cảm giác hoài niệm. Dù gọi là biệt thự, nhưng ngôi nhà giống một nhà phố hơn với thiết kế gọn gàng, không gian thoáng đãng, cây cối xanh tươi tạo nên một bầu không khí dễ chịu, không gò bó.
Khi bước vào bên trong, anh thấy một người phụ nữ trung niên, dáng người thanh mảnh, mái tóc đã điểm bạc nhưng khuôn mặt vẫn giữ được nét thanh tú, làn da hồng hào. Cô mặc một bộ quần áo sơ mi đơn giản nhưng thanh lịch, toát lên vẻ quý phái tự nhiên mà không cần đến những thứ trang phục cầu kỳ. Đôi mắt Văn Thành thoáng chốc nhận ra ngay đó là cô Thanh, em gái của cha anh. Khuôn mặt cô mang những nét rất giống cha anh, một sự giống nhau khiến trái tim anh như thắt lại. Ký ức về những ngày thơ ấu tràn về, khi cô Thanh thường bế anh, yêu thương anh như một người mẹ thứ hai mỗi khi gia đình tụ hợp.
Cảm xúc trong lòng Văn Thành dâng trào, anh cảm nhận được sự nghẹn ngào khi nhìn thấy cô. Ánh mắt anh dường như bị mờ đi bởi dòng nước mắt chực trào ra. Cô Thanh, người phụ nữ đã từng là một phần quan trọng trong cuộc đời anh, giờ đây đứng trước mặt anh, gần gũi nhưng cũng xa cách vì bao năm tháng đã trôi qua.
Cô Thanh thấy hai người bước vào, liền cười tươi, nụ cười chân thật và ấm áp, một nụ cười mà Văn Thành nhớ mãi từ những ngày thơ bé. Cô bước nhanh ra chào đón họ, giọng nói vang lên đầy sự vui mừng:
"Anh đến sao không bảo trước với em, để em chuẩn bị."
Rồi cô quay sang nhìn Văn Thành, đôi mắt sáng long lanh như đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó quen thuộc trong khuôn mặt anh. Một sự thân thuộc chợt hiện lên trong tâm trí cô, nhưng cũng có phần mơ hồ. Cô hỏi Minh Quang, giọng nói mang đầy sự tò mò và hy vọng:
"Ai đây anh?"
Văn Thành định lên tiếng, nhưng Minh Quang khẽ nắm tay anh ngăn lại, giọng ông trầm lắng nhưng dứt khoát:
"Vào trong đi đã."
Văn Thành vội kìm nén cảm xúc trong lòng, bước theo bác và cô vào một căn phòng riêng, nơi không bị ảnh hưởng bởi những âm thanh ồn ào của cuộc sống bên ngoài. Căn phòng được trang trí giản dị nhưng ấm cúng, với những bức tranh gia đình treo trên tường, chiếc đồng hồ cổ với âm thanh tích tắc đều đặn, như nhắc nhở về sự chảy trôi không ngừng của thời gian.
Khi cánh cửa vừa khép lại, cô Thanh không kìm được xúc động, vội bước tới ôm chầm lấy Văn Thành. Nước mắt cô trào ra, giọng nói nghẹn ngào trong sự vui mừng lẫn đau xót:
"Gia Hào là cháu phải không? Cái gì... cái gì đã khiến cháu thay đổi đến thế này?"
Văn Thành cũng không kìm được cảm xúc, nước mắt anh chảy dài, anh ôm chặt lấy cô như sợ mất đi sự thân quen duy nhất còn sót lại. Giọng anh đầy sự hối tiếc và đau đớn:
"Cháu xin lỗi cô, bây giờ mới có thể gặp được cô. Cháu rất xin lỗi."
Minh Quang đứng lặng bên cạnh, không nói gì thêm, như để cho không gian lắng đọng, cho cảm xúc của hai cô cháu được dịu lại. Ông biết rằng những khoảnh khắc như thế này quý giá hơn bất cứ điều gì, khi con người có thể thấu hiểu và chia sẻ những nỗi niềm sâu kín nhất.
Một lúc sau, khi cảm xúc đã dần lắng xuống, họ bắt đầu tâm sự. Văn Thành mở lời trước, cố gắng làm nhẹ bớt không khí:
"Cô, cô vẫn không thay đổi chút nào, vẫn đẹp như xưa," anh cười hỏi tiếp. "Mà chú với các em đâu hết rồi ạ?"
Cô Thanh đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt Văn Thành, cảm nhận được những thay đổi không chỉ về ngoại hình mà còn về những nỗi niềm mà anh đã trải qua. Giọng cô trầm lại, một chút buồn bã lần trong từng lời nói:
"Chú đang ở bệnh viện, còn các em, chúng nó đều bận việc cả."
Minh Quang, nãy giờ trầm ngâm suy nghĩ, giờ mới lên tiếng, giọng ông nghiêm túc nhưng vẫn đầy sự lo lắng:
"Chuyện Văn Thành chỉ có cô Thanh và chú Thắng được biết thôi nhé, còn lại tuyệt đối giữ bí mật, nghe chưa."
Cô Thanh gật đầu đồng ý, hiểu được sự nghiêm trọng của tình hình, cô quay sang Văn Thành, ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm:
"Cháu hiện đang ở đâu, có sống tốt không?"
Văn Thành mỉm cười đáp:
"Dạ, cháu sống rất tốt ạ. Cháu đang ở nhà của Gia Hân."
Nghe đến đây, sắc mặt của cô Thanh thoáng chút không vui, cô quay sang nhìn Minh Quang với vẻ dò hỏi. Thấy anh trai không có phản ứng gì quá đáng, cô cũng ngầm hiểu được một phần vấn đề. Cố nén lại sự lo lắng trong lòng, cô mỉm cười nhẹ nhàng:
"Vậy thì tốt, có gì khó khăn thì cứ cho cô biết nhé. Nhà này luôn mở cửa đón cháu bất cứ lúc nào."
Minh Quang liếc nhìn đồng hồ trên tay, nhận thấy đã muộn. Ông đứng dậy, nhìn hai cô cháu với vẻ mặt đầy trách nhiệm:
"Được rồi, hai cô cháu cứ từ từ hàn huyên chuyện cũ. Ta phải về, còn nhiều việc cần phải làm."
Văn Thành và cô Thanh hiểu rằng không thể giữ bác lại lâu hơn. Họ lặng lẽ tiễn ông ra cửa, lòng đầy sự kính trọng và yêu thương. Khi Minh Quang rời đi, cô Thanh quay sang nhìn cháu mình, giọng nói mang đầy sự ấm áp và thân thiết:
"Hôm nay cháu ở lại đây ăn cơm cùng gia đình cô nhé."
Văn Thành nở nụ cười rạng rỡ, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng:
"Dạ vâng."
Cô Thanh vào phòng thay một bộ quần áo mới, rồi quay ra nói với Văn Thành, giọng nói không giấu được sự phấn khởi:
"Giờ cô đi chợ, tiện thể đến đón chú Thắng về luôn. Cháu cứ ở lại trong nhà chơi, có cần gì thì kêu cô Thu giúp việc nhé."
Khi Quỳnh Thanh rời khỏi nhà, một cảm giác trống trải thoáng qua trong lòng Văn Thành. Không gian vốn ấm áp bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, như thể thiếu đi một phần sinh khí. Anh nhìn quanh căn phòng, cảm nhận sự yên tĩnh đến lạ thường, Văn Thành quyết định tìm đến cô giúp việc, người vừa mở cửa đón họ lúc nãy, để bắt chuyện giết thời gian.
Cô Thu, người giúp việc lâu năm trong gia đình Quỳnh Thanh, đang dọn dẹp nhà cửa, một công việc mà cô đã quen thuộc từ bao năm nay. Cô là người phụ nữ trung niên, khuôn mặt phúc hậu, dáng người nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn. Khi Văn Thành tiến lại gần, cô dừng tay, quay sang mỉm cười chào anh với sự lễ phép nhưng cũng không giấu được sự tò mò trong ánh mắt.
"Cô Thu, cô làm ở đây lâu chưa ạ?" Văn Thành hỏi, giọng anh nhẹ nhàng, vừa để mở đầu câu chuyện, vừa để tìm hiểu thêm về gia đình cô Thanh.
"Dạ, tôi làm ở đây cũng được gần năm năm rồi cậu ạ," cô Thu đáp, giọng nói mang đậm sự chân thành và sự tận tụy của một người giúp việc lâu năm. "Gia đình cô Thanh tốt lắm, nên tôi coi đây như nhà của mình vậy.
Văn Thành gật đầu, lòng cảm thấy dễ chịu hơn khi nghe cô kể về những câu chuyện xung quanh gia đình cô
Thanh. Họ tiếp tục nói chuyện với nhau, cô Thu chia sẻ về những ngày tháng làm việc ở đây, về những kỷ niệm vui buồn mà cô đã trải qua.
Một lúc sau, khi cuộc trò chuyện đang diễn ra sôi nổi, tiếng còi xe vang lên. Một chiếc xe hơi dừng lại trước sân, cô Thu thấy vậy lập tức đứng dậy bước ra, cô nói với Văn Thành. "Cô con cả về, tui ra mở cổng cho cô cái."
Đó là Thùy Trang, con gái lớn của Quỳnh Thanh. Thùy Trang là một thiếu nữ xinh đẹp, dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt to tròn và làn da trắng ngần. Cô mặc một bộ váy thời trang, toát lên vẻ quý phái và kiêu kỳ của một cô tiểu thư được nuôi dưỡng trong nhung lụa.
Cô Thu vội vàng mở cửa cho xe Thùy Trang vào, cô cúi chào khi Thùy Trang bước xuống xe. Văn Thành quan sát từ xa, Thùy Trang đứa em mà lúc nhỏ anh thường trêu chọc mỗi khi đến nhà cô Thanh chơi, cô bé nhỏ hơn anh năm tuối, giờ đã thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Cô gái bước vào nhà, ánh mắt cô lướt qua một cách hờ hững, nhưng rồi dừng lại ở Văn Thành. Có lẽ trong mắt
Thùy Trang, anh chỉ là một người giúp việc hay tài xế mới được tuyển vào, bởi lẽ vẻ ngoài giản dị của anh không có gì đặc biệt.
Với bản tính tiểu thư kiêu kỳ, Thùy Trang nhìn Văn Thành bằng ánh mắt nửa phần khinh mạn, giọng cô vang lên, mang theo một sự lạnh lùng, vừa như mệnh lệnh vừa như không muốn tốn thêm sức lực để giao tiếp:
"Anh là lái xe mới sao?"
Văn Thành thoáng chút ngỡ ngàng, nhưng anh nhanh chóng che giấu cảm xúc đó. Anh hiểu rằng, trong hoàn cảnh này, việc tiết lộ thân phận thật sự của mình là không hợp lý. Mỉm cười nhẹ nhàng, anh đáp lại với vẻ điềm tĩnh mà vẫn giữ được sự tôn trọng:
"Vâng, cô có gì cần sai bảo?"
Thùy Trang không buồn đáp lại, chỉ gật đầu một cách lãnh đạm rồi quay gót bước vào nhà. Cô dường như không bận tâm đến sự hiện diện của anh, như thể anh chỉ là một phần của đồ đạc trong nhà. Khi vào đến phòng khách,
Thùy Trang quay sang hỏi cô Thu, người giúp việc vẫn đang bận rộn với công việc của mình:
"Mẹ cháu đi đâu rồi hả cô?"
Cô Thu, với sự ân cần và chu đáo của một người đã quen thuộc với tính cách của Thùy Trang, nhanh nhẹn rót cho cô một cốc nước lọc rồi trả lời với giọng điềm đạm:
"Dạ, cô Thanh đi đón chú Thắng rồi, cháu ạ."
Thùy Trang uống cạn cốc nước, ánh mắt cô lướt qua khung cảnh quen thuộc trong nhà, nhưng trong lòng lại đang hướng về nơi khác. Cô có ý định đi đâu đó, nhanh chóng đứng dậy và bước ra ngoài. Khi ra đến cổng, cô nhìn thấy
Văn Thành vẫn đứng đó, chờ đợi, như thể anh đã sẵn sàng đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của cô. Không suy nghĩ thêm, cô nói với anh bằng giọng không mấy cảm xúc:
"Anh chở tôi đến chỗ này một chút."
Văn Thành có chút bối rối, nhưng anh biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đóng vai người lái xe. Gật đầu đồng ý, anh nhận chìa khóa từ tay Thùy Trang, cầm lấy trong tay chiếc chìa khóa của một chiếc BMW thể thao, biểu tượng của sự xa hoa và quyền lực.
Khi họ bước vào xe, Thùy Trang không chọn ghế sau như một người chủ quyền lực thường làm, mà thay vào đó, cô ngồi ngay hàng ghế trước, bên cạnh Văn Thành. Hành động này không khỏi khiến anh ngạc nhiên, nhưng anh không để lộ điều đó. Quay sang cô, anh mỉm cười hiền lành, hỏi:
"Không biết cô muốn đi đâu đây?"
Thùy Trang không rời mắt khỏi chiếc điện thoại di động, chỉ gật đầu hờ hững rồi nói:
"Anh cứ chạy đi."
Văn Thành có chút mơ hồ trước câu trả lời không rõ ràng, nhưng anh vẫn làm theo, cho xe lăn bánh trên con đường rộng lớn. Không gian bên trong xe dường như bị sự im lặng và căng thẳng bao phủ, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng của động cơ và những dòng suy nghĩ trôi qua trong đầu mỗi người.
Chẳng mấy chốc, điện thoại của Thùy Trang đột ngột reo vang, phá vỡ không gian yên tĩnh. Cô nhấc máy, giọng nói rõ ràng có chút khó chịu:
"Alo, có chuyện gì sao?"
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của một cậu thiếu niên vang lên, có phần hoảng hốt và lo lắng:
"Chị ơi, giúp em với!"
Thì ra người gọi cho Thùy Trang là em trai cô, Hoàng Tuấn, cậu thiếu niên năm nay học lớp 11, nổi tiếng ở trường không phải vì thành tích học tập mà vì những trò nghịch ngợm và thường xuyên gây chuyện đánh nhau với bạn bè. Mỗi khi như vậy, Thùy Trang lại phải là người đến dọn dẹp hậu quả cho cậu em trời đánh này, khiến cô không ít lần bực tức đến phát điên, dù cha mẹ luôn cấm cản không cho cô trách mắng em quá nặng.
"Mày lại gây sự chuyện gì nữa vậy?" Thùy Trang gắt lên, giọng cô đột ngột trở nên dữ dội, đến nỗi Văn Thành, người vốn điềm tĩnh, cũng phải giật mình.
Giọng nói của Hoàng Tuấn ở đầu dây bên kia như mếu máo:
"Là tại chúng nó cứ kiếm chuyện với em trước đấy chứ."
Thùy Trang thở dài, vừa chán nản vừa bất lực. Cô nhanh chóng quyết định:
"Mày ở yên đó, tao đến ngay," rồi cúp máy mà không đợi câu trả lời của em trai. Quay sang Văn Thành, cô ra lệnh tiếp:
"Anh đưa tôi đến trường trung học phổ thông Chu Văn An.”
Khi nghe đến tên trường Chu Văn An, một làn sóng ký ức bất chợt ùa về trong tâm trí Văn Thành. Ngôi trường cũ, nơi anh đã từng trải qua những năm tháng thanh xuân đầy kỷ niệm, giờ đây lại hiện lên trong tâm trí anh, mang theo cả niềm vui lẫn nỗi nhớ thương về một thời đã qua.
Chiếc BMW lướt nhanh qua những con phố đông đúc của Hà Nội, ánh nắng buổi chiều chiếu rọi qua tán cây ven đường, tạo ra những vệt sáng chập chờn trên mặt đường. Văn Thành giữ cho tốc độ xe vừa phải, một phần để tuân thủ luật lệ giao thông, phần khác để suy nghĩ về ngôi trường Chu Văn An, nơi chứa đựng bao kỷ niệm của anh. Những ký ức về thời thanh xuân, về những ngày tháng hồn nhiên, tựa như từng chiếc lá vàng rơi rụng, đã xa nhưng vẫn còn đọng lại chút dư âm trong lòng.
Ngồi bên cạnh, Thùy Trang vừa chăm chú vào màn hình điện thoại, vừa thỉnh thoảng nhíu mày lo lắng. Cô không ngừng kiểm tra tin nhắn từ Hoàng Tuấn, lòng đầy bực tức pha lẫn lo âu. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại trước cổng trường trung học phổ thông Chu Văn An. Tòa nhà trường cũ kỹ nhưng trang nghiêm hiện ra trước mắt
Văn Thành, khiến anh không khỏi cảm thấy nghèn nghẹn trong lòng.
Thùy Trang nhanh chóng bước xuống xe, không nói lời nào, đi thẳng vào cổng trường với bước chân vội vã. Văn Thành vội vàng đi theo, cố gắng giữ một khoảng cách vừa đủ để không gây chú ý. Qua hành lang dài, ánh sáng từ các ô cửa số chiếu rọi vào, tạo nên những khoảng sáng tối đan xen, khiến không gian nơi đây càng thêm phần trang nghiêm và tĩnh mịch.
Tại sân trường, Thùy Trang dừng lại khi nhìn thấy một nhóm học sinh đang tụ tập. Ở giữa, Hoàng Tuấn với khuôn mặt lấm lem vết bấn, đôi mắt lộ rõ sự sợ hãi và lo lắng. Bên cạnh cậu là một vài học sinh khác, khuôn mặt cũng không kém phần căng thẳng, vài vết bầm tím rải rác trên cơ thể họ. Khi nhìn thấy chị gái, Hoàng Tuấn mừng rỡ nhưng lại có chút e ngại, cúi đầu như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì đó.
Thùy Trang bước nhanh đến, giọng nói nghiêm nghị và không giấu được sự thất vọng:
"Tuấn, lại là mày đấy à? Sao không thể yên ổn một ngày nào hả?"
Hoàng Tuấn cắn chặt môi, không dám ngẩng đầu lên. Một cậu học sinh đứng gần đó, có vẻ là người gây ra cuộc ẩu đả, lên tiếng với giọng thách thức:
"Chị nó đến thì làm gì? Đứa em trai này của chị đâu có gì tốt đẹp mà chị phải bênh vực."
Thùy Trang quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu học sinh, không hề nao núng. Cô vốn quen với việc đối phó với những tình huống như thế này, nên không để lời nói của cậu ta làm lung lay. Thay vào đó, cô chậm rãi tiến đến gần, giọng nói đều đều nhưng đầy uy lực:
"Là ai gây sự trước?"
Cậu học sinh thoáng chột dạ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
"Nó chứ ai!"
Trước tình thế đó, Văn Thành bước lên, giữ vẻ điềm tĩnh và thân thiện, anh đặt tay nhẹ lên vai Thùy Trang, cố gắng làm dịu đi sự căng thẳng đang bao trùm. Anh nói với giọng hòa nhã:
"Chúng ta hãy bình tĩnh lại, đừng để chuyện nhỏ này thành lớn. Có gì cứ nói rõ ràng ra, mọi việc đều có thể giải quyết một cách êm đẹp."
Thùy Trang liếc mắt nhìn Văn Thành, trong ánh mắt thoáng lên sự ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng nhận ra ý định của anh. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng và quay sang cậu học sinh kia:
"Được rồi, để gọi cô giáo chủ nhiệm ra đây nhé."
Cậu học sinh kia nhìn Thùy Trang, rồi nhìn qua đám bạn xung quanh, cuối cùng lúng túng lùi bước. Một cô giáo từ xa bước lại, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng không kém phần lo lắng:
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Tất cả về văn phòng gặp cô ngay!"
Không ai dám cãi lời, cả nhóm học sinh lục tục theo cô giáo vào văn phòng. Thùy Trang nắm chặt tay em trai mình, đi theo cô giáo mà lòng dạ vẫn chưa hết căng thẳng.
Sau một khoảng thời gian căng thẳng trong phòng giáo viên, mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết. Thầy cô giáo đã lắng nghe và phân tích tình huống một cách công bằng. Mặc dù Hoàng Tuấn có phần bốc đồng, nhưng cậu không phải là người khơi mào vụ việc. Sau khi đưa ra lời xin lỗi, các bên đều đồng ý bỏ qua và không để lại hậu quả nào nghiêm trọng.
Thùy Trang dẫn Hoàng Tuấn ra khỏi phòng, khuôn mặt cô đã dịu lại nhưng vẫn còn vẻ nghiêm nghị. Văn Thành theo sát phía sau, đôi mắt anh lặng lẽ quan sát hai chị em. Anh không thể không nhớ lại những lần anh từng cõng
Hoàng Tuấn trên vai, khi cậu bé còn nhỏ xíu, chưa biết nói tròn vành rõ chữ, thường xuyên bám lấy anh mỗi khi anh đến thăm gia đình. Thùy Trang khi đó cũng chỉ là một cô bé với đôi mắt tinh nghịch, thường xuyên bị Văn Thành trêu chọc, khiến cô nàng vừa giận dồi vừa cười khúc khích.
Chiếc BMW lặng lẽ lăn bánh rời khỏi trường, không gian bên trong xe im lặng một cách bất thường. Hoàng Tuấn ngồi ở ghế sau, đôi mắt hối lỗi nhìn ra ngoài cửa số, rõ ràng là vẫn còn ám ảnh bởi những gì vừa xảy ra. Thùy Trang ngồi ở ghế trước, tay cô nắm chặt chiếc túi xách, thi thoảng liếc nhìn qua gương chiếu hậu, kiểm tra tình trạng của em trai. Văn Thành lặng lẽ lái xe, nhưng tâm trí anh đang trôi về những ngày xưa cũ.
Anh nhớ lại những hình ảnh của Hoàng Tuấn khi cậu còn là một đứa trẻ: Cậu bé nhỏ nhắn với đôi mắt trong veo, hồn nhiên chạy lại mỗi khi thấy anh xuất hiện ở cổng nhà. Những lần anh bế cậu bé lên cao, tiếng cười giòn tan của Hoàng Tuấn vẫn còn vang vọng trong ký ức. Và Thùy Trang, khi đó là một cô bé nhỏ nhắn với mái tóc tết gọn, thường hay bám theo anh. Nhưng không ít lần cũng bị Văn Thành trêu đến mức phụng phịu, rồi lại cười toe toét khi anh đưa cho cô những món quà nhỏ từ túi áo.
Khi họ về đến nhà, chiếc xe từ từ dừng lại trước cổng, tạo nên một sự im lặng kỳ lạ giữa không gian vốn dĩ ồn ào của phố xá Hà Nội. Thùy Trang bước xuống, kéo theo Hoàng Tuấn, nhưng cô dừng lại ở cửa, khẽ quay đầu về phía
Văn Thành, giọng nói mang theo sự hờ hững nhưng cũng đầy tính mệnh lệnh:
"Giờ cũng hết chỗ đi rồi, anh có thể về nghỉ ngơi được rồi."
Văn Thành khẽ gật đầu, không để lộ cảm xúc, tắt máy và bước xuống xe. Anh trao chìa khóa cho Thùy Trang, nhưng ngay lúc đó, Quỳnh Thanh và Văn Thắng từ trong nhà bước ra, nụ cười trên môi họ mang theo sự thân thiện, đồng thời cũng chứa đựng một chút gì đó khó diễn tả thành lời. Quỳnh Thanh kéo tay Văn Thành, nói với vẻ ân cần:
"Vào đây ngồi xíu, cô đã chuẩn bị cơm rồi."
Thùy Trang đứng lặng, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Cô không hiểu vì sao cha mẹ lại đối đãi với một người lạ mặt như Văn Thành một cách thân tình đến vậy. Còn Hoàng Tuấn, cậu bé thì đang cố gắng nấp sau lưng chị, lo sợ cha mẹ sẽ phát hiện ra bộ đồng phục của mình đã bị lấm lem và rách rưới sau trận đánh nhau ở trường.
Để Văn Thành và Văn Thắng đi trước, Thùy Trang nắm lấy tay mẹ, giọng nói mang theo sự hiếu kỳ nhưng cũng không giấu được sự lúng túng:
"Nay tài xế được ăn cơm chung với nhà mình à mẹ?"
Quỳnh Thanh ngừng lại, nhìn con gái với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng không thiếu phần trách móc:
"Tài xế gì chứ, cậu ấy là con của một người bạn của mẹ, ra Hà Nội chơi vài ngày. Bà bạn của mẹ nhờ cậu ấy ghé qua nhà mình dùng bữa. Mà tài xế ăn chung với chủ thì đã sao, từ khi nào con học được cái thói suy nghĩ phân biệt như vậy?"
Thùy Trang bối rối, mặt thoáng đỏ lên vì xấu hổ, cô cố gắng lẩn tránh bằng một lý do không mấy thuyết phục:
"Thì trước giờ chuyện đó chưa từng xảy ra, nên con ngạc nhiên thôi."
Quỳnh Thanh thở dài, ánh mắt dịu lại, tay khẽ vuốt tóc con gái:
"Được rồi, không nói nữa. Mẹ vào xem cơm nước ra sao, con lên tắm rửa rồi xuống ăn luôn nhé."
Nói xong, Quỳnh Thanh nhẹ nhàng đẩy Thùy Trang lên lầu.
Văn Thắng, người đã theo dõi toàn bộ sự việc từ phía xa, nắm lấy tay Văn Thành và kéo anh vào một góc nhỏ.
Ông xoay người Văn Thành lại, đôi mắt đầy sự tìm kiếm khi nhìn anh từ đầu đến chân. Hình dáng cậu bé ngày xưa mà ông từng nhớ, nay đã hoàn toàn biến mất. Ông kéo nhẹ cổ áo của Văn Thành xuống, ánh mắt ông lộ rõ vẻ lo lắng:
"Chú nhớ là cháu có một vết bớt ở đây kia mà?"
Văn Thành nhẹ nhàng cầm lấy tay ông, giọng nói điềm tĩnh nhưng đầy cảm xúc:
"Trải qua hàng trăm cuộc phẫu thuật, bây giờ cháu không còn sót lại gì từ quá khứ nữa, ngoài tâm hồn cháu."
Văn Thắng cảm thấy lòng mình đau nhói, ông ôm lấy đứa cháu tội nghiệp, giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc:
"Để làm thay đổi hoàn toàn một con người, cháu biết nó phải kinh khủng đến thế nào không?" Ông, người hiểu rõ nhất về những cơn đau mà Văn Thành đã phải chịu đựng, không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Là một bác sĩ, ông hiểu rõ sự tàn phá mà những cuộc phẫu thuật ấy đã gây ra.
Văn Thành khẽ an ủi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc nịch:
"Giờ cháu không sao rồi, chú. Cháu khỏe mạnh rồi."
Trong căn bếp, Quỳnh Thanh và cô Thu đang dọn cơm lên bàn, mùi thức ăn lan tỏa khắp không gian, tạo nên một cảm giác ấm cúng, thân thuộc. Quỳnh Thanh cất tiếng gọi:
"Cơm xong rồi đây, mọi người lại ăn nào."
Văn Thành và Văn Thắng vội vã đi đến mâm cơm, nơi những ký ức xưa cũ dường như hòa quyện với hiện tại.
Quỳnh Thanh quay lên phía trên, giọng nói vang vọng khắp ngôi nhà:
"Hai đứa xuống ăn cơm, cha mẹ không đợi đâu nhé."
Khi mọi người quây quần bên mâm cơm, ánh sáng từ những ngọn đèn ấm áp chiếu sáng lên những món ăn dọn sẵn trên bàn, không khí trong căn bếp trở nên ấm cúng và thân mật. Mùi hương thơm phức từ các món ăn hòa quyện với sự hòa hợp của những tiếng cười và tiếng trò chuyện vui vẻ, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc của cuộc sống gia đình.
Quỳnh Thanh, đứng đầu bàn với đôi mắt hiền từ và nụ cười dịu dàng luôn hiện hữu trên môi, mời mọi người dùng bữa. Ánh mắt bà dừng lại trên Văn Thành, với sự quan tâm chân thành không thể che giấu:
"Cậu thấy món nào không hợp khẩu vị, đừng ngại, nói với cô nhé."
Văn Thành, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ lời nói của bà, mỉm cười đáp lại:
"Cảm ơn cô. Cô đã chuẩn bị rất chu đáo."
Thùy Trang, dù có chút bất ngờ trước sự đón tiếp nồng hậu của gia đình, nhưng không thể che giấu sự tò mò đang trỗi dậy trong lòng. Cô khẽ liếc nhìn Văn Thành, rồi nhẹ nhàng hỏi:
"Anh có thường xuyên đến Hà Nội không?"
Văn Thành, sau khi chậm rãi đưa miếng thức ăn vào miệng, suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời:
"Thực ra, đây là lần đầu tiên tôi đến Hà Nội. Có gì thiếu sót mong mọi người bỏ qua."
Hoàng Tuấn, ngồi đối diện Thùy Trang, dù còn nhỏ tuổi nhưng không giấu được sự hiếu kỳ trẻ thơ. Cậu tò mò hỏi
Văn Thành với một nụ cười tinh nghịch:
"Anh đẹp trai vậy, chắc anh có nhiều người yêu lắm ha?"
Câu hỏi của Hoàng Tuấn khiến Văn Thành thoáng giật mình, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đáp lại mà không nói gì thêm. Thùy Trang, thấy em trai mình hỏi một cách vô tư, không khỏi cau mày nhìn nó:
"Lo ăn đi, chuyện lúc chiều còn chưa xong đâu."
Hoàng Tuấn nghe chị nói vậy, bèn im lặng cúi đầu ăn tiếp, nhưng đôi mắt vẫn thoáng lộ ra vẻ bướng bỉnh trẻ con.
Cô Thu, người giúp việc trong gia đình, đứng bên lặng lẽ quan sát, cảm nhận được sự hòa hợp dễ chịu trong bữa ăn. Thỉnh thoảng, cô cũng tham gia vào câu chuyện với vài câu hỏi thân thiện, và cười tươi nói với Văn Thành:
"Cậu có thể cho cô biết món nào cậu không thích nhất không? Để lần sau cậu đến cô sẽ tránh làm món đó."
Văn Thành, bị cuốn hút bởi sự chân thành trong lời nói của cô Thu, mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại:
"Cô làm món nào cũng ngon cả, cháu nhà quê nên không cầu kỳ gì đâu, cô không cần phải lo lắng."
Sau bữa cơm, khi nhìn đồng hô, Văn Thành nhận ra đã muộn, anh đứng dậy xin phép cả nhà ra về. Quỳnh Thanh và Văn Thắng tiễn anh bằng những cái ôm đầy yêu thương, không quên lời chúc bình an.
Quỳnh Thanh, với ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết đoán, yêu cầu con gái đưa Văn Thành về. Ban đầu, anh định từ chối, nhưng trước sự nhất quyết của bà, anh đành nghe theo. Thùy Trang miễn cưỡng làm theo lời mẹ, chuẩn bị xe để đưa anh về.
Mặc dù là Thùy Trang lái xe, Văn Thành lại nhẹ nhàng đề nghị:
"Để anh lái xe cho."
Thùy Trang không phản đối, chuyển sang ghế bên cạnh, và hai người lặng lẽ trên chuyến hành trình ngắn ngủi.
Khi xe cách nhà Văn Thành khoảng 100m, anh vội dừng xe lại, nhẹ nhàng nói:
"Đến nơi rồi, cảm ơn cô."
Anh xuống xe, mở cửa cho Thùy Trang để cô tự lái xe về. Đi bộ thêm 100m, Văn Thành bước vào nhà, thấy Gia Hân đã đứng đó từ lúc nào. Cái nhìn sắc bén của cô như xuyên thấu tâm can anh, khiến anh chỉ biết gãi đầu cười trừ.
"Đi đâu giờ này mới về?" Gia Hân hỏi, ánh mắt đầy nghi vấn.
Không còn cách nào khác, Văn Thành đành nói dối:
"Có đứa bạn ở quê ra chơi, tình cờ gặp nên hai đứa ngồi lại hàn huyên một chút mà không để ý thời gian."
Gia Hân nhìn anh với vẻ mặt trách móc:
"Bạn của anh cũng là bạn của em. Sao anh không mời bạn về nhà? Hay là bạn con gái?"
Văn Thành vội xua tay, phủ nhận:
"Làm gì có, con trai với lại bạn xã giao thôi, nên anh không đưa về đây làm gì."
Gia Hân tạm thời chấp nhận lời giải thích của anh, nhưng vẫn còn chút hoài nghi trong ánh mắt. Cô nhẹ nhàng nói:
"Anh vào tắm rửa đi, rồi ra đây, em có chuyện quan trọng muốn nói."
Văn Thành vào nhà tắm, cảm giác mệt mỏi của cả ngày như được trút bỏ cùng dòng nước lạnh. Nhưng trong lòng anh, sự căng thẳng vẫn âm ỉ cháy, không thể dập tắt.
Khi Văn Thành bước qua ngưỡng cửa, không gian ấm cúng của phòng khách, với lò sưởi cổ xưa và những chiếc ghế bành bọc nhung, bao trùm lấy anh. Anh thoáng dừng lại, nhìn quanh, và rồi ánh mắt chạm vào hình bóng của người bác mà anh kính trọng đang ngồi đó, dường như đắm chìm trong suy tư. Những nếp nhăn trên khuôn mặt bác Minh Quang không chỉ là dấu vết của tuổi tác mà còn là biểu tượng của những gánh nặng mà ông đã gánh vác vì dân vì nước.
Văn Thành nhẹ nhàng tiến đến bên bác, giọng nói của anh như hòa vào không gian, mang theo sự tôn kính và chút lo lắng:
"Bác cho gọi cháu đến, chắc hẳn là có việc gì quan trọng lắm phải không ạ?"
Minh Quang ngước mắt lên, ánh mắt đầy sự ấm áp và thấu hiểu. Nụ cười mỉm trên khuôn mặt ông như phản chiếu ánh sáng của những tia nắng cuối cùng còn sót lại ngoài kia, lấp lánh nhưng cũng nhuốm màu hoài niệm:
"Chỉ là lâu ngày không gặp, ta nhớ cháu thôi."
Văn Thành cúi xuống, đôi bàn tay anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bác, cảm nhận được sự nhăn nheo, khô ráp - dấu tích của thời gian không bao giờ trở lại. Trong lòng anh trào dâng một niềm xúc động pha lẫn sự kính trọng, giọng anh trầm xuống như muốn giấu đi sự xúc động ấy:
"Bác vì dân vì nước, bận trăm công nghìn việc, cháu không nên làm bác phải lo lắng."
Minh Quang nhìn cháu với ánh mắt trìu mến, tựa như một người cha nhìn đứa con mình đã trưởng thành nhưng vẫn còn cần nhiều lời khuyên nhủ:
"Ai bảo cháu là cháu của ta kia chứ? Nhưng thôi, ta cũng có chuyện muốn nói với cháu."
Văn Thành nhìn bác, ánh mắt anh ánh lên sự tò mò và lắng đọng, bởi anh hiểu rằng những lời bác sắp nói không chỉ đơn giản là một câu chuyện gia đình. Trong những giây phút chờ đợi, anh cảm nhận được một sự im lặng như bất tận, không gian như lắng đọng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ treo trên tường - âm thanh như nhắc nhở về sự vô tình của thời gian, và về những khoảnh khắc quý giá mà con người đôi khi không nhận ra.
"Dạ, bác có chuyện gì ạ?" - Văn Thành hỏi, giọng anh đầy sự tôn kính nhưng không giấu được sự lo lắng.
Minh Quang vỗ nhẹ vai Văn Thành, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đựng bao sự thấu hiểu và niềm tin tưởng:
"Cô Thanh và chú Thắng muốn gặp cháu."
Văn Thành thoáng ngạc nhiên, đôi mắt anh ánh lên sự bất ngờ, rồi dần trở nên suy tư:
"Cô chú ấy cũng biết thân phận của cháu rồi sao?"
Minh Quang gật đầu, giọng ông vẫn trầm ổn như một người đã trải qua bao sóng gió:
"Đúng vậy, ta đã cho họ biết. Nhưng chỉ có hai người họ thôi, còn những người khác thì chưa."
Cảm giác nhẹ nhõm len lỏi trong lòng Văn Thành, những gánh nặng như được vơi bớt đi phần nào. Anh lặng lẽ gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng dáng bác khi ông quay lại, ra hiệu cho người cận vệ. Người cận vệ nhanh chóng hiểu ý, bước ra ngoài, để lại một khoảng trống tĩnh lặng trong không gian. Minh Quang quay lại nhìn Văn Thành, ánh mắt vẫn đầy sự quan tâm như lúc ban đầu:
"Để ta đưa cháu đi."
Chiếc xe bình thường, không phải xe công vụ như thường lệ, đã đợi sẵn ngoài sân. Khi xe lăn bánh, rời xa căn nhà với những kỷ niệm chất chứa, Văn Thành để cho ký ức về cô Thanh và chú Thắng tràn về trong tâm trí. Những con người đã từng gắn bó, chia sẻ với nhau từ thuở ấu thơ, giờ đây mỗi người một con đường, nhưng tình cảm gia đình vẫn luôn là sợi dây vô hình kết nối họ lại.
Cô Thanh là em gái của cha Văn Thành, tức cũng là em gái của bác Minh Quang. Ba anh em lớn lên trong một gia đình mà tình yêu thương luôn được đề cao, dù cuộc sống đã đưa họ đi theo những hướng khác nhau. Minh Quang theo nghiệp chính trị, cha anh - Văn Hùng - thì chọn con đường kinh doanh, còn cô Thanh, với trí tuệ và tâm huyết, đã trở thành PGS. Tiến sĩ, Phó hiệu trưởng trường Đại học Bách Khoa Hà Nội. Chú Thắng, chồng cô Thanh, là một bác sĩ giỏi, người đã cống hiến cả đời mình cho y học, hiện đang là Trưởng khoa Ngoại tổng hợp tại bệnh viện Bạch Mai.
Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh trên phố Kim Ngưu, quận Hai Bà Trưng, ánh đèn đường vàng vọt chiếu qua cửa kính, phản chiếu lên gương mặt của Văn Thành. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác bồn chồn khó tả. Khi chiếc xe dừng lại trước một biệt thự nhỏ nằm lặng lẽ trong con phố yên tĩnh, hai bác cháu bước xuống xe. Không gian tĩnh mịch của buổi chiều muộn làm cho cảnh vật xung quanh như chìm trong sự yên bình, nhưng bên trong Văn Thành, từng nhịp tim như đang đập mạnh hơn.
Minh Quang ra hiệu cho Văn Thành bước tới cánh cổng sắt đen đã phần nào cũ kỹ, gỉ sét theo năm tháng. Một lúc sau, một người giúp việc mở cổng, mời họ vào. Văn Thành bước vào khuôn viên căn nhà, lòng dâng lên một cảm giác hoài niệm. Dù gọi là biệt thự, nhưng ngôi nhà giống một nhà phố hơn với thiết kế gọn gàng, không gian thoáng đãng, cây cối xanh tươi tạo nên một bầu không khí dễ chịu, không gò bó.
Khi bước vào bên trong, anh thấy một người phụ nữ trung niên, dáng người thanh mảnh, mái tóc đã điểm bạc nhưng khuôn mặt vẫn giữ được nét thanh tú, làn da hồng hào. Cô mặc một bộ quần áo sơ mi đơn giản nhưng thanh lịch, toát lên vẻ quý phái tự nhiên mà không cần đến những thứ trang phục cầu kỳ. Đôi mắt Văn Thành thoáng chốc nhận ra ngay đó là cô Thanh, em gái của cha anh. Khuôn mặt cô mang những nét rất giống cha anh, một sự giống nhau khiến trái tim anh như thắt lại. Ký ức về những ngày thơ ấu tràn về, khi cô Thanh thường bế anh, yêu thương anh như một người mẹ thứ hai mỗi khi gia đình tụ hợp.
Cảm xúc trong lòng Văn Thành dâng trào, anh cảm nhận được sự nghẹn ngào khi nhìn thấy cô. Ánh mắt anh dường như bị mờ đi bởi dòng nước mắt chực trào ra. Cô Thanh, người phụ nữ đã từng là một phần quan trọng trong cuộc đời anh, giờ đây đứng trước mặt anh, gần gũi nhưng cũng xa cách vì bao năm tháng đã trôi qua.
Cô Thanh thấy hai người bước vào, liền cười tươi, nụ cười chân thật và ấm áp, một nụ cười mà Văn Thành nhớ mãi từ những ngày thơ bé. Cô bước nhanh ra chào đón họ, giọng nói vang lên đầy sự vui mừng:
"Anh đến sao không bảo trước với em, để em chuẩn bị."
Rồi cô quay sang nhìn Văn Thành, đôi mắt sáng long lanh như đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó quen thuộc trong khuôn mặt anh. Một sự thân thuộc chợt hiện lên trong tâm trí cô, nhưng cũng có phần mơ hồ. Cô hỏi Minh Quang, giọng nói mang đầy sự tò mò và hy vọng:
"Ai đây anh?"
Văn Thành định lên tiếng, nhưng Minh Quang khẽ nắm tay anh ngăn lại, giọng ông trầm lắng nhưng dứt khoát:
"Vào trong đi đã."
Văn Thành vội kìm nén cảm xúc trong lòng, bước theo bác và cô vào một căn phòng riêng, nơi không bị ảnh hưởng bởi những âm thanh ồn ào của cuộc sống bên ngoài. Căn phòng được trang trí giản dị nhưng ấm cúng, với những bức tranh gia đình treo trên tường, chiếc đồng hồ cổ với âm thanh tích tắc đều đặn, như nhắc nhở về sự chảy trôi không ngừng của thời gian.
Khi cánh cửa vừa khép lại, cô Thanh không kìm được xúc động, vội bước tới ôm chầm lấy Văn Thành. Nước mắt cô trào ra, giọng nói nghẹn ngào trong sự vui mừng lẫn đau xót:
"Gia Hào là cháu phải không? Cái gì... cái gì đã khiến cháu thay đổi đến thế này?"
Văn Thành cũng không kìm được cảm xúc, nước mắt anh chảy dài, anh ôm chặt lấy cô như sợ mất đi sự thân quen duy nhất còn sót lại. Giọng anh đầy sự hối tiếc và đau đớn:
"Cháu xin lỗi cô, bây giờ mới có thể gặp được cô. Cháu rất xin lỗi."
Minh Quang đứng lặng bên cạnh, không nói gì thêm, như để cho không gian lắng đọng, cho cảm xúc của hai cô cháu được dịu lại. Ông biết rằng những khoảnh khắc như thế này quý giá hơn bất cứ điều gì, khi con người có thể thấu hiểu và chia sẻ những nỗi niềm sâu kín nhất.
Một lúc sau, khi cảm xúc đã dần lắng xuống, họ bắt đầu tâm sự. Văn Thành mở lời trước, cố gắng làm nhẹ bớt không khí:
"Cô, cô vẫn không thay đổi chút nào, vẫn đẹp như xưa," anh cười hỏi tiếp. "Mà chú với các em đâu hết rồi ạ?"
Cô Thanh đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt Văn Thành, cảm nhận được những thay đổi không chỉ về ngoại hình mà còn về những nỗi niềm mà anh đã trải qua. Giọng cô trầm lại, một chút buồn bã lần trong từng lời nói:
"Chú đang ở bệnh viện, còn các em, chúng nó đều bận việc cả."
Minh Quang, nãy giờ trầm ngâm suy nghĩ, giờ mới lên tiếng, giọng ông nghiêm túc nhưng vẫn đầy sự lo lắng:
"Chuyện Văn Thành chỉ có cô Thanh và chú Thắng được biết thôi nhé, còn lại tuyệt đối giữ bí mật, nghe chưa."
Cô Thanh gật đầu đồng ý, hiểu được sự nghiêm trọng của tình hình, cô quay sang Văn Thành, ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm:
"Cháu hiện đang ở đâu, có sống tốt không?"
Văn Thành mỉm cười đáp:
"Dạ, cháu sống rất tốt ạ. Cháu đang ở nhà của Gia Hân."
Nghe đến đây, sắc mặt của cô Thanh thoáng chút không vui, cô quay sang nhìn Minh Quang với vẻ dò hỏi. Thấy anh trai không có phản ứng gì quá đáng, cô cũng ngầm hiểu được một phần vấn đề. Cố nén lại sự lo lắng trong lòng, cô mỉm cười nhẹ nhàng:
"Vậy thì tốt, có gì khó khăn thì cứ cho cô biết nhé. Nhà này luôn mở cửa đón cháu bất cứ lúc nào."
Minh Quang liếc nhìn đồng hồ trên tay, nhận thấy đã muộn. Ông đứng dậy, nhìn hai cô cháu với vẻ mặt đầy trách nhiệm:
"Được rồi, hai cô cháu cứ từ từ hàn huyên chuyện cũ. Ta phải về, còn nhiều việc cần phải làm."
Văn Thành và cô Thanh hiểu rằng không thể giữ bác lại lâu hơn. Họ lặng lẽ tiễn ông ra cửa, lòng đầy sự kính trọng và yêu thương. Khi Minh Quang rời đi, cô Thanh quay sang nhìn cháu mình, giọng nói mang đầy sự ấm áp và thân thiết:
"Hôm nay cháu ở lại đây ăn cơm cùng gia đình cô nhé."
Văn Thành nở nụ cười rạng rỡ, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng:
"Dạ vâng."
Cô Thanh vào phòng thay một bộ quần áo mới, rồi quay ra nói với Văn Thành, giọng nói không giấu được sự phấn khởi:
"Giờ cô đi chợ, tiện thể đến đón chú Thắng về luôn. Cháu cứ ở lại trong nhà chơi, có cần gì thì kêu cô Thu giúp việc nhé."
Khi Quỳnh Thanh rời khỏi nhà, một cảm giác trống trải thoáng qua trong lòng Văn Thành. Không gian vốn ấm áp bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, như thể thiếu đi một phần sinh khí. Anh nhìn quanh căn phòng, cảm nhận sự yên tĩnh đến lạ thường, Văn Thành quyết định tìm đến cô giúp việc, người vừa mở cửa đón họ lúc nãy, để bắt chuyện giết thời gian.
Cô Thu, người giúp việc lâu năm trong gia đình Quỳnh Thanh, đang dọn dẹp nhà cửa, một công việc mà cô đã quen thuộc từ bao năm nay. Cô là người phụ nữ trung niên, khuôn mặt phúc hậu, dáng người nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn. Khi Văn Thành tiến lại gần, cô dừng tay, quay sang mỉm cười chào anh với sự lễ phép nhưng cũng không giấu được sự tò mò trong ánh mắt.
"Cô Thu, cô làm ở đây lâu chưa ạ?" Văn Thành hỏi, giọng anh nhẹ nhàng, vừa để mở đầu câu chuyện, vừa để tìm hiểu thêm về gia đình cô Thanh.
"Dạ, tôi làm ở đây cũng được gần năm năm rồi cậu ạ," cô Thu đáp, giọng nói mang đậm sự chân thành và sự tận tụy của một người giúp việc lâu năm. "Gia đình cô Thanh tốt lắm, nên tôi coi đây như nhà của mình vậy.
Văn Thành gật đầu, lòng cảm thấy dễ chịu hơn khi nghe cô kể về những câu chuyện xung quanh gia đình cô
Thanh. Họ tiếp tục nói chuyện với nhau, cô Thu chia sẻ về những ngày tháng làm việc ở đây, về những kỷ niệm vui buồn mà cô đã trải qua.
Một lúc sau, khi cuộc trò chuyện đang diễn ra sôi nổi, tiếng còi xe vang lên. Một chiếc xe hơi dừng lại trước sân, cô Thu thấy vậy lập tức đứng dậy bước ra, cô nói với Văn Thành. "Cô con cả về, tui ra mở cổng cho cô cái."
Đó là Thùy Trang, con gái lớn của Quỳnh Thanh. Thùy Trang là một thiếu nữ xinh đẹp, dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt to tròn và làn da trắng ngần. Cô mặc một bộ váy thời trang, toát lên vẻ quý phái và kiêu kỳ của một cô tiểu thư được nuôi dưỡng trong nhung lụa.
Cô Thu vội vàng mở cửa cho xe Thùy Trang vào, cô cúi chào khi Thùy Trang bước xuống xe. Văn Thành quan sát từ xa, Thùy Trang đứa em mà lúc nhỏ anh thường trêu chọc mỗi khi đến nhà cô Thanh chơi, cô bé nhỏ hơn anh năm tuối, giờ đã thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Cô gái bước vào nhà, ánh mắt cô lướt qua một cách hờ hững, nhưng rồi dừng lại ở Văn Thành. Có lẽ trong mắt
Thùy Trang, anh chỉ là một người giúp việc hay tài xế mới được tuyển vào, bởi lẽ vẻ ngoài giản dị của anh không có gì đặc biệt.
Với bản tính tiểu thư kiêu kỳ, Thùy Trang nhìn Văn Thành bằng ánh mắt nửa phần khinh mạn, giọng cô vang lên, mang theo một sự lạnh lùng, vừa như mệnh lệnh vừa như không muốn tốn thêm sức lực để giao tiếp:
"Anh là lái xe mới sao?"
Văn Thành thoáng chút ngỡ ngàng, nhưng anh nhanh chóng che giấu cảm xúc đó. Anh hiểu rằng, trong hoàn cảnh này, việc tiết lộ thân phận thật sự của mình là không hợp lý. Mỉm cười nhẹ nhàng, anh đáp lại với vẻ điềm tĩnh mà vẫn giữ được sự tôn trọng:
"Vâng, cô có gì cần sai bảo?"
Thùy Trang không buồn đáp lại, chỉ gật đầu một cách lãnh đạm rồi quay gót bước vào nhà. Cô dường như không bận tâm đến sự hiện diện của anh, như thể anh chỉ là một phần của đồ đạc trong nhà. Khi vào đến phòng khách,
Thùy Trang quay sang hỏi cô Thu, người giúp việc vẫn đang bận rộn với công việc của mình:
"Mẹ cháu đi đâu rồi hả cô?"
Cô Thu, với sự ân cần và chu đáo của một người đã quen thuộc với tính cách của Thùy Trang, nhanh nhẹn rót cho cô một cốc nước lọc rồi trả lời với giọng điềm đạm:
"Dạ, cô Thanh đi đón chú Thắng rồi, cháu ạ."
Thùy Trang uống cạn cốc nước, ánh mắt cô lướt qua khung cảnh quen thuộc trong nhà, nhưng trong lòng lại đang hướng về nơi khác. Cô có ý định đi đâu đó, nhanh chóng đứng dậy và bước ra ngoài. Khi ra đến cổng, cô nhìn thấy
Văn Thành vẫn đứng đó, chờ đợi, như thể anh đã sẵn sàng đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của cô. Không suy nghĩ thêm, cô nói với anh bằng giọng không mấy cảm xúc:
"Anh chở tôi đến chỗ này một chút."
Văn Thành có chút bối rối, nhưng anh biết rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục đóng vai người lái xe. Gật đầu đồng ý, anh nhận chìa khóa từ tay Thùy Trang, cầm lấy trong tay chiếc chìa khóa của một chiếc BMW thể thao, biểu tượng của sự xa hoa và quyền lực.
Khi họ bước vào xe, Thùy Trang không chọn ghế sau như một người chủ quyền lực thường làm, mà thay vào đó, cô ngồi ngay hàng ghế trước, bên cạnh Văn Thành. Hành động này không khỏi khiến anh ngạc nhiên, nhưng anh không để lộ điều đó. Quay sang cô, anh mỉm cười hiền lành, hỏi:
"Không biết cô muốn đi đâu đây?"
Thùy Trang không rời mắt khỏi chiếc điện thoại di động, chỉ gật đầu hờ hững rồi nói:
"Anh cứ chạy đi."
Văn Thành có chút mơ hồ trước câu trả lời không rõ ràng, nhưng anh vẫn làm theo, cho xe lăn bánh trên con đường rộng lớn. Không gian bên trong xe dường như bị sự im lặng và căng thẳng bao phủ, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng của động cơ và những dòng suy nghĩ trôi qua trong đầu mỗi người.
Chẳng mấy chốc, điện thoại của Thùy Trang đột ngột reo vang, phá vỡ không gian yên tĩnh. Cô nhấc máy, giọng nói rõ ràng có chút khó chịu:
"Alo, có chuyện gì sao?"
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của một cậu thiếu niên vang lên, có phần hoảng hốt và lo lắng:
"Chị ơi, giúp em với!"
Thì ra người gọi cho Thùy Trang là em trai cô, Hoàng Tuấn, cậu thiếu niên năm nay học lớp 11, nổi tiếng ở trường không phải vì thành tích học tập mà vì những trò nghịch ngợm và thường xuyên gây chuyện đánh nhau với bạn bè. Mỗi khi như vậy, Thùy Trang lại phải là người đến dọn dẹp hậu quả cho cậu em trời đánh này, khiến cô không ít lần bực tức đến phát điên, dù cha mẹ luôn cấm cản không cho cô trách mắng em quá nặng.
"Mày lại gây sự chuyện gì nữa vậy?" Thùy Trang gắt lên, giọng cô đột ngột trở nên dữ dội, đến nỗi Văn Thành, người vốn điềm tĩnh, cũng phải giật mình.
Giọng nói của Hoàng Tuấn ở đầu dây bên kia như mếu máo:
"Là tại chúng nó cứ kiếm chuyện với em trước đấy chứ."
Thùy Trang thở dài, vừa chán nản vừa bất lực. Cô nhanh chóng quyết định:
"Mày ở yên đó, tao đến ngay," rồi cúp máy mà không đợi câu trả lời của em trai. Quay sang Văn Thành, cô ra lệnh tiếp:
"Anh đưa tôi đến trường trung học phổ thông Chu Văn An.”
Khi nghe đến tên trường Chu Văn An, một làn sóng ký ức bất chợt ùa về trong tâm trí Văn Thành. Ngôi trường cũ, nơi anh đã từng trải qua những năm tháng thanh xuân đầy kỷ niệm, giờ đây lại hiện lên trong tâm trí anh, mang theo cả niềm vui lẫn nỗi nhớ thương về một thời đã qua.
Chiếc BMW lướt nhanh qua những con phố đông đúc của Hà Nội, ánh nắng buổi chiều chiếu rọi qua tán cây ven đường, tạo ra những vệt sáng chập chờn trên mặt đường. Văn Thành giữ cho tốc độ xe vừa phải, một phần để tuân thủ luật lệ giao thông, phần khác để suy nghĩ về ngôi trường Chu Văn An, nơi chứa đựng bao kỷ niệm của anh. Những ký ức về thời thanh xuân, về những ngày tháng hồn nhiên, tựa như từng chiếc lá vàng rơi rụng, đã xa nhưng vẫn còn đọng lại chút dư âm trong lòng.
Ngồi bên cạnh, Thùy Trang vừa chăm chú vào màn hình điện thoại, vừa thỉnh thoảng nhíu mày lo lắng. Cô không ngừng kiểm tra tin nhắn từ Hoàng Tuấn, lòng đầy bực tức pha lẫn lo âu. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã dừng lại trước cổng trường trung học phổ thông Chu Văn An. Tòa nhà trường cũ kỹ nhưng trang nghiêm hiện ra trước mắt
Văn Thành, khiến anh không khỏi cảm thấy nghèn nghẹn trong lòng.
Thùy Trang nhanh chóng bước xuống xe, không nói lời nào, đi thẳng vào cổng trường với bước chân vội vã. Văn Thành vội vàng đi theo, cố gắng giữ một khoảng cách vừa đủ để không gây chú ý. Qua hành lang dài, ánh sáng từ các ô cửa số chiếu rọi vào, tạo nên những khoảng sáng tối đan xen, khiến không gian nơi đây càng thêm phần trang nghiêm và tĩnh mịch.
Tại sân trường, Thùy Trang dừng lại khi nhìn thấy một nhóm học sinh đang tụ tập. Ở giữa, Hoàng Tuấn với khuôn mặt lấm lem vết bấn, đôi mắt lộ rõ sự sợ hãi và lo lắng. Bên cạnh cậu là một vài học sinh khác, khuôn mặt cũng không kém phần căng thẳng, vài vết bầm tím rải rác trên cơ thể họ. Khi nhìn thấy chị gái, Hoàng Tuấn mừng rỡ nhưng lại có chút e ngại, cúi đầu như một đứa trẻ vừa làm sai điều gì đó.
Thùy Trang bước nhanh đến, giọng nói nghiêm nghị và không giấu được sự thất vọng:
"Tuấn, lại là mày đấy à? Sao không thể yên ổn một ngày nào hả?"
Hoàng Tuấn cắn chặt môi, không dám ngẩng đầu lên. Một cậu học sinh đứng gần đó, có vẻ là người gây ra cuộc ẩu đả, lên tiếng với giọng thách thức:
"Chị nó đến thì làm gì? Đứa em trai này của chị đâu có gì tốt đẹp mà chị phải bênh vực."
Thùy Trang quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu học sinh, không hề nao núng. Cô vốn quen với việc đối phó với những tình huống như thế này, nên không để lời nói của cậu ta làm lung lay. Thay vào đó, cô chậm rãi tiến đến gần, giọng nói đều đều nhưng đầy uy lực:
"Là ai gây sự trước?"
Cậu học sinh thoáng chột dạ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:
"Nó chứ ai!"
Trước tình thế đó, Văn Thành bước lên, giữ vẻ điềm tĩnh và thân thiện, anh đặt tay nhẹ lên vai Thùy Trang, cố gắng làm dịu đi sự căng thẳng đang bao trùm. Anh nói với giọng hòa nhã:
"Chúng ta hãy bình tĩnh lại, đừng để chuyện nhỏ này thành lớn. Có gì cứ nói rõ ràng ra, mọi việc đều có thể giải quyết một cách êm đẹp."
Thùy Trang liếc mắt nhìn Văn Thành, trong ánh mắt thoáng lên sự ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng nhận ra ý định của anh. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng và quay sang cậu học sinh kia:
"Được rồi, để gọi cô giáo chủ nhiệm ra đây nhé."
Cậu học sinh kia nhìn Thùy Trang, rồi nhìn qua đám bạn xung quanh, cuối cùng lúng túng lùi bước. Một cô giáo từ xa bước lại, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng không kém phần lo lắng:
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Tất cả về văn phòng gặp cô ngay!"
Không ai dám cãi lời, cả nhóm học sinh lục tục theo cô giáo vào văn phòng. Thùy Trang nắm chặt tay em trai mình, đi theo cô giáo mà lòng dạ vẫn chưa hết căng thẳng.
Sau một khoảng thời gian căng thẳng trong phòng giáo viên, mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết. Thầy cô giáo đã lắng nghe và phân tích tình huống một cách công bằng. Mặc dù Hoàng Tuấn có phần bốc đồng, nhưng cậu không phải là người khơi mào vụ việc. Sau khi đưa ra lời xin lỗi, các bên đều đồng ý bỏ qua và không để lại hậu quả nào nghiêm trọng.
Thùy Trang dẫn Hoàng Tuấn ra khỏi phòng, khuôn mặt cô đã dịu lại nhưng vẫn còn vẻ nghiêm nghị. Văn Thành theo sát phía sau, đôi mắt anh lặng lẽ quan sát hai chị em. Anh không thể không nhớ lại những lần anh từng cõng
Hoàng Tuấn trên vai, khi cậu bé còn nhỏ xíu, chưa biết nói tròn vành rõ chữ, thường xuyên bám lấy anh mỗi khi anh đến thăm gia đình. Thùy Trang khi đó cũng chỉ là một cô bé với đôi mắt tinh nghịch, thường xuyên bị Văn Thành trêu chọc, khiến cô nàng vừa giận dồi vừa cười khúc khích.
Chiếc BMW lặng lẽ lăn bánh rời khỏi trường, không gian bên trong xe im lặng một cách bất thường. Hoàng Tuấn ngồi ở ghế sau, đôi mắt hối lỗi nhìn ra ngoài cửa số, rõ ràng là vẫn còn ám ảnh bởi những gì vừa xảy ra. Thùy Trang ngồi ở ghế trước, tay cô nắm chặt chiếc túi xách, thi thoảng liếc nhìn qua gương chiếu hậu, kiểm tra tình trạng của em trai. Văn Thành lặng lẽ lái xe, nhưng tâm trí anh đang trôi về những ngày xưa cũ.
Anh nhớ lại những hình ảnh của Hoàng Tuấn khi cậu còn là một đứa trẻ: Cậu bé nhỏ nhắn với đôi mắt trong veo, hồn nhiên chạy lại mỗi khi thấy anh xuất hiện ở cổng nhà. Những lần anh bế cậu bé lên cao, tiếng cười giòn tan của Hoàng Tuấn vẫn còn vang vọng trong ký ức. Và Thùy Trang, khi đó là một cô bé nhỏ nhắn với mái tóc tết gọn, thường hay bám theo anh. Nhưng không ít lần cũng bị Văn Thành trêu đến mức phụng phịu, rồi lại cười toe toét khi anh đưa cho cô những món quà nhỏ từ túi áo.
Khi họ về đến nhà, chiếc xe từ từ dừng lại trước cổng, tạo nên một sự im lặng kỳ lạ giữa không gian vốn dĩ ồn ào của phố xá Hà Nội. Thùy Trang bước xuống, kéo theo Hoàng Tuấn, nhưng cô dừng lại ở cửa, khẽ quay đầu về phía
Văn Thành, giọng nói mang theo sự hờ hững nhưng cũng đầy tính mệnh lệnh:
"Giờ cũng hết chỗ đi rồi, anh có thể về nghỉ ngơi được rồi."
Văn Thành khẽ gật đầu, không để lộ cảm xúc, tắt máy và bước xuống xe. Anh trao chìa khóa cho Thùy Trang, nhưng ngay lúc đó, Quỳnh Thanh và Văn Thắng từ trong nhà bước ra, nụ cười trên môi họ mang theo sự thân thiện, đồng thời cũng chứa đựng một chút gì đó khó diễn tả thành lời. Quỳnh Thanh kéo tay Văn Thành, nói với vẻ ân cần:
"Vào đây ngồi xíu, cô đã chuẩn bị cơm rồi."
Thùy Trang đứng lặng, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Cô không hiểu vì sao cha mẹ lại đối đãi với một người lạ mặt như Văn Thành một cách thân tình đến vậy. Còn Hoàng Tuấn, cậu bé thì đang cố gắng nấp sau lưng chị, lo sợ cha mẹ sẽ phát hiện ra bộ đồng phục của mình đã bị lấm lem và rách rưới sau trận đánh nhau ở trường.
Để Văn Thành và Văn Thắng đi trước, Thùy Trang nắm lấy tay mẹ, giọng nói mang theo sự hiếu kỳ nhưng cũng không giấu được sự lúng túng:
"Nay tài xế được ăn cơm chung với nhà mình à mẹ?"
Quỳnh Thanh ngừng lại, nhìn con gái với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng không thiếu phần trách móc:
"Tài xế gì chứ, cậu ấy là con của một người bạn của mẹ, ra Hà Nội chơi vài ngày. Bà bạn của mẹ nhờ cậu ấy ghé qua nhà mình dùng bữa. Mà tài xế ăn chung với chủ thì đã sao, từ khi nào con học được cái thói suy nghĩ phân biệt như vậy?"
Thùy Trang bối rối, mặt thoáng đỏ lên vì xấu hổ, cô cố gắng lẩn tránh bằng một lý do không mấy thuyết phục:
"Thì trước giờ chuyện đó chưa từng xảy ra, nên con ngạc nhiên thôi."
Quỳnh Thanh thở dài, ánh mắt dịu lại, tay khẽ vuốt tóc con gái:
"Được rồi, không nói nữa. Mẹ vào xem cơm nước ra sao, con lên tắm rửa rồi xuống ăn luôn nhé."
Nói xong, Quỳnh Thanh nhẹ nhàng đẩy Thùy Trang lên lầu.
Văn Thắng, người đã theo dõi toàn bộ sự việc từ phía xa, nắm lấy tay Văn Thành và kéo anh vào một góc nhỏ.
Ông xoay người Văn Thành lại, đôi mắt đầy sự tìm kiếm khi nhìn anh từ đầu đến chân. Hình dáng cậu bé ngày xưa mà ông từng nhớ, nay đã hoàn toàn biến mất. Ông kéo nhẹ cổ áo của Văn Thành xuống, ánh mắt ông lộ rõ vẻ lo lắng:
"Chú nhớ là cháu có một vết bớt ở đây kia mà?"
Văn Thành nhẹ nhàng cầm lấy tay ông, giọng nói điềm tĩnh nhưng đầy cảm xúc:
"Trải qua hàng trăm cuộc phẫu thuật, bây giờ cháu không còn sót lại gì từ quá khứ nữa, ngoài tâm hồn cháu."
Văn Thắng cảm thấy lòng mình đau nhói, ông ôm lấy đứa cháu tội nghiệp, giọng nói nghẹn ngào như muốn khóc:
"Để làm thay đổi hoàn toàn một con người, cháu biết nó phải kinh khủng đến thế nào không?" Ông, người hiểu rõ nhất về những cơn đau mà Văn Thành đã phải chịu đựng, không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Là một bác sĩ, ông hiểu rõ sự tàn phá mà những cuộc phẫu thuật ấy đã gây ra.
Văn Thành khẽ an ủi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc nịch:
"Giờ cháu không sao rồi, chú. Cháu khỏe mạnh rồi."
Trong căn bếp, Quỳnh Thanh và cô Thu đang dọn cơm lên bàn, mùi thức ăn lan tỏa khắp không gian, tạo nên một cảm giác ấm cúng, thân thuộc. Quỳnh Thanh cất tiếng gọi:
"Cơm xong rồi đây, mọi người lại ăn nào."
Văn Thành và Văn Thắng vội vã đi đến mâm cơm, nơi những ký ức xưa cũ dường như hòa quyện với hiện tại.
Quỳnh Thanh quay lên phía trên, giọng nói vang vọng khắp ngôi nhà:
"Hai đứa xuống ăn cơm, cha mẹ không đợi đâu nhé."
Khi mọi người quây quần bên mâm cơm, ánh sáng từ những ngọn đèn ấm áp chiếu sáng lên những món ăn dọn sẵn trên bàn, không khí trong căn bếp trở nên ấm cúng và thân mật. Mùi hương thơm phức từ các món ăn hòa quyện với sự hòa hợp của những tiếng cười và tiếng trò chuyện vui vẻ, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc của cuộc sống gia đình.
Quỳnh Thanh, đứng đầu bàn với đôi mắt hiền từ và nụ cười dịu dàng luôn hiện hữu trên môi, mời mọi người dùng bữa. Ánh mắt bà dừng lại trên Văn Thành, với sự quan tâm chân thành không thể che giấu:
"Cậu thấy món nào không hợp khẩu vị, đừng ngại, nói với cô nhé."
Văn Thành, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ lời nói của bà, mỉm cười đáp lại:
"Cảm ơn cô. Cô đã chuẩn bị rất chu đáo."
Thùy Trang, dù có chút bất ngờ trước sự đón tiếp nồng hậu của gia đình, nhưng không thể che giấu sự tò mò đang trỗi dậy trong lòng. Cô khẽ liếc nhìn Văn Thành, rồi nhẹ nhàng hỏi:
"Anh có thường xuyên đến Hà Nội không?"
Văn Thành, sau khi chậm rãi đưa miếng thức ăn vào miệng, suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời:
"Thực ra, đây là lần đầu tiên tôi đến Hà Nội. Có gì thiếu sót mong mọi người bỏ qua."
Hoàng Tuấn, ngồi đối diện Thùy Trang, dù còn nhỏ tuổi nhưng không giấu được sự hiếu kỳ trẻ thơ. Cậu tò mò hỏi
Văn Thành với một nụ cười tinh nghịch:
"Anh đẹp trai vậy, chắc anh có nhiều người yêu lắm ha?"
Câu hỏi của Hoàng Tuấn khiến Văn Thành thoáng giật mình, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đáp lại mà không nói gì thêm. Thùy Trang, thấy em trai mình hỏi một cách vô tư, không khỏi cau mày nhìn nó:
"Lo ăn đi, chuyện lúc chiều còn chưa xong đâu."
Hoàng Tuấn nghe chị nói vậy, bèn im lặng cúi đầu ăn tiếp, nhưng đôi mắt vẫn thoáng lộ ra vẻ bướng bỉnh trẻ con.
Cô Thu, người giúp việc trong gia đình, đứng bên lặng lẽ quan sát, cảm nhận được sự hòa hợp dễ chịu trong bữa ăn. Thỉnh thoảng, cô cũng tham gia vào câu chuyện với vài câu hỏi thân thiện, và cười tươi nói với Văn Thành:
"Cậu có thể cho cô biết món nào cậu không thích nhất không? Để lần sau cậu đến cô sẽ tránh làm món đó."
Văn Thành, bị cuốn hút bởi sự chân thành trong lời nói của cô Thu, mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại:
"Cô làm món nào cũng ngon cả, cháu nhà quê nên không cầu kỳ gì đâu, cô không cần phải lo lắng."
Sau bữa cơm, khi nhìn đồng hô, Văn Thành nhận ra đã muộn, anh đứng dậy xin phép cả nhà ra về. Quỳnh Thanh và Văn Thắng tiễn anh bằng những cái ôm đầy yêu thương, không quên lời chúc bình an.
Quỳnh Thanh, với ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết đoán, yêu cầu con gái đưa Văn Thành về. Ban đầu, anh định từ chối, nhưng trước sự nhất quyết của bà, anh đành nghe theo. Thùy Trang miễn cưỡng làm theo lời mẹ, chuẩn bị xe để đưa anh về.
Mặc dù là Thùy Trang lái xe, Văn Thành lại nhẹ nhàng đề nghị:
"Để anh lái xe cho."
Thùy Trang không phản đối, chuyển sang ghế bên cạnh, và hai người lặng lẽ trên chuyến hành trình ngắn ngủi.
Khi xe cách nhà Văn Thành khoảng 100m, anh vội dừng xe lại, nhẹ nhàng nói:
"Đến nơi rồi, cảm ơn cô."
Anh xuống xe, mở cửa cho Thùy Trang để cô tự lái xe về. Đi bộ thêm 100m, Văn Thành bước vào nhà, thấy Gia Hân đã đứng đó từ lúc nào. Cái nhìn sắc bén của cô như xuyên thấu tâm can anh, khiến anh chỉ biết gãi đầu cười trừ.
"Đi đâu giờ này mới về?" Gia Hân hỏi, ánh mắt đầy nghi vấn.
Không còn cách nào khác, Văn Thành đành nói dối:
"Có đứa bạn ở quê ra chơi, tình cờ gặp nên hai đứa ngồi lại hàn huyên một chút mà không để ý thời gian."
Gia Hân nhìn anh với vẻ mặt trách móc:
"Bạn của anh cũng là bạn của em. Sao anh không mời bạn về nhà? Hay là bạn con gái?"
Văn Thành vội xua tay, phủ nhận:
"Làm gì có, con trai với lại bạn xã giao thôi, nên anh không đưa về đây làm gì."
Gia Hân tạm thời chấp nhận lời giải thích của anh, nhưng vẫn còn chút hoài nghi trong ánh mắt. Cô nhẹ nhàng nói:
"Anh vào tắm rửa đi, rồi ra đây, em có chuyện quan trọng muốn nói."
Văn Thành vào nhà tắm, cảm giác mệt mỏi của cả ngày như được trút bỏ cùng dòng nước lạnh. Nhưng trong lòng anh, sự căng thẳng vẫn âm ỉ cháy, không thể dập tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.